[Bách hợp] Lòng ta bay lên (Chương 15 - 18)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

15, chương thứ mười lăm . . .

Bất quá lúc này thần trí của nàng coi như sáng suốt, ngón tay tham lam của Lâm Duệ trượt xuống, ôm nàng vào trong ngực, bắt đầu hôn lên cổ của nàng, Phi Nhi yếu ớt, vội vàng nói: “Chị Duệ, đây là đang ở trong công ty. “Bàn tay của Lâm Duệ lại dời lên trên, còn cách quần áo cầm lên mềm mại ở trước ngực của nàng vuốt ve nhè nhẹ, đôi chân Phi Nhi mềm nhũn, sắp ngã quỵ xuống, vội vàng bắt được cánh tay của Lâm Duệ, nói: “Chị Duệ, chị nói không có khả năng làm cho người khác hiểu rõ chuyện của chúng ta.”

Hidden Block (Yêu cầu phải có 10 post(s), bạn đang có 86 post(s)):

Thanh âm của nàng rên rỉ lên, nhưng lại liều mạng chịu đựng, không dám để tiếng rên rỉ thoát ra, Lâm Duệ cũng đã giải khai y phục của nàng, lôi kéo nàng xoay người lại, làm cho mặt nàng xoay về phía mình, đem cái áo ngực màu bạc hà đẩy lên trên, một đôi mềm mại phấn chạm ngọc mài của Phi Nhi lập tức bật ra, Lâm Duệ cúi đầu, đem một nụ hoa ngậm vào trong miệng mút, Phi Nhi cả người đều căng thẳng, chỉ có thể cắn môi chịu đựng.

Lâm Duệ cứ cúi đầu mút lên, một tay vén lên cái váy của Phi Nhi, đưa tay vuốt ve bắp đùi trơn mềm của Phi Nhi, sắc mặt Phi Nhi đỏ bừng, hô hấp không ổn định. Lâm Duệ lại đột nhiên tàn nhẫn nhéo một cái ở tại trên đùi của nàng, Phi Nhi thất thanh hét lên, vội vàng lấy tay che lại tiếng hét, Lâm Duệ ngẩng đầu lên, nhìn thấy quẫn bách lại say mê Phi Nhi, cười nhẹ rút ra tay nàng, hôn lên môi của Phi Nhi, một tay kia từ dưới váy đem quần lót của nàng kéo xuống.

Phi Nhi hoàn toàn mềm nhũn cơ hồ ngã quỵ xuống, Lâm Duệ nhưng lại tại lúc này nói nhẹ bên tai nàng: “Kéo váy lên.”

“A?” Phi Nhi e lệ rụt rè tưởng chừng muốn tông cửa xông ra, nhưng vẫn là thuận theo kéo váy lên, hai tay nàng nhấc váy lên, cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn Lâm Duệ. Lúc này nàng áo rách quần manh, thân thể mỹ lệ nhiều chỗ cũng bại lộ trong không khí, sợi tóc quấn quanh cần cổ trắng nõn của nàng, cảnh tượng ướt át này so sánh với hoàn toàn lộ ra sức hấp dẫn còn muốn trí mạng.

Lâm Duệ nhưng vào lúc này đi vào trong thân thể của nàng, không có một chút thương tiếc, nàng thấy Phi Nhi phản ứng mãnh liệt, dùng sức truy tìm lên kích thích.

Lúc chiều Phi Nhi mặc chiếc váy, ở trong công ty không dám tùy tiện ngồi xuống, nếu như ngồi xuống rồi cũng không dám nâng lên chân, lúc nào cũng kéo váy, chỉ sợ bị người phát hiện Lâm Duệ lưu lại tàn phá bừa bãi dấu vết ở trên đùi nàng, làn da của nàng rất trắng, coi như chỉ là một vết ngắt nhỏ nhìn qua cũng rất rõ ràng.

Lâm Duệ luôn ra nan đề khó như vậy cho nàng, một bên làm cho nàng cẩn thủ bí mật này, một bên lại chẳng phân biệt được địa điểm muốn làm cái gì thì làm cái đó, rồi lại lưu lại rất nhiều ái muội dấu vết trên người nàng, Phi Nhi chỉ có thể vắt hết óc đi che dấu.

Bất quá Phi Nhi vẫn là bỏ đi, không ai hiểu rõ nàng đi vào lúc nào, không ai hiểu rõ nàng đi đâu, lần này nàng cũng không có cáo biệt cùng Lăng Nguyệt Hoa, đi gọn gàng sạch sẽ, để cho Lâm Duệ cảm thấy nàng tựa hồ cũng không có lưu luyến một chút nào.

Mãi đến đêm khuya Phi Nhi cũng không có trở về, Lâm Duệ mới ý thức được nàng lại một lần nữa bỏ đi, Lâm Duệ kêu người khắp nơi đi tìm Phi Nhi, Phi Nhi lặng yên không một tiếng động bỏ đi như vậy làm cho nàng đặc biệt phát điên.

Phi Nhi tìm được căn chung cư rách nát của Trần Thư Hoa ở tại ngoại ô thành phố, lúc tới nơi, Trần Thư Hoa không có ở nhà, Phi Nhi một cước đá văng cánh cửa phòng cũ kỹ của hắn, đem hành lý đơn sơ của mình ném lên trên cái bàn duy nhất trong phòng, sau đó gọi một cú điện thoại cho Trần Thư Hoa. Trần Thư Hoa đến gần chạng vạng mới trở về, nhìn thấy ổ khóa bị làm hư lắc lư treo trên cánh cửa, cũng bó tay.

Phi Nhi ngồi ở trên giường, nhàm chán đong đưa hai chân, nhìn thấy mũi chân của mình, thấy Trần Thư Hoa vào cửa, Phi Nhi nói: “Đêm nay ở một đêm chỗ này của anh, đi theo anh làm việc trước, ngày mai em mới đi thị trấn.” Trần Thư Hoa gật gật đầu.

Màn đêm buông xuống, Phi Nhi cùng đi theo Trần Thư Hoa, lái một chiếc xe màu đen cũ mèm, hướng mục tiêu xuất phát, rất nhanh Phi Nhi đã phát hiện một sự kiện, phương hướng mà xe chạy tới, chính là khu nhà xa hoa của Lâm Duệ. Xe dừng ở bên đường lộ, Phi Nhi nghi hoặc nói: “Anh nói người kia lại có thể ở trong khu nhà này?”

Trần Thư Hoa gật gật đầu, xoay người dọc theo một con đường đi đến, Phi Nhi vội vàng đuổi kịp hắn.

Trong bóng đêm, Trần Thư Hoa và Phi Nhi từ trong một góc hẻo lánh leo lên trên một bức tường, bên cạnh bức tường cành cây liễu che khuất, Trần Thư Hoa giơ lên một cái ống nhòm nhìn phía trước một lát, sau đó đem ống nhòm đưa cho Phi Nhi, Phi Nhi giơ lên cái ống nhòm nhìn hướng phía trong phòng, nàng nhìn thấy một người đàn ông trung niên đầy mặt râu ria đang bồi một đứa bé chơi đùa, đứa nhỏ luôn máy móc chơi đùa xếp gỗ, đó là một đứa bé trai, trên mặt thoạt nhìn một chút biểu cảm, không thấy vui vẻ, cũng không thấy buồn.

Trần Thư Hoa nói: “Người này anh theo dỏi đã lâu rồi, vẫn chưa xuống tay, bởi vì đứa nhỏ này, anh không muốn đứa bé này trở thành người chứng kiến tại hiện trường giết người.” Phi Nhi vẫn nhìn trong ống nhòm, nói: “Anh muốn em làm gì?” Trần Thư Hoa nói: “Lần này không cần em giết người, để cho anh, em nghĩ biện pháp mang đi đứa bé kia.”

Phi Nhi nghi hoặc nói: “Đứa bé này. . . . .”

“Cùng chúng ta đã qua giống nhau.” Trần Thư Hoa ngắt lời nàng, nói tiếp: “Đứa bé này ở bên cạnh hắn đã lâu lắm rồi, đứa nhỏ này là bị hắn lừa tới, luôn nhốt tại trong phòng này, chưa bao giờ để cho cậu ta đi ra.”

Phi Nhi thế nhưng chưa bao giờ hiểu rỏ những tên mặt người dạ thú vào năm đó, lại có thể ở gần bên cạnh mình như vậy, nếu như Phi Nhi sớm đã phát hiện mà nói, khả năng chính mình nàng đã xuống tay trước giết người này. Nàng buông xuống ống nhòm, nói: “Được, em đi vào.”

Tiếng nói của nàng chưa hết, người đã từ đầu tường trượt xuống, không bao lâu lại xuất hiện ở một góc trong vườn hoa, lại nhanh chóng biến mất, lại một lần nữa xuất hiện thì, nàng đã muốn leo lên lầu hai của căn nhà nhỏ theo phong cách Tây phương này, thân ảnh nhanh nhẹn tựa như một con mèo, Trần Thư Hoa tán thưởng nhìn thấy nàng, lấy xuống bao quần vợt trên vai, lấy ra cây súng bắn tỉa, xuyên thấu qua kính nhắm của cây súng nhìn hướng đối diện.

Phi Nhi ẩn vào trong gian phòng, trong bóng đêm đập vang cửa phòng nọ, người đàn ông trung niên vội vàng đứng lên nhìn, ngoài cửa nhưng lại không có ai, hắn đóng cửa lại, trở lại bên người đứa nhỏ bên người, một lần nữa đem đứa nhỏ ôm vào trong lòng ngực, nói: “Chú mua Transformers cho con, con không vui sao?” Cửa phòng nhưng lại vang lên, hắn nhìn ra ngoài cửa lần nữa, vẫn là không có người nào, người hầu và người nhà của hắn sớm đã ngủ vào lúc này. Nam nhân nghi hoặc lên đóng cửa lại.

Tiếng đập cửa lại một lần nữa vang lên, người đàn ông vội vàng qua mở cửa, nhìn ra phía ngoài, vẫn là không ai, hắn đi ra ngoài hành lang, mở đèn trong hành lang lên nhìn tới lui.

Đứa bé trai ngồi trong phòng nhưng lại nghe được có người gõ lên cửa sổ thủy tinh, đứa bé trai ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một chị có cặp mắt to, trên mặt mang nụ cười đang vẫy tay với cậu ta, ý bảo cậu ta đi lại. Cậu bé nghi hoặc đã đi tới, bên ngoài Phi Nhi mỉm cười, nói: “Cậu em mở cửa sổ ra cho chị được không?”

Cậu bé nhìn thấy nụ cười trên mặt và ánh mắt sáng của nàng, đem cửa sổ mở ra, cũng vào lúc này, không hiểu ra sao người đàn ông quay lại, đẩy ra cửa phòng, Phi Nhi tại đây trong nháy mắt, một tay ôm chặt cậu bé, buông ra một tay kia đang bám chặt lên bệ cửa sổ, nàng mang theo cậu bé nhảy xuống dưới, ngã trên bãi cỏ dưới lầu, cậu bé thì gục trong lồng ngực của nàng, lông tóc không có thương tổn.

Ngã trên mặt đất Phi Nhi bị chấn khó chịu, một tay liều mạng che miệng, ngăn lại tiếng ho khan của mình, cậu bé vẫn còn vẻ mặt mờ mịt, hỏi: “Chị là ai?” Phi Nhi còn chưa trả lời, trong bầu trời đêm liền truyền đến một tiếng súng nổ, tiếng súng rất nhanh biến mất trong đêm đen yên tĩnh, Phi Nhi trong lòng chấn một chút, lập tức ôm lấy đứa nhỏ, xoay người hướng bức tường chạy tới.

Phía sau đèn sáng lên, trong gian phòng truyền đến vài tiếng ồn nhỏ: “Vừa rồi là tiếng gì vậy?” Phi Nhi duỗi tay ra ngoài, Trần Thư Hoa bắt được tay nàng, có người mở cửa đi ra xem, nhưng lại chỉ nhìn thấy một cái bóng dáng giống như con mèo chợt lóe lên rồi biến mất tại đầu tường.

Chuyện đêm nay hoàn thành thật gọn gàng, duy nhất một điểm nhỏ phiền phức chính là mang trở về đứa bé này, đứa bé này đại khái mười tuổi, ở trong căn phòng lung tung rối loạn của Trần Thư Hoa, Phi Nhi an ủi cậu bé, cho cậu ta mua tới một chút món ăn bình dân, dỗ dành cậu ta nói: “Nói cho chị em tên là gì.”

Cậu bé nói: “Em gọi là Cát Phi.”

Phi Nhi than thở một chút, vuốt đầu nhỏ của cậu ta, nói: “Tốt lắm, hiện tại sẽ không còn có người thương tổn em.” Cát Phi đối với món ăn bình dân mà Phi Nhi mua tới không có hứng thú, nhìn lên Phi Nhi nói: “Chị, các người là người tốt sao?”

Những lời này hỏi ra làm Phi Nhi và Trần Thư Hoa đều cũng dở khóc dở cười, Phi Nhi nghĩ nửa ngày, nói: “Tóm lại chúng ta sẽ không thương tổn em.”

“Vậy các người có thể đưa em về nhà sao?” Trong mắt Cát Phi kỳ vọng nhìn lên Phi Nhi, Phi Nhi nói: “Em nhớ rõ nhà của em ở nơi nào không?” Cát Phi nghĩ một lát, nói: “Nhà của em ở tại bên đường một trạm xe lửa.”

Cậu ta cung cấp tin tức cụ thể chỉ có cái này, hai người đều cũng khó xử. Phi Nhi nói: “Làm sao bây giờ? Em ngày mai phải đi, em không thể lưu lại ở thành phố.” Trần Thư Hoa suy nghĩ một chút, nói: “Anh có thể tạm thời chiếu cố cậu ta, mãi cho đến tìm được người nhà của cậu ta.” Trong mắt Phi Nhi nhưng lại tràn ngập không tín nhiệm, nói: “Anh chiếu cố cậu ta? Anh chiếu cố cậu ta, em vẫn chưa yên tâm đâu.”

Trần Thư Hoa lành lạnh liếc nàng liếc mắt một cái, nói: “Anh không phải cầm thú.”

“Nhưng những người đã trải qua như chúng ta tâm lý đều sẽ có một chút vặn vẹo.” Phi Nhi như trước không tín nhiệm Trần Thư Hoa có thể chiếu cố tốt đứa bé này, Trần Thư Hoa nhưng lại đi tới, ở tại bên tai nàng nói: “Em yên tâm, anh có vặn vẹo cũng chỉ chừa cho một số người nào đó thôi.”

Phi Nhi tức giận bĩu môi, suy nghĩ một chút, đưa tay kéo bàn tay của Cát Diệc Phi, ở tại trên tay cậu ta viết xuống một chuỗi số điện thoại, nói: “Xem ra em tạm thời chỉ có thể cùng theo cái anh này, chị có rất nhiều chuyện phiền toái, cũng không có thể chiếu cố cho em, nếu anh ấy đối với em không tốt, em phải lập tức gọi điện thoại cho chị, nếu là anh ấy dám đối với em làm một chút chuyện gì quá phận, chị sẽ giết anh ta.”

Trần Thư Hoa dở khóc dở cười, Cát Phi nhưng lại mờ mịt nói: “Chuyện quá phận thì là như thế nào?” Phi Nhi lấy làm lạ, nói: “Là giống như người đàn ông đã gạt em tới đã đối với em.” Cát Phi lập tức hoảng sợ lên, ngó lên Trần Thư Hoa, đối với Phi Nhi nói: “Chị hay là chị dẫn em đi đi.”

16, chương thứ mười sáu . . .

Trần Thư Hoa cười nhạo lên, kéo ra cái ghế lại ngồi kế một bên, nói: “Em xem đi, đang tốt lành lại muốn dọa cậu ta.” Phi Nhi có chút buồn rầu, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ, nói: “Đêm nay chị bồi em một đêm, ngày mai phải đi rồi, bất quá sau này em tốt hơn nghe theo lời anh này, biết không?”

Đêm khuya, Phi Nhi ôm lấy thân thể gầy nhỏ của Cát Phi ở tại trên giường Trần Thư Hoa vượt qua một đêm, Trần Thư Hoa đêm khuya đi tìm người khác tá túc, một đêm không nói chuyện, Phi Nhi trời vừa sáng liền bước lên xe đi đến cái thị trấn kia, do nhiều ngày trước, nàng đã liên lạc với chỗ đó tìm một phần công việc, ở bên kia, nàng có thể bất cứ lúc nào quay về thành phố, mà không cần lo lắng bị Lâm Duệ phát hiện nàng.

Hôm nay là cuối tuần, Lâm Duệ dậy thật sớm, đem đồ đạc của Phi Nhi sửa sang lại một cái, xem nàng ta đã mang đi những thứ gì, Phi Nhi mang đi một ít bản vẽ nháp bằng tay của mình, sách manga, quần áo chẳng hạn lại đem không nhiều, lại mang theo một barbie, đó là khi Phi Nhi qua cái sinh nhật đầu tiên ở trong nhà này, Lâm Duệ đã tặng cho nàng ta.

Món quà nọ bao gồm quần áo trang sức của barbie, phòng nhỏ và xe đẩy, còn có thêm những món đồ chơi nhỏ phụ trợ như chó con linh tinh gì đó toàn bộ tính ra thật là đắt tiền, đó là Phi Nhi từ khi lọt lòng tới nay nhận được món quà quý giá nhất, mặc dù ở trong mắt Lâm Duệ đây chẳng qua là một món đồ chơi tầm thường, Phi Nhi lúc ấy nhưng lại cảm động muốn rớt nước mắt.

Bất quá lần này nàng bỏ đi, chỉ mang theo có búp bê đó, còn lại mấy cái đồ chơi khác cũng không mang theo.

Trên TV đang phát sóng tin tức, người hầu đẩy cửa phòng ra, đem bữa sáng đưa đến trong gian phòng Lâm Duệ, nói: “Tiểu thư, bữa sáng tốt lắm.” Lâm Duệ phất tay ý bảo người hầu để xuống là được, nàng đang nghe tin tức buổi sáng: “Tối hôm qua lại xảy ra một vụ án mạng, người chết là một người đàn ông ở lân cận, năm nay bốn mươi ba tuổi, theo cảnh sát phỏng đoán, vụ hung sát án này cùng với mấy vụ hung sát án trước đó có quan hệ, đều là cùng là một người gây nên, là cùng một vụ hung sát liên hoàn.”

Người hầu cũng thuận tiện nghe một chút, thuận miệng nói: “Phi Nhi tiểu thư cũng không biết đã đi đâu, gần nhất trị an kém như vậy, không cần xảy ra chuyện gì mới tốt.” Tiếng chuông điện thoại di động của Lâm Duệ nhưng lại vang lên, Lâm Duệ bắt điện thoại, là Trầm Tuấn Hùng gọi lại, Trầm Tuấn Hùng nói: “Em chuẩn bị xong chưa? Anh đã đến trước cửa nhà em.”

Bọn họ hẹn ngày hôm nay cùng đi biệt thự vấn an cha của Lâm Duệ.

Phi Nhi ở tại thị trấn nhỏ tìm kiếm phần công việc trong một trường tiểu học, làm cô giáo dạy Mỹ thuật, tiền lương không cao, một tháng chỉ có hơn một ngàn, bất quá trường học cung cấp ký túc xá. Ngày hôm nay tới báo danh, chỗ hiệu trưởng cũng không có ai, chỉ có một ông lão coi cửa, cũng may Phi Nhi lúc trước đã liên hệ tốt rồi, tự báo thân phận của mình, ông lão liền dẫn nàng đi tới ký túc xá.

Đó là một căn phòng nhỏ sơ sài, trong phòng chỉ có một cái giường, nhà vệ sinh phòng tắm đều là xài chung trong ký túc xá, còn có một phòng bếp, cũng là phải xài chung tại trên lầu ba.

Phi Nhi quét dọn sơ căn phòng, đem bao hành lý của mình đặt lên trên giường, nàng phải đi ra ngoài mua một chút đồ dùng hằng ngày.

Màn đêm dần dần rơi xuống, Phi Nhi đem căn phòng nhỏ sửa sang lại đổi mới hoàn toàn, trên giường trải lên ga giường mới, trên mặt đất thả hai cái ghế đa công năng vừa làm cái tủ nhỏ vừa làm ghế ngồi, đem đồ cá nhân của mình để vô trong, Phi Nhi lấy ra búp bê từ trong túi xách ra, barbie mặc trên người là cái áo sơ mi trắng đen, lúc rảnh rỗi, Phi Nhi yêu thích cho búp bê mặc những bộ trang phục nghề nghiệp này, bởi vì kiểu cách này càng gần giống dáng vẻ của Lâm Duệ.

Phi Nhi đem búp bê đặt ở bên cửa sổ, chính mình cũng gục bên cửa sổ, nhìn lên búp bê, nói: “Ta nhớ được ngươi hôm nay hẹn bạn trai đi thăm ba của ngươi, hắn sẽ hôn ngươi đi? Ngươi có nhớ mang khăn ướt không?” Búp bê đương nhiên không có trả lời nàng, Phi Nhi nhìn ra sân thể dục bên ngoài không có một bóng người, thì thào lên: “Ta đi rồi, ngươi có sốt ruột không? Có nhiều lo lắng không?”

Rồi lại nói vòng vo: “Nhưng mà. . . . Ngươi đừng sốt ruột, ngươi sốt ruột lòng ta đau, bất quá, ngươi không cần lo lắng nhiều? Ngươi có yêu ta không?” Nàng quay đầu nhìn thoáng qua búp bê, búp bên im lặng như trước. Phi Nhi cười cười, nói: “Kỳ thật không cần ngươi trả lời ta, ngươi chịu nghe ta nói là được rồi.” Phi Nhi ngắm lên búp bê trước mắt, nhẹ nhàng nói: “Ta yêu ngươi.”

Mục tiêu kế tiếp của Trần Thư Hoa chính là Cung Thiên Hoa, Cung Thiên Hoa trong ngày thường ra vào đều có bảo vệ, lúc ở nhà giữa ban ngày ban mặt cũng che bức màn, làm quá nhiều việc trái với lương tâm, nửa đêm chỉ sợ quỷ gõ cửa, giết hắn là tương đối khó khăn, Phi Nhi chờ đợi Trần Thư Hoa thông tri nàng khi nào thì động thủ, Trần Thư Hoa nhưng lại gọi điện thoại tới nói, thay đổi mục tiêu, bởi vì Cung Thiên Hoa ngày hôm qua đột nhiên đã đi nơi khác, chỉ có thể chờ hắn trở về rồi nói.

Tên Cung Thiên Hoa này hiện tại so sánh với trước kia cẩn thận nhiều hơn, mà còn gọi người điều tra Trần Thư Hoa, tuy rằng hoàn toàn không có rõ ràng, nhưng là bị người luôn theo dỏi tóm lại không phải là chuyện tốt gì.

Lại là một ngày chủ Nhật, Phi Nhi đang chờ xe ở bên đường, mấy đứa trẻ con đang chơi đùa bên đường lộ, những đứa bé đó là học sinh của nàng, ngôi trường này là một trường trung học tư nhân, điều kiện thực sơ sài, nhưng những đứa trẻ này, đều cũng rất đáng yêu, nhìn thấy Phi Nhi đứng ở bên đường, bọn nhỏ xông tới, trong đó một đứa lớn tiếng hỏi: “Cô giáo, cô phải đi đâu?”

Phi Nhi cười híp mắt nói: “Cô muốn đi thành phố bàn chút việc.”

Trần Thư Hoa đem mấy tấm hình ném cho nàng, trong hình, là một người đàn ông trung niên hói đầu, mang một cái mắt kiếng, nhìn qua lịch sự nho nhã, dáng người khá cao, Phi Nhi vừa nhìn, nói: “Em nhận ra người này, hắn làm nghề gì?” Trần Thư Hoa nói: “Hiệu trưởng của một trường trung học, gọi là Hồ Diệc Trí.”

Hồ Diệc Trí, ở mặt ngoài có một gia đình hoàn chỉnh, một đứa con gái hoạt bát đáng yêu, và một người vợ xinh đẹp thướt tha do bảo dưỡng, bản thân là một thành phần tri thức, Phi Nhi nói nhỏ: “Anh nói con gái và vợ hắn hiểu rõ chuyện của hắn sao? Em nhớ được trong đám khốn kiếp đó hắn chính là tên biến thái và tàn nhẫn nhất.” Trần Thư Hoa nói: “Biểu hiện của hắn lúc ở trong nhà vô cùng tốt, rất tốt, vâng vâng dạ dạ, biểu hiện so với con chó Nhật còn muốn ngoan ngoãn, bởi vì vợ của hắn chính là một quan nhị đại, chỉ cần vợ hắn khó chịu, hắn bất cứ lúc nào cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.”

Phi Nhi nhàn nhạt nói: “Thực ghê tởm.”

Trần Thư Hoa xài một tuần theo dỏi hắn, đem hắn mỗi ngày quy luật nắm giữ rành mạch rõ ràng, mỗi ngày sáng chín chiều năm đúng hạn đưa đón đi làm, một chiếc BMW, đó là một chiếc BMW ổn định giá xe, cái nhãn hiệu xe này tựa hồ càng ngày càng bình dân hóa, chiếc xe này có thể thấy tràn lan trên đường phố, có người còn nói đùa đó là xe vợ bé.

Bọn họ chuẩn bị xuống tay ngay tại bãi đậu xe, vẫn là như trước do Trần Thư Hoa động thủ, Phi Nhi hiệp trợ hắn.

Trần Thư Hoa lặng yên không một tiếng động mai phục trong bãi đậu xe của trường học, Phi Nhi thì đứng ở bên đường cái đối diện với trường học, cầm ống nhòm trong tay, nhìn sang trường học, điện thoại di động thông lên, nàng cầm theo headset, có thể bất cứ lúc nào cùng với Trần Thư Hoa liên hệ. Tan học lúc chiều tối, từng đàn học sinh từ trường học ùa ra, Phi Nhi nhìn thấy Hồ Diệc Trí, Hồ Diệc Trí cũng đang hướng phía ngoài đi ra, dưới nách của hắn kẹp chặt một cái cặp công văn, âu phục giày da, một dáng vẻ đạo mạo, hắn đang vội vàng cùng với một nữ học sinh đi ra, vừa đi vừa nói chuyện.

Phi Nhi nghe không được bọn họ đang nói cái gì, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Hồ Diệc Trí nhìn hướng nữ học sinh, nàng cảm thấy từng đợt buồn nôn. Phi Nhi đối với headset nói nhỏ; “Hắn hướng bãi đậu xe đi qua, lập tức tới ngay.”

“Đã biết.” Trong tai nghe truyền đến tiếng của Trần Thư Hoa.

Phi Nhi nhưng lại nhìn thấy Hồ Diệc Trí dừng bước, tiếp một cú điện thoại, vội vàng nói: “Hắn dừng lại ở bên ngoài, đang nghe điện thoại… Hắn lại đi trở về.”

Trần Thư Hoa vội vàng nói: “Hắn chuẩn bị đi nơi nào?”

Một chiếc xe dừng ở bên ngoài cổng trường, là một chiếc Porsche tuyệt đẹp tinh xảo, vợ của Hồ Diệc Trí từ trên xe bước xuống, Hồ Diệc Trí vội vàng đã đi tới, mặt cười tươi. Vẻ mặt vợ của Hồ Diệc Trí nhưng lại lành lạnh, từ trong túi xách lấy ra mấy tấm hình ném lên người Hồ Diệc Trí, nói: “Đây là chuyện xảy ra như thế nào?”

Tiếng của bà ta cực kỳ lớn, lớn đến đường cái bên này Phi Nhi cũng nghe được: “Ly hôn!”

Vợ của Hồ Diệc Trí nói xong, xoay người liền phải rời khỏi, Hồ Diệc Trí vội vàng kéo bà ta, đang giải thích với bà ta cái gì. Hai người ngay tại trên đường phố cãi cọ lên. Trần Thư Hoa nói: “Hắn đi đâu, em cảm thấy được hắn còn có thể trở về lấy xe sao?” Phi Nhi nói: “Khả năng không về, hôm nay sợ rằng không được, thiệt nhiều người đang vây xem.”

Hai vợ chồng Hồ Diệc Trí vẫn còn cãi nhau, Phi Nhi không biết trong tấm hình là cái gì, nhưng nhìn thấy bà ta thực kiên trì, cũng rất đoạn tuyệt. Hồ Diệc Trí bắt đầu càng ngày càng kích động lên, tuy rằng từ vừa mới bắt đầu hắn vẫn luôn cười lên, bất luận vợ hắn nói chuyện nhiều khó nghe đều cũng cười lên bồi theo nói tốt, thế nhưng khi vợ hắn nổi giận đùng đùng ném xuống hắn xoay người tính toán lên xe, hắn đột nhiên liền thay đổi mặt mủi, từ phía sau cho vợ hắn một cái tát mạnh bạo, đánh lên trên cái ót của vợ hắn, vợ của hắn bị đánh chúi nhủi về phía trước.

Hồ Diệc Trí lập tức xông lên, lấy chân hung hăng đạp lên người vợ hắn, quyền đấm cước đá. Mắt thấy màn náo kịch này, Phi Nhi thấy được biểu cảm trên mặt vợ hắn, nét mặt thực có ý tứ, không phải kinh hách, không phải sợ hãi, mà là nhất thời cũng chưa cảm nhận ra được đau đớn, tất cả là bất ngờ ngu muội, vẫn nhìn lên Hồ Diệc Trí, hình dạng si ngốc giống như là một nữ vương bị người hầu của bà ta quạt một bạt tay.

Thân thể của Hồ Diệc Trí nhưng lại tại lúc này đột nhiên cứng lại, hắn ngạc nhiên nhìn trước mắt bà vợ mình bị mình đánh cho mặt mủi bầm dập, đưa tay đi sờ cổ của mình, động mạch bên cổ trái của hắn, ghim vô một miếng thủy tinh sắc bén. Hắn theo bản năng đem mảnh vở thủy tinh rút ra, máu tươi lập tức phun mạnh ra, giống như suối phun phún ra, vẩy rơi trên mặt đất.

Bà vợ của hắn vẫn ngu muội như cũ, mãi cho đến khi vài giọt máu tươi rớt xuống trên chân bà ta, bà ấy mới la hoảng lên, vừa thét lên sợ hãi vừa liều mạng lui về phía sau, mà đúng lúc này bà ta lại nghe được một thanh âm ngay tại bên tai bà ta nói: “Bà thật là may mắn, thủ tục ly hôn có thể miễn.” Bà ta lập tức quay đầu nhìn lại, bên người chỉ có người xem náo nhiệt ồn ào.

Phi Nhi thấy những tấm ảnh bị ném xuống đất, trong hình là Hồ Diệc Trí cùng một cô bé đang ở chung, cô bé gái trang điểm dày đặc, khó có thể nhìn ra tuổi thật, bất quá Phi Nhi cảm thấy được cô bé này tuyệt đối sẽ không hơn mười sáu tuổi, mười sáu tuổi đối với Hồ Diệc Trí mà nói đã muốn quá già rồi.

Vợ của Hồ Diệc Trí chỉ sợ cho tới bây giờ cũng không rõ ràng lắm, chồng bà ta yêu thích đến tột cùng là cái gì.

Lặng yên không một tiếng động ly khai đám người xem náo nhiệt, Phi Nhi ngồi trên băng ghế ở bên đường, nhìn bàn tay của mình ngẩn người. Một lát sau, Trần Thư Hoa tìm lại đây, nhìn thấy ngồi trên ghế Phi Nhi, nói: “Uy, em có thể xuất sư, ngày hôm nay biểu hiện rất không tệ.” Phi Nhi cúi đầu, không nói gì.

Trần Thư Hoa nói tiếp: “Anh căn bản không có nghĩ đến, em lại có thể tự mình động thủ.”

Phi Nhi vẫn không nói chuyện, Trần Thư Hoa cúi đầu nhìn lại, lại phát hiện nàng đang khóc. Trần Thư Hoa lấy làm lạ, nói: “Làm sao vậy? Em không cần phải khổ sở vì cái loại người này.” Phi Nhi nhưng lại nhẹ nhàng lau đi nước mắt, nói: “Em là tại vì chính em.”

Năm đó cô bé gái nhu nhược chịu đựng đủ loại lăng nhục, hiện tại không tồn tại nữa, cái cô bé kia, đã muốn từ một người bị hại biến thành người tàn bạo. Phi Nhi rất khó nói đây là một loại cảm giác gì, tóm lại vừa rồi lúc giết người, trong lòng cũng không có sợ hãi, tuy rằng nàng là lần đầu tiên giết người.

Không hề nghi ngờ, nàng luôn luôn thống hận những người này, Trần Thư Hoa phải muốn nàng giúp hắn giết người, nàng do dự là bởi vì quyến luyến lên Lâm Duệ, không tưởng dính vô những thứ hỗn loạn phiền phức này, cũng không muốn đi lên một cái không đường về, bởi vì nàng muốn cùng Lâm Duệ an ổn ở bên nhau, Trần Thư Hoa uy hiếp liền chặt đứt điểm quyến luyến này của nàng.

Sau này chính là một con đường không thể quay về, để Lâm Duệ đi qua cuộc sống thuộc về của riêng nàng đi, nếu như có thể, yên lặng thủ hộ nàng cũng là đủ rồi.

17, chương thứ mười bảy . .

.

Lâm Duệ đứng ở trên ban công, uống café, nhìn ra trầm tịch bóng đêm ở bên ngoài, T.V đang mở, là tin tức vào buổi chiều: “Buổi chiều ngày hôm nay vào khoảng 5:45pm, lại xảy ra một vụ án hung sát, người chết là hiệu trưởng của trường trung học Nam Hoa…”

Lại là một vụ án hung sát nữa, Lâm Duệ tìm ra điện thoại di động, bấm điện thoại cho Cung Thiên Hoa, nói: “Tôi kêu ông tìm người, ông đến tột cùng có manh mối hay không? Yên tâm? Ông kêu tôi làm sao yên tâm? Ông có coi tin tức không vậy? Lại thêm một vụ án hung sát, hiện tại trị an loạn thành như vậy, vạn nhất tiếp theo là nàng thì làm sao bây giờ?”

Tin tức buổi chiều vẫn còn tiếp tục: “Gần nhất bởi vì thành phố xảy ra một loạt vụ án, người dân đều cũng khủng hoảng không yên, tiếng oán than dậy đất, vụ án xảy ra cho đến nay, cảnh sát điều tra không có chút nào tiến triển, còn có rất nhiều người nghi ngờ năng lực của cảnh sát. . . . .” Lâm Duệ cúp điện thoại, thở dài.

Phi Nhi vẫn là rất muốn nàng, mỗi khi không làm gì, nàng sẽ nhớ tới mùi thơm cơ thể của Lâm Duệ, nhớ tới vòng tay ôm ấp mềm mại của Lâm Duệ, Lâm Duệ, Lâm Duệ, người này chiếm cứ toàn bộ không gian của nàng, bỗng nhiên xa nhau, Phi Nhi mỗi ngày dày vò trong tưởng niệm, suýt chút nữa lập tức cuốn gói trở về tìm nàng, bất quá ý nghĩ này, rất nhanh đã bị lý trí áp xuống, Phi Nhi tưởng nghĩ, nếu như thời gian qua lâu một chút, chờ cho đã quen rồi, nhớ nhung thì sẽ nhạt dần đi.

Nhoáng lên một cái, hơn một tháng trôi qua, Phi Nhi đã dần dần thích ứng cuộc sống nơi này, quen thuộc đồng sự bên cạnh, nhưng mà nhớ nhung không có một chút nào giảm xuống, ngược lại ngày càng mãnh liệt lên.

Ký túc xá của Phi Nhi rất đơn sơ, ngay cả T.V nàng cũng không có, laptop của nàng lúc bỏ đi cũng không có mang theo, cô giáo ở đối diện với nàng cũng có một cái T.V, có đôi khi sẽ kêu Phi Nhi cùng coi T.V, nhưng mà Phi Nhi không có hứng thú, lúc nhàn rỗi thì nằm trong phòng của mình vẽ một ít tranh châm biếm giết thời gian.

Cô giáo ở phía đối diện lại đột nhiên gọi to lên, mở cửa phòng của Phi Nhi kêu: “Phi Nhi, Phi Nhi, mau đến xem, đây không phải cô sao?” Phi Nhi kinh ngạc một chút, mở cửa nhìn ra, cô giáo đó đã muốn kéo nàng đi vô phòng của mình, trong T.V đang phát sóng quảng cáo, đúng là cái quảng cáo mà Phi Nhi làm đại diện phát ngôn, thì ra quảng cáo đã tung ra.

Phi Nhi vội vàng nói: “Không phải tôi đâu, bất quá bộ dạng rất giống.” Cô giáo nhìn Phi Nhi, nói: “Chỉ là người giống người? Vậy thì cũng quá giống.” Phi Nhi cười nói: “Cô không có thấy mặt của cô gái đó so với tôi tuyệt đẹp nhiều hơn sao.” Lúc quay quảng cáo có trang điểm qua, có ánh sáng đèn phụ trợ, nhiếp ảnh gia cũng tìm góc độ đẹp nhất mà chụp cho nàng, nàng trên màn ảnh quả thật so với hiện thực nhìn đẹp hơn nhiều lắm.

Cô giáo đó, thì vẫn nghi hoặc, tự nói thầm: “Thực sự chỉ là người giống người?” Phi Nhi nhẹ nhàng cười nói: “Tôi muốn đi mua cơm, cô đi chung không?”

Phi Nhi cùng cô giáo từ trong ký túc xá đi ra, cười nói hướng nhà ăn của trường học đi đến, vừa đi tới lại phát hiện trước cửa trường học dừng lại một chiếc xe, chiếc xe này Phi Nhi đã quá quen thuộc, đó là xe của Lâm Duệ, Phi Nhi sửng sờ tại chỗ này, một lát sau, nàng vội vàng đi ngược lại. Một người nhưng lại ngăn cản nàng, nói: “Phi Nhi tiểu thư, Lâm tiểu thư ở trên xe chờ cô.”

Lần này Lâm Duệ không chỉ tự mình tìm tới, mà còn dẫn theo người đến. Phi Nhi do dự một chút, nói: “Tôi không quay về.” Nàng xoay người lại hướng phía ngoài cửa trường đi đến, trước mắt rồi lại bị một người khác chặn đường đi.

Là Lâm Duệ, Lâm Duệ đứng ở đó nhìn chằm chằm Phi Nhi, Phi Nhi không yên cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt phẫn nộ của Lâm Duệ. Lâm Duệ đưa tay giữ nàng lại, lôi kéo nàng đi đến chỗ chiếc xe, Phi Nhi không yên sợ hãi nói: “Chị Duệ.” Lâm Duệ nhưng lại lớn tiếng ngắt lời của nàng, nói: “Em cho là em ở trong đây chị sẽ tìm không thấy em?”

Nói chuyện, Lâm Duệ đã đem Phi Nhi lôi lên xe, tài xế trên xe nói: “Phải đi về sao?” Phi Nhi vội vàng nói: “Tôi không đi về…”Lâm Duệ lại một lần nữa ngắt lời của nàng, nói với tài xế: “Kiếm một chỗ không người.” Tài xế lái xe đi, chạy đến một góc tường của sân trường.

Lâm Duệ mang đến bốn người theo sau trên chiếc xe khác, xe dừng lại, Lâm Duệ ý bảo tài xế xuống xe, tài xế xuống xe, cùng những khác đi lại chỗ phía xa đứng xoay lưng đưa về chiếc xe. Trong xe Lâm Duệ nói: “Vì cái gì? Trốn chỗ này? Nếu phải rời khỏi tại sao em không đi xa một chút?”

Phi Nhi nhìn thấy Lâm Duệ hùng hổ dọa người, theo bản năng cúi đầu rụt lại thân thể, nhỏ giọng nói: “Em không nghĩ tới chị lại nhanh như vậy tìm tới. . . .” Nàng thật sự không nghĩ tới Lâm Duệ lại nhanh như vậy kiếm tới, phần công việc này của nàng vốn là dùng để che dấu, Phi Nhi tính toán chờ một thời gian ngắn thì sẽ tìm kiếm một công việc khác. Lâm Duệ nhưng lại ngắt lời nàng, dùng giọng nói giận dữ nói: “Bởi vì trong khoảng thời gian này trừ ra công việc chị dùng thời gian còn lại tìm em! Em hài lòng chưa? Coi chị có bao nhiêu khẩn trương em phải không, ân? Em đi rồi chị giống như phát điên chạy đi tìm em, em nên hài lòng chứ?”

Phi Nhi cúi đầu không nói gì, Lâm Duệ tưởng rằng, Phi Nhi chỉ là hy vọng làm cho nàng chú ý, chỉ là muốn tìm kiếm một chút thăng bằng. Nàng nói: “Đi thu dọn đồ đạc của em, theo chị trở về. “Không nghĩ tới Phi Nhi nhưng lại lắc lắc đầu, nói: “Em không thể đi về.” Lâm Duệ vừa nghe tức giận khó giữ được bình tĩnh, nhìn Phi Nhi nói: “Cái gì? Không về? Em tới cuối cùng muốn như thế nào?”

Phi Nhi cúi đầu, không nói gì thêm, Lâm Duệ đưa tay đem nàng lôi đến trước người, một tay nâng lên cằm của nàng, để nàng nhìn thẳng mình, nói: “Em đã quên em đã nói gì? Hay là nói, em bây giờ đã thay đổi?” Phi Nhi vội vàng nói: “Em không có thay đổi.”Lâm Duệ ánh mắt biến được hồ nghi lên, nhìn nàng nói: “Thật sự?”

Lâm Duệ vừa nói, vừa cúi đầu hôn lên nàng, Phi Nhi lập tức say mê, cho đến một lúc sau, nàng cảm giác cả người có chút lạnh, mới phát giác Lâm Duệ đã đem y phục của nàng toàn bộ giải quyết, Phi Nhi kinh hoảng cuộn người đứng lên, nói: “Đây là đang bên ngoài.” Lâm Duệ nhưng lại không rãnh mà để ý, cúi người lại gần, đem nàng ôm vào trong ngực, vuốt ve hai đùi tuyết trắng của nàng.

Phi Nhi ở trong lòng ngực của nàng thở gấp hổn hển lên, tiếng nói nhu nhược vô lực ở bên tai nàng nói: “Chị Duệ, đừng như vậy. . . . . Em xin chị. . . . . Cầu chị.” Lâm Duệ nhưng lại cắn vành tai của nàng, mơ hồ nói: “Em còn nói em không thay đổi? Lại bắt đầu cự tuyệt chị, còn nói là em không thay đổi.”

“Nhưng mà bây giờ là đang ở bên ngoài.” Phi Nhi tận lực cuộn người lui lại, lo lắng nhìn ra phía ngoài, cũng không có ai tới gần chỗ này, vài người mà Lâm Duệ mang đến cũng cách rất xa, nhưng mà Phi Nhi vẫn thẹn thùng rụt rè không dám lên tiếng, nhìn thấy Phi Nhi cuộn tròn rúc vào trên ghế xe, Lâm Duệ dục vọng lại càng cường liệt, nàng nhích người lại, đem Phi Nhi áp dưới thân thể, một tay ôm chặt eo của nàng, để cho bộ ngực mềm mại của nàng dán lên lồng ngực của mình.

Thân thể của Phi Nhi thật mềm mại, ôn hương nhuyễn ngọc, tựa tại trong lòng ngực Lâm Duệ, sắc mặt sớm ửng hồng, thần trí mê ly dán lên gò má của Lâm Duệ cọ sát lên, một chút lý trí đã đắm chìm trong dục vọng. Lâm Duệ đem nàng chen chúc trên ghế xe phía sau, nâng lên một chân của nàng, một chân khác yếu ớt buông xuống, đi vào trong thân thể của nàng.

Phi Nhi đã hoàn toàn mất đi phương hướng, bên lỗ tai nghe được Lâm Duệ nói: “Gọi chị.” Lâm Duệ cực kỳ mê luyến tiếng rên rỉ của Phi kêu lên nàng “Chị Duệ”, tiếng yếu ớt như con cừu non mặc người xâu xé. Phi Nhi thở nhẹ lên: “Chị Duệ…” Run rẩy lên trong ngực của nàng, Lâm Duệ lại lần nữa hung hăng hôn nàng, đẩy ra hàm răng của nàng, tìm đến đầu lưỡi của nàng dùng sức mút lên.

Nhưng mà Phi Nhi vẫn không chịu trở về, ở trên xe qua loa sửa sang lại quần áo một chút, Lâm Duệ nói: “Em dựa vào cái gì mà không về? Em coi như muốn đi, chị cũng phải đồng ý mới được, chị có đồng ý cho em bỏ đi sao?” Phi Nhi vừa vuốt tóc của mình, vừa yên lặng lắc đầu, hành vi của Lâm Duệ tuy rằng bá đạo, trong lòng Phi Nhi lại là ấm áp, ít nhất nàng hiểu rõ Lâm Duệ vẫn còn để ý nàng, biết nàng bỏ đi, Lâm Duệ cũng sẽ rất lo lắng.

Lâm Duệ cắn nhẹ môi, nhìn đỏ ửng trên mặt Phi Nhi đã tan biến, suy nghĩ một lát, nói: “Tốt, không tính trở về, em không quay về, chị cũng không về, mãi cho đến khi em muốn trở về mới thôi, à không, là luôn luôn gây sức ép cho đến khi em phải đi về mới thôi.” Nàng lôi kéo Phi Nhi xuống xe, nói: “Đi, dẫn chị đi ký túc xá của em xem một chút.”

Bây giờ là lúc nghỉ trưa, học sinh ở trong trường học đều cũng về nhà, bất quá có nhiều giáo viên ở lại trường, lúc này không ít người đi ra xem tình huống, nhìn thấy Lâm Duệ lôi kéo Phi Nhi trở lại, đều cũng xì xào bàn tán. Phi Nhi quẫn bách theo bản năng lôi kéo cổ áo của mình, sợ Lâm Duệ lại lưu lại dấu vết ái muội, sợ bị người khác nhìn thấy.

Tới rồi trong ký túc xá của Phi Nhi, Lâm Duệ vội vàng nhìn thoáng qua, nhìn thấy gian phòng lại nhỏ lại chật không nói, mà cả đồ đồ dùng trong nhà đều không có. Lâm Duệ nhịn không được nói: “Rốt cuộc em là vì cái gì?”. Phi Nhi cúi đầu không nói chuyện, Lâm Duệ đưa tay vuốt tóc của nàng, nhìn thấy nàng dấu khuôn mặt đỏ dưới mái tóc, nói: “Làm vừa phải thì không sao cả, nếu quá mức sẽ không tốt.”

Nàng vừa nói, lại vừa hôn lên Phi Nhi. Phi Nhi tựa vào trong ngực của nàng, nói: “Buổi chiều em còn phải dạy một tiết học.” Lâm Duệ ở tại bên tai nàng cười nói: “Vậy chị đi xem em làm sao dạy học sinh của em.” Lâm Duệ luôn luôn quấn quýt si mê nàng, không để cho nàng có cơ hội hít thở không khí trong lành, Phi Nhi luôn luôn chìm đắm trong lồng ngực mềm mại của Lâm Duệ, vô lực thoát ra.

Buổi chiều đi dạy học, Lâm Duệ đi theo vô trong phòng học, tự mình kéo một cái ghế ngồi ở phía sau nghe giảng bài, Phi Nhi ngượng ngùng vội vàng ứng phó xong tiết học này, rốt cục đợi cho chuông tan học vang lên, Phi Nhi vội vàng đi đến bên cạnh Lâm Duệ, nói: “Chị Duệ, hay là chị đi về trước đi, cứ như vậy ảnh hưởng không tốt.”

Lâm Duệ cười như không cười, nói: “Trừ phi em theo chị đi về.”

Màn đêm dần dần buông xuống, Lâm Duệ ăn xong cơm Phi Nhi từ nhà ăn mua tới, chen chúc ở trên giường cùng với Phi Nhi ngủ chung, kỳ thật buổi chiều nàng vốn chưa ăn vài ngụm cơm, bởi vì nàng có thích sạch sẽ, tuy rằng Phi Nhi cho nàng dùng đôi đũa và hộp cơm của mình, vẫn còn đem hộp cơm và đôi đũa dùng nước sôi rửa lại rồi tiêu độc vài lần, nhưng mà Lâm Duệ ăn không trôi cơm tập thể này, mà còn hương vị của đồ ăn này càng không xong.

18, chương thứ mười tám . . .

Phi Nhi đau lòng nàng, muốn đi mua đồ ăn vặt cho nàng, lại bị Lâm Duệ kéo tới trên giường, Phi Nhi ngã vào trong ngực mềm nhũn của Lâm Duệ, lại một lần bị mùi hương thơm ngát bao quanh, nàng lại thất thần. Lâm Duệ duỗi tay nắm eo của nàng, nghe tiếng thở hào hển của nàng, hỏi: “Rốt cuộc là vì cái gì? Em vẫn là không nỡ bỏ chị đúng hay không? Nếu không nỡ bỏ, vì cái gì không theo chị trở về?”

Phi Nhi cắn môi không nói gì, Lâm Duệ xoay người áp tại trên người nàng, thật sâu hôn lên nàng.

Ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào trong cửa sổ, lại là một ngày mới bắt đầu, Phi Nhi thức dậy, một đêm không ngủ, người mệt mỏi vô cùng, ánh mắt cũng mông lung, bởi vì Lâm Duệ không cho nàng đi ngủ. Lâm Duệ lúc này cũng mệt nhọc, nhưng vẫn tràn đầy tinh thần, một tay vỗ về sau lưng bạch ngọc của Phi Nhi, Phi Nhi đẩy ra tay nàng, xoay người sang chỗ khác, lưng đưa về nàng, không rên một tiếng.

Nàng bắt đầu có chút mất hứng, Lâm Duệ tựa như một đứa nhỏ bốc đồng, thất thường, chỉ cần nghĩ muốn cái gì, nhất định phải lấy đến, lấy không được thì làm lăn lộn nũng nịu các loại, cố tình gây sự, chết sống quất lấy dây dưa. Phi Nhi bị nàng làm cho sắp hỏng mất, từ trước tới nay lần đầu tiên bị Lâm Duệ làm đến bực bội. Lâm Duệ cũng không thèm để ý, để tay trong mền ở trên mông của nàng nhéo một cái.

Phi Nhi không khỏi nói: “Chị rốt cuộc muốn như thế nào?” Lâm Duệ lại nói: “Em rốt cuộc muốn như thế nào? Tới cuối cùng có trở về hay không?” Phi Nhi cắn cắn đôi môi, nói: “Em không quay về.” Lâm Duệ nghe vậy, mạnh mẽ đem Phi Nhi kéo quay lại, oán hận hôn lên nàng, một bàn tay tiến quân thần tốc xâm nhập vào giữa hai chân của Phi Nhi.

Phi Nhi theo bản năng khép lại chân, cầu xin nói: “Không cần, có chút đau đớn. . . . .” Lâm Duệ nhưng lại không để ý tới lời của nàng, Phi Nhi nóng lòng lên, gần như hỏng mất dùng cái trán để lên bộ ngực Lâm Duệ nói: “Em đi về với chị còn không được sao?”

Phi Nhi tới cuối cùng vẫn là không lay chuyển được Lâm Duệ, cùng nàng đi trở về.

Về tới trong nhà Lâm Duệ, Lâm Duệ cái gì cũng không nói, lại đem Phi Nhi kéo vào trong phòng ngủ, ngã nhào xuống giường, Phi Nhi không khỏi co lại thân thể, nói: “Chị Duệ, chị lại muốn làm cái gì?” Lâm Duệ cười xấu xa lên, nói: “Em nói làm cái gì?” Phi Nhi hô hấp dồn dập, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ lên, nói: “Chính là. . . . Chính là. . . .”

Lâm Duệ đôi mi thanh tú nhướng lên, nói: “Bất kể cái gì? Cự tuyệt chị?” Phi Nhi vội vàng lắc đầu, Lâm Duệ nhìn lên ánh mắt của nàng, nói: “Vậy tại sao?” Phi Nhi ánh mắt lãng tránh, không dám nhìn thẳng ánh mắt của nàng, nói: “Nhưng mà cũng không thể không dứt nha… . .”

Lâm Duệ ha ha nở nụ cười, cắn cái lỗ tai nói: “Vậy em sau này vẫn còn có dám đi ra ngoài hay không?” Phi Nhi do dự lên không nói gì, Lâm Duệ ở trên lỗ tai nàng cắn một chút, nói: “Trả lời chị.” Phi Nhi kêu đau lên, dối lòng lắc đầu, Lâm Duệ nở nụ cười, lăn qua một bên, đưa tay ôm lấy Phi Nhi nói: “Ngủ với chị đi, mệt chết chị.”

Lâm Duệ cả quần áo cũng không có thoát, liền ôm lấy Phi Nhi ngủ thiếp đi, nàng mệt mỏi vô cùng. Phi Nhi nhưng lại dở khóc dở cười lên, trong lòng quyến luyến lại càng phát ra nồng liệt, nguyên lai Lâm Duệ đối với nàng vẫn là có rất sâu không muốn xa rời, chỉ vì khiến cho nàng trở về, hết khả năng gây rối lại gây sức ép Phi Nhi, tự mình cũng chịu đựng một đêm, chịu đựng mệt mỏi vô cùng cũng không nhận thua, trái ngược với một đứa nhỏ không hiểu chuyện thông thường.

Nàng lại nằm xuống ngủ, Phi Nhi nhất thời không có chút nào buồn ngủ, lẳng lặng ngắm lên gương mặt mỹ lệ trước mắt này, đưa tay vẽ lên hình dáng tinh xảo của khuôn mặt, thì thào tự nói: “Em vốn là không muốn rời đi chị, em chỉ tưởng nghĩ thời thời khắc khắc cùng với chị ở bên nhau, chính là, quan hệ của chúng ta như vậy có thể gắn bó bao lâu? Chúng ta có thể có tương lai sao?”

Hiểu rõ Lâm Duệ đối với nàng quyến luyến sâu như vậy, Phi Nhi càng ngày càng không thể dứt bỏ.

Phi Nhi lại lần nữa xuất hiện ở trong công ty, hơn một tháng không thấy, các đồng nghiệp trong công ty thấy nàng trở về, nhiều hơn hai phần nhiệt tình gặp lại sau lâu ngày xa cách, ào ào chào hỏi nói: “Phi Nhi, nghỉ phép trở về? Hawaii thích thú sao?”

“Phi Nhi, nghỉ phép trở về cũng không có mang quà cho chúng ta a?”

Phi Nhi sững sờ, vẫn không biết trả lời sao, tài xế của Lâm Duệ nhưng lại ôm lên tới một cái thùng giấy, ồn ào nói: “Đón một cái, đón một cái, Phi Nhi tiểu thư mang quà cho mọi người.” Lập tức có nữ đồng sự mừng rỡ nói: “Thật đúng là mang quà?” Có người nhận cái thùng, mở ra thùng, bên trong đều là các loại đồ vật nhỏ mà Lâm Duệ trước kia đi ra nước ngoài du lịch đã mua, cho rằng một phần tâm ý nhỏ, vậy cũng đủ rồi.

Phi Nhi không cần theo chân bọn họ giải thích hơn một tháng này mình đã đi đến nơi nào, Phi Nhi trong lòng mật ngọt mật, miệng nói: “Tự mình mọi người chọn ah, tôi muốn đi hội báo công tác.”

Đi vào phòng làm việc của Lâm Duệ, Lâm Duệ đang chuẩn bị công tác, Phi Nhi cười lên đi tới, đứng ở một bên ôm lấy bả vai Lâm Duệ, gò má dán vào gương mặt của nàng, giọng nũng nịu kêu nàng: “Chị Duệ, chị Duệ.”

Lâm Duệ nhàn nhạt cười nói: “Làm sao vậy?”

Phi Nhi nhẹ nhàng nói: Em thực cảm động…”

Phi Nhi thực dễ dàng thỏa mãn, tựa như Lâm Duệ ngay từ đầu đã nói, chỉ cần Lâm Duệ hơi đối với nàng tốt một chút, nàng sẽ cảm động đến rơi nước mắt.

Phi Nhi lại lần nữa than thở lên ngồi đối diện với Lâm Duệ, nói: “Vì cái gì để cho em giám chế cái quảng cáo này?” Lâm Duệ ngẩng đầu nói: “Làm sao vậy?” Phi Nhi trề môi, nói: “Cái quảng cáo này… Cái này. . Còn cần giám chế sao? Thật sự là. . . . . Không có một chút cảm giác nghệ thuật, còn có lời của quảng cáo này, thật dung tục, người mẹ không mua loại sữa này cho con thì là không thương con? Rồi còn muốn mấy đứa con nít ăn mặc kiểu như bà già, kiểu như ông già, rất hung ác, em chịu không nổi, chị để cho người khác làm giám chế được không?”

Lâm Duệ cười nói: “Người khác đều bận rộn, em mới trở về, trên tay không có việc gì nha.” Phi Nhi vẫn là nhướng mày lên, nói: “Thật không biết cái quảng cáo này thì là sáng ý của ai?” Lâm Duệ cười nói: “Chính là ông chủ công ty của cái sản phẩm này, toàn bộ quảng cáo sáng tạo của họ là do bản thân ông ta làm ra, chúng ta chỉ phụ trách chế tác.”

“Khó trách thô tục như vậy.” Phi Nhi ấm ức nói: “Được rồi, cái này còn phải tuyển ngoại cảnh.”

Chính vì vậy, nàng bị nhốt ở bên ngoài, đến tối lúc tan việc, khi Phi Nhi chuẩn bị đi về nhà, nhưng lại gặp phải một trận mưa to như trút nước, thời tiết thay đổi bất thường vào tháng sáu tháng bảy, vừa mới còn mặt trời chiếu rọi trên cao, ai ngờ không đến mười phút đồng hồ, đã trút xuống mưa rào nổi lên sấm chớp, trời mưa rất lớn, trên đường phố toàn là nước mưa, bánh xe đều ngập trong nước, giao thông bị tắt nghẽn, tiếng kèn xe hết đợt này đến đợt khác.

Mưa to như trút nước vẫn còn tiếp tục, Phi Nhi chỉ có thể núp ở trên sân ga tránh mưa. Ở tại trong mưa gọi một cú điện thoại cho Lâm Duệ, nói cho nàng biết mình bị kẹt trong mưa, trong điện thoại, Lâm Duệ nói: “Ah, vậy em nghĩ biện pháp nhanh lên trở về, đêm nay có bữa cơm gia đình, em không thể về trễ.” Nàng đang nói, bên cạnh truyền tới một tiếng gọi: “Tiểu Duệ, mau tới đây.”

Đó là tiếng của Trầm Tuấn Hùng, Lâm Duệ cúp điện thoại, Phi Nhi lặng đi một chút, nàng tưởng rằng, ít nhất Lâm Duệ sẽ kêu người hầu đem cây dù lại cho nàng.

Phi Nhi than thở một chút, nhìn thấy mưa to như trút nước không có một chút dấu hiệu tạnh lại, đem túi xách che trên đầu, chạy vào trong mưa.

Phi Nhi về đến nhà thì, cả người đã bị xối ướt sũng, đôi môi lạnh có chút tím lên, vào cửa lại phát hiện Lâm Vũ Thành, mẹ kế của Lâm Duệ là Phí Tuyết và em trai Lâm Nam đều cũng tới, Phi Nhi vội vàng mỉm cười ân cần thăm hỏi bọn họ: “Chú, dì, mọi người đã tới.” Lâm Vũ Thành không có đáp lời, Phí Tuyết cười nói: “Làm sao cháu mới trở về, bị xối thành như vậy?”

Phi Nhi cười nói: “Đi tìm cái ngoại cảnh, thì gặp phải mưa to, cháu đi thay quần áo trước đã.”

Lâm Duệ và Trầm Tuấn Hùng ở trong gian phòng trên lầu, Phi Nhi vội vàng thay đổi quần áo đi ra, vừa gặp bọn họ cũng đã ra tới.

Đêm nay người một nhà ở cùng một chỗ ăn cơm, vừa ăn, Lâm Vũ Thành một bên cùng với Trầm Tuấn Hùng tán dóc rất nhiều, tán gẫu không bao lâu, đề tài của bọn họ liền chuyển đến hôn lễ của Lâm Duệ và Trầm Tuấn Hùng. Trầm Tuấn Hùng nói: “Ý của ba cháu là, trong khoảng thời gian này trước tiên chọn một ngày đính hôn cho chúng cháu, để cho cháu tới hỏi trước bác Lâm nghĩ như thế nào?” Lâm Vũ Thành nghe vậy, nói: “Bác cũng là có ý này, ngày cũng thế các cháu chọn xong, trước tiên đính hôn rồi, sau đó chuẩn bị hôn lễ.”

Phi Nhi trong lòng kinh động một chút, vội vàng nhìn Lâm Duệ, Lâm Duệ chỉ là cười lên nghe bọn họ nói, hiển nhiên đã sớm biết chuyện này, thấy Phi Nhi nhìn qua nàng, Lâm Duệ gắp một con tôm để vô chén của nàng, nói: “Làm sao cơm ăn không ngon?”

Phi Nhi nhưng có chút choáng váng đầu, buông đũa xuống, một tay phủ trán nhìn dĩa đồ ăn ở trước mắt, hiển nhiên ai cũng nhìn ra nàng không được bình thường, Lâm Duệ nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Phi Nhi.” Phi Nhi kinh hãi một chút, vội ngẩng đầu lên, một bên Phí Tuyết nói: “Phi Nhi, làm sao vậy?”

Phi Nhi vội vàng nói: “Nha. . . . Choáng váng đầu, có thể là dầm mưa bị cảm, không sao cả, không sao cả.”

Phi Nhi vội vàng che dấu tâm tình của mình, Trầm Tuấn Hùng đột nhiên nói: “Vừa lúc, tôi nghĩ đính hôn thì tổ chức một cái party nhỏ, không bằng giao cho Phi Nhi lo liệu đi, tôi tin tưởng nàng nhất định có thể cho chúng ta một sự ngạc nhiên.” Phi Nhi lại lần nữa kinh ngạc tại chỗ, xin giúp đỡ nhìn lên Lâm Duệ, Lâm Duệ nhưng lại cười nói: “Đề nghị này không sai a.”

Phi Nhi chỉ đành mỉm cười, ánh mắt chuyển hướng cái dĩa trước mặt, nhìn phong phú đồ ăn ở trước mắt, cười nói: “Chóng mặt quá, cháu nghĩ lên trên nằm một hồi, chú, dì, thật xin lỗi.” Phí Tuyết nói: “Đi thôi, không có sao.”

Phi Nhi về phòng của mình, cho đến khi đã khuya đã khuya, mới nghe được cửa phòng kế bên mở ra, là Lâm Duệ lên tới. Phi Nhi vội vàng đi qua, không có gõ cửa, mở cửa vô trong thì, Lâm Duệ đang thay áo ngủ. Phi Nhi đi tới, từ phía sau ôm lấy nàng, nói: “Tại làm sao không có sớm một chút nói cho em biết, chẳng lẽ nói, chị đính hôn, ngay cả tư cách nghe được chính miệng chị nói cho em một tiếng cũng không có?”

Lâm Duệ cười nhẹ, đưa tay vỗ vỗ mặt của nàng, nói: “Chị còn tưởng em đã có chuẩn bị tâm lý.”

Phi Nhi cười cười, nhưng là ánh mắt lại đỏ. Bất quá nàng cố nén, không cho nước mắt rơi xuống, nói: “Đúng a, còn phải chuẩn bị giúp chị trù hoạch party cho lễ đính hôn.” Lâm Duệ nhìn nàng, nói: “Em không nguyện ý làm trù hoạch?” Phi Nhi cắn môi, cuối cùng vẫn gật đầu, nói: “Em nhất định sẽ làm một cái party hoàn mỹ nhất cấp cho chị.”

Ngày đính hôn dự định vào hai tuần sau, Phi Nhi mỗi ngày như cũ cười híp mắt, bận rộn công việc, bận rộn party, duy nhất không muốn đi suy nghĩ chính là mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro