Chương 24 : huấn luyện (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không phải đâu. Tiểu Cửu dạy đó. Nó thấy bọn hắn chạy trốn thật chậm, nên kêu liệt hỏa nói như vậy đó." Tiểu Ngân nói. Có điều nó chưa nói thật ra nó cũng nghĩ như vậy, chẳng qua Tiểu Cửu nói trước mà thôi .

Độc Cô Thiên Diệp nhìn qua sân huấn luyện, quả nhiên thấy Tiểu Cửu ở trong đó, không biết tìm được cây roi ở nơi nào, cầm trong tay thỉnh thoảng vung loạn.

Vốn nàng bảo cho Tiểu Ngân và Liệt Hỏa đến huấn luyện những người này, nhưng Tiểu Cửu nghe bọn kia trở về nói chơi đùa vui vẻ bao nhiêu, lập tức yêu cầu cùng nhau đến.

"Chủ nhân !" Tiểu Cửu thấy Độc Cô Thiên Diệp, liền chạy tới, nhảy dựng lên đá Tiểu Ngân một cước văng qua một bên, công khai chiếm cứ ôm ấp của Độc Cô Thiên Diệp.

Nhưng chưa kịp ôm thì... thì đã bị cô thẳng tay ném qua 1 bên cùng tiểu Ngân

Tiểu Ngân bị đá rất tức giận, ai bảo nó đánh không lại Tiểu Cửu đây ! Chỉ có thể nói thầm ở trong lòng: chờ Tiểu Hỏa tỉnh lại, xem ngươi lộng hành như thế nào! , nhưng chưa kịp nhờ tiểu Hỏa thì đã có cô trả thù giúp nó vui mừng không hết

"Chơi rất vui sao ?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn hành động có của cô chỉ biết cười vì độ chiếm hữu quá cao, nhìn cô xong mới quay qua hỏi Tiểu Cữu

"Chơi vui!" Âm thanh Tiểu Cửu tràn ngập sung sướng tuy là vừa bị ném . Đám đệ tử đó thật đáng yêu, Tiểu Cữu hắn rất thích xem bọn hắn nghĩ cách trốn thoát lắm nha, nhất là vẻ mặt thống khổ khi chịu huấn luyện mới, ha ha!

"Ngươi chỉ giỏi bắt nạt người khác, có ngon đến đây đấu với ta 1 trận, ta lâu rồi không có khởi động gân cốt gì cả, chán chết đây này, ngươi đánh với ta nếu thắng ngươi muốn gì cũng được, còn nếu thua thì đừng bao giờ giở trò với Thiên Diệp , dám đấu không " Cô lên tiếng gương mặt lạnh làm người khác nhìn vào phải khiếp sợ

"Vũ tỷ tha cho ta, ta biết lỗi rồi, đến cả cấp bật của ngươi ta còn không biết nói gì đến thắng chứ " Tiểu Cữu xanh mặt van xin cô đừng đánh

"Vũ tha cho hắn đi, hắn không dám nữa đâu " Nàng lên tiếng, bọn hắn còn phải giúp nàng huấn luyện nha, không thể để bọn hắn bị thương được

"Xem như nhờ bảo bối của ta mà ngươi thoát chết " Cô nhìn nàng cười rồi quay qua nói với tiểu Cữu

Còn đám đệ tử thấy Độc Cô Thiên Diệp cùng Tiêu Nguyệt Vũ đến, nhưng sau lưng còn có một con sư tử điên cuồng đuổi theo, ai cũng không dám dừng lại.

Bây giờ Liệt hỏa rất buồn bực, lúc trước bị Tiểu Cửu buộc nói những lời này, làm tổn hại rất lớn đến hình tượng của nó nha, bây giờ chủ nhân đến đây, còn không kêu mình qua. Có điều nó đã quên, hình tượng của nó đã bị chủ nhân làm tổn hại từ sớm rồi.

Trong lòng đang tức giận, nó chỉ có thể đổ hết lên người đám đệ tử: "Nhanh chút, nhanh chút, buổi sáng chưa ăn cơm sao ? Ngay cả ta là huyễn thú mà không thắng nổi, các ngươi sao lại bất tài như vậy ?"

"Nếu ai bị Hỏa gia gia đuổi kịp, thì nên chủ động cởi quần áo cho ta."

"Rống rống, Hỏa gia gia ta muốn tăng tốc !"

Độc Cô Thiên Diệp ở một bên nghe Liệt Hỏa nói vậy, mồ hôi lạnh chảy ròng. Cái này cũng là Tiểu Cửu dạy sao ?

"Chủ nhân, không phải ta dạy nha!" Cảm nhận được tâm tư của Độc Cô Thiên Diệp, Tiểu Cửu bất mãn nói.

"Hắn là đang tức giận , vì nàng đến mà không gọi hắn lại, không làm gì được nàng thì đành trút giận lên bọn họ " Cô giải thích

"Ha ha." Độc Cô Thiên Diệp nghe cô nói xong thì chỉ cười, sau đó thương hại nhìn một đám người đang ra sức chạy. Một đám đáng thương, bị Liệt Hỏa giáo huấn như vậy, các ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng thôi

Nửa giờ sau, huấn luyện chạy bộ cuối cùng cũng đã xong. Liệt Hỏa kêu một tiếng đã đến giờ, lập tức có người ngã trên sân huấn luyện, hình tượng gì đó cũng không để ý.

"Mọi người đứng lên 2 phút đi rồi lại nghỉ ngơi. Đứng không nổi, Tiểu Ngân, ngươi đi giúp bọn họ." Lời nói của Độc Cô Thiên Diệp tựa như ma âm lọt vào tai, tất cả mọi người ngay lập tức đứng lên, qua 2 phút lại ngã xuống.

Độc Cô Thiên Diệp cũng không thúc giục bọn họ, qua hơn 20 phút, nàng vỗ vỗ tay, tập trung lực chú ý của mọi người.

" Mấy ngày nay mọi người huấn luyện thật sự vất vả, nhưng ta cũng nhìn thấy thể lực bây giờ của các ngươi tốt hơn lúc trước rất nhiều. Có lẽ các ngươi cảm thấy như vậy là đang lãng phí thời gian, nhưng ta muốn một đoàn đội cường kiện, chứ không phải người mà cả gió cũng có thể thổi ngã. Ta nói rồi, trước khi tỷ thí chấm dứt các ngươi phải nghe ta một cách vô điều kiện, có nghi vấn hay bất mãn gì cũng chỉ có thể nuốt vào trong lòng. Được rồi, bắt đầu đợt huấn luyện tiếp theo đi."

"Những lời này ai dám cãi , Mạc Vũ ta  sẽ cho các ngươi biết thế nào là cường giả " Cô nói, tuy cô muốn che giấu thực lực nhưng cũng không thể để bảo bối của cô bị xem thường được

"Kí chủ, cô đừng làm thật nha " Hệ thống sợ hãi nói

"Nếu mà họ dám ức hiếp bảo bối của ta thì ta làm thật đấy " Cô hừ 1 tiếng trả lời hệ thống, hệ thống cũng bị cô làm cứng hết máy móc không nói được nữa

Nghe thấy lời nói của Độc Cô Thiên Diệp cộng thêm lời đe dọa từ cô , người bên dưới kêu rên một trận, nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy đi huấn luyện .

Buổi sáng ngày hôm sau, Độc Cô Thiên Diệp lại đi vào sân huấn luyện.

"Từ hôm nay trở đi, huyễn sư và kiếm sư bắt đầu tách ra huấn luyện . Hạ Nham, ngươi lọc tất cả kiếm sư đưa sân huấn luyện bên cạnh, trước tiên cứ huấn luyện dựa theo cách mà lão sư đã dạy các ngươi. Huyễn sư thì ở lại."

Lời nói Độc Cô Thiên Diệp vừa rơi xuống, kiếm sư lần lượt rời đi, còn lại một đám huyễn sư.

"Hẳn là các ngươi biết, huyễn lực của các ngươi cấp bậc không cao, tuyển các ngươi, học viện phải chịu áp lực rất lớn. Những Đại Huyễn Sư kêu gào ở bên ngoài, muốn gặp các ngươi để chê cười. Nếu các ngươi có cốt khí một chút, thì huấn luyện thật tốt, lấy thứ tự tốt nhất quay về, khiến bọn họ không còn lời nào để nói. Các ngươi có tin tưởng hay không?"

"Thật ra, lão đại, tuy rằng chúng ta rất muốn nói có, nhưng thực lực của chúng ta bây giờ, cho nên •••••• " Tôn Khuê yếu ớt mở miệng, nói ra tiếng lòng của đại đa số người.

"Ta có biện pháp khiến huyễn lực của các ngươi tăng lên, nhưng ta không biết các ngươi có đáng giá để ta làm vậy hay không. Ta không hy vọng giúp phải kẻ không đáng giá !"

"Chúng ta không phải loại người nhu nhược không giữ vững lập trường!" Có người nói.

"Vậy các ngươi có muốn trở nên nổi bật không ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Muốn!"

"Muốn!"

"Muốn!"

Phản ứng của mọi người rất kịch liệt.

"Được lắm. Có điều, trước đó, ta muốn các ngươi thề, sẽ không nói nửa chữ về chuyện hôm nay với bất kỳ ai, nếu không sẽ phải hôi phi yên diệt*." Cô lên tiếng, dù cô không nói thì nàng cũng nói

*hôi phi yên diệt: tan thành mây khói

Mọi người thề xong rất nhanh. Độc Cô Thiên Diệp để Mạc Tử Khanh giúp đỡ chia Tẩy Tủy Đan mọi người.

"Đây là Tẩy Tủy Đan, tác dụng là thải ra tạp chất trong cơ thể các ngươi, tẩy kinh phạt tủy, mục đích là cải thiện thể chất tu luyện của các ngươi, để tốc độ hấp thu huyễn lực sau này của các ngươi nhanh hơn."

Mọi người lấy được đan dược, đều cảm thấy rất ngạc nhiên, cũng rất kích động. Chuyện Tẩy Tủy Đan ở Bạch Thạch thành bán ra với giá trên trời sớm đã truyền khắp toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục, không nghĩ tới bây giờ bọn họ mỗi người có một viên! Ôm tâm lý tò mò, bọn họ ăn Tẩy Tủy Đan vào, sau đó ngồi xuống tại chỗ, chờ kết quả.

Độc Cô Thiên Diệp ngồi trên xích đu cùng cô,  cô cảm thấy bảo bối của mình bị Tạ lão đầu làm hỏng rồi.

Mạc Tử Khanh đứng bên cạnh nàng, nhìn những người trên sân huấn luyện, lo lắng hỏi: "Như vậy có đưa tới phiền toái gì không ?"

Tuy rằng bọn họ đều thề sẽ không nói đi ra ngoài, nhưng nhiều người như vậy thực lực bạo tăng, chắc chắn sẽ khiến cho rất nhiều thế lực đoán mò.

"Cho dù sẽ đưa tới phiền toái, bây giờ đành phải làm như vậy. Không có cách nào. Chúng ta phải lấy đến một trong 2 thứ tự đứng đầu." Cô lên tiếng nói thay cho nàng, còn tay thì đỡ đầu nàng dựa vào mình để nàng dễ chịu hơn

"Vì sao ?" Mạc Tử Khanh hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp nói cho hắn chuyện lúc trước bọn Tạ lão đầu nói với nàng.

"Ngoại công ở Thánh Hải thành ?" Mạc Tử Khanh kinh ngạc hỏi.

"Rất có khả năng." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Có điều, không sợ chỉ có một phần khả năng, ta đều phải đến xem."

"Ừ." Mạc Tử Khanh gật gật đầu. Không biết vì sao, nhìn thấy ánh mắt kiên nghị của Độc Cô Thiên Diệp, trong lòng hắn không khỏi tin tưởng nàng nhất định sẽ mang gia gia về.

Còn cô thì không cần biết chuyện j, cô chỉ biết mình phải bảo vệ Độc Cô Thiên Diệp, bảo vệ Mạc gia , ai dám đến gây sự với Mạc gia xem như đã muốn chết

Lục tục có người hoàn thành tẩy kinh phạt tủy, hào quang thăng cấp liên tiếp xuất hiện trong sân huấn luyện. Sau khi thăng cấp, trên mặt mọi người đều là vui sướng không ức chế được. Sau đó mới phát hiện trên mình đều là nước bùn.

Không có nước, Độc Cô Thiên Diệp để cho huyễn thú thủy hệ không ngừng phun nước lên trên người bọn họ, sau đó tự bọn họ dùng huyễn lực hong khô nước trên người, lại để cho Liệt Hỏa hong bay hơi nước đọng trên đất.

Đợi tất cả mọi người thu thập xong đã gần giữa trưa, Độc Cô Thiên Diệp nhìn những người trước mắt rực rỡ hẳn lên, vừa lòng gật gật đầu. Thiên phú của các học viên trong Học viện Đế Quốc rất tốt, thực lực phổ biến của bọn họ đều đến cấp bậc Đại Huyễn Sư. Như bọn Cao Lương đều đến Đại Huyễn Sư bốn năm cấp, bình thường cũng là Đại Huyễn Sư một hai cấp. Mà Dạ Thương Lan và bọn Long Tường đều đột phá, thành Huyễn Vương.

"Lão đại, lão đại, ngươi xem ta, ta thành Đại Huyễn Sư cấp 5, ta thăng liên tục 4 cấp đó!" Vẻ mặt Tôn Khuê hưng phấn mà quát to với Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp cười cười với hắn, nói: "Ừ, rất tốt."

Sau đó nàng nói với mọi người đang trong hưng phấn: "Sau này còn có huấn luyện ở phương diện thể lực, tăng cường thể chất của các ngươi, ít nhất các ngươi có thể vừa chạy vừa phát ra công kích. Phải biết rằng, huyễn sư không phải chỉ có thể đứng tại chỗ công kích ."

"Lão đại, bọn Tôn Khuê đều gọi ngươi lão đại, sau này chúng ta cũng gọi ngươi lão đại." Một cái nam tử nói.

"Đối, lão đại, sau này ngươi nói cái gì, chúng ta đều nghe lời ngươi. Mọi người nói đúng không ?" Một cái nam tử nói.

"Đúng!"

"Đúng!"

"Ta nói các ngươi Độc Cô Thiên Diệp dù là lão đại của các ngươi nhưng nàng là người của ta đừng ai có ý định với nàng" Tiêu Nguyệt Vũ lên tiếng khẳng định

"Vũ nữ thần a, bọn ta không dám làm càng đâu " 1 học viên ở dưới lên tiếng

"Như thế thì tốt, ai dám có ý định ta sẽ phế kẻ đó " Cô cười quỷ dị nói, nhưng trong mắt nàng sao nụ cười này thật đẹp


Đến đây thôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro