Chapter 13: Ý niệm kinh người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đợi cho tiếng đánh nhau cùng tiếng tê hô ở ngoài cửa hoàn toàn kết thúc, nàng mới kiểm tra phòng ở có an toàn hay không, một vòng kiểm tra từ trên xuống dưới, trừ bỏ không có một chút thức ăn nước uống ra, phòng ở cũng không có nửa điểm dấu hiệu tổn hại. Về phần con mèo bị biến dị kia, phỏng chừng là đi qua xà ngang ngoài ban công rồi theo lối đi nhỏ trèo vào. Để đề phòng việc ngoài ý muốn, nàng đem cửa ban công đóng lại, hơn nữa chốt lại.

Vội vàng làm xong hết thảy, sắc trời đã toàn bộ tối đen, trong căn phòng hôn ám này, nàng có thể thấy cha mẹ cùng tiểu Trần An vây quanh lui ở trên sô pha. Hôm nay, một màn vừa nãy là nàng không có dự đoán được, nghĩ đến một chút rủi ro có thể xảy ra, nàng liền nghĩ mà sợ không thôi. Ngay khi Tần Nam cố gắng bình phục nỗi sợ hãi trong lòng, An Lâm kiểm tra xong phòng bếp, chậm rãi đi ra, bởi vì tối đen giơ tay không thấy năm ngón, cho nên chỉ có thể dựa vào tường chậm rãi sờ soạng đi về phía sô pha. Cách sô pha còn có một đoạn nhỏ, khi xung quanh sờ soạng, tay sờ tới được bả vai của Tần Nam, An Lâm vừa định mở miệng liền ở giây tiếp theo thiên toàn địa chuyển [1], cùng với yết hầu đau đớn, cả người bị quăng ra đụng vào trên tường, Ngay sau đó, một lực đạo cường đại đặt ở trên yết hầu của chính mình, cảm giác hít thở không thông khiến An Lâm không ngừng phát ra giãy dụa, cảm thụ thống khổ cùng cảm giác chết chóc khiến An Lâm không ngừng rơi xuống vực sâu thăm thẳm [2], không khỏi hồi tưởng đến một màn lúc trước (lúc mới đến đây), nước mắt trong nháy mắt liền rơi xuống.

*[1] thiên toàn địa chuyển : trời đất quay cuồng.

*[2] Nguyên văn: vãng hạ trụy lạc.

Tần Nam đem người nọ khóa lấy cổ họng đặt ở trên tường rồi mới phát giác được đối phương đây là ai, vội vàng buông tay nhưng vẫn khiến An Lâm hai chân mềm nhũn, đã gần như hư thoát mà tê liệt ngã xuống. Thấy An Lâm ngã xuống đất, Tần Nam vội vàng ôm lấy người nọ hướng sô pha đi đến, lông mày bởi vì lo lắng cùng áy náy mà nhăn thành một đoàn, thế nhưng chính mình có miệng không thể nói, ngay cả lời giải thích đơn giản nhất cũng đều làm không được.

Vừa được thư giãn một chút, thanh âm thở dốc lẫn ho khan của An Lâm liền kinh động đến Hạ gia hai lão, Hạ mụ vốn là bởi vì sợ hãi không thể đi vào giấc ngủ, nghe thấy động tĩnh của An Lâm liền vội vàng hỏi:

"An Lâm, xảy ra chuyện gì?" Trong giọng nói tràn ngập lo lắng cùng bất an.

An Lâm nghe thấy Hạ mụ hỏi vừa định hồi phục, lại là một trận không ngừng ho khan, yết hầu như trước đau đớn không thôi, xoa yết hầu An Lâm cố gắng lấy lại khẩu khí vững vàng, đáp lại : "Không... Khụ... Không có gì..."

Thế nhưng Hạ mẫu dù sao vẫn là người thông minh, không chút nghĩ ngợi liền đứng dậy theo thanh âm đụng đến bên người An Lâm. Tuy rằng tối đen một mảnh, ai cũng nhìn không thấy ai, nhưng Hạ mẫu vẫn là khẩn trương liên tục hỏi mấy lần, xác định được An Lâm không có việc gì, sau đó mới về tới bên người Hạ ba. Tần Nam có thể thấy mẫu thân mang ánh mắt cảnh giác mà tìm tòi nghiên cứu, trong lòng tự nhiên rất không tư vị, nàng biết mẫu thân ngay từ đầu sẽ không thể hoàn toàn tin tưởng chính mình, điểm này nàng không trách mẫu thân, có lẽ cứ như vậy ngược lại rất tốt, dù sao thế giới này dễ tin người khác cơ hồ tương đương mất mạng.

Tuy rằng hiểu được tiền căn hậu quả, cảm giác khó chịu trong lòng lại như trước, không chút nào giảm đi......

Kiểm tra qua yết hầu An Lâm, xác định không có thương tổn đến đối phương, nàng mới đứng dậy ngồi xuống một góc khác, muốn nói xin lỗi, nhưng nàng lại phun không ra nửa chữ, cho dù nàng khom lưng nhận lỗi, này tối đen một mảnh An Lâm cũng căn bản nhìn không thấy...... Kia một khắc, nàng mới phát hiện, nàng đã sắp quên mất giọng nói của nàng là như thế nào, cũng đã quên nói chuyện như thế nào, nghĩ đến hành động vừa rồi của chính mình, tuy rằng nàng cũng không cảm thấy được chính mình có gì sai, nhưng vẫn cảm thấy thật có lỗi.

An Lâm cảm giác được cỗ sức nặng bên cạnh đã biến mất, mơ mơ hồ hồ có thể thấy một cái bóng đen đang ngồi đối diện chính mình, liền biết là Tần Nam. Hồi tưởng tới chuyện đã phát sinh trong vài giây trước đây, vẫn cảm thấy được một trận tim đập nhanh, yết hầu vẫn đang đau đớn nóng rát, rõ ràng điều này đã chứng minh một kích trí mạng vừa rồi là nguy hiểm ra sao. Nhưng, điều khiến nàng nhớ sâu nhất chính là phân thống khổ cùng cảm giác sợ hãi khi gần kề cái chết, mà khi đó, lúc áp trứ chính mình, Tần Nam lại lộ ra một tia run rẩy rất nhỏ.

Tần Nam đang sợ hãi? Khẩn trương ?

Nghĩ đến nửa đêm, khi Tần Nam đối mặt thi miêu, nàng xác thực nhìn không ra một tia khẩn trương hoặc là sợ hãi, mà vừa rồi một lần vô tình đụng vào, ngược lại, đã khiến Tần Nam sợ hãi khẩn trương ?

Xoa bóp yết hầu, nhìn đến một đoàn bóng đen kia, An Lâm trong đầu xẹt qua một cái lại một cái ý niệm, thế cho nên chính mình cuối cùng khi nào thì ngủ thiếp đi cũng không biết. Ngày hôm sau, chính là bị một tiếng kinh hô của Hạ mụ đánh thức:

"An Lâm! Yết hầu của ngươi là chuyện gì xảy ra ?" Kinh ngạc, Hạ mụ phản xạ quay đầu nhìn về phía Tần Nam, ánh mắt nửa mang trách cứ nửa mang khẳng định khiến Tần Nam cả người run lên. Trong lòng có chút chát đắng, ( nàng ) nhìn về phía vết đỏ sậm ứ thanh trên cổ An Lâm, liền trên giấy viết xuống ba chữ to:

"Thực xin lỗi."

"Sao lại thế này?" Hạ mụ nhìn lướt qua giấy giải thích của Tần Nam, lập tức nghiêm sắc mặt hỏi, mang theo nhè nhẹ trách cứ khiến An Lâm theo bản năng liền khuyên đến:

"Không... Gì cả..." Này một mở miệng, mới phát hiện thanh âm đã sắp hoàn toàn khàn khàn, có chút sửng sốt. Nhìn thấy Hạ mụ lửa giận trên mặt dâng cao, An Lâm cũng bất chấp yết hầu đau đớn, vội vàng giải thích:

"Một chút hiểu lầm mà thôi, ta... Ta thật sự không có việc gì." Tuy rằng bá mẫu khẩn trương cùng quan tâm khiến nàng trong lòng dâng lên ấm áp, nhưng là nàng không nghĩ nhìn đến bởi vì chính mình mà khiến bá mẫu cùng Tần Nam nháo cương, dù sao, trong số bốn người bọn họ, Tần Nam đích thật là người mạnh nhất, cũng là người bảo hộ tốt nhất.

Hạ ba thấy vậy cũng vội vàng gia nhập để khuyên giải, kết quả đương nhiên là ỔN [3], chính là thái độ của mẫu thân trong một đoạn thời gian sau đó cũng chưa thể dịu xuống. Nàng biết mẫu thân vì cái gì mà ẩn nhẫn lửa giận, cũng bởi vì biết được, mới cảm thấy được trong lòng càng thêm một trận khó chịu. Đúng vậy, trong cái thế giới này bây giờ, mẫu thân phụ thân và An Lâm đều là kẻ yếu, kẻ yếu muốn sinh tồn chỉ có thể dựa vào cường giả, mà cha mẹ cùng An Lâm xem nàng chính là cái loại cường giả [4] đó, cho nên, mặc dù nàng thiếu chút nữa đã giết chết An Lâm, đối phương cũng như trước không có nửa phần oán giận; mặc dù đối nàng một bụng ý kiến, mẫu thân cũng chỉ lựa chọn ngậm miệng không nói chuyện; mặc dù trong lòng bất mãn, phụ thân cũng chỉ khuyên mẫu thân ẩn nhẫn.

*[3] Nguyên văn: tức sự trữ nhân. Dàn xếp ổn thoả; nhân nhượng cho khỏi phiền; tránh nặng tìm nhẹ.

*[4] cường giả: kẻ mạnh.

Đây cũng không phải loại kết quả mà nàng dự đoán được...... Nàng không muốn cha mẹ đối chính mình ẩn nhẫn, cũng không muốn cha mẹ lạnh lùng thậm chí là nhìn nàng bằng ánh mắt chán ghét...... Nàng muốn nói cho cha mẹ biết nàng chính là Hạ Diệp, chính là đứa con gái mà bọn họ tâm tâm niệm niệm, lại bị một cái lại một cái sự thật đem ý tưởng này đập phá thành trăm nghìn mảnh nhỏ. Nàng, là "xác sống", sẽ không thể nói chuyện, đối cha mẹ mà nói, bất quá chỉ là một kẻ xa lạ, tên là Tần Nam......

Nhìn nhìn cha mẹ cùng An Lâm, nàng đem tầm mắt chuyển qua trên giấy, nghĩ muốn tiếp tục giải thích rồi lại cảm thấy dư thừa, vô cùng đơn giản viết xuống một câu liền đứng dậy đi tới phòng ngủ tìm kiếm ba lô.

"Ta đi tìm đồ ăn, lập tức trở về."

Một bên tìm kiếm ba lô một bên hồi tưởng bộ dáng mẫu thân vừa rồi khẩn trương mà bảo hộ An Lâm, mới nhớ lại chính mình cũng từng được mẫu thân khẩn trương bảo vệ như thế, nỗi khó chịu trong lòng cũng coi như thoáng giảm bớt, ít nhất mẫu thân thật sự đã đem An Lâm xem như người trọng yếu mà đối đãi. Nàng biết rõ tính tình của mẫu thân, nếu là chuyện không đúng, mặc dù ẩn nhẫn cũng sẽ không cười hùa theo, như vậy cũng tốt lắm không phải sao?

Nghĩ đến chính mình nếu không thể tái biến trở về nhân loại, không thể cùng cha mẹ ở cùng nhau, ít nhất...... Ít nhất vẫn còn có một người ở bên người bọn họ, vậy đủ rồi ! Như thế này tốt rồi......

"Khụ..."

An Lâm nhìn thấy Tần Nam ngồi chồm hổm thân mình cầm ba lô, bộ dáng ngẩn người, đột nhiên cảm thấy được thân ảnh đang ngồi chồm hổm kia quá mức gầy yếu, cô đơn lẻ loi [5], không biết vì cái gì chính mình sẽ có ý nghĩ như vậy, lại cảm thấy rằng người trước mắt có vẻ cô đơn như thế...... Chưa kịp nghĩ, yết hầu lại một trận đau đớn khiến cho nàng phát ra tiếng, kinh động đến người đang ngồi chồm hổm kia.

*[5] hình đan ảnh chích. Cô đơn chiếc bóng; thân đơn bóng chiếc; lẻ loi một mình.

Tần Nam quay đầu lại, thấy người đến là An Lâm, đứng lên, này cùng với người lúc trước gầy yếu đơn bạc, nháy mắt so với An Lâm cao hơn nửa cái đầu.

Bởi vì đột nhiên đứng dậy, khoảng cách giữa hai người lập tức kéo lại thật sự gần, hương khí độc hữu trên người An Lâm tản mát ra, khiến cảm giác đói khát từ đáy lòng nàng nháy mắt trỗi dậy, chỉ như vậy trong nháy mắt, nàng cực độ khát vọng cắn xé, mà nàng cũng thiếu chút nữa đã làm như vậy, ngay lúc nàng thân thủ hướng An Lâm, kia trong nháy mắt, thanh âm của mẫu thân đã đánh thức nàng.

"An Lâm! Lại đây một chút."

An Lâm nghi hoặc nhìn nhìn Tần Nam, nếu nàng không nhìn lầm, vừa rồi thanh âm của bá mẫu đích xác khiến Tần Nam cả người run lên, không kịp nghĩ nhiều, ứng một tiếng sau đó ra khỏi phòng ngủ. Đợi cho An Lâm rời đi, Tần Nam mới khôn ngoan lộ ra hư thoát, co quắp ngồi ở trên giường, chấn kinh vì ý niệm cùng hành động của nàng vừa rồi......

Nàng...... Cư nhiên nghĩ muốn đối An Lâm xuống tay? !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro