Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nghiêm Lệnh Hi vẻ mặt lạnh lùng đi vào bệnh viện, vừa mới đi đến cửa phòng bệnh, từ của sổ bên ngoài đã có thể thấy được người ở bên trong. Cơ thể đứa trẻ gầy gò nằm trên chiếc giường lớn màu trắng, thậm chí còn gầy hơn so với lúc tới đây, ngay cả khuôn mặt bụ bẫm trước đây cũng không còn, Nghiêm Lệnh Hi nhíu mày, hoàn toàn không hiểu nổi chỉ hơn một tháng, đứa trẻ kia làm sao lại vào bệnh viện.

Một tháng trước, nàng mang đứa trẻ về nhà, sau đó tìm người hầu chăm sóc, kế tiếp cũng liền nhanh chóng quên việc này, Nghiêm Lệnh Hi là đạo diễn, mặc dù chỉ mới bắt đầu trong ngành giảnh trí, nhưng cũng là có chút danh tiếng, nàng bận bụi đi tới khắp nơi để quay phim, đương nhiên không có thời gian nhớ đến mình đã mang về nhà một người như vậy. Nghiêm Lệnh Hi vốn định tìm thời gian rảnh rỗi để trở về một vài ngày, lại không nghĩ rằng lần gặp gỡ trực tiếp là ở trong bệnh viện.

" Con bé thế nào? " Nghiêm Lệnh Hi đi vào phòng bệnh, liếc nhìn người hầu ngồi ở gần đó, thấp giọng hỏi. Nàng biết Du Mộc Cẩn bị hen suyễn và cơ thể cũng suy yếu, nhưng cũng không tới nỗi phải vào bệnh viện đi? Nghiêm Lệnh Hi nhìn người giúp việc, bắt đầu hoài nghi là do người giúp việc không có chăm sóc tốt cô ấy, nhưng lại không tiện đứng ở trước mặt hỏi.

" Nghiêm tiểu thư, tôi cũng không biết con bé bị làm sao hết, tôi đang ở trong bếp làm cơm, làm xong đem cơm ra đã thấy cô ấy nằm dưới đất rồi. " Người giúp việc xoa xoa hai tay, không thể chờ đợi được mà vội vã muốn giải thích, Nghiêm Lệnh Hi liếc nhìn, lại thấy đối phương dường như đang hoảng loạn cái gì. Nàng gật đầu bảo người hầu đi xuống lầu mua một ít thức ăn cho Du Mộc Cẩn, lần này trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Du Mộc Cẩn cũng không nghĩ tới Nghiêm Lệnh Hi sẽ tới, dù sao đã hơn một tháng, nàng chưa bao giờ tới thăm mình, đứa trẻ suy nghĩ, Nghiêm Lệnh Hi đại khái là không thích mình đi? Bằng không vì sao lâu như vậy cũng không tới chứ? Nhưng mà đứa trẻ không có tư cách gì để oán giận, bởi vì Nghiêm Lệnh Hi bằng lòng thu nhận mình, chiếu cố với một người không quen biết như mình như vậy đã là rất tốt, chính mình cũng không có tư cách gì để yêu cầu nàng nhiều hơn.

" Hi Di, xin lỗi, đã gây thêm phiền phức cho người. " Du Mộc Cẩn còn nhỏ cũng đã cực kỳ hiểu chuyện, ngược lại làm cho Nghiêm Lệnh Hi nghe xong trong lòng cũng cảm giác khó chịu, nàng sờ đầu Du Mộc Cẩn, nhẹ nhàng nói : " Không có gì, nhưng mà cơ thể con khó chịu sao lại không nói với Dì Vương ? " Dì Vương là người hầu mới vừa đi ra, điểm này Du Mộc Cẩn nhớ, nghe được lời của nàng, Du Mộc Cẩn lắc đầu, lại không chịu nói gì thêm, chính vì hành động né tránh này, ngược lại khiến mọi chuyện càng thêm khả nghi.

" Gần đây ở trường học, hoặc là trong nhà, có người bắt nạt con không ? " Với giọng điệu thăm dò, Nghiêm Lệnh Hi hỏi một câu, nàng cảm thấy Du Mộc Cẩn điểm nào cũng đều tốt, hiểu chuyện lại nghe lời, chỉ là có một chút yếu đuối, quả nhiên nghe được câu hỏi này, cô lắc đầu, con mắt long lanh ngập nước nhìn chính mình, trông giống như không ai không bắt nạt nàng.

" Như vậy... Ta đi trước đây, tối nay sẽ tới với con, buổi chiều để Dì Vương chăm sóc con " Nghiêm Lệnh Hi cố ý nói như vậy, quả nhiên khi nói chính mình sẽ đi mà chỉ có người giúp việc ở lại, Du Mộc Cẩn đôi tay nhỏ bé cứ như vậy không tự chủ liền nắm lấy vạt áo của mình. Tiểu tử kia tay còn nhỏ, bời vì lý do thể chất, khuôn mặt hầu như cũng trắng bệch, nhìn qua rất đáng thương, nhìn nàng như vậy, Nghiêm Lệnh Hi đột nhiên cảm thấy một trận cảm giác hổ thẹn cùng tự trách.

Rõ ràng người là mình mang về, đồng ý giữ lại mà không để ý cũng là nàng. Mình thật sự thiếu quan tâm, sơ sẩy làm cho tiểu tử phải ở lại bệnh viện trong một tháng.

" Con ngoan ngoan, Ta chỉ đi một lúc, sẽ trở về ngay thôi " Nghiêm Lệnh Hi hạ thấp giọng, nếu như là một đứa trẻ bình thường, có lẽ sẽ khóc rống lên để cho mình ở lại, nhưng con mắt Du Mộc Cẩn chỉ hơi lóe lóe, một tầng nước ngưng tại chỗ, cánh tay lại dần dần buông ra, " Dạ, Hi Di, người đi đi, đừng quá vất vả. " Nghe đứa trẻ nói như thế, Nghiêm Lệnh Hi cũng không biết bị xúc động cái gì, chóp mũi có chút chua xót.

" Ừm, Hi Di làm xong sẽ tới đón con, có được hay không ? "

" Vâng. "

Nghiêm Lệnh Hi rời khởi bệnh viện, sắc mặt lập tức lạnh xuống, nàng tìm người theo dõi, tuy là nàng ở nhà cài đặt camara không có người biết, nhưng ít nhất nó cũng trở nên hữu dụng vào những trường hợp thế này. Nàng trực tiếp điều chỉnh việc theo dõi ngày nhập việc của Du Mộc Cẩn ngày hôm qua, mà Nghiêm Lệnh Hi cũng thấy rõ lý do tại sao Du Mộc Cẩn phải nhập viện.

Mẹ của Du Mộc Cẩn có bệnh tim bẩm sinh, cơ thể cũng không tốt, sinh ra Du Mộc Cẩn cũng là không đủ tháng, lại có bệnh hen suyễn, bởi vậy hằng ngày hầu như luôn phải uống thuốc. Mặc dù bản thân mình không có bị hen suyễn, nhưng Nghiêm Lệnh Hi biết cảm giác khó chịu khi bệnh này tái phát, nếu như không điều trị kịp thời rất có thể sẽ gây ra tử vong.

Trong lúc theo dõi, Du Mộc Cẩn rõ ràng là bệnh đang tái phát, nhưng người giúp việc lại lấy đi bình xịt của cô ấy, cầm ở trong tay không chịu đưa cho nàng, họ không biết Du Mộc Cẩn nói gì, thân thể nho nhỏ co rúc cuộn tròn ở trên mặt đất, dần dần không có động tĩnh, người giúp việc lúc này mới phát hiện mình đùa giỡn quá trớn, liền vội vàng gọi xe cứu thương đem người đến bệnh viện.

Nhìn thấy đoạn video này, Nghiêm Lệnh Hi sắc mặt lạnh như dao, nàng không nghĩ tới người giúp việc là một kẻ tồi tệ đến thế, lại có thể đối với một đứa trẻ kia lại làm ra chuyện như vậy, hơn nữa nhìn trong đôi mắt Du Mộc Cẩn cũng không có chút nào kinh ngạc, hiển nhiên chuyện này đã xảy ra thường xuyên trong vòng một tháng, vậy nhưng đứa trẻ này lại không chịu nói với mình, cái gì cũng giấu diếm, thảo nào gầy đi nhiều như vậy.

Nghiêm Lệnh Hi trực tiếp sa thải Dì Vương, đồng thời đem video giao cho cảnh sát, để cho cảnh sát xử lý chuyện này. Sau khi giải quyết những vấn đề này, Nghiêm Lệnh Hi suy nghĩ một chút, chuyện này qua đi, nàng không có yên tâm để cho Du Mộc Cẩn ở cùng người giúp việc, nàng định lên kế hoạch trực tiếp và tìm một người giúp việc đáng tin cậy. như thế chính mình thỉnh thoảng trở về, nói như vậy ngay trước mặt người giúp việc cũng không dám bắt nạt Du Mộc Cẩn.

Sau khi quyết định, Nghiêm Lệnh Hi trở lại bệnh viện, Du Mộc Cẩn đã truyền nước biển xong, lúc này đang nằm ở trên giường, đang cầm điện thoại di động mà nàng đưa cho mình, ngơ ngác phát ngốc, Nghiêm Lệnh Hi đi tới, liếc nhìn cánh tay mang theo lỗ kim của đứa trẻ.

" Hi Di, người đã đến rồi. " Trước đó thật ra Du Mộc Cẩn nghe Nghiêm Lệnh Hi nói quay về, cũng chỉ cho là nàng đang dỗ chính mình, lại không nghĩ rằng đối phương tới thật, trong chốc lác nhịn không đươc cười lộ lên.

" Ừm, sau khi tiêm thuốc xong, Hi Di đưa con về. " Nghiêm Lệnh Hi đem phản ứng của Du Mộc Cẩn đều đặt vào mắt, nàng cầm lấy chiếc áo khoác bông mặc lên người Du Mộc Cẩn, lại nắm lấy tay đứa trẻ, rời khỏi bệnh viện.

Nhà của Nghiêm Lệnh Hi tại trong thành phố này cũng không ít, nàng lái xe trực tiếp mang Du Mộc Cẩn tới ngôi nhà mình thường ở nhất, Du Mộc Cẩn phát hiện ngôi nhà này không phải chỗ mình thường ở, có chút mờ mịt nhìn qua Nghiêm Lệnh Hi, sau khi thấy trông thấy biểu cảm mờ mịt của đứa trẻ, nàng đưa tay vuốt đầu cô một cái, để cho đứa trẻ ngồi ở trên ghế sô pha.

" Về sau con và ta sẽ ở cùng một chỗ, người giúp việc trước kia đã bị sa thải, ta sẽ tìm một người mới và đối xử tốt với con. " Nói đến đây, Du Mộc Cẩn biết đại khái sự việc không giấu diếm được, đứa trẻ cầm lấy vạt áo, trong lòng mừng rỡ có thể cùng Nghiêm Lệnh Hi ở cùng một chỗ, lại lo lắng sự tồn tại của mình sẽ làm Nghiêm Lệnh Hi cảm thấy phiền chán.

" Hi Di... Có thể chứ ? Con thực sự có thể cùng người ở cùng một chỗ sao? Con có thể hay không cho người thêm phiền phức ? " Du Mộc Cẩn nhỏ giọng hỏi, lời nói hiểu chuyện làm cho người khác đau lòng.

" Sẽ không, con ngoan như vậy, làm sao có thể sẽ có phiền phức, về sau nếu có người bắt nạt con, con nhất định phải nói với ta, đừng gạt ta. Thực ra...Ta là muốn chăm sóc cho con thật tốt. "

Nghiêm Lệnh Hi cảm thấy trước kia mình thực sự quá không có trách nhiệm, làm cho đứa trẻ kia trong một tháng phải chịu đựng quá nhiều nỗi đau, bệnh hen suyễn nếu như không điều trị kịp thời sẽ chết, nhưng trong một tháng không biết đứa trẻ này đã bị người giúp việc kia bắt nạt bao nhiêu lần. Nghĩ tới đây, Nghiêm Lệnh Hi nhẹ nhàng ôm lấy Du Mộc Cẩn, dặn dò lần nữa, nếu có người bắt nạt, nhất định phải nói, đừng giấu diếm.

" Hi Di, con biết rồi, lần sau con sẽ nói với người, con chỉ sợ gây thêm phiền phức cho người. " Du Mộc Cẩn không phải cái gì cũng đều không hiểu, chính là bởi vì đứa trẻ này hiểu nhiều lắm, mới có thể bị bắt nạt rồi lại không nói. Nghe được lời của đứa trẻ, Nghiêm Lệnh Hi lắc đầu, nàng đã tìm được một người hầu mới qua đây, so với người trước lớn hơn mười tuổi, là một bà lão năm mươi tuổi, người già thường rất thích trẻ con, chắc chắn sẽ đối tốt với Du Mộc Cẩn.

" Con sẽ không cho ta thêm phiền phức, về sau nếu có chuyện gì thì phải nói liền với ta, hiểu không ? " Nghiêm Lệnh Hi sờ đầu Du Mộc Cẩn, không yên tâm nên dặn dò lần nữa.

"... Hi Di, hiện tại con có chuyện muốn nhờ người. " Du Mộc Cẩn nghe Nghiêm Lệnh Hi nói như vậy, đôi mắt lóe sáng, thói quen cầm lấy vạt áo của chính mình, Nghiêm Lệnh Hi gật đầu, mặc kệ đứa trẻ kia yêu cầu cái gì, nàng nếu có thể đều sẽ cố gắng thỏa mãn.

" Hi Di, người về sau có thể gọi con là Cẩn nhi không ? Trước đây mẹ hay gọi con như vậy, hơn nữa...người dường như không bao giờ gọi tên con. " Du Mộc Cẩn nhỏ giọng nói, khuôn mặt có chút đỏ. Nghiêm Lệnh Hi lần nữa cảm thấy mình thật thiếu trách nhiệm, rõ ràng từ trước đến giờ chưa bao giờ gọi tên đứa trẻ này, đại khái đứa trẻ này nghĩ mình chán ghét nó

" Xin lỗi, thực ra ta chỉ không nghĩ tới. Cẩn nhi, về sau ta sẽ gọi con như vậy. " Nghiêm Lệnh Hi nhẹ nhàng nói, Du Mộc Cẩn nghe xong, bỗng nhiên cười lộ rên, Nụ cười này rất lớn, cũng là lần đầu tiên Nghiêm Lệnh Hi nhìn thấy Du Mộc Cẩn cười vui vẻ như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro