chap 22 : Cái Bẫy Của Bạn Thân .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối đó ~

" chúng ta đi thôi "_ Tiêu Du ôm eo nàng đặt cằm lên vai Vân Nhiên cười nhẹ nói .

" t...tôi hơi hồi hộp "_ Vân Nhiên nhìn chính mình trong gương , dù ăn mặc rất chỉnh chu xinh đẹp , nhưng lòng nàng vẫn lo lắng vì lần ra mắt này .

" không sao đâu mà , chú em dễ lắm !Em đã kể về cô cho chú ấy nghe rồi nên đừng lo "_ Tiêu Du xoa 2 cánh tay nàng nói .

Vân Nhiên hít 1 hơi sâu , nàng đứng phắt dậy nhìn cô cười nhẹ , Vân Nhiên gật nhẹ đầu cùng Tiêu Du ra xe đi đến nhà hàng Thiên Đường cách đây 2-3 cây số .

Nhà hàng ~

" hmmm..."_ sau 1 hồi lâu nhìn Vân Nhiên mà im lặng , tay Hàn Phong cấu lại với nhau đặt dưới cằm trầm ngâm .

" c...chú à...đừng nhìn cô ấy như thế chứ "_ Tiêu Du cười trừ gọi Hàn Phong .

Vân Nhiên cúi gằm mặt không dám hó hé nửa lời , tay nắm chặt tay Tiêu Du như kiểu trấn an mình * sẽ không sao đâu * _ lòng Vân Nhiên thầm nghĩ .

" cô có chắc sẽ yêu cháu gái tôi thật lòng chứ ? "_ Hàn Phong lên tiếng

" d...dạ vâng ... Cháu thực sự rất thương yêu Tiêu Du ạ "_ Vân Nhiên mạnh dạn nói 1 câu chắc chắn .

Tiêu Du nhìn nàng chăm chăm , không ngờ đối diện vs 1 người lạnh lùng với vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Phong mà nàng có thể mạnh mẽ như vậy . Chắc hẳn đây là tình yêu thực sự rồi nên Vân Nhiên mới có đủ dũng khí để nói với Hàn Phong câu đó .

" hừm...không làm ta thất vọng , thế ba mẹ cô biết cô và cháu gái tôi quen nhau không ? "_ Hàn Phong tiếp tục hỏi.

" d..dạ ...chưa ạ "_ Vân Nhiên xìu giọng xuống , đưa mắt qua nhìn Tiêu Du .

" thế bây giờ 2 đứa ở cùng à , mai hẹn gia đình cô lên đây , chúng ta sẽ nói chuyện "_ Hàn Phong

" chú à...như vậy có quá sớm không vậy "_ Tiêu Du nhíu mày hỏi .

" không đâu , con sắp sửa 20 tuổi rồi , còn phải quản lý tập đoàn của ba mẹ con để lại , chuyện nhỏ như thế này cả 2 đứa mà không dám đối diện , thì làm sao chú yên tâm để con yêu con gái người ta đây ? "_ Hàn Phong nghiêm giọng .

" còn cô nữa , nếu ba mẹ không tiện đến , thì tôi sẽ cho người xuống tới nơi để rước luôn , được chứ "_ Hàn Phong lia mắt về Vân Nhiên nói .

" dạ được ạ , cháu sẽ rước ba me cháu lên đây vào cuối tuần "_ Vân Nhiên.

12h đêm đó ~
.
.
.

" alo...T...Tiêu Du...g..giúp tao...đến ngã 4 quận L đi ... "_ Kiều Khanh lắp bắp giọng run run qua điện thoại từ đầu dây bên kia .

" Kiều Khanh , mày sao vậy ... Có chuyện gì à tao đang ngủ "_ Tiêu Du giọng ngái ngủ nói , tay kia ôm Vân Nhiên trong lòng mình đang ngủ say , cô cố hết sức nhỏ giọng chỉ đủ cả 2 đứa nghe thấy .

" nhanh đi , không sẽ không kịp mất ... Cứu tao "_ Kiều Khanh giọng thảm khốc nói rồi sau đó cúp máy .

Tiêu Du nhíu mày lại , có vẻ như không ổn rồi , Cô nhẹ nhàng đặt Vân Nhiên nằm trên giường kéo chăn lại đắp cho người yêu , sau đó lấy áo khoác mặc vào đi đến chỗ Kiều Khanh nói . Tiêu Du sợ hãi vì không biết có chuyện gì với người bạn mình không nữa .

.......

" cô chắc nó sẽ đến chứ "_ gã áo đen tài xế của Kiều Khanh hỏi .

" yên tâm đi , Tiêu Du dễ tin người hạng 2 thì chả ai dám nhận hạng nhất đâu , trong khi đó đứa bạn thân của mình cầu cứu nữa chứ ... Hahaha "_ Kiều Khanh ngồi trong xe nhìn ra con hẻm nhỏ bên ngoài nói rồi nhếch mép cười lớn .

" cô quả là thâm độc cô chủ à "_ Gã áo đen nói .

" haha , vì Vân Nhiên tôi có thể làm mọi thứ kinh khủng hơn thế nữa kìa...haha "_ Kiều Khanh thay đổi hoàn toàn , nó khác hẳn với con người lúc trước của mình rồi , không còn là Kiều Khanh hay cười nói vui vẻ như trước nữa mà thay vào đó là 1 con người nham hiểm và máu lạnh .

......

" alo cô chủ à...đã khuya lắm rồi đó tôi sẽ ngủ gục mất "_ 1 tên áo hoodie đen đi theo Tiêu Du từ sau nói vào cái điện thoại đang cầm trên tay mình .

" theo dõi em ấy cho tôi , dù em ấy đi đâu tôi cũng muốn biết , tôi sẽ tăng lương cho anh được chưa "_ Lục An Nhi bực dọc nói qua điện thoại .

" được được , tôi sẽ làm ngay "_ Thanh niên cúp máy khi nghe được trả lương hậu hĩnh , theo dõi Tiêu Du bất kể ngày đêm và chụp hình lén của cô gửi về cho An Nhi , anh ta được thuê với số tiền khá lớn nên lúc nào cũng cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình .

..........

" cô ta đến rồi kìa "_ Gã áo đen tài xế của Kiều Khanh lên tiếng khi thấy Tiêu Du tiến lại gần ngã 3 cạnh đó là 1 con hẻm nhỏ .

" báo cảnh sát đi "_ Kiều Khanh.

" được "_ Hắn gọi cảnh sát ngay sau câu nói đó .

......

• brừ brừ brừ •

" alo...tao nghe nè...mày đến rồi à mau ... Mau vào con hẻm gần đó đi , tao đang ở trong này "_ Kiều Khanh tiếp tục diễn trọn vỡ kịch của mình . nó dùng giọng sợ hãi gọi Tiêu Du .

Không chần chờ gì nữa , Tiêu Du vội rẽ vào trong con hẻm cạnh bên mình , vào sâu 1 chút thì chỉ toàn rác là rác , hình như chỗ này chỉ dành cho dân hút chích và người vô gia cư lui tới nên có phần hôi hám . Tiêu Du giật bắn mình khi có 1 bóng người lao ra dùng dao tấn công Tiêu Du , theo phản xạ cô vội chụp lấy tay hắn bẻ ngược ra sau đạp mạnh khiến hắn lồm cồm bỏ chạy ngay sau đó .

" TÊN KIA KHOAN ĐÃ , KIỀU KHANH ĐÂU "_ Tiêu Du hét lên gọi với khi thấy tên đó bỏ chạy mất hút .

• kịch kịch •

" A .... "_ Tiêu Du tay cầm dao theo bản năng của mình mà đưa lên che mắt khi thấy ánh đè gọi thẳng vào mình , ngay đầu hẻm là 2 xe cảnh sát đậu ngay đó . Cô hoảng hồn nhìn qua thì thấy 1 thi thể nằm bất động bụng đầy máu ngồi dựa lưng vào tường ... Anh ta đã chết .

" C...Cái gì ..."_ Tiêu Du mở to mắt như không thể tin được và bàn tay cô đầy máu , cây dao vừa nãy cũng nhuốm đỏ như ai vừa dùng nó để giết người .

" MAU ĐỨNG YÊN , CÔ ĐÃ BỊ BẮT , HÃY GIƠ TAY LÊN ĐẦU HÀNG ĐỂ NHẬN ĐƯỢC SỰ KHOAN HỒNG , CÁC ĐỒNG CHÍ MAU LÊN PHONG TỎA HIỆN TRƯỜNG "_ 1 người chỉ súng vào Tiêu Du nói lớn .

" CÁI GÌ CHỨ ? TÔI KHÔNG CÓ ... KHÔNG PHẢI TÔI LÀM "_ Tiêu Du thả dao xuống đưa 2 tay lên đầu hàng trước hàng loạt súng ống đang hướng về phía mình .

• Cạch Cạch •

Cái còng số 8 ngay lập tức được đưa lên tay cô , Tiêu Du tái mặt đi như không tin vào sự thật .

" HỒNG KIỀU KHANH...MÀY LÀ ĐỒ KHỐNNNNNN "_ Tiêu Du hét lên vì biết Kiều Khanh chỉ đâu đó trong khu vực này thôi , trong khi bạn mình tuyệt vọng kêu gào thì Kiều Khanh ngồi trong xe nhếch môi cười thầm .

" ta đi thôi "_ Kiều Khanh.

" vâng , thưa cô chủ "_ Gã áo đen nói rồi đạp ga chạy đi rời khỏi hiện trường .

* Dương Vân Nhiên... Khoảnh khắc này của chúng ta , cuối cùng cũng đến rồi , bảo bối à xin hãy đợi em *_ Kiều Khanh ôm mặt cười khúc khích như điên dại đầu thầm nghĩ . tên tài xế nhoẻn miệng cười nhẹ nhìn Kiều Khanh qua kính chiếu hậu mà đắc ý trong bụng .

--------------------------------------

Tao viết mà tao tức á 😬

Mn đọc chap nhớ bình chọn cho au nhé . đừng quên để lại 1 cmt góp ý kiến nhaaaaaa .

Yêu tất cả mn ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro