Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm buông xuống, Noãn Mặc ở trên đường đi lung tung một hồi cuối cùng bất tri bất giác cũng trở về Khang Vương phủ.

Nhìn ánh chiều tà chiếu xuống ba chữ "Khang Vương phủ" thật to kia, Noãn Mặc bất đắc dĩ mỉm cười, rảo bước tiến vào trong phủ.

"Mặc nhi, ngươi rốt cục đã về !"

Trở lại phòng, Noãn Mặc cảm thấy có chút mệt mỏi, vừa nằm trên giường tưởng có thể nghỉ ngơi chốc lát thì ngay sau đó tiểu quận chúa lại đẩy cửa nhảy vào.

"Làm sao vậy ?" thanh âm mệt mỏi, không có sinh khí.

"Ngươi không phải luôn nói muốn biết chỗ chơi thật vui sao, ta đêm nay mang ngươi đi chơi, thế nào ?" Điền Ngọc Ngưng tùy ý ngồi trên giường, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu công chúa, hưng phấn nói

"Đêm nay sao ?" Noãn Mặc có chút do dự

"Đúng rồi, liền đêm nay, chẳng lẽ buổi tối ngươi còn muốn cùng Hoàng Cẩm ra ngoài sao ?" Điền Ngọc Ngưng gật gật đầu nói

Tối hôm qua Điền Ngọc Ngưng đem chuyện Noãn Mặc cùng tình cảm tỷ muội với chính mình nói cho Lam Yên nghe, Lam Yên nghe xong rất muốn tìm hiểu vị tiểu công chúa này, vì vậy đối với Điền Ngọc Ngưng ra lệnh, đêm nay nhất định Điền Ngọc Ngưng phải mang Noãn Mặc đến Túy Nhan Lâu.

Nghe được hai chữ "Hoàng Cẩm", Noãn Mặc không tự giác nhíu mày, lúc nãy còn có chút do dự, hiện tại liền bật dậy cắn răng nói "Đi !!!"

Điền Ngọc Ngưng sửng sốt, lập tức mặt mày hớn hở, không nghĩ nhiều liền thu xếp cho Noãn Mặc một bộ nam trang thích hợp.

.

.

.

Bên trong Túy Nhan Lâu, Lam Yên hướng người vội vã tới cười nhẹ, tự mình rót một chén trà cho Hoàng Cẩm.

"Có chuyện gì gấp như vậy ?" Hoàng Cẩm tiếp nhận trà, uống một hơi cạn sạch.

"Cũng không có gì đại sự..." Lam Yên ngồi trên ghế cạnh Hoàng Cẩm, từ từ nói

"Ách ?" Tay ngừng mọi động tác, Hoàng Cẩm nhíu mày, nhìn về phía Lam Yên, đáy lòng có chút bất mãn nói "Không có đại sự lại vội vàng tìm đến ta làm gì a ? Làm hại ta bỏ rơi tiểu công chúa trên đường...."

"Như thế nào ? Đột nhiên tìm ngươi làm hỏng chuyện tốt của ngươi ? Thật sự là có lỗi nha...." Lam Yên ra vẻ vô tội nhìn Hoàng Cẩm có chút giận, đáy mắt thế nhưng không có một tia hối lỗi nào.

"Không dám, nói đi, đột nhiên tìm ta có chuyện gì ?" Hoàng Cẩm chắp tay, một bộ dáng không dám nhận tiếng xin lỗi của Lam Yên, không muốn cùng Lam Yên quanh co lòng vòng, nữ nhân này, thực sự rất khôn khéo, chính mình cũng không dám cùng nàng so đo.

"Ngươi gần đây giống như cùng công chúa rất thân cận đi ?" rõ ràng là câu nghi vấn nhưng Hoàng Cẩm không nghe ra ý tứ nghi vấn nào

"Ân ?" Hoàng Cẩm biết Lam Yên gọi chính mình đến là có liên quan việc này, ngữ khí có chút không tốt.

"Ha ha, thực như vậy sao....." Lam Yên tiếp nhận ấm trà trong tay Hoàng Cẩm, một bên thay Hoàng Cẩm rót trà, một bên tiếp tục nói "Cẩm nhi, ngươi nên biết thân phận của nàng, ngươi cùng nàng....." rót xong trà nhưng câu chưa nói hết, Lam Yên đem ấm trà thả lại xuống bàn, nhìn Hoàng Cẩm bên người, không cần nàng nói hết câu đối phương cũng sẽ hiểu rõ.

"Ngươi đây là ra lệnh cho ta hay là khuyên ta ?" Hoàng Cẩm cầm lấy chung trà, uống một hơi cạn sạch, đem chén trà thả lại trên bàn, thẳng tắp nhìn chằm chằm Lam Yên.

"Mệnh lệnh ?" Lam Yên cười yếu ớt "Cẩm nhi thế nào lại nghĩ như vậy ?" lặp lại động tác vừa rồi, không ngờ Hoàng Cẩm lấy tay che lại chén trà, Lam Yên bất đắc dĩ cười, đem ấm trà buông xuống.

"Haha tất nhiên không phải là ra lệnh cho ta rồi, ta đây biết Yên tỷ tỷ lo lắng nên khuyên ta, lời vừa của Yên tỷ tỷ ta sẽ xem như vui đùa đi" Hoàng Cẩm không còn nghiêm túc như vừa rồi, hướng Lam Yên cười hắc hắc, khôi phục dáng vẻ cà lơ phất phơ.

"Cẩm nhi ?" Lam Yên có chút dở khóc dở cười "Lời nói của ta không phải vui đùa !" Lam Yên sắc mặt kém một chút, nhưng vẫn nói hảo "Ngươi hẳn biết lần này đến Noãn đô nhiệm vụ của ngươi không phải là thân cận công chúa ? Ngày thường ngươi nháo thế nào ta mặc kệ nhưng sự tình lần này trọng đại, không cho phép ngươi hồ nháo ! Thân phận công chúa không giống chúng ta, ngươi không thể trêu vào !"

Hoàng Cẩm cầm lấy chén trà thưởng thức, trong mắt một mảnh ủ dột, trầm giọng nói "Ta lần này không hề đùa giỡn !"

"Như vậy sao...." Lam Yên lấy chén trà trong tay Hoàng Cẩm, chậm rãi đứng dậy, tựa hồ có chút khó xử nói "Nói như vậy, ngươi càng phải cách công chúa xa một chút, cùng công chúa động tình ? Ngươi có mấy cái mạng ?" nói xong đập nát chén trà.

"Yên tỷ tỷ...." Hoàng Cẩm vội vàng đứng dậy cầm lấy tay Lam Yên, máu tươi từ bàn tay chảy ra, Hoàng Cẩm đau lòng không thôi "Yên tỷ tỷ, ngươi làm cái gì vậy ? Kim sang dược ở đâu ?" bối rối rút ra khăn tay, đè lại miệng vết thương, có chút nghẹn ngào.

"Trong ngăn tủ có hòm thuốc..."

Hoàng Cẩm đi đến ngăn tủ lấy dược, tay chân có chút bối rối.

Lam Yên nhìn bộ dáng bối rối của Hoàng Cẩm, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.

"Kiên nhẫn một chút, sẽ đau a !" Hoàng Cẩm nâng tay Lam Yên đem dược sát lên tay, cảm giác bàn tay Lam Yên vì đau có chút muốn lui, chỉ có thể nhẫn tâm nắm chặt, nghe Lam Yên hấp khí lạnh, Hoàng Cẩm lại tự trách bản thân không thôi.

Đem vết thương băng bó hảo, Hoàng Cẩm thở dài một hơi, có chút xin lỗi nhìn Lam Yên, nhất thời không biết phải nói gì cho phải.

Lam Yên thở dài, an ủi sờ sờ đầu Hoàng Cẩm, thoải mái nói "Cẩm nhi không cần tự trách, đều là ta nhất thời xúc động"

Nghe xong lời này, Hoàng Cẩm hận không thể tìm cái thùng chui vào nha. Tỷ tỷ, ngươi bảo ta không cần tự trách, ta có thể không tự trách sao ? Nghe như ngươi xúc động là bởi vì ta nha !

"Cẩm nhi, nghe lời, bên kia tiểu công chúa vẫn chưa có gì, thừa dịp chưa hãm sâu, dứt ra được không ?" Lam Yên ôn nhu nói

"Nhưng...." Hoàng Cẩm muốn cãi lại nhưng không biết nói thế nào

"Cẩm nhi, tiểu công chúa còn không biết thân phận nữ nhi của ngươi ?"

Hoàng Cẩm gật gật đầu

"Không nói đến tiểu công chúa chưa biết thân phận của ngươi, cho dù nàng biết, tương lai....các ngươi sẽ thế nào đây ? Chẳng lẽ thật sự muốn yêu nhau bất kể mọi chuyện ? Nếu như thế, không bằng sớm kết thúc hội sau này sẽ không đau lòng...." Lam Yên tận tình khuyên bảo.

"Nhưng là....ta thật sự....không còn kịp rồi"Hoàng Cẩm lắc đầu, trong đầu lúc này hiện lên hình ảnh tiểu công chúa, bộ dáng chu môi, lúc thì cao hứng cười duyên dáng, hưng phấn vui mừng, bộ dáng xấu hổ.....làm cho Hoàng Cẩm tâm động không thôi, sa vào cảm tình này lúc nào không hay biết.

"Cẩm nhi, vẫn còn kịp..." Lam Yên không biết chính mình nên nói cái gì, thật sự còn kịp sao ? Lúc này Lam Yên đột nhiên nhớ tới tiểu quận chúa....

"Kia, còn Yên tỷ tỷ ? Ngươi cùng tiểu quận chúa ? Các ngươi sẽ chia tay sao ?"

Vấn đề này làm Lam Yên sợ hãi ! Lam Yên nhíu mày, câu này thật bén nhọn....

"Tiểu quận chúa thân phận không tôn quý sao ? Tiểu quận chúa có thể chấp nhận tỷ tỷ lừa nàng sao ?" Như bắt được điểm yếu, Hoàng Cẩm không hề cố kỵ hỏi Lam Yên, tựa hồ tìm được đồng minh, muốn hỏi Lam Yên cũng như hỏi chính mình.

"Không cần lấy chuyện này của ta ra nói !" Lam Yên có chút giận "Tiểu quận chúa không giống với công chúa của ngươi !"

"Làm sao lại không giống ?" Bị đồng minh vứt bỏ, Hoàng Cẩm cũng nóng nảy "Như thế nào lại không giống ?"

"Không giống chính là không giống, ngươi về sau sẽ hiểu !" Lam Yên có chút tức giận, có một số việc hiện tại chưa thể nói rõ.

"Dựa vào cái gì ngươi thì được ta lại không thể ? Ta cũng không giống ngươi yêu thích tiểu quận chúa !" Hoàng Cẩm lớn tiếng nói

"Cẩm nhi...." Lam Yên nhìn Hoàng Cẩm lúc này cũng biết không thể khuyên được gì, nhiều lời vô ích "Cẩm nhi, đầu ta có chút choáng váng...." Lam Yên một tay đỡ lấy bàn, tựa hồ giống như sắp té xỉu

"Yên tỷ tỷ...." Hoàng Cẩm vội vàng đỡ lấy Lam Yên, buồn bực vừa rồi sớm biến mất, ôn nhu nói "Ta đỡ ngươi đến trên giường nghỉ ngơi"

"Ân" Lam Yên gật đầu, giọng nói yếu ớt

"Yên tỷ tỷ ngươi làm sao vậy ? Không thoải mái chỗ nào ?" Hoàng Cẩm đỡ Lam Yên đến trên giường, ngồi ở bên giường, tràn đầy thân thiết hỏi.

"Có thể là hôm qua nhiễm phong hàn, đầu có chút choáng váng"

"Yên tỷ tỷ có muốn ta gọi đại phu đến xem một chút không ?" Hoàng Cẩm vội vàng đứng dậy tìm đại phu

"Không cần, ta đã gọi đại phu xem qua...." Lam Yên túm trụ Hoàng Cẩm, tinh tế lắng nghe động tĩnh bên ngoài "Cẩm nhi, cùng ta tán gẫu một chút đi, đã lâu chúng ta không cùng nói chuyện phiếm"

"Ân, đúng là đã lâu" Hoàng Cẩm cho chút đăm chiêu, trong lúc nhất thời trong phòng im ắng, có chút áp lực, Hoàng Cẩm đột nhiên cười hắc hắc đánh vỡ yên lặng

"Ngươi cười cái gì a ?" Lam Yên thắc mắc hỏi

"Yên tỷ tỷ, ta vừa nghĩ ngươi vì cái gì nhiễm phong hàn nha. Hình như tối qua tiểu quận chúa không hồi phủ, không phải là ngươi cùng nàng....." nói xong, mặt không chút hảo ý đánh giá Lam Yên "Yên tỷ tỷ gần đây mặt mày hớn hở, càng ngày càng kiều diễm a"

"Không đứng đắn !!!" Lam Yên đánh Hoàng Cẩm một quyền, hai má cũng bắt đầu đỏ ửng

"Bị ta nói trúng đi....a...." Hoàng Cẩm còn muốn trêu đùa Lam Yên, cũng không ngờ bị Lam Yên túm lấy hôn lên, mắt trừng to, Hoàng Cẩm cảm thấy chính mình nhất định là nằm mơ, hơn nữa còn là ác mộng !

"Hoàng công tử, ngươi buông tay !" Lam Yên đột nhiên bối rối đấy Hoàng Cẩm ra, thanh âm nghẹn ngào.

Bị Lam Yên hôn rồi còn bị đẩy ra một phen, hơn nữa đối phương còn thực ủy khuất , tay gắt gao bảo vệ ngực, trong mắt tràn đầy nước mắt sợ hãi nhìn chính mình.

Hoàng Cẩm choáng váng, đây là tình huống gì a ! Yên tỷ tỷ, ngươi thực quá đáng a ! Là ngươi hôn ta có được không ? Nên ủy khuất, nên che ngực, nên rơi lệ hẳn là ta mới đúng nha !!!

Hoàng Cẩm dưới đáy lòng hò hét một phen, không hiểu chuyện gì xem xét Lam Yên, tỉnh tỉnh mê mê, thậm chí vẫn duy trì tư thế cúi người, dây thắt lưng lỏng cũng không để ý.

"Hoàng Cẩm !!!!" một tiếng gầm giận dữ vang lên, rốt cục cũng đem Hoàng Cẩm kéo về thực tại

Quay đầu lại liền nhìn thấy tiểu quận chúa đứng tại cửa

Điền Ngọc Ngưng như muốn giết người bay vọt đến chỗ Lam Yên, đem Hoàng Cẩm mạnh bạo kéo khỏi giường, ôm Lam Yên gắt gao vào lòng, nhẹ giọng an ủi nói "Chớ sợ chớ sợ, ta đến rồi đây...." Ánh mắt gắt gao nhìn Hoàng Cẩm, hận không thể đem Hoàng Cẩm ra chém giết một vạn lần.

Hoàng Cẩm nhìn một màn hỗn loạn, quả thực rất muốn cười, khó hiểu nhìn Điền Ngọc Ngưng đang an ủi Lam Yên ủy khuất khóc trong lòng, Yên tỷ tỷ, ngài đây là đang đùa cái gì a ?

"Mặc nhi, mau đưa đăng đồ tử của ngươi lôi đi đi, bằng không ta cam đoan là ta sẽ không giết hắn !" Điền Ngọc Ngưng hết sức tức giận nói, nếu không phải Mặc nhi ở trong này, nàng nhất định sẽ giết Hoàng Cẩm, khổ cho Mặc nhi đối với hắn như vậy !

"Mặc nhi ?" Hoàng Cẩm lúc này mới phát hiện sự tồn tại của Noãn Mặc, gặp đối phương nhìn mình trừ thất vọng vẫn là thất vọng, cảm thấy rùng mình, xoay người căm tức nhìn Lam Yên "Lam Yên!!!!"

"Ngươi muốn gì ?" Điền Ngọc Ngưng đem Lam Yên gắt gao bảo vệ trong ngực

"Ngươi....." Hoàng Cẩm chỉ vào Lam Yên, tay run run không thôi

"Hừ ! Ngươi cách Lam Yên xa một chút, về sau cũng cách Mặc nhi xa một chút !" Điền Ngọc Ngưng tức giận hét "Không được chỉ vào Lam Yên !" Điền Ngọc Ngưng bộ dáng giống như thực sự sắp đánh Hoàng Cẩm

"Ngọc nhi ! Đừng động thủ" Lam Yên chạy nhanh xuống giường ngăn cản Điền Ngọc Ngưng

"Lam Yên, hắn....." tiểu quận chúa phẫn nộ không thôi, muốn tránh khỏi Lam Yên hướng về Hoàng Cẩm

"Đủ rồi !!!" Noãn Mặc quát to một tiếng, liền chạy ra ngoài

"Mặc nhi !"

"Mặc nhi !!!"

Điền Ngọc Ngưng cùng Hoàng Cẩm nhìn thấy Noãn Mặc chạy ra ngoài, đều muốn đuổi theo

"Ngọc nhi, ngươi trở về !" Lam Yên gọi Điền Ngọc Ngưng lại

"Nhưng là....." Điền Ngọc Ngưng chỉ vào Hoàng Cẩm đã chạy đi, Mặc nhi chạy như vậy nàng thế nào có thể yên tâm

"Yên tâm, không có việc gì" Lam Yên túm lấy tay tiểu quận chúa, dịu dàng ôn nhu nói "Ngọc nhi, ở lại cùng ta, có được không ?"

"......." Điền Ngọc Ngưng nghe thanh âm ủy khuất nghẹn ngào của Lam Yên, thu bước chân trở về, hoàn toàn không chú ý nụ cười yếu ớt kia.


--------------------------

P/s : Chỉ muốn nói một câu "Lam Yên chính là một con cáo thành tinh a" xoay mọi người như chong chóng, nữ nhân thật đáng sợ, mà phúc hắc như Yên mỹ thụ còn đáng sợ hơn :))) (chương trước có bạn cmt gọi là Yên mỹ thụ nghe thích ghê hí hí) #teamYênmỹthụ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro