Chương 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nay là cuối tháng tư, mưa ào ạt xuống rất nhiều thế nhưng lại có một cô thiếu nữ không ngại ốm đau chỉ vì chữ "Tình"...

- Hải Dương chị em...em thật ra đã thích chị từ lâu...li-liệu chị có đồng ý không ạ.

Câu vừa dứt là những tiếng nháo nhào hò reo kề liền.

"Không phải cô ta điên rồi chứ" "Gì vậy chứ chỉ có kẻ điên mới lựa thời điểm này để tỏ tình thôi" " nào thế, nói nghe cũng hợp vài phần chứ đùa chị ta không phải tên Hải Dương à, hợp thế còn gì." Lời nối lời rồi tiếp là những trận cười phá lên, ý tốt lại chẳng rõ đâu nhưng xỉa xói lại rõ mồn một!

- Bạch Nguyệt! Em đang nói gì vậy mau tránh mưa kẻo ốm.

Cánh tay Hải Dương tựa quen thuộc bất giác giơ lên hứng những hạt mưa cho Bạch Nguyệt. Thấy cô tầm tã trong cái mưa lạnh người....chị ta có chút đau lòng...

- Chị Hải Dương à! Đừng lo những thứ vô bổ nữa, thứ em cần là câu trả lời của chị. Không sao nếu chị do dự em có thể chờ!

Đôi bàn tay trắng nõn đang tên xanh vì lạnh run lên nắm chặt lấy cánh tay đang buông thõng của Hải Dương như sợ rằng điều cô nghe sắp tới sẽ là cú sốc lớn nhất đời cô.

Dẫu biết mình đa tình lắm, dẫu biết mình cố chấp lắm... Nhưng chỉ cần có một hi vọng dù nhỏ nhoi Bạch Nguyệt vẫn muốn nắm nó đến cùng.

- Em không cần phải dầm mưa chỉ vì chuyện này... Tránh mưa với chị rồi chúng ta sẽ vờ như không có hôm nay-...

Bạch Nguyệt lòng đau như bị xé ra từng mảng, tai cô ong ong giờ chẳng còn muốn nghe thêm điều gì nữa. Thà rằng chị từ chối em...nói rằng chán ghét em chứ làm như vầy trái tim em bị giày vò khó chịu lắm... Nó đau lắm..

- Nói đi...hãy nói câu trả lời của chị...

Mi cô lay theo hàng mưa rớm lệ nho giọt chảy thành dòng. Tại sao ấy nhỉ? Sao trái tim chị ta nhói dần như quặn thắt chị đến sắp tắt thở rồi... Ánh mắt cô cô quạnh bị làn mưa nhẹ nhàng che mất.

- Bạch Nguyệt em à...xin lỗi nhé vì là đồng tính nên không thể được. Chắc lời em nói chỉ là cảm mến với đàn chị thôi nhỉ?

Người ta thường nói rằng : "lời nói đôi khi lại là lưỡi dao hai lưỡi"

Lời Hải Dương thốt tưởng vô hại nhưng lại hóa ngàn vạn mũi đao nhọn đang xuyên tạc trái tim chỉ mong chờ ấy.

Rỉ máu mà chẳng ai hay...đau nát mà chẳng ai thấu...

Hiểu rồi. Trăng có thể ngắm muôn vật kể cả biển, đại dương từ trên cao nhưng thấy mặt mà chẳng thấy lòng. "Trăng" ngỡ rằng chỉ hiện mỗi bóng mình trên "mặt biển"...

(Đoạn này khó hiểu nên sorry mọi người nha :( mn có thể tự tưởng tượng để truyện thêm phàn hấp dẫn :>)

-Chị Hải Dương nè chị biết không? Trăng ngỡ rằng mặt nước in hình bóng mình tức là "đại dương", "biển" thích mình rồi nó lại chợt ngộ ra là "Mặt Trời" cũng có thể được in, "cây cối cũng thế. Nhưng hình như "ai" cũng đa tình rằng "trên mặt nước luôn chỉ có "ta".

Rặn một nụ cười chua chát quay phắt tấm lưng mỏng manh của mình rồi chạy đi.
Hôm đó là ngày mà người con gái tôi muốn che chở mất...
Mặt đường nhuốm một mảng màu máu tươi, giọt lệ bi thương  cuối cùng của cô cũng bị màn mưa che giấu.

"Trăng" chết tàn "Mặt hồ" kia không bóng ai soi, cô quạnh.

Trái tim em đâu phải sỏi, đá mà
Không biết đau, không biết nhỏ máu...

End~

Thật cảm ơn mọi người đã đọc tới đây. Truyện lưu ý sẽ rất nhiều tình tiết phi logic và cũng cần trí tưởng tượng bay xa của mọi người để suy nghĩ tình tiết nữa :(

P/s: mãi yêuuuu 💝💝💝💝

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro