Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giải độc cho Thành Thị Phi xong Hải Đường cảm thấy nhẹ nhõm, người mà nàng cảm thấy mất nợ nhiều nhất ở kiếp này chính là Thành Thị Phi khi mà mọi cơ duyên của hắn nàng điều vô tình lấy đi mất, nhìn Vân La và Thành Thị Phi đấu khẩu liên miên Hải Đường không khỏi đưa ra đề nghị đau lòng

"Quận chúa đến lúc người nên trở về, giang hồ nguy hiểm người cũng thấy rồi đó"

"Đó là chuyện của ta không cần ngươi quan tâm, đường này là của nhà ngươi sao ta đi đâu ở đâu không phiền huyền tự đệ nhất quan tâm"

Vân La vốn dĩ rất vui vẻ chỉ vì lời nói của Hải Đường mà tức giận, nàng trách Hải Đường lúc nào cũng muốn bỏ mặt nàng, trải qua nhiều chuyện cùng nhau Vân La cho rằng mối quan hệ của hai người vốn dĩ thân càng thêm thân nhưng Hải Đường lúc nào cũng muốn đẩy nàng rời khỏi.

"Dù muốn dù không thì chuyện Hải Đường đã hứa với quận chúa đã thực hiện xong, giờ thì ta cần phải làm chuyện cần làm"

"Ngươi cứ làm chuyện của ngươi đừng quan tâm đến ta"

"Vậy Hải Đường sẽ cho người hộ tống quận chúa cùng Thành Thị Phi về cung"

"Ngươi là cố tỏ vẻ ngu ngốc với bổn quận chúa hả"

Vân La chạy thẳng tới nắm lấy cổ áo của Hải Đường thét thẳng vào mặt người đối diện, chiều cao của cả hai xem xem nhau nên cứ thế rơi mà đối mắt đối phương mà nghẹn lời.

Vân La nhìn thẳng vào đôi mắt đen huyền của Hải Đường nàng như cầu xin đừng nói thêm lời nào làm nàng tổn thương, còn Hải Đường không biết có cảm nhận được điều gì từ đôi mắt người đối diện hay không mà nàng sợ, sợ sẽ làm người nàng yêu thương tổn thương, điều mà nàng không muốn một chút nào.

"Hai người chơi trò gì mà vui thế, ta cũng muốn tham gia" Thành Thị Phi kéo Vân La về phía mình đề nghị, nếu không có lời nói của Thành Thị Phi thì không biết diễn cảnh ngượng ngùng của hai người sẽ đến bao lâu mới kết thúc

"Ngươi tránh ra, đừng làm phiền ta" Vân La bị Thành Thị Phi làm cho giật mình thì cũng gạt hắn qua một bên quát lớn khiến hắn biểu môi chạy ra một góc xem hai người nói chuyện

"Quận chúa xin đường làm khó Hải Đường"

"Ngươi đi đường ngươi ta đi đường ta có gì mà khó hay không khó"

"Nếu người không tự hồi cung vậy Hải Đường xin đắc tội"

"Ngươi dám làm gì...." Vân La nói chưa hết câu liền bị Hải Đường điểm nguyệt ngủ, Hải Đường cũng không quên đỡ Vân La vào lòng khi thấy Vân La ngã, nàng cũng không quên thì thầm to nhỏ "xin lỗi, chỉ mong nàng hiểu cho ta"

Hải Đường sau khi đảm bảo Vân La và Thành Thị Phi an toàn lên xe ngựa nàng mới an tâm, đoàn người mà nàng sắp xếp đảm bảo sự an toàn tuyệt đối cho Vân La hồi cung bình an, còn Thành Thị Phi tuy không đồng tình với cách làm của Hải Đường nhưng hắn muốn cãi cũng không dám, hắn không muốn bản thân như Vân La và hơn hết trải qua vô số nguy hiểm cũng khiến hắn yêu thêm cái mạng nhỏ.

Không còn Vân La bên cạnh Hải Đường nhanh chóng phi ngựa đến tuyết sơn để giải cứu một người, cũng may nàng có nội công của Cổ Tam Thông nếu không chỉ việc bơi qua hang động thì sức lực cạn kiệt chứ nói gì đến cứu người rồi rời khỏi nơi đây.

Nhìn người nằm trong hàng băng Hải Đường dù biết trước nhưng vẫn bất ngờ, nếu không nói chẳng ai tin người nằm đó chỉ còn nữa hơi thở, người nằm đó cứ như đang ngủ chứ chẳng có biểu hiện gì về sự chết chóc, nhờ hàng băng nghìn năm mà vẻ đẹp của Tố Tâm không bị phai mờ theo thời gian, kiếp trước Hải Đường gặp Tố Tâm ở Hộ Long sơn trang còn kiếp này nàng gặp Tố Tâm ngay tại tuyết sơn nên sự khác biệt là quá lớn.

Hải Đường nhẹ nhàng bế Tố Tâm khỏi lớp băng lạnh giá rồi lấy viên thuốc chuẩn bị sẳn bỏ vào miệng Tố Tâm, thấy Tố Tâm có phản ứng Hải Đường liền dùng thần công giúp Tố Tâm lấy lại thân nhiệt

"Lạnh...Lạnh...lạnh quá..."

"Tố Tâm tỷ cố gắng thêm chút nữa ta sẽ đưa tỷ ra khỏi đây"

Hải Đường lấy áo choàng khoác cho Tố Tâm rồi cõng người rời khỏi tuyết sơn, viên thuốc nàng cho Tố Tâm uống chính là hạt thiên hương đậu khấu được xây thành bột, nếu để thiên hương đậu khấu trong người không biết sẽ nguy hiểm thế nào nên nàng từ đầu đã xoay nhuyễn ngụy trang mang theo bên người.

Hải Đường có được thiên hương đậu khấu là do trộm được, nàng đã rất vất vả mới trộm được nó từ Tàng Bảo cát nơi cất giữa bảo vật của hoàng cung, vẫn còn một viên thiên hương đậu khấu và nàng biết nó ở đâu, viên thiên hương đậu khấu còn lại nàng sẽ để Chu Vô Thị đích thân đi lấy.

Tố Tâm mơ màng tỉnh lại nàng thấy lạnh, rất lạnh nên ôm chặt cơ thể đầy hơi ấm của người đang ôm nàng vào lòng, nàng không biết đó là ai, chỉ thấy mơ màng một bạch y thiếu niên, trong tìm thức hình ảnh Cổ Tam Thông xuất hiện, người đó ân cần khoác áo, cẩn thận cõng nàng trên lưng, Tố Tâm thấy ấm áp nàng càng ôm càng chặt miệng lẩm bẩm "Tam Thông...Tam Thông..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro