Chương 1 + 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1: KHÁCH THĂM RỪNG TRÚC

Ta đi tới Thục đã mười năm, bên kia lại chưa từng gửi tới bất kỳ tin tức gì. Dĩ nhiên, ta cũng vui với hưởng thụ cuộc sống bình tĩnh như nước như vậy; không có ngươi lừa ta gạt, tỉ mỉ tính toán ở bên trong tường cao, phút cuối cùng còn có thể nhặt trở về một cái mạng, ta tự nhiên lòng mang cảm kích.

Ta mỗi ngày đi theo Côn Luân học tập Cửu Cung Bát Quái tối nghĩa, cơ quan phong thuỷ, rong chơi ở trong Huyên Hoa Hiên sách cổ trải rộng, chờ tàn quyển cũ rách ở trên tay mỗi ngày biến mỏng, mà thân thể ngày một cao lớn, cơ quan bí pháp này cơ hồ tiêu hao hết hơn phân nửa thời gian của ta.

Trúc xá của Côn Luân rất ít bị ánh mặt trời chiếu, ta mỗi ngày rúc ở Huyên Hoa Hiên đọc sách luyện công, làn da luôn tái nhợt, như không có chút máu. Ta dĩ vãng giữ tóc rất dài, cũng không nguyện buộc lên, thả trên vai, có khi Côn Luân sẽ giúp ta xử lý, thời điểm mười sáu tuổi nàng từng đưa ta một cây ngọc trâm, ngọc trâm toàn thân trong suốt, đơn giản điêu khắc hình dạng cổ thú, ta nhận ra đó là bộ dáng Bệ Ngạn (1).

Bệ Ngạn ti ngục, nguyên bản quá mức âm lãnh túc sát, đối với nữ hài tử tựa hồ không quá thích hợp, nhưng ta đối với lễ vật này yêu thích không buông tay, tự đó về sau, tóc dài vẫn dùng này ngọc trâm khéo léo đơn giản vén lên, coi như là tránh khỏi bộ dáng lười biếng đầu tóc rũ rượi.

Trong ấn tượng từ nhỏ, Côn Luân vẫn là một nữ nhân trầm mặc, một năm bốn mùa thanh sắc, phảng phất lục hà mùa hạ vĩnh viễn không điêu linh, tĩnh nhiên trác lập. Ta gặp qua rất ít người, nhưng ta vẫn tin tưởng, Côn Luân nhất định là nữ nhân thông minh nhất trên đời này, khinh công tạo nghệ của nàng sớm nhập hóa, chính là đáng tiếc, hiện tại chỉ có thể ngồi xe lăn đi đường.

Không biết vì sao, mấy ngày nay nàng luôn nghiêm mặt xem ta, thần sắc u ám, ta bị nàng nhìn trong lòng sợ hãi, suy nghĩ một chút, nghĩ đến là ta gần nhất xao lãng học tập chọc giận nàng, liền làm vài món điểm tâm, mang bầu rượu đi tìm nàng bồi tội, thời điểm ánh nắng chiều khắp bầu trời, nàng luôn thói quen ở trong rừng trúc.

“Y Nhi, từ thật xa liền nghe đến hương thơm Ngọc Dịch Thanh.” Côn Luân an tĩnh ngồi trên xe lăn, nhắm hai mắt, gò má bị trời chiều nhuộm một tầng kim phấn mỏng manh, điềm đạm yên tĩnh ít có. Ta im lặng tiến lên, dọn xong chén rượu đũa ngọc cho nàng, nàng yêu nhất Ngọc Dịch Thanh lâu năm, trong hầm rượu cất kĩ mấy vò, khi rảnh rỗi lấy ra nhấp mấy ngụm, rượu này, nghe nói là một lão hữu đã qua đời của nàng đưa cho nàng.

“Côn Luân, ngươi có phải là giận ta?” Ta ở bên cạnh cẩn thận hỏi. Nàng mí mắt hơi hơi nâng, khóe môi có chút ý cười, nói: “Không có. Ta chỉ là gần nhất có chút nôn nóng, đang đợi một người.”

Ta từ trong mắt của nàng đọc ra thoải mái nào đó, không biết sao, ta rất sợ nhìn đến cái loại vẻ mặt này. Nàng ngưng thần yên lặng nghe một hồi, bỗng nhiên nói tiếp: “Bất quá hiện tại không cần phải gấp, ta chờ đến.”

Vừa dứt lời, ta liền nghe được một tiếng huýt bén nhọn vang lên, đâm phá bầu trời, thân thể ta mạnh chấn động, nhất thời nhận ra, đúng là Ngũ Hành Hoa Mai Na Di trận ta thiết kế tại trước Huyên Hoa Hiên bị người phá, tuy rằng hỏa hầu trận này xa không kịp Côn Luân, nhưng là tác phẩm đắc ý ta nghiên cứu nhiều năm. Ta khiếp sợ rất nhiều, liền muốn vội vàng đi xem là người nào lá gan lớn dám xông trận của ta, bước chân vừa bước ra, lại bị Côn Luân giữ chặt, nàng lắc đầu, ý bảo ta đi phía trước xem.

Phù hao dày đặc phía trước đột nhiên bị tách ra, “soạt” một tiếng, từ trong đi ra một người thân hình cao gầy.

Nàng kia đội đấu lạp, một thân áo đơn thuần bạch, mặt che khăn mỏng, chỉ có thể từ trong khe hở lộ ra nhìn thấy đôi môi mỏng, cổ tuyết trắng trong suốt, giống như tuyết mỏng đầu cành

Lập tức, nàng kia tiến lên thi lễ: “Chủ nhân nhà của ta cho mời.” Lời nói thực ngắn, tích tự như kim, thanh âm lại giống như da thịt của nàng, làm cho người ta cảm giác tái nhợt vô lực, lại thanh lãnh như khói.

Ta vẫn đang nhớ Ngũ Hành Hoa Mai trận của ta, đối với nàng rất có địch ý, ánh mắt khóa lại nàng, mang theo tức giận. Nàng giống như cảm nhận được bất mãn của ta, quay đầu lại nhìn ta, cho dù cách khăn mỏng, ta còn là bị áp lực do nội lực cường đại kia mang đến uy hiếp, ta tự nghĩ công phu không kém, cũng không ngờ hôm nay khách không mời mà đến thăm này, trận pháp cùng công lực đều xa ở trên ta, quả nhiên là ở nơi chật hẹp nhỏ bé này lâu lắm, không thể ngẩng nhìn núi cao.

Côn Luân nhưng thật ra thần sắc bình tĩnh, phất tay nói: “Vậy mời cô nương chờ.” Giống như hết thảy này đều ở trong dự kiến của nàng, chợt nói với ta: “Y Nhi, trước theo ta về phòng một chuyến, ta muốn thu thập.”

Ta không dám nhiều lời, đem nghi hoặc nuốt vào trong bụng, giúp đỡ Côn Luân trở về phòng, phút cuối cùng quay đầu xem nữ nhân kia vẫn là giống như đầu gỗ đứng ở tại chỗ, nguyên bản nữ tử hẳn là phong tư lả lướt đặt ở trên người nàng liền thành cứng ngắc, trong thoáng chốc ta xem thấy tay trái nàng thiếu mất ngón út.

Sau trở về phòng, theo ý tứ Côn Luân, ta thay đổi bộ xiêm y cho nàng, nhan sắc xanh lơ, hơn nữa mặt của nàng thực trắng, nhìn qua như là nữ tử thủ hiếu.

Ý tưởng này vừa hiện, đem ta dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Côn Luân lại không biết khi nào lấy ra một quyển sách cũ, giao cho ta, nhẹ giọng dặn dò: “Hảo hảo xem.”

Ta đem sách kia cầm trên tay, gặp bìa sách tàn phá, miễn cưỡng có thể nhìn ra mặt trên viết hai chữ triện cổ: “Dò Lăng”.

Tùy ý mở ra xem một phen, phát hiện bên trong chi tiết ghi lại một ít cơ quan phong thuỷ cùng với kỳ môn độn giáp trong cổ mộ, dĩ vãng ta tiếp xúc qua rất nhiều sách như vậy, nhưng có thể phát hiện sách này cùng với sách khác có khác nhau rất lớn. Quyển sách này, rất giống là tư nhân truyện ký vân vân, hương vị có chút gay mũi, giống nhau bị người vứt bỏ thật lâu.

Côn Luân gặp ta lật xem nhập thần, nâng tay đánh gãy ta, nói: “Theo ta đi ra ngoài, sách này lưu lại về sau xem thôi.”

“Côn Luân…” Ta đem sách thu vào ngực, muốn nói lại thôi.

“Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, ngươi cứ theo ý tứ của ta đi làm, không cần hỏi nhiều, bằng không, ta sẽ mất hứng.” Côn Luân bình tĩnh nhìn ta, trên mặt là uy nghiêm ta thói quen.

Ta cùng với Côn Luân sống nương tựa lẫn nhau mười năm, kính nhất nàng, chưa bao giờ dám ngỗ nghịch ý tứ của nàng, cái này chỉ phải không lên tiếng. Ra cửa xem, nàng kia vẫn đang duy trì tư thế ban đầu thẳng người mà đứng, thậm chí ngay cả vị trí đứng đều không có sửa đổi.

Côn Luân hướng nàng gật gật đầu, ý bảo có thể xuất phát. Ta đương nhiên đẩy xe lăn muốn đi, ai ngờ Côn Luân lại nói: “Y Nhi, ngươi lưu lại.”

Ta chấn động, tay vẫn là cầm lấy ống tay áo nàng, không thể tin được lời của nàng, lập tức đôi mắt đỏ lên. Ta thầm tự trách mình đần độn, chủ nhân nữ tử này, rõ ràng không phải cái gì hảo mặt hàng, Côn Luân lần này là bị nàng bắt.

Ta che ở trước mặt Côn Luân, giận trừng nàng kia: “Ngươi muốn dẫn nàng đi đâu?”

Nàng không đáp ta, chính là hướng Côn Luân nói: “Chủ nhân lần này chỉ là muốn ta tới đón tiền bối, chính là vị này có chút bất thiện, nếu nàng còn muốn cản trở, đợi chút phát sinh chuyện gì, tiền bối đừng trách ta.”

Côn Luân sắc mặt nhất thời trắng bệch, gấp hướng ta quát: “Hiện tại lập tức trở về, nay ngươi trưởng thành, liền dám không hề nghe lời ta nói sao?” Nàng ngữ điệu cứng rắn thêm ba phần, ngay cả thân mình cũng hơi run rẩy.

Ta bị những lời này của nàng ngăn chặn, nói không ra lời. Nàng kia lúc này đi tới, tay khoát lên trên xe lăn Côn Luân, ra vẻ muốn đi, ta vội vàng tiến lên, phẫn hận đè lại cổ tay của nàng, lớn tiếng nói: “Ngươi dám mang đi nàng thử xem!”

Nàng kia hừ lạnh một tiếng, trở tay chuyển một cái, ngược lại ôm lấy tay của ta. Tay nàng lãnh ngạnh như băng, ta vừa định dùng nội lực đẩy trở về, lại phát hiện nội lực tụ nơi cổ tay, như thế nào cũng không thể thi triển, ta đau đến mồ hôi lạnh ứa ra, thầm nghĩ này rõ ràng là Phược Quỷ Thủ chuyên môn đối phó tà mị trên sách cổ ghi lại, quỷ vật tầm thường gặp gỡ đều khó có thể chạy thoát, huống chi là ta một huyết nhục chi khu như lại không có kinh nghiệm thực chiến gì. May mắn nàng chỉ dùng vài phần lực đạo, bằng không, ta tay này từ nay về sau liền xem như phế đi.

“Buông tay!” Côn Luân nóng nảy, hung hăng trừng nàng: “Nếu ngươi dám bị thương nàng, chủ nhân ngươi liền cái gì cũng không được đến!”

Nữ tử nghe vậy buông lỏng tay, lạnh lùng nói: “Yên tâm, ta sẽ không thương nàng, hiện tại có thể cùng ta đi rồi sao?”

Côn Luân mím môi, sắc mặt càng thêm trắng, như có u oán nhìn ta một cái, nói: “Sách, hảo hảo xem.” Chữ “sách” kia cắn rất nặng, ta sửng sốt, theo bản năng đi sờ bản “Dò Lăng” trong lòng. Ngẩng đầu đã thấy Côn Luân bị nàng kia đẩy đi xa, nàng thủy chung không có quay đầu xem ta, ta cắn chặt môi, không biết biến cố này từ đâu mà đến. Ta đứng ngẩn người, thẳng đến mạt màu xanh kia từ trong mắt ta biến mất, rốt cuộc tìm không được dấu vết gì.

Hoảng hốt mới phát hiện đã muốn mặt trời lặn tây sơn, Huyên Hoa Hiên từ trước  đến giờ khuyết thiếu ánh mặt trời chiếu sáng, lúc hoàng hôn càng thêm lạnh, chỉ nhìn thấy chân trời một vòng màu đen mạ vàng. Ta đầu óc chết lặng, lảo đảo trở lại trong phòng, bên trong bài trí như trước, hoa Côn Luân trồng nơi cửa sổ vẫn là lẳng lặng nở, tựa như thường ngày.

Theo bản năng nhìn ghế trúc trong phòng, dĩ vãng Côn Luân đều nằm ở mặt trên nhắm mắt dưỡng thần, hiện tại lại không có một bóng người.

Ta ngồi xổm xuống, trái tim bỗng nhiên quặn đau, suy sụp nhìn ghế trúc kia, giống như làm một giấc mộng, nay mộng tỉnh, cũng đã quá muộn.

Ta run run sờ sách trong ngực, cẩn thận lật từng trang, từng đám kỳ môn ký hiệu từ trước mắt ta chạy qua, ta đau đầu muốn nứt, lật lật, từ bên trong bay xuống một tờ giấy, mặt trên là chữ viết xinh đẹp của Côn Luân.

“Lập tức rời đi nơi đây, không thể trì hoãn.”

__________

Chú thích

1. Bệ Ngạn: là con thứ tư của Rồng, còn có tên gọi khác là Hiến Chương. Linh vật có hình dáng giống hổ, răng nanh dài và sắc, có sức thị uy lớn, thích lý lẽ và có tài cãi lý đòi sự công bằng khi có bất công, nhờ vậy Bệ Ngạn thường được đặt ở cửa nhà ngục hay pháp đường, ngụ ý răn đe người phạm tội và nhắc nhở mọi người nên sống lương thiện.

========================

CHƯƠNG 2: DẠ ĐẤU

Ta nhìn chằm chằm tờ giấy của Côn Luân, trái tim giống như đánh trống, ngẩng đầu nhìn xem ngoài cửa sổ, đã muốn đêm lãnh nặng nề, chỉ hơi lộ ra chút lân quang màu lam nhạt. Bên ngoài rừng trúc tiêu điều, theo gió khẽ vuốt phát ra tiếng vang sàn sạt, giống như thanh âm tằm ăn. Huyên Hoa Hiên này ta ở đã mười năm, nay dường như bởi vì Côn Luân rời đi mà trở nên xa lạ âm lãnh.

Chuyện phát sinh hôm nay, là ta chưa từng nghĩ tới, ta từ nhỏ sống cách xa người khác, phân tranh khúc mắc bên ngoài ta là không biết gì cả, thủy chung làm bạn ta, cũng chỉ có một mình Côn Luân. Qua hồi lâu, ta mới ổn định tâm thần, bắt đầu tính toán đường về sau, việc cấp bách, là theo ý tứ Côn Luân, sớm rời đi nơi đây, sau đó lại đi nghĩ cách giải cứu Côn Luân.

Ta chạy đến trong phòng đơn giản thu thập một chút, trừ bỏ Bệ Ngạn ngọc trâm cùng bản Dò lăng Côn Luân đưa cho ta, ta chỉ dẫn theo một ít tiền bạc, mặt khác còn có con dấu Thiên quan (1) đeo trên cổ của mẫu thân ta lưu lại cho ta, mặt trên có khắc tám chữ “Thiên quan tứ phúc, bách vô cấm kị” (Thiên quan chúc phúc, không gì kiêng kị).

Thu thập xong, mới cảm thấy trong bụng đói đến kêu vang, vội đi phòng bếp lấy chút thức ăn đã lạnh tùy ý đối phó. Ta không có đốt nến, Côn Luân dĩ vãng đã huấn luyện ta bản lĩnh nhìn trong đêm tối, cho dù bốn phía tối đen như mực, ta cũng có thể nhận ra vị trí đại khái.

Ra phòng bếp đi vào phòng, trong không khí tựa hồ bắt đầu hiện ra một tia xa lạ hơi thở.

Ta nhướng mày, vội vàng vận dụng khinh công cẩn thận bay lên xà nhà, tận lực không tạo ra tiếng vang, ánh mắt thì thẳng tắp ở trên mặt đất tìm kiếm. Trong phòng có chút hỗn độn, khi tầm mắt ta rơi xuống cửa phòng, lại nghe cửa kia nhẹ nhàng “chi nha” một tiếng, mở một khe nhỏ, ngay sau đó, nhất chiếc giày dò vào.

Ta nhìn thấy tim đều nhảy tới cổ họng, chỉ thấy cửa mở lớn hơn chút nữa, hai bóng đen một trước một sau tiến vào.

Hai người nhẹ tay nhẹ chân, rất nhanh liền đến dưới xà nhà chỗ ta, chỉ nghe một người thân hình hơi cao trong đó buồn bực nói: “Ngũ đệ, ngươi đi trong phòng nhìn một cái vật kia giấu ở chỗ nào, ta ở trong này nhìn, mặt khác chủ nhân nói còn lọt con cá không bắt, nhớ rõ chớ đả thảo kinh xà.”

Ta nghe được rõ ràng, khẩu khí này, rõ ràng là cùng nữ tử mang khăn che mặt ở ban ngày một đường, nhất thời hận nghiến răng nghiến lợi, nàng kia ở trước mặt Côn Luân giả mù sa mưa không mang đi ta, đến buổi tối lại tìm đồng bọn đánh lén, quả nhiên là không biết xấu hổ.

Vóc dáng thấp bị gọi là Ngũ đệ kia cũng không trả lời, thẳng đi đến trong phòng, mà vóc dáng cao lại từ trong ngực lấy ra một hạt châu, hạt châu kia toàn thân phát ra ánh sáng nhu hòa, cư nhiên là một viên dạ minh châu giá trị liên thành! Lập tức hắn liền dựa vào ánh sáng dạ minh châu, ở phía dưới ta cẩn thận đảo ngăn tủ ngày xưa Côn Luân thả dược liệu cùng bộ sách, phát ra thanh âm sột soạt, ta nghe được giống như mũi nhọn trên lưng, nhưng lại không tốt hiện thân làm khó dễ.

Thời gian qua tựa hồ phá lệ chậm, không gian trên xà nhà nhỏ hẹp, ta cuộn người lại hơi có chút không được tự nhiên, mồ hôi lạnh đã sớm làm ướt lưng, sợi tóc nơi trán bị mồ hôi thấm ướt, mồ hôi lại tự nhiên từ hai má chảy xuống, phá lệ khó chịu.

Thật lâu sau, kẻ cao nọ ra vẻ là không thu hoạch được gì, cúi đầu mắng một tiếng. Vừa lúc kẻ thấp kia từ bên trong đi ra, ta cẩn thận nhìn về phía hắn, còn chưa kịp nhìn kỹ, liền thấy ánh mắt của vóc dáng thấp ở trong bóng đêm thế nhưng phát ra lục quang sâu kín, giống như mèo, đem ta cả kinh giật mình một cái, giọt lớn mồ hôi rơi xuống. Ngay tại thời điểm này, lại thấy vóc dáng thấp kia bỗng nhiên dừng lại thân hình, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên.

Trong lòng ta nói không tốt, theo bản năng nắm chặt đoản kiếm bình thường giấu ở thắt lưng, kẻ thấp dưới kia giống như ác thú ngủ đông chờ phân phó, ánh mắt xanh biếc sâu kín như lưỡi câu khóa lại ta.

Ta thấy thế không ổn, rơi vào đường cùng chỉ phải lựa chọn tiên phát chế nhân, dẫn đầu từ trên xà nhà nhảy xuống, cầm kiếm hướng phần eo vóc dáng cao đâm tới, kẻ cao tựa hồ còn chưa phản ứng kịp, liền “Ôi” một tiếng, đã trúng chiêu, dạ minh châu trong tay cũng lăn xuống mặt đất. Hắn không giống ta ánh mắt có thể nhìn đêm, rời dạ minh châu liền chỉ có thể nhìn thấy một mảnh hỗn độn mơ mơ hồ hồ, chỉ phải ở tại chỗ lảo đảo lui về phía sau, trong miệng kêu to: “Ngũ đệ, mau tới giúp ta!”

Trong lòng ta kiêng kị nam nhân vóc dáng thấp kia, đề phòng hắn từ phía sau lại đây đánh lén, nhìn lại, mặt sau trống rỗng, lại làm sao còn có bóng người!

Ta cảm giác kẻ thấp này cũng không phải người bình thường, lập tức điều động ngũ cảm quanh người, ánh mắt hướng bốn phía sưu tầm từng tấc, sợ mắc bẫy đối phương. Mà kẻ cao kia cao đã trúng một kích của ta, lúc này chính thở hổn hển, trong miệng không ngừng mắng: “Hảo… Khá lắm không biết xấu hổ, chỉ biết đánh lén gia gia ngươi! Khi dễ gia gia ngươi nhìn không thấy có phải hay không! Ôi… Ngũ đệ… Ngũ đệ ngươi phải xem chuẩn cho ta… Thay ca ca ta báo thù.”

Hắn hãy còn đang hùng hùng hổ hổ, ta bị hắn khuấy phiền lòng, thình lình bên tai toát ra cảm giác lành lạnh, cả kinh phi thân liên tiếp tránh ra, đã thấy kẻ thấp kia cứng rắn đứng ở trước mặt ta, ở gần xem thấy sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, không chút huyết sắc, hai mắt sâm sâm nhìn chằm chằm ta, lại cũng không nhúc nhích.

Ta lấy kiếm chỉ hắn, hung hăng nói: “Ít ở kia đùa giỡn cái gì đa dạng! Đem Côn Luân trả lại cho ta!”

Kẻ cao ở phía sau khụ một tiếng, ngượng ngùng cười nói: “Ngươi nói kẻ tàn phế kia sao? Chủ nhân nhà của ta ngại nàng tàn, không nhiều lắm tác dụng, liền làm cho chúng ta đến mời tiểu đồ đệ là ngươi… Khụ khụ… Không thể tưởng được cô gái nhỏ ngươi ngược lại rất hung ác…”

Ta cắn răng nhịn hắn nói hưu nói vượn, trong lòng sớm đem hắn lăng trì trăm ngàn lần. Chẳng qua là hắn bị thương không đủ gây họa, nhưng thật ra trước mắt Ngũ đệ hắn vẫn đang không nhúc nhích, không biết có ý đồ gì, trong lòng ta kiêng kị, cũng không dám tùy tiện ra tay.

“Ha… Ha… Ngũ đệ, hảo bản lãnh, làm gì cùng tiểu nha đầu này phế lực lớn như vậy, trực tiếp hiện thân không phải được sao?” Kẻ cao kia thình lình ở phía sau ta cười to, lời nói này thực làm ta tim đập lọt nửa nhịp.

Hiện ra chân thân?

Vậy người này trước mắt ta, lại là cái gì?

Người trước mắt vẫn đang sắc mặt trắng bệch, giống như là từ trong Địa ngục đi ra, ta bỗng dưng phản ứng kịp, thuật ngự giấy!

Người kia, chẳng qua là người giấy có giọt máu của kẻ thấp!

Ý tưởng này vừa lướt qua trong đầu, nơi cổ bỗng nhiên bị người gõ một cái thật mạnh, tiếp theo hai mắt tối đen, ý thức liền đi theo tan rã.

Thời điểm lại mí mắt phá lệ nặng, ta tới tới lui lui ép buộc vài lần mới thích ứng ánh sáng đập vào mắt, trong đầu đoạn ngắn xuyên qua, vừa cố gắng ghép lại vừa nhìn xung quanh, trước mắt là một phòng ở thu thập sạch sẽ thanh lịch, gia cụ đồ dùng lại đều là kim hương mộc quý báu, xa xỉ đến làm người chắt lưỡi. Trên bàn đốt một lò đàn hương, làn khói miểu miểu, khiến cho đầu ta càng thêm hỗn độn.

Hồi lâu, ta mới tỉnh lại, đột nhiên nhớ tới ta đây là bị hai huynh đệ kia bắt đến, chính là bị bắt lại ở phòng ở thoải mái như vậy, về tình về lý như thế nào cũng không thể nào nói nổi. Đau đớn do tối hôm qua bị đánh bất tỉnh lưu lại vẫn còn, xoa cổ ê ẩm đứng dậy, phát hiện chính mình cũng không có đã bị giam cầm gì.

Loáng thoáng nghe được lời nói của kẻ cao, tựa hồ chủ nhân hắn đối với ta nơi cần, này trái lại cũng như ý của ta, nếu đến hang hổ này, tất nhiên muốn gặp được Côn Luân, những việc khác cũng sẽ tùy duyên nghe mệnh.

Ta đang suy nghĩ, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, một thiếu nữ mặc trang phục nha hoàn đi đến, trên tay bưng chậu nước, mi mắt ngậm cười nói: “Cô nương tỉnh, kia liền hảo, chủ nhân nhà của ta muốn cô nương thu thập xong đi gặp hắn, hắn ở đại sảnh đợi cô nương.”

Trong lòng ta hừ lạnh, đợi ta? Đợi ta còn cần phí nhiều trắc trở như vậy sao? Hờ hững nhìn thiếu nữ, tùy ý rửa mặt một chút, không nói một lời theo nàng ra cử. Nếu đến địa bàn người khác, đối phương cũng không đối với ta trói chân trói tay, nhất định là không có sợ hãi, ta cũng chỉ có thể bình tĩnh xem biến hóa mới có thể tìm được đường ra.

Đi đến ngoài phòng ta mới bị bộ dáng tòa trạch viện này sợ ngây người, chỉ thấy đỉnh phòng trước mắt sơn kim khắc long, lưu ly làm phượng, khí thế bức người, bốn phía cây xanh vờn quanh, loáng thoáng điểm chuế chút bàn ghế bằng cẩm thạch, nhìn kỹ bóng xanh cùng bạch ngọc điêu thai kia đúng là dựa theo sắp xếp “cát cách” (2) trong kỳ môn độn thuật, chỗ xa hơn một chút là một cái đầm nhân tạo trong suốt, bạch liên đón gió đứng ngạo nghễ, bốn phía núi giả chín thác nước nhỏ chậm rãi chảy xuống, tiếng nước róc rách, nghiễm nhiên là lấy từ đế vương cách cục của Cửu long lấy nước!

“Chút tài mọn, lại tùy tiện làm triều đình xuân thu đại mộng (3).” Ta nhìn chằm chằm cảnh Cửu Long lấy nước trong viện, cười nhạo. Ta mặc dù rời đi nơi phân tranh nhiều năm, nhưng cũng biết long vị khiến người ta như hổ rình mồi nhất, loại nhỏ cảnh Cửu Long lấy nước hàng nhái này, chẳng qua là an ủi tâm lý, nếu thiên tử là dễ dàng làm được như vậy, cũng sẽ không núi sông khóc thương, máu chảy thành sông.

Nha hoàn kia nghe vậy, sợ tới mức hoa dung thất sắc, vội vàng làm bộ kéo ta sang một bên nói: “Cô nương cần phải nói chuyện cẩn thận, bị người khác nghe được đã có thể không tốt!”

Nàng vừa dứt lời, phía sau liền vang lên giọng lạnh lùng của một nữ tử: “Cũng không xảo, ta đã nghe được.” Kia thanh âm tái nhợt, nghe tới thế nhưng có vài phần quen tai.

Nha hoàn thấy người nọ, vội vàng khom người làm vạn phúc: “Lạc đại nhân.”

Ta xoay người xem, gặp một nữ tử thân hình đơn bạc gầy yếu, một thân nguyệt bạch sắc cẩm ti bào, đường viền đen hồng, phía trên thêu cảnh hạc trắng tranh nhau bay hướng đường vân ngầm trên áo, bên hông là Lang Gia bội hoàn (4), trang phục khác với người thường. Nhưng là trên nửa bên mặt của nàng lại đội một mặt nạ bạch ngọc, lộ ra da thịt trong suốt như tuyết, tầm mắt dời xuống, tay ngọc dấu ở dưới ống tay áo rộng rãi kia, nghiễm nhiên thiếu mất một ngón út.

Ta thoáng chốc nhớ tới người này đúng là nữ tử lợi hại hôm qua mang đi Côn Luân! Chính là hôm qua thời điểm đến quần áo tầm thường, lại đội đấu lạp khăn lụa, nếu không phải trận thế nói chuyện cùng ngón tay kia, ta cũng không đoán được nàng nguyên lai còn là một vị quý nhân.

Lạc đại nhân kia gặp là ta, tựa hồ cũng rất giật mình, môi mỏng không bị mặt nạ bao trùm nhấp nhẹ, nói: “Như thế nào là ngươi?”

Ta cười lạnh: “Như thế nào không phải ta? Không phải đại nhân thông đồng đồng lõa đem ta bắt đến sao? Sớm biết như thế, hôm qua vì sao không đem ta cùng Côn Luân cùng nhau mang đi?” Ta kiến thức qua lợi hại của nàng, cũng không dám làm càn như thế nào, lập tức lạnh lùng nói: “Mang ta đi gặp Côn Luân.”

Tác giả có lời muốn nói: lần đầu tiên tới nơi này phát văn, có nhiều không quen , mong rằng đồng học điểm tiến vào đánh phân ủng hộ , cũng không phụ ta viết văn khổ cực . Bái tạ.

__________

Chú thích 

1. Thiên quan: Thiên quan tên là “Thượng nguyên nhất phẩm tứ phước thiên quan Tử Vi Đại Đế “, thuộc về Cung Ngọc Thanh. Thiên quan do ba khí xanh, vàng, trắng hợp thành, tổng quản các vua trời. Mỗi năm, vào ngày rằm tháng giêng thì Ngài hạ giáng xuống trần gian, để luận xét về tội phước của con người, vì vậy nên xưng Ngài là “Thiên quan tứ phước”. 

2. Cát cách: ở trong kỳ môn độn giáp thuật số học, mỗi một loại hình thức phối hợp, gọi là cách cục , cách cục phân hai loại là hung cách cùng cát cách.

3. Xuân thu đại mộng: thành ngữ, tên tiểu thuyết; xuân thu đại mộng chỉ ý tưởng không thiết thực, bởi vì lúc Xuân Thu chiến quốc, rất nhiều quân chủ vì xưng vương xưng bá mà lạm dụng vũ lực, bọn họ thường thường phấn đấu rất nhiều năm cũng không đoạt được, giống như làm một giấc mộng rất dài, cho nên có cách nói xuân thu đại mộng.

4. Lang Gia bội hoàn: bội hoàn = vòng trang sức; Lang Gia = 1 địa danh thời tiền Tần đến Đường triều, hiện nay ở Sơn Đông tỉnh cảnh nội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro