chương4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gửi xe xong, Thi chậm rãi cùng Lâm Lâm đi vào đại nội. Cảnh cũ đây, người xưa đã không thể trở về. Sao bây giờ Thi muốn có mẹ đi bên mình, cùng ngắm hồ sen, cùng lên lầu Ngũ Phụng. Nhưng Thi biết, mẹ không bao giờ muốn quay lại nơi này dù lòng thương nhớ quê nhà khôn nguôi. Ông bà ngoại cùng cậu Hai ở Mỹ, ngoài này chỉ còn lại mồ mả tổ tiên, năm nào mẹ cũng gửi tiền về nhờ mấy người bà con chăm sóc, cúng viếng. Những lúc lòng chông chênh, như lúc này đây Thi lại muốn nắm tay Lâm Lâm. Nhìn vẻ mặt bồi hồi của Thi, Lâm Lâm liền khẽ nắm tay bạn. Đây là Ngọ môn, kia là điện Thái Hòa, là cửu đỉnh.... Cảnh vật quen thuộc lướt qua mắt Thi, ký ức xưa lại về... Ánh mắt buồn, những giọt nước mắt của mẹ...Thi thảng thốt nhận ra mình đã khóc. Lau vội dòng lệ, Thi mỉm cười trấn an bạn "Mình xúc động quá, không có gì đâu!". Lâm Lâm gật đầu và siết chặt tay bạn. Lấy lại vẻ bình thản, Thi dắt bạn đi theo đoàn khách phía trước để cùng nghe cô hướng dẫn thuyết minh các sự kiện liên quan đến thành nội. Khi nghe đến điển tích "Lá ngọc cành vàng", Lâm Lâm rất thích thú "Để tui về kêu ba má làm cho một cái! Hihi" (chú thích: vào thời Nguyễn, mỗi công chúa ra đời sẽ được vua cha ban tặng một cây nhỏ làm bằng vàng, lá bằng ngọc, nên công chúa hay được ví như "Lá ngọc cành vàng"). Thi mỉm cười như đồng tình với bạn. Quanh đi quẩn lại cũng đã trưa, hai đứa phân vân chưa biết ăn gì. Thi sựt nhớ ra "Ah, trước khi đi, mạ dặn nhớ ra Cung An Định ăn bánh Huế". Sau một vài bận hỏi thăm Thi cũng tìm ra Cung An Định. Quán nằm trong con hẻm nhỏ vừa đủ một chiếc xe máy chạy vào. Cách bài trí thật đơn sơ, mộc mạc. Thi kêu một "mâm" bánh bèo, bánh nậm và dĩa ram ít. Chỉ mất mười mấy nghìn mà no kềnh. Lâm Lâm nhăn nhó "Chuyến này về chắc tui thành heo mất!". "Ai kêu ăn nhiều!". "Tại ngon quá chứ bộ! Tối nay nhịn bù!" cô bé cười vui vẻ. Những ngày kế tiếp, Thi đi thăm và gửi quà cho mấy người bà con bên mẹ. Vì khá xa nên cô dượng Út thay nhau đưa Thi đi. Lâm Lâm ở nhà chơi đùa với Tuấn và Tú. Nhờ thế cô bé cảm thấy đỡ buồn vì vắng bạn. "Lâm Lâm ơi, dậy đi!". "...Hả? Thi về rồi ah? Mấy giờ rồi?". "6h chiều rồi công chúa!". "Trời, tui ngủ say dữ zậy ta! Mấy bữa nay buồn quá! Thi còn đi thăm ai nữa không?". "Không! Hôm nay nữa là xong rồi! Xin lỗi nha!" Thi ái ngại nhìn bạn. "Hay quá! Ngày mai mình đi đâu?". "Lăng Tự Đức". Thật ra, ngày bé, mẹ chưa bao giờ dắt Thi vào Lăng Tự Đức. Sau này, khi đã vào SG, thỉnh thoảng mẹ lại kể cho Thi nghe một vài địa điểm ở Huế mà mẹ thích. Lăng Tự Đức, đồi Thiên An, Cồn Hến, Phú Vân Lâu... Thi muốn đến tất cả những nơi còn in sâu trong nỗi nhớ của mẹ như để khắc ghi mãi những ký ức, những hình ảnh ấy, thay cho mẹ. Vì Lăng Tự Đức khá xa nên cô dượng Út nhờ Giao tháp tùng hai cô bé. Một mình Giao chạy Dream II, Thi chở Lâm Lâm trên chiếc 89 của cô Út. Giao là chàng trai khá dễ thương với đôi mắt như biết nói. Mắt hai mí với mi cong, rợp trông như mắt con gái. Ngay phút đầu gặp nhau, Giao nhìn Thi như hút hồn. Vẻ lạnh lùng, trầm lặng của Thi càng thu hút sự chú ý của Giao. Ba người đi bên nhau trong e dè, lặng lẽ. Hôm nay, Lâm Lâm như biến thành người khác. Cô mất đi vẻ linh hoạt, nhí nhảnh hàng ngày. Thỉnh thoảng lại nhìn Giao dò hỏi. Lăng Tự Đức như một công viên rộng lớn, xung quanh bao bọc bởi thông reo và ngập tràn tiếng chim ca. Đường vào quanh co lát gạch Bát Tràng trông hài hòa với khung cảnh thơ mộng xung quanh. Đi loanh quanh rồi cũng mỏi, cả ba quay ra nghỉ chân trên "lầu thơ" của nhà vua nằm trên hồ Lưu Khiêm. Giữa hồ là một ốc đảo nhỏ với cây cối, hoa cỏ mọc tự nhiên. Gió từ đâu thổi tới mát rượi. Thi nhắm mắt, dựa vào cột, lắng nghe mọi âm thanh quanh mình. Từ thinh không, tiếng reo vui của gió, của cành lá rì rào, của vạn vật như kéo tâm hồn Thi bay bổng. Lâm Lâm như cũng cảm nhận được sự bình yên, thanh thản của cảnh vật quanh đây. Cô ngồi xuống bên Thi, từ từ khép mi lại và tựa nhẹ vào bạn. Giao ngây người nhìn hai cô bé trong phút xuất thần, anh nhẹ nhàng đi xuống phía cầu thang bắc ra mé hồ, trầm ngâm ngắm mặt nước yên ả. Tiếng chân rầm rập của đoàn khách mới vào làm cả ba như bừng tỉnh. "Mình về nhé!" Giao đề nghị. "Ah, hai em có muốn ăn bánh cuốn Kim Long không?". Lâm Lâm nhìn Thi hỏi ý. "Dạ được, mình đi!" Thi nhẹ nhàng đồng ý. Cuộc trò chuyện dường như cởi mở hơn trong bữa ăn giữa khung cảnh sông nước hữu tình. Lâm Lâm dần lấy lại vẻ tự nhiên, tinh nghịch của mình. Thỉnh thoảng cô lại làm Giao bật cười vì cách nói chuyện thông minh và hóm hỉnh. Thi vẫn thế, thỉnh thoảng góp vài lời và mỉm cười với bạn. Khi chia tay trước cửa nhà cô Út, cả ba hẹn ngày mai sẽ đi Lăng Khải Định, Minh Mạng. Những cuộc đi chơi như thế kéo cả ba bạn trẻ xích lại gần nhau hơn. Lâm Lâm không còn khó chịu mỗi khi bắt gặp ánh mắt Giao nhìn Thi như ngày đầu. Tuy nhiên, mỗi khi thấy cử chỉ thân mật nào đó Thi dành cho anh (đưa khăn giấy, rót nước, ...) là cô bé lại thấy trong lòng hơi khó chịu. Chắc có lẽ cô đã quen với sự chăm sóc Thi chỉ dành cho mình nên không khỏi ganh tị khi có người chia sẻ. Thật ra, Thi cảm động trước sự chu đáo của Giao, điều mà Thi không nhận được từ Phúc-anh Hai của mình. Trong thâm tâm, Thi dần xem Giao như một người anh trai. Hôm nay, trong lúc vào thăm nhà vườn Kim Long, Giao bất cẩn té xe trầy xước cả hai cánh tay. Nhìn Thi luống cuống lo rửa vết thương, xức thuốc cho Giao, Lâm Lâm có chút bực dọc. Từ phút đó trở đi, Lâm Lâm trở nên trầm lặng, ít nói. Tuy nhận ra vẻ khác lạ của bạn, Thi vẫn thản nhiên không hỏi vì ngại sự có mặt của Giao. Buổi tối, khi cả hai đã lên giường, chuẩn bị ngủ, Thi quay sang Lâm Lâm "Sáng nay, giận Thi chuyện gì hả?". "..Có gì đâu!". " Đừng dối Thi mà!". "..Uh, không hiểu sao tui lại thấy...". "Thấy sao?". "...Thì bực bực khi thấy Thi lo cho anh Giao quá!". " Trời! Tưởng chuyện gì! Nếu Lâm Lâm bị zậy Thi còn lo hơn". "Thiệt hả?" giọng Lâm Lâm mừng rỡ. "Uh, thì mình quen nhau lâu rồi, còn anh Giao mới quen có nửa tháng hà, sao bằng Lâm Lâm được!". "Thi hứa với tui đi, sau này dù có thêm bạn mới cũng không được lo lắng cho người ta hơn tui nhe!". "Uh, hứa" . "Hihihi". Thi thầm nghĩ, ngoài ba mẹ ra, có lẽ Lâm Lâm là người thân thương nhất với mình cho tới thời điểm này. Sau này không biết ra sao? "Bạn trai" là từ thỉnh thoảng Thi vẫn nghĩ đến nhưng sao Thi lo sợ, sợ rằng người ta sẽ bỏ mình bơ vơ, sợ rằng người ta sẽ làm mình thất vọng... Như ba đã từng như thế với mẹ. Thôi không nghĩ vẩn vơ nữa, ngủ thôi. Chầm chậm Thi xoay người sang ôm lấy Lâm Lâm. Gần đây, Lâm Lâm lại tập cho Thi thói quen dễ chịu này. Không biết sau này vào SG, không có Lâm Lâm bên cạnh Thi có ngủ được không? Ngày mai Thi và Lâm Lâm sẽ vào lại SG. Chỉ còn một điểm nữa Thi muốn đi, đó là đồi Thiên An. Hôm nay, Giao bận, chỉ có Thi và Lâm Lâm đi với nhau. Vả lại đồi Thiên An cũng gần nên cô Út yên tâm để hai đứa tự đi. Rừng thông bát ngát và các hồ nước bao quanh làm không khí ở đây thật dễ chịu mặc dù miền Trung rất nóng vào mùa hè. Tựa lưng vào một góc thông, Thi ngước lên nhìn bạn "Lại đây ngồi với mình nè". "Uh!" nhìn bạn trìu mến, Lâm Lâm thầm nghĩ "Lại bắt đầu suy nghĩ gì nữa nè!. Không hiểu sao mình thấy Thi như có tâm sự gì đó giấu kín trong lòng, thỉnh thoảng lại ngẩn ngơ, buồn bã. Nhưng sao chẳng bao giờ Thi nói cho mình biết! Mình cũng thân nhau quá mà, phải không Thi?". "Bình yên quá há Lâm Lâm!". "Uh! Nhưng sao tui thấy buồn quá hà!...Tại sao...". Thi quay sang nhướn mắt nhìn bạn như dò hỏi. "...Thì tui muốn nói tại sao Thi cứ buồn mãi thế?". "...". "Thi không muốn nói thì thôi, không sao đâu!". " Không phải là không muốn nói..." Thi ngập ngừng, "Mình chỉ ngại làm bạn buồn lây thôi!". Thật ra, Thi không muốn Lâm Lâm biết quá rõ về gia đình mình, ngại bạn sẽ không hiểu hoặc có khi không còn tôn trọng bà nội và ba Thi. "Mình chỉ có thể nói với Lâm Lâm là gia đình mình không...biết dùng từ nào đây...có lẽ là ...không hạnh phúc như bạn nghĩ đâu!". Cả hai lại chìm vào im lặng, chợt Lâm Lâm lên tiếng "...Thì gia đình tui cũng zậy mà. Ba gia trưởng lắm, lúc nào cũng muốn mọi người phục tùng. Cho nên tui luôn cố gắng sống vui vẻ, thoải mái. Tui mong mình mau lớn để có thể tự quyết định cuộc đời mình... Nhưng tui nghĩ sau này tui sẽ không bao giờ lấy người như ba đâu...". Phải, Thi luôn mong mình có thể vui sống như Lâm Lâm nhưng tâm trí thơ dại của Thi đã bị bóng mây quá khứ che mờ. Thi vẫn luôn tự nhủ "Mặc dù ba có lỗi nhưng mẹ đã tha thứ và chấp nhận chứng tỏ ba vẫn là người tốt" và tận thâm tâm Thi chưa bao giờ oán ghét ba. Tuy nhiên, Thi vẫn cứ lo sợ, sợ sau này mình gặp người con trai nào đó như ba... Thi thấy khó lòng tin tưởng và giao phó cả cuộc đời của mình cho người như thế. Chông chênh, dễ vỡ... Để cuối cùng sẽ như mẹ...buồn bã, cam chịu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro