Chương 15. Ngươi Chẳng Lẽ Không Đáng Chết Sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15. Ngươi chẳng lẽ không đáng chết sao?

Hắn bỏ ra ngoài, vẫn là cái vẻ lạnh lùng vô tình như khi giết ma nữ si tình lúc trước, chỉ có Tiêu Hồn Kiếm ở trong cơ thể ta lại quên rút ra. Cảm giác đau lòng không biết từ đâu tràn ra, cũng chẳng phải từ vết thương truyền đến. Nguyên Quân, đây là sự lựa chọn của ngươi sao?

Ta đứng yên thật lâu, lúc mở mắt ra ngạc nhiên phát hiện mình còn chưa chết. Mũi kiếm trên ngực tỏa ra một đạo ánh sáng trắng như tuyết, chà chà. Một luồng hơi ấm từ đầu ngón tay tràn ra đến đáy lòng. Ta cúi đầu nhìn ánh sáng hồng nhạt phát ra từ chiếc nhẫn. Đây là nhẫn cưới của ta với Vũ Dương.

Tay của ta đưa về sau lưng, hơi dùng sức rút thanh kiếm kia ra, máu trào ra rất ít, một lúc đã khô cạn. Ta chậm rãi đi ra ngoài, nhớ tới rất nhiều chuyện.

Thì ra ta, chẳng qua chỉ là một tạp niệm của tiên tử.

.

Dọc theo con đường nhỏ của Bách Hoa Cung, ta chậm rãi đi ra ngoài, Hoa Lan và Thu Cúc đang xì xào bàn tán:

"Thị nữ kia của Vũ Dương cũng thật thật tâm trung thành. Bị giam dữ ở Băng Ngục nhiều ngày như vậy, vẫn còn quật cường. . ."

Ta sửng sốt, đúng rồi, cái người mà ngày đó đằng đằng sát khí gọi ta, là Dương Phong hay là Liễu Diệp đây? .

Cầm Tiêu Hồn Kiếm đi tới Băng Ngục. Tiểu tiên canh ngục dùng tay đỡ kiếm, khách khí nhưng kiên quyết nói:

"Xin lỗi tiên tử, Hoa Thần có lệnh, bất luận người nào cũng không được đi vào quan sát"

Ta lạnh lùng thốt:

"Ta cũng không cho sao?"

Tiểu Tiên ngẩn ra, lại nhanh chóng một lần nữa thi lễ:

"Tiểu tiên bái kiến Đào Hoa tiên tử."

Ta không nhìn hắn, tiếp tục đi vào trong, hắn vốn muốn ngăn cản, nhưng sau đó lại đứng ở tại chỗ, không biết làm sao. Xuyên qua con đường tia sáng lờ mờ, Băng Ngục liền hiện ngay trước mắt.

Ta ở trong băng lao bên trong rất nhanh tìm thấy nàng, là Liễu Diệp. Nàng bị đóng băng ở bên trong một khối băng hình trụ, chỉ chừa một cái đầu ra bên ngoài. Nhìn thấy ta, nàng chính là muốn nhìn đến rách cả mí mắt:

"Phong Phi Phi, ngươi còn có mặt mũi tới gặp ta! !"

Ta lạnh lùng cười, điệu cười này có chút khác lạ đi, nàng liền không nói tiếp nữa. Ta đưa tay đặt trên băng, từ từ mở băng lao ra:

"Ngươi là đến giết ta sao?"

Tháo bỏ ràng buộc, nàng tính giở trò, thù hận thật sâu nói:

"Ngươi chẳng lẽ không đáng chết sao?"

Ta nhẹ nhàng cười cười, xoay người nói nàng đi theo ta. Lạnh lùng mang theo nàng đi ra ngoài, gần như tất cả mọi người đều nhìn thấy, thế nhưng không ai dám hỏi. Xem ra uy vọng của Đào Hoa tiên tử ở thần giới thật không thể coi thường.

Nam Thiên Môn, nàng chỉnh lại vạt áo cùng tóc dài, nhìn ta nói:

"Ngươi có ý gì?"

Ta chậm rãi đi về phía biển mây phía xa, khẽ nói:

"Xin chuyển lời đến Vũ Dương, ta chỉ là một phàm nhân, không muốn quan tâm tới chuyện của Thần giới và Ma giới. Sau này, xin đừng quấy rầy ta nữa."

Sau khi nói xong ta không có chờ nàng trả lời, chậm rãi quay trở lại nhân giới đi.

Thời điểm biển mây bên cạnh ta chậm rãi nhạt đi, ta nghĩ, tất cả cứ như thế bỏ qua đi. Coi như ta không có yêu, coi như ta chưa hề nghĩ tới, coi như Đào Hoa tiên tử chưa từng xuất hiện. . .

Ta giờ chỉ là cô hồn dã quỷ, thoát ra khỏi tam giới, không liên quan đến ngũ hành, có thân thế không rõ ràng. Thần Ma hai giới xảy ra chiến tranh, cuối cùng đánh đến mức gà bay chó sủa, dồn dập có yêu ma đến Nhân Giới tị nạn. Ha ha, có lúc các ngươi cũng rất đáng thương.

.

Ta ở thành phố S tìm công việc, từ từ yên ổn, cố gắng trở lại làm một phàm nhân. Đêm đó tăng ca đến 12 giờ, đột nhiên cảm nhận được yêu khí.

Cuộc gặp gỡ đầy vui mừng tại ao tầng hai mươi tám của cao ốc - cũng là tầng cao nhất. Ta đứng trước làn gió nhìn hai con hồ yêu đang ép một cô gái nhảy lầu tự sát. Ta vốn là không muốn quản những chuyện này, thế nhưng ta chậm rãi phát hiện, chính mình ngay cả người thường cũng đều không phải.

Thời điểm ta cầm Tiêu Hồn Kiếm, một bóng dáng màu đen cũng ngay tại lúc đấy tiến đến. Ta dừng hành động, nhìn thấy Lưu Hương. Mặt lạnh vô tình, tóc dài tung bay, vẫn y phục màu đen như trước khiến dáng người bên trong càng thêm kiên cường cao lớn.

Bốn mắt nhìn nhau, ta nắm chặt kiếm trong tay, lần trước là ta không đề phòng, lần này không thể dễ dàng bị hắn ám toán như vậy. Con mắt màu đen của hắn đánh giá ta, sau đó quay người lại, lẫn vào đêm đen. Ta nhìn con hồ yêu kia, âm thầm trào phúng, nó mặc dù là yêu, chí ít còn có thể tìm ra lai lịch tổ tông, mà ta. . .

Con hồ yêu kia quật cường đứng tại chỗ, nắm trong tay một thanh kiếm đỏ như lửa. Ta nắm kiếm đi tới, tinh tế đánh giá một chốc, ai ya. . . Thằng nhãi này lớn lên bộ dáng đúng là. . .

(Nhất Độ Quân Hoa lau lau mồ hôi lạnh trên trán mồ: "Ta nói Phi Phi, ngươi hẳn là trước tiên phải phiền muộn mấy ngày. . ."

Phong Phi Phi: "Lão đại, ngươi đây liền không hiểu rồi? Giết yêu thì đầu tiên phải thấy rõ mặt của hắn, mới quyết định là nên một đao bổ xuống hay là nên kéo ra ngoài XXOO. . ."

Nhất Độ Quân Hoa: ". . ." )

"Ngươi tên là gì?"

Ta một tay nâng cằm hắn lên lộ ra độ cong duyên dáng, cố gắng đem âm thanh nói đến nhu hòa. Hắn kiêu ngạo thà chết không theo nói:

"Tài không bằng người, muốn đánh muốn giết gì tùy ngươi"

Đầu ngón tay của ta lướt qua mặt hắn, hắn hơi cau mày co rụt người lại, càng thêm khiến người ta hận không thể cười to ba tiếng sau đó kéo ra ngoài đùa giỡn một trăm lần:

"Muốn chém muốn giết? Ta làm sao nỡ. . ."

Hắn nhìn ta một chút, cuối cùng vẫn là không nhịn được nói:

"Trên người ngươi lộ ra tiên khí, ta cho rằng. . ." .

Ta cười khẩy dùng mu bàn tay lướt qua mặt của hắn, xúc cảm như bạch ngọc hoàn mỹ trắng mịn lưu ở trong tay:

"Thần tiên cũng có háo sắc"

"Có hai phương án cho ngươi lựa chọn, một là ta một đao giết ngươi. Để ta nói cho rõ trước, đây là Tiêu Hồn Kiếm, một nhát chém xuống, linh hồn hay thể xác đều bị diệt."

Hắn nhìn kiếm trong tay của ta một chút, rốt cục không nhịn được hỏi:

"Phương án thứ hai là?" .

Ta đắc ý:

"Làm sủng vật của ta, đánh không đánh trả, mắng không cãi lại, bảo ngươi đi về hướng đông không cho phép đi hướng tây, bảo ngươi đánh chó không cho phép đánh gà, ách, nói chung là nhất định phải nghe lời, trăm nghe trăm thuận"

Hắn nhìn chăm chăm vào Tiêu Hồn Kiếm ở trước mắt, trước sau không nói lời nào. Ta không thể làm gì khác hơn là tiếp tục khuyên răn:

"Nghĩ cho kỹ, ngươi còn trẻ, tiền đồ tốt đẹp còn ở trước mặt, trong lịch sử loài người có một người gọi là Hàn Tín, biết không? Người ta còn chịu được nhục, cuối cùng làm thành nghiệp lớn đấy. Huống hồ ngươi là một con hồ ly, tại sao lại nhiều ngạo khí như vậy"

Thần sắc kiêu ngạo của hắn có hơi buông lỏng, ta vừa đấm vừa xoa:

"Nghĩ kỹ vào, người chết, ách, hồ ly chết cũng không thể sống lại! Huống chi, ngươi nhìn Phong Phi Phi ta đi, mặc dù là có điểm háo sắc, thế nhưng lớn lên bộ dáng cũng coi như là cái chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn đi. . ."

"Được rồi."

Người đang suy tư ấy cuối cùng nhịn không được, nặng nề quát một tiếng, sau đó đứng lên, dáng vẻ xả thân vì chính nghĩa nói:

"Ta lựa chọn phương án thứ hai."

Ta nhìn vẻ mặt của hắn một chút, chỉ kém không đọc lên mấy câu thơ như kiểu gió Tiêu Tiêu hề, Dịch Thủy Hàn (bài thơ mà Kinh Kha đọc khi chuẩn bị ám sát Tần Thủy Hoàng biết trước mình đi chuyến này sẽ lành ít dữ nhiều), trong lòng không khỏi mắng to, theo lão tử khó như thế sao?

Mang mỹ nam về nhà mặc dù rất là có phong cách, nhưng ta vẫn để cho hắn biến trở lại thành hồ ly, chuyện này. . . Tốt nhất không thể khiến người ta lầm tưởng rằng ta là hoa có chủ!

...

Buổi tối, hắn đeo tạp dề ở trong nhà bếp bận rộn, bữa tối được làm xong, ta thẳng thắn khen bản thân thật tinh tường. Hồ tộc đúng là hiền lành nhất, ha ha.

Ăn cơm xong, mở hòm thư ra, tên của Việt Ngân Châu liền nhảy ra. Ta nhẹ nhàng mở ra, cái con nhãi không bao giờ đoan trang đứng đắn lúc này lại phi thường nghiêm túc:

"Phong Phi Phi, ta biết ngươi có nhìn thấy tin nhắn của ta. Ngươi không biết hiện tại đang tình trạng gì sao? Con mẹ nó lại trốn đi ẩn cư! ! Nếu ngươi con mẹ nó còn có một chút lương tri, liền mau mau cút trở về cho ta!"

Ta đóng hòm thư lại, cúi đầu mắng, cắn ba cắn đi, liền coi như các ngươi đều con mẹ nó cắn chết , chả mắc mớ gì đến ta. Sau đó ngẩng đầu lên, mặt liền chạm phải da lông mềm mại, cái móng vuốt của hồ ly khoát lên trên vai của ta, hai con mắt màu đen thâm sâu nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính của ta.

Ta một tay đẩy nó ra, nói:

"Đi đi đi, đừng cản trở đại nhân làm việc"

Hắn trừng ta một cái, sau đó xoay người nằm nhoài trên ghế salông, dùng móng vuốt gẩy hộp điều khiển ti vi. Ta ngẩng đầu lên, quay đầu lại nói:

"Ai! Ngươi là sủng vật của ta, sau này gọi ngươi là Khả Khả đi"

Trên ghế salông móng vuốt hồ ly đặt trên hộp điều khiển ti vi, quay đầu nhìn về phía ta, bên trong con ngươi đen kịt, lại lộ ra. . . Bi thương? Là bi thương?

Ta giả vờ như không thấy, nhưng trong lòng thầm nghĩ: Gọi Khả Khả là oan ức cho ngươi lắm à?

...

Đêm đó, ta ngủ rất say. Trong mộng quang cảnh xung quanh mơ hồ đều bị phá hủy, là truy sát sao? Một đám người cầm đuốc đuổi theo, một cánh tay lôi kéo ta liều mạng mà chạy, sau đó bỗng nhiên đẩy ta một cái, nói:

"Chạy mau, nếu không thì. . ." .

Thanh âm kia chôn vùi ở trong tiếng người huyên náo, ta trì trệ dềnh dàng nghĩ, nếu không thì sẽ thế nào đây? Bốn phía dần dần mà mờ ảo, ta dùng hết tất cả khả năng, cũng không thấy rõ gương mặt đó. Sau khi tỉnh lại trời còn chưa sáng, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được nữa. Đến gian phòng piano trước mặt, chậm rãi tiến đến, nhẹ nhàng đàn bài Tam Sinh Tam Thế.

Kiếp trước ngươi là một cánh hoa đào , .

Che khuất ta một mảnh trời thương nhớ,

Trong hồng trần ta nhìn không thấu

Là ngươi đã từng chiếm lấy ánh mắt của ta. . . .

Thời điểm ta đàn được một nửa, tiếng hít thở nhẹ nhàng ngoài cửa đã làm ta hoảng sợ. Ta nhẹ nhàng vừa hát, vừa chậm rãi đi tới, cửa vừa kéo ra liền thấy một con hồ ly tựa ở cạnh cửa, tròng mắt đen nhánh trong suốt như ngăn cách một tầng nước mắt. Ta cúi người ôm nó lên, khoảnh khắc đó ta đã quên nó là một nam nhân. Đặt nó ở trên đùi, đứa nhóc kiêu ngạo này lại cực kì yên tĩnh, ta tiếp tục đàn, nhẹ nhàng hỏi:

"Ngươi cũng yêu thích bài hát này sao?"

Nó nhoài đầu nằm trên móng vuốt, không chịu liếc mắt về phía ta lấy một cái. Ta nhìn thằng nhãi này không chịu lên tiếng, dùng sức tóm chặt lỗ tai của nó nói:

"Ngươi ngược lại cũng phải đáp lại ta một câu chứ! ! ! !"

Con mắt trong suốt của hắn cuối cùng nhìn nhìn ta một chút, sau đó quay đầu đi, ngủ. Ta vỗ về lỗ tai dài nhỏ của hắn, ai ya, còn rất tàn ác nha.

.

Sáng sớm ngủ dậy, cầm lấy chút đồ liền đi, chạy tới công ty mới nhớ tới đã quên chăm sóc con kia hồ yêu, mịa nó, có thể lúc ta đi sẽ bị nhân sĩ làm thịt. Gấp rút gọi điện về nhà, muốn dặn nó đừng có chạy lung tung. Điện thoại không trả lời, không nghe máy. Ngày hôm nay vốn bị đống văn kiện lộn xộn khiến cho đầu óc choáng váng, vất vả chạy về nhà, tiểu hồ ly kia lại không biết chạy đi đâu rồi.

Mở máy vi tính ra nghe ca nhạc, đến nửa ngày mới thấy tiểu hồ ly từ bên ngoài chạy về. Ta nhìn nó dáng vẻ uể oải. . . Mịa nó, ta lại từ trên người một con hồ ly nhìn ra uể oải! ! .

"Lại đây, để gia xoa bóp vai cho."

Ta hướng về phía nó ngoắc ngoắc ngón tay, sau đó giống như ta đoán nó không thèm nhìn.

Nó biến trở về thành một mỹ nam tử, trực tiếp ngã vào trên ghế salong, vóc người mảnh khảnh này. . . Ta đúng là rất muốn khống chế chính mình, nhưng là vẫn là không nhịn được chân chó chạy tới, đánh giá từ trên xuống dưới 20 giây, duỗi ra móng vuốt, ạch, là tay ngọc, lấy lòng giúp nó xoa bóp vai, xoa bóp cánh tay, sau đó xoa bóp eo,... sau đó đang chuẩn bị giúp nó xoa bóp chân thì bị nó đập tay vỗ xuống.

Không cam lòng cứ như vậy liền thất bại, ta lại lấy tay thả trên vai hắn, từ từ xoa bóp. Mắt phượng hẹp dài của nó khép hờ, hô hấp nhẹ nhàng, ta nhìn đường nét nhu hòa hoàn mỹ này, cuối cùng đã hiểu cái gì gọi là thèm nhỏ dãi ba thước. Tròng mắt màu vàng óng như động sâu không thấy đáy, lưu động khiến người ta trầm luân trong ánh sáng đó, hắn nhàn nhạt mở miệng:

"Đang suy nghĩ cái gì?"

Ta cực kỳ tự nhiên đáp:

"Nhớ ngươi"

Hắn tiếp tục nhắm mắt lại, không mang theo cảm tình nói:

"Nhớ ta thì không sao cả, nhưng đừng nên nhỏ mước miếng trên người ta có được không?"

"... . . ."

Ta cũng không phủ nhận ta có da mặt dày, nhưng vào những lúc như thế này, cho dù trên mặt ta có thêm một cái trống để che, ta cũng không thể ở lại. Dùng ống tay áo của nó lau miệng liền xoay người lên lầu, đột nhiên nhớ tới cái gì, sau đó nghiêm mặt nói:

"Ai, ngươi ban ngày đừng chạy loạn khắp nơi, bị người của hội Săn Ma giết cũng đừng nói chủ nhân của ngươi vô năng a."

Nó lại biến thành một con hồ ly, nhưng vẫn như cũ lẳng lặng mà nằm trên ghế salon, không nói một lời..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro