Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện này chưa qua đi thì công ty đã tổ chức hoạt động.

Nghe nói là hình như do Thẩm Tịch dẫn đầu, mời nhân viên tới nhà hàng bốn sao Michelin ăn cơm.

Hơn nữa, không có tình huống đặc thù, không cho xin nghỉ.

Người này... Tiêu tiền như nước thế không biết?

Tôi đi đi lại lại cuối cùng tới chỗ hẹn.

Khi đến lại phát hiện chỉ có bên cạnh Thẩm Tịch là chưa có ai ngồi.

????

Nếu sớm biết đến muộn sẽ không có chỗ nữa thì tôi nhất định sẽ là người đến đầu tiên.

Chị Lý nhiệt tình nói: "Ninh Ninh, mau lên mau lên, chỉ thiếu mỗi em nữa thôi đó."

Thẩm Tịch vẫn đang nhìn tôi chằm chằm, nhìn đến mức sau lưng tôi lạnh toát.

Tôi chỉ có thể căng da đầu ngồi bên cạnh cô ấy.

Thẩm Tịch cũng không nói thêm cái gì, chỉ là tiếp đãi giống như các nhân viên bình thường.

Vì sao lại nói như thế?

Bởi vì cô ấy gắp đồ ăn cho tôi như thế nào thì gắp cho mọi người cũng như thế.

Các đồng nghiệp đều cảm thấy Thẩm Tịch là một vị sếp tốt biết phát phúc lợi, nên ai nấy đều vui vẻ.

Không biết là ai đã đề nghị chơi trò chơi, mà khi chơi càng chơi càng hăng, càng chơi càng cao trào.

Mạo hiểm, hay nói thật lòng... Có cái nào mà không kích thích đâu?

Thẩm Tịch cũng chơi cùng, còn chơi rất rất là vui.

Từng vòng trôi qua cuối cùng cũng đến lượt cô ấy bị phạt.

Tiểu Linh hưng phấn xua tay, ánh mắt chuyển qua giữa tôi và Thẩm Tịch.

"Sếp chọn cái gì?"

Thẩm Tịch im lặng một lát: "Chọn nói thật."

Trực giác của tôi nói cho tôi biết, cái người tên Tiểu Linh này không hề có ý tốt!

May mắn là Thẩm Tịch không chọn đại mạo hiểm.

Tiểu Linh nhướng mày với tôi: "Vậy để em hỏi một vấn đề."

"Sếp và Ninh Ninh có phải là đang sống chung hay không?"

Câu hỏi này vừa được hỏi ra tất cả mọi người đều ồ lên.

Bởi vì trước đó tôi và Thẩm Tịch đã trở thành nhân vật chính trong lời đồn của công ty.

Dù thật dù giả thì cũng rất nhiệt tình với đề tài này.

Trong lúc nhất thời toàn bộ ánh mắt đều tập trung lên người Thẩm Tịch.

Tôi lại nhẹ nhàng thở dài.

Quả nhiên Thẩm Tịch chỉ cười cười nói: "Chúng tôi không sống chung."

Cô ấy mới nói xong, một trận ồn ào nổi lên.

Hiển nhiên Tiểu Linh không vừa lòng với đáp án này.

Chỉ có tôi là cười rất vui vẻ.

Sếp tự mình bác bỏ tin đồn thì độ tin cậy sẽ rất cao có đúng không?

Nhưng giây tiếp theo câu nói của Thẩm Tịch trực tiếp làm tôi hóa đá.

Cô ấy chậm rãi giơ ly lên uống một ngụm, ánh mắt đảo qua những người đang ngồi, cuối cùng dừng trên người tôi.

"Chỉ là tôi đang đơn phương theo đuổi em ấy mà thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro