Chương 71 ~> 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiên yến chi biến

Ngày thứ ba sau khi Vệ Minh Khê hồi cung, Cao Hàn mở đại yến chiêu đãi văn võ bá quan toàn triều, còn đặc chuẩn cho mang theo phu nhân tới tham dự yến hội. Yến này bề ngoài giống như ban thưởng cho Hoàng hậu nương nương vừa mới trở về từ Đông Đô, lấy tên là Tiên yến, thoạt nhìn bề ngoài Hoàng thượng vô cùng coi trọng Hoàng hậu tài đức sáng suốt của mình, chỉ duy có Vệ Minh Khê là dự cảm sắp có điềm chẳng lành, yến hội này xem ra sẽ có sự việc phát sinh.

Vóc dáng Vệ Minh Khê so với Dung Vũ Ca cũng không sai biệt lắm, đều là dạng nữ tử cao ráo mảnh mai, nhưng Vệ Minh Khê thoạt nhìn thon gầy hơn một chút. Thắt lưng nhỏ nhắn, vòng eo tinh tế như nhành dương liễu, cung bào mặc trên người nàng là thích hợp nhất. Không phải ai mặc cung bào cũng có được phong thái nhất đẳng như vậy nhưng Vệ Minh Khê lại dễ dàng làm được. Cung bào mặc lên người nàng toát ra tư thái của một nhất quốc chi hậu, cao quý mà đoan trang, thanh nhã, còn có loại tư vị bất khả xâm phạm.

Cao Hàn nhìn Vệ Minh Khê, vì sao sau khi Vệ Minh Khê từ Đông Đô trở về, hắn luôn cảm thấy nàng có điểm bất đồng? Vẫn là ngũ quan ấy không có gì thay đổi, vẫn ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng cảm giác lại không giống như trước. Hiện tại Vệ Minh Khê giống một nữ nhân sinh động hơn chứ không phải loại lạnh lùng như bức tượng hay như con rối gỗ ngày trước nữa.

“Hoàng hậu, đây là trẫm vì nàng ban yến hội, nàng có thích không?” Cao Hàn kéo tay Vệ Minh Khê, cười hỏi. Vệ Minh Khê phát hiện Cao Hàn so với trước kia càng thích đối với mình biểu hiện ra hành động vô cùng thân thiết, nhưng hiện tại chỉ khiến Vệ Minh Khê vô cùng chán ghét. Nhưng nàng cũng không thể bỏ tay y ra, chỉ có thể miễn cưỡng nhẫn nại, bộ dáng nhất quán thản nhiên mỉm cười.

Đối với yến tiệc này, Cao Hàn làm sao có thể quên được Dung Vũ Ca, tuy rằng thái tử không tới nhưng Dung Vũ Ca vẫn đặc biệt được ân sủng tham dự. Dung Vũ Ca cùng mẫu thân là Vũ Dương công chúa ngồi cùng nhau, bởi vì thân phận tôn quý cho nên cách chỗ Hoàng hậu thượng vị rất gần, làm cho Dung Vũ Ca có thể nhìn Vệ Minh Khê thật rõ ràng.

Đã ba ngày Dung Vũ Ca không được gặp Vệ Minh Khê, tâm can vô cùng nhức nhối, mới ba ngày mà nàng đã gầy đi không ít. Nhìn Cao Hàn nắm tay Vệ Minh Khê, Vệ Minh Khê cũng không có một tia dị sắc nào, ở trong mắt người ngoài mà nói, kia đúng là hình ảnh đôi phu thê tương kính như tân.

Dung Vũ Ca nắm chặt cung bào, tưởng chừng như sắp đem cung bào cào rách.

Vũ Dương công chúa thấy nữ nhi tràn ngập khát khao nhìn chằm chằm nữ nhân khác, lại còn là thân cữu mẫu của nàng, trong lòng vô cùng tức giận. Từ ngày nàng biết chuyện hoang đường này, đêm nào cũng không ngủ nổi, dù nàng nghĩ như thế nào cũng nghĩ không thông, làm sao nữ nhi có thể thích một nữ nhân, lại là nữ nhân hơn nàng nhiều tuổi như vậy? Vũ Dương thừa nhận Vệ Minh Khê là một nữ nhân tốt, nhưng dù có thế thì cũng chỉ là một nữ nhân!

“Dung Vũ Ca, ngươi thu liễm một chút cho ta!” Vũ Dương công chúa ghé sát tai Dung Vũ Ca, lấy thanh âm chỉ hai người nghe được cảnh cáo Dung Vũ Ca.

Vệ Minh Khê đưa mắt quét qua một vòng văn võ bá quan bên dưới, thiếu một vài trung thần, lại thêm một số nịnh thần, sao hắn lại quá hồ đồ như vậy. Tầm mắt Vệ Minh Khê cũng dễ dàng tìm được Dung Vũ Ca bên cạnh Vũ Dương công chúa. Bản thân Vệ Minh Khê vốn là người luôn che giấu tình cảm bên trong, nên ở trước mặt chúng nhân, nàng lại càng thêm thu liễm tình cảm, nàng chỉ khẽ nhìn vào mắt Dung Vũ Ca một chút rồi nhanh chóng dời đi.

Vũ Dương thấy Vệ Minh Khê biểu hiện lãnh đạm cũng có chút yên tâm. May mà chỉ có một mình nữ nhi mình thích hồ nháo, rốt cuộc Vệ Minh Khê cũng là nữ nhân làm cho người ta yên lòng.

Tương phản với Vũ Dương, Dung Vũ Ca dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ mới mười tám tuổi, yêu sâu đậm một người thì mặc dù cố tình che dấu nhưng vẫn có thể nhìn ra chút manh mối.

Dung Vũ Ca thấy ánh mắt Vệ Minh Khê chỉ dừng lại trên người mình trong khoảnh khắc ngắn ngủi liền dời đi, tuy rằng biết rõ phẩm tính nàng như vậy, hành động cẩn thận như thế bất quá cũng chỉ là bình thường, hơn nữa phản ứng như vậy mới không khiến cho mẫu thân chú ý, nhưng trong lòng Dung Vũ Ca vẫn mất mát khó chịu, điều đó cũng chứng minh tình cảm trong lòng Vệ Minh Khê còn chưa tới độ kìm lòng không đặng.

Vệ Minh Khê nhìn Vũ Dương công chúa, nhẹ nhàng cười khẽ với nàng, Vũ Dương có chút mất tự nhiên gượng cười đáp lại. Đối với Vệ Minh Khê, Vũ Dương không tìm ra có điểm gì không được, nhưng nữ nhi mình lại có tình cảm như thế với nàng, làm cho Vũ Dương đối Vệ Minh Khê có loại cảm xúc phức tạp nói không nên lời.

Cao Hàn ban yến hội lớn như vậy cũng không đơn giản chỉ vì chúc mừng Vệ Minh Khê hồi cung, hắn vốn là có dụng ý khác. Lúc yến hội tiến hành được một nửa, Cao Hàn mới lộ ra ý đồ chân chính của mình.

“Triều đại này được bệ hạ dẫn dắt, mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, bốn bể thái bình, Hoàng thượng nhất định thiên thu muôn đời……” Quốc sư chọn rất đúng thời điểm vuốt mông ngựa, làm cho không ít đại thần ở trong bụng thầm chửi y hèn mọn. Quốc thái dân an? Kia kinh đô xuất hiện việc hài tử mất tích, làm cho lòng người hoảng sợ, thế này làm sao gọi là quốc thái dân an? Nhưng ở trước mặt Hoàng đế, tất cả chỉ có thể nén giận mà không dám nói gì.

“Trẫm tin tưởng, việc trẫm luyện đan không phải chỉ vì cá nhân trẫm, mà còn là vì thiên hạ mà suy nghĩ. Nếu trẫm có thể trường sinh bất lão, vậy thiên hạ của trẫm cũng sẽ thái bình vĩnh cửu! Các khanh là trọng thần của triều đình, gánh vác giang sơn xã tắc, là lương thần trẫm không thể thiếu, trẫm hy vọng các khanh cũng có thể trường sinh bất lão, cho nên trẫm đã lệnh cho quốc sư cũng thay các ngươi luyện đan, tiên đan này đều là quốc sư vì trẫm cùng các ngươi mà luyện ……” Cao Hàn nghĩ phần đông chúng nhân phản đối chuyện luyện đan là do bọn họ không biết diệu dụng của tiên đan, nếu cho bọn hắn dụng dược, sau khi biết được diệu dụng của tiên đan thì sẽ không phản đối nữa.

Vệ Minh Khê cả kinh, không thể tin nhìn Cao Hàn. Hoàng thượng điên rồi sao? Bản thân hắn luyện đan chưa đủ hay sao lại còn tính để cho chúng thần cùng sử dụng.Mới chỉ một mình hắn dùng, thiên hạ này đã mất đi bao nhiêu tiểu hài tử? Nếu các đại thần cũng phục dụng, ngày đó thiên hạ tất sẽ đại loạn!

Vũ Dương cũng cả kinh, hắn thật là hoàng đệ đầy hùng tâm tráng chí năm đó hay sao? Chẳng lẽ hắn nghĩ nếu mọi người cùng nhau dùng cái hắn gọi là tiên đan thì cũng có thể cùng nhau thành tiên hay sao?

Dung Vũ Ca cũng kinh ngạc, chẳng lẽ đầu cữu cữu bị đập vào đâu rồi, bằng không sao có thể nghĩ ra chuyện để cho tất cả mọi người cùng nhau dùng thứ đan dược vớ vẩn này? Đan dược kia thành phần chắc chắn không những có “thần tiên tán” cùng xuân dược, mà còn hàm chứa không ít độc dược khiến sinh mạng người ta bị rút ngắn, ngoại trừ việc dễ dàng bị nghiện, còn làm cho người ta tinh lực khô kiệt dẫn đến vong mạng, ngoài ra thì không có một chút ưu việt nào cả.

Dù sao Dung Vũ Ca cũng có được kiến thức rộng rãi thừa hưởng từ gia gia nãi nãi, cho nên đối với mấy trò của đám đạo sĩ này chỉ cần liếc mắt là hiểu. Nói sao thì “thần tiên tán” ở Trung Nguyên cũng không nhiều người biết, nếu để tất cả cùng dùng, đến lúc đó đều sẽ bị nghiện, cũng không thể bỏ được thứ dược đó, đến đó quả thực có thể sẽ biến thành trò khôi hài.

Các đại thần lại được thêm một phen kinh hãi thất sắc, từ xưa đế vương chết bởi đan dược vô số kể, thứ đan dược kia không phải cái gì tốt cả, bọn họ không phải Hoàng đế, không có khát vọng trường sinh bất lão như vậy, cho nên vẫn rất lý trí, trong lòng đều rành mạch trong tay mình không phải tiên đan diệu dược cái gì, mà chính là độc dược đó! Bá quan văn võ chỉ cần nhìn Hoàng thượng thì biết rõ, chỉ mới ngắn ngủi mấy tháng mà y đã gầy yếu đi không ít, không còn anh vĩ như ngày trước nữa, vậy thử hỏi còn ai dám nuốt thứ đan dược này vào đây?

Càng bi thảm là, chính mình dùng còn không tính, lại còn muốn đưa cho thê tử dùng! Các đại thần nắm chặt đan dược trong tay, tay chân đều phát lạnh, không một ai dám nuốt vào trước!

“Hoàng thượng, không bằng để cho Hoàng hậu tài đức của chúng ta phục dụng tiên đan trước?” Ánh mắt quốc sư âm hiểm, cười tủm tỉm nói. Quốc sư cùng Thái tử từng có va chạm cho nên muốn làm khó Vệ Minh Khê.

Dung Vũ Ca nheo mắt, lão đạo sĩ chết tiệt, dám để cho Chỉ nhi dùng thứ không sạch sẽ gì đó, nhất định không thể tha cho hắn! Hiện tại việc cấp bách nhất là không thể để cho Chỉ nhi dùng thứ đan dược này, tuy rằng dùng một hai lần sẽ không nghiện, nhưng rốt cuộc cũng không phải thứ tốt, nhưng nếu Chỉ nhi không dùng, nhất định sẽ chọc giận cữu cữu. Cữu cữu thật đáng giận! Thật sự là càng ngày càng làm cho người ta chán ghét! Dung Vũ Ca thầm nghĩ.

Văn võ bá quan đều quay lại nhìn chằm chằm vào Vệ Minh Khê. Nếu Hoàng hậu phục dụng đan dược này, dù bọn họ không muốn cũng phải dùng, nhưng nếu Hoàng hậu không dùng……

Cao Hàn thấy văn võ bá quan cũng không dùng dược, trong lòng vô cùng tức giận. Lũ người chết tiệt này, đã không biết ơn trẫm ban tiên đan lại còn dám biểu hiện như thể phải nuốt độc dược, làm cho Cao Hàn cảm giác uy nghiêm Hoàng đế của mình bị hoài nghi một cách trầm trọng.

“Trẫm một mảnh tâm ý, Hoàng hậu cũng không nên cô phụ!” Cao Hàn cười nói, nhưng trong giọng nói lại vô cùng uy hiếp. Không muốn dùng cũng phải nuốt vào cho ta! Làm Hoàng hậu, làm thê tử, phải biết giữ mặt mũi cho trượng phu mình.

Quốc sư ân cần tự mình đem đan dược đưa đến trước mặt Vệ Minh Khê, cười âm hiểm.

Dung Vũ Ca thấy Cao Hàn cùng quốc sư không chịu bỏ qua nhất quyết muốn cho Vệ Minh Khê nuốt vào thứ đan dược đòi mạng ấy, nàng rất muốn đứng lên ngăn cản nhưng lại bị phụ thân Dung Trực điểm huyệt. Lòng Dung Vũ Ca nóng như lửa đốt nhìn Vệ Minh Khê bị bức bách, thân thể cũng không thể động, ngay cả thanh âm cũng không thể phát ra, giờ khắc này nàng vô cùng hận chính mình và mẫu thân. Vệ Minh Khê cần được bảo hộ, mà cái gì mình cũng không làm được!

Vệ Minh Khê nhìn ánh mắt chú mục của mọi người đang chằm chằm vào mình, nếu nàng dùng thứ đan dược này, vậy các đại thần cũng phải dùng, nàng sao có thể để cho chuyện hoang đường như vậy phát sinh? Quân không hiền, nhưng hậu không thể không hiền.

“Hoàng hậu, Hoàng thượng ban thưởng tiên đan, nhất định phải dùng, không nên cô phụ tâm ý Hoàng thượng!” Quốc sư khí thế bức nhân nói, cơ hồ muốn làm cho Vệ Minh Khê phải chịu khuất phục.

Vệ Minh Khê bỗng nhiên đứng thẳng dậy, con người vốn theo bản năng mà phản ứng, lúc đứng thẳng lên, khí thế và dũng khí so với khi ngồi cũng nhiều hơn vài phần.

Vệ Minh Khê đưa tay tiếp nhận đan dược, làm tất cả mọi người nghĩ nàng sẽ nuốt vào, khiến Dung Vũ Ca lo lắng đến chảy nước mắt. Vệ Minh Khê vuốt ve khoả đan dược quốc sư dâng lên trong tay, đột nhiên thả xuống, từng viên, từng viên, lăn xuống thảm, vương vãi khắp nơi.

“Sinh lão bệnh tử vốn là thiên mệnh, bản cung không cần trường sinh bất lão!” Vệ Minh Khê lạnh lùng nói, một khắc kia, khí thế Vệ Minh Khê làm cho người trong thiên hạ đều bị khuất phục, một khắc kia khiến cho cả đại điện im lặng một chút thanh âm đều không có. Vệ Minh Khê bộc phát ra khí thế cường đại, làm cho không ít đại thần vốn sùng kính Hoàng hậu, nay khẽ hô một tiếng, tất cả đều quỳ xuống!

Cao Hàn nhìn Vệ Minh Khê không biết tốt xấu như thế thì phi thường tức giận, lại nhìn xuống văn võ bá quan đang quỳ trước Vệ Minh Khê, làm cho hắn tức giận đến tay chân run rẩy.

“Vệ Minh Khê! Trẫm cho ngươi một cơ hội nữa, mau phục dụng tiên đan, đối với việc ngươi vừa rồi làm càn, trẫm có thể chuyện cũ bỏ qua, bằng không trẫm sẽ lập tức phế ngươi!” Cao Hàn thịnh nộ uy hiếp nói. Vệ Minh Khê, người vốn rất ít khi trái ý hắn lại dám ở trước mặt một kẻ vốn luôn luôn coi trọng mặt mũi là hắn mà hung hăng giáng một bạt tai, hơn nữa lại còn là trước mặt văn võ bá quan!

Vệ Minh Khê vẫn ung dung nở nụ cười, nụ cười kia lúc này quả thực vô cùng khuynh quốc khuynh thành!

Nước mắt Dung Vũ Ca thôi không rơi nữa, chưa từng có giờ phút nào rõ ràng ý thức được như lúc này, nữ nhân này sao lại xinh đẹp đến nhường ấy, khí thế làm cho người ta phải chịu khuất phục, thân hình mảnh mai kia lại cất giấu ý chí cường đại biết bao, làm cho người ta không khỏi tưởng hướng nàng mà quỳ lạy. Người Dung Vũ Ca nàng yêu, quả nhiên rất vĩ đại!

“Vệ Minh Khê, đừng tưởng rằng trẫm không thể phế ngươi……” Bộ dáng Vệ Minh Khê dửng dưng làm cho lửa giận trong lòng Cao Hàn càng bốc lên, khiến cho thân thể vốn đã không được khoẻ như trước của hắn bị lửa giận công tâm, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Hành động này của Vệ Minh Khê đã khuất phục được lòng của văn võ bá quan, lại khiến người trong thiên hạ khâm phục. Quả nhiên là một bậc nhất đại hiền hậu!

Vị Vệ Minh Khê tài đức sáng suốt theo ghi chép sau này, do các nhà sử học gia quan phương ghi lại, vì việc này nàng được lưu danh thiên cổ hiền hậu, lưu vào sử sách. Lần đại yến này được người đời sau gọi là: “Tiên yến chi biến”, làm cho thanh danh Vệ hậu mãi lưu vào sử xanh!

Vũ Dương nhìn một màn này, lại nhìn chằm chằm Vệ Minh Khê. Vệ Minh Khê hảo lợi hại, đường đường là bậc đế vương chí tôn đã bị nàng dẫm nát dưới chân! Đại thần có thể nghịch ý Hoàng thượng, nhưng Vệ Minh Khê thì không được! Về công, nàng đã khiêu chiến quân quyền, về tư, nàng lại khiêu chiến phu quyền, về công nàng đúng, nhưng về tư nàng lại tội đáng chết vạn lần!

Vũ Dương công chúa đầu tiên là đại công chúa, là thành viên hoàng tộc, từ nhỏ đã chịu sự giáo dục rằng uy nghiêm hoàng tộc cao hơn hết thảy, tiếp theo nàng mới là thân tỷ tỷ của Cao Hàn. Tuy rằng Cao Hàn hoang đường, nhưng rốt cuộc vẫn là người trong nhà, cho nên Vũ Dương vẫn che chở Cao Hàn. Hành động này của Vệ Minh Khê không thể nghi ngờ là đã giáng cho đệ đệ mình một cái bạt tai, cho nên Vũ Dương đối Vệ Minh Khê tâm sinh bất mãn.

Hơn nữa Vũ Dương mơ hồ cảm giác được, mục đích của Vệ Minh Khê không chỉ đơn giản như thế, mà như thể cơ hồ muốn cho người trong thiên hạ biết, nàng cùng Hoàng đế đứng ở lập trường đối lập, để người trong thiên hạ biết nàng có bao nhiêu tài đức sáng suốt, còn Hoàng đế có bao nhiêu ngu ngốc, phải chăng nàng đang rắp tâm cố ý?

“Từ nay về sau, ngươi cùng Vệ Minh Khê phải phân rõ giới hạn!” Vũ Dương ra lệnh cho Dung Vũ Ca.

“Nàng là mẫu thân của phu quân ta!” Lúc này Dung Vũ Ca cũng không biết xấu hổ lôi Cao Hiên ra làm cái cớ, Vũ Dương tức giận kéo tay áo Dung Vũ Ca lên, dấu thủ cung sa đỏ tươi vẫn còn.

“Ngươi coi Cao Hiên là phu quân sao? Các ngươi đã viên phòng sao?” Vũ Dương bức hỏi.

Dung Vũ Ca không nói, chỉ biết quay đầu, không dám đối mặt mẫu thân.

Vệ Minh Khê có thể không phải là Hoàng hậu, Cao Hiên có thể không phải nữ tế (con rể) Dung gia, nhưng Hoàng đế nhất định vẫn phải là Hoàng đế, Dùng Vũ Ca vẫn có thể làm Thái tử phi như trước! Vũ Dương chính là nghĩ như vậy.

==============

Tư tâm của nữ nhân

 

Hoàng thượng hôn mê bất tỉnh, vậy người có quyền lực lớn nhất lúc này chính là Hoàng hậu, cho nên không một ai dám truy cứu trách nhiệm Hoàng hậu đã làm cho Hoàng thượng tức giận, hơn nữa tuyệt đại bộ phận đại thần lại âm thầm cảm thấy may mắn vì chính mình tránh được một kiếp. Cái gì mà loạn thất bát tao tiên đan, ai cũng thừa dịp Hoàng đế ngất đi mà nhanh chóng vứt hết, sau đó mới làm ra dáng lo lắng cho long thể.

Tuy Vũ Dương công chúa bất mãn Vệ Minh Khê, nhưng chỉ cần một ngày Vệ Minh Khê còn là Hoàng hậu, so với mình nàng vẫn có uy quyền hơn, mình cũng không thể làm gì được nàng, hơn nữa giờ phút này biểu hiện của Vệ Minh Khê làm Vũ Dương khá vừa lòng, bộ dáng vô cùng lo lắng, cũng không biết là thực sự lo lắng hay vẫn là diễn trò!

Chỉ có Vũ Dương là thực sự lo cho thân thể Cao Hàn, Hoàng thượng không thể vẫn cứ tiếp tục dùng đan dược, nếu cứ tiếp tục, hậu quả thế nào Vũ Dương cũng không dám tưởng tượng! Hoàng thượng đang độ tráng niên, sao có thể chỉ vì người ta nói mấy câu mà tức giận ngất xỉu? Xem ra việc cấp bách nhất là diệt trừ quốc sư, khiến Hoàng thượng bỏ được tật nghiện đan.

Vũ Dương tuy rằng bất mãn Vệ Minh Khê, nhưng thật ra cũng không phải quyết liệt muốn phế Vệ Minh Khê. Nàng lo lắng nhất vẫn là thân thể đệ đệ, nàng cảm thấy nếu đệ đệ không luyện đan, hay từ bỏ không dùng đan nữa thì Vệ Minh Khê cũng không thể tạo nên sóng to gió lớn gì!

“Hoàng thượng thế nào?” Vệ Minh Khê lo lắng hỏi ngự y, kỳ thật chuyện nàng lo lắng không phải tất cả đều là giả, nàng không thích Cao Hàn hiện tại tự tung tự tác, nhưng cũng không hề muốn Cao Hàn chết. Dù gì đã làm hai mươi năm phu thê, dù không có tình thì vẫn còn chút nghĩa.

“Hoàng thượng chỉ là nhất thời lửa giận công tâm, không có chuyện gì lớn, tuy nhiên……” Ngự y muốn nói lại thôi.

“Tuy nhiên cái gì?” Vũ Dương cũng lo lắng hỏi.

Ngự y vẫn không dám nói, thật ra từ sau khi có quốc sư Cao Hàn đã không truyền ngự y xem bệnh nữa. Tuy hắn có bệnh, nhưng ăn đan dược vào liền cảm thấy thần thanh khí sảng, so với dược ngự y kê công hiệu vừa chậm lại khó uống thì tốt hơn nhiều, cho nên đây là lần đầu từ sau khi Cao Hàn dùng đan dược tới nay mới cho ngự y xem bệnh. Nếu các ngự y nói đan dược không tốt, ngược lại sẽ chọc giận Cao Hàn, đưa tới hoạ sát thân cũng không chừng.

“Tuy nhiên cái gì? Ngự y cứ nói đừng ngại, bản cung sẽ không trách tội ngươi!” Vệ Minh Khê cất lời làm cho ngự y hơi yên tâm, hiển nhiên ngự y cũng đã nghe qua chuyện vừa rồi ở Tiên yến, biết Vệ hậu là người tài đức sáng suốt, nên ở trước mặt Hoàng hậu mới có can đảm nói.

“Thỉnh người xem ngón tay Hoàng thượng, đầu ngón tay đã chớm đen kịt, da thịt ố vàng, cơ thể bắt đầu héo rút, độc dược trong đan lắng đọng trong cơ thể tuy rằng không quá nặng nhưng cũng không nhẹ, nếu cứ để như thế ta sợ long thể Hoàng thượng chống đỡ cùng lắm chỉ được ba năm……”

Kỳ thật khoảng thời gian ba năm chỉ là tiên đoán trong trường hợp lạc quan nhất, mà điều kiện tiên quyết là lượng đan dược hiện tại không gia tăng thêm, nhưng rõ ràng Hoàng thượng đã hoàn toàn ỷ lại vào thứ thuốc đó, nếu không sử dụng thì căn bản không thể chịu đựng nổi, liều lượng chỉ càng tăng chứ không giảm, đến khi đan đó không thể nâng cao tinh thần được nữa, sợ là……

“Nói bậy, Lịch đế luyện đan ít nhất phải hai, ba mươi năm mới trúng độc đan mà bệnh mất, Hoàng thượng luyện đan bất quá mới có mấy tháng, làm sao có khả năng chỉ sống được không quá ba năm!” Vũ Dương tức giận chất vấn!

Ngự y hoảng sợ vội vàng quỳ xuống: “Đại công chúa, bình thường đế vương luyện đan đều chỉ được vài năm, như Hiến đế chỉ được ba năm thì mất, chỉ có Lịch đế là trường hợp ngoại lệ, Lịch đế luyện đan cực ít khi gần nữ sắc, mà sau khi Hoàng thượng dụng đan dược hàng đêm đều vui xuân, có khi một đêm mấy nữ tử, chuyện này dù là thanh niên cường tráng cũng gây ra tổn thương thật lớn, huống hồ thân thể Hoàng thượng……” Lịch đế tinh thông thuật luyện đan, tự mình luyện đan nên không đem xuân dược cùng thần tiên tán thêm vào, liều lượng bao nhiêu thì trong lòng tự có ước lượng, nhưng Hoàng thượng dùng đan dược quả thật là đòi mạng, chẳng những có xuân dược, lại còn có thần tiên tán.

Thần tiên tán khi nghiện có thể làm cho liều thuốc trong khoảng thời gian ngắn đề cao công hiệu. Hơn nữa hàng đêm Hoàng thượng đều miệt mài phóng túng, bình thường nam tử nếu làm quá mức, tinh lực khô kiệt, nhất định thân vong, huống chi Hoàng thượng còn dùng thứ tiên đan đòi mạng ấy, đem hai mươi, ba mươi năm tuổi thọ rút ngắn vô số lần……

“Có giải pháp nào không?” Vũ Dương ngẫm lại xác thực có vài phần đạo lý, việc cấp bách bây giờ là tìm cách giải quyết tình trạng này thì hơn.

“Việc này vô cùng nan giải, ngoại trừ việc không dùng đan dược nữa cũng không còn cách nào, dù sao Hoàng thượng còn đương độ tráng niên, có thể từ từ đem độc này bài trừ, tu dưỡng một thời gian, có lẽ có thể khôi phục……” Nếu có thể ngừng sử dụng đan dược, có lẽ còn có thể cứu, nhưng đã nghiện đan thì sánh với bệnh nan y còn khó trị hơn, ngự y vẫn không sao vui nổi.

“Hoàng hậu thấy sao?” Vũ Dương hỏi Vệ Minh Khê, nàng muốn thử Vệ Minh Khê, muốn biết hành vi đại nghịch vừa rồi là vì bản thân nàng nhân cách thanh cao không cho phép, hay mục đích chính là lợi dụng tình thế muốn giúp nhi tử nàng thượng vị? Nếu là dạng người trước, có lẽ Vũ Dương còn bội phục Vệ Minh Khê, nhưng nếu là dạng người sau, vậy thì không thể tha thứ!

“Bản cung luôn luôn không tán thành Hoàng thượng luyện đan.” Cho tới bây giờ lập trường của Vệ Minh Khê cũng chưa từng thay đổi. Nàng đương nhiên là hy vọng Cao Hàn có thể khôi phục lại là Cao Hàn ngày trước, nhưng tựa hồ rất khó a!

“Chúng ta cưỡng chế làm cho Hoàng thượng cai đan dược thì thế nào?” Vũ Dương hỏi Vệ Minh Khê.

Vệ Minh Khê sửng sốt, nếu thế thì phải giam cầm Hoàng thượng, cưỡng chế cấm hắn dùng đan. Nếu mình cùng Vũ Dương công chúa hợp tác, giam cầm Hoàng thượng thì cũng không phải không có khả năng, nhưng mà sau đó thì phải làm sao?

Vệ Minh Khê rất hiểu Cao Hàn, mình đã khiêu chiến uy nghiêm của hắn một lần, đã khiến cho kẻ nhỏ mọn như hắn phật ý, giờ nếu lại liên hợp với Vũ Dương công chúa cưỡng chế hắn giới đan, vậy đó có thể coi là lần thứ hai. Sau khi Cao Hàn khôi phục sẽ khó có thể dung tha mình cùng Hiên nhi. Hắn sẽ không cho phép người khác lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu chiến oai nghiêm đế vương của hắn.

Nhưng Vũ Dương lại không giống vậy, nàng là tỷ tỷ mà Cao Hàn kính yêu, mình chỉ là thê tử, thê tử còn có thể lập người khác, nhưng tỷ tỷ thì chỉ có một. Vũ Dương một lòng vì hắn suy nghĩ, hảo ý ấy sẽ không bị hiểu lầm, nhưng nếu là hảo ý của mình thì chưa chắc!

Dù sao vẫn còn có thái tử, chắc chắn sẽ không khiến Cao Hàn bớt hiềm nghi mình nóng lòng giúp đỡ thái tử thượng vị. Vệ Minh Khê thực lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan!

Dung Vũ Ca ở một bên nghe vậy, vô cùng căng thẳng. Tuy rằng mẫu thân xuất phát là vì cữu cữu mà suy nghĩ, nhưng lại muốn giam lỏng thiên tử, đây là điều tối kỵ. Một khi cữu cữu từ bỏ tiên đan, văn võ bá quan lại quy tâm, dân tâm ổn định sẽ qua cầu rút ván, sẽ gây khó dễ cho Vệ Minh Khê và thái tử biểu đệ, nếu thật sự có người phải chết, Dung Vũ Ca thà rằng kẻ đó là Cao Hàn, điểm ấy có thể nói là nàng tư tâm.

“Mẫu thân, biện pháp này không được, giam giữ thiên tử là tử tội, mặc dù mẫu thân là đại công chúa, mẫu hậu là Hoàng hậu thì cũng không thể làm thế!” Dung Vũ Ca lập tức lên tiếng phản đối.

Vũ Dương tức giận trừng mắt liếc Dung Vũ Ca. Nàng chỉ một lòng hướng về Vệ Minh Khê, nàng phải nhớ rõ, người dùng đan dược là thân cữu cữu của nàng, là người nhất mực yêu thương nàng từ khi nàng còn nhỏ!

Ai cũng không phải thánh nhân, mỗi người đều có tư tâm riêng. Vũ Dương muốn cứu thân đệ đệ, dù có hy sinh kẻ khác cũng không thèm để ý; Vệ Minh Khê vừa muốn tự bảo vệ mình, lại càng muốn bảo vệ nhi tử của mình; mà Dung Vũ Ca thì chỉ hy vọng người trong lòng mình bình an, ngoài ra còn có một ít tâm tư u ám khác.

Ba nữ nhân đều không thể nói là thiện lương, ở phương diện này, kẻ thiện lương nhất có lẽ chỉ có kẻ đến bây giờ cái gì cũng không biết, chính là Cao Hiên.

Lúc Vệ Minh Khê cùng Vũ Dương còn chưa đạt thành hiệp nghị, Cao Hàn đã tỉnh lại.

“Vệ Minh Khê, ngươi thật lợi hại, trước mặt văn võ bá quan, coi lời trẫm nói như gió thoảng!” Cao Hàn vừa tỉnh đã hướng tới Vệ Minh Khê làm khó dễ, Vệ Minh Khê vội quỳ xuống.

“Hoàng thượng, thần thiếp không muốn người mắc thêm lỗi lầm nào nữa!” Vệ Minh Khê quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu ưỡn ngực, không có nửa điểm áy náy cùng sợ hãi. Bộ dáng ấy làm cho Cao Hàn run tay chỉ thẳng Vệ Minh Khê, tức giận đến không thể nói nổi thành lời!

“Ngươi có tin trẫm dám lập tức phế ngươi?” Cao Hàn uy hiếp. Vệ Minh Khê dám ở trước mặt người khắp thiên hạ đối đầu với chính mình!

“Hoàng hậu, hiện tại Hoàng thượng còn nổi nóng, ngươi đi ra ngoài trước đi, bản cung có vài lời muốn nói cùng Hoàng thượng.” Vũ Dương thấy Cao Hàn bị kích động, sợ hắn lại bị Vệ Minh Khê chọc tức, vội nói lời hoà giải.

Vệ Minh Khê cũng biết nếu mình cùng Cao Hàn cứ căng thẳng mãi thế, đối với chính mình cũng không có lợi gì, nên trước hết liền đi ra ngoài.

Dung Vũ Ca vẫn muốn lưu lại, nàng lo lắng, sợ mẫu thân cùng cữu cữu thương lượng đối phó Vệ Minh Khê.

“Vũ Ca, ngươi cũng đi ra đi!” Vũ Dương cũng buộc Dung Vũ Ca ly khai.

Dung Vũ Ca không thể không đi ra ngoài. Tuy rằng mẫu thân có chút bất mãn với Vệ Minh Khê, nhưng chắc cũng chưa tới mức muốn diệt trừ nàng cho thống khoái, Dung Vũ Ca tự trấn an mình. Nàng đột nhiên nảy sinh ý nghĩ muốn làm cho dấu thủ cung sa của mình tiêu thất, làm cho mẫu thân nghĩ mình đã thất thân với Cao Hiên, như vậy mẫu thân mới có thể xác định Cao Hiên là con rể của người, đến lúc đó, mẫu thân mới không vội vã muốn đối phó Vệ Minh Khê.

Dung Vũ Ca đi ra ngoài thì thấy Vệ Minh Khê đang ngửa đầu nhìn ánh trăng. Dưới ánh nguyệt quang, khuôn mặt vốn nõn nà lại càng thêm trắng bệch, bóng dáng lạnh lẽo cô đơn, làm cho người ta nhìn mà thương tâm.

“Nàng ổn chứ?” Dung Vũ Ca tới gần Vệ Minh Khê, thân thiết hỏi.

“Ngươi biết không? Ta hiên ngang lẫm liệt không đơn giản chỉ vì thành toàn chính nghĩa thiên hạ, có lẽ còn có phần tư lợi bên trong, mà có lẽ phần nhiều là muốn mua danh chuộc tiếng, ta đại khái chắc sẽ nổi danh, xem như được lọt vào sử xanh!” Vệ Minh Khê mỉa mai cười nói.

Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê. Nữ nhân này, bất luận có tư tâm như thế nào cũng vẫn làm người ta cảm giác nàng rất trong sạch. Tư tâm lớn nhất trong lòng nàng, bất quá cũng chỉ là tự bảo vệ mình cùng bảo hộ thái tử biểu đệ mà thôi. Xem ra mẫu hậu yêu cầu đạo đức rất cao, đến nỗi hiện tại chỉ vì chính mình có chút tư tâm mà cũng áy náy.

“Ừ, ái nhân của ta đáng lý nên được lưu vào sử xanh từ lâu rồi mới phải!” Dung Vũ Ca phản đối. Trong mắt nàng cái gì thiện lương, chính nghĩa đều là thứ vứt đi cả. Vệ Minh Khê là tất cả của nàng, Dung Vũ Ca thừa nhận mình vì yêu có thể bất chấp tất cả, quả thực là một kẻ hỗn đản.

“Chỉ nhi, nàng chỉ là một nữ nhân, thứ hư danh này, không cần thiết dùng chừng mực của thánh nhân mà gây khó dễ cho bản thân.”

Dung Vũ Ca nhìn xa xa phía trước, là người mẫu thân phái đến giám sát mình, khẽ nhíu mày. Đáng giận, khó có được cơ hội cùng mẫu hậu một chỗ, lại bị những người này phá hỏng.

“Tĩnh Doanh, ta muốn ở cùng một chỗ với mẫu hậu, ngươi giúp ta thoát khỏi bọn họ!” Dung Vũ Ca dùng phúc ngữ nói chuyện với Tĩnh Doanh.

Được rồi, từ sau khi Thái tử phi cùng Hoàng hậu nương nương từ Giang Nam trở về, Tĩnh Doanh chỉ biết nàng phải tuỳ thời vì Dung Vũ Ca muốn yêu đương vụng trộm mà tìm cách giải quyết phiền toái, điểm ấy Tĩnh Doanh đành nhất mực phải nhận mệnh, cho nên nàng rất nhanh biến mất trong màn đêm, không biết khi nào đã đến phía sau đám người hầu Vũ Dương phái tới, điểm huyệt bọn họ.

Dung Vũ Ca thấy Tĩnh Doanh đã giải quyết xong hai kẻ theo sát mình liền lôi kéo Vệ Minh Khê vào một ngôi đình hẻo lánh.

Vệ Minh Khê cơ hồ là bị Dung Vũ Ca cứ thế kéo đi, lông mày khẽ nhíu. Dung Vũ Ca xác định chung quanh không có người liền lập tức ôm lấy Vệ Minh Khê, hơi ấm làm cho Vệ Minh Khê vốn muốn trách cứ Dung Vũ Ca không biết xấu hổ đành chìm xuống, ngoan ngoãn để cho nàng ôm chặt.

Dung Vũ Ca vùi đầu vào cổ Vệ Minh Khê, tham lam hít lấy hơi thở nóng bỏng trên người nàng. Ba ngày qua tương tư khổ sở, nàng ở Đông cung đã sắp phát điên rồi, chỉ có thể nhìn bộ dáng Cao Hiên có vài nét tương đồng Vệ Minh Khê mà ngẩn người.

Dung Vũ Ca ôm càng ngày càng chặt, cơ hồ muốn đem mình hoà nhập vào cơ thể Vệ Minh Khê, chặt đến nỗi làm cho xương cốt Vệ Minh Khê có chút đau. Vệ Minh Khê khẽ kêu một tiếng, chân tướng Dung Vũ Ca lúc này chính là một con báo nhỏ đói khát. Nàng đột nhiên rất hâm mộ Dung Vũ Ca, chỉ quan tâm nữ nhi tình trường, không vì thế sự mà ưu phiền!

Vệ Minh Khê thở dài một hơi, đưa tay ôm lấy thắt lưng Dung Vũ Ca. Hơi thở thơm mát mềm mại này, có lẽ có thể khiến mình tạm thời quên đi hiện thực cung đình tranh đấu khốc liệt.

===============

Phế Vệ Minh Khuê ?

“Trẫm muốn phế Vệ Minh Khê!” Cơn giận trong lòng Cao Hàn còn chưa tiêu tan, hậm hực nói với Vũ Dương công chúa.

“Hiện tại người trong thiên hạ đều biết Vệ hậu tài đức sáng suốt, cũng không hề có khuyết điểm gì, làm sao nói phế là phế được?” Vũ Dương công chúa chất vấn Cao Hàn. Nay văn võ bá quan, đặc biệt là giới văn sinh nho sĩ đều hướng về phía Vệ Minh Khê, nếu phế bỏ nàng chỉ càng thêm mất đi dân tâm, càng làm cho mọi chuyện vốn phức tạp lại càng thêm khó giải quyết, vậy nên không thể phế, mặc dù lần này Vệ Minh Khê quả thực quá phận.

“Nhưng mà nàng ở trước mặt văn võ bá quan……” Cao Hàn nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi văn võ bá quan quỳ lạy Vệ Minh Khê, trong lòng mơ hồ bất an, cái này đích thực là khiêu chiến với quyền lực của hắn!

“Hoàng thượng luyện đan vốn đã là chuyện không đúng, giờ còn bắt văn võ bá quan làm theo thì lại càng hoang đường, nàng làm như vậy cũng không có gì sai!” Vũ Dương thẳng thừng nói, nàng cũng không thể dung túng đệ đệ làm xằng bậy thêm nữa!

“Hoàng tỷ, sao người lại nói thế? Đan dược kia rất hữu hiệu……” Cao Hàn thấy tỷ tỷ vốn từ lúc mình đăng cơ đến nay chưa bao giờ gay gắt đối với mình như thế, tâm cũng có vài phần cố kị .

“Hữu hiệu? Người sáng suốt đều thấy rõ ngươi cả người đều gầy sọc đi, nếu không có đan dược kia thì ngươi đâu đến nỗi, ta xem kia chẳng phải là tiên đan gì cả, chỉ là độc dược mà thôi!” Vũ Dương lạnh lùng nhìn Cao Hàn nói. Vũ Dương công chúa mà nổi giận thì không ai cãi lại được nàng.

“Vệ Minh Khê đã như vậy, bây giờ ngươi cũng như thế, các ngươi muốn trẫm tức chết có phải không?” Cao Hàn thấy ngay cả tỷ tỷ cũng không kiêng kị gì uy nghiêm Hoàng đế của hắn mà mở miệng giáo huấn thì có chút khó thở, chỉ thẳng vào Vũ Dương mà quát. Không phải tỷ tỷ luôn luôn đứng về phía mình sao? Sao lại theo Vệ Minh Khê đáng giận như thế?

“Chẳng lẽ thấy đệ đệ mình hoang đường, thân là tỷ tỷ lại không thể nói sao?” Vũ Dương nhíu mày hỏi. Từ nhỏ hắn vốn là một đệ đệ nhu thuận nghe lời tỷ tỷ, hiếu học tiến tới, hùng tâm tráng chí, hiện tại sao lại biến thành như vậy?

“Trẫm là Hoàng thượng, mặc dù ngươi là Đại công chúa, nhưng dù có tôn quý như thế nào cũng không thay đổi được thân phận ngươi thấp hơn trẫm một bậc, cho nên ngươi không có tư cách thuyết giáo trẫm……” Làm Hoàng đế, phải có quyền lực tối cao nhất mà không phải ai cũng có thể hướng hắn thuyết giáo, không để ý đến uy nghiêm của hắn!

Vũ Dương nhìn Cao Hàn, nở nụ cười tự giễu, hắn là thiếu niên năm đó hăng hái tuyên bố phải làm thiên cổ nhất đế sao? Hắn là người đã nói sẽ làm cho nàng cảm động, là đệ đệ thân yêu nhất của nàng hay sao?

“Hoàng tỷ, ngoại trừ mẫu phi, người là người thân nhất của ta……”

 

“Hoàng tỷ, Hàn nhi nhất định sẽ vì người mà tìm một nam tử ưu tú đệ nhất thiên hạ làm phò mã……”

 

“Ngày sau dù ta có đăng cơ, người cũng vẫn là tỷ tỷ của Hàn nhi, vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi. Hàn nhi làm gì không đúng, tỷ tỷ nhất định phải nói với ta, như vậy Hàn nhi vẫn có thể làm một minh quân ……”

Cao Hàn và Vũ Dương bởi vì mẫu thân xuất thân thấp hèn, ở trong cung không được coi trọng, nên tỷ đệ ở trong cung thường xuyên bị các hoàng tử công chúa đắc thế khác khi dễ. Đặc biệt là Cao Hàn, bởi vì trước đây bộ dạng nhỏ gầy nên luôn bị coi là đối tượng trọng điểm để khi dễ. Tỷ tỷ giống như mẫu thân, tuy Vũ Dương chỉ lớn hơn Cao Hàn hai tuổi, nhưng từ nhỏ đã luôn che chở cho đệ đệ mình, tương cứu nhau trong lúc hoạn nạn!

Phần đông hoàng tử công chúa, ngoại trừ vài người do phi tần đang được sủng ái sinh ra nên có thể được tiên hoàng nhớ kỹ, phần đông như Cao Hàn và Vũ Dương tự nhiên không hề được đặt trong mắt tiên hoàng. Một lần tiên hoàng đi ngang qua nơi hoàng tử công chúa học tập, nhìn thấy các hoàng tử khi dễ Cao Hàn, Vũ Dương chắn phía trước, không cho người khác khi dễ đệ đệ mình, khí thế quật cường nên khiến cho tiên hoàng chú ý.

Dáng vẻ Vũ Dương là người xinh đẹp nhất so với phần đông công chúa, nhưng bởi vì bình thường ít khi xuất hiện nên tiên hoàng cũng không chú ý rằng mình còn có một nữ nhi xinh đẹp như thế, mà tối trọng yếu là gương mặt Vũ Dương lớn lên lại giống hắn, cho nên tiên hoàng lập tức yêu thích nữ nhi này. Tùy tiện hỏi mấy vấn đề, Vũ Dương đều đối đáp rất tốt, làm cho tiên hoàng rất vừa lòng. Ngày đó cũng là ngày xoay vần đổi mệnh Vũ Dương và Cao Hàn. Sau Cao Hàn được lập làm thái tử, rồi lên ngôi Hoàng đế, Vũ Dương đều đóng vai trò hết sức quan trọng.

Cao Hàn vốn cực kỳ ỷ lại Vũ Dương, từ thuở thiếu niên đã kính yêu tỷ tỷ, lại thêm quan hệ huyết mạch tương liên, thân tình gắn bó hiếm thấy trong gia đình đế vương, nhưng hôm nay đệ đệ lại phủ định toàn bộ, điều này làm cho Vũ Dương cực kỳ đau lòng.

“Sai, là ta sai lầm rồi, là ta tự cho mình là đúng, đem người vốn sẽ trở thành Hoàng đế năm đó là Lý đệ giam ở lãnh cung, Hoàng thượng lẽ ra phải là hắn mới đúng? Hắn vốn nên sớm đăng cơ nhưng cuối cùng lại phải chết!” Vũ Dương phất tay áo rời đi, nàng quá thất vọng với Cao Hàn. Hắn muốn ép buộc như thế nào thì cứ ép buộc đi, nàng cũng không quản nữa.

Cao Hàn thấy Vũ Dương phất tay áo rời đi, nghĩ đến năm đó nếu không có tỷ tỷ, bản thân mình cũng không thể có vị trí hôm nay, trong lòng hối hận vừa rồi đã lỡ lời, nhưng mà làm một Hoàng đế, nếu không kể đến thể diện mà đi giải thích trái phải, đó chỉ là nói nhảm mà thôi. Cao Hàn chỉ là có chút phẫn nộ, nhưng đúng là không thể phế Hoàng hậu, dù sao vừa rồi hắn cũng chỉ là nóng giận nhất thời, sau khi phế hậu, lợi hại thế nào hắn vẫn biết.

Vũ Dương rời đi, buông tay mặc kệ. Vệ Minh Khê muốn tranh quyền, vậy cứ để cho nàng tranh đi, Vũ Dương không tin Vệ Minh Khê dựa vào một ít văn sĩ thư sinh thì có thể nháo loạn đến tận trời. Trọng binh trong tay trượng phu nàng mới là mấu chốt. Đến lúc đó đệ đệ rơi xuống hạ phong thì sẽ biết mình đã sai rồi.

Nàng biết rõ tính cách Cao Hàn, chính là loại chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Đừng nhìn hắn hiện tại làm Hoàng đế uy phong, kỳ thật trong cốt tuỷ, một chút yếu đuối gì đó vẫn không thay đổi.

Vũ Dương biết có những người lúc nhỏ càng yếu đuối thì lớn lên lại càng là muốn cường đại, càng không cho phép người khác khiêu chiến uy nghiêm của mình, nhưng sâu trong cốt tuỷ vẫn là một kẻ quá mức yếu đuối, tựa như đệ đệ của nàng vậy.

“Nếu Vũ nhi là nam tử, nhất định sẽ là thái tử của trẫm!” Năm đó phụ hoàng đã từng ôm nàng thở dài mà nói như vậy.

“Vũ nhi không phải nam nhi, nhưng Hàn nhi là nam nhi, Hàn nhi có thể làm thái tử!” Vũ Dương đương nhiên không quên vì đệ đệ mà nói tốt cho y.

Lúc ấy phụ hoàng chỉ nở nụ cười mà không đáp, có lẽ là phụ hoàng đã sớm liệu đến ngày hôm nay.

Tiên hoàng cùng Vệ Tử Phong có quan hệ vô cùng tốt, không giống quan hệ quân thần bình thường, tiên hoàng thường xuyên mang theo Vũ Dương nữ phẫn nam trang cùng đi Vệ phủ chơi cờ, vừa lúc nghe được Vệ Tử Phong đang cùng tôn nữ bảy tuổi nói chuyện.

“Nếu Chỉ nhi là thân nam tử, nhất định là lương thần giúp nước, nếu là thân nữ nhi, nhất định có thể là bậc mẫu nghi thiên hạ!” Lời Vệ Tử Phong thở dài rơi vào tai tiên hoàng, tiên hoàng nghiền ngẫm liền nở nụ cười.

Khi ấy Vũ Dương mười lăm tuổi, nhìn Vệ Minh Khê khi đó mới bảy tuổi, nàng biết nữ hài này được xưng là thần đồng, nổi danh là tiểu tài nữ, nổi bật nhất trong thế hệ mình. Nàng đã gặp qua Vệ Minh Khê vài lần, an tĩnh nội liễm, không giống hài đồng bình thường, xác thực có phong phạm nữ tử đại gia, mặt mày so với nữ tử bình thường đều trí tuệ thanh nhã hơn nhiều, mà phụ hoàng thương nàng cũng không thua gì mình.

“Tốt lắm, Vệ khanh, lời này chính là lời ngươi nói, trẫm không có miễn cưỡng ngươi, ngày sau cứ để cho tiểu Chỉ nhi làm Hoàng hậu, trong số nhi tử của ta cho nàng chọn một người, nàng chọn người nào, ta sẽ để cho người đó làm thái tử!” Tiên hoàng nửa thật nửa giả nói.

Vệ Minh Khê nhíu mày, nàng mới bảy tuổi, không nghĩ sớm như vậy đã bị định việc chung thân đại sự.

Vũ Dương mới mười lăm tuổi nhưng khứu giác chính trị lại cực kỳ nhạy bén, lập tức ý thức được cơ hội cho đệ đệ Cao Hàn đã tới liền nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng, bổ sung nói: “Phụ hoàng, đại hoàng huynh, nhị hoàng huynh, tam hoàng huynh, tứ hoàng huynh đều đã qua tuổi hai mươi, đều đã lập phi, ngũ hoàng huynh tính lại hảo nữ sắc, lục hoàng huynh tính cách chất phác, thất hoàng huynh phẩm tính không hợp, bát hoàng huynh sùng võ thô lỗ sẽ bôi nhọ nhã nhặn, cửu hoàng huynh lại bệnh sắp mất, thập nhất đến thập ngũ hoàng đệ đều so với Chỉ nhi nhỏ hơn, xem ra Hàn nhi lấy Chỉ nhi là tốt nhất!”

“Hàn nhi lấy Chỉ nhi, sợ là sẽ ủy khuất Chỉ nhi……” Tiên hoàng do dự nói. Nói thật, kỳ thực nhi tử của hắn không có ai có thể xứng đôi với Chỉ nhi, Hàn nhi thì chỉ miễn cưỡng có thể tạm coi là được.

“Hoàng thượng, lời này không thể nói đùa!” Vệ Tử Phong đương nhiên không hy vọng tôn nữ mình gả nhập vào gia đình đế vương, hắn vừa rồi bất quá chỉ là nhất thời nói đùa thôi.

“Ai nói trẫm đùa? Trẫm nói đó là sự thật!” Vệ Tử Phong càng không muốn, tiên hoàng lại càng khăng khăng chấp nhất.

“Hoàng thượng!” Vệ Tử Phong không vui kêu lên, vì quan hệ của hắn cùng Hoàng đế khác hẳn bình thường cho nên mới có thể làm càn như thế! Quan hệ giữa ba người Vệ Tử Phong, Lí Huyền và tiên hoàng có chút kỳ lạ, dã sử cũng có ghi lại, nhưng sự thật như thế nào thì ai cũng không biết.

“Việc này cứ định như vậy đi, tiểu Chỉ nhi qua mười hai tuổi sẽ gả cho Hàn nhi làm thê tử.” Tính cách tiên hoàng như ngoan đồng, ngươi càng ương ngạnh chống lại hắn, hắn càng phải cùng ngươi đấu đến cùng.

Vì thế trong lúc vô tình Cao Hàn liền trở thành người may mắn nhất thiên hạ.

***

“Chỉ nhi, đêm nay ta đến chỗ nàng được không?” Dung Vũ Ca nhẹ giọng hỏi, nàng vốn chỉ muốn đến chỗ không có người của mẫu thân để thoải mái nhìn ngắm, ở cùng một chỗ với mẫu hậu.

“Như vậy không ổn……” Vệ Minh Khê ở trong hoàng cung vốn rất cẩn thận, hơn nữa chuyện hôm nay đã làm cho nàng đủ phiền rồi.

Dung Vũ Ca sớm biết khẳng định Vệ Minh Khê sẽ trả lời như vậy, nên cũng không thèm để ý. Nàng am hiểu nhất chuyện bằng mặt không bằng lòng, nàng chỉ muốn cho mẫu hậu biết, cho dù mẫu hậu có nói không thì buổi tối dù có chết nàng cũng phải đi. Không có hơi ấm của Vệ Minh Khê, nàng sẽ không ngủ yên được.

“Nàng đã đáp ứng ta sau khi hồi cung sẽ không bỏ mặc ta mà……” Dung Vũ Ca ra vẻ mất mát nói, cố ý khiến cho Vệ Minh Khê có cảm giác áy náy.

“Chờ thêm một chút thời gian nữa rồi hẵng tính……” Vệ Minh Khê do dự nói.

“Vệ Minh Khê, nàng nhát như chuột!” Dung Vũ Xa cắn nhẹ vành tai Vệ Minh Khê, liếm nhẹ đầy bất mãn.

“Đừng nháo, nơi này không an toàn!” Vệ Minh Khê không muốn để Dung Vũ Ca tiếp tục mấy hành động mập mờ nữa, nàng biết Dung Vũ Ca là loại người tuỳ hứng bốc đồng đến thế nào.

================

Nếu ...

Dung Vũ Ca không muốn quản nhiều thứ như vậy, nàng dùng thân thể cùa mình ép Vệ Minh Khê sát vào tường, Vệ Minh Khê bị ép chặt tới nỗi không thể nhúc nhích được.

“Dung Vũ Ca!” Vệ Minh Khê tức giận trầm giọng cảnh cáo.

“Chỉ nhi, một ngày nào đó nàng sẽ bức ta điên mất! Nàng có biết khi ta được nghe tin cữu cữu ngủ lại Phượng nghi cung, ta đã phát điên hay không!? Ta chỉ cần nghĩ đến khả năng cữu cữu làm gì đó thân mật với Chỉ nhi, ta….” Dung Vũ Ca úp mặt lên vai Vệ Minh Khê, thanh âm nghẹn ngào. Vệ Minh Khê sẽ không bao giờ hiểu được loại cảm giác này, cảm giác bất lực khiến tâm can người ta đau đớn.

Vệ Minh Khê nhận ra Dung Vũ Ca đang rất khó chịu, yếu ớt tựa vào mình, nàng cũng thôi không giãy dụa nữa. Giờ phút này, tâm nàng trở nên vô cùng nhu hoà.

“Nếu ta nói Hoàng thượng thực sự đã bắt ta hầu hạ, ngươi sẽ thế nào?” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng hỏi, làm một phép thử nho nhỏ.

Dung Vũ Ca ngẩng đầu nhìn Vệ Minh Khê. Cữu cữu quả thực đã chạm vào nàng sao? Dung Vũ Ca nắm chặt quyền đầu, gắt gao kìm nén niềm xúc động muốn giết người. Lúc này trong lòng Dung Vũ Ca sinh ra một ý tưởng u ám, nếu cữu cữu chết đi thì tốt rồi, có thế thì sẽ không thể chạm vào Vệ Minh Khê được nữa…

Vệ Minh Khê nhìn khoé mắt Dung vũ Ca trong nháy mắt đã đỏ bừng lên, tựa hồ như nước mắt có thể lập tức chảy xuống. Vệ Minh Khê biết, Dung Vũ Ca đang rất cố gắng chế trụ cảm xúc của mình, giống như một tiểu hài tử đang cực lực cố nhịn không khóc, nhưng vô luận có cố gắng thế nào cũng không giấu được uỷ khuất trong lòng.

“Ngốc, hắn vốn chính là phu quân ta, quan hệ của chúng ta mới đúng là hoang đường…” Vệ Minh Khê đưa tay ôm lấy vòng eo mềm mại của Dung Vũ Ca, khẽ thở dài.

Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê, khoé mắt lại ngày càng thêm đỏ, một giọt nước mắt trong suốt như hạt trân châu rơi xuống, chạm vào da thịt Vệ Minh Khê, lay động tâm linh nàng, khiến nàng động dung. Vệ Minh Khê khẩn trương ôm chặt lấy Dung Vũ Ca, nàng cảm thấy đây chính là số kiếp của mình, định mệnh của nàng cùng Dung Vũ Ca…

“Đừng khóc, khóc rồi mắt sẽ sưng lên, sẽ xấu lắm.” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng vỗ về Dung Vũ Ca.

Dung Vũ Ca cảm giác Vệ Minh Khê đang ôm nàng rất chặt, trong lòng lại càng thêm khó chịu và uỷ khuất. Cứ nghĩ đến việc Vệ Minh Khê cùng cữu cữu thân thiết, tim nàng lại nhói lên đau đớn.

Nước mắt lại rơi càng nhiều, cảm giác sợ hãi mất đi thứ mình trân quý làm cho Dung Vũ Ca lại càng ôm chặt lấy Vệ Minh Khê, chặt đến nỗi làm cho xương cốt Vệ Minh Khê đau nhức.

“Ta không để cho hắn chạm vào ta….” Vệ Minh Khê ghé sát vào tai Dung Vũ Ca thì thầm.

Dung Cũ Ca mở to mắt, không thể tin nhìn Vệ Minh Khê. Nghe Chỉ nhi nói cữu cữu không làm gì nàng, Dung Vũ Ca có cảm giác tâm mình tưởng như đã chết nay lại sống lại một lần nữa.

“Thật sao?” Dung Vũ Ca có chút không dám tin liền hỏi lại.

“Ù”. Vệ Minh Khê nhẹ nhàng gật đầu.

“Cữu cữu thực sự không làm gì nàng?” Dung Vũ Ca vẫn hỏi lại một lần nữa.

Vệ Minh Khê lại gật đầu một cái, thế này mới khiến cho Dung Vũ Ca an tâm. An tâm rồi Dung Vũ Ca mới chúm chím cánh môi hồng, ra chiều bất mãn lắm, mẫu hậu khi dễ người ta mà!

“Sao?” Vệ Minh Khê thấy Dung Vũ Ca thôi không khóc nữa, nhưng cái miệng nhỏ nhắn lại đang chu ra đầy bất bình, đích thị là bộ dáng tiểu hài tử mà, cảm xúc gì cũng đều thể hiện hết ra trên mặt.

“Mẫu hậu khi dễ người ta, biết rõ người ta sẽ khó chịu mà còn gạt người…” Dung Vũ Ca bất mãn kháng nghị, làm cho người ta rơi thiệt nhiều nước mắt!

“Vừa rồi ta nói là ‘nếu’, chỉ là giả thiết mà thôi, cũng không tính là lừa.” Vệ Minh Khê giảo biện, không ngờ Dung Vũ Ca phản ứng mãnh liệt như vậy làm cho nàng có chút bất ngờ.

“Giả thiết cũng không được, dù có là giả thiết cũng làm cho ta khó chịu!” Dung Vũ Ca không thích cái giả thiết này một chút nào, đưa tay kéo cổ áo Vệ Minh Khê xuống, cắn một cái lên chiếc cổ trắng nõn của nàng. Vệ Minh Khê bị đau, khẽ rên lên một tiếng.

“Về sau không cho phép nàng khi dễ ta!” Dung Vũ Ca cắn xong liền liếm nhẹ. Nàng không phải muốn cố ý cắn mẫu hậu đau, chỉ là vừa rồi mẫu hậu thực sự làm cho người ta thương tâm khổ sở.

Vệ Minh Khê biết nhất định cổ nàng sẽ lưu lại dấu răng, Dung Vũ Ca đúng là lòng dạ hẹp hòi, Vệ Minh Khê thầm nghĩ. Bất quá Vệ Minh Khê thấy may mắn là Dung Vũ Ca còn chưa mất lý trí mà nhằm phía trên cắn, cũng may cắn ở phía dưới, bằng không lưu lại dấu răng trên cổ sẽ rất nguy hiểm!

Chỗ bị cắn đã không còn đau nữa, lưu lại chỉ còn là một cỗ tê dại, môi Dung Vũ Ca lại bắt đầu hướng bốn phía di chuyển. Chiếc cổ mẫn cảm của Vệ Minh Khê bị giam hãm giữa đôi môi Dung Vũ Ca, mà Dung Vũ Ca lại một chân xâm nhập vào giữa hai chân nàng, đầu gối lại nhằm chỗ mềm mại nhất giữa hai chân Vệ Minh Khê mà nhẹ nhàng cọ xát.

“Vũ Ca, đừng….” Vệ Minh Khê cảm giác thân thể như nhũn ra, đành phải bám trụ lấy Dung Vũ Ca. Ở nơi này vạn vạn lần không được!

Dung Vũ Ca chặn lời Vệ Minh Khê bằng đôi môi của mình, nụ hôn nồng nhiệt làm cho người ta hít thở không thông, khơi lên dục hoả thiêu đốt trong lòng. Tay Dung Vũ Ca đã sớm đặt lên khuôn ngực mềm mại của Vệ Minh Khê mà nhẹ nhàng nhu lộng. Dung Vũ Ca biết nơi này cũng không phải địa điểm lý tưởng, nhưng nàng không khắc chế được nỗi xúc động muốn được lập tức có được Vệ Minh Khê, tay cũng vội vàng gấp gáp cởi cung bào trên người nàng.

Thân thể Vệ Minh Khê mặc dù có chút không nghe lời, nhưng lý trí thì vẫn còn, nàng kéo cổ áo Dung Vũ Ca xuống, nhẫn tâm cắn một cái thật mạnh. Dung Vũ Ca bị đau lập tức ngừng lại.

“Dung Vũ Ca, ngươi đúng là dã thú chỉ biết động dục mà!” Vệ Minh Khê không khách khí đẩy Dung Vũ Ca ra. Đang ở bên ngoài, nàng chắc chắn sẽ không cùng Dung Vũ Ca làm chuyện hoang đường đến thế. Đầu óc Dung Vũ Ca lúc nào cũng chứa đựng toàn ý nghĩ gì đó không đứng đắn!

Dung Vũ Ca nhìn ánh mắt Vệ Minh Khê trong suốt bình tĩnh, nàng quả thực cũng không định làm vậy, nhưng mà đúng là kìm lòng không nổi. Mẫu hậu cắn mình, so với mình cắn nàng thì mạnh hơn nhiều, đến giờ vẫn còn đau. Bất quá Dung Vũ Ca cảm thấy rất vui vẻ, cái này có thể tính là đau đớn ngọt ngào không nhỉ? Nàng thích mẫu hậu cũng lưu lại trên người mình ấn ký, mà đây chính là bằng chứng rõ ràng nhất!

“Người ta đâu phải là dã thú, người ta sẽ ngoan ngoãn phủ phục dưới thân Chỉ nhi, để cho Chỉ nhi muốn làm gì thì làm!” Dung Vũ Ca nghiêm trang nói trước mặt Vệ Minh Khê những lời khiến nàng nghe mà mặt đỏ tai hồng.

Làm sao Vệ Minh Khê lại nghe không hiểu lời Dung Vũ Ca ám chỉ rõ rành rành mười phần như thế. Sao trên đời lại có nữ tử phóng đãng như Dung Vũ Ca chứ? Nếu nữ tử khác mà dám nói như vậy, hẳn sẽ bị trói lại rồi thả trôi sông mất.

Mà nếu Dung Vũ Ca bị như thế thì nhân tình của Dung Vũ Ca là nàng chắc cũng sẽ không thể may mắn thoát tội đi!

Dung Vũ Ca nhìn bộ dáng bình tĩnh của Vệ Minh Khê, khẽ cười. Mẫu hậu hiện tại rõ ràng đang giả vờ trấn định để ngăn mình đùa giỡn, da mặt rõ thiệt là mỏng mà. Nàng không tin Vệ Minh Khê có thể chịu được bị mình trêu chọc.

“Có phải Chỉ nhi nghĩ ta rất phóng đãng hay không? Yên tâm đi, Vũ nhi chỉ biết đối với mình nàng phóng đãng mà thôi……” Dung Vũ Ca tới gần tai Vệ Minh Khê, mập mờ nói, làm cho khuôn mặt nàng trong nháy mắt đỏ lên. Miệng Dung Vũ Ca thật đúng là không biết kiêng kỵ gì, làm cho Vệ Minh Khê chống đỡ không nổi.

“Dung Vũ Ca!” Vệ Minh Khê kêu đầy đủ cả tên Dung Vũ Ca đầy cảnh cáo, không cho nàng tiếp tục phun ra lời kinh thế hãi tục gì nữa.

“A a mẫu hậu thiệt cứng nhắc quá, nhưng mà Vũ nhi vẫn thích mẫu hậu như vậy!” Dung Vũ Ca rốt cục cũng đùa giỡn xong, giúp Vệ Minh Khê sửa sang lại cổ áo đã bị mình biến thành hỗn độn, che khuất dấu răng bị mình cắn trên cổ nàng.

Dung Vũ Ca nhìn bộ dáng thẹn thùng, khuôn mặt vì hàm tình mà ửng hồng, lòng lại ngứa ngáy, muốn ăn sạch sẽ Vệ Minh Khê ngay!

Vệ Minh Khê nhìn bộ dáng Dung Vũ Ca vì mình mà sửa lại y phục, khẽ nở nụ cười. Vì cái gì nàng lại luôn cố tình lay động tâm mình như vậy? Quan hệ giữa các nàng, càng thân mật lại càng khiến cho người ta cảm thấy tội lỗi…

“Sao vậy?” Dung Vũ Ca mẫn cảm nhận ra được cảm xúc biến hoá trong lòng Vệ Minh Khê.

“Không có việc gì.” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng lắc đầu.

***

Lúc Vũ Dương công chúa đi ra, phát hiện nữ nhi cùng Vệ Minh Khê đứng chung một chỗ, nhìn cảm thấy có chút chướng mắt. Nàng thực sự không nên để các nàng ở cùng nhau!

Vũ Dương ở cách đó không xa nhìn Vệ Minh Khê, lúc này nàng mới phát hiện tựa hồ mình rất ít khi thật sự nhìn Vệ Minh Khê. Đã qua mấy năm mà không có một chút gì biến hoá, thời gian không hề lưu lại nhiều dấu vết trên khuôn mặt nàng, thoạt nhìn so với đệ đệ mình thì trẻ hơn rất nhiều, thậm chí cùng nữ nhi mình đứng chung một chỗ căn bản không giống trưởng bối, mà ngược lại lại có vài phần giống với một vị tỷ tỷ có tri thức, hiểu lễ nghĩa.

Vũ Dương thừa nhận Vệ Minh Khê quả thật đặc biệt, khí chất kia, cao cao tại thượng mà trong trẻo lạnh lùng, tựa như vầng minh nguyệt vậy. Sợ là chính vì cái loại khí chất phiêu diêu hư vô ấy của nàng đã khiến nữ nhi mình mê luyến, nhưng Vũ Dương cảm thấy Vệ Minh Khê không chân thật một chút nào, không đáng để mê luyến!

Nàng nhìn nữ nhi, ánh mắt không kiêng nể gì nhìn chằm chằm Vệ Minh Khê, ánh mắt nóng bỏng làm Vũ Dương kinh hãi không thôi, lại nghĩ đến bức hoạ hoang đường mới nhìn thấy không lâu trước đó, thật sự là không thể tin được làm cho Vũ Dương thấy sợ hãi.

Vũ Dương nhìn chằm chằm Vệ Minh Khê, hy vọng có thể nhìn ra điểm gì đó đáng ngờ để vạch trần, rốt cuộc nàng có biết thứ tình cảm hoang đường mà nữ nhi mình đang dành cho nàng hay không?

Vệ Minh Khê cảm giác được có người đang chăm chú nhìn về hướng này, mà đặc biệt lại là nhằm vào mình, nàng theo bản năng liền dời tầm mắt xoay người lại xem, nhìn thấy Vũ Dương đang lấy ánh mắt dò xét đánh giá mình.

Dung Vũ Ca thấy mẫu thân xuất hiện, không vui chúm chím miệng. Nàng giận mẫu thân phái người giám thị mình còn không nói làm gì, vừa rồi lại còn để phụ thân điểm huyệt mình, làm cho Vệ Minh Khê phải một mình mạo hiểm đương đầu!

Vũ Dương thấy nữ nhi bĩu môi, trong lòng bốc hoả. Nữ nhi nuôi lớn như vậy, kết quả vẫn hướng về ngoại nhân, mà hướng về ngoại nhân không nói, đằng này lại còn là hướng về một nữ tử ngoại nhân!

Vệ Minh Khê thấy Vũ Dương công chúa nhìn mình, ánh mắt không ôn hoà như mọi ngày mà sắc bén cực kỳ, nàng biết Vũ Dương công chúa có thể là vì hành động của mình lúc nãy mà bất mãn, nhưng Vệ Minh Khê lại cảm giác tựa hồ không đơn giản như thế, mà có lẽ còn có nhân tố khác. Nữ nhân đối với cảm xúc nữ nhân, quả nhiên là có phần mẫn cảm.

“Hoàng thượng có khoẻ không?” Vệ Minh Khê quan tâm hỏi.

“Hoàng thượng vẫn còn nổi nóng, sắc trời đã không còn sớm nữa, Hoàng hậu cứ về nghỉ ngơi trước đi, bản cung cũng nên hồi phủ công chúa. Vũ Ca, ngươi cũng nên hồi cung đi!” Ngữ khí Vũ Dương đối Vệ Minh Khê coi như ôn hoà, nhưng đối với  Dung Vũ Ca lại nghiêm khắc hơn rất nhiều.

“Vậy bản cung về Phượng Nghi cung trước, sáng mai sẽ đến thăm Hoàng thượng!” Vệ Minh Khê cũng hiểu Cao Hàn hiện tại đang tức giận, cứ để yên cho hắn bình tĩnh một chút cũng tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro