chương 3: H+

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"ưmm...a~~...".

(Thật thoải mái)

Mật dịch Hàn Ngọc Băng không ngừng tiết ra ướt đẫm cả tay Khúc Diệp Thanh.

-"ra nhiều như vậy, có phải thoải mái lắm không bảo bối". Cô thì thào giọng ngọt ngào đầy ma mị bên tai nàng.

-"ưm~~a.., cảm... G~giác... thật... K~kì.. Lạ~...". Khoái cảm tràn ngập Hàn Ngọc Băng không thể suy nghĩ thêm gì nữa.

Nhận thấy nàng sắp đến giới hạn, Khúc Diệp Thanh càng tăng tốc nhanh hơn .

-" ahh...~~". Không lâu sau Hàn Ngọc Băng đã lên tới đỉnh, tiểu huyệt co rút dữ dội.

Lần đầu được khoái lạc, Hàn Ngọc Băng toàn thân không còn sức lực, nàng ngã vào người Khúc Diệp Thanh thở hổn hển, nhìn người trong lòng mình như con mèo nhỏ ngoan ngoãn, Khúc Diệp Thanh càng thấy thương, nhưng dục vọng đã kìm nén bấy lâu bây giờ mới được tiêu hao, Khúc Diệp Thanh không dễ dàng gì buông tha cho nàng.

Để người trong lòng nghĩ ngơi một chút, Khúc Diệp Thanh lại muốn tiếp tục ý đồ xấu xa, ôm ấp Hàn Ngọc Băng chặt hơn, cô nói với nàng đầy yêu thương.

-" bảo bối à, ta xin lỗi nhưng hình phạt chưa thể kết thúc đâu".

Nói rồi Khúc Diệp Thanh bế nàng đặt trên giường, khóa tay Hàn Ngọc Băng ở đầu giường, dùng một miếng vải che mắt nàng lại.

-"mẹ...mẹ... À". Hàn Ngọc Băng hốt hoảng sợ hãi.

-"shh !". Khúc Diệp Thanh dùng âm thanh bảo nàng im lặng.

Khúc Diệp Thanh đem hai chân mảnh mai của nàng tách ra, để lộ địa phương tươi đẹp kia, Khúc Diệp Thanh đem tầm mắt của mình dán lên nơi đó, bộ vị tư mật của Hàn Ngọc Băng vô cùng sạch sẽ, mang theo màu sắc hồng hào tươi rói, lại có chút non nớt,
Điểm nổi bật là nơi đó vô cùng ướt át, bao phủ bởi mật dịch trong suốt khiến Khúc Diệp Thanh như muốn lao đầu vào nuốt sạch sẽ tiểu huyệt đó của nàng.

Nơi tư mật của con gái bị phơi bày làm cho Hàn Ngọc Băng mặt đỏ bừng vì thẹn thùng, nàng khép hai chân lại thì bị Khúc Diệp Thanh dùng sức mở ra.

-"mèo con ngoan ngoãn nào". Sức lực của Hàn Ngọc Băng căn bản không bằng Khúc Diệp Thanh, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn thuận theo người kia.

Khúc Diệp Thanh nhìn Hàn Ngọc Băng rồi mỉm cười, nụ cười mang theo đầy ẩn ý, cô đã chờ ngày này lâu lắm rồi, muốn biến người trước mắt thành nữ nhân của riêng mình, Khúc Diệp Thanh không thể chờ đợi thêm được nữa.

Cô dùng hai ngón tay thon dài của mình hướng đến tiểu huyệt kia, không chút lưu tình đâm vào, màng mỏng rách ra, đau đớn làm Hàn Ngọc Băng la lên.

-" add... Đau Quá là ơn... Lấy ra, hức..!". Hàn Ngọc Băng khóc thét lên vì đau đớn.

( ᵒ̴̶̷᷄ д ᵒ̴̶̷᷅ )

-"ngoan nào, một chút sẽ không còn đau nữa". Nơi đó của Hàn Ngọc Băng quá chặt, 2 ngón tay không thể di chuyển được, thấy ngón tay đã vương huyết hồng của người thương, Khúc Diệp Thanh đau lòng rút ra một ngón.

Bên trong chỉ còn một ngón tay, Khúc Diệp Thanh bắt đầu tiến sâu hơn.

-" ahh...ư~..., đau quá, hức". Lúc này Hàn Ngọc Băng cảm giác càng lúc hình phạt càng kì quái, nhưng trong hoàn cảnh bị trói như vậy nàng chỉ có thể ngoan ngoãn nằm yên, Dù đã rút bớt một ngón tay nhưng là lần đầu vẫn làm Hàn Ngọc Băng đau đớn.

Ngón tay bên trong bắt đầu bị bao phủ bởi mật dịch, Khúc Diệp Thanh dễ dàng di chuyển hơn.

-"ư~mm....a~...hh". Hàn Ngọc Băng cảm nhận có dị vật bên trong mình đang di chuyển

Khúc Diệp Thanh thích thú khi thấy người dưới thân vì mình mà rên rỉ, ngón tay đang bên trong bắt đầu từ từ ra vào hoa huyệt, khoái cảm xâm nhập làm Hàn Ngọc Băng phát ra âm thanh rên rỉ nhiều hơn.

-"ư~~mm....". Tiếng nhóp nhép phát ra ngày càng nhiều vang dội khắp phòng.

-"ahh...ưmm~~nhanh....quá...làm...ơn...chậm lại". Khúc Diệp Thanh bất ngờ tăng tốc ra vào nhanh hơn, làm Hàn Ngọc Băng như phát điên

-"ưmm~~nhanh...qu..á..con~~..chết mất".

Bỏ ngoài tai những lời cầu xin kia, Khúc Diệp Thanh căn bản không để ý mà còn ngược lại tích cực ra vào tiểu huyệt đang không ngừng rỉ nước kia.

-"ahh~~ưmm... ".

Thấy bé con ngày càng rên rỉ lớn hơn, Khúc Diệp Thanh thêm hưng phấn, một tay liên tục làm việc tay kia cũng không yên phận mà nâng niu quả hồng đào kia của nàng.

-"ahh...ưmm, khó,,ch~~ịu..quá...làm...ơn...nha~~nh...nửa đi". Khoái cảm xâm nhập từ nhiều phía làm đầu Hàn Ngọc Băng trống rỗng, nàng không còn làm chủ được lời nói.

-"mèo nhỏ thật hư hỏng". Khúc Diệp Thanh thích nhất Hàn Ngọc Băng thành thật như lúc này.

-"ưm~~,ahh, thậ~~t...kì lạ, có... Gì đó...sắp...ra".

Biết bé con sắp đến giới hạn Khúc Diệp Thanh đẩy cho ngón tay vào sâu hơn nữa.

-"ahh~~, sâu...quá~~con~~sắp...không..chị~~u..nổi...nửa".

-" ra đi nào bảo bối, tôi đợi khoảng khắc này lâu lắm rồi". Tay Khúc Diệp Thanh không ngừng thúc đẩy sâu hơn,ngón tay của cô rất dài có thể chạm đến cả tử cung của nàng.

-"ahh~~".

Hàn Ngọc Băng cuối cùng cũng lên đỉnh, chất dịch màu sữa không ngừng ồ ạt tuôn ra ướt đẫm cả gra giường, nàng cả người ướt đẫm bởi mồ hôi, cơ thể không còn chút sức lực, không ngừng run rẩy.

Thấy bé con của mình thở dồn dập không thôi, Khúc Diệp Thanh tự nhiên có chút nhói lòng, cô tiến lại đỡ Hàn Ngọc Băng ôm vào lòng mình, cô vừa ôm nàng cửa xoa lưng giúp nàng điều hòa nhịp thở.

Một lúc sau Khúc Diệp Thanh tiến vào phòng tắm, bước ra với một chiếc khăn ấm trên tay vốn dĩ là đang muốn giúp người kia lau chùi thân thể một chút, nhưng nào ngờ khi nhìn đến địa phương tư mật kia của nàng, Khúc Diệp Thanh lại như bị thôi miên.

Nơi đó của Hàn Ngọc Băng đang co rút nhè nhẹ, tiểu huyệt hồng hào hai cách hoa hé mở, cửa động bị bao phủ bởi chất mật dịch màu trắng trộn lẫn với màu máu, tất cả tạo nên một khung cảnh đầy kích tình, Khúc Diệp Thanh bắt đầu mất hết lí trí.

Hướng đến hoa huyệt kia của Hàn Ngọc Băng, hai ngón tay Khúc Diệp Thanh thêm lần nữa không chút lưu tình đâm vào.

-"ah~h...đau...quá". Hàn Ngọc Băng cứ tưởng đã kết thúc nào ngờ đau đớn lại tiếp tục truyền đến đại não.

-"ah~h...van...người...dừn~g..lại..đi". Không còn đau như lúc nãy nhưng chỉ mới lần đầu mà Hàn Ngọc Băng đã trải qua 2 lần được khoái lạc, cơ thể nàng như thế nào cũng khó mà chịu được nữa.

-"ưm~m...ah~~, dừng...lạ..i...đi,khô~~ng... nổi...nửa".

Mặc cho người kia không ngừng van xin, Khúc Diệp Thanh vẫn không có ý định dừng lại, gương mặt không chút biến sắc, tay bắt đầu nhanh hơn mạnh bạo ra vào nơi mềm mỏng đó của bé con.

-"ah~h, nhanh...quá...chế~t...mất". khoái cảm ập tới Hàn Ngọc Băng không còn nhớn đến đau đớn mà liên tục rên rỉ.

(Thoải mái quá thật kì lạ)

-"ưmm....,um~~mm..ahh". Cả căn phòng chìm trong những âm thanh rên rỉ và thở dốc.

-"ah~h...,sâu...quá..không được...,chết...mất".

Khúc Diệp Thanh vẫn giữ nguyên tốc độ, nhấp vào lỗ nhỏ của nàng, có chút mạnh bạo ra vào hoa huyệt.

-"ưm~m...ah~h...nhanh quá". Dưới tốc độ của Khúc Diệp Thanh, nơi đó của Hàn Ngọc Băng không ngừng tiết ra dâm thủy.

Lần đầu lỗ nhỏ bị hai ngón tay thon dài thao túng, Hàn Ngọc Băng lúc này như chìm trong khoái lạc, đầu óc trống rỗng, miệng theo nhịp ra vào của Khúc Diệp Thanh mà rên rỉ.

-"um~m...,cảm...giác...thật..kì...lạ".

-"ad~d, có gì...đó...muố~n...đến".

-"ad~d....ưmm...thật...thoải...mái". Hàn Ngọc Băng không còn làm chủ được lời nói.

Lỗ nhỏ của nàng lấp đầy bởi hai ngón tay thon dài, bên trong không ngừng bị thao túng, không quá nhanh cũng không quá mạnh bạo nhưng cũng đủ làm Hàn Ngọc Băng như muốn nổ tung vì khoái cảm.

-"ah~h...ha~d..um~m....,chậm...một...chút....chế~t...mất". Nước mắt bắt đầu rơi, Hàn Ngọc Băng không hiểu tại sau mình lại khóc, là vì đau, sợ hay là vì cái cảm giác lạ mà Khúc Diệp Thanh manh đến.

Bỏng nhiên động tác chậm lại, Khúc Diệp Thanh tháo khăn bịt mắt của Hàn Ngọc Băng ra, đôi mắt nàng ướt đẫm đỏ hoe vì khóc.

Hàn Ngọc Băng lấy lại được thị giác, đôi mắt còn đang mơ màng, thì nhìn thấy gương mặt của Khúc Diệp Thanh đang nhìn mình chằm chằm, Hàn Ngọc Băng lại nảy sinh cảm giác sợ hãi.

Nhận thấy trong đôi mắt của tiểu bảo bối có một tia run sợ, Khúc Diệp Thanh vuốt ve gương mặt nàng rồi đặt lên đó một nụ hôn trấn an.

-"ngoan nào sắp xong rồi". Nói rồi Khúc Diệp Thanh tiếp tục công việc, hai ngón bên trong lỗ nhỏ ra vào nhanh hơn.

-"ah~h...ha~~hh...nhanh...qu~á...không...chịu...nổ~i...nửa". Hàn Ngọc Băng hai tay bị trói cấu xé vào nhau.

-"ưm~~m...aha..dd...,có...gì...đó..lại...sắp...ra".

Khúc Diệp Thanh nghe thấy liền thêm tích cực mạnh bạo đâm chọt, ra vào lỗ nhỏ rỉ nước không ngừng của bé con.

Đau đớn từ hạ thân bị lấp đầy bởi một luồng khoái cảm kéo đến.

-"ah~h".

Tất cả kết thúc bởi một tiếng rên rỉ thật dài, Hàn Ngọc Băng đã đạt tới cao triều, lỗ nhỏ của nàng không ngừng co rút dữ dội, tinh dịch một lần nữa chảy ra như thủy triều, Hàn Ngọc Băng nằm thở hổn hển đôi mắt trở nên mờ mịt.

Khúc Diệp Thanh thừa biết cơ thể nhỏ nhắn của Hàn Ngọc Băng lúc này có bao nhiêu là mệt mỏi, nhìn nàng bằng đôi mắt ấm áp, Khúc Diệp Thanh tiến lại cởi trói cho Hàn Ngọc Băng rồi ôm nàng vào lòng, vứt bỏ gương mặt lạnh lùng tàn nhẫn thường ngày, Khúc Diệp Thanh bây giờ trở nên ấm áp đầy ôn nhu, vuốt ve tấm lưng gầy gò của người thương giúp nàng ổn định nhịp thở.

Hàn Ngọc Băng như con mèo nhỏ tìm được hơi ấm, không còn màng đến người trước mắt là ai, cả cơ thể không còn cử động nổi, nàng ngoan ngoãn nằm yên hưởng thụ ấm áp, ở trong lòng Khúc Diệp Thanh mà từ từ chìm vào giấc ngủ.

___________________

Tự nhiên thấy nóng (。ŏ﹏ŏ)






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro