Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ta vẫn ngủ ở trên cây, bị khúc nhạc của các ngươi làm tỉnh giấc, nhất thời tưởng thiên âm, nên im lặng nghe trong chốc lát. Không nghĩ tới lại quấy nhiễu đến các ngươi." Tử Tiêu nói.

"Ngươi là cố tình ở lại " Cô nói, cô thực khó chịu khi tên nam chính chết tiệt này nhìn nàng a

"Mạc Vũ, ngươi có thù oán với ta sao a , mỗi lần gặp lại khó chịu " Tử Tiêu nói, hắn gặp cô không phải mới lần đầu, mà lần nào gặp cũng khó chịu như vậy a, với lại hắn cũng không muốn gây thù với cô, vì nếu lỡ có đánh nhau e gần hắn sẽ thua, vì tu vi hiện tại của cô hắn không biết

"Chỉ là ta không muốn ngươi nhìn người của ta như vậy " Cô nói rồi nhìn Độc Cô Thiên Diệp

Tử Tiêu liếc nhìn nàng rồi hiểu ra nói

"Nếu như vậy sao không nói từ đầu " Tử Tiêu hiểu ra nói

"Vậy mời ngươi đi trước, chỗ ngươi rất rảnh thì đi tu luyện đi, chúng ta có diệp sẽ cùng tỉ thí" Cô nói rồi nhìn nàng

Độc Cô Thiên Diệp hiểu ý cô muốn gì với cả vì những lời nói của cô cũng làm nàng cảm thấy trong lòng thoải mái hơn. Nàng nhìn Tử Tiêu gật đầu, sau đó nhìn Lam Mân nói: "Thời gian không còn sớm, chúng ta trở về đi." Nói xong xoay người nắm tay cô rời đi. Bọn tiểu Hỏa theo ở phía sau.

Tử Tiêu nhìn các nàng rời đi, không nói gì thêm, chỉ là nhìn theo hướng các nàng rời đi thật lâu.

Một đạo bóng dáng dừng bên người hắn, lấy tay quơ quơ trước mặt hắn, nói: "Linh hồn nhỏ bé đang ở đâu?"

Tử Tiêu tát một cái lên mặt hắn, nói: "Còn tại đây."

"Vậy sao ngươi vẫn nhìn về hướng kia ? Coi trọng mỹ nữ đó ? Đừng nghĩ , kia giống ta, là thú biến hóa thành."

Tử Tiêu không để ý tới hắn, sờ sờ cằm, nói: "Chậc chậc, nha đầu kia rất thú vị nha."

"Ngươi là nói Mạc Vũ " Thứ Hồn hỏi

"Không " Tử Tiêu ngắn gọn nói

"Không phải chứ, ngươi xem trúng nha đầu kia ? Trước không lồi sau không vểnh, trừ bỏ khuôn mặt, không có gì hấp dẫn người hết nha ?" Thứ Hồn nói.

Tử Tiêu trợn trắng mắt liếc Thứ Hồn, khinh bỉ nói: "Người thích ngực lớn mông lớn như ngươi thì biết cái gì !" Sau đó xoay người rời đi.

"Ta không hiểu? Sao có thể có chuyện này!" Thứ hồn sờ sờ cái ót, phát hiện Tử Tiêu đã đi xa , nhanh chóng đuổi theo, vừa đi vừa kêu: "Đợi ta với chứ !, đó là người của Mạc Vũ a " Nhưng rất tiếc Tử Tiêu không nghe được câu cuối

Lúc Độc Cô Thiên Diệp cùng cô trở lại ký túc xá thì đã khuya , có điều cũng không khiến người khác chú ý, lúc trước nàng thường xuyên ngốc ở thư viện đến khuya, mọi người đã quen nàng về trễ.về phần cô thì cũng mặt dày mà ở lại kí túc xá của nàng

"Chủ nhân, người chúng ta gặp đêm nay không đơn giản." Lam Mân đi ra từ Luyện Yêu Hồ, nói với Độc Cô Thiên Diệp.

"Ừ. Có thể trong phạm vi gần như vậy mà không bị các ngươi phát hiện, hoặc là huyễn lực của hắn rất cao, hoặc là có cái gì đó che dấu hơi thở của hắn. Mặc kệ là loại tình huống nào, hắn đều không đơn giản." Độc Cô Thiên Diệp phân tích nói.

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Không cần lo, có ta ở đây hắn không dám đụng đến tỷ, Tử Tiêu hắn đấu không thắng được ta " Cô lười biếng nằm trên giường nàng nói

"Trước không cần để ý tới hắn. Nhìn khí thế chắc hắn cũng không phải người bình thường, không có việc gì , hẳn là sẽ không tiếp xúc với hắn. Vốn dĩ đêm nay cũng không có việc gì .với lại có tiểu Vũ bảo vệ ta a " Độc Cô Thiên Diệp nói. Nàng luôn có cảm giác Tiêu Nguyệt Vũ sẽ luôn bảo vệ mình

"Chủ nhân, hiện tại ngươi..." Lam Mân có chút lo lắng nhìn nàng.

"Ta nói rồi ngươi không cần lo, nếu không tin ta có khả năng thì ngươi đấu với ta " Cô nhàn nhạt nói

"Ta không có việc gì. Tiểu Vũ muội đừng đánh nhau, ta biết muội có khả năng bảo vệ ta, với lại còn có chuyện rất trọng yếu đang chờ ta làm, ta sẽ không để cảm xúc này ảnh hưởng đến việc tu luyện của ta." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Ừ. Ta đây an tâm." Lam Mân nhẹ nhàng thở ra, Lam Mân nàng thật lo lắng cho Độc Cô Thiên Diệp còn đắm chìm trong cảm xúc kia, nội tâm kiên định bị dao động, ảnh hưởng đến việc tu luyện sau này. Nhưng nhìn đến Tiêu Nguyệt Vũ thì an tâm phần nào

Độc Cô Thiên Diệp đi qua, nhẹ nhàng ôm Lam Mân, nói: "Cảm ơn các ngươi đã làm bạn với ta."

"Diệp tỷ a, ta không muốn tỷ ôm họ, tỷ chỉ được ôm ta " Cô nói rồi trực tiếp ôm nàng lên giường ôm chặc

"Được ta chỉ ôm muội " Độc Cô Thiên Diệp cũng đã hiểu được tình cảm của mình đối với Tiêu Nguyệt Vũ , chỉ chờ cơ hội nói ra

Ngày hôm sau, Độc Cô Thiên Diệp vội vàng đi học cả ngày, chạy đến thư viện, luyện đan, ngẫu nhiên cùng bọn Mạc Tử Khanh tụ hội, hoặc là đến chỗ của Mạc Phong chỉ dẫn hắn luyện đan.

"Tỷ, bây giờ đệ có thể luyện chế đan dược tam phẩm cao cấp." Mạc Phong đối Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Thật không ? Thật tốt quá." Độc Cô Thiên Diệp khích lệ nói.

"Chỉ là đệ cảm thấy phẩm chất của đan dược còn có thể tăng lên, nhưng không cảm nhận được rõ ràng." Mạc Phong nghi hoặc nói.

Độc Cô Thiên Diệp nghĩ nghĩ, lấy trong nhẫn không gian ra một lọ đan dược, đưa cho Mạc Phong. Mạc Phong nghi hoặc đổ đan dược ra, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói: " Cái này, đây là..."

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: "Đúng vậy,  là cực phẩm Thánh Tê đan."

Đan Phương này là trong khoảng thời gian nàng giải phong ấn Thần Nông Đỉnh nhận được, y theo mặt thủ pháp trên đó mà luyện chế đan dược. Một tháng nay nàng dựa theo Đan Phương trong đầu, lặp lại luyện chế đan dược từ ngũ phẩm trở xuống, mặc kệ là đan dược gì, phẩm chất ít nhất đều ngoài cao cấp.

Mạc Phong chạy đến bên cửa sổ, nhìn nhìn ra bên ngoài, sau đó đóng lại, chạy đến bên người Độc Cô Thiên Diệp, vẻ mặt ngưng trọng hỏi: "Tỷ, sao tỷ luyện chế được nó ?"

"Phương thức luyện chế của tỷ có chỗ khác so với những người khác. Đệ cũng biết hiện nay đan dược bên ngoài phẩm chất cao nhất chỉ là cao cấp, tỷ luôn luôn nghiên cứu, lúc trước tỷ cũng không cho đệ biết. Hiện tại đệ đã đụng tới thành cửa, tỷ liền nói cho đệ biết. Bây giờ đệ đã được gia tộc tán thành, có Mạc gia làm hậu thuẫn cho đệ, đệ không cần lo lắng chuyện này truyền ra ngoài sẽ xảy ra vấn đề gì." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Có điều đệ không được để người khác biết là tỷ dạy cho đệ ."

"Tỷ..." Mạc Phong vẻ mặt cảm động nhìn Độc Cô Thiên Diệp, chẳng qua trước kia hắn vụng trộm giúp nàng, lại đổi lấy nàng tận tâm bồi dưỡng như thế. Hắn đặt tay phải trước trái tim, vẻ mặt trịnh trọng nói: "Ta chân thành lấy danh nghĩa thề, cuộc đời này đi theo Độc Cô Thiên Diệp, vĩnh viễn không phản bội!" Nói xong, một đạo ngân quang buông xuống, chui vào hắn ngực.

Lời thề ở thế giới này khác với ở địa cầu, nếu vi phạm lời thề, sẽ rơi xuống địa ngục hắc ám, vĩnh viễn không thể thoát ra. Cho nên, bình thường người ở thế giới này không lập lời thề.

"Ta nói cho ngươi biết, cho dù ngươi không phản bội Diệp tỷ thì không cần ở bện cạnh tỷ ấy xuốt đời, tỷ ấy có ta đủ rồi " Tiêu Nguyệt Vũ nói rồi 1 nước ôm nàng trong lòng

"Ta có nói dành tỷ ấy với ngươi " Mạc Phong ủy khuất nói

"Ngươi mà dám, ta đánh chết ngươi, với ngươi ta không cần tốn sức đâu " Cô nói đó là cảnh cáo cũng như lời đe dọa của cô đến Mạc Phong hắn

"Vốn dĩ ta muốn đi theo làm thuộc hạ cho tỷ ấy, đây chỉ là hình thức thôi." Mạc Phong bộ dáng ăn vụng nghĩ, về sau tỷ sẽ không bỏ rơi hắn được nha.

"Cho dù vậy ngươi cũng đừng mơ lại gần người của ta " Cô thẳng thừng tuyên bố nàng là của cô làm nàng ngượng đến chín mặt

Nàng cũng chẳng biết nói gì, chỉ im lặng vùi mặt vào ngực cô, tuy nói cô nhỏ tuổi hơn nàng nhưng so với bạn cùng tuổi thì cô cao hơn nhiều nên đối với nàng cô cao hơn hẳng nửa cái đầu

Độc Cô Thiên Diệp không thể thay đổi được gì. Cũng may nàng và Mạc Phong có quan hệ thân nhân nếu không để người khác thấy cảnh này không biết sẽ thế nào , im lặng 1 hồi thì nàng cũng lấy lại tinh thần, cố ép sự ngượng ngùng của mình xuống nói

"Được rồi, đã như vậy , Bây giờ tỷ dạy đệ một ít thủ pháp luyện đan, sau sẽ ghi lại một ít Đan Phương cho đệ."

Cô thì cứ kè kè bên cạnh nàng, cứ đợi đến nàng ngồi xuống thì cô như con đĩa ôm nàng vào lòng, nàng thì cũng không ý kiến nên để tùy ý cô, cô thì vừa ôm nàng vừa trò chuyện cùng hệ thống

"Tiểu thống tử ngươi nói xem ta có nên tỏ tình không " Cô nói với hệ thống

"Cô nên nhanh lên đi, nam chủ đã xuất hiện nếu không nhanh thì không kịp đâu,với lại biểu hiện kia của Độc Cô Thiên Diệp hẳn cũng đã động tâm với ngươi rồi a "hệ thống nội tâm cười góp ý

" Vậy được, ta sẽ tỏ tình, à mà này chỗ Sát Thiên Các ngươi kiểm tra xem hiện tại ở đó tiểu Bạch đã thu thêm được bao nhiêu rồi "cô hỏi

Tiểu Bạch chính là Bạch Trạch trong quà Tân thủ của cô, vì nó nở và có tốc độ tu luyện nhanh nhất nên có đã sớm có thể hóa hình, nên cô có vài việc giao cho tiểu Bạch đi làm

" Bên đó vẫn tốt, tiểu Bạch làm rất tốt đã thu thêm khá nhiều toàn là nhân tài" Hệ thống sau khi kiểm tra thì nói

"Đúng là tiểu Bạch " Tiêu Nguyệt Vũ gật đầu nói

Lúc này thì nàng đi lại kế bên cô nói

"Tiểu Vũ, muội làm gì ngây người ở đây vậy " Độc Cô Thiên Diệp đi lại hỏi

Cô lại nghĩ phải nhanh chóng làm việc cô nên làm để không bỏ mất thứ quan trọng, nghĩ vây cô liền nói

"Diệp, tỷ đi với ta , ta có việc muốn nói với tỷ " Cô nói rồi không đợi nàng trả lời đã như cơn gió đưa nàng đi mất

1 lúc thì cô dừng lại, nơi cô dừng lại có thiết kế hiện đại, phía ngoài là cửa được mở bằng huyễn lực, mà phải là huyễn lực của cô mới có thể mở, cô đến cửa rót huyễn lực vào , mở cửa hai người bước vào trong, đều làm nàng ngạc nhiên chính là căn phòng được thiết kế đơn giản nhưng vô cùng tinh tế, được kế hợp giữa thiết kế cổ đại và hiện đại, điều đó làm nàng nghi ngờ cô cũng giống nàng là từ hiện đại đến, lúc này cô dường như hiểu thắc mắc trong nàng nên nói

"ta hiểu thắc mắc của tỷ, ta sẽ giải đáp cho tỷ " Cô nói, đi lại giường ngồi nói tiếp

"Ta thật ra cũng giống nàng, chỉ khác là ta xuyên cả thân thể và thời đại của ta cũng hơn hẳng thời đại của nàng " Cô thư thái nói (đổi kiểu xưng hô nha)

"Vậy lý do nói cho ta " Độc Cô Thiên Diệp hỏi

"Là vì nàng, nơi đây chỉ giành cho ta với người ta yêu, người khác không thể đến, nên người đó chính là nàng, Diệp tỷ " Cô nói rồi ngưng, nhưng vừa thấy nàng sắp nói gì đó thì cô nói tiếp

"Nàng khoan hãy trả lời, để ta nói, thực chất ta đến đây chỉ vì giúp nàng, nên từ đầu đến cuối đều vì nàng, ta yêu nàng " Cô nói, ánh mắt cô nói lên rằng cô không cần đáp trả và không muốn phải đau

"Tiểu Vũ điều muội nói là thật , từ lúc ở Sơn Mạch muội đều theo sau tỷ " Độc Cô Thiên Diệp nói , trong lòng dân lên cảm giác hạnh phúc

"Đúng vậy, tín vật ta đưa cho nàng đó là thứ giúp ta luôn bảo vệ nàng, còn nữa ta đã có tạo huyễn lực giúp 1 phần cơn đau của nàng sang cho ta " Cô tiếp tục giải thích

"Vậy mà ta còn đang nghĩ tại sao mỗi lần chiến đấu bị thương như vậy mà không cảm thấy đau nhiều " Nàng nói

"Được rồi chuyện ta đã nói hết, chấp nhận ta hay không là việc của nàng " Cô nhàn nhã nói

"Muội " Nàng chưa nói hết thì cô lại nói

"Dù sao ta lúc trước cũng đã ngoài 25 rồi nhá, mà thôi nếu nàng muốn cũng có thể gọi ta là muội muội, lão bà quan trọng hơn " Cô nói, hệ thống thầm nói cô "kí chủ là đồ tự biên tự diễn"

"Mà thôi được rồi, ta không ép nàng , hiện nàng có thể rời đi, nếu không đồng ý thì cũng đừng ghét ta, như vậy ta sẽ.. " Cô chưa nói hết thì cảm giác có thứ gì đó mềm mại, ngọt ngọt chặn lại câu nói của cô

__________________________

Tạm hết nhá

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro