Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Với sự diễn xuất tài tình của Tuyết Mai khi giả dạng thành người nghiện cờ bạc vì nợ nần nên bán muội muội vào thanh lâu lấy tiền trả nợ, Tú bà vừa nhìn thấy Yến Vân mắt liền sáng gỡ Hoa Xuân viện của bà bỗng dưng gặp may khi có một con thiêu thân tự nguyện vì bà kiếm tiền, với một người có kinh nghiệm sống như tú bà đương nhiên mang sự ngờ vực, bà không tin vào chuyện không làm vẫn dễ dàng có được hơn hết nhìn bọn người Yến Vân xa lạ liền cho người đi theo dõi, đợi đến khi bọn thuộc hạ về báo người đại ca vừa bán muội muội không lấy tiền đi trả nợ mà chạy thẳng đến sòng bạc bà mới nở nụ cười nhẹ nhõm.

Yến Vân không phải lần đầu đóng kịch, nàng có kinh nghiệm giả dạng hơn hai mươi năm nên dễ dàng qua mặt tú bà, ban đầu nàng còn tỏ vẻ cô nương danh giá khóc lóc sướt mướt nhưng sau khi Tuyết Mai quay đi nghe tú bà an ủi vài câu liền nín khóc, còn nắm tay tú bà cầu xin cho nha hoàn ở lại chăm sóc, đương nhiên tú bà gật đầu đồng ý trong lòng không khỏi vui mừng vì nhìn cô nha hoàn tương lai giúp bà kiếm không ít tiền.

"Tiểu Yến đã đến đây rồi thì phải quên đi cuộc sống trước kia của mình, trước mắt ta sẽ tìm cho con một cái tên thích hợp, từ hôm nay trở đi con sẽ là mẫu đơn của Hoa Xuân viện, đóa mẫu đơn rực rỡ của ta"

"Dạ, mẫu đơn biết bản thân phải làm gì, chỉ cần ma ma cho chủ tớ mẫu đơn cuộc sống tốt đừng như đại ca la mắng hay bán đi mẫu đơn"

"Không hề, ta quý con còn không hết, hai con cứ nghe lời ma ma thì vinh hoa phú quý hưởng không hết, giờ thì về phòng chuẩn bị tối nay sẽ có chuyện vui"

"Mẫu đơn nghe ma ma dạy bảo"

Tú bà nhìn Yến Vân, mẫu đơn của Hoa Xuân viện nghe lời càng vui mừng, cho thuộc hạ đưa hai người họ về phòng còn bản thân đi chuẩn bị cho đêm quan trọng hôm nay với đóa hoa mẫu đơn này bà không tin Hoa Xuân viện của bà sẽ không hốt bạc.

Thanh lâu tuy là địa điểm phức tạp ồn ào về đêm nhưng ban ngày lại rất yên tĩnh, mọi người chẳng ai để ý đến ai, mỗi người một việc miễn sao đừng gây sự mất lòng người khác xem như có cuộc sống an phận.

Yến Vân nghe theo sự sắp xếp vừa về đến phòng liền cho Tiểu Cẩn đi tìm hiểu xung quanh, nàng vừa mới đến cho nha hoàn đi thăm hỏi không có gì lạ, Tiểu Cẩn nghe lệnh khẩn trương đi làm việc của mình còn Yến Vân cũng chẳng muốn ở không, nàng muốn tìm hiểu một trong những kỷ viện lớn nhất nhì kinh thành

Người ta thường nói muốn biết đường đi phải hỏi thổ địa, còn muốn nhiều chuyện phải vào bếp nghe mọi người xì xầm, nhanh chóng Yến Vân sớm tìm được nhà bếp thật không ngờ chưa gì đã có thu hoạch, nghe hai cô nương một vàng một xanh nói chuyện Yến Vân liền tìm chỗ nghe lén

"Làm ơn đi Đào nhi ngươi phụ ta đem số thức ăn này cho vị cô nương kia đi"

"Chà...chà...ngươi cũng biết làm biếng nha, còn sai ta nữa"

"Giúp một tay đi chứ, đã ba ngày rồi cô ta không ăn không uống, sớm muộn sẽ không chịu đựng được thật là thương tâm"

"Ngươi đang lo lắng cho người ta đó hả, từ đây trở đi ngoài ta ra thì không được quan tâm đến ai hết biết chưa, nếu biết cô ta không ăn vậy thì khỏi đi, ta ở lại đây với nàng"

Yến Vân không chỉ nghe lén còn nhìn lén, hiện tại mắt nàng mở to hết cỡ nhìn cô nương áo vàng Đào nhi vừa nói vừa phả từng hơi nóng vào cổ cô nương áo xanh, cô nương áo xanh không những không phản đối còn vuốt ve tấm lưng Đào nhi đang chôn đầu ở cổ nàng cảm nhận từng cái đụng chạm, chịu không nổi sự kích thích cô nương áo xanh liền kéo đầu Đào nhi lên để cả hai đối diện, hai đôi môi nhanh chóng tìm thấy nhau công kích đối phương.

Nhìn từng nụ hôn mãnh liệt giữa hai người Yến Vân cảm thấy choáng váng, trước mắt nàng có hai cô gái không kiêng kị đối phương là nữ nhi vẫn lao vào nhau như người tình xa cách mấy mươi năm gặp lại, bản thân từng nghe nói thanh lâu là nơi phức tạp chỗ mà người đọc sách thánh hiền, tu tâm từ nhỏ như nàng đáng lẽ không nên đặt chân đến.

Qua chuyện bản thân vừa chứng kiến Yến Vân bỗng dưng có cái nhìn khác về kỷ viện, thanh lâu đúng là phức tạp nhưng có đi mới được mở rộng tầm mắt, Yến Vân không ngờ có ngày bản thân dám nhìn trộm người khác làm chuyện thân mật, đặc biệt hai người trước mắt còn là cô nương, đáng lẻ bản thân phải rời đi không ngờ nàng ngẩn ngơ đến nỗi quên luôn mục đích đến đây, nếu không phải có con chuột chạy qua làm hai người trước mắt hết hồn hét toáng lên có lẽ Yến Vân cũng chẳng muốn ra mặt, điều chỉnh lại tâm tư bản thân bước vào trong giúp hai người một tay tiêu diệt con chuột phá đám.

"Bắt được nó rồi, hai người định xử lý thế nào đây"

"Để nó xa ta một chút" Đào Nhi sợ sệt khi Yến Vân đưa con chuột để trước mặt, nàng ôm khư khư vị cô nương kia không buông làm Yến Vân phì cười

"Cảm ơn ngươi giúp bọn ta bắt chuộc, đừng quăng nó đi, tối nay ta sẽ làm thịt chuột đãi bọn đàn ông hạ lưu đó một bữa"

Nghe theo cô nương áo xanh Yến Vân để xác con chuột sang một bên, bây giờ hai người họ mới để ý đến Yến Vân lạ mặt, với kinh nghiệm của bản thân Đào nhi đương nhiên biết Hoa Xuân viện có người mới, người mới này chắc hẳn đẹp nhất ở đây theo nàng đánh giá, trong lòng có chút tiếc nuối cho một hồng nhan bạc phận, liền lên tiếng hỏi

"Ngươi tên gì, đến nhà bếp làm chi"

"Ta gọi mẫu đơn vừa mới đến nên không biết đường vô tình lạc vào đây, vừa nãy nghe tiếng la của hai người nên chạy vào xem"

"Ma ma cũng thật biết đặt tên, ta là Đào nhi thân phận như ngươi, cô nương này là Tiểu Cúc phụ trách bếp núc ở đây"

"Chào Đào tỷ, Cúc Tỷ, mẫu đơn đi trước không quấy rầy hai người"

"Cái gì quấy rầy...ngươi đã thấy cái gì" Tiểu Cúc giật mình giữ lại Yến Vân hỏi rõ, chuyện của hai người nếu đến tay ma ma thì sống giở chết giở

"Thấy gì...là thấy gì, mẫu đơn chỉ sợ ở lại làm phiền hai người nấu ăn, ta ở lại cũng không phụ được việc"

"Không có gì, ngươi đi trước đi"

Yến Vân sớm chuẩn bị tâm lý nên nàng không để chút sơ hở khi nghe chất vấn, nghe lời Tiểu Cúc bản thân định rời khỏi liền bị Đào nhi giữ lại còn quăng cho nàng giỏ thức ăn

"Mẫu đơn ngươi đem thức ăn này vào phòng củi phía sau hậu viện, trong đó có một cô nương bị nhốt, nên nhớ chỉ cô ta ăn khi chịu tiếp khách, nếu cô ta vẫn còn cứng đầu thì đem về, ngươi mà lén cho cô ta ăn thì coi chừng ma ma, bà ấy ghê gớm lắm đó"

"Tại sao lại tốn công như vậy, đánh đập vài trận không phải dễ dàng để cô ta tiếp khách sao"

"Ngươi nha, chưa gì đã hòa nhập được với bọn ta còn nghĩ ra cách này nếu đánh cô ta thì phải tốn tiền trị thương, chưa kể không thể tiếp khách ngay được, ngộ nhỡ phá hư nhan sắc của người ta thì ma ma lổ vốn rồi, bà ấy tính hết cả bỏ đói là tốt nhất"

"Chắc cô nương ấy xinh đẹp lắm nên ma ma mới lưu tâm đến vậy"

Yến Vân đoán được người đang bị nhốt là Tú Nương nên nhân cơ hội tìm thêm chút thông tin, người biết Tú Nương xinh đẹp hay không chỉ có Tiểu Cúc biết vì nàng phụ trách đem thức ăn đi đi về về theo lệnh của tú bà, nghe Đào nhi và Yến Vân bàn luận về Tú Nương có cơ hội chen vô cuộc nói chuyện giữa họ nàng liền không nghĩ ngợi nói hết mọi chuyện

"Nhan sắc tầm thường thua Đào nhi nhiều đã vậy còn có chồng có con, khách mà biết ai chịu chứ kiếm chẳng được bao nhiêu tiền đâu, ma ma quan tâm vì cô ta được ông chủ tiệm quan tài lớn nhất kinh thành để ý, nghe nói ông ấy dụ dỗ đủ kiểu nhưng cô ta không chịu bản thân còn nghe mắng thẳng mặt, nghe đâu hắn tuyên bố trước mặt nhiều người muốn cô ta quỳ dưới chân cầu xin ông ấy làm nhục mới cam tâm, cô nương ấy vào đây không chừng do ông ta đứng sau, chứ chuyện không kiếm ra tiền lâu dài ma ma không làm đâu"

"Bọn đàn ông đúng là hạ lưu bỉ ổi, Tiểu Cúc sao chuyện gì ngươi cũng biết chả bù cho ta ở đây nhưng chẳng biết chuyện gì cả"

"Cô ta cầu xin ta thả cho về nhà nên kể hết đó chứ, nhà cô ấy có mẹ già mù mắt, có con nhỏ, chồng còn bị bệnh, nhiều lần thấy tội nghiệp định cho cô nương ấy ăn uống một ít nhưng nhớ đến lời đe dọa của ma ma thì không dám, ở chốn thanh lâu trước khi thương người phải thương bản thân trước đã"

"Tiểu Cúc nói thử xem ngươi thương ta trước hay thương bản thân trước" nghe Tiểu Cúc nói thế Đào nhi cảm thấy lo lắng, nàng rất sợ một ngày nào đó Tiểu Cúc sẽ rời xa bản thân, dù rất muốn trả lời Đào nhi nhưng bên cạnh còn nàng mẫu đơn mới đến nên Tiểu Cúc nhanh đuổi đi nàng

"Mẫu đơn ngươi nhớ không được cho cô ta ăn trừ khi cô ta chịu tiếp khách biết chưa, người mới như ngươi tốt nhất nghe lời đừng gây họa, giờ thì đi đi ở đây hết chuyện của ngươi rồi"

Yến Vân cũng nóng lòng muốn biết đáp án của Tiểu Cúc thương bản thân hay Đào nhi nhiều hơn nào ngờ chưa nghe đã bị đuổi đi, tuy không nghe chính miệng Tiểu Cúc thừa nhận nhưng Yến Vân biết nàng chính là thương Đào nhi hơn bản thân nên mới đuổi nàng đi sợ chuyện hai người bại lộ không dám nói trước mặt người ngoài.

Yến Vân sau khi được chỉ đường liền nhanh chóng rời khỏi đi tìm Tú Nương nàng còn tử tế giúp hai người họ khép cửa nhà bếp, chẳng biết bản thân có được tin tức tìm người hay phát hiện được chuyện mới mẻ mà vui vẻ rời đi, đối với chuyện của Đào nhi và Tiểu Cúc Yến Vân phát hiện bản thân không bài xích thậm chí có lòng ủng hộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro