Chương 1: Lần đầu gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lễ giáng sinh ở Hồng Thành năm nào cũng giống nhau đều sẽ không đổ tuyết.

Trước tấm gương toàn thân, Lâm Thanh Thiên đứng ở cửa huyền quan thay đến chiếc mũ thứ ba. Chóp mũ màu nâu nhạt, bằng nhung ấm, còn có hai chiếc tai cún rũ xuống hai bên tai.

Lâm Thanh Thiên nghiêng nghiêng đầu, vừa lòng mà nhìn chính mình trong gương, duỗi tay chọc chọc khối bông trên mũ, nhỏ giọng: "Chị nói, nàng sẽ thích sao?"

Bạch Lộ ngồi bên bàn ăn ngẩng đầu, hơi không thể nghe thấy mà thở dài, tắt màn hình điện thoại bỏ vào trong túi áo gió.

"Lúc em cùng chị hẹn hò, cũng chưa thay nhiều quần áo như vậy."

"Ai nói!" Lâm Thanh Thiên mới vừa cất cao giọng liền thu nhỏ lại, "Chị cùng nàng lại không giống nhau."

Đúng rồi, bạn gái cùng thần tượng sao có thể giống nhau được.

Một tháng trước Khương Tuyết đã đăng lên Weibo, chính thức tuyên bố cô sẽ gia nhập đoàn phim điện ảnh 《 giả thuyết 》, từ idol chuyển mình trở thành diễn viên.

Ngay sau đó chuyện này đã leo lên hot search, phía dưới bình luận cổ vũ cùng tiếng mắng hỗn thành một mảnh.

Idol đỉnh lưu vượt hành chuyển mình trà trộn vào phim ảnh, nhiều đếm không xuể, nói trắng ra, ai mà không biết ngành này có thể kiếm bao nhiêu tiền đâu? Chỉ con la kêu là ngựa, cũng phải chờ đến khi phim điện ảnh ra mắt xong mới có thể bình phán.

Mà trước dịp lễ giáng sinh Bạch Lộ nhận được một lời mời, chuyển thể tiểu thuyết thành phim điện ảnh, yêu cầu nàng tới đoàn phim thẩm tra đối chiếu kịch bản một lần cuối cùng.

Nàng vốn là tác giả tự do, cùng bạn gái Lâm Thanh Thiên đều là fan của Khương Tuyết, rất hay tới buổi biểu diễn của thần tượng. Biên kịch biết việc này, cũng tri kỷ mà đồng ý để nàng mang người nhà đến cùng.

Từ Hồng Thành lái xe tới chỗ đoàn phim cần một tiếng rưỡi.

Địa điểm quay phim là một cổ trấn bên cạnh Hồng Thành, đoàn phim tìm được một chỗ tốt, thuê một lần hơn bốn tháng.

Lâm Thanh Thiên ở trên xe ngủ một giấc, tận đến khi Bạch Lộ dừng xe gọi cô dậy, giúp cô sửa lại mái tóc tán loạn dưới mũ vì ngủ say, cô mới dần dần tỉnh táo lại.

Cổ trấn không có nhiều đèn đuốc, vừa xuống xe liền muốn đông lạnh khiến Lâm Thanh Thiên run lập cập, hai tay cho vào túi áo khoác.

Đoàn phim có nhân viên công tác liên hệ với Bạch Lộ, chạy ra đón hai người vào.

Chỗ họ tới là sảnh chính của khách sạn nằm trong cổ trấn, tạm thời bị đoàn phim toàn bộ nhận thầu, sửa sửa, biến thành nơi công tác tạm thời.

"Bạch lão sư, cô trước tiên ở bên này chờ một chút, tôi đi kêu Trần tổng lại đây." Tiểu nhân viên công tác khách khách khí khí, mặc độc một chiếc áo lông màu đen đã bạc màu, trước ngực đeo thẻ nhân viên công tác, thấy ai cũng đều kêu lão sư.

"Cảm ơn." Bạch Lộ mang theo Lâm Thanh Thiên ngồi xuống sô pha, chung quanh đi tới muôn hình muôn vẻ nhân viên công tác, cũng không có ai quá mức chú ý các nàng.

Nhưng Lâm Thanh Thiên rất khẩn trương, nàng tự nhận là chưa trải sự đời, càng đừng nói còn tới việc đến đoàn phim công tác.

Ở đây, nàng cảm thấy nắm tay Bạch Lộ rất không tốt, đan tay trước ngực, ánh mắt ngoan ngoãn mà không dám ngó loạn. Vì dời đi lực chú ý, mới nhẹ giọng lặng lẽ hỏi Bạch Lộ bên cạnh.

"Vừa rồi nghe nói, câu ta đi kêu ' Trần tổng '? Sao đối chiếu kịch bản lại là lão tổng a?"

Theo lý thuyết thì không nên.

Tác giả hoặc là biên kịch, nên làm việc với tổng biên kịch, hoặc là đạo diễn.

Nhưng vị "Trần tổng" này, Lâm Thanh Thiên biết, đúng là người đã mua bản quyền tiểu thuyết của Bạch Lộ, thần trong giải trí, tổng tài hàng thật giá thật.

"Nghe nói là Tiểu Trần tổng mới vừa tiếp nhận công ty nhà mình." Bạch Lộ mắt thấy lúc này bốn bề vắng lặng, mới chậm rãi mở miệng. "Đây cũng là hạng mục đầu tay của nàng, hình như đặc biệt để bụng. Chuyện gì đều tự tay làm lấy."

"Như vậy ngay...... Ngay cả kịch bản cũng muốn tự mình thẩm?" Lâm Thanh Thiên luôn luôn nghĩ sao nói vậy, thuận miệng liền nói: "Nhưng đừng là người phiền toái."

Vừa dứt lời, Bạch Lộ đã vội bắt lấy tay nàng, nhẹ nhàng nhéo nhéo nàng. Lâm Thanh Thiên cũng phản ứng lại, nhanh im miệng. Tựa hồ còn có chút ảo não mà nhẹ nhàng vỗ vỗ miệng mình.

Không có bị người khác nghe thấy đi?

Lâm Thanh Thiên hậu tri hậu giác mà xấu hổ, đánh giá khắp nơi.

Vừa mới quay đầu, liền thấy từ cửa đại sảnh có một bóng người tiến vào.

Người nọ dáng người nhỏ nhắn, toàn bộ thân mình đều bị che phủ bởi một chiếc áo lông vũ màu trắng, chỉ có đôi chân gầy nhưng rắn chắc cùng bàn tay xinh đẹp khác với người thường. Nàng kéo vali, cột tóc đuôi ngựa, theo mỗi bước chân, chiếc đuôi ngựa ở sau người tung tăng nhảy nhót. Toàn bộ đại sảnh giống như đều bị sự hoạt bát này của nàng tiếp thêm sức sống.

Lâm Thanh Thiên nhìn đến sửng sốt, trước khi cô lên tiếng, đã có người thay cô kêu lên.

"Khương, Khương Tuyết?"

Idol cấp quốc dân nghe được tên của mình, cơ hồ là phản xạ có điều kiện mà nhìn qua.

"Hello ~" Khương Tuyết nhẹ nhàng phất tay, hai mắt cong cong, kéo khẩu trang xuống, để lộ hai má lúm đồng tiền giấu dưới lớp khăn quàng cổ. "Giữa trưa hảo nha."

"A ——" tuy là ở đoàn phim lâu rồi, nhân viên công tác nhìn quen các loại đại minh tinh lúc này cũng thẹn thùng một phen, trở nên có chút lắp bắp: "Kia kia kia cái...... Khương Tuyết lão sư, cô trước ngồi ở đây một chút đi? Bởi vì ngài tới hơi sớm so với dự tính, mọi người đều ở bên trong cùng Trần tổng mở họp."

"Không có việc gì, không gấp. Mọi người cứ tiếp tục, không cần phải để ý đến tôi." Khương Tuyết cười tủm tỉm gật gật đầu, như là quen cửa quen nẻo mà ngồi xuống sô pha để trống bên cạnh bàn Lâm Thanh Thiên.

Mọi người không nói chuyện nữa, tuy rằng ánh mắt vẫn có chút tò mò mà dừng lại trên người Khương Tuyết, nhưng trong lúc nhất thời cũng không ai tới quấy rầy nàng.

Trái lại Lâm Thanh Thiên bên cạnh bàn, bàn tay sắp xé rách một góc áo của Bạch Lộ.

"Khương khương khương Khương Tuyết......" Lâm Thanh Thiên bụm mặt, nghiêng đầu vùi vào cổ Bạch Lộ, nhưng giọng phi thường khắc chế: "Thật!"

"...... Em lại không phải chưa thấy qua."

"Đâu có giống thấy ở buổi biểu diễn chứ!" Lâm Thanh Thiên mặt đã đỏ hồng, hận không thể lấy hình ra cùng Bạch Lộ giải thích sự khác nhau: "Chị xem mặt nàng nhỏ quá ah, dáng người hảo hảo, không hổ là ca sĩ biết hát biết nhảy. Gần còn đáng yêu hơn a, giống như búp bê Barbie...... Chị xem nàng lông mi......"

"Trường hợp này...... xin ký tên có phải hay không không quá thích hợp?" Tuy rằng nói vậy, nhưng Lâm Thanh Thiên vẫn cầm giấy trong tay, ánh mắt vô cùng khát vọng.

Bạch Lộ nhìn thoáng qua chỗ Khương Tuyết, đối phương đang cúi đầu chơi di động.

"Hẳn là không sao, hiện tại còn không phải công tác. Lúc trước trong đoàn phim, các minh tinh khác tới ngẫu nhiên cũng sẽ ký tên cho fans. Em đi hỏi đi?"

Cún con được hồi đáp, tức khắc vui vẻ, mỉm cười nhẹ nhàng qua đi.

Ngượng ngùng thẹn thùng, hít sâu mười lần, Lâm Thanh Thiên rốt cuộc thu đủ dũng khí mở miệng: "Khương, Khương Tuyết nữ thần...... Em là fans của chị, có thể giúp em ký tên không ạ?"

Khương Tuyết nghe tiếng ngước mắt nhìn nàng, Khương Tuyết đôi mắt tròn xoe tròn xoe, đồng tử đen nhánh, giống như nai con, nhìn chằm chằm đến Lâm Thanh Thiên phải đỏ mặt.

"Có thể nha."

"Cảm ơn!" Lâm Thanh Thiên nhanh đem vở đưa qua, "Thêm, thêm ' một hàng Bạch Lộ thượng thanh thiên ', được không?"

Khương Tuyết mới vừa mở nắp bút marker, nghe được lại ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Thanh Thiên, lần này trong ánh mắt giống như mang theo chút ngạc nhiên.

"Weibo ' một hàng Bạch Lộ thượng thanh thiên '? Là chị sao?"

"A?" Lâm Thanh Thiên ngốc ngốc, "Đúng vậy."

"Em biết, họa sĩ. Mỗi lần nhà em tiếp ứng đều do chị vẽ đúng hay không?" Khương Tuyết nở nụ cười, ngữ khí tựa như ở cùng bạn thân lâu năm đang nói chuyện phiếm: "Lần nào chị cũng đều vẽ em đến rất đáng yêu. Cảm ơn."

"Không...... Này......" Lâm Thanh Thiên tức khắc có chút chân tay luống cuống, ấp úng mà nỗ lực biểu đạt: "Là bản thân em quá đáng yêu mới có thể vẽ đến đáng yêu!"

Khương Tuyết cúi đầu một bên ký tên một bên nói: "Vậy em hiện tại ký tên cho chị thì cần phải có một điều kiện."

"Điều kiện?"

Điều kiện gì? Lâm Thanh Thiên chớp chớp mắt.

"Muốn em ký tên." Khương Tuyết nhịn cười ý, trả vở về chỗ cũ, nghiêm túc mà nhìn về phía Lâm Thanh Thiên, trong giọng nói mang theo một chút cậy sủng mà sinh kiêu: "Còn phải vẽ chân dung cho em, liền ở chỗ này."

Vẽ! Đều được! Vẽ một trăm bức đều được!

Lâm Thanh Thiên vén tay áo tiếp nhận bút marker, ngay tại chỗ ngồi xổm xuống, chống lên bàn trà bên cạnh bắt đầu khởi công.

Hai người còn đang vùi đầu xem vẽ thế nào, Lâm Thanh Thiên lại nghe được một giọng nói không nhẹ không nặng .

"Bạch lão sư, Trần tổng tới."

Lâm Thanh Thiên theo bản năng ngẩng đầu, thấy Bạch Lộ đứng lên, đi tới trước mặt một cô gái.

Nàng bỗng nhiên hiểu, vì sao vừa rồi Bạch Lộ lại thêm một chữ "tiểu" trước tên của "Trần tổng".

Cô gái này nhìn qua bất quá hai mươi mấy tuổi, thân hình cao gầy, tóc dài đen nhánh khoác ở phía sau vai, một bên tóc vén ở sau tai, để lộ vành tai tinh tế. Nàng mặc áo sơmi đen, bên ngoài khoác áo khoác dài màu đen vừa người, dưới chân manh một đôi giày cao gót. Đôi mắt như hồ ly làm cả người nàng thoạt nhìn không có vẻ dễ dàng thân cận.

"Trần tổng, lại gặp mặt."

"Ừm, Bạch lão sư vất vả. Khiến cô đi một chuyến xa như vậy để tới đây." Trần Song đi tới, thực khách khí mà bắt tay cùng Bạch Lộ, sau đó đề tài liền thẳng đến hướng về phía công tác: "Lần này đoàn phim chính thức khởi động máy còn chưa đầy một tháng, cho nên mời cô tới là muốn đối chiếu kịch bản lần cuối cùng, xem còn có cần sửa chữa chỗ nào không. Nếu có thể nói......"

Trần Song nói tới âm cuối thì nhỏ dần, Bạch Lộ nghi hoặc mà hơi hơi ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt Trần Song hơi chút chếch đi, thế nhưng thẳng tắp mà nhìn về phía Khương Tuyết cách đó không xa.

Khương Tuyết hiển nhiên cũng nghe động tĩnh bên này, vốn không tính quấy rầy, nhưng khi cô ngước mắt vừa lúc đụng phải ánh mắt Trần Song.

Đối phương dừng một chút, Khương Tuyết đối với biểu cảm của người khác luôn luôn thực mẫn cảm, cô tựa hồ thấy được sự né tránh trên gương mặt Trần Song.

Né tránh?

Sao lại vậy? Trước đó cả hai cũng không quen biết a.

Nhưng hiện tại dưới loại tình huống này tựa hồ cũng không có thời gian cho cô nghĩ nhiều. Khương Tuyết đứng dậy, hào phóng mà đón ánh mắt kia vươn tay tới: "Chào, Trần tổng, tôi là Khương Tuyết. Cảm ơn cô có thể cho tôi cơ hội diễn nữ chính trong bộ điện ảnh này, về sau còn mong cô chiếu cố nhiều hơn."

Nàng nghe thấy được tiếng hít thở nhỏ của Trần Song, ngay sau đó ngữ khí thực mau khôi phục bình thường.

Chỉ là......

Trần Song ngẩng đầu lên, vươn tay về phía Khương Tuyết. Ánh mắt ấy cùng ngữ khí kia không biết vì sao đột nhiên trở nên lạnh hơn hai độ so với Bạch Lộ.

"Ừm, chào cô."

Chỉ một câu nói ngắn gọn. Tay nàng cũng chỉ đụng tới đầu ngón tay Khương Tuyết trong nháy mắt, tựa hồ đã buông ra rồi.

Không khí trở nên có chút xấu hổ, ngay cả Lâm Thanh Thiên cũng nhịn không được siết chặt bút, không dám lên tiếng.

Trần Song hẳn là người "Tự nhiên" nhất ở đây, đánh xong tiếp đón, lại quay đầu nhìn về phía Bạch Lộ, ngữ khí cùng vừa rồi vẫn giống nhau như đúc.

"Bạch lão sư, chúng ta tiếp tục?"

"Àh......" Bạch Lộ phục hồi tinh thần lại, "Được. Ở chỗ này sao?"

"Liền ở chỗ này đi."

Trần Song cất bước, ngồi xuống đối diện Bạch Lộ.

Đến nỗi thần tượng cấp quốc dân, nữ chính duy nhất trong phim Khương Tuyết.

Thế nhưng thật sự đã bị nàng để mặc ở một bên.

...... Đây là tình huống như thế nào?

Khương Tuyết chớp chớp mắt, nội tâm chửi thầm. Nàng nhìn Trần Song, đối phương nói chuyện với Bạch Lộ một hồi, giọng nói lại nhu hòa lại như cũ.

Đây không phải ảo giác, Khương Tuyết xác định.

Kia, vị Tiểu Trần tổng này, là có ý kiến đối với cô sao?

Trần Song giơ tay vén tóc ra sau tai, để lộ vành tai tinh tế bị mái tóc đen che lại. Mắt Khương Tuyết rũ xuống, vừa hay bỏ lỡ một chút ửng hồng lưu lại trên vành tai kia.

Esley: Trần tổng vậy mà hay thẹn thùng :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro