Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chia phòng và ổn định hành lý, đoàn người chỉnh đốn một hồi sau đó ngồi đợi ở ghế sofa tầng dưới. Nhóm chương trình cũng sắp xếp tiết mục đầu tiên, bởi vì hiện tại đã là buổi chiều, các khách mời đều mệt mỏi  nên cũng không hoạt động quá phức tạp. Nhóm chương trình cung cấp cho bốn nhà hàng, mỗi món trong số đó là có một món ăn rất phổ biến ở Thái Lan, để được ăn những món này, mỗi nhóm cần chọn phương tiện di chuyển để đến khách sạn mà không phải đi bằng taxi,

Ban đầu nghe được có món ăn, đoàn người hai mắt đã sớm tỏa sáng, khi nghe được không thể đánh xe, còn phải tự bản thân đi tìm, trong nháy mắt tựa yên lặng. Khương Diệc Ngưng nhìn bốn nhà hàng được đưa ra, vì cô là khách mời cũng có thể là đặc biệt hơn các nàng, hiển nhiên có quyền lựa chọn đầu tiên. Trước khi tới Khương Diệc Ngưng đã kiểm tra qua, điều này sẽ thấy khách sạn với một sự thúc đẩy mạnh mẽ trên bảng lựa chọn, và tự nhiên đã chọn điều đó.

Trước tiên chọn xong, Khương Diệc Ngưng và Trang Mạch Tuyên không đợi những người khác, vội vàng nhét tiền tệ Thái Lan vào túi và xuất phát trước. Khưong Diệc Ngưng chọn nhà hàng Sight Stoy, được coi là một nhà hàng màu đỏ, nhiều khách du lịch đã đến đây, mà Khương Diệc Ngưng chọn nhà hàng này ngoại trừ món ăn của nó không sai, mà còn có nguyên nhân trọng yếu, dễ tìm.

Nhà hàng nằm trên bờ sông Chao Phraya, mặc dù vị trí lối vào không tốt lắm nhưng vị trí chung rất dễ tìm. Khương Diệc Ngưng mở bàn đồ, và tìm tòi tên của nhà hàng, nó đã đi ra khỏi tuyến đường, nếu nhóm chương trình yêu cầu không thể bắt taxi, tàu điện ngầm hiển nhiên là tiện lợi nhất, vào lúc này Khương Diệc Ngưng cảm tháy may mắn vì mình không phải dân mù đường, bằng không cô và Trang Mạch Tuyên đảm bảo sẽ bị lạc ở Bangkok.

" Mạch Tuyên, cô có đói bụng không ?" Hai người đi về phía ga tàu điện ngầm, biết rằng nàng có thể kiệt sức. Đồ ăn trên máy bay không phải là quá ngon, lần trước Trang Mạch Tuyên ăn một miếng liền không ăn nữa, lần này chắc giống như lần trước vậy. Một ngày không ăn cái gì, cộng thêm không ngừng chạy show, các ngôi sao cũng sẽ mệt.

" Ừm, nhưng không sao đâu, nó không quá khó chịu ." Trang Mạch Tuyên nhẹ nhàng nói, Khương Diệc Ngưng cảm thấy nàng dùng sức. Hai người đến ga tàu điện ngầm xuyên qua một con đường, con đường này có rất nhiều người, hơn nữa xung quanh có rất nhiều quầy hàng nhỏ, đại khái là bán đồ ăn vặt. Khương Diệc Ngưng liếc nhìn vào nhà nhiếp ảnh, tuy là nhóm chương trình nói không thể đón taxi, nhưng không nói không thể ăn trước khi đến khách sạn.

Vì vậy cô mang theo Trang Mạch Tuyên đến một gian hàng trước mặt, sạp nhỏ mà đơn giản, nhìn qua cũng có chút bẩn, nhưng một khi đã đói thì không để ý tới cái gì. Khương Diệc Ngưng gọi một chiếc bánh dừa nhỏ đáng yêu và nem rán, bánh dừa cho Trang Mạch Tuyên, cô cầm nem rán.

Đây là lần đầu tiên Trang Mạch Tuyên ăn thức ăn bên đường, thấy Khương Diệc Ngưng đưa cho mình, nàng đứng ngây ngốc ra một chỗ, thậm chí còn quên mất việc phải làm. Khương Diệc Ngưng cắn một miếng nem rán, cảm giác thơm giòn lan tỏa trong trong miệng, cô quay đầu lại chỉ thấy Trang Mạch Tuyên cầm bánh dừa nhưng không cử động chút nào, cười lấy tay chọc hông của nàng.

" Làm sao vậy, không phải đang đói bụng à ? Còn không ăn ? " tiết mục lần này làm cho Khương Diệc Ngưng cảm thấy rằng mình gần gũi hơn với Trang Mạch Tuyên, còn phát hiện Trang Mạch Tuyên thực sự có nhiều mặt không ngờ tới. Ví dụ, nàng sẽ ngẩn người ra khi gặp một thứ gì đó mà nàng không hiểu, giống như bây giờ vậy, rõ ràng là đói muốn chết, lại còn cầm bất động như thế, vô cùng dễ thương.

" Đói bụng, chỉ là...ở trên đường ăn ?." Trang Mạch Tuyên liếc nhìn chiếc bánh dừa trên tay, mỗi cái là một chiếc bánh nhỏ, tỏa ra hơi nóng và mùi thơm thoang thoảng, chỉ là Trang Mạch Tuyên nhìn vào cái nĩa ở một bên, thực sự không biết phải ăn như thế nào.

" Đương nhiên rồi, chẳng lẽ cô muốn mang tới nhà hàng ăn ? Mọi người ở đây đều ăn trực tiếp trên đường, đừng ngại. Huống chi cô đẹp mắt như vậy, ăn trên đường cũng là một cảnh đẹp."

Những lời Khương Diệc Ngưng nói đều xuất ra từ trái tim, khen trực tiếp như vậy làm cho Trang Mạch Tuyên có chút ngượng ngùng. Nghĩ Khương Diệc Ngưng thong thả ăn, chính mình lại thấy không được tự nhiên cho nên cúi đầu xuống và dùng cái nĩa chọc một miếng bánh dừa đưa vào miệng, vị ngọt của dừa tỏa ra trong miệng, rất sảng khoái. Hình ảnh của Trang Mạch Tuyên đã được chụp lại, nàng đã ẩn núp nhiếp ảnh gia, có thể nhiếp ảnh gia muốn chụp dáng vẻ nàng đang ăn nên một mực dời tới dời lui.

Khương Diệc Ngưng nhìn buồn cười, cô bỗng nhiên dừng lại, mang theo Trang Mạch Tuyên đứng ở bên cạnh, lấy cái nĩa chọc một miếng nem cuốn đưa tới miệng nàng. " Mạch Tuyên, cô nếm thử cái này xem, cũng không tệ." Khương Diệc Ngưng làm như vậy tuyệt đối không phải vì hiệu quả của chương trình, mà là vừa rồi Trang Mạch Tuyên tránh né máy ảnh trông rất khả ái, cô muốn đút nàng ăn, Trang Mạch Tuyên không nghĩ tới cô bỗng nhiên làm như vậy, nhất là tay của Khương Diệc Ngưng, nếu như mình cự tuyệt hoặc né tránh, dường như không tốt lắm.

Vì vậy, Trang Mạch Tuyên chỉ có thể nghiêng đầu hé miệng và nhai miếng nem chả. Qủa nhiên, mùi này ngon hơn cả bánh dừa lúc nãy, thấy nàng liếm môi một cái, Khương Diệc Ngưng đem đồ ăn của hai người đổi qua, vừa đi vừa ăn. Khi đến trạm ga, cũng vừa ăn xong.

Sau khi ngồi trên tàu điện ngầm, thời gian này người không nhiều, vừa vặn có hai chỗ ngồi, hai người ngồi xuống, mà nhiếp ảnh gia đứng đối diện các nàng. Hai người có dung mạo xuất chúng, vóc người cũng tốt, vốn là cũng đủ gọi người :v, điều này sẽ được nhiếp ảnh chụp lại, điều này làm thu hút rất nhiều người. Lúc này, một chàng trai trẻ người Thái đến chào hỏi, và nói tiếng anh thông thạo. Nghe hắn hỏi các nàng từ đâu tới, Khương Diệc Ngưng cười đáp lại.

Người đó không có ý định đi, mà đứng bên cạnh Khương Diệc Ngưng bắt chuyện, Khương Diệc Ngưng không nghĩ tới sau khi trả lời câu hỏi người này còn không chịu đi. Nhất là còn hỏi một câu có thể liên lạc bằng cách nào,Khương Diệc Ngưng thật ra không hứng thú. Cô ấy nói câu thật ngại quá, cô ấy đang làm việc và kết thúc chủ đề càng sớm càng tốt, quay đầu lại chỉ thấy Khương Diệc Ngưng nhìn mình cười, chỉ là trong nụ cười còn mang theo chút chế nhạo ?

" Mạch Tuyên, cô cười cái gì ?" Khương Diệc Ngưng nói với vẻ bực tức, cô cảm thấy mình không nên tiếp câu nói đầu tiên.

" Không có gì, chẳng qua là cảm thấy... cô dường như rất gọi người, trong nước và nước ngoài, đều có người thích cô. " Trang Mạch Tuyên nói là sự thật, tuy là dung mạo của nàng cũng là bị người trong giới tâng bốc, nhưng nàng không thừa nhận cũng không được, Khương Diệc Ngưng dung mạo rất xinh đẹp, có thể nói người khác nhìn vào sẽ yêu ngay tù cái nhìn đầu tiên..

" Mạch Tuyên cô yêu thích tôi sao ?" Khương Diệc Ngưng lắng nghe Trang Mạch Tuyên nói như vậy, trong lòng cũng có chút vui mừng, dù sao mọi người hy vọng rằng trong con mắt của những người họ thích, mình là ưu tú. Nghe được câu hỏi của cô, Trang Mạch Tuyên hơi sửng sờ, vừa vặn vừa đến nơi, cũng liền xuống xe, và lờ đi vấn đề của Khương Diệc Ngưng.

Sau khi ra khỏi trạm đã là buổi tối, ban đêm ở Thái Lan có một hương vị, bờ sông Chao Phraya là một điểm thu hút khách, hai người thậm chí không cần phải tra nó chỉ cần đi theo đoàn người cũng rất dễ dàng tìm được. Sau đó mới dựa vào bản đồ đi tới nhà hàng Sight Story. Qủa nhiên, lối vào của nhà hàng này thực sự không dễ thấy nếu như không biết vị trí chính xác, thậm chí sẽ cho bạn ảo tưởng về một nhà hàng nhỏ.

Thực sự có thể vào được bên trong liền phát hiện có những thực khách xung quanh, nhóm chương trình trước giờ định vị trí tốt, hai người được đưa tới vị trí tuyệt vời, chỗ ngồi bên ngoài có thể nhìn bao quát bờ sông Chao Phraya, thậm chí còn có thể thấy Đền thờ Bình Minh ở xa xa. Ngôi đền màu vàng nằm đối diện với dòng sông, sự phản chiếu cũng cho thấy một vài màu vàng trên sông, gió đêm từ từ thối tới, cảnh đẹp như vậy thực sự làm hài lòng người xem.

Nhìn Trang Mạch Tuyên tâm tình tốt đứng lên, Khương Diệc Ngưng không thấy hối hận khi tới nơi đây, hai người ngồi xuống sau đó bắt đầu chọn món ăn, Khương Diệc Ngưng nhìn bạn phục vụ giới thiệu đồ ăn, lại dựa vào khẩu vị Trang Mạch Tuyên hủy chọn, chọn mấy thứ thích hợp. Trang Mạch Tuyên đã tới Thái Lan mấy lần, mùi vị đồ ăn đối với nàng cũng không thích hợp cho lắm, nàng liền trực tiếp giao cho Khương Diệc Ngưng toàn bộ phụ trách, dù sao nàng cũng tin tưởng Khương Diệc Ngưng.

Sau khi gọi món ăn, rượu được đưa lên trước, Khương Diệc Ngưng gọi một chai rượu chát, nồng độ không cao, tác dụng chậm cũng không lớn, cho dù là ghi hình tiết mục cũng sẽ không say ngã. Sau khi đồ ăn đem lên, dù đói bụng, nhưng dù sao cũng là minh tinh còn có cameras quay hình, hai người vẫn ăn tương đối chậm. Trang Mạch Tuyên nhìn thức ăn, phát hiện mùi vị rất thanh đạm, hiển nhiên là căn cứ vào khẩu vị của chính mình chọn, trong lòng không thể không cảm thấy một chút ấm áp, trước khi bằng lòng tham gia SE , đối với thức ăn Trang Mạch Tuyên không thể yêu cầu quá cao, có thể cùng Khương Diệc Ngưng cùng một nhóm, người này luôn tự chăm sóc bản thân mình.

" Mạch Tuyên đang suy nghĩ gì vậy ?" Khương Diệc Ngưng nhìn khóa miệng của Trang Mạch Tuyên và nhìn xuống dòng sông với nụ cười, nhịn không được hỏi.

" Không có gì, tôi đột nhiên cảm thấy rằng có thể cùng cô một nhóm, kỳ thực rất tốt ." những lời Trang Mạch Tuyên nói đều thật, nàng thậm chí cảm thấy được, nếu như chương trình tiếp theo có Khương Diệc Ngưng, tựa hồ quay phim cũng không còn mệt mỏi như vậy rồi.

Nghe được lời của nàng, Khương Diệc Ngưng nở nụ cười lớn, Trang Mạch Tuyên nhìn mặt sông, nhưng cô đang quan sát Trang Mạch Tuyên.

" Mạch Tuyên, kỳ thực....có thể cùng đội với cô, đó là điều hạnh phúc nhất của tôi."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro