Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên: "Nhỏ Bạn Thân Đáng Yêu Của Tôi (Bách Hợp)" (1)
Tác giả: Miêu Miêu Thích Viết.

Giới Thiệu
  Tôi có một nhỏ bạn thân nhát gan và dễ khóc.

  Nó nhát gan đến mức nào à?

  Đến mức khi tôi và nó gặp nguy hiểm, nó mặt trắng bệch, cả người run rẩy, nhắm mắt quơ quào, chân đá thằng biến thái bất tỉnh, tay đấm con ma hung dữ hồn phi phách tán rồi nhào vào lòng tôi khóc nức nở.

  Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sợ hãi cùng đôi mắt to tròn long lanh đẫm nước này xem.

  Có phải rất đáng thương không hả?

1.
  Tôi có một nhỏ bạn thân nhát gan và dễ khóc.

  Nó nhát gan đến mức nào à?

  Đến mức chỉ cần một động tĩnh nhỏ đột ngột cũng khiến nó giật mình, nước mắt lưng tròng mà nhảy bổ vào người tôi và quấn lấy tôi như một con bạch tuộc...

  E tô, bạch tuộc ăn rất ngon, khụ, không phải, không phải.

  Quay lại câu chuyện, bởi vì nhỏ bạn thân của tôi rất rất nhát gan và dễ khóc, mà tôi lại là người giải quyết vấn đề (chân đá con gián, tay búng con sâu), dỗ dành (làm cây cho "bé koala" ôm bám dính)... từ nhỏ đến lớn của nó, nên tôi và nó thường dính lấy nhau như chị em sinh đôi cùng trứng còn trong bụng mẹ.

  Từ sau khi tôi với nó gặp nhau và trở thành bạn thân (không đến 30 phút) thì thời gian tôi với nó tách nhau ra lâu nhất là 2 tiếng.

  Đúng vậy, từ cấp 1 đến cấp 3, tôi với Miên Miên (nhỏ bạn thân) luôn "may mắn" cùng trường, cùng lớp, cùng bàn. Hai đứa hợp gạ, có duyên với nhau, lại thêm hai gia đình gần gũi nên chúng tôi cũng cùng chơi, cùng ăn, cùng tắm, cùng ngủ.

  Miên Miên là bạn thân nhất và là người thân mật nhất của tôi, quá khứ là vậy, hiện tại là vậy và tương lai cũng là vậy.

  Điều đó có quá mức không? Tôi không biết, cũng không quan tâm.

  Định nghĩa của khoảng cách giữa người với người là gì? Nó chỉ là một khái niệm do con người đặt ra, và khi khoảng cách giữa tôi với Miên Miên khiến cả hai chúng tôi đều thoải mái thì nó ổn.

  Thật sự ổn.

2.
  "Nghiên Nghiên."

  Giọng nói ngọt ngào mềm mềm vang lên khiến tôi theo bản năng bỏ sách xuống dọn sẵn tư thế, quả nhiên chưa đến 5 giây một thân hình nhỏ nhắn, thơm tho, mềm mại, vừa đủ ôm trọn đã nhảy bổ vào lòng tôi.

  Miên Miên hai tay hai chân ôm lấy tôi như Koala, mặt vùi vào cổ tôi nức nở, mếu máo kêu tên tôi:

  "Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên..."

  Như thường lệ, tôi một tay đỡ bên dưới để Miên Miên không ngã, một tay nhẹ nhàng vỗ đầu cô ấy dỗ dành.

  Tại sao tôi không cần hỏi lý do ấy à? Bởi vì...

  Khụ, lý do đã tự động tới rồi.

"Lưu Hạ Miên! Em lại đánh bạn rồiiii!" Tiếng gầm gừ của thầy chủ nhiệm nghe như là tức sắp hộc si-rô vang lên văng vẳng cả một tòa dãy C.

  Tôi nhỏ giọng hỏi Miên Miên đang run rẩy:

"Hôm nay là mấy người?"

  Cô ấy vẫn sụt sùi nhưng cũng ngoan ngoãn trả lời tôi:

"Hic, chỉ có, hic, chỉ có 5 người thôi."

"Không ai gãy xương đúng không?"

"Không có, hic, tớ, hic, tớ nhớ lời cậu, có cố gắng nhẹ tay, hic... Cậu không trách tớ hả?"

  Miên Miên hỏi rồi ngẩng đầu nhìn tôi, mặt ướt đẫm, khóe mắt lẫn chóp mũi đều hồng hồng, ngay cả lông mi cũng còn đọng vài giọt nước mắt. Trông chẳng khác nào thỏ nhỏ đáng thương vừa bị ăn hiếp chỉ biết tìm người tin cậy để được an ủi.

  Tôi đau lòng thả cô ấy ngồi lên bàn học, móc khăn ra nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ấy, nhỏ nhẹ trả lời:

"Không trách, không trách, là họ chọc cậu trước, họ là người xấu. Miên Miên ngoan không khóc, không khóc."

  Miên Miên nghe vậy vui vẻ đến mức hai mắt long lanh sáng rực, ngoan ngoãn ngẩng đầu để tôi lau nước mắt.

  Ánh nắng chiều chiếu vào từ cửa sổ thư viện nhẹ nhàng ôm lấy tôi và cô ấy. Hình ảnh vừa ấm áp vừa tràn ngập hơi thở thanh xuân...

  ...Nếu bỏ đi tiếng hét của thầy chủ nhiệm.

"Lưu Hạ Miên! Liễu Thư Nghiên! Hai em lên phòng giám thị cho tôi!!!!"

  Aiz, hôm nay cũng là một ngày náo nhiệt a.

Nguồn ảnh: Tự edit từ Canva.
#mieumieuthichviet

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro