1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi bước đi qua những mảng nắng lớn ở giữ sân bóng rổ đến đến cầu thang rồi đến lớp học, có những bạn học đang rất năng nổ chơi bóng, tôi đi vào lối ngoài của sân bóng để đến cầu thang. Là một cầu thang sắt hoen cũ, có màu của sắt gỉ, trường tôi là một trường không sang trọng nếu không muốn nói là một trường nghèo, tôi được ba mẹ chuyển đến vào mùa hè năm trước. Tôi đặt chân mình lên cầu thang sắt liền nghe những tiếng canh cách sắt va vào nhau, đó là một dạng cầu thang xoắn ốc nhưng không quá dài để tôi có thể phải than vãn. Tôi đi hết cầu thang đi qua một dãy lớp học để đến đến lớp cuối dãy, tôi đi ngang qua lối bị các thầy cô khóa lại bằng hàng rào cửa mà tôi khá tò mò lúc mới về trường nhưng rồi cũng nhạt nhòa theo năm tháng vì chẳng còn ai nhắc đến nó nữa. Tôi vào lớp, mọi người vẫn hoạt động như bình thường một vài người lau bảng, nhóm con gái tụm lại nói về những món đồ vừa mua, những bộ phim.... tôi không để tâm đến mấy, tôi đến bàn của mình ở dãy thứ 4 bàn cuối, tôi ngồi ở cửa sổ nhìn ra hôm nay bầu trời u ám không được sáng hửng như mọi hôm buổi sáng, vào đông rồi mà... tôi nhận ra rồi tự thấy bản thân có chút ngốc nghếch tôi nghe nói mùa đông bầu trời sẽ không sáng lắm... đúng như tôi nghĩ Thất Tố cô bạn cùng bàn của tôi nhanh chóng, lập tức chạy đến chỗ tôi bá vai:
" Nhiên Nhiên, đi căn tin cùng tớ không? Nghe nói... hôm nay mấy anh lớp trên chơi bóng rổ rất đẹp trai "

Thất Tố mắt sáng rực rỡ chờ đợi tôi, nhưng tôi rất chậm rãi nhìn ra bầu trời rồi lắc đầu

" Không đi, cậu tự đi đi " Thất Tố bĩu môi không đồng tình đứng dậy nói

Thất Tố bĩu môi không đồng tình, đứng dậy nói " Cái đồ cú đêm nhà cậu tối qua lại cày anime chứ gì. Thôi được đừng lườm nữa tớ đi ngay đây "

Tôi nhìn theo bóng lưng của Thất Tố ngao ngán, tôi không hiểu những người như cô lấy đâu ra năng lượng mà lúc nào cũng tươi tỉnh như vậy, tôi nhìn bầu trời ảm đạm hôm nay... tôi thiếp đi trong sự ồn ào của lớp học Tôi choàng tỉnh giấc bởi những tiếng báo động the thé, những bóng đèn đỏ báo động cũng được bật lên khắp dọc hành lang hắt vào đỏ chói, tôi thấy mọi người chạy hoảng loạn, tôi mang nhanh balo vào chạy ra khỏi lớp học tôi bị xô đẩy trong dòng ng ở hành lang dạt theo bọn họ tôi bị đẩy đến một cánh cửa kéo bằng sắt bọn họ ra sức đẩy nhau rất mạnh, còn có thể đánh nhau, đạp nhau, chen lấn, dưới chân trơn trượt vì máu một ai đó. Hòng để phá đc cánh cửa còn có vài anh khóa trên đạp tung vào cửa rất mạnh vài cái đùng đùng. Tôi không hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây tôi quay sang hỏi ngay một người cũng đang xô đẩy bên cạnh

" Này cậu, ở đây có chuyện gì vậy? " Tôi vừa nói vừa phải bảo vệ mình đẩy những người khác ra càng xa tôi càng tốt vì thế giọng của tôi cũng lạc đi,cậu bạn đó lập tức trả lời

" Không muốn bị bỏ thì mau chóng lên tàu " Tôi không hiểu... Cánh cửa đã sập... bọn họ ùa vào trong tôi nhìn thấp thoáng thấy được chuyến tàu
chờ sẵn. Tôi cố lan ra phía bìa đứng tựa vào tường thở hổn hển, mồ hội cũng đã tuôn ra rất nhiều, trời bắt đầu mưa, tiếng bọn họ ồ ạt và tiếng trời mưa rơi trên tôn nghe rất ổn ào và chát tai. Tôi là người cuối cùng.... Tôi đứng lên và đi đến chỗ con tàu, bên trong người người đang chen lấn, tôi được một giáo viên thể dục giục tôi lên tàu, cô ấy...

Thất Tố, cô thò đầu ra thét lớn

'Tiểu Nhiên, mau .. mau chạy đi, nhanh lên "

" Tố Tố ... ! Tố Tố !!!.. " Cửa tàu đã đóng lại Tố nhìn tôi trăn chối qua lớp kính của tàu, tàu đã khởi hành... tôi không hiểu vì sao hai chân tôi bủn rủn rất rung, tôi đã cố hết sức lực cuối cùng ... tôi chạy... theo bản năng tôi chẳng biết mình đã chạy đi đâu tôi nhớ đến gia đình tôi... họ thế nào rồi? Tôi phải chạy khỏi đây trở về nhà. Tôi chạy xuống cầu thang sắt ướt nước trơn trượt,tôi trượt chân té xuống tôi nhào lộn vài vòng cuối cùng xuống đến mặt đất nhờ có balo mà tôi phần nào được che chắn, trời mưa nặng hạt, còn có sấm chớp lâu lâu rầm lên. Ông trời như nổi giận, những hàng cây đổ liệt liệt vào nhau theo hướng gió, những tia chớp rạch ngang như xé toạc cả bầu trời nháy sáng dữ dội rồi mất đi, tôi run rẩy chân tôi đau đang cố lê lết từng đợt chạy ngắn... người tôi đau âm ỉ tôi bước ra khỏi cổng trường... thật quái lạ? Đây không phải là đường tôi đi học, nó xa lạ và tôi không biết mình phải đi về đâu...

Chuông báo thức reng lên !

Tôi tỉnh giấc, vươn vai, ' chỉ là giấc mơ thôi... ' Tôi vội vệ sinh cá nhân khoác áo, đầu tôi đau dữ dội, choáng váng nhưng rất nhanh đã ổn định hơn vì tôi không cho phép mình được nghỉ làm và bước nhanh ra khỏi nhà, tôi đến quán cafe mua cho mình một cốc cafe nóng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro