Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kinh thành mấy hôm nay xảy ra chuyện lớn khi các tiệm mua bán gạo trong quá trình vận chuyển đều gặp cướp, Yến Vân cho rằng có người giở trò nhằm đầu cơ đẩy giá gạo lên cao nhưng sự việc ngày càng nghiêm trọng, ngay cả lương thảo cũng bị cướp sạch.

Chuyện lương thảo bị cướp đương nhiên Chu Cảnh không ngó lơ, ông giao toàn bộ sự việc cho Yến Vân điều tra, để thuận tiện tìm manh mối Yến Vân nhờ Hàn Phi tìm tin tức trên giang hồ, nhờ Tạ Đình Phong lấy thông tin các quan viên, chuyện cướp lương thảo không tránh quan lại triều đình dính lếu, còn bản thân đi tìm manh mối về nơi cắt dấu số lương thực bị mất, với số lượng lương thực lớn không thể dễ dàng vận chuyển đi nơi khác một sớm một chiều, nàng khẳng định mọi thứ vẫn còn ở kinh thành.

Có thể không tìm được tên chủ mưu nhưng số lương thực nhất định phải tìm lại nếu không sắp tới kinh thành sẽ thiếu hao lượng lớn lương thực, còn số quân lương nếu không chuyển đi biên cương trên dưới Chu quốc lập tức gặp nguy, để tránh tin tức truyền ra ngoài ảnh hưởng lòng quân mọi thứ đều được phong tỏ, nhìn Yến Vân ngồi một chỗ suy tính, Uyển Đình không chịu được sự im lặng nàng đi tới đi lui nảy giờ mà phò mã xem ra không để ý đến nàng.

"Nè ngươi cứ ngồi một chỗ làm sao tìm ra manh mối, ít nhất cũng phải ra ngoài làm gì đó, định ngồi không nhờ đại ca và nhị ca làm hết sao"

"Công chúa đừng nóng lòng Yến Vân không muốn đánh rắn động cỏ, hiện giờ quan trọng nhất phải tìm được nơi cất giấu lương thực bị cướp, nếu chúng ta cho người đi lùng sục khắp nơi bọn cướp chắc chắn sẽ dừng mọi hành động, việc điều ra càng thêm khó"

"Vậy ngươi có nghi ngờ được nơi nào chưa"

"Số gạo của thương buôn và lương thảo bị cướp tập trung ở kinh thành, từ hiện trường vụ án nơi có thể dấu lương thực chỉ trong đoạn đường từ Thiếu Lâm Tự đến kinh thành mà thôi"

"Có khi nào do mấy người của Sơn Lâm trại làm ra, số lương thực đang giấu ở nơi đó"

"Yến Vân đã cho Tiểu Cẩn đi xem nhưng không phải, bọn người Sơn Lâm trại lần trước bị chúng ta đánh đến giải tán, hiện giờ nơi đó được người dân khai khoang bắt đầu trồng trọt"

"Chẳng có chút manh mối"

Bỏ qua sự thất vọng của Uyển Đình, Yến Vân vẫn tập trung vào bản đồ nơi nào có khả năng cắt dấu nàng điều cho người đi điều tra, nhìn từ địa điểm xảy ra vụ án cùng với những thông tin có được Yến Vân càng khẳng định số lương thực đang ở trong thành, nếu mọi chuyện y như dự tính nàng cũng thấy yên tâm vì lương thực chưa chuyển đi vẫn có cơ hội tìm ra

"Tùng...Tùng...Tùng"

"Đầu heo có người đánh trống, ta lên công đường trước đây"

"Công chúa nhớ thay y phục, đừng làm loạn"

Nhìn Uyển Đình chạy đi mất dạng Yến Vân cố gắng hét lớn hi vọng người có thể nghe, dù đã dặn Uyển Đình không được gây rối nhưng khi bước chân vào công đường Yến Vân thấy Uyển Đình không đứng nơi bộ khoái cần đứng liền nói nhỏ bên tai nhắc nhở nhưng Uyển Đình vẫn bỏ ngoài tai đứng bên cạnh nàng đã vậy còn thay mặt bản thân đập bàn lớn tiếng với người đang quỳ dưới công đường

"Người quỳ dưới kia có oan ức gì mau nói"

"Công chúa...người thật là" Yến Vân chỉ dám nói nhỏ với Uyển Đình tránh người khác nghe thấy rồi nhanh chóng giành lại mộc bản từ tay của nàng, còn lão bà đang quỳ nghe bản thân được gọi lập tức lên tiếng kêu oan

"Oan ức quá đại nhân mong người lấy lại công bằng cho lão già này"

"Có gì lão cứ nói, thật sự có oan ức ta nhất định giúp người lấy lại công bằng"

"Sao...sao có hai đại nhân"

"Bà người bị mù sao"

Trả lời câu hỏi của Uyển Đình bà lão chỉ biết gật đầu, Yến Vân nhìn bà lão ăn mặc thiếu thốn, đã lớn tuổi còn bị mù vẫn đến công đường kêu oan thì nhất định có oan ức, để Uyển Đình không gây rối bản thân cần nhanh chóng tìm hiểu mọi chuyện

"Lão phu nhân không cần nghi ngờ, hiện tại ở công đường chỉ có Yến Vân làm chủ, có gì uất ức lão phu nhân cứ nói, bổn quan sẽ thay người ra mặt"

"Tạ ơn đại nhân, lão muốn kiện tú bà Xuân Hoa viện lừa gạt con dâu của lão bán thân"

"Sự tình thế nào lão phu nhân cứ kể tường tận"

Thì ra Tú Nương con dâu của bà bị lừa bán vào Hoa Xuân viện, mấy ngày trước vì không có tiền trị bệnh cho chồng, thiếu tiền mua cơm gạo trong nhà nên nàng đi vay mượn khắp nơi, hàng sớm xung quanh cả nhà họ đều đã mượn nên không ai dám cho họ thiếu thêm, trong lúc đường cùng Tú Nương gặp phải tú bà hứa cho nàng mượn tiền bù lại nàng phải đến Hoa Xuân viện làm công việc dọn dẹp trừ nợ nếu làm tốt còn được trả thêm bạc, vì không biết chữ nên Tú Nương mất bẫy thay vì ký giấy nợ nàng ký giấy bán thân, sau khi Tú Nương bị người Hoa Xuân viện bắt đi bà liền tìm tới công đường kêu oan.

Nghe kể toàn bộ sự việc Yến Vân vừa định lên tiếng chưa gì bị Uyển Đình ngăn lại làm nàng cũng bó tay

"Lão bà người về nhà chờ tin tức tốt, để ta đi tháo vỡ cái Hoa Xuân viện đó trước rồi trả con dâu lại cho bà"

"Người hình như không phải đại nhân, tuy lão mù nhưng tai vẫn nhận ra giọng nói của từng người"

"Ta...ta không phải...chỉ là...là bộ khoái thôi"

Cũng may lão bà bị mù nếu không nhìn thấy dáng vẻ muốn nói bản thân là công chúa nhưng sau đó chỉ dám nhận là bộ khoái của Uyển Đình chắc cười không nhịn được mồm, nhìn Uyển Đình gải đầu xấu hổ Yến Vân bất chợt nở nụ cười vì sự đáng yêu của nàng

"Lão phu nhân đến đây báo án vậy con trai ở nhà lấy ai chăm sóc"

"Không dấu đại nhân con trai lão và Tú Nương có một bụng con trai, nó cũng được sáu tuổi mới đầu Lang nhi định đưa lão đến đây rồi về chăm sóc cha nó nhưng lão không cho bảo ở nhà xem chừng"

"Được rồi lão phu nhân về nhà trước khi nào có tin Yến Vân sẽ cho người báo lại, người đi đường khó khăn Yến Vân cho người đưa lão phu nhân về nhà sẵn tiện cử đại phu xem bệnh cho con trai người"

"Tạ ơn đại nhân con trai lão đã tháng nay không rời giường e là khó qua khỏi"

"Lão phu nhân đừng bi quan, sắp tới mọi việc còn trông chờ vào người"

Uyển Đình từ khi bị quê liền đứng một chỗ nghe Yến Vân xử lý mọi chuyện, bây giờ nàng mới biết phò mã của mình không những đềm tĩnh làm rõ mọi chuyện trước sau còn rất tốt bụng, chắc chỉ có Yến Vân mới vừa xử án vừa trị bệnh giúp người còn ân cần động viên người khác.

Yến Vân sau khi nhờ gia sư đi một chuyến đưa bà lão về nhà cũng như ghé Nguyệt Vân đường chuyển mời đại phu liền rời công đường, bản thân vừa đi vài bước liền cảm thấy có điều không ổn nàng liền quay ra sau, ngay lập tức bắt gặp Uyển Đình vẫn đứng yên một chỗ, nhìn nàng cứ như đang mơ mộng.

"Công chúa...công chúa, chúng ta đi thôi"

"Ờ...ờ...đi thôi"

"Công chúa biết đi đâu sao"

"Hồi phủ"

"Không phải, đi Hoa Xuân viện"

"Ờ...đi...cái gì...ngươi...đứng lại cho ta"

Yến Vân nói đi Hoa Xuân viện liền đi một mạch, phía sau Uyển Đình khi lấy lại tinh thần biết Yến Vân nói gì đã thấy người đi rất xa, bản thân đành ngậm ngùi chạy theo, nói gì thì nói muốn đi Hoa Xuân viện trước hết cũng phải hồi phủ thay quan phục nên Uyển Đình không thấy lo, vì phủ phò mã và công đường thứ sử chung vách nên Yến Vân và Uyển Đình rất nhanh liền về đến phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro