Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Hoằng nghe báo Yến Vân ghé phủ có phần bất ngờ, từ ngày Yến Vân vào triều làm quan sau lấy Uyển Đình làm phò mã ông cũng không tiếp xúc nhiều, đột nhiên hôm nay người không qua lại bỗng dưng tìm đến tìm khiến lòng ông không khỏi nghi ngờ

"Phò mã ghé tệ xá không biết có chuyện gì giao phó"

"Trương đại nhân khách sáo, Yến Vân tiện đường nên ghé quý phủ thăm hỏi"

Trương Hoằng không có lòng sinh nghi đối với Yến Vân, tuy gọi Yến Vân một tiếng phò mã nhưng ông thừa hiểu phò mã chỉ có danh phận không có thực quyền, thực quyền thực sự nằm ở Thứ Sử chức vụ, tính ra cả hai cùng phẩm quan nên Trương Hoằng không có lý do sợ Yến Vân làm bậy, sự tình quan viên ghé phủ trước để thăm hỏi sau kết tình thân cũng cố chỗ đứng vững chắc trong triều, quan trường hành sự bè phái không phải lần đầu ông mới thấy.

Yến Vân mới tiếp xúc với Trương Hoằng nhưng có cảm giác ông không phải tham quan hay gian thần, đối với sự xuất hiện bất ngờ của bản thân tuy không biết lý do nhưng Trương Hoằng luôn phân rõ ranh giới, chuyện nào ra chuyện đó phân rõ trắng đen, chỉ tiết một người như Trương Hoằng lại có đứa con không xem ai ra gì, hai người nói chuyện vui vẻ bỗng dưng hậu viện Trấn Môn Đề Đốc có tiếng đánh nhau, bất ngờ nên cả Yến Vân và Trương Hoằng điều chạy đi xem.

"Dừng tay"

Nhìn thấy con trai bị kẻ lạ mặt đột nhập đánh không biết đường chạy Trương Hoằng tức giận quát lớn, nhanh chóng chạy đến chắn ngang kẻ đột nhập bảo vệ Trương Quý

"Kẻ nào to gan dám đột nhập phủ Trấn Môn Đề Đốc còn ra tay hành hung đánh con trai ta"

"Tại hạ Hàn Phi vì thấy chuyện chướng mắt nên ra tay ngăn cản, Đề Đốc đại nhân nếu muốn biết chuyện gì đang xảy ra cứ hỏi quý tử nhà ngài, Hàn Phi hết nhiệm vụ xin cáo từ"

Hàn Phi nhắn nhủ vài lời với Trương Hoằng, sau nhìn Yến Vân gật đầu liền dùng kinh công rời khỏi, mọi chuyện hiện tại để Yến Vân xử lý, bây giờ mọi người nhìn qua Trương Quý chờ câu trả lời

"Cha đừng nghe tên đó nói bậy, hắn đột nhập phủ ta gây sự xém chút còn lấy mạng con nếu cha không có mặt đúng lúc chắc con đã mất mạng"

"Con dám nói sự tình không liên quan đến ngươi, ta thừa biết tiếng tăm Hàn Phi trên giang hồ, nói mau con gây ra chuyện gì để bị đuổi đánh"

Nghe Trương Hoằng không tin tưởng Trương Quý run rẩy sợ sệt nhưng vẫn một lòng chối bỏ, hắn thừa hiểu tính khí của cha mình nếu sự tình bị phát hiện thế nào ông ấy cũng vì nghĩa diệt thân, Trương Quý chìm trong suy nghĩ còn chưa lên tiếng thì bất ngờ có thân ảnh cô nương vừa khóc vừa chạy đến trước mặt Trương Hoằng đòi công bằng

"Đai nhân tha mạng, tiểu nữ đã có hôn phu, hắn ta bắt tiểu nữ đến đây muốn giở trò đồi bại còn đánh hôn phu của tiểu nữ không biết hiện giờ người ra sao"

Nhìn vị cô nương lạ mặt khóc lóc thảm thiết chỉ tay về phía Trương Quý tố giác, Trương Hoằng hiện tại biết chuyện gì xảy ra, mọi chuyện có sự chứng kiến của Yến Vân làm ông thấy mất mặt, muốn giải quyết chuyện nhà trước hết cần tiển Yến Vân ra về

"Phò mã, lão phu thấy lòng xấu hổ, chuyện để người chê cười, hiện tại không thể tiếp chuyện phò mã, thất lễ...thất lễ"

"Đề đốc đại nhân ngài định đóng cửa tự thân giải quyết"

"Chuyện này"

"Không dấu đại nhân Yến Vân vừa nhận đơn tố cáo người này kiện Trương Quý bắt hôn thê cũng như đánh hắn trọng thương, Yến Vân hôm nay mạo muội đến đây để làm rõ mọi chuyện, Đề Đốc đại nhân xin bỏ qua lỗi Yến Vân không báo trước"

Trương Hoằng không khỏi kinh ngạc, mục đích Yến Vân ghé phủ rành rành trước mắt, nếu Yến Vân đã nể mặt bản thân không cho người đến phủ Đề Đốc bắt người thì ông cũng không gây khó xử nhưng dù gì Trương Quý cũng là con nói dõi duy nhất của Trương gia trước mắt cần phải cầu xin

"Phò mã làm Trương Hoằng thấy hổ thẹn, lão biết con trai làm sai nhưng mọi chuyện vẫn chưa đến mức xấu nhất hi vọng phò mã có thể nể mặt ta làm quan nhiều năm, hắn là con trai duy nhất của Trương gia mong phò mã nhẹ tay, mọi tổn thất Trương Hoằng sẽ hướng phu thê họ đền bù và đảm bảo không có sự việc lần nữa xảy ra"

"Cha, hài nhi không có làm, sao người phải hạ mình cầu xin hắn"

"Câm miệng cho ta"

Đang lúc hai cha con họ Trương nói chuyện lại xuất hiện thêm vị cô nương khác, nhìn cách ăn mặt chắc hẳn là nha hoàn trong phủ, nàng ta lại vừa khóc vừa hướng Trương Hoằng kêu oan

"Lão gia, xin người làm chủ cho nô tài...công tử hắn...hắn làm cho nô tài có thai...công tử không nhận...muốn nô tài bỏ đi đứa bé"

"Ngươi...người đâu mau lôi nha đầu chết tiệt này đi khuất mắt bổn công tử"

Quá bất ngờ với những chuyện nghe được Trương Hoằng không giữ được bình tĩnh liền hướng Trương Quý đánh bạt tay, hơn ai hết ông biết nha đầu Xuân Hương không dám bịa chuyện nói dối, đứa nhỏ Xuân Hương chính ông đưa về phủ từ bé tuy nói nàng thân phận nha hoàn nhưng ông hết mực tin tưởng xem như con gái giao phó trọng trách coi giữ sổ sách thu chi trong phủ

"Nghịch tử...ngươi dám làm ra chuyện này còn chối bỏ"

"Không, con đã nói cô ta bỏ đi nhưng cô ta vẫn cứng đầu...cha đừng giận con sẽ giúp cô ta bỏ đi"

"Ngươi...nghịch tử bại hoại gia phong...phò mã người mau dẫn nghịch tử này đi khuất mắt ta, nếu còn nghe hắn nói càng chỉ làm thân già này tức chết, cũng mong người điều tra rõ mọi chuyện"

"Trương đề đốc yên tâm Yến Vân sẽ làm rõ mọi chuyện không phụ lòng tin tưởng của ngài, Trương công tử mời đến công đường một chuyến, những người có liên quan cũng theo bổn quan thăng đường"

"Cha, bảo vệ con, hắn sẽ giết con mất"

"Nếu ngươi không đi, không đợi đến phò mã ta sẽ cho người áp giải ngươi đi"

Trương Quý biết cha mình nói được làm được hắn chỉ còn cách đi theo Yến Vân, trong lòng thầm mong Yến Vân nể mặt Trương Hoằng tha cho bản thân một mạng, sau khi có đủ mặt mọi người liên quan, Yến Vân liền thăng đường xét xử, trương Quý một phần vì sợ Yến Vân một phần hối lỗi nên kể tường tận mọi chuyện.

Nhìn thấy Trương Quý thành thật sửa sai, Yến Vân đương nhiên không dồn người vào đường cùng, hắn tuy làm chuyện sai hay ức hiếp người khác nhưng chưa gây ra chuyện nghiêm trọng, chỉ vì nghĩ mình là con trai duy nhất của Trấn Môn Đề Đốc lại chẳng chịu học hành, tuổi còn trẻ nên tính tình bất đồng, ỷ lại vào cha mình nên làm xằng làm bậy, nếu cho cơ hội sửa sai, được giáo huấn nghiêm khắc vẫn còn cơ hội sửa chữa, chính vì lẽ trên Yến Vân đưa ra hình phạt có phần răng đe, có phần giáo dục

"Trương Quý giữa ban ngày ban mặt ra tay bắt người còn đánh người khác trọng thương bổn quan phán ngươi nhận hình phạt ba mươi trượng, đài đi biên ải một năm đền bù cho Tùng Lâm cũng như hôn thê của hắn ba ngàn lượng, ngươi có phục không"

"Phục...thảo dân phục"

"Còn nữa ngươi làm cho Xuân Hương nha hoàn của mình có thai bổn quan phán ngươi phải đem sính lễ cầu thân cô nương ấy, cho Xuân Hương cũng như cho con của ngươi một danh phận, ngươi có phục không"

"Thảo dân biết tội, thảo dân sẽ chịu trách nhiệm và bảo vệ mẹ con Xuân Hương, từ đây trở đi hứa tu tâm dưỡng tính vì mẹ con Xuân Hương làm lại từ đầu"

"Tốt lắm, nếu Trương Quý hứa sửa đổi bổn quan sẽ miễn cho ngươi một năm đi biên ải thay bằng một năm ở nhà đọc sách không được rời phủ Đề Đốc nữa bước, hình phạt sẽ tính sau khi ngươi thành thân...còn Tùng Lâm và hôn thê sau khi nhận tiền đền bù từ Trương Quý phải cố gắng làm ăn sinh sống...Xuân Hương nàng về phủ chờ thành thân cùng Trương Quý...các người có ai thấy bản thân oan ức đứng ra đối chất"

"Tạ ơn đại nhân/tạ ơn đại nhân khai ân..."

Lời phân xử của Yến Vân làm tất cả hài lòng, Tùng Lâm tuy bị đánh hôn thê bị bắt đi nhưng hiện tại vị hôn thê đã bình an trở về bên cạnh, hai người còn có ba ngàn lượng đền bù làm vốn không sợ ngày đây mai đó khổ sở, còn Xuân Hương vì sợ đứa nhỏ bị Trương Quý ruồng bỏ nên vì con đòi công bằng, ai ngờ bản thân được gả vào Trương gia làm con dâu của Trấn Môn Đề Đốc.

Hơn ai hết trong chuyện này Trương Quý là người may mắn nhất, hắn không nhận hình phạt nặng còn cưới được vợ, phạt bản thân trong nhà đọc sách một năm xem như cho mình cơ hội học hành, nhìn Xuân Hương dịu dàng xoa bụng bản thân không biết suy nghĩ thế nào liền ôm người vào lòng kèm theo nụ cười hạnh phúc, tuy sau đó bản thân bị lôi đi đánh ba mươi trượng nhưng sắp tới được nương tử chăm sóc, cưới được Xuân Hương vào nhà thì cho dù bị đánh, bị nhốt trong nhà cả năm hắn cũng mãn nguyện.

Ở phủ Trương Hoằng lòng không yên, ông cứ đi đi lại lại khó chịu, bản thân xuống tay để Yến Vân đưa đi con trai nên càng nóng lòng, sau khi được gia đinh báo lại toàn bộ sự việc ông mới thở phào nhẹ nhõm, con trai không sao đã vậy sắp tới còn có dâu có cháu, ông không phải dạng người cầu môn đăng hộ đối lại đối với nha hoàn Xuân Hương hiểu rất rõ tính tình nên rất hài lòng, sắp tới có thời gian cấm túc Trương Quý trong nhà nhân cơ hội này ông muốn đào tạo lại đứa con có phần ngỗ nghịch, bản thân vui vẻ thưởng thức tách trà, bắt đầu có thiện cảm với Yến Vân "không hổ danh là người được hoàng thượng lựa chọn"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro