Chương 1: Em ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Gần đây, ta thường xuyên thấy em ấy.]

Rời giường đúng 7:00, sau đó đứng trước gương trang điểm, rửa mặt, trang điểm.

Kem nền khiến làn da trông càng mỏng hơn, nhưng cũng chẳng thể che được những tơ máu đỏ đang lan tràn trong tròng trắng, quầng thâm dưới mắt cũng chỉ nhạt bớt đôi phần. Vết sẹo ngoằn nghèo ở phía bên phải cổ, dù có đắp bao nhiêu lớp phấn cũng không thể che đậy được.

Ta nhìn chăm chú vào người phụ nữ tái nhợt, xa lạ trong gương, vuốt ve vết sẹo trên cổ, tự hỏi liệu có nên xăm một hình xăm đẹp để che đi không --- ví như, hoa hồng?

Trong lúc thất thần, ta nhìn thấy nàng.

Vết mực tím chói mắt bắt nguồn từ những cơn ác mộng rơi từ trần nhà xuống, tí tách---mở ra phía sau ta.

Trong gương, nàng bước ra từ vực thẳm màu tím, vòng cánh tay mềm mại nhưng lạnh băng qua cổ ta, mơn trớn vết sẹo của ta.

Những cái vuốt ve như rắn, lạnh lẽo thấu xương.

Lông tơ dựng đứng, cảm giác buồn nôn từ dạ dày xộc lên khoang miệng.

Sau một hồi nôn khan, ảo giác biến mất không còn tăm hơi.

Trong gương chỉ còn lại ta, một người phụ nữ 23 tuổi, tên Lily, đã kết hôn.

Chuẩn bị xong bữa sáng, nên đánh thức ông xã George dậy rồi.

Ta gõ cửa phòng ngủ của anh ấy: "Anh yêu, dậy đi! Hôm nay có món bò bít tết yêu thích của anh đấy."

George thích bò bít tết, ghét rau. Vì để sửa thói hư kén ăn này, ta thường ép rau củ, trái cây thành nước cho anh uống.

Đợi một lúc, anh vẫn không có động tĩnh. Ta gọi anh lần nữa. Anh đúng thật rất giống một đứa trẻ, vô cùng thích ngủ nướng, mà rõ ràng còn hơn ta đến mười tuổi.

George từng là giáo viên cấp 3 của ta. Sau khi được gia đình cho phép, anh cùng ta đi thành phố A. Ta học đại học, bố dùng các quan hệ để đưa anh vào một công ty không tồi ở đây. Anh luôn chăm chỉ nỗ lực, liên tục thăng chức, hiện giờ đã có chút thành tựu.

Ta vừa ăn bữa sáng vừa đợi anh.

Trên radio đang phát tin tức, giọng nói của nam phát thanh viên vang lên: Chào mừng đến với XX News, tôi là Tony, và hôm nay là ngày 3 tháng 6 năm 1935. Tổng thống Roosevelt...

Đến 8:20, anh lao tới, liên tục nói: "Sắp muộn rồi! Sắp muộn rồi!"

"Ăn sáng rồi hẵng đi!" Ta nói.

"Không kịp đâu! Anh sắp muộn mất!" Anh vô cùng sốt ruột.

"Thế mới nói sao không dậy sớm 10 phút đi, ít nhất lấy miếng sandwich đã!"

Anh không có ý cầm sandwich, dùng khuỷu tay kẹp túi rồi lập tức lao ra khỏi cửa.

Dùng bữa xong, rửa bát, đi làm.

Tiếng ồn trên tàu điện ngầm khiến ta không khỏi đau đầu. Ta dựa vào cánh tay mình nghỉ ngơi một lát.

Qua khóe mắt, ta thấy có người mẹ trẻ, đứa nhóc hiếu động, đàn ông trung niên ngủ gật...Hành khách trùng trùng điệp điệp, tiếng ồn vọng từ khắp mọi ngóc ngách, thế giới trước mắt càng thêm mông lung, mang theo dừng dải xanh lam lạnh buốt cùng những sinh vật phù du trong suốt.

Tầm nhìn càng lúc càng mờ đi, nhưng ta lại thấy nàng.

Không thể sai được, là nàng.

Cách nửa toa xe, nàng tinh nghịch mỉm cười với ta.

Làn da của nàng trắng đến lóa mắt, vết bớt hình hoa hồng bên trái cổ hơi đong đưa.

Đám đông ồn ã khiến toa xe càng thêm bức bối, hơi thở của nàng lần theo vách tường sắt, chậm rãi bò về hướng ta. Nó từ từ tóm lấy mũi chân ta, sau đó gấp không chờ nổi quấn cả lên hai chân, hướng về phía trên trườn lên.

Giống như bị tiêm thuốc mê, da đầu ta tê dại, khẽ rùng mình rồi sinh ra ảo giác.

Trong nháy mắt, toa xe biến mất.

Ta gặp lại nàng khi nàng còn thuở thiếu nữ, trên người mặc chiếc váy xanh lam liền thân có phần bạc màu, trên tay nàng cầm chiếc liềm, đứng ở trên đống rơm cao cao mỉm cười với ta. Ngày hè oi ả, tiếng ve kêu không dứt. Ta ngửi thấy hương của rơm rạ, cùng với mùi thơm lạ lùng trên cổ tay nàng.

"Lại đây." Nàng nhìn ta bằng đôi mắt màu tím, nhẹ giọng gọi ta.

Dạ dày quặn lên từng cơn đau đớn, ngay sau đó là cảm giác ghê tởm không ngừng ập tới.

Lo lắng sẽ nôn ở trong xe, ta vội vàng đi xuống.

Ta làm việc ở công ty T, công việc nhàn tản, không cần đau đầu vì các mối xã giao. Buổi sáng nghiêm chỉnh làm việc, buổi trưa tới khu phố gần đó dùng bữa. Buổi chiều ta làm biếng rồi tan tầm, đi chợ mua đồ ăn, về nhà nấu cơm, gửi tin nhắn cho George, đợi anh về nhà và cùng ăn tối.

Nhưng mà George lại không nhận điện thoại. 11 giờ anh mới về, còn say khướt, trên người có mùi nước hoa phái nữ.

"George, tại sao bây giờ anh mới về? Anh có biết em đợi bao lâu rồi không!"

"Muốn nôn...."

"Đừng nôn ở cửa!"

"Nôn...."

"Thật là, anh đã đi đâu? Tại sao không nhận điện thoại cũng không trả lời tin nhắn?"

"Lily....."

"Sao thế?......Vậy mà ngủ rồi!"

Ta cứ tưởng hôm sau anh sẽ về sớm hơn, kết quả, mãi đến 3 giờ đêm anh mới về nhà, trên người còn mang hương sữa tắm khách sạn.

Ta thật sự không hiểu. Ba tháng trước, cũng vì nguyên nhân này mà cãi nhau đến túi bụi, cuối cùng anh thề anh sẽ không giờ tái phạm nữa. Hiện tại là sao đây?

Sáng sớm ngày thứ ba ta hỏi anh, anh thế mà lơ ta, mở cửa đi mất.

Ta theo dõi anh. Sau khi tan làm anh đi ăn cơm với đồng nghiệp, tiếp đó đi vào một quán rượu. Anh kề vai sát cánh với các anh em rồi sảng khoái uống rượu. Anh say, ở trên sân khấu nhỏ đoạt mic của ca sĩ rồi ném xuống đất, sau đó, dưới ánh đèn chói mắt, cởi quần áo, đùa giỡn với cô gái hở bụng bên cạnh.

Anh đè cô gái ở trên bàn, cởi thắt lưng.

Ta khó có thể miêu tả lửa giận đang bừng bừng trong lòng, hung hăng cầm chai rượu nện xuống đầu anh.

Tiếng thét chói tai, thủy tinh vương đầy đất.

Máu chảy ra từ đầu anh, theo trán nhỏ xuống, anh ngẩn ra trong chốc lát, ngơ ngác mà nhìn ta.

Có lẽ không ngờ sẽ bị ta bắt tận tay day tận mặt, anh bị dọa vỡ mật tới mức trừng lớn hai mắt, lăn xuống từ trên người cô gái quần áo xộc xệch, ôm chân ta, quỳ trên đất liều mạng cầu xin tha thứ: "Xin lỗi......Em yêu.....Anh.....Anh sai rồi.....Anh đáng chết.....Anh đáng chết.....Lily.....Lily.....Xin em.....Tha thứ cho anh được không.....Anh uống nhiều quá.....Anh...Aa..a....Anh đáng chết....."

Ta cực kỳ ghê tởm bộ dáng anh bây giờ.

Nếu sớm biết như vậy, vì cớ gì còn dám tới làm loạn?

Những ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía chúng ta, anh không biết mất mặt, nhưng ta còn biết.

Chuyện đã tới nước này, nhìn người đàn ông mập mạp với khuôn mặt vặn vẹo trước mắt, thật sự quá đỗi xa lạ.

Hình như ta còn không nhớ nổi gương mặt đã thu hút ta ngày đó.

Rõ ràng ngày đó ta đã thảng thốt khi thấy anh ngồi trong sân.

Ngày đó, ta mặc váy sa trắng, lang thang giữa những khóm hoa tử la lan xanh tím, còn ngồi xổm ở giữa để quan sát "Mắt Quỷ" trong lời đồn. Anh đứng ở trước mặt ta, nói với ta rằng: "Mái tóc em rực rỡ sánh tựa ánh mặt trời, làn da nõn nà đến phát sáng, quả thật không khác gì thiên thần."

Ta nhìn anh, nhìn xung quanh chúng ta là hàng ngàn hàng vạn Mắt Quỷ, bỗng nhiên động lòng.

Bây giờ nhớ lại, có lẽ, thu hút ta không phải anh, mà là những bông hoa tím xanh sau lưng anh.

Nghĩ như vậy, qua đám người huyên náo trong quán rượu, ta lại thấy được nàng.

Nàng mặc váy dài màu xanh tím, chiếc thắt lưng rộng bằng ngón tay được cài ở vòng eo duyên dáng và đi đôi giày cao gót màu đen. Mái tóc dài uốn nhẹ, đôi môi và hoa hồng trên cổ đều mang màu sắc tương tự nhau, đỏ đậm.

Nàng dựa vào một người đàn ông hiển nhiên đã trầm mê nàng, nói điều gì đó, và vẫn luôn nhìn ta.

Dáng hình nàng khi thì ẩn vào bóng tối, khi thì bại lộ dưới ánh đèn diễm lệ. Giống như nữ thần Banshee trong đêm đen.

Ta không muốn nhìn nàng nữa, cho nên cố ý lảng mắt sang nơi khác.

Không cần nhìn cũng biết, nàng vẫn luôn nhìn ta.

Dùng đôi mắt màu tím hi hữu trên thế gian, nhìn ta.

Nói điều gì với ta đi.

Rốt cuộc, nàng nâng cánh tay vẫy vẫy với ta, chiếc lắc tay màu bạc lấp lánh trên cổ tay nàng.

Ta hoàn toàn có thể lờ đi, nhưng mà ta căn bản không thể khống chế được chính mình, giống ta của trước kia y đúc.

Đầu trống rỗng, ta giống như bị nàng thao túng, đá văng George, đi về phía nàng.

Ta đi tới trước mặt nàng rồi bừng tỉnh mà hỏi: "Cô là thật, hay giả?"

Nàng đẩy người đàn ông rồi ôm chặt ta, đôi khuyên lớn hình giọt nước phát ra tiếng vang nhỏ.

Hơi thở nàng lạnh lẽo lại vấn vít hương thơm, giọng nói đượm ý cười: "Chị tưởng là giả sao, đồ ngốc?"

Rõ ràng toàn thân đã nổi da gà, rõ ràng đã sợ hãi đến tê cả da đầu, rõ ràng cơn buồn nôn đã nảy lên tận cuống họng.

Nhưng mà ta không nghĩ sẽ đẩy nàng ra, ta ôm siết lấy nàng, không thể tin được mộng tưởng đang ở ngay trước mắt mình.

"Rebecca, đã lâu không gặp!"

"Cuối cùng cũng tìm được chị, Lily của em."

---To be continued

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro