Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn kịch gì hay nữa chứ?




Chẳng lẽ tôi bị đánh bại rồi còn có thể đón mùa xuân thứ hai trong cuộc đời mình?




Nga nga, đúng rồi, kịch hay chính là sau khi bại trận tôi bị tiểu mỹ nhân hung ác kia nhìn trúng. Trên danh nghĩalàm một Phò mã gia, nhưng sau lưng lại trở thành đối tượng chuyên bị Cửu Công chúa ngược đãi.




Chậc chậc, khẩu vị của Công chúa quả nhiên đặc biệt.




Tôi càng nghĩ, càng không ngừng suy diễn cho phong phú thêm.




Đào Tử nhìn thấy tôi thất thần, biểu cảm còn có chút kỳ quái. Làm nàng không khỏi lo lắng, liền đưa bàn taynhỏ quơ quơ trước mắt tôi. Bị giật mình mà hồi thần lại, tôi có chút lúng túng nói: "Ngươi tiếp tục kể đi, ta nghe đây."




Đào Tử gật đầu,nháy mắt biểu cảm trở lên nghiêm trọng, hại tôi ngay cả thở cũng không dám, đành hồi hộp ngồi im lắng nghe. Phải nói rằng, thần thái của Đào Tử khi kể chuyện tựa như một vị tiên sinh lão luyện, từng câu từng chữ đều được nàng miêu tả sinh động như thật.





.............................





Ngay khi một trảo của Lý công tử gần như chạm đến khuôn mặt tôi thì một chuyện ngoài dự tính xảy ra. Tất cả mọi người chỉ kịp nhìn thấy tôi lách người sang một bên, nhẹ nhàng tránh thoát trong đường tơ kẽ tóc, đồng thời tay phải cầm quạt giấy phất lên cao.




Mà Lý công tử chẳng hiểu bị làm sao. Cả cơ thể của hắn ở trên không trung bất động như bị điểm huyệt, rồi cứ thế ngã nện mặt xuống đất.




Tiếng "ầm ầm" vang dội khắp đại điện, rung động long sàn, cũng rúng động nhân tâm.




Nháy mắt, từng trận xôn xao làm huyên náo cả đại điện. Lại có không ít quan nhân vì muốn thấy cho rõ mà đứng lên nhìn, bọn hắn hoặc rỉ tai thầm thì tranh luận, hoặc ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Thế cục bỗng chốc xoay chuyển khiến cho mọi người lâm vào kinh ngạc, kể cả thân sinh Duẫn Quốc Bình và nha hoàn Đào Tử chăm sóc tôi mấy năm qua.




Ngồi trên ngai vàng, Hoàng Thượng cũng giống như mọi người đã muốn lâm vào sương mù, bất quá thân là cửu ngũ chí tôn, bản lĩnh bình chân như vại của hắn đã được tu luyện đạt tới mức thượng thừa. Cho nên mọi người chỉ thấy hắn chậm rãi đặt chén rượu xuống, mặt không biến sắc từ tốn hỏi tôi: "Duẫn Hiếu Ân, chuyện gì đã xảy ra?"




Khẽ phất nhẹ quạt giấy, tôi như có như không trả lời: "Bẩm Hoàng thượng, có lẽ do huynh ấy mệt mỏi nên ngủ thiếp đi thôi."




Câu trả lời đầy mâu thuẫn này khiến cho tiếng thì thầm trên đại điện càng lúc càng lớn hơn. Hữu tướng quân bừng bừng khí thế bước đến trước mặt tôi, gương mặt vì phẫn nộ mà đỏ rực: "Ngươi! Ngươi dùng vu thuật gì? Còn không mau giúp con ta nhanh chóng tỉnh lại!?"




Lão hoàng thượng vẫn bình thản, hắn đưa mắt nhìn Lý tướng quân nói: "Ngươi lui xuống trước đi."




Nhân gian có câu nói 'tâm tư hoàng đế, ngươi đừng phí công đi đoán mò' quả nhiên chí lý. Dù cho gương mặt lão hoàng thượng tuy phúc lành, nhân hậu nhưng toan tính thâm sâu trong lòng sao có thể nhận biết? Chỉ cần nhìn biểu hiện không giận tự uy của hắn, đã đủ khiến người khác khiếp sợ. Cho nên mới nói, ngôi vị cửu ngũ chỉ tôn vốn dĩ không dễ làm. Mà đạo lý này Lý tướng quân hiển nhiên hiểu được, cho nên hắn đành ngoan ngoãn lui xuống.




Lúc này, hoàng thượng lão gia mới chân chính đánh giá cái tên Duẫn Hiếu Ân, mà tôi đây không hề e sợ nhìn thẳng vào mắt hắn.




Mà trên đại điện, văn võ quan nhân cùng gia quyến của họ đang hồi hộp chờ xem kịch vui.




Nhưng ai ngờ hoàng đế đột nhiên cười ha hả, đợi cho cười đủ rồi, hắn mới nói: "Hảo một cái Duẫn phủ tiểu thiếu gia, cùng lời đồn ma bệnh ốm yếu quả thật khác biệt. Gặp chuyện lâm nguy không loạn, tâm tư kín đáo, chẳng lẽ hành động thường ngày của ngươi chính là biểu hiện của đại trí giả ngu*?
* đại trí giả ngu: chỉ người thông minh, trí lớn nhưng giả vờ ngu ngốc để tránh người khác đố kỵ, ganh ghét.




Tôi chấp tay thi lễ: "Bệ hạ tán thưởng nhầm rồi, hạ thần quả thật là con ma bệnh, hôm nay dựa vào một ít bàng môn tà đạo mà thắng được Lý huynh, âu cũng nhờ may mắn."




Câu này nói xong, tôi đứng đợi hồi lâu mà không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào phát ra trên đại điện.






Thẳng đến nửa ngày cũng muốn qua, hoàng thượng mới hé miệng cười: "Thôi được, đã là chuyện ngoài ý muốn, ngươi mau làm cho Lý Thế Lâm tỉnh dậy đi."






Cúi đầu nhận lệnh, tôi bước đến bên cạnh gã công tử đang nằm trên mặt đất ngủ say sưa thì ngồi xổm xuống, dùng cây quạt gõ một cái vào ót hắn, nói: "Tỉnh, chớ ngủ, trời còn chưa tối hẳn đâu."




Tôi vừa nói xong, thân thể của Lý công tử nhúc nhích một lát liền tỉnh lại.






Ồ lên, vẫn là ồ lên.






Đào Tử nói rằng, ngay trong khoảnh khắc đó, nàng chưa bao giờ thấy tự hào như vậy, cũng rất tin tưởng Duẫn Tướng quân giờ khắc này vô cùng tự hào. Thứ sĩ diện này thật sự làm cho con người ta có cảm giác thỏa mãn cực điểm.




Tôi cũng vì thế mà nhất chiến thành danh*.
* nhất chiến thành danh: đánh một trận vang danh thiên hạ



Chỉ trong một đêm, tên tuổi Duẫn Hiếu Ân cùng sự tích về hắn truyền khắp phố phường. Nếu ngươi hỏi một tiểu hài tử ba tuổi, Duẫn Hiếu Ân là ai? Hắn sẽ thực sùng bái nói cho ngươi biết, Duẫn ca ca thật là lợi hại! Ca ca chỉ cần đem cây quạt vung lên, Lý trạng nguyên liền ngã chết vểnh mông nha!



Hóa ra ở cổ đại, cũng sẽ có hiệu ứng minh tinh này nọ.




Ngồi trên giường tôi nghe mà phi thường thỏa mãn, đến bây giờ mới hiểu được câu nói "kịch hay còn ở khúc sau" của Đào Tử là có ý gì, quả nhiên là kịch hay, tôi nở mày nở mặt, cũng giúp phụ thân thu về thể diện. Nhưng ở thời điểm tôi vui vẻ với kết chuyện này, tôi cũng tự đoán được diễn biến thảm hại kế tiếp của mình, việc tôi cùng Cửu ác ma thành hôn chắc chắn liên quan tới thành tích lần đó.




Quả nhiên, Đào Tử giúp tôi xác minh suy đoán này.




Chẳng qua suy đoán thật đơn giản, nhưng nếu muốn kể tỉ mỉ lại trở thành đoạn chuyện xưa ly kỳ khúc chiết*.
* khúc chiết: rối rắm






Ngay tại vãn yến ngày thứ hai, thời điểm cái tên Duẫn Hiếu Ân đã lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, một tin tức chấn động được truyền tới phủ Tướng quân. Thì ra sáng sớm hôm đó, Thất Bát nhị vị Công chúa chưa được ban hôn đồng thời thỉnh cầu hoàng thượng, hi vọng tôi trở thành Phò mã gia của các nàng!






Tin tức này truyền tới phủ Tướng quân đã là xế chiều, nghiễm nhiên, nó giống như viên trái phá thiếu chút nữa đem phủ Tướng quân cấp nổ tung! Phụ thân mồ hôi đầm đìa đi đi lại lại, mà biểu tình của tôi cũng không khá hơn.




Hắn vừa đi vừa thở dài, sắp tới giới hạn sụp đổ vẫn nói không ngừng: "Hồ đồ, hồ đồ! Chỉ vì nhất thời bận tâm mặt mũi của ta, mà ngươi muốn đem cả phủ Tướng quân đẩy vào hố lửa sao? Thân phận của ngươi một khi bị phát hiện thì không chỉ mình ngươi chết, toàn gia liền bị tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội!"




Tôi buồn bực không lên tiếng. Cúi đầu ngồi một bên.




Nghe đến đó, trong lòng tôi bừng bừng lửa cháy, đốt cho tôi mặt mũi tôi đỏ bừng. Nhân loại trời sinh vô lý, tôi thật sự bất bình dùm Duẫn Hiếu Ân, khi vô sự được lợi lớn nhất là phụ thân hắn, khi có chuyện thì mang toàn bộ lỗi lầm đổ lên đầu 'tôi'.



Tôi nén nỗi căm giận bất bình trong lòng, hỏi Đào Tử: "Sao lại thế này? Thất Bát nhị vị Công chúa thỉnh hôn, làm thế nào ta lại trở thành Cửu phò mã?"



Đào Tử cười cười, nói: "Gia đừng nóng vội, chuyện này còn ở khúc sau."





Bởi vì tin tức kinh hoàng đó, tôi cùng phụ thân Duẫn Quốc Bình ở thư phòng ngồi trọn một buổi chiều, ngay bữa tối cũng không có tâm tình ăn uống. Mặc dù vậy, cả hai người vẫn không nghĩ ra biện pháp nào giải quyết. Chính là vừa hết cách thì một tên nô tài gõ cửa, bẩm báo Cửu Công chúa đến phủ.




Vừa nghe gã nô tài bẩm báo xong, Phụ thân bật người hốt hoảng chạy ra nghênh đón. Nghe Đào Tử nói, đó là lần đầu tiên tôi cùng vị Cửu Công chúa trong truyền thuyết đối mặt.




Truyền thuyết?




Truyền thuyết là thế nào?






Truyền thuyết chính là Cửu Công chúa của hoàng thất mặc dù mang dáng vẻ của tiểu thư khuê các, vẻ đẹp tựa quốc sắc thiên hương nhưng bản chất so với tiểu ác ma chỉ có hơn chứ không kém, từ nhỏ đến lớn luôn làm một tiểu ác bá bại hoại. Trong cung, từ thứ bậc cao như phi tần quan viên cho tới bậc thấp như cung nữ thái giám, không có ai mà nàng không dám chỉnh. Cả vương triều Đại Văn này chỉ có lão già Hoàng đế mới quản thúc được nàng, nhưng mà vị cửu ngũ chí tôn này cũng cưng nàng lên tận mây xanh. Sau đó vị Cửu công chúa khiến người tôi vừa nghe đã sợ mất mật càng càn rỡ hơn, một dạo khiến người tôi né không kịp.




Đêm đó, Công chúa đứng ngoài đại viện, từng làn gió hất nhẹ mái tóc đen không làm nàng mất đi vẻ tao nhã vốn có, ngược lại tôn lên ý cảnh tóc mai như mây, má mềm như tuyết.




Lúc ấy, cảm thấy nàng không giống như lời nhân gian đồn đãi.




Công chúa sau khi được Duẫn Quốc Bình mời vào trong đại viện, nói qua vài câu khách sáo, nàng liền chỉ đích danh muốn cùng tôi đàm luận vài câu. Mọi người tuy nghi hoặc nhưng ở bên trong đã hiểu rõ vài phần, ắt hẳn liên quan đến thành hôn chi sự, chỉ là Cửu Công chúa và Thất Bát nhị vị Công chúa có chiến lược bất đồng mà thôi.




..........




Tôi ngồi trên giường chăm chú lắng nghe, đồng thời đầu óc hoạt động hết công suất tự hỏi 'tôi' cùng Cửu Công chúa thành hôn chỉ sợ hơn chin phần là do cuộc nói chuyện đêm đó, nhưng là nói cái gì đây?




Đào Tử cũng không lên tiếng nữa.




Tôi mau sốt ruột, vội hỏi nàng: "Rốt cuộc chúng ta nói cái gì? Tình thế diễn ra như thế nào? Ngươi tại sao không nói a!"




Đào Tử lắc đầu: "Nô tỳ không biết, đêm đó Gia và Công chúa đơn độc trò chuyện, nô tỳ không ở bên cạnh hầu hạ."




Tôi thất vọng, cảm giác tựa như ở trước mặt xuất hiện một bức tường ngăn cách tôi và đáp án.






"Tóm lại, chuyện này chậm trễ nói sau, ta không bị ép buộc cùng Cửu công chúa thành hôn, phải không?" Tôi hỏi Đào Tử.




Đào Tử gật đầu, thừa nhận đáp án của tôi, nàng nói: "Hai ngày sau hoàng thượng xuống chỉ, vừa vặn một tháng sau ngài cùng Công chúa thành hôn."




Thật đau đầu, xem ra nghi điểm* chồng chất ngày càng nhiều a.
* nghi điểm: điểm đáng ngờ




Chuyện xưa kể xong thì trời đã tối, cái bụng nhỏ biết thức thời đả khởi cổ lai*. Tôi đỏ mặt ôm bụng, bắt nó đừng kêu nữa. Đào Tử nghe vậy cũng không nói gì, chỉ đứng lên thu xếp, chuẩn bị bị thiện** cho tôi.
* đả khởi cổ lai: ý bảo bụng bạn ấy biểu tình
** bị thiện: bữa tối




Không lâu sau, thức ăn đã được bày ra bàn.




Lần đầu tiên tôi nhìn thấy hình dáng của thức ăn cổ xưa, vốn tưởng rằng sắc hương vị không bằng hiện đại, ai ngờ rằng kể cả từ "cao lương mỹ vị" cũng không xứng để miêu tả những món ăn này. Bất luận là món nào, là rau củ hay là cải trắng đều cực kỳ tinh xảo, tôi nhìn nhất thời trợn mắt há mồm, không biết gắp ăn thế nào cho phải.




Tuy nhiên cái bụng nhỏ vẫn chiến thắng, mặc dù sau đó tôi không nhớ mình đã ăn bằng cách nào.



............



Ngày hôm nay, tôi tin rằng mình không nằm mơ, cũng tin chuyện này không phải là tưởng tượng. Tôi chẳng biết vì lý do gì mình lại đi đến một triều đại xa lạ, trở thành Cửu phò mã của vương triều Đại Văn.



Là ông trời ban nhân duyên sao?



Đáng tiếc, Công chúa là hoa nhi, mà tôi cũng là một hoa nhi a.



Trăm ngàn cảm xúc đan xen trong lòng, thật sự không có biện pháp nào cả. Có lẽ đêm ngủ ở kiếp trước, tôi bất ngờ chết bất đắc kỳ tử, rồi vô tình vượt thời gian trọng sinh ở kiếp này, xem như đã không còn đường quay trở về...



Nghĩ như vậy, tôi chợt cảm thấy cao lương mĩ vị đắng như độc dược, khó có thể nuốt xuống. Cố gắng tỏ ra kiên cường, cố nén cảm xúc nhớ nhà, nhớ bệnh viện nơi tôi công tác, còn có một đám bằng hữu đáng yêu.



Bắt đầu từ hôm nay, Hạ Chỉ Phàm đã chết, người còn sống là Duẫn Hiếu Ân, mà tôi đây sẽ thay Duẫn Hiếu Ân sống nửa đời sau.



Là may mắn hay bi ai?



Cũng may con người tôi vốn dĩ trời sinh lạc quan. Ngoại trừ bạn bè, đồng nghiệp thân thiết ra, người mồ côi như tôi không còn gì lưu luyến ở hiện đại. Mà ở nơi này, tôi có tất cả những gì tôi từng ao ước.



Cưỡng ép bản thân nuốt xuống thức ăn, thế nhưng cái mũi lại có điểm chua xót.



Vài lời của tác giả: Diễn biến có phải rất chậm? Qua mấy chương nữa Công chúa liền xuất hiện, mọi người chớ gấp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro