Chương 24 (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trăng lên cao, Túy Nhan Lâu vẫn hoan ca múa mừng cảnh thái bình....

Lam Yên ngồi bên cửa sổ, nhìn trăng trên cao đến xuất thần.

"Ba ngày, ba ngày....." vô thức nỉ non, khóe miệng gợi lên một tia cười có chút hương vị chua sót.

"Một ngày không thấy như cách ba thu ! Kia đã ba ngày...." Cúi đầu nhìn ngọc trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve, khóe miệng cười ôn nhu pha lẫn chua sót.

Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, hoan ca ồn ào dưới lầu vì cửa mở ra mà âm thanh truyền vào trong phòng, đánh vỡ màn đêm yên tĩnh, Lam Yên chau mày, đem ngọc trong tay cất vào, quay đầu nhìn người vừa tới.

"Tiểu thư, Thái...."

Không chờ Đỗ Quyên nói hết câu, cửa bị đẩy ra thô lỗ, âm thanh ồn ào càng thêm rõ ràng.

Lam Yên nhìn Thái Lượng đột nhiên xông đến, trong mắt chán ghét chợt lóe, trên mặt lập tức treo lên nụ cười giả tạo yếu ớt.

"Tiểu thư, ta ngăn không được..." Đỗ Quyên không nghĩ đến Thái Lượng có thể thô lỗ xông vào như vậy, nhất thời hoảng sợ, không biết làm thế nào cho phải.

"Không có việc gì, ngươi lui xuống đi" Lam Yên cười yếu ớt nói

Đỗ Quyền nhìn Thái Lượng tựa vào cửa cả người tràn đầy mùi rượu, do dự đứng lên, không muốn rời khỏi gian phòng.

"Không có việc gì, ngươi mau đi đi" Lam Yên cho Đỗ Quyên nụ cười an tâm, phất tay, ý bảo Đỗ Quyên rời đi.

Đỗ Quyên nhìn thấy tiểu thư nhà mình như vậy, cũng chỉ có thể cắn môi lui xuống, nhưng vẫn nán lại một chút dặn đi dặn lại "Tiểu thư có việc gì cứ gọi ta, ta canh giữ ngoài cửa, sẽ không đi" Thế này mới chịu đẩy cửa ra ngoài.

Nhìn thấy Đỗ Quyên ra ngoài, Thái Lượng hừ lạnh một tiếng, bước lên phía trước, muốn cầm lấy tay Lam Yên, lại bị nàng xảo diệu né tránh, Thái Lương cũng không giận, cười gượng hai tiếng, nhìn Lam Yên tràn đầy đau lòng nói "Lam Yên cô nương, ngươi như thế nào nhanh như vậy liền.....Ta trước đó vài ngày xuất môn làm việc, vừa trở về đã nghe người khác nói ngươi đã muốn....Nếu mấy ngày trước ta ở Noãn đô, nhất định sẽ cùng tên tiểu bạch kiểm kia đấu đến cùng...."

Lam Yên nghe Thái Lượng nói xong liền biết hắn nhắc đến chuyện gì, nhìn bộ dáng đau lòng của hắn, Lam Yên chỉ cảm thấy buồn cười cùng chán ghét, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười yếu ớt. Nghe được ba chữ "Tiểu bạch kiểm" trong đầu lập tức nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Điền Ngọc Ngưng, không nhịn được bật cười một tiếng, tiểu bạch kiểm ? Thật đúng là chuẩn xác đây.

Thái Lượng chưa bao giờ nhìn thấy mỹ nhân cười vui vẻ đến vậy, không khỏi ngây người.

Lam Yên nhìn thấy Thái Lượng bộ dạng si mê, mới chú ý đến chính mình vừa nãy cười có chút thất thố, liền dừng cười, xấu hổ nói "Tiểu vương gia, ngài cũng biết cả tháng này của ta đã được người bao hạ, không thể gặp khách nhân khác, ngài không nên làm khó Lam Yên...."

Lam Yên trong ấn tượng của Thái Lượng chính là che màn sa cười yếu ớt, chưa từng gặp qua mỹ nhân cười vui vẻ như lúc nãy, mị thái quyến rũ, làm ngứa lòng người, vốn luôn tự đề cao bản thân, lúc nãy nhìn Lam Yên cười như vậy càng thêm chắc chắn nàng coi trọng chính mình, chỉ là vì đêm đó bỏ lỡ đại hội tuyển thân, nếu không Lam Yên sẽ không về tay tên tiểu bạch kiểm kia.

Không cam lòng, khó chú, Thái Lượng gắt gao nắm chặt quyền, hận không thể đem tên tiểu bạch kiểm kia bóp nát, cướp mỹ nhân về.

Lam Yên nhìn biểu tình trong mắt Thái Lượng, xem ra nàng làm hắn hiểu lầm, thật đúng là một nam nhân tự kỷ, càng cảm thấy tên tiểu vương gia này thật chán ghét, cũng không thể biểu hiện bên ngoài, thật sự rất khó chịu, nếu Ngọc nhi ở chỗ này thì tốt rồi. Nghĩ đến Điền Ngọc Ngưng, Lam Yên lại ôn nhu nở nụ cười.

Mà nam nhân tự kỷ kia càng hiểu lầm sâu, vui sướng tiến lại cầm lấy bàn tay Lam Yên, kích động nói "Ta hiểu được, ta đều hiểu được, ngươi là bất đắc dĩ, ta nhất định sẽ đem ngươi cướp về, làm cho ngươi sớm thoát khỏi tay tên tiểu bạch kiểm kia"

Lam Yên nhíu mày, muốn lập tức tránh khỏi tên nam nhân kia nhưng phải kiềm chế không thể quá mức quyết liệt, chỉ có thể tận lực đè ép ghê tởm trong lòng, ôn nhu nói "Tiểu vương gia thỉnh tự trọng, Lam Yên tháng này đã thuộc về người khác". Đổi lực chú ý sang bàn tay thô ráp đang cầm lấy tay mình, thậm chí vô sỉ đến nỗi còn vuốt ve lấy.

"Buông tay !!!!"

"Buông tay !!!!!!"

Hai thanh âm đồng thời vang lên, một của Lam Yên, thanh âm còn lại là Điền Ngọc Ngưng.

Tay nắm một chỗ lập tức bị đẩy ra, Lam Yên nhìn tiểu quận chúa kia tức giận miệng nhỏ chu lên, khuôn mặt nhỏ tức giận đến đỏ bừng, còn thở ra âm thanh phì phì, Lam Yên nở nụ cười, đối với tiểu quận chúa nở nụ cười ôn nhu.

"Các ngươi đang làm cái gì ?" Điền Ngọc Ngưng một tay gắt gao nắm chặt lấy tay Lam Yên, căm tức nhìn Thái Lượng.

Giống như không nghĩ đến chuyện này sẽ xảy ra, Thái Lượng sợ run một chút lại lập tức phục hồi tinh thần, nhìn công tử tuấn tú trước mặt, nghĩ ngay đó chính là tên tiểu bạch kiểm kia.

"Làm gì ? Ngươi không nhìn thấy sao ? Chính là cái ngươi nghĩ đấy !" Thái Lượng hèn mọn đáp, nhìn thấy bộ dáng yếu nhược của Điền Ngọc Ngưng, càng không để tên tiểu bạch kiểm này vào mắt.

Điền Ngọc Ngưng cảm thấy khí huyết dâng lên, ta nhìn thấy như vậy, ta vừa mới nhìn thấy cái gì thì là cái đấy sao ? Đúng rồi, là nhìn thấy Lam Yên cùng người kia nắm tay nhau, mà Lam Yên không tránh thoát, thậm chí còn cười với hắn ! Đúng rồi, chính là như vậy !

Mạnh bạo buông tay Lam Yên ra, Điền Ngọc Ngưng khó tin nhìn Lam Yên, điều này sao có thể ? Mới chỉ có ba ngày, Lam Yên sẽ không thích người khác ! Sẽ không !!!

Lam Yên ngẩng đầu liền nhìn thấy một ánh nhìn tràn đầy nghi hoặc, không khỏi tâm có chút lạnh, nhưng cũng không nghĩ bị tiểu quận chúa hiểu lầm, hướng tiểu quận chúa lắc đầu.

Điền Ngọc Ngưng tuy có chút nghi ngời, nhưng nhìn thấy Lam Yên lắc đầu, nghi ngờ trong lòng lại lập tức tiêu thất, thở nhẹ một hơi, nắm lại tay Lam Yên, đối với Thái Lượng cười đắc ý, nói "Ta vừa nãy cái gì cũng không thấy, thật ra hiện tại ta cùng Lam Yên chính là như vậy, ngươi đến xem đi, mau đi nhanh a, không cần quấy rầy hảo sự của chúng ta !"

Thái Lượng nhìn thấy mỹ nhân trước mắt bị xú tiểu tử đoạt đi, lúc này còn nắm lấy tay mỹ nhân của hắn mà cười đắc ý, buồn bực không thôi, nắm chặt quyền, cười lạnh nói "Ngươi có biết ta là ai không ? Ta khuyên ngươi thức thời liền mau lăn đi, bằng không đợi lát nữa ngươi sẽ chịu không nổi !"

Điền Ngọc Ngưng tất nhiên biết trước mắt chính là tên Trung Vương phủ tiểu vương gia Thái Lượng, chính là người khiến nàng lúc nào cũng cảm thấy chướng mắt ! Cả ngày ỷ vào mình là tiểu vương gia, luôn ở Noãn đô làm bậy, không sống đàng hoàng được một hôm, ăn chơi trác táng vì trúng võ bảng nhãn, được nhậm chức Bộ binh hữu Thị Lang, lại càng vô pháp vô thiên.

"Hừ ! Ngươi là ai ta không cần biết, ta chỉ biết tháng này, à không, về sau Lam Yên đều là của ta, ngươi tốt nhất cách xa Lam Yên một chút, nếu không đừng trách ta đối với hạng người như ngươi sẽ làm ra cái gì !" Điền Ngọc Ngưng không nhìn đến Thái Lượng đã tức giận đến mặt đỏ bừng, không coi ai ra gì, đắc ý ôm lấy Lam Yên, hôn lên đôi môi kiều diễm nàng tương tư mỗi đêm.

"Thật đáng giận !!! Đủ rồi !!!" Thái Lượng thô bạo đẩy Điền Ngọc Ngưng ra, đem hai người ngăn ra.

Điền Ngọc Ngưng lảo đảo lui về sau hai bước, nhìn thấy Thái Lượng thẹn quá hóa giận, thật là sảng khoái nha, liếm liếm môi chính mình, hương vị Lam Yên vẫn ngọt ngào như vậy. Vẻ mặt đắc ý nói "Như thế nào ? Nhìn thấy ta cùng Lam Yên thân thiết, ngươi tức giận sao ? Nếu cảm thấy ghen tị có thể ra ngoài tìm cô nương khác, không cần giống như cao bôi da chó dính trong này phá hảo sự của người khác a!"

Cao bôi da chó ? Lam Yên nhịn không được cười ra tiếng, không nghĩ đến tiểu quận chúa ngây ngô có thể nói lời ác độc như vậy, bất quá, Thái Lượng xác thực giống cao bôi da chó, hai ngày nay vẫn dây dưa không ngớt thật sự khiến người khác phiền chán.

Vốn ảo não không thôi, Thái Lượng nghe được tiếng Lam Yên cười, càng cảm thấy mất hết mặt mũi, ngoài miệng muốn mắng chửi Ngọc Ngưng nhưng há mồm lại không biết nói cái gì, quyền trên tay càng chặt, rốt cục nhịn không được đi đến chỗ Điền Ngọc Ngưng kêu gào nói "Ngươi tên tiểu bạch kiểm chết tiệt này, hôm nay ta phải giáo huấn ngươi một chút, cho ngươi biết trời cao đất dày là thế nào ?"

Điền Ngọc Ngưng biết tình huống không ổn, thân thể vội né tránh, chính là hai quyền rồi ba quyền, cũng có một lần đánh tới, hai lần, ba lần....

Tuy nói Điền Ngọc Ngưng cũng có một chút võ công nhưng chính là mèo quào mà thôi, ngày thường sợ khổ sợ mệt, làm sao tận lực luyện hảo công phu, chỉ có thể đối phó lưu manh bên đường, nhưng trước mặt không phải là lưu manh mà là một tên đại lưu manh, võ bãng nhãn a ! Huống chi, Điền Ngọc Ngưng phong hàn còn chưa khỏi hẳn, võ công vốn nhược càng yếu hơn, ngăn cản nhất thời còn có thể, thời gian lâu liền bắt đầu đổ mồ hôi, lực bất tòng tâm.

Điền Ngọc Ngưng đã vất vả, Lam Yên đứng nhìn còn vất vả hơn, nhiều lần muốn ra tay giúp Điền Ngọc Ngưng nhưng lại nghĩ đến bản thân phải lấy đại cục làm trọng, thiên cơ bất khả lộ, liền phải nhịn xuống.

"A !" Rốt cục một quyền này không thể tránh thoát, khuôn mặt nhỏ nhắn của Điền Ngọc Ngưng trúng một quyền, thất tha thất thểu lui về tường, đối phương vẫn không tha tiến lên một cước đá vào bụng tiểu quận chúa. Điền Ngọc Ngưng bụng đau đến chết đi sống lại, ngã xuống đất, cuộn mình ôm chặt bụng.

"Dừng tay !" Lam Yên bước nhanh về phía trước, ngồi xổm ôm Ngọc Ngưng vào lòng bảo vệ.

"Lam Yên, tiểu bạch kiểm này khinh người quá đáng, ta thế nào cũng phải hảo hảo giáo huấn hắn một phen" Thái Lượng làm sao có thể dừng lại, nhắc chân muốn tiến đến tung thêm mấy cước nữa.

"Ta nói ngươi dừng tay !!!!" Lam Yên gầm lên giận dữ, ngày thường mỹ nhân luôn ôn nhu cười thế nhưng hôm nay lại lạnh lùng giận dữ.

Thái Lượng hiển nhiên bị Lam Yên hù sợ, chân nâng lên ngoan ngoãn hạ xuống.

"Ngươi mau đi đi, không cần nháo nữa, ảnh hưởng danh dự tiểu vương gia sẽ không tốt, dù sao tháng này của ta cũng thuộc về nàng, vốn là không nên gặp ngươi...." Lam Yên cố nén lửa giận một quyền đánh chết tên tiểu vương gia chết tiệt trước mặt, hạ giọng ôn tồn khuyên Thái Lượng mau chạy nhanh, nếu không có lẽ chút nữa chính mình chịu không được sẽ thay tiểu quận chúa lấy lại công đạo !

"Ta....." Thái Lượng nghe Lam Yên nói như vậy, nghĩ là Lam Yên muốn tốt cho chính mình, nhưng nhìn dáng vẻ khẩn trương của Lam Yên, giống như thực quan tâm tên tiểu bạch kiểm kia nha ?

"Hảo hảo, Lam Yên, ta qua vài ngày nữa sẽ đến tìm ngươi" Thái Lượng cuối cùng vẫn là lựa chọn rời đi, bởi vì Lam Yên có chút sinh khí, dù sao chính mình động thủ trong phòng Lam Yên cô nương là không nên, nếu người khác làm vậy hẳn là Lam Yên cô nương cũng tức giận đi.

Nhìn đến tên tiểu bạch kiểm kia, Thái Lượng khẽ cắn môi, còn nhiều thời gian, liền vẫy tay áo, ly khai.

"Ngọc nhi ? Như thế nào ?" Lam Yên lấy khăn lau mồ hôi trên trán Điền Ngọc Ngưng, nhìn thấy tiểu quận chúa cắn chặt răng, căn bản là không nói chuyện nổi, liền thương tiếc không thôi.

"Tiểu thư ? Đây là ?" Đỗ Quyên nhìn cửa phòng mở to, liền đi vào thì thấy Điền Ngọc Ngưng nằm trên mặt đất

"Ngươi vừa rồi là đi đâu ? Không phải nói canh giữ ở cửa sao ?" Lam Yên lòng như lửa đốt, có chút buồn bưc, không khỏi giận cá chém thớt lên người Đỗ Quyên.

"Ta....ta vừa mới bị ma ma gọi đi, cho nên...cho nên...." Đỗ Quyên chưa bao giờ nhìn thấy tiểu thư phát hỏa lớn như vậy, sợ hãi nói lắp.

"Quên đi ! Nhanh đi tìm một khối băng đến, còn có bồn nước lạnh !" Lam Yên biết chính mình lúc nãy phát hỏa không đúng chỗ, liền phân phó Đỗ Quyên đi.

"Hảo !" Đỗ Quyên vội vàng chạy ra, lại nhịn không được nhìn khắp nơi xung quanh, tìm kiếm thân ảnh người kia.

Lam Yên cẩn thận đem Điền Ngọc Ngưng đỡ đến bên giường, nhìn thấy tiểu quận chúa vẫn cắn răng ôm bụng, biết là nàng đau đến hỏng rồi, đau lòng lau mồ hôi trên trán tiểu quận chúa, ôn nhu nói "Ngọc nhi, còn đau không ? Ta giúp ngươi xoa" Nói xong liền muốn thay tiểu quận chúa xoa bụng.

"Đừng động ta !" Điền Ngọc Ngưng rốt cục cũng có thể nói, chính là Lam Yên không dự đoán được sẽ nói một câu như vậy

"Ngươi nói cái gì ?" Lam Yên khó hiểu nhìn Điền Ngọc Ngưng, nghĩ rằng chính mình nghe nhầm, lại nhìn thấy ánh mắt oán hận kia.

"Ta nói đừng động đến ta !"

------------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ : Chỉ có thể là tiểu quận chúa ngạo kiều........

<;D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro