Chương 7: Trần Độ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị không có điều ước gì sao?" Đối mặt với ước nguyện bị Trần Song đẩy tới trước mặt, Khương Tuyết không tiếp nhận. Thay vào đó, cô ngước lên nhìn nàng với vẻ hơi ngạc nhiên.

Trần Song bị nhìn chằm chằm, hơi quay mặt đi, "Có...... Cũng có."

"Vậy sao chị không viết vào?"

Ngón tay Trần Song nhẹ nhàng chạm vào tờ giấy ước nguyện, sợi tơ đỏ trên đó bị gió thổi bay.

Nàng mím môi. Ngay khi Khương Tuyết cho rằng nàng sẽ không nói, phía trên truyền đến một giọng nói trầm thấp.

"Bởi vì nó chưa bao giờ xảy ra."

Khương Tuyết lại ngẩng đầu lên.

Cô thấy trong mắt Trần Song vẫn không có cảm xúc gì, dường như âm thanh vừa rồi chỉ là ảo ảnh của cô.

Một lời thúc giục khác từ các nhân viên qua "loa phóng thanh": "Du khách đến trước xin vui lòng tranh thủ thời gian thời gian viết thiệp, xin đừng làm tắc nghẽn đám đông."

Khương Tuyết định thần lại và nhìn thấy ngón tay của Trần Song vẫn cố chấp ấn tờ giấy ước nguyện, đẩy đến trước mặt cô. Cô không còn do dự nữa, lấy tờ giấy ước nguyện.

"Được, vậy em viết." Khương Tuyết nghe thấy thúc giục có chút vội vàng, bút trong tay cũng nhanh hơn. Vừa viết vừa nói: "Không được nhìn lén."

Trần Song buông tay, không biết là do Khương Tuyết "chấp nhận" hay do nàng không phải gánh chịu "gánh nặng" viết điều ước, hơi thở của nàng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Viết xong, hai người tiến vào quảng trường có cây đại thụ dưới sự hướng dẫn của nhân viên.

Đó là một cây long não rất già, ngay cả trong mùa đông vẫn còn rất nhiều cành và lá chưa rụng hết trên đỉnh đầu.

Năm nay hai người đến sớm, trên cây còn rất nhiều chỗ trống. Sau khi vào quảng trường, hầu hết du khách đều giải tán, mỗi người tự chọn một vị trí đẹp để treo tờ giấy ước nguyện của mình lên.

Khương Tuyết lật mặt viết lời chúc về phía mình, bảo vệ hai mảnh giấy trước ngực để tránh không cho Trần Song thấy.

Trần Song cảm thấy có chút buồn cười, nhưng Khương Tuyết lại quay đầu liếc nhìn nàng.

Hai người đi dạo dưới gốc cây và cuối cùng cũng tìm được một chỗ yên tĩnh hơn. Chỉ là ở cành cây có hơi cao, Khương Tuyết thử sức bật của bản thân, cô thử nhảy hai lần nhưng vẫn không bắt được.

Trần Song nhưng thật ra cao hơn 1m7, chân dẫm giày cao gót nhỏ, cao hơn cô hai centimet. Nàng duỗi tay lên,vẫn còn thiếu một chút nữa mới với tới.

"Nếu không thì đổi chỗ khác?" Trần Song vừa nói, vừa quay đầu nhìn chung quanh.

Xung quanh ngày càng có nhiều du khách, những sợi tơ đỏ được treo dày đặc ở một số nơi thấp dễ với tới. Trần Song vốn không thích tụ tập ở những nơi đông người, nàng lại cúi đầu nhìn nhìn Khương Tuyết, vẻ mặt của Khương Tuyết dường như chính là điều nàng nghĩ.

"Vẫn nên ở chỗ này đi." Khương Tuyết thở dài nhè nhẹ, "Bên đó có quá nhiều điều ước, thần linh sẽ bận rộn không nhìn thấy được."

Trần Song cũng không thuyết phục cô nữa, chỉ ngẩng đầu lên nhìn cành cây.

Bàn tay của nàng cách cành vừa rồi không xa lắm, nếu có thể dài hơn mười centimet thì tốt rồi.

Nếu......

Lông mày Trần Song hơi không thể nhìn thấy mà nhăn lại, ngón tay vô thức co rúm lại vì căng thẳng.

"Em có để ý, tôi ôm em không?"

"Hả?" Khương Tuyết ngoái đầu nhìn lại, thấy Trần Song đứng ở trước mặt cô, nhẹ nhàng mà nghiêm túc hỏi. "Ôm em?"

Trần Song chỉ chỉ đỉnh đầu, "Chị bế em lên."

Khương Tuyết bừng tỉnh đại ngộ.

Cô nhìn thấy khuôn mặt Trần Song không có biểu cảm gì, nhưng làn da trắng nõn của nàng dưới màn đêm không che giấu được một chút hồng hào, cô đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.

Không phải Khương Tuyết chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với người hâm mộ của mình, chẳng hạn như Lâm Thanh Thiên, Bạch Lộ, đều trong "Giới fan" tương đối có danh tiếng. Nhưng giống như Trần Song, thầm thích cô nhưng không biết rằng cô đã biết; tỏ ra nghiêm túc nhưng lại đỏ mặt khi bị trêu chọc; điều này thực sự khiến Khương Tuyết rất muốn "Khi dễ" nàng.

Lúc này Khương Tuyết thật sự không có biện pháp nào tốt hơn gật đầu, trả lời Trần Song: "Được."

Trần Song liền én cổ tay áo lên, để lộ cổ tay tinh tế. Sau khi quan sát nên sử dụng lực lượng như thế nào, Trần Song nhẹ nhàng nuốt nước bọt, trịnh trọng nhắc nhở cô: "vậy, xin thất lễ."

Nàng hơi ngồi xổm xuống, dùng cánh tay phải ôm eo và bụng của Khương Tuyết, tay còn lại bảo vệ hai chân của Khương Tuyết. Sau khi chắc chắn mình đã ôm chặt, nàng đứng thẳng dậy, bế Khương Tuyết lên gần cành cây.

Con gái thường rất nhẹ, Khương Tuyết lại càng giống như không có trọng lượng. Động tác của Trần Song nhẹ nhàng, tất cả sức lực của nàng đều dành cho việc cố gắng duy trì hơi thở.

Thân thể cô rất mềm mại, Trần Song cố gắng không để lòng bàn tay mình chạm vào cô.

Khương Tuyết kéo cành cây về phía mình, treo hai tờ giấy ước nguyện cạnh nhau. Khi cô buông tay ra, hai mẫu giấy với nụ hoa ở đầu cành cùng nhau bay lên.

Cô gõ nhẹ lên đỉnh đầu Trần Song, Trần Song cảm thấy ngứa, ngẩng đầu, thấy Khương Tuyết đang cúi đầu nhìn mình.

Bóng cây loang lổ, Khương Tuyết mỉm cười cong mắt.

"Xong rồi."

Trần Song vững vàng đặt cô xuống.

"Tiểu Trần tổng khoẻ thật." Khương Tuyết chỉnh lại quần áo sau khi tiếp đất.

Trần Song cũng chỉnh lại cổ tay áo, chậm rãi trả lời cô: "Ừm...... Bình thường có tập thể dục."

Tập thể dục.

Buổi tối tập thể dục theo đài sao?

Khương Tuyết thầm mắng.

"Tiểu Trần tổng không tò mò em ước gì sao?" Khương Tuyết đổi chủ đề, quay đầu nhìn nàng.

Trần Song dừng một chút, sau đó do dự nói: "Tôi, có thể biết không?"

"Không thể." Khương Tuyết trả lời rất nhanh.

Trần Song lại dời tầm mắt, mím môi, cũng không có chút kinh ngạc.

"Bởi vì, đó là nguyện vọng có liên quan tới Tiểu Trần Tổng"

Trần Song nghe thấy Khương Tuyết nói.

Buổi tối, Khương Tuyết mang chân trần nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, lồng ngực run lên vì cười.

Hàn Hoa ở đầu bên kia điện thoại có vẻ bất đắc dĩ: "cậu lại chọc người ta......"

"Mình đâu có a." Khương Tuyết vui vẻ nói. Khi cánh tay mỏi nhừ, cô quay người lại cuộn mình trong ổ chăn: "cậu không thấy được, lúc ấy mặt cô ấy lập tức đỏ bừng, toàn bộ biểu cảm đều ngây dại, rất đáng yêu! Hơn nữa, mình cũng không có nói sai a, nguyện vọng đó thật sự có liên quan đến nàng."

"Vậy cậu đã ghi nguyện vọng gì?" Hàn Hoa cũng rất tò mò.

"Mình cũng không nói với cậu~" Khương Tuyết vui vẻ, "Dù sao khẳng định là nguyện vọng tốt."

Hàn Hoa không nói nên lời, không khỏi phàn nàn: "Thôi đi... Người khác không biết, nhưng mình cũng không được biết. Tiểu quỷ Khương Tuyết cậu? Cậu lại có ý đồ xấu gì?"

"Mình làm gì có ——" Khương Tuyết không phục, nhưng không phản bác gì, cô chỉ lảng tránh điểm quan trọng, nói: "Trước đây ai bảo cô ấy không để ý đến mình, hại mình còn tưởng rằng đắc tội lão đại...... thật vất vả mới biết nàng là fans của mình, còn không cho mình chọc một lát?"

Hàn Hoa nhẹ nhàng thở dài, suy nghĩ hai giây mới nói: "cậu đừng chỉ đùa cho vui."

"Mình mới không có." Khương Tuyết dùng ngón tay vuốt ve một bên mặt, giọng nói trở nên mềm mại hơn: "mình chỉ, khi dễ nàng chút thôi."

Đúng vậy. Chỉ khi dễ nàng thôi.

Trong suy nghĩ của Khương Tuyết , việc khi dễ Trần Song, có thể giống như việc bắt nạt những chú mèo con hay chó con dễ thương.

Ai bảo cô ấy trông rất lạnh lùng nhưng lại rất dễ thương khi đỏ mặt?

Thấy đã khá khuya, Khương Tuyết cúp điện thoại.

Suy nghĩ một lúc, cô rón rén đi ra ban công. Lần này rèm cửa của Trần Song đã được đóng lại, nhưng cửa sổ vẫn mở.

Sau khi nín thở và tập trung một lúc, cô như nguyện nghe thấy tiếng chuông chúc ngủ ngon và thông báo thể dục từ phía bên kia đúng như dự đoán.

Khương Tuyết cứ như vậy nghe xong, một lần nữa quay về giường.

Sau mấy ngày Trần Song bắt đầu bận hơn, ngoại trừ Thôi ảnh đế, các diễn viên phụ khác đều lục tục tiến tổ.

Ban ngày Trần Song chủ yếu làm việc, Khương Tuyết thỉnh thoảng cùng nàng ăn sáng một hai lần, thời gian còn lại đều ở trong phòng một mình đọc kịch bản và nghiên cứu nhân vật.

Sắp tới Tết Nguyên Đán, đoàn phim cho toàn bộ nhân viên nghỉ hai ngày. Ngày cuối năm và ngày đầu năm mới.

Hầu hết nhân viên địa phương ở Hồng Thành đều đã về nhà, trợ lý nhỏ của Khương Tuyết cũng đã về. Không cần ở lại, cô chỉ đi theo Khương Tuyết ba ngày, mỗi ngày đều không có việc gì làm. Đi theo ngôi sao lớn này dễ hơn đi theo một số nghệ sĩ nhỏ bình thường.

Khương Tuyết quyết định ở lại trường quay, Trần Song cũng không đi ra ngoài.

Vào ngày cuối cùng của năm, từ sáng sớm Trần Song đã bắt đầu vùi đầu xử lý công tác. Chờ đến khi làm xong thì đã là buổi chiều.

Còn kịp.

Trần Song ở trong phòng của mình, cất laptop, mở tủ lấy ra một chiếc túi nhỏ mà trợ lý đã mua cho nàng vào hai ngày trước.

Sau khi tách ra, có những dải tre và giấy Tuyên Thành, còn có bút lông nhỏ viết thư pháp. Sau khi so sánh các vật liệu, tất cả đều đủ.

Đã lâu rồi nàng không làm loại đèn lồng giấy này. Các em ở nhà đã lớn nên không chơi nữa.

Trần Song dùng một con dao điêu khắc nhỏ để tháo từng cây tre ra, phân chia giấy Tuyên Thành, chậm rãi và kiên nhẫn xây dựng phần thân chính của đèn lồng bằng keo dán gỗ trong tay.

Nến có kích thước nhỏ và có hộp nhôm chống cháy bên dưới. Đầu tiên, cây nến được cố định, sau đó chọn kích thước của giấy Tuyên Thành kích phù hợp, trên bề mặt, Trần Song dùng bút lông chấm lấy thuốc màu, vẽ lại một con thỏ con đang ôm ánh trăng.

Bách khoa toàn thư Baidu của Khương Tuyết viết thật sự rõ ràng, cô sinh năm con thỏ, năm nay là năm bổn mạng.

Trong khi chờ thuốc màu khô, Trần Song quấn tay cầm đèn lồng. Sợi mây được đánh bóng cẩn thận bằng giấy nhám để tránh bỏ sót các gờ thô ráp, Trần Song thậm chí còn quấn một sợi dây mềm quanh tay cầm.

Cuối cùng, cẩn thận quấn giấy Tuyên Thành quanh bốn cạnh của đèn lồng là đã có một chiếc đèn lồng thật đẹp.

Trần Song vặn vặn đôi vai vốn đã đau nhức của mình và nhìn ra ngoài. Mặt trời đã lặn từ lúc nào

Nhìn chiếc đèn lồng trước mặt, Trần Song lại nghĩ tới lúc ấy nhìn thấy Khương Tuyết nhìn chằm chằm chiếc đèn lồng trong cửa hàng với ánh mắt háo hức.

Hẳn là, sẽ thích đi......

Trần Song mím môi, lại cảm thấy không mấy tự tin.

"Khụ......"

Đột nhiên phía sau Trần Song vang lên một giọng nói, khiến nàng sợ đến mức suýt chút nữa đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Em cũng làm đến quá si mê rồi đó."

Trần Song quay người theo tiếng nói, cuối cùng thấy rõ cửa phòng mình mở ra, một người phụ nữ cao gầy đang đứng ở cửa.

Phần tóc bên tai của người phụ nữ dài đến vai, những lọn tóc mỏng phía sau xõa xuống, phần đuôi hơi cong vào trong. Với đôi môi đỏ mọng, vẻ ngoài rạng rỡ của cô trông thật lạc lõng so với chiếc áo sơ mi cài cúc kín.

Có lẽ là do máy điều hòa trong phòng quá nóng nên cô cởi áo vest khoác nhẹ lên cánh tay. Dưới áo là váy dài, nối liền với giày cao gót xinh đẹp.

Trần Độ có vẻ đẹp ôn nhu hơn so với Trần Song một chút, nhưng khí tràng quanh thân chị thì lại mãnh liệt hơn. Chỉ có cặp mắt như tinh linh kia, làm hai người thoạt nhìn qua có vài phần giống nhau.

Trần Song chớp đôi mắt hồ ly, nàng vậy mà có chút ngoan ngoãn ở trước mắt người trước mặt.

Nàng cúi thấp đầu, nhẹ nhàng mà hô một tiếng.

"Chị."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro