Nhu ái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng bảy năm nay không bắt đầu bằng những tia nắng ấm áp tràn đầy năng lượng mà là bằng những cơn mưa mỗi lúc một nặng hạt. Mưa xối ào ào trên mái nhà, chảy vào tiềm thức khiến con người ta trôi vào dòng kí ức miên man của những ngày xưa cũ...
------------------------------
"Lam Hạ, chờ tôi với." Trương Thiên Ân vừa băng qua đường vừa gọi lớn khiến Lam Hạ giật mình quay đầu lại. Chưa kịp mắng tên tiểu hài tử to xác này một trận vì đã làm cô giật mình thì ngay lập tức cô đã bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.

"THIÊN ÂN, CẨN THẬN!" Lam Hạ hét toáng lên nhưng mọi thứ đã không kịp nữa rồi. Thiên Ân đã bị chiếc xe tải mất thắn hất văng ra xa. Trước mặt cô lúc này không phải là một Thiên Ân thích luyên thuyên cả ngày bên cạnh cô, cũng không phải một Thiên Ân nghiêm túc học tập chỉ vì cô hứa là sẽ đi chơi với nàng nếu nàng hơn điểm trong bài kiểm tra. Tay cầm điện thoại gọi xe cấp cứu của cô run run, cực lực kìm chế thứ chất lỏng đắng chát đang ngập tràn nơi hốc mắt của mình. Vừa cúp điện thoại cũng là lúc cô đạt đến giới hạn chịu đựng của mình, nước mắt không còn cố kị điều gì, mạnh mẽ tuôn trào. Người đi đường thấy cô khóc đến thương tâm cũng không khỏi đau lòng, trong lòng cũng thầm cầu nguyện cho cô bé kia sẽ không sao.

"Lam Hạ, sao cậu thích đọc những quyển sách vô vị đó thế?"

"Lam Hạ, đi chơi với tôi đi."

"Lam Hạ, cười lên đi, cậu cười sẽ đẹp hơn đó."

"Lam Hạ,..."

Ngồi trước cửa phòng cấp cứu, cô nhớ lại từng chút từng chút một những kỉ niệm về nàng. Thiên Ân ồn ào thích pha trò, Thiên Ân ngồi trong thư viện hàng giờ đồng hồ để ngắm cô, Thiên Ân sáng nào cũng đón cô đi học đến chiều lại cùng cô về... Nước mắt lại cứ thế tuôn rơi trôi theo dòng hồi ức. Con người nằm trong phòng cấp cứu kia làm cho cô nhiều chuyện như vậy nhưng cô đã làm được gì cho nàng ta? Kể từ khi mẹ nàng bỏ hai cha con nàng đi theo một người xa lạ thì ba cô cũng đã bị ma men chiếm lấy. Ông không còn là một người ba dịu dàng ôn nhu như trước nữa mà ngày càng trở nên nóng nảy, chỉ cần là tâm tình không tốt sẽ mang con mình ra chửi bới đánh đập. Sống trong cuộc sống như vậy nên thành ra là tiểu Hạ khi ấy mới 8 tuổi đã không còn biết khóc với cười có nghĩa là gì nữa rồi. Thế nhưng trong thời kì đen tối ấy thì Trương Thiên Ân lại xuất hiện như một vầng thái dương sưởi ấm cho tâm hồn nguội lạnh của cô. Nàng không chỉ chấp nhận cô mà còn bảo vệ cho cô hết lần này đến lần khác. Nhưng nghĩ đến nữ tử ấy có thể sẽ không tỉnh lại nữa thì cô không khỏi nổi lên một trận chua xót trong lòng, trái tim như bị bóp nghẹt. Không, không được, người con gái ấy không được có chuyện gì, nếu không cô sẽ mang nỗi ân hận mà sống cả đời mất.

"Cạch." Tiếng mở cửa đã đánh thức Lam Hạ lại từ dòng suy nghĩ. Thấy bác sĩ vừa bước ra cô liền chạy đén hỏi thăm tình hình. Nét lo âu trên mặt cô cũng chưa hề vơi đi dù chỉ nửa phân.

"Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch nhưng tạm thời do máu bầm còn tồn đọng trong não chưa tan nên rất có thể sẽ xảy ra biến chứng, người nhà bệnh nhân nên chuẩn bị kĩ tinh thần." Sau khi 1 bác sĩ nói thì trái tim đang lơ lững giữa không trung của cô lúc này mới chịu trở về lồng ngực. Cô thở phào nhẹ nhõm, lông mày khẽ giãn ra. Khoan đã, nàng sẽ bị mất trí nhớ sao, nếu nàng mất trí nhớ thì cô sẽ làm sao đây. Nhưng như vậy cũng tốt, nàng sẽ không nhớ những chuyện buồn nữa. Lam Hạ hứa với lòng là sẽ bù đắp hết tất cả cho nàng, tạo cho nàng những kỉ niệm đẹp đẽ nhất, khiến nàng trở thành người con gái hạnh phúc nhất thế gian.

Sau ba tháng nằm viện, Trương Thiên Ân rốt cục cũng đã được về nhà. Trong suốt thời gian nằm viện tần suất Lam Hạ đến thăm nàng còn muốn nhiều hơn ba mẹ Trương. Ban đầu Trương Thiên Ân vẫn còn phòng vệ cô, không muốn cho cô tới gần. Mặc dù nội tâm chua xót nhưng cô vẫn không từ bỏ, vẫn một mực đến thăm nàng. Mưa dầm thấm đất, sau một thời gian thì Trương Thiên Ân cũng không còn bài xích cô nữa, ngược lại còn rất thân thiết. Nhưng Lam Hạ biết bất luận có thân thiết đến thế nào thì cũng không giống như xưa nữa. Bất quá là cô vẫn sẽ ôn nhu chăm sóc nàng cho đến khi nàng phục hồi trí nhớ, à không, thậm chí đến khi nàng đã phục hồi trí nhớ thì cô vẫn sẽ ôn nhu như vậy.

Thật ra Trương Thiên Ân đã mơ hồ tìm lại được một phần nào đó kí ức của mình. Tuy không nhiều nhưng cô biết rõ người hằng ngày vẫn tới thăm mình chính là người bạn mình từng bám dính mỗi ngày . Dẫu vậy nàng cũng muốn tiếp tục giả vờ chưa hồi phục để trêu chọc người bạn này vì bình thường luôn ngó lơ mình. Nhưng quan trọng hơn là nàng sợ Lam Hạ biết mình đã phục hồi trí nhớ thì sẽ lại lạnh nhạt với mình mà nàng thì lại đang mê luyến sự ôn nhu kia. Thế nên nàng phải tìm cách giữ được trái tim của người kia trước khi cô ấy biết hết mọi chuyện.

"Lam Hạ, qua đây." Nghe Trương Thiên Ân gọi, Lam Hạ liền bỏ đống trái cây đang gọt dở kia rồi đi lại chỗ Thiên Ân đang nằm để hỏi xem nàng ta đang cần gì.

Trương Thiên Ân chỉ im lặng lấy khăn tay ra lau mồ hồi cho Lam Hạ. Nàng thật xót cho nữ nhân trước mắt, bây giờ là giữa tháng tư, thời tiết nóng như đổ lửa mà cô vẫn nhiệt tình chăm sóc nàng mặc cho mồ hồi đầm đìa thế kia. Từ khi Trương Thiên Ân xuất viện thì bố mẹ Trương lại phải đi công tác thế nên Lam Hạ phải chạy qua chạy lại giữa trường học và Trương gia để chăm sóc nàng. Một mình cô vừa làm việc nhà, vừa phải thay băng thay gạc cho nàng, khó khăn lắm mới có thời gian rảnh thì liền chạy đi mua trái cây gọt cho nàng ăn. Cô cứ như thế thì làm sao nàng không xót cho được.

"Cậu xem cậu kìa, trời nóng như vậy lại không chịu nghỉ ngơi mà lại tự mình tìm việc, cậu sợ nhà tôi không đủ việc cho cậu làm chắc." Trương Thiên Ân khẽ cau mày mắng, thế nhưng trong giọng lại tràn ngập ôn nhu cùng thương xót, tay vẫn không ngừng lau mặt cô. Lam Hạ ngây người nhìn gương mặt đang chăm chú lau mồ hôi cho mình, trong tâm ngập tràn hạnh phúc. 'Hoá ra cho dù có mất trí nhớ thì cậu vẫn ấm áp như vậy, dịu dàng như vậy.' Lam Hạ nghĩ đến đó khóe môi chợt cong lên tạo thành một nụ cười tuyệt đẹp.

Nhận ra nét biến hóa trên mặt người đối diện, Trương Thiên Ân ngước lên nhìn thì bắt gặp một nụ cười tựa hoa lan nở rộ trên gương mặt thanh tú của Lam Hạ. Ngũ quan thanh tú trên làn da trắng noãn của cô vốn đã đủ mê người nay còn vẽ nên một nụ cười thuần khiết tạo nên vẻ đẹp không bút mực nào có thể tả được. Đôi gò má đỏ hồng do thời tiết nóng bức của cô khiến Trương Thiên Ân không nhịn được mà muốn hôn vào nó. Nghĩ là làm, nàng rướn người lên và khẽ đặt vào gương mặt bé nhỏ ấy một nụ hôn nhẹ. Một nụ hôn đến và đi nhanh như chuồn chuồn lướt nước mang theo một chút ôn nhu cùng một chút sủng nịch.

Lam Hạ mở to đôi mắt đen láy của mình nhìn người trước mặt một cách đầy kinh ngạc. Chưa kịp hoàn hồn thì cánh môi ấm áp kia đã li khai mang theo hương thơm đặc trưng của Trương Thiên Ân đi. Ngay lập tức cô xoay mặt đi tránh cho người kia thấy gương mặt đang đỏ như quả gấc của mình. Trương Thiên Ân nhìn thấy vẻ xấu hổ đáng yêu đó của cô thì không nhịn được nở một nụ cười hài lòng.

"Tôi... tôi chợt nhớ là tủ lạnh... đã hết đồ ăn... nên... nên tôi đi mua một chút về đây... " Lam Hạ nói một tràng liền chạy như bay ra khỏi cửa. Nét cười của Trương Thiên Ân cũng theo đó mà càng thêm sâu.

Lam Hạ vừa ra khỏi cửa liền cố gắng trấn tĩnh tâm tình nhưng vẫn không giấu được đôi gò má vẫn còn vương chút hồng của mình. Tuy tủ lạnh Trương gia vẫn còn rất nhiều thức ăn nhưng cô vẫn phải mua thêm một ít để tránh phải bối rối trước Trương Thiên Ân.

Vừa bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi thì Lam Hạ bỗng thấy trời đất tối sầm lại rồi ngất đi. Tỉnh lại thì cô phát hiện mình đang nằm ở cái nhà kho cũ trong con hẻm nhỏ cạnh cửa tiện lợi. Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là cô đang bị trói và trước mặt là một đám côn đồ mà cô không thể quen mặt hơn.

"Ngạc nhiên không? Ba mày đến bây giờ vẫn chưa trả xong nợ cho bọn tao. Mày nghĩ tao nên gì với con gái ổng đây?" Một tên trong giống thủ lĩnh của đám côn đồ ấy cười khẩy rồi lên tiếng. Làm sao cô có thể không biết bọn chúng đây khi mà cứ dăm bữa nửa tháng là bọn chúng lại đến nhà cô siết đồ. Chuyện xảy ra cũng là nhờ vị ba ba đáng kính của cô quỵt nợ để có tiền rượu chè cùng mấy tên bợm nhậu khác. Ban đầu cô phản ứng rất quyết liệt nhưng sau một thời gian cô đành trơ mắt nhìn từng thứ từng thứ một ở nhà bị lấy đi vì cô biết có muốn chống cũng không chống lại bọn chúng.

"Ây da, dù gì thì ba mày cũng không trả nổi nợ. Chi bằng..." nói tới đây tên cầm đầu nở một nụ cười vô sĩ " Chi bằng lấy mày trả nợ cho ba mày cũng không sao." Nói rồi cũng không thèm giấu vẻ mặt thèm khát của mình.

Hốc mắt của Lam Hạ trong phút chốc đã đỏ hoen nhưng những giọt lệ vẫn quật cường không chịu rơi xuống. Chuyện này cô vốn đã biết từ trước nhưng đến khi thật sự xảy ra thì cô vẫn không tránh khỏi đau lòng. Nếu loại chuyện này thật sự xảy ra thì cô làm sao ăn nói với người con gái kia đây. Trước khi quen Trương Thiên Ân thì cô như thế nào cũng được. Thậm chí cái chết đối với cô mà nói cũng chính là một sự giải thoát. Nhưng bây giờ thì khác, cô tham luyến sự ấm áp của nàng, làm sao cô có thể chấp nhận rời xa nàng đây?

Nực cười, cô nở một nụ cười trào phúng mang theo mười phần lạnh lẽo. Cô có quyền gì để tham luyến sự ấm áp từ nàng ta đây. Trong tiềm thức của mình, cô cho rằng mình chính là người đã gián tiếp gây ra vụ tai nạn đó cho Trương Thiên Ân. Huống hồ trước đây nàng đã từng cứu cô thoát khỏi loại hoàn cảnh này không dưới một lần thì làm sao cô có thể cầu gì hơn.

Thế nhưng ngay khoảnh khắc cô muốn buông xuôi mọi thứ, mặc cho bọn sắc lang kia giày vò thì giọng của người cô đã khảm sâu trong trí nhớ vang lên.

"Bỏ cái tay dơ bẩn đó khỏi người của tao ngay." Tuy đã đoán được phần nào tình huống nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng trước mặt đáy lòng Trương Thiên Ân vẫn không khỏi nổi lên một trận đau xót. Lúc nãy khi thấy Lam Hạ rời nhà lâu quá mà vẫn chưa về nên cô rất sốt ruột. Điện thoại nửa buổi mà vẫn không liên lạc được nên nàng đành tự mình đi tìm. Chạy tới chạy lui rốt cuộc nàng cũng tìm thấy điện thoại của Lam Hạ gần con hẻm nhỏ nên đã mò được vào đây.

"Oắt con mày muốn làm gì ở đây." Một tên thuộc hạ lên tiếng. Ở đây có tổng cộng năm tên. Một mình Trương Thiên Ân chắc chắn sẽ không địch lại. Cũng may trước khi xông vào cô đã kịp giữ cho mình 1 phần lí trí mà gọi cảnh sát nên hiện tại câu giờ là biện pháp tối ưu nhất. Lam Hạ thấy Trương Thiên Ân tuy khí lực chưa hồi phục nhưng trong mắt lại ánh lên sự kiên định mãnh liệt làm cô không biết nên vui hay buồn. Vui là vì người kia lại một lần nữa xuất hiện như một anh dương ấm áp giải cứu cho cô khỏi hiểm cảnh. Ngược lại cô cũng không muốn nàng lại vì mình mà mạo hiểm huống hồ mấy vết thương tên người nàng cũng chưa hoàn toàn hồi phục. Coi như nàng biết võ cũng như có chút mưu mẹo mà cứu cô hết mấy lần nhưng lần này có tận năm tên mà mấy vết thương trên người nàng cũng mới vừa khép miệng. Nàng lao vào đây cứu cô chẳng khác nào tự tìm đường chết.

"Đừng manh động, bất kể các anh có muốn bao nhiêu tiền hay thứ gì tôi cũng có thể cho, quan trọng nhất là người của tôi phải được an toàn." Trương Thiên Ân đang nói chuyện với bọn côn đồ kia nhưng tầm mắt vẫn dán chặt vào người Lam Hạ để trấn an cô. Dường như nàng muốn gửi toàn bộ ôn nhu cùng dịu dàng của mình cho Lam Hạ qua ánh mắt.

Mấy tên kia đắn đo một chút nhưng vẫn không chịu thỏa hiệp. "Mày nghĩ bọn tao sẽ tin lời nhóc con như mày ư. Nhưng mà có bao nhiêu tiền tao cũng không thả tiểu mỹ nhân này đâu. Tâm tình tao đang tốt nên sẽ không xử mày. Đi đi đừng làm tao mất hứng."

"Nếu tôi không đi thì sao đây, cô ấy là người của tôi, hôm nay tôi nhất định phải đòi về." Chỉ một câu nói này của Trương Thiên Ân đã khiến Lam Hạ cảm thấy dù có chết đi ngàn lần cũng vô cùng xứng đáng. Ngược lại câu nói này đã chọc giận bọn côn đồ kia. Ngay lập tức bọn chúng điên cuồng lao tới chỗ Trương Thiên Ân để tấn công. Như biết trước chuyện đã xảy ra nàng ngay lập tức ném đống cát cất trong tay nãy giờ vào mặt hai tên đi trước rồi dẫn ba tên còn lại chúng chạy ra ngoài. Bọn đi trước không phòng bị nên ngay lập tức ăn phải cát. Ba tên phía sau liền đuổi theo ra ngoài. Ở ngoài Trương Thiên Ân đã tìm được mẩu đá khá to, liền ném vào hai tên gần nhất. Giờ chỉ còn mỗi tên cầm đầu. Nàng tin với sức của mình vẫn có thể thắng hắn nhưng nào ngờ hắn lại rút ra một con dao găm dưới ống quần. Dưới tình huống ngoài dự liệu này nàng chỉ có thể tập trung né những đường dao của hắn. Thế nhưng thể lực của nàng vốn có hạn, thương thế cũng chưa khỏi hẳn nên vẫn bị hắn chém trúng mấy đường.

Khi những tên thuộc hạ tỉnh dậy thì cảnh sát cũng vừa tới. Tên cầm đầu thấy tình huống không ổn nên vừa điên cuồng chém tới Trương Thiên Ân vừa điên cuồng thét, " NẾU KHÔNG BẮT ĐƯỢC MÀY THÌ MÀY PHẢI CHẾT CÙNG LÃO TỬ." Cảnh sát không thể canh chuẩn đường đạn nên cấp tốc chạy tới chỗ nàng.

Lúc này nàng căn bản là thở không ra hơi nên không thể tiếp tục né tránh. Nhưng nàng không sợ hãi đường dao kia. Có thể bảo hộ nữ nhân tên Lam Hạ kia thì dù có chết nàng cũng mãn nguyện. Ấy vậy mà trước khi lưỡi dao ấy chạm được vào nàng thì nàng đã bị Lam Hạ lao đến ôm ra xa. Sự xuất hiện của Lam Hạ Khiến đường dao bị lệch xuống bắp chân của cô. Một bông hoa máu đỏ đến chói mắt đang nở rộ dưới lớp quần jean trắng của cô. Mà cô lúc này làm gì còn tâm tư để lo chuyện mình có bị thương hay không. Trong mắt cô lúc này toàn là hình bóng của Trương Thiên Ân. Có trời mới biết khoảnh khắc tên cầm thú kia điên cuồng chém về phía nàng thì cô đã hoảng loạn đến mức nào. Hình ảnh Trương Thiên Ân bị xe tông bỗng chốc chiếm lấy cô làm cô không tài nào khống chế được tâm tình của mình. Cô từng suýt nữa đã mất nàng, vậy mà giờ nàng lại tiếp tục vì cô mà đem mạng sống của mình đặt cược. Cho đến khi cứu nàng ra xong hốc mắt của cô cũng đã đỏ hoen. Trong mắt vẫn tràn ngập trong sợ hãi nhưng vẫn có một tia nhẹ nhõm vì cuối cũng cô cũng đã cứu được nàng. Cô nhìn nàng trước mắt liền không nhịn được mà vòng tay sang ôm lấy nàng thật chặt tựa như nếu không làm như vậy thì nàng sẽ biến mất. Trương Thiên Ân cũng chẳng dễ chịu hơn là bao khi thấy đóa hoa máu trên đùi cô song cũng ôm chặt lấy người trước mặt. Sau khi cô cũng nàng lăn ra xa thì cảnh sát cũng đã chế trụ được tên cầm đầu và đưa bọn họ về đồn.

"Các cô ổn chứ, có cần chúng tôi đưa về bệnh viện không?" Nhân viên cảnh sát thấy hai người đều bị thương liền hỏi.

"Nhà chúng tôi gần đây, chúng tôi có thể tự về được, còn vết thương thì cũng sẽ có bác sĩ của chúng tôi xử lí." Trương Thiên Ân rất nhanh chấn chỉnh tâm tình của mình, suy nghĩ một chút rồi nói.

"Vậy hai ngày nữa tôi sẽ đến tìm hai cô lấy lời khai." Cảnh sát viên nói xong rồi cùng với Trương Thiên Ân nói thêm vài câu liền li khai.

Bầu trời lúc này cũng đã chuyển xám, những cơn gió cũng dần lạnh hơn sấm chớp cũng đã bắt đầu xuất hiện.

"Giờ cậu có thể buông tôi ra chưa, sắp mưa rồi đấy." Trương Thiên Ân nhẹ nhàng nói với người con gái đã ôm eo mình gần nửa buổi. Dẫu hai chân đã hơi tê cứng nhưng ngữ khí không mang theo nửa phần bực bội khiến người ta tưởng rằng nàng vĩnh viễn sẽ không nổi giận với nữ tử trước mặt này. Nàng muốn mang cô về từ lúc kiểm soát viên vừa đi để kiểm tra vết thương nhưng cô nhất quyết ôm lấy mình nên nàng tuy lo lắng nhưng vẫn không làm gì được.

"Không buông, Trương Thiên Ân cậu có biết cậu đã làm tôi sợ đến mức nào không. Lúc lưỡi dao đó hạ xuống tôi thực sự rất sợ mình sẽ cứu không kịp cậu đó." Lam Hạ đem hết uất ức trong lòng mình ra nói cùng với giọng nói khàn khàn vì vừa khóc xong khiến người ta hận không thể mang nàng về sủng.

Hết cách nên Trương Thiên Ân đành nhẹ nhàng đặt xuống mặt nàng một nụ hôn nhẹ rồi nói, "Tiểu Hạ, chẳng phải cậu đã bảo hộ được tôi rồi sao, nhanh về nhà thôi."

Dường như chỉ có chiêu này mới có thể khiến Lam Hạ thỏa hiệp. Cô nới lỏng vòng tay rồi cúi gằm mặt xuống tránh để người kia nhìn thấy gương mặt đỏ đến lợi hại của mình. Lần thứ hai nhìn thấy loại biểu cảm này của Lam Hạ nhưng Trương Thiên Ân vẫn không nhịn được cười nói, "Tiểu Hạ của tôi ơi, cậu cứ đáng yêu thế này thì tôi phải làm sao đây. Nào, để tôi cõng cậu."

"Cậu cũng bị thương làm sao cõng tôi được?" Lam Hạ vẫn là lo lắng cho Trương Thiên Ân trước nhất.

"Chỉ là trầy nhẹ không vấn đề gì nhưng cậu bị thương ở chân kìa, nhanh lên mưa rồi ." Lần này Lam Hạ thật sự nghe lời nàng. Cả hai đi được một quãng đường rồi Lam Hạ mới nhận ra được điều gì đó bất thường.

"Tiểu Ân, lúc nãy... cậu nói tôi... tôi là người của cậu... nghĩa là sao vậy?" Lam Hạ khó khăn thốt ra những lời đó, đến khi nói xong thì xấu hổ đến mức vùi mặt vào lưng Trương Thiên Ân.

"Cậu không nghe lầm, tôi nói cậu chính là người của tôi. Dù lúc cuối cậu cứu tôi một mạng nhưng dù sao vẫn là tôi tới giải nguy kịp thời trước. Mạng của cậu là do tôi liều mạng cướp về. Vậy có phải là cậu nên lấy thân báo đáp không?" Trái với sự lúng túng của Lam Hạ, Trương Thiên Ân nói mọi thứ một cách rành mạch không vấp chỗ nào, trong giọng nói pha chút bá đáo nhưng vẫn dịu dàng. Khóe miệng khẽ cong rất ưa nhìn.

"Thế nhưng có khi cậu nhớ lại mọi chuyện trước kia cậu sẽ còn yêu thích tôi như vậy sao?" Câu này là Lam Hạ muốn hỏi Trương Thiên Ân, cũng là muốn hỏi chính bản thân mình, bất giác giọng cô tràn ngập chua xót.

Nghe xong Trương Thiên Ân liền dừng cước bộ, ngẩng mặt lên nhìn người con gái yếu đuối nhưng lại quật cường kia mà lòng khó chịu như bị hàng ngàn con kiến thi nhau cắn xé.

"Lam Hạ, thật ra tôi đã sớm nhớ ra tất cả mọi chuyện rồi và tôi mong cậu biết rằng: cho dù cậu có là Lam Hạ lạnh lùng cao cao tại thượng như một vị nữ vương hay là một Lam Hạ ôn nhu thuần khiết thì tôi vẫn luôn yêu thích cậu như vậy."

"Cho dù là lúc nhỏ hay bây giờ đều như vậy. Cậu cứu tôi một mạng, tôi cứu cậu một mạng không lẽ điều đó không chứng minh được điều gì sao?"

"Lam Hạ, tôi yêu cậu! Yêu đến sinh mạng sinh mạng của mình cũng có thể không cần vậy nên cậu có thể cho tôi một cơ hội để che chở, chăm sóc cho cậu suốt đời này được không?" Trương Thiên Ân cơ hồ là dùng hết khí lực của mình để nói. Trong màn mưa ánh mắt của nàng vẫn kiên định đến xuất thần nhìn Lam Hạ. Lam Hạ cảm động đến thốt không nên lời. Nàng cho rằng khoảnh khắc này có nói gì cũng không còn quan trọng nữa liền cúi đầu hôn lên gương mặt thanh tú kia một nụ hôn mạnh bạo thô lỗ. Mạnh đến nỗi cả hai đều không nhịn được mà rơi lệ...

-------------------------------------

Cơn mưa tháng bảy đến rất vội mà đi cũng nhanh không kém. Mới mưa ào ào đó mà cũng lại tạnh ngay tức khắc. Phía trong cửa sổ của một ngôi nhà nhỏ là bóng lưng của một nữ nhân đang ngắm mưa đến xuất thần. Bỗng nhiên bị một vòng tay ấm áp quen thuộc kéo xuống sofa khiến Lam Hạ thoát khỏi dòng hồi ức, nở một nụ cười sủng nịch nói: " Cậu lại nháo cái gì nữa đây, tiểu Ân?"

Trương Thiên Ân đặt cằm vào hõm cổ hít lấy hương hoa lê đặc hữu trên người cô hồi lâu rồi mới chậm chạp trả lời :"Không có gì, chỉ là, tiểu Hạ tôi rất rất yêu cậu." Vòng tay nàng siết chặt lại, tựa hồ như muốn khảm người con gái kia vào thân mình.

"Tôi cũng rất yêu cậu."

Bên ngoài ô cửa sổ nhỏ là mặt trời đang dần ló dạng, bầu trời sau cơn mưa như được gột rửa mà trong xanh hơn thường ngày vạn lần. Còn bên trong là hai trái tim ấm áp đang tỏa sáng làm ấm cả gian phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro