Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm thấy cổ họng khô rát, Điền Ngọc Ngưng mơ màng tỉnh giấc, nhất thời vẫn nghĩ mình đang ở nhà, mắt không thèm mở, trực tiếp gọi "Hiểu điệp, ta khát nước, mau mang cho ta chén nước . . . . . "

Đợi nửa ngày, cũng không thấy động tĩnh gì, Điền Ngọc Ngưng lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là một đôi mắt to tròn long lanh, Ngọc Ngưng cả kinh, vội vã dùng sức ngồi bật dậy, nhích nhanh ra, mãi đến khi lưng chạm phải bức tường lạnh phía sau, lúc này mới nhìn rõ được gương mặt của chủ nhân đôi mắt to tròn đang nhìn mình, lắp bắp nữa ngày mới có thể nói "Lam Yên ? Ngươi như thế nào ngủ ở trên giường ta ?"

Lam Yên chỉ mỉm cười, ngồi dậy tiến sát lại gần Ngọc Ngưng, đắp lên người Ngọc Ngưng một cái áo ngủ bằng gấm trơn mịn, sẳng giọng "Cẩn thận cảm lạnh."

Điền Ngọc Ngưng vẫn không phản ứng lại, chỉ lắp ba lắp bắp tiếp tục hỏi "Ngươi như thế nào ngủ ở trên giường ta a ?"

Lam Yên liếc mắt bĩu môi xem thường "Đây là phòng của ta, ngươi không nhớ tối hôm qua đã say rồi làm gì sao ?"

Điền Ngọc Ngưng ngơ ngác nhìn quanh bốn phía, lúc này mới phát hiện đây quả thực là phòng của Lam Yên, cẩn thận hồi tưởng lại tối hôm qua, nhớ được rằng mình bị đám công tử cậu ấm mời rượu, không từ chối được nên đành uống, sau đó thì. . . . . . Điền Ngọc Ngưng nắm tay đập đập vào đầu, chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng, căn bản không thể nhớ được những chuyện sau đó !

Lam Yên nhìn thấy Điền Ngọc Ngưng ngồi ngẩn ra, rồi lại nhăn nhó mặt mày, khóe miệng khẽ nhếch lên, không nhớ a, không nhớ lại càng tốt.

"Ngươi không nhớ đã làm gì với ta sao ?" Đôi mắt Lam Yên rưng rưng sóng nước, vô hạn ai oán cố gắng nhìn Điền Ngọc Ngưng, nghiễm nhiên là một bộ dáng vô cùng ủy khuất, tựa như oán phụ bị chồng ruồng bỏ.

"Ta ? Ta làm cái gì ?" Điền Ngọc Ngưng nghi hoặc. Chính mình có thể thể làm gì ? Ta làm gì mà để Lam Yên ủy khuất như thế kia ? Chẳng lẽ lúc say rượu đã làm gì chuyện gì quá phận hay sao ?

"Ngươi thật sự không nhớ rõ ư ?" Lam Yên cố nhịn cười tiếp tục diễn, nước mắt bắt đầu rơi xuống, bộ dáng lê hoa đái vũ ấy khiến cho bất cứ ai nhìn thấy đều phải thương tâm.

"Ta.....ta thật sự không nhớ rõ, đầu đau quá ! Ta không có làm gì quá phận với ngươi chứ ? Ta. . . . . . " Điền Ngọc Ngưng nhìn thấy bộ dáng đau thương của Lam Yên, trực giác mách bảo bản thân đã làm gì quá phận với nàng ấy, chỉ là vẫn ôm một tia hy vọng rằng nàng ấy đau thương không phải vì mình.

"Ngươi, ngươi. . . . . . Ta thấy ngươi uống say, hảo tâm đỡ ngươi lên giường nghỉ ngơi, thế nhưng ngươi lại. . . . . . " Lam Yên nói đến đó, thanh âm đứt quãng, nghẹn ngào không thể tiếp tục.

"Ta đã làm gì ngươi ?"Điền Ngọc Ngưng cảm thấy một đợt lạnh chạy dọc từ sống lưng lên tới não, chẳng lẽ thật sự. . . . . . Nhưng chính mình căn bản làm được cái gì cơ chứ ?

"Ngươi.... ngươi như thế nào có thể đối với ta như vậy ? Ngươi bảo ta về sau như thế nào ra ngoài gặp người nha ! Ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm với ta. . . . . . " Lam Yên nói đến đó liền ôm lấy thắt lưng mặt dúi vào trong lòng Điền Ngọc Ngưng, giống như Điền Ngọc Ngưng thật sự làm chuyện thiên lý bất dung với nàng vậy.

Điền Ngọc Ngưng còn đang ngơ ngác thì từ trong lòng truyền ra âm thanh "Ô ô...." nức nở, lo lắng không thôi, thầm nghĩ "Xong rồi xong rồi, người ta nói uống rượu thì loạn tính, ta nhất định là loạn tính ! Vốn định bảo trụ cho sự trong sạch của Lam Yên cô nương, không nghĩ tới ta lại. . . . . . Thật sự là tội đáng chết vạn lần a ! Nhưng ta làm sao có thể. . . . . . "

"Ngươi rốt cuộc có muốn chịu trách nhiệm hay không ? Nếu không, sau này ta sao có thể nhìn người chứ ? Ô ô ô. . . . . . " Lam Yên vừa nói vừa dùng nắm tay nhỏ nhắn đánh liên tục vào bả vai Điền Ngọc Ngưng, không quên khóc vô cùng thương tâm.

"Ta.... ta đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm a, thực xin lỗi ngươi, ta. . . . . . Nếu ngươi giận thì cứ nói ra hết những ủy khuất trong lòng, còn không thì dùng lực đánh đi, là ta sai, ta thực xin lỗi, ta không nên. . . . . . " Điền Ngọc Ngưng khẽ đưa thân người hướng về Lam Yên, cam chịu bị đánh phạt.

Lam Yên thấy bộ dáng ngây đơ như heo con nằm ngoan đợi luộc của Ngọc Ngưng, không nhịn nổi "Phốc" một tiếng, bật cười.

"Ngươi cười cái gì a ?" Điền Ngọc Ngưng cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ nàng ủy khuất đến điên rồi ? Không phải đến nỗi như vậy chứ ? Nói xong, vội vàng cách ly ra, muốn tìm hiểu Lam Yên đang gặp chuyện gì.

"Không có gì, ngươi phải nhớ là ngươi đã bảo chịu trách nhiệm với ta a" Lam Yên vội vàng ngừng cười, nghiêm trang nói.

"Ta đã nói tất nhiên sẽ giữ lời, chỉ là ngươi, ngươi. . . . . . " Điền Ngọc Ngưng vốn muốn hỏi hỏi thân thể Lam Yên có gì khó chịu không, nhưng chỉ nghĩ chứ xuất khẩu được, gương mặt đỏ bừng, chuyện này thật khó nói quá đi a !

Điền Ngọc Ngưng tuy chỉ có mười sáu tuổi, nhưng dù sao cũng đã đến tuổi kết hôn, dựa theo quy định hoàng gia, về việc vợ chồng, sớm đã có ma ma dạy qua, nên cũng hiểu được một chút, nghe nói nữ nhân lần đầu tiên sẽ rất đau. Bản thân mình tối hôm qua say rượu, cũng không biết có khiến Lam Yên bị thương gì không.

"Ta làm sao cơ ?" Lam Yên thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Điền Ngọc Ngưng hồng hồng lên, cảm thấy khả ái không thôi, hai tay giơ lên, xoa nhẹ hai má, hảo mềm a.

"Ngươi....ta....ta không có thương tổn đến ngươi chứ ? Ngươi....ngươi còn khó chịu không ?" Điền Ngọc Ngưng lắp bắp khó khăn cả ngày trời mới nói được hết câu.

Lam Yên đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó quỷ mị cười, ủy khuất nói "Rất khó chịu a, tối hôm qua ngươi hơi quá đáng, khiến ta......khiến ta không có ngủ hảo a. . . . . . "

Điền Ngọc Ngưng nghe xong mặt không khỏi đỏ lên,"Ta, ta. . . . . . " Ta nửa ngày, cũng không nói được thêm chữ nào khác, cuối cùng, đành ngậm miệng, gắt gao mím chặt đôi môi, không biết suy nghĩ cái gì.

"Ngươi làm sao vậy ?" Lam Yên thấy bộ dáng Ngọc Ngưng lúc này, có chút chột dạ, chẳng lẽ đùa hơi quá đáng a ?

"Ta thực xin lỗi ngươi, ta không nghĩ sẽ như vậy, ta thật sự không phải cố ý, ngươi.....ngươi muốn ta như thế nào ta đều đáp ứng ngươi, hủy đi sự trong sạch của ngươi, ta, ta tội đáng chết vạn lần, ngươi. . . . . . " Điền Ngọc Ngưng bình thường tuy rằng đối cái gì đều không bận tâm, bất cần đời bộ dáng, nhưng dù sao cũng thân là nữ nhi, biết rõ trong sạch đối với một cái nữ tử mà nói, thậm chí là so với tánh mạng còn muốn trọng yếu hơn!

Trong mắt Điền Ngọc Ngưng, Lam Yên tuy là nữ tử chốn phong trần, nhưng vẫn là thân nữ nhi, thậm chí Ngọc Ngưng còn cảm thấy Lam Yên có phần siêu phàm thoát tục, không thể nhúng chàm, mà chính mình lại. . . . . . Điền Ngọc Ngưng nghĩ đến đó càng thấy bản thân mình tựa như phạm phải tội ác ngập trời, điếm ô một kỳ nữ như vậy, quả thực tội không thể tha thứ, nhân thần cộng phẫn a !

Lam Yên thấy bộ dáng hối hận không thôi của Điền Ngọc Ngưng, nói không cảm động là không có khả năng. Mọi người ham muốn chẳng qua là mỹ mạo của nàng, có ai quý trọng nàng giống Điền Ngọc Ngưng như vậy đâu. Những kẻ đó khi nhìn thấy mình chỉ hận không thể mang nàng lên giường mà ăn sạch, có ai vì điếm ô một thanh lâu nữ tử mà hối hận không thôi chứ ? Không có ! Chỉ có Điền Ngọc Ngưng, tiểu quận chúa ngây ngốc đơn thuần này, không nghĩ đến thân phận, dùng chân tâm đối đãi nàng.

Lam Yên nhẹ nhàng xoa hai má Điền Ngọc Ngưng, trấn an nói "Ngươi đã mua đêm đầu tiên của ta, có làm gì cũng không sao, không có gì phải xin lỗi, đây là ngươi tình ta nguyện, không có ai phải xin lỗi ai, hơn nữa. . . . . . "

"Không !" Điền Ngọc Ngưng nghiêm mặt nói,"Ta mua hạ đêm đầu tiên của ngươi vì. . . . . . Ta biết ngươi không muốn như vậy, ta chỉ là nghĩ muốn bảo trụ trong sạch của ngươi, ta không nghĩ mình lại làm như thế !"

"Ngươi như thế nào biết ?" Lam Yên dùng tay vẽ vẽ những vòng tròn nhỏ nhỏ trên má Ngọc Ngưng, đưa tình ẩn tình.

"Ân ?" Điền Ngọc Ngưng không rõ suy nghĩ của Lam Yên.

"Ngươi như thế nào biết ta không muốn như thế ? Nếu ta nói ta muốn, ngươi có thể hay không. . . . . . " Ngón tay Lam Yên nhẹ nhàng ma sát đôi môi cánh hoa anh đào mỏng manh kia, khẽ tách đôi môi ấy ra, chậm rãi chạm, giọng điệu ôn nhu, khiến tim Điền Ngọc Ngưng rung động mạnh.

Môi Lam Yên khẽ hở ra, đầu lưỡi hồng hồng lộ ra, nhẹ nhàng liếm môi của mình, tựa vô tình mà cũng như cố ý, hơi thở ấm áp thơm ngát phả lên khuôn mặt của Điền Ngọc Ngưng, âm thanh mềm mại ôn nhu đánh thẳng đến tim Ngọc Ngưng "Nếu ta muốn, ngươi có làm hay không ?"

Điền Ngọc Ngưng nhìn chằm chằm đôi môi kiều diễm ướt át kia, nhìn cái lưỡi hồng nhuận nhỏ xinh đang khẽ lướt lúc ẩn lúc hiện trên đó, tất thảy như đang hút lấy hồn phách của Điền Ngọc Ngưng, ánh mắt sáng quắt nhìn chăm chú, hận không thể đem đối phương thiêu vi tro tàn.

"Ha ha. . . . . . " Lam Yên thấy bộ dáng ngơ ngác của Điền Ngọc Ngưng, cười duyên, tiếp tục lặp lại lời nói vừa rồi," Nếu ta muốn, ngươi có muốn làm hay không ?"

Điền Ngọc Ngưng gật gật đầu, lập tức lắc đầu.

Lam Yên nhíu mi, gật đầu lại lắc đầu, rốt cuộc có hay không chứ ?

Điền Ngọc Ngưng thấy mày liễu của Lam Yên cau lại, hoảng hốt, vội nói "Ta sẽ không. . . . . ."

"Sẽ không ?" Lam Yên vạn vạn lần thật không ngờ sẽ là cái kết quả như vậy, mặt lạnh lùng, lập tức, cười khẽ đứng lên "Ha ha, sẽ không ? Sẽ không ? Quả nhiên là ta vọng tưởng. . . . ."

Điền Ngọc Ngưng vội vàng giải thích "Ta là nói ta sẽ không, ta sẽ không. . . . . . "

Còn chưa kịp nói thêm, lại bị Lam Yên ngắt lời. "Được rồi, ta biết ngươi sẽ không, ngươi không cần lặp lại nhiều như vậy đâu !" Lam Yên đứng phắt dậy, xuống giường, bước ra mở cửa phòng, hét lên "Đỗ Quyên, ta muốn rửa mặt !"

"Lam Yên, ngươi. . . . . . " Điền Ngọc Ngưng vẻ mặt mê man, không biết Lam Yên vì sao lại sinh khí như vậy, nhưng thấy Lam Yên chỉ khoác mỗi trung y đơn bạc, còn mở cửa phòng ra, sợ nàng cảm lạnh, vội vàng nói "Ngươi mau quay lại giường đi, cẩn thận kẻo cảm lạnh . "

Lam Yên quay đầu, cười lạnh nói "Ngươi không phải không muốn làm sao? Bảo ta hồi trên giường để làm gì ? Ngươi đã không muốn, bảo ta hồi giường khác nào là muốn ta làm khó ngươi sao ?"

"Ta, ta không có. . . . . . Ta không phải ý tứ này." Điền Ngọc Ngưng tựa hồ loáng thoáng biết Lam Yên vì sao sinh khí, chính vì nàng đã nói "Sẽ không", nhưng mà nàng đâu có ý tứ như thế, nàng nói "Sẽ không" chính là vì nàng căn bản không biết làm thế nào, không biết như thế nào cùng Lam Yên. . . . . . Tuy rằng ma ma có đã dạy vợ chồng việc nên như thế nào làm, nhưng là nữ tử cùng nữ tử. . . . . . Ma ma chỉ như thế nào đây ?

"A, vậy ngươi có ý tứ gì ?" Lam Yên lúc này đã xoay người lại, hai tay khoanh trước ngực, khóe miệng nhếch lên, khóe mắt lộ ra ý tứ mong chờ, hy vọng, chăm chú nhìn về phía Điền Ngọc Ngưng.

"Ta.....ngươi về giường trước đi." Điền Ngọc Ngưng vỗ nhẹ chỗ cạnh bên, "Ngươi quay trở lại giường, ta với ngươi từ từ nói, bằng không ngươi hội cảm lạnh a."

"Ta không có yếu ớt như vậy, ngươi nói mau !" Lam Yên có chút mất bình tĩnh, người dựa vào khung cửa, dứt khoát tỏ rõ quyết tâm muốn nghe Ngọc Ngưng cuối cùng muốn nói gì.

"Được rồi, ta nói, ta nói mà" Điền Ngọc Ngưng thỏa hiệp, nhưng loại chuyện này, nói như thế nào cơ chứ, mà còn bảo nói nhanh nữa a ? Điền Ngọc Ngưng há mồm ra, rồi khép lại, há mồm lần nữa, tái khép lại, lặp lại mấy lần. . . . . .

"Khó khăn như thế sao ?" Lam Yên hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, nụ cười tỏa ra càng thêm lạnh lẽo, dường như muốn che dấu sự xấu hổ và tức giận của mình, cười nói "Nha đầu Đỗ Quyên này, càng ngày càng làm càn, lâu như vậy, còn không mang nước đến, ta đi xem thử đây."

Đúng vậy ! Lam Yên cư nhiên lựa chọn trốn tránh, ít nhất, hiện tại nàng không muốn tiếp tục đứng ở đây. Ha ha, ai có thể nghĩ đến, danh chấn tam quốc tam đại danh cơ chi nhất Lam Yên cư nhiên sẽ bị cự tuyệt ? Quả thực là chuyện nực cười nhất trong thiên hạ ! Bản thân ta cũng chính là một kẻ đáng bị cười nhạo a !

"Đứng lại !" Điền Ngọc Ngưng thấy Lam Yên chẳng những không trở về trên giường cư nhiên còn muốn chạy ra bên ngoài, trong đầu lúc này chỉ muốn ngăn chặn không cho Lam Yên đi mà thôi, nên dùng hết sức hét lên. Không nghĩ tiếng hét này, thật sự hiểu quả a, Lam Yên xác thực dừng lại chân, chỉ là. . . . . .

Trước sau như một cười yếu ớt, nhưng hàn ý cùng sự thất vọng lộ rõ hơn, cười duyên nói "Khách quan, có gì phân phó ?"

Điền Ngọc Ngưng sửng sốt, xưng hô xa lạ này, nụ cười giả dối này, đập thẳng vào mắt Điền Ngọc Ngưng, như mũi dao sắt nhọn đâm thẳng vào tim. Đau !!!

"Nếu như khách quan không có gì phân phó, Lam Yên xin cáo từ, chẳng biết có được hay không ?" Lam Yên mãn nhãn mỉm cười hỏi ý kiến của "Khách quan", kiên nhẫn chờ đợi đối phương trả lời.

Điền Ngọc Ngưng yên lặng nhìn Lam Yên, muốn nhìn thấy trong tim đối phương hiện giờ như thế nào, nhưng trái tim kia giờ phút này dường như đã xa thật xa, không thể nhìn thấu, Điền Ngọc Ngưng không thích loại cảm giác này, thậm chí rất sợ Lam Yên như thế này. Lam Yên hay véo hai má của ta, Lam Yên thích trêu đùa ta, Lam Yên hay bảo ta là ngốc tử, đã đi đâu rồi ? Nàng đã đi đâu rồi ?!

"Khách quan ?" Lam Yên nhíu mày, chẳng lẽ ngay cả việc để nàng trốn tránh cũng không được phép sao?

"Không cần gọi ta như thế !" Điền Ngọc Ngưng vô cùng chán ghét loại xưng hô này. Thật sự chán ghét vô cùng !

"Ta đây phải xưng hô như thế nào với khách quan ?"

"Ngọc nhi." Nghe được hai chữ "Khách quan" này, Điền Ngọc Ngưng nhíu mày, không phải nói không cần gọi như thế sao , như thế nào còn gọi nữa chứ ?

"Lam Yên không có tư cách gọi như thế." Lam Yên tự giễu cười cười, ta không có tư cách gọi như thế, hiện tại không thể, chỉ sợ trước kia cũng là không thể. Nguyên lai đều do bản thân tự cho phép, tự mộng tưởng, chỉ do mỗi một mình ta mà thôi. . . . . .

"Ngươi có !" Ngữ khí kiên quyết dị thường.

Lam Yên ngẩn ra, tiếp đó lại cười khẽ "Lam Yên không dám."

"Nữ nhân này !!! Ngươi trở lại trên giường mau !" Điền Ngọc Ngưng nói một lần nữa, thầm nghĩ nếu Lam Yên không quay trở lại, ta sẽ tự động thủ a.

"Vâng ! Khách quan." Lam Yên không cấp cho Điền Ngọc Ngưng cơ hội động thủ, ngoan ngoãn về bên giường, nằm xuống.

Điền Ngọc Ngưng vội vàng khoác chiếc áo ngủ bằng gấm lên người Lam Yên, nằm ở bên cạnh Lam Yên, cảm thấy có một ít khí lạnh tỏa ra. Vội vàng choàng tay ôm lấy người Lam Yên, quả nhiên cả người lạnh băng, đau lòng nói "Ngươi giận dỗi thế nào cũng đừng nên mang cơ thế ra hành hạ như thế chứ ? Thời tiết cuối mùa thu lạnh như thế nào, cư nhiên. . . . . Phong Tử* !" ( Phong tử : kẻ điên)

"Ha ha, Lam Yên nào dám dỗi ?" Cảm giác được vòng tay ấm áp kia, Lam Yên chợt thấy lòng ấm áp hơn, nhưng khẩu khí vẫn không ôn òa đi.

"Còn nói không dỗi, rõ ràng rất sinh khí, không muốn nghe ta nói hết lời. . . . . . " Điền Ngọc Ngưng ôm Lam Yên vào lòng liền nổi lên cảm giác vi diệu, nổi hứng muốn làm nũng, dụi đầu vào lòng Lam Yên, thanh âm buồn bã đi kèm chút hờn dỗi "Ta không có ý tứ kia như ngươi nghĩ đâu, ngươi đừng hiểu làm, đừng sinh khí như thế, tức giận làm hại đến thân thể . . . . . . "

Lam Yên thấy bộ dáng làm nũng này của Điền Ngọc Ngưng, có chút muốn cười, nhưng trong lòng vẫn đau đớn không cười nổi, hỏi "Vậy ngươi có ý tứ gì?"

Thật lâu sau, cũng chỉ là im lặng. Ngay lúc Lam Yên quyết định buông bỏ, đầu Ngọc Ngưng ly khai khỏi địa phương mềm mại kia, cơ hồ gần như dán sát vào mặt Lam Yên, mắt nhìn chăm chú vào mắt Lam Yên. Lam Yên cũng nhìn thẳng vào trong mắt Ngọc Ngưng.

Điền Ngọc Ngưng ngữ khí thỏa hiệp, thở dài mà nói,"Ta chỉ sợ ngươi hối hận . . . . . . "

"Ta cho đến bây giờ vẫn chưa từng hối hận !" Lam Yên chậm rãi từng chữ, từng chữ một thốt lên.

Không gian im ắng, gần như nghe rõ tiếng tim đang rung lên từng nhịp của đối phương.

Điền Ngọc Ngưng từ chút, từ chút một, chậm rãi, hai đôi môi chạm vào nhau, môi kề môi thoảng đưa vị mật, gắn bó, nhu tình mật ý tràn đầy. Sự thân cận nhẹ nhàng ấy, khiến cho cơ thể cả hai run lên.

Điền Ngọc Ngưng vội vàng ly khai đôi môi ấy,"Ta. . . . . . Ngô !"Lam Yên vươn tay níu lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng ấy, chủ động hôn lên vành môi mỏng manh tựa cánh hoa kia, nhẹ nhàng chạm lấy, cảm nhận đôi môi của đối phương.

"Ngô. . . . . . " Một tiếng thở gấp, lại tiếp tục bị hôn trụ, Điền Ngọc Ngưng đang cảm thấy chuẩn bị hít thở không thông, muốn dứt ra để tìm chút không khí , nhưng lại tham luyến gắn bó hương vị ngọt ngào kia.

Phanh !  Chiếc thau đồng rơi xuống.

Đỗ Quyên ngơ ngác nhìn hai người trên giường đang triền miên, mãi đến khi nghe tiếng thau đồng rơi xuống đất, lúc này mới hoàn hồn, vội vàng xoay người thu thập tàn cục, miệng không ngớt "Tiểu thư, ta. . . ta không phải cố ý, ta rời đi ngay !"

Nói xong, liền bưng chiếc thau đồng, chạy mất dạng.

" Thật không cẩn thận !" Điền Ngọc Ngưng có chút bất mãn đập tay xuống giường, cái miệng nhỏ nhắn nhếch thật cao.

Lam Yên thấy bộ dáng bất mãn của Điền Ngọc Ngưng, hài lòng cười khúc khích.

"Thật là, cũng không biết lau khô đã bỏ chạy a !" Điền Ngọc Ngưng tiếp tục oán giận.

Lam Yên nhìn vũng nước đang đọng trên sàn, có chút đăm chiêu.

"Lam Yên ?" Điền Ngọc Ngưng oán giận xong, thấy Lam Yên xuất thần liền nhẹ gọi.

"Ân ?" Lam Yên hoàn hồn.

"Ngươi suy nghĩ cái gì đó ?" Điền Ngọc Ngưng hỏi.

"Suy nghĩ gì a ? " Lam yên cười khẽ, khẽ cắn môi dưới, dụi đầu vào vai Điền Ngọc Ngưng, kề tai nói nhỏ "Suy nghĩ.....như thế nào đem ngươi ăn sạch sẽ. . . . . . "

Điền Ngọc Ngưng không nói gì, duy chỉ có . . . gương mặt bắt đầu đỏ lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro