Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Ân....A....nhẹ tay a...."

"Đừng kêu nữa, như vậy ngươi mới có thể thoải mái"

"Nhưng là, a....ta nhịn không được, a....nhẹ tay....."

Trong phòng thỉnh thoảng truyền đến từng đợt âm thanh mơ màng chọc người, thậm chí những người đi ngang qua phòng hoa khôi Túy Nhan Lâu nghe những tiếng như thế đều đỏ bừng mặt, bước nhanh rời đi.

"Lam Yên, nhẹ tay chút....a đau...." Điền Ngọc Ngưng nằm úp sấp trên giường, nắm chặt gối, cắn chặt răng, miệng vẫn không ngừng rên rỉ.

"Ngoan, ta sẽ tận lực nhẹ tay, ngươi không cần kêu lớn tiếng như vậy..." Lam Yên nghe tiểu quận chúa hét như giết heo, bĩu môi, động tác trên tay cũng thêm lực.

"Ân...." Điền Ngọc Ngưng thét lớn một tiếng, thân thể dần dần trầm tĩnh lại, thoải mái nhắm chặt hai mắt.

"Còn đau không ?" trán Lam Yên đầy mồ hôi, chậm rãi thu nội lực trong tay lại.

"Ân....không còn đau giống lúc nãy nữa. Cảm giác ê ẩm, bất quá thực thoải mái" Điền Ngọc Ngưng mơ màng đáp, tiếng nói kia giống như đang buồn ngủ.

"Mệt mỏi quá, tay thực tê...." Lam Yên khuynh thân nằm trên lưng Ngọc Ngưng, gắt giọng

"Mệt đến ngươi..." Điền Ngọc Ngưng tìm tay Lam Yên, mười ngón tương khấu, cảm thấy có lỗi, nhẹ nhàng vuốt ve ngọc thủ mịn màng tinh xảo.

Lam Yên mỉm cười, đem cằm đặt trên đầu vai Ngọc Ngưng, cười duyên nói "Ta thì thấy ngươi không mệt nha"

Bị Lam Yên nói như vậy Điền Ngọc Ngưng oán giận nói "Hôm nay ta cùng phụ vương luyện võ, hắn còn nói ta cái gì cả trụ cũng không hảo, kết quả kêu ta ngồi trung bình tấn, một lần chính là hai canh giờ, đáng sợ hơn là trên tay cũng không thể nhàn rỗi, bảo ta phải giơ lên hai chén trà, xương sống thắt lưng ta tê hết cả, còn nói cái gì không ngồi đủ hai giờ sẽ không dạy võ công cho ta, còn có cái tên Hoàng Cẩm kia, cư nhiên cười ta, Mặc nhi cũng thật là, nhìn tên "thỏi vàng" đáng giận kia khi dễ ta cũng không để ý đến ta, nàng thực sự là trọng sắc khinh bạn!"

Lam Yên nghe đến đó mày hơi nhăn lại, Hoàng Cẩm khi nào thì đã cùng công chúa như vậy ?!

"Lam Yên, ta hảo vất vả...." Tiểu quận chúa ủy khuất xoay xoay thân mình, giống như số phận ta đây rất đáng thương, làm nũng gọi Lam Yên.

Điền Ngọc Ngưng ủy khuất ồn ào nói không ngừng, lúc này lại hướng chính mình làm nũng, Lam Yên nằm trên lưng tiểu quận chúa, không nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe, khóe miệng tràn đầy ý cười, không cần nhìn đến cũng biết lúc này tiểu quận chúa sẽ chu cái miệng nhỏ nhắn, ủy khuất không được, bộ dáng đáng thương nghẹn ngào. Lam Yên biết rõ nếu không dỗ dành nàng, nhất định tiểu quận chúa sẽ không ngừng than vãn.

"Được rồi, ta biết Ngọc nhi vất vả, nói không chừng Khang Vương không phải cha ruột của Ngọc nhi đâu a, ha ha..." Lam Yên không phúc hậu cười ra tiếng, trấn an đồng thời còn trêu ghẹo tiểu quận chúa một phen.

Điền Ngọc Ngưng nghe nửa câu đầu Lam Yên nói trong lòng ấm vù vù, nhưng nửa câu sau nghe xong lại bất động, như thế nào nghe ra ý tứ Lam Yên giống như không đau lòng chính mình nha, quyết định ngậm miệng không rên một tiếng.

"Ngọc nhi...." Lam Yên khẽ gọi một tiếng, lại không được đáp lại.

Nghiêng người nằm ở bên người tiểu quận chúa, quả nhiên nhìn thấy nàng bĩu môi, bộ dáng thật giống tiểu hài tử, nhắm hai mắt không nói.

"Ha ha, ủy khuất ?" Lam Yên bóp mũi tiểu quận chúa, cảm thấy nàng hảo đáng yêu, làm cho người ta nhịn không được muốn đến gần hơn.

Điền Ngọc Ngưng chui vào lòng Lam Yên, buồn thanh hờn dỗi nói "Lam Yên, ngươi không đau lòng ta sao ?"

Chuyện tối hôm qua hết thảy đều quẩn quanh, trong lòng bất an, chẳng lẽ Lam Yên thật sự ghét bỏ ta, ta cái gì đều làm không tốt, lại luôn gặp rắc rối...

Điền Ngọc Ngưng theo bản năng sờ sờ mặt mình, tuy nói đã chườm băng, xát dược nhưng cũng đã sưng lên chút ít, vẫn còn cảm thấy đau đau, trong lòng cũng không rõ là mặt đau hay lòng đau.

"Ngốc tử...." Lam Yên sờ sờ đầu tiểu quận chúa, biết cái tát kia làm tiểu quận chúa không tự tin, nâng mặt tiểu quận chúa lên, cùng nàng đối diện, nhìn đến khuôn mặt tràn đầy ủy khuất nhỏ nhắn kia, trực giác đau lòng, nhẹ nhàng xoa hai má tiểu quận chúa, ôn nhu nói "Ta tối hôm qua xuống tay hơi nặng....còn đau không ?"

Điền Ngọc Ngưng thần sắc lóe ra, xấu hổ lắc đầu nói "Lam Yên, ngươi như vậy đã quên, quên đi...."

"Ta sẽ không quên...."

Điền Ngọc Ngưng cả kinh ngẩng đầu, không tin được nhìn Lam Yên, giống như đang nói, ngươi có thuật đọc tâm sao ?

"Ta chỉ không hiểu được tâm của ngươi mà thôi...." Nhìn ánh mắt càng thêm ngạc nhiên của tiểu quận chúa, Lam Yên khẽ cười, sẳng giọng "Ngốc tử !", cúi người hôn lên mặt Điền Ngọc Ngưng, mềm nhẹ hôn, giống như sợ tiểu quận chúa sẽ đau, hôn thật cẩn thận, hôn triền miên.

Điền Ngọc Ngưng được đối đãi thực ôn nhu, cũng không chịu thua kém "Bang bang..." tim nhảy không ngừng, giống như sẽ nhảy ra ngoài, Điền Ngọc Ngưng theo bản năng che ngực chính mình.

Lam Yên nhìn thấy động tác ngây thơ này của Điền Ngọc Ngưng, cảm thấy tiểu quận chúa càng thêm đáng yêu, nhẹ nhàng kéo tay tiểu quận chúa ra, tiếp nhận vị trí kia, nhẹ nhàng chạm vào, cũng không ngờ tim tiểu quận chúa càng đập lợi hại, hơi thở phì phò.

"Thật đáng yêu...." Lam Yên cười duyên một tiếng, lấy tay ra khỏi ngực người kia.

"Hô....Ách...." Tiểu quận chúa thở dài một hơi, chính là đột nhiên cảm giác gì dó, thân mình run run.

"Ngọc Nhi thật sự rất mẫn cảm nha...." Lam Yên ngậm lấy vành tai nhỏ của Điền Ngọc Ngưng, nhẹ giọng nói

"Mới không có....ách...." Điền Ngọc Ngưng cạy mạnh cãi lại, cũng không ngờ Lam Yên tăng động tác mút vào.

Lam Yên nhẹ nhàng thủ tại vành tai nhỏ kia, trừng phạt khẽ cắn một chút, uy hiếp nói "Mạnh miệng ? Cẩn thận ta phạt nó...."

Điền Ngọc Ngưng lui lui cổ, sáng suốt không dám mở miệng.

Lam Yên vừa lòng hàm trụ vành tai nhỏ kia, khẽ cắn, thẳng đến khi vành tai nóng lên mới bằng lòng rời đi.

Điền Ngọc Ngưng nắm chặt góc chăn, dưới đáy lòng thở dài một hơi, thầm nghĩ "Đáng thương vành tai ta a, bị chà đạp, tuy rằng cũng thực thoải mái, bất quá...." Điền Ngọc Ngưng đảo mắt, lấy tay ôm thắt lưng Lam Yên, hơi hơi nâng đầu, một đôi mắt hoa đào nhìn Lam Yên.

Lam Yên nhìn đến ánh mắt đầy khát vọng của tiểu quận chúa, chỉ biết tiểu quận chúa muốn gì, liếc mắt xem thường, lúc này mà còn muốn "vận động" ! Thật đúng là sắc ~ dục huân tâm nha...

"Lam Yên....." lấy lòng không được, Điền Ngọc Ngưng túm lấy góc áo Lam Yên làm nũng

Lam Yên nghiêng thân mình, nhắm mắt làm ngơ.

"Lam Yên...." Điền Ngọc Ngưng tiếp tục làm nũng, nhào đến ôm phía sau lưng Lam Yên, tay còn không thành thật di chuyển lung tung.

Phần eo bị tiểu quận chúa nhẹ nhàng vuốt, từ từ di chuyện lên phía trên, thân thể Lam Yên không chịu được khống chế run run, bàn tay kia tùy ý chạy, Lam Yên xoay người mạnh lại, trên mặt lộ vẻ tức giận, hai má ửng đỏ gắt giọng "Đừng hồ nháo, ngươi hôm nay ngồi trung bình tấn đã đủ mệt, cẩn thận ngày mai không xuống giường được"

"Sẽ không, sẽ không a, thể lực ta rất tốt, không can hệ, Lam Yên...." Điền Ngọc Ngưng nịnh nọt cười, thân hể cởi lấy dây lưng áo lót Lam Yên

"Phải không ?" Lam Yên nhẹ nhàng cười, cũng không ngăn động tác của tiểu quận chúa, nhìn đến tiểu quận chúa sau khi cởi vạt áo mình không nhịn được bộ dáng chảy nước miếng thì Lam Yên ý cười càng đậm.

"Đúng, đúng...." Điền Ngọc Ngưng hoàn toàn bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, làm sao nhìn đến nụ cười tà của Lam Yên, không chút do dự đem mặt lao vào địa phương mềm mại, rất nhớ a, "bông bao" thực mềm.

Lam Yên cười duyên đẩy đầu Điền Ngọc Ngưng ra, nhưng cũng không che lấy khung cảnh trước mắt, khiến tiểu quận chúa nhìn thấy mà không nếm được, quả thực rất bi ai.

"Lam Yên...." Điền Ngọc Ngưng bất mãn chu lên miệng nhỏ, bắt lấy tay Lam Yên đang trụ ở đầu chính mình, kéo lên đặt trên mặt, nhẹ nhàng cọ, như con mèo nhỏ nũng nịu chủ, chỉ thiếu miệng không kêu meo meo, mà là thanh âm khiến người khác ngứa ngáy "Lam Yên ~~~"

Lam Yên nhìn thấy bộ dáng bất mãn của tiểu quận chúa, đáy lòng như mở nhạc, trên mặt nghiêm trang nói "Ngọc nhi, ta là lo lắng cho ngươi, sợ ngươi ngày mai không xuống giường được, bị Vương gia truy đến, lại phải vào cung trốn, như vậy ta với ngươi muốn gặp cũng không gặp được"

"Không có" Điền Ngọc Ngưng lắc đầu "Cho dù ngày mai ta không xuống giường được cũng không bị phụ vương bắt, Mặc nhi hiện tại ở phủ ta, nàng cùng ta trụ ở một gian phòng, phụ vương cũng không dám tra phòng công chúa. Cho cả một ngày ta không bước ra khỏi cửa phòng, phụ vương cũng không thể đại bất kính đến phòng ta cùng công chúa" Điền Ngọc Ngưng nói xong, cười đắc ý, Mặc nhi trụ càng lâu càng tốt, như vậy cho dù ta ban đêm không về, cũng không lo lắng bị truy đến, ha ha"

Chính là lời này vào tai Lam Yên lại theo ý khác, Lam Yên nhẹ cười hỏi "Ngươi nói, Mặc Ngọc công chúa và ngươi ở cùng một gian phòng ?

"Ân, đúng vậy nha, chúng ta từ nhỏ đến lớn đều như vậy" Điền Ngọc Ngưng nói, không hề phát giác khuôn mặt Lam Yên đã có chút hờn giận.

"Từ nhỏ đến giờ đều là như vậy ? Các ngươi cảm tình thật tốt nha...." Lam Yên chặn hỏa ở đáy lòng, xoa hai má Điền Ngọc Ngưng, nhìn như thân thiết nói

"Đúng a, chúng ta cảm tình tốt lắm, từ nhỏ đã cùng nhau lớn, không có gì giấu nhau...." Nói đến tình cảm tỷ muội với Noãn Mặc, Điền Ngọc Ngưng càng nói càng hưng phấn, nghĩ đến còn chưa nói cho Lam Yên biết Noãn Mặc đã biết quan hệ chính mình cùng Lam Yên, vừa lúc thừa dịp cơ hội này nói cho Lam Yên biết.

"Không có gì giấu nhau ?" Lam Yên đã hoàn toàn không muốn tức giận cũng không được, sắc mặt càng lúc càng đen, ngữ điệu đột nhiên tăng cao, dùng sức nắm lấy hai má tiểu quận chúa.

"Đau, đau...." Điền Ngọc Ngưng ngăn tay Lam Yên lại, xoa hai bị tàn phá, đau đến nước mắt ở hốc mắt cũng chảy ra.

"Hừ !" Lam Yên hừ lạnh một tiếng, nghiêng thân, lưu lại lưng cho tiểu quận chúa.

"Lam Yên, ngươi sinh khí sao ?" Tiểu quận chúa sợ hãi giật nhẹ góc áo Lam Yên, mặc dù không biết chính mình chọc Lam Yên cái gì nhưng xem tình huống này, Lam Yên nhất định là đang sinh khí.

"Không có !" ngữ khí lạnh lùng, như vậy đúng thật là sinh khí nha !

"Ta sai rồi, đừng tức giận được không ?" Điền Ngọc Ngưng nghe ngữ khí lạnh lùng chỉ biết Lam Yên ngoài miệng không thừa nhận nhưng nhất định là sinh khí, vì vậy nhanh tay nhanh miệng hống mỹ nhân.

"Ngươi biết ngươi sai cái gì sao ?" khóe miệng Lam Yên nhếch lên, nghe được tiểu quận chúa cùng người khác thân mật chính mình hẳn sẽ không nhịn được ăn dấm chua, lập tức nghĩ đến có chút quá phận, tiểu quận chúa cùng công chúa kia chẳng qua là hảo tỷ muội, là bản thân quá mẫn cảm, rốt cuộc cũng bớt giận, dù sao tiểu quận chúa nhất định hống chính mình.

Nghe thanh âm tiểu quận chúa nơm nớp lo sợ vội vàng giải thích, khí trong lòng lập tức bay đi mất, bất quá muốn nhìn một chút xem tiểu quận chúa có biết nàng sai ở chỗ nào không, ngốc tử như vậy, Lam Yên có chút hoài nghi tiểu quận chúa đột nhiên thông suốt.

"Ta....ta không nên đưa ra yêu cầu quá phận như vậy...." Tiểu quận chúa ấp a ấp úng, mặt đỏ bừng.

"Nga ? Yêu cầu quá phận ?" Lam Yên nghiêng thân đến, nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của tiểu quận chúa, quả nhiên ngốc tử này nghĩ sai lệch.

"Được rồi, ta không nên muốn cùng ngươi.....ta lập tức ngủ, sẽ không yêu cầu ngươi.....Ta ngày mai còn phải sớm về nhà ngồi trung bình tấn !" Điền Ngọc Ngưng lắp ba lắp bắp nói xong những lời này, liền chui vào chăn, một bộ dạng không có mặt mũi gặp người.

"Ngốc tử !" Lam Yên buồn cười vỗ vỗ vào chăn "Ra đây đi, sẽ bị ngộp thở nha !"

Khối chăn kia vẫn không nhúc nhích.....

"Này...." Lam Yên kéo kéo chăn, oán trách nói "Chăn dày như vậy, ngươi không nóng sao ?"

"Nóng...." Tiểu quận chúa quệt miệng, vẻ mặt đỏ bừng, bởi vì lúc nãy có chút loạn, vạt áo nhỏ mở ra, lộ ra nhiều phong cảnh, nửa che nửa đậy, chọc người mơ màng.

Lam Yên nhìn bộ dáng đáng yêu khả ái của tiểu quận chúa, khí huyết dâng lên, ma xui quỷ khiến thế nào lại hôn lên môi mỏng đang vểnh lên kia.

"Ân...." Điền Ngọc Ngưng trừng lớn hai mắt, đây là tình huống gì a ? Lam Yên không phải muốn nghỉ ngơi sao ? Như thế nào.....thế nào lại chủ động.....

Quản không được nhiều như vậy, Điền Ngọc Ngưng ôm chặt lấy Lam Yên, một lòng muốn đoạt lại chủ quyền.

"Ách...." Trên lưng căng thẳng, Lam Yên hơi thanh tỉnh một chút, nhìn bộ dạng như đói lang chụp mồi của tiểu quận chúa, có chút ảo não, đã biết là chính mình dẫn sói vào nhà

Đẩy ra ? giống như có chút quá phận, hiện tại đã muốn kích thích đến con sói nhỏ này, nếu tiểu quận chúa nghẹn đến hỏng sẽ không tốt....

Aizzz, ai bảo chính mình động thủ trước đây !

Quần áo lung tung khắp phòng, một màn kiều diễm, đêm nay nhất định sẽ không tĩnh....



---------------------------

P/s : Cái cặp này thật là.....không biết nói sao luôn (=.=*) Lam Yên tỷ tỷ gần tiểu quận chúa riết chắc mất luôn khí chất ngự tỷ quá : )))

Tiếp tục chia buồn cùng #teamYêncông. Mọi người team này đừng hy vọng quá nhiều, sẽ thất vọng nga :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro