Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói đến chuyện lặn xuống nước ngày hôm nay, tuy hoảng sợ nhưng không nguy hiểm, mà khi nghĩ đến vẫn cảm thấy vẫn sợ hãi. Nếu như không thể xé rách rong biển được, hoặc là tổ tiếc mục xuất hiện chậm một chút, các nàng chắc chắn sẽ khó bảo toàn tính mạng. Nhất là Khương Diệc Ngưng, thời điểm cô đem ống dưỡng khí cho mình, rốt cuộc là cô đang suy nghĩ gì? Đây là chuyện mà Trang Mạch Tuyên muốn biết nhất.

Trước đây, từng có nhiều lần Khương Diệc Ngưng nói rằng cô là người hâm mộ của nàng, nhưng mà Trang Mạch Tuyên cũng chỉ cho là những lời khen, tâng bốc cô dành cho mình thôi. Thế nhưng, người này lại hết lần này đến lần khác hiểu rõ về thói quen, tính cách của mình như lòng bàn tay. Thậm chỉ dù biết rất nguy hiểm, vẫn cố gắng cứu mình. Nếu như nói là, chỉ là hâm mộ mình thì rất là không tầm thường.

"Kỳ thực.. tôi không nghĩ nhiều lắm, chỉ là phản ứng của cơ thể nhanh hơn đại não mà thôi" Khương Diệc Ngưng không nghĩ tới Trang Mạch Tuyên còn có thể hỏi chuyện xảy ra ở trong biển, cô cũng chỉ ăn ngay nói thật, lúc đó cô chỉ nghĩ đến chuyện Trang Mạch Tuyên gặp nguy hiểm và tìm cách giải cứu nàng như thế nào thôi. Còn về phần chính mình thì cô cũng không nghĩ đến sẽ như thế nào nữa, Khương Diệc Ngưng thật không muốn nhớ lại truyện này nữa.

Trang Mạch Tuyên mặc dù trong lòng suy nghĩ rất nhiều lí do, nhưng lại không nghĩ Khương Diệc Ngưng sẽ trả lời như vậy, đúng lúc này thợ trang điểm đến. Buổi tối cũng chỉ có hai người các nàng ăn cơm dưới nến, cũng cần phải trang điểm nhiều hơn một chút so với tiếc mục thường ngày. Khi trời bắt đầu tối, hai người đã lên thuyền, xung quanh cũng có không ít người trải nghiệm bữa tối trên thuyền chạy trên biển. Một lát sau, du thuyền chậm rãi chuyển động, nhân viên đưa cho các nàng thiết bị gọi cứu gộ từ xa, phòng trường hợp có chuyện ngoài ý muốn. Khương Diệc Ngưng gật đầu tán thưởng, mà nhân viên quay phim cũng đang ở 1 chiếc thuyền khác bên cạnh nên cô cũng cảm thấy an tâm hơn.

Thời tiết buổi tối trên biển cũng rất mát mẻ dễ chịu, thích hợp để ăn tối. Trên bàn là món Tây nhìn rất hấp dẫn, ngoài thịt bò còn có hương liệu mà Khương Diệc Ngưng cũng không biết. Dưới ánh nến lấp lánh, cô ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Mạch Tuyên ở đối diện, tóc nâu dài phân tán ở trước ngực, che khuất một bên trán nhìn xinh đẹp vô cùng.

Tổ tiết mục biết các nàng không uống rượu, nên chuẩn bị nước trái cây cho các nàng.

Nàng lúc này mới ăn tĩnh uống một ít nước trái cây, ngẩng đầu nhìn sóng biển. Gió thổi bay mái tóc của nàng, lộ ra khuyên tai, Khương Diệc Ngưng si mê nhìn, chợt nhớ đến còn đang ghi hình, cảm thấy mình cũng quá si mê rồi.

" Mạch Tuyên, ngày mai phải rời khỏi nơi này rồi". Khương Diệc Ngưng nhẹ giọng nói, lời nói có vài phần luyến tiếc. Hành trình thứ nhất ở Hawai đã kết thúc, ngày mai các nàng phải nhanh chóng bay đến nơi khác. Tuy rằng còn có thể tiếp tục cùng một chỗ với Trang Mạch Tuyên, nhưng đối với Hawai Khương Diệc Ngưng có chút không muốn. Dù sao nơi này cũng là nơi đầu tiên mình cùng Trang Mạch Tuyên đi du lịch cùng nhau, hơn nữa đêm đó, mình còn ở trên bờ cát hôn nàng.

Nghĩ tới chuyện này, Khương Diệc Ngưng con mắt phát sáng nhìn Trang Mạch Tuyên, cảm nhận được ánh mắt của cô, Trang Mạch Tuyên quay lại nhìn cô, nhưng vừa nhìn liền bị cảnh đẹp trước mắt làm kinh ngạc. Ánh mắt Khương Diệc Ngưng rất sáng, không phải à ảo giác, so với người bình thường sáng hơn rất nhiều. Con ngươi của cô đen thuần túy, bên trong như thủy quang, ở trong đêm tối càng sáng rực.

Cô mặc một cái váy dài màu đỏ khoét chữ V, tóc đen được tạo thành một kiểu tóc cầu kì, kiểu tóc này không thích hợp với nhiều người nhưng Khương Diệc Ngưng lại rất thích hợp. Mặt của cô rất nhỏ, ngũ quang xinh xắn, đồ trang sức trang nhã nhìn rất hài hòa. Đêm nay cô trang điễm có một chút lẳng lơ quyến rũ với đôi môi màu đỏ, tản ra hương vị mê người. Không thể không nói, Khương Diệc Ngưng thật sự vô cùng hợp với màu đỏ.

" Cô mang kính áp tròng sao" Trang Mạch Tuyên nhịn không được mở miệng hỏi, nghe xong vấn đề của nàng, Khương Diệc Ngưng sửng sốt một chút, sau đó cười rộ lên. Cô cười đến mức phát ra âm thanh, hoàn toàn không ngại mình cười rộ trước mặt máy quay, nhìn miệng cô cười làm nốt ruồi bên môi chuyển động qua lại, Trang Mạch Tuyên không biết nàng cười cái gì, chẳng lẽ mình hỏi vấn đề quá kỳ quái?

" Mạch Tuyên, cô thật đáng yêu, bây giờ còn đang ghi hình, nào có ai hỏi vấn đề này. Bất quá tôi sẽ nói cho cô biết, tôi không có mang nga, cô không tin thì đến gần để nhìn?" Khương Diệc Ngưng bổng nhiên đến gần, đem mặt tới trước mặt mình. Bởi vì động tác cuối người xuống mà lộ ra khe rãnh sâu qua cái cổ hình chữ , Trang Mạch Tuyên không khỏi cảm thán, vóc dáng của Khương Diệc Ngưng thật sự rất hoàn hảo.

" Mạch Tuyên, ngày mai sẽ đến trạm tiếp theo, cô đoán xem sẽ là nơi nào?" Khương Diệc Ngưng đột nhiên nhớ đến vấn đề này, Trang Mạch Tuyên thật ra đã biết trước hành trình, cũng biết trạm kế tiếp là Thái Lan. Bất quá tổ tiết mục cũng chỉ là muốn gây tò mò với người xem thoi, còn về phần người tham gia tự nhiên sẽ thông báo sớm.

" Là nơi nào không quan trọng, quan trọng là.. hai chúng ta lại có thế cùng một nhóm "

Trang Mạch Tuyên nhẹ giọng, thật ra nàng cũng không suy nghĩ nhiều những lời này. Mà Khương Diệc Ngưng lại bị cảm động đến sững sờ, quên luôn chuyện phải tiếp lời lại. Đạo diễn ở bên cạnh ra hiệu cho cô tiếp lời, mà lúc này cô đang trong trạng thái ngạc nhiên, thụ sủng nhược kinh.

" Mạch Tuyên, cô có biết không... cô trêu ghẹo tôi" Khương Diệc Ngưng phiền muộn nói, bình thường cô hay nhìn thấy những lời này trên weibo, thường là sẽ mang ý trêu đùa, cười nhạt trước những người tin những lời nói đó. Nhưng khi chính bản thân nghe những lời nà cô mới phát hiện, chỉ cần là lời của người mình thích nói cho dù có thật hay không thì nó vẫn in sâu trong lòng.

Khương Diệc Ngưng mặc kệ Trang Mạch Tuyên có nhớ những lời này hay không, nhưng cô sẽ nhớ kĩ, nhớ từng lời mà Trang Mạch Tuyên đã nói với mình.

" Trêu ghẹo? tôi không có" Trang Mạch Tuyên không rõ lời Khương Diệc Ngưng nói, Khương Diệc Ngưng cũng không có ý định giải thích, hai người tiếp tục vài câu trò chuyện bình thường, thời gian quay hình cho bữa ăn đã kết thúc. Thời gian còn lại là thời gian riêng tư của các nàng, dù sao bọn họ cũng đã quay một hồi lâu rồi, bọn họ còn phải đi quay những người khác nữa.

Sau khi ăn cơm xong Trang Mạch Tuyên cũng không có ý định đi về nghỉ, nàng muốn đi shoping ở cạnh bờ biển, nghe nàng nói như vậy, Khương Diệc Ngưng cũng đi theo sau. Hai người cởi giày, đi chân trần trên bãi cát, thỉnh thoảng sóng biển đánh vào, mang đến cảm giác thư thích, đi dạo đến mệt mỏi thì các nàng liền trực tiếp ngồi trên bãi cát, nhìn mặt biển, tâm tình cũng bình tĩnh trở lại.

Khương Diệc Ngưng thỉnh thoarg quay đàu nhìn, cẩn thận nhìn gò má của Trang Mạch Tuyên, trước đây cho dù nằm mơ nàng cũng chưa từng dám nghĩ đến hai người có thể cùng nhau ngồi trên cát ngắm cảnh đêm, nhưng bây giờ đã làm được rồi. Khương Diệc Ngưng rất cảm kích tổ tiết mục, nếu như không phải để cho các nàng cùng một tổ, thì sợ rằng việc này cả đời mình cũng không làm được.

" Cô trước đây từng nói là người hâm mộ của tôi, có thật không?" Trang Mạch Tuyên đột nhien mở miệng hỏi cô như vậy, Khương Diệc Ngưng gật đầu. Cô không chỉ hâm mộ nàng, cũng không chỉ là thích các tác phẫm của nàng. Mà nàng là người cô thích, bất luận Trang Mạch Tuyên ở phương diện nào, cô vẫn sẽ luôn hướng về nàng.

" Mạch Tuyên còn không tin sao? Kỳ thật tôi rất hâm mộ cô, bộ phim nào có cô tôi đều đã xem qua. Giống như là người ở đây < đình lan> chính là như vậy tựa vào vai nam chính, hai người nhìn ra biển, tôi rất thích bộ phim đó, nhớ kỹ từng câu thoại của cô trong đó. Người ta nói yêu nhiều sẽ trở thành trói buộc, cho nên chỉ cần tựa vào vai nhau cũng đã là một sức nặng"

Khương Diệc Ngưng nhẹ giọng nói, đây là những lời nàng yêu thích nhất trong bộ phim, không vì bất cứ điều gì, chỉ vì nữa câu đầu. Khi yêu ai là người yêu nhiều hơn, cho đi nhiều hơn thì sẽ càng lụy. Cho nên chỉ cần làm bằng hữu với Trang Mạch Tuyên mà không cần làm người yêu, chính là như vậy sẽ vĩnh viễn có thể ở bên cạnh Trang Mạch Tuyên.

" Cô...." Trang Mạch Tuyên không nghĩ tới Khương Diệc Ngưng sẽ nói như vậy, hơn nữa trên vai cũng nhiều hơn một trọng lượng cũng không làm nàng cảm thấy chán ghét, bên người Khương Diệc Ngưng luôn có nhàn nhạt hương thơm, Trang Mạch Tuyên cũng không muốn đánh vỡ khoảnh khắc an tĩnh này. Nếu như trước đây nàng và Khương Diệc Ngưng chỉ làm bạn cho có lệ, thì giờ khắc này, nàng xác thực muốn làm bạn chân chính với nhau. Đương nhiên, không phải vì cô là hâm mộ nàng.

" Mạch Tuyên, chúng ta có thể chụp ảnh cùng nhau không?" Khương Diệc Ngưng đột nhiên hăng hái, cô còn nhớ rõ chính mình từng yêu cầu chụp ảnh cùng nhau nhưng mà người nọ không muốn, dẫn đến hai người đều không có ảnh chụp chung. Khương Diệc Ngưng là thật tâm muốn cùng Trang Mạch Tuyên chụp ảnh, nàng lấy điện thoại ra, Trang Mạch Tuyên gật đầu đồng ý. Kỳ thực không phải là nàng không muốn chụp hình chung, chỉ là thân phận hai người như vậy, Trang Mạch Tuyên thật không muốn, nhưng ngày hôm nay là một ngoại lệ.

Trang Mạch Tuyên ừ một tiếng đồng ý, Khương Diệc Ngưng sau khi lắng nghe liền vui vẻ mở điện thoại, nhìn điện thoại của nàng có thật nhiều app chụp ảnh, Trang Mạch Tuyên nghĩ, mỹ nữ đều rất thích chụp ảnh sao?. Nhìn Khương Diệc Ngưng đem camare chỉnh tốt, Trang Mạch Tuyên nhớ đến trước đây lúc còn ở trường đại học thường xuyên có người xin chụp ảnh, đa số là chụp chung người khác nhưng ảnh không có bị phát tán ra ngoài. Lúc đầu Tranh Mạch Tuyên cảm thấy mình chụp ảnh không tốt, nhưng sau lại mới hiểu được bởi vì mình quá ăn ảnh nên đã làm mờ nhạt đi người chụp chung, nên cũng không có ai muốn mình xấu hơn người khác mà lại để mọi người biết.

Nhưng bây giờ chụp cùng Khương Diệc Ngưng, hai người lại hoàn toàn không có gì lo lắng, nếu như so sánh về nhan sắc, các nàng không cùng phong cách nên không thể so sánh được, nói chúng là nếu so sánh thì vẫn là ngang bằng nhau. Mắt thấy đầu Khương Diệc Ngưng sát lại gần mình, Trang Mạch Tuyên ngẫng đầu nhìn camera một chút, răng rắc một chút, ảnh chụp cũng liền xong. Khương Diệc Ngưng thật sự rất hài lòng, cũng không vì trang mục đơn giản mà làm xấu đi bức ảnh.

" Mạch Tuyên, tôi gữi qua Wechat cho cô". Khương Diệc Ngưng tươi cười mở wechat lên, tìm được tên của Trang Mạch Tuyên liền gữi qua. Trang Mạch Tuyên thấy nàng gữi ảnh tới, liền mở ra nhìn một chút, rốt cuộc hiểu được vì sao Khương Diệc Ngưng thõa mãn. Cảnh đêm trên đảo thật sựu rất đẹp, sao cũng rất sáng, hai người dựa chung một chỗ rất thân mật, như là khuê mật. Trang Mạch Tuyên lưu lại ảnh, quay đầu lại phát hiện Khương Diệc Ngưng đêm đầu tựa ở bả vai mình.

" Mạch Tuyên, tôi có thể dựa vào vai cô một lát được không?"

"Được"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro