Chapter 1: Tỉnh lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Diệp ngồi ngây ngốc trong nhà, không biết phải làm gì, đối với mọi chuyện giờ đây mà nói, nàng đều không hề hứng thú.

Nhát gan, sợ phiền phức, bi quan, chán đời, tự ti vốn dĩ đều là cảm xúc tiêu cực mà nhân sinh làm người không nên có.

Nàng tựa như đại đa số nhân vật dưới ngòi bút của Lỗ Tấn (*), nhìn qua khí chất ở trên người nàng có thể thấy được dáng dấp của phần lớn người đời.

Vô luận không tham cầu hư vinh, thì vẫn là tham tài, hoặc tự ti, chán đời, thiện lương, yếu đuối, dễ dàng nổi giận, suy sụp tinh thần. . . . . . . . . .

Tóm lại, Hạ Diệp biết rất rõ ràng mỗi tật xấu trên người mình, bởi vì nàng dù sao vẫn thích đem chính mình phân tích ra để nghiên cứu, một mặt khác lại luôn trốn tránh nghiên cứu thế giới này.

Đối mặt với xã hội này, đây là điều Hạ Diệp tối chán ghét nhưng chính nàng lại không có cách nào phủ nhận nó. .

Oh~ Hạ Diệp còn có một bí mật. Chính là, nàng đối với một người, một người căn bản không nên yêu, đã động tâm. .

Một nữ nhân, một thiên kim tiểu thư khác, cũng giống nàng là nữ nhân.

Hạ Diệp rất rõ ràng chính mình là cóc ghẻ, mà đối phương chẳng những là thiên nga, mà lại là tầng lớp thiên nga cao quý.

Cho nên, nếu nói chưa từng có cái gọi là bắt đầu thì cũng tự nhiên không có gì để nói là chấm dứt ...

Làm một bằng hữu, Hạ Diệp thờ ơ hết thảy, vô luận là bạn trai hay là vị hôn phu, dù bi thương cũng khoái hoạt.

Rất nhiều thời điểm nàng muốn hỏi chính mình, có phải hay không đây căn bản không thể gọi là yêu, nếu không thì chính mình vì cái gì có thể chịu đựng được như vậy ?

Nếu là yêu, thì nàng chính là kẻ duy nhất biến thái trong mối quan hệ này. .

Hạ Diệp nghĩ rằng, có lẽ này cả đời này nàng không phải kẻ điên thì chính là kẻ đáng chết.

Nàng mỗi một ngày đều đang lãng phí, mỗi một ngày tồn tại thì bản thân nàng cũng đều đang phải dằn vặt trong hối hận, nàng không biết chính mình đang muốn cái gì, cũng không biết vì cái gì thế giới bên ngoài lại có thể làm nàng sợ hãi như thế !

Con người, có cái gì đáng sợ ?

Ai sinh ra lại không muốn cùng mọi người tiếp xúc đâu?

Mỗi lần nghe thấy cha mẹ đối với nàng đem hết toàn lực rống ra những lời này, nàng lại trầm mặc không đáp, bởi vì nghẹn ngào mà không nói gì để phản bác lại. . . . . . . . . .

Người như nàng còn sống là vì cái gì?

Nếu cha mẹ có thể triệt để hoàn toàn quên mất nàng, có thể sinh ra nhiều hơn một hài tử, mà không phải chỉ có một đứa con là nàng. Như vậy, nàng có thể đã sớm không ở thế giới này.

Cho tới bây giờ, nàng cũng không nghĩ tới chính mình sẽ trở thành một người như vậy, hoặc có thể đã là một kẻ không thể gọi là "người". . . . . . . . .

Nếu thế giới không có cái gọi là "tận thế". . . . . . .

Nếu nàng không có tham gia hội học sinh. . . . . . .

Nếu nàng không có bị vứt bỏ. . . . . . . . . .

Vứt Bỏ. . . . . . Ha ha ha ~! Đúng vậy ~ Vứt Bỏ.. . . . . . .

Nếu không có bị vứt bỏ, nàng cũng sẽ không biết tình cảm của mình dành cho người nọ, chính là mỗi người đều yêu đối phương. . . . . .

Nàng cũng sẽ không hiểu được chính mình vì cái gì sống lại ở trên cái thế giới này. . . . . . . . . .

Có lẽ con người thật sự phải trải qua một lần đánh mất, sau đó mới có thể phát hiện bản thân muốn cái gì, bởi vì đã mất đi, tất cả điều đó xem như là lý do lớn nhất mà nghĩ lại thì đó cũng không hẳn là lý do, hết thảy xem như chuyện vô cùng quan trọng lại cũng không phải quan trọng. .

Ngày thứ ba sau "tận thế", nàng đã thành công khuyên mọi người chạy trốn, sáng ngày thứ tư, nàng chậm rãi mở mắt, trước mắt hết thảy chỉ có một màu lam đơn độc. . . . . . .

Bởi vì "xác sống" không có sinh mệnh, không có nhịp tim, mà chẳng qua chỉ là một khối thi thể lạnh như băng có thể đi lại.

Đem hai tay đã cứng đờ giơ lên trước mắt, chúng đều đã trở thành một mảnh màu xanh xám lạnh lẽo như băng. . . . . . .

Nhìn không thấy diện mạo của chính mình, cũng không nhìn thấy xung quanh có bóng người nào. . . . . .

Lúc này, nàng biết mình đã trở thành một cái xác không hồn đã hoàn toàn mất hết tri giác. . . . . . .

-----

(*) nhà văn Lỗ Tấn (chữ Hán phồn thể: 魯迅; chữ Hán giản thể: 鲁迅; bính âm: Lǔ Xùn; 25 tháng 9, 1881 – 19 tháng 10, 1936) là nhà văn nổi tiếng của Trung Quốc. Ông được giới nghiên cứu văn chương coi là người đặt nền móng cho văn chương hiện đại Trung Quốc và là bậc thầy của thể loại truyện ngắn. Tác phẩm nổi tiếng nhất của ông là AQ chính truyện.

----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro