[Bách hợp tiểu thuyết][Đoản văn] Từng Còn Trẻ Xuân Sam Mỏng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng Còn Trẻ Xuân Sam Mỏng

Tác giả: Nhan Bạc Lương

Editor's Notes:

Một cuộc tình cờ gặp gỡ, một quá khứ, những gì đã qua…

Yêu và đã từng yêu

Nắm tay rồi lại buông tay

Chung quy cũng đã vuột mất.

Trên thế giới này, có bao nhiêu người yêu nhau có thể ở bên nhau thì có bấy nhiêu kẻ yêu nhau lại lỡ mất nhau…

Tình yêu có đôi khi, cho dù đã từng ngọt ngào đẹp đẽ, hay đau đớn thống khổ, cũng sẽ như tiếng phong linh trong gió, lưu chút dấu vết trong lòng rồi thinh lặng biến mất khỏi màn kịch thế gian…

Thanh xuân như giấc mộng

Nếu có thể, ít nhất hãy hạnh phúc, giữa chúng ta, đã từng có yêu…

-----------------------oOo-----------------------------

Tiết Tử

Tiểu hồ ly nửa đời mùa hạ.

Ve ôm đản rỉ rả sau buổi trưa, ánh mặt trời lấp lánh len qua tán cây, bóng nắng như bọt nước li ti rơi nghiêng trên lớp cỏ dày.

Gió nhẹ lướt qua, kéo những lọn tóc nhẹ nhàng lay động.

Biếng nhác đắm mình trong bóng râm nhàn nhạt, hẳn là thoải mái dễ chịu.

Ngày hôm ấy, như nước cuốn lững lờ trôi đi mất.

Dưới áng cây xanh ngắt rực rỡ kia, ẩn giấu bao nhiêu bí mật ngây ngô của chúng ta?

Những thương tổn đó, những chuyện đã qua, những hồi ức ấy, đẹp đẽ hạnh phúc, buồn bã vỡ rạn, đều là chứng cớ một thời tuổi trẻ đã trôi đi thật xa.

Những tưởng niệm đối với ngươi, như ánh nắng khuynh thành.

Tuy thế, tuy thế, ánh nắng khuynh thành, cũng chưa hẳn là ấm áp...

Chương thứ nhất: Đã Lâu Không Gặp ( 1 )

Xe cộ như nước lũ lượt xuôi ngược trên đường cái tấp nập phồn hoa, đường phố đông đúc xe chờ đèn đỏ, ven đường người đi bộ lại chẳng thấy đâu.

"Mùa hè, thật là một mùa làm người ta bức bối." Nhan Sở Hạ lầm bầm than oán. Thế nhưng nếu đem xuân hạ thu đông ra so sánh, nàng vẫn cứ thích mùa hè, đương nhiên, nếu mùa hè có thể không nóng bức đến mức khiến cho người ta phiền muộn như thế, nàng nhất định sẽ càng thích nhiều hơn.

Mặc kệ ở lúc nào nơi nào, Nhan Sở Hạ đều không chịu nổi không khí ngột ngạt đến khó thở, cửa kính xe được quay xuống mở ra một khe hở eo hẹp, vừa đủ để gió, thổi tới trên mặt Nhan Sở Hạ. Điều hòa trong xe cũng chống chọi không lại mùa hạ nóng bức, gió hanh hao, thổi Nhan Sở Hạ có chút mơ màng buồn ngủ, một trận chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Cầm lấy di động ở ghế hành khách, mắt nhìn màn hình, khóe miệng lơ đãng toát ra mỉm cười, bấm nút Trả lời buột miệng hỏi ra, "Làm sao vậy?"

Thanh âm này dịu dàng uyển chuyển, khiến người ta nghe xong sẽ cảm thấy được có cảm giác mát lạnh nhè nhẹ xẹt qua, khoan khoái không ít không khí nóng bức nơi đây.

"Chỉ là muốn hỏi ngươi đi đâu, không phải đã nói buổi tối tự mình làm cơm thôi." Đầu kia điện thoại cũng truyền đến một giọng nữ êm tai, kèm theo vui cười dò hỏi, nghiễm nhiên không giống tra khảo như vậy khốc liệt.

“Đúng vậy a, vì thế ta hiện tại đi siêu thị mua thức ăn. Đến rồi, đang tìm chỗ đậu xe." Nhan Sở Hạ cười cười, trả lời.

Cô gái này chưa bao giờ thích tra hỏi, cho dù ở thời giờ rỗi rảnh bản thân luôn chán ghét, cũng sẽ không gọi điện cho nàng. Ở Nhan Sở Hạ xem ra, đối phương hẳn là cảm thấy chính mình, cho dù là vì nhàm chán mới có thể nhớ tới nàng, cũng đã đủ rồi. Điều này ít nhất còn có thể đại biểu, nàng là người chính mình vô luận dưới tình huống nào xảy ra chuyện gì, đều có thể nghĩ đến đầu tiên.

Đương nhiên, suy nghĩ như thế, Nhan Sở Hạ cũng đồng ý.

Cho dù chuyện tình tồi tệ phát sinh, cảm giác có thể được người khác đặt ở vị trí hàng đầu, thực thân tình,thực ấm áp. Tựa như có thể chứng minh trọng lượng cùng cảm tình của chính mình, ở trong lòng người khác.

"Vậy được rồi, ta cúp trước, miễn cho sát thủ đường sá gặp tai nạn." Nghe được Nhan Sở Hạ trả lời, thanh âm đầu kia điện thoại nhanh chóng nói xong, không đợi nàng kịp cãi lại bản thân không phải sát thủ đường sá, liền cúp rụp điện thoại.

Nghe được chuỗi tiếng tít tít, Nhan Sở Hạ thuận tay ném di động lại ghế hành khách, giương mắt nhìn nhìn những chỗ đậu xe ở giao lộ phía trước, bật đèn báo hiệu chuyển hướng, đem xe đậu xong cầm di động lại đẩy xe mua sắm, liền vội vội vàng vàng vào siêu thị. Nơi không có điều hòa, nàng thật sự một phút cũng không muốn ở lâu. Chính vì thời tiết quá nóng, nàng thậm chí có ý tưởng một nhát kéo cắt phăng mái tóc dài đã để những năm qua.

Vào siêu thị hết vòng hướng đông lại chuyển hướng tây, chọn một ít thức ăn bữa tối muốn dùng, lúc đi ngang qua hàng chocolate, nàng thoáng dừng lại, có chút do dự suy nghĩ, có nên mua một ít trở về lấy lòng bà quản gia trong nhà hay không.

Nghĩ nghĩ, Nhan Sở Hạ cuối cùng cũng vươn tay ra, khi tay mới vừa vươn một nửa liền nghe thấy phía sau có thanh âm ôn hòa vang lên: "Phiền toái, nhường một chút."

Thanh âm này nghe đến rất quen thuộc, Nhan Sở Hạ trong lòng vô cớ căng thẳng, tay vươn ra đột nhiên rụt lại. Dừng một thoáng, nhưng không có xoay người mà có chút tự giễu lắc đầu khẽ cười, kéo xe mua sắm trong tay về bên trái, muốn tiếp tục vươn tay đi lấy chocolate ở giá trên. Một thân ảnh từ bên phải xoay người kéo xe lui về phía sau, khi lướt qua Nhan Sở Hạ, cũng là sửng sốt, có chút kinh ngạc thất thanh kêu lên, "Nhan, Nhan Sở Hạ."

Lần này nghe được có người kêu tên mình, xoay mặt nhìn lên liền hoàn toàn sững sờ, tay Nhan Sở Hạ cầm chocolate, hãy còn giơ cao, chưa kịp rút lại.

Cứ như thế thất thần nhìn người đối diện, Nhan Sở Hạ rụt lại tay đang giơ lên, tựa như lẩm bẩm chậm rãi buông từng lời, "Phó Bạc Nhan."

Người nọ thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, khẽ nhếch nhếch khóe môi nói, "Đã lâu không gặp."

Nhan Sở Hạ dịu xuống biểu tình có chút cứng đờ ngây ngốc, những muốn co chân chạy trốn, lại cảm thấy chân nặng trình trịch như đút bằng chì, có chút không thể di chuyển, đành phải gật gật đầu nặn ra một nụ cười gượng gạo cứng ngắc, đáp lại, "Đã lâu không gặp."

Như thể cảm thấy không khí có chút tan loãng, người đối diện tùy ý nhắc tới gần đây có tiệm cafe không tồi. Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Nhan Sở Hạ nhìn như có chút không tình nguyện vẫn gật gật đầu, hai người liền đẩy xe đi quầy thu ngân tính tiền.

Chương thứ hai: Đã Lâu Không Gặp ( 2 )

"F-time" Nhan Sở Hạ lẩm nhẩm những từ ngữ ấy trên lưỡi, "Flow Time, tên rất hay."

Dòng chảy thời gian, thật sự thích hợp.

Phó Bạc Nhan nhưng thật ra không để ý tới nàng, khẽ lách mình lướt qua nàng, tự mình đi vào, thẳng đến chiếc bàn kế bên cửa sổ ngồi xuống. Nhan Sở Hạ cũng đi theo lại ngồi xuống đối diện Phó Bạc Nhan, người hầu bàn đi qua đón tiếp, Phó Bạc Nhan nhìn ngoài cửa sổ mặt cũng chưa nâng, đã nói, "Một ly Time Memory," nàng lại nhìn về phía Nhan Sở Hạ, hỏi, "Ngươi sao? Giống ta sao?"

Loại cà phê với tên kỳ lạ như Time Memory vậy, nhất định là loại đồ uống chiêu bài đặc chế, nhưng nhìn Phó Bạc Nhan gọi rành rọt như thế, thực hiển nhiên nàng thường xuyên tới tiệm cafe này.

"Ừ."

Ký ức thời gian, Nhan Sở Hạ ngơ ngẩn khẽ gật đầu, nghe qua, có vẻ không tệ.

Nghe thấy tên này, liền có thể khơi gợi lên những hồi ức đã qua, có điều không biết hương vị kia, có thể hay không cũng khiến người ta cảm thấy dư vị vô tận của dĩ vãng đã xa.

Phó Bạc Nhan hỏi xong lại tiếp tục quay đầu đi nhìn ngoài cửa sổ, Nhan Sở Hạ nhìn Phó Bạc Nhan, toàn bộ đáy mắt phản chiếu bộ dáng của Phó Bạc Nhan, mà Phó Bạc Nhan lại nhìn ngoài cửa sổ, trong mắt hiển hiện cảnh sắc mông lung ngoài cửa sổ.

Ánh mắt truy theo như thế, cùng gương mặt đã sớm không còn non nớt kia của Phó Bạc Nhan, khiến Nhan Sở Hạ hoảng hốt thấy được những chuyện quá khứ xa xưa.

Những xúc cảm niên thiếu kia, chẳng có lẫn nhau hứa hẹn sống chết ưu sầu triền miên, chẳng có ảm đạm thương tâm chết đi sống lại.

Nhưng là, đã tồn tại thực thuần khiết, thực chân thật.

Những khoảng thời gian ấy, dường như từ trong tĩnh mạch của Nhan Sở Hạ chảy xuôi đi, tinh tế chặt chẽ thẩm thấu toàn thân, cuối cùng lại theo thời gian cuồn cuộn chảy trôi, dần dần biến mất đến nơi không còn thấy được.

Đúng vậy, thời niên thiếu, bởi vì nghe sẽ cảm thấy được thực vô ưu vô lự, cho nên Nhan Sở Hạ không thích gọi là thời thiếu nữ, tổng cảm thấy dâng trào tự do tự tại so với hình tượng mảnh mai yếu ớt, mạnh mẽ phóng khoáng hơn rất nhiều.

Lúc này trong tiệm cafe réo rắt Lâu Ngày Không Gặp của Trần Dịch Tấn, thanh âm này, có thể làm cho người nghe cảm thấy tâm nhức nhối nhức nhối đau.

Hơi thở của Phó Bạc Nhan vẫn như trước ấm áp, sự yên lặng tản mác loang ra trong không khí.

Hồi lâu sau, Phó Bạc Nhan như thể đã ổn định tâm tình xoay đầu, nói, "Mỗi cuối tuần ta đều thích đến tiệm cafe này ngồi cả buổi chiều, lẳng lặng nghe bản nhạc Lâu Ngày Không Gặp bọn họ vặn."

Khi Phó Bạc Nhan nhìn Nhan Sở Hạ, ánh mắt kia đều lộ ra nét thê lương, trên người tản mác ra một thứ tên là ưu thương, khiến cho Nhan Sở Hạ cảm thấy thật áp lực. Nàng muốn nói gì đó, thế nhưng cổ họng có chút khô khốc nấc nghẹn, đơn giản chậm rãi gật gật đầu, cuối cùng cũng là thinh lặng.

Cùng một thời gian, cùng một địa điểm, vẫn là đồng dạng chúng ta ư?

Phó Bạc Nhan tự hỏi, lại chỉ có thể tự đáp không biết. Gặp Nhan Sở Hạ không nói lời nào, Phó Bạc Nhan tận lực bình tĩnh nhìn nàng, ngắm nhìn gương mặt đã từng dị thường quen thuộc kia, hỏi, "Mấy năm nay, sống thế nào?"

Nhan Sở Hạ không nói lời nào cùng thái độ có vẻ hơi lạnh nhạt kia, khiến cho Phó Bạc Nhan cảm thấy có chút ủy khuất, nhưng lại không thể nói rõ ủy khuất chỗ nào.

Đã sớm không ở bên nhau, nhiều năm thế này, lại không hiểu đang chờ đang đợi những thứ gì?

Chính mình nghĩ tới không chỉ một lần, nếu gặp lại, tình huống sẽ như thế nào?

Hai người sẽ nhìn thấy đối phương xoay người quay đầu bước đi, hay là sẽ dịu dàng nói cười thốt lên một câu Đã lâu không gặp?

Chính mình sẽ ngẩng đầu ưỡn ngực cùng nàng nói còn yêu nàng, sau đó nắm tay ở bên nhau đời đời kiếp kiếp hay là chờ nàng cự tuyệt, hoặc dã, sẽ thấy nàng cùng người bên cạnh mỉm cười nhìn nhau dắt tay rời đi?

Hay là tự nhiên phóng khoáng kiên quyết nói cho nàng, chuyện đã trôi qua thành quá khứ, cho dù chính mình còn yêu nàng lại cần một lời giải thích từ nàng, hoặc là ít nhất còn có thể thường xuyên liên hệ?

Nhan Sở Hạ bưng lên cà phê khẽ nhấp một ngụm, nói, "Hoàn hảo, ngươi sao?"

Hời hợt trả lời, lơ đãng hỏi lại, một bộ dáng không nghĩ nhắc lại chuyện xưa.

Về quá khứ, về Phó Bạc Nhan, Nhan Sở Hạ không muốn đi nghĩ nhiều hơn.

Dù sao đều đã trôi qua, tình yêu cho dù trong sáng đến thế nào đi nữa, tinh khiết đến thế nào đi nữa, đến cuối cùng vẫn là một chiếc gai thương tổn găm sâu vào trái tim.

Tựa như hình xăm, nhẫn nhịn chịu đựng đau đớn đi tắm, nhưng vô luận ra sức chà chà xát xát thế nào, vĩnh viễn vẫn sẽ có ấn ký chứng minh vết tích nó đã từng tồn tại qua, cùng từng thừa nhận qua như vậy tổn thương, như vậy đớn đau.

Thái độ lãnh đạm kia của Nhan Sở Hạ, làm cho Phó Bạc Nhan cảm thấy có chút chướng mắt, chẳng lẽ cứ như thế không trông đợi gặp lại nhau sao? Phó Bạc Nhan bĩu môi, không vui nói, "Độc thân, vẫn luôn là."

Nói xong lại nhìn về phía Nhan Sở Hạ, đối phương tương phản vẫn thực điềm tĩnh, lại khẽ nhấp một ngụm cà phê, nói, "Độc thân tốt lắm."

Nàng lại hướng chính mình giơ giơ cà phê, nói, "Mùi vị không tệ, đích thực, có hương vị hồi ức thời gian."

Ngắm nhìn gương mặt Phó Bạc Nhan, Nhan Sở Hạ cảm thấy chính mình vẫn có một loại xúc động muốn chạm lên một lần nữa. Chỉ là, không có khả năng, nàng không thể nhiễu loạn những đoạn dĩ vãng đã phủ đầy bụi bặm hồi lâu kia.

Nhan Sở Hạ tinh tế nhấm nháp cà phê, hương vị vào cổ họng có chút ngòn ngọt, sau đó chát chát, không phải đắng chát, mà là loại non nớt chan chát, mê người chan chát, phảng phất loại cảm giác tựa hồ nỗi hốt hoảng ngơ ngẩn thời niên thiếu cùng người con gái mình thích ở kề bên.

Cảm giác ngây ngô chan chát này, cộng thêm gương mặt của người nọ, lập tức giống như chính mình trượt chân ngã vào một đường hầm thời gian, mà đường hầm kia đang không ngừng mở rộng giới hạn, tựa hồ như muốn đem nàng mang về những tháng ngày ngây ngô ấy.

Chương thứ ba: Năm Ấy Mười Bảy ( 1 )

Đinh linh linh, đinh linh linh.

Điện thoại vang lên, Nhan Sở Hạ lê dép chạy vội tới phòng khách bắt điện thoại, "Uy, ai vậy?" Nhan Sở Hạ không có thói quen nhìn ID người gọi, thường thường bắt điện thoại cũng không buồn nghe thanh âm, liền hỏi tên họ.

“Là ta a, chúng ta một hồi đi bơi ở biển, ngươi có đi hay không?" Trong điện thoại truyền đến thanh âm của cô bạn thân Trương Tiêu, Nhan Sở Hạ nghĩ nghĩ, nói, "Được rồi, đi." Dù sao ở nhà cũng buồn chán vô vị, ngày thứ ba của kì nghỉ hè lại không có chuyện gì để làm. Nghĩ vậy, đột nhiên nhớ tới Trương Tiêu nói là chúng ta, Nhan Sở Hạ lại truy hỏi, "Chúng ta? Trừ ngươi ra còn có ai a?"

"Một bạn học của ta, ngươi không biết." Trương Tiêu đáp rất nhanh, như thể biết nàng muốn hỏi cái gì, không đợi nàng mở miệng hỏi giới tính của đối phương, liền nói thêm, "Cùng phái với chúng ta, lát nữa gặp, chúng ta đến dưới lầu nhà ngươi trực tiếp đi lên kêu ngươi."

Nói xong, cũng không buồn chờ Nhan Sở Hạ lên tiếng trả lời, liền vội vã cúp điện thoại. Để điện thoại xuống, Nhan Sở Hạ lại nhịn không được oán thầm, ngạn ngữ thường nói: Nhìn lúc ba tuổi biết khi trưởng thành, nhìn lúc bảy tuổi biết khi về già, tính tình hấp ta hấp tấp của Trương Tiêu này, xem ra là không đổi nổi rồi.

Chờ đợi người khác rất là oải đâu, Nhan Sở Hạ ngồi trên ghế sa lon ôm đàn ghi-ta, khi có khi không bấm nhẹ dây đàn, buổi chiều giữa hạ là nóng bức nhất, đi bơi lội trở thành lựa chọn của rất nhiều người. Nhà của Nhan Sở Hạ, đối diện quang cảnh rộng lớn bờ biển, trung gian cách một con đường cái chạy song song với biển rộng xa xa.

Cũng không bao lâu, tiếng chuông cửa lại vang lên, biết là ai đến, Nhan Sở Hạ đi mở cửa, quả nhiên thấy một cô gái đi theo phía sau Trương Tiêu, tóc tém để dài qua tai, hai mắt thật to, chiếc mũi thật cao, diện mạo có chút giống con lai đâu.

Cánh cửa mới vừa mở, còn chưa tiến vào, Trương Tiêu liền chỉ chỉ cô bé kia, nói, "Đây là Phó Bạc Nhan, bạn học thời cấp hai của ta."

Nhan Sở Hạ hướng Phó Bạc Nhan cười cười, nói, "Nhan Sở Hạ."

Phó Bạc Nhan gật đầu đáp lại với một nụ cười, Nhan Sở Hạ mỉm cười nhường đường. Các nàng tiến vào liền nhìn thấy đàn ghi-ta đặt trên ghế sa lon, cô bé kia nhìn nhìn Nhan Sở Hạ gảy gảy dây đàn ghi-ta hơi hơi kinh ngạc, hỏi, "Ngươi biết chơi ghi-ta?"

Nhan Sở Hạ ngượng ngùng cười cười, nói, "Vẫn không có thời gian rảnh, ta mới học không lâu, biết chút ít." Thấy cô bé kia có chút kinh ngạc, Nhan Sở Hạ cũng hỏi lại, "Ngươi biết sao?"

Phó Bạc Nhan cũng ngượng ngùng cười cười, nói, "Nhà của ta cũng có một cây, ta muốn học, nhưng cũng không có thời giờ."

Ở một bên Trương Tiêu cũng rất thích âm nhạc, nhưng nếu nói đến nhạc cụ, lại chưa từng nghĩ tới muốn hảo hảo đi học bất kì loại nào. Lần này xem ra, những người đều giống như không có thì giờ rảnh rỗi, hiện tại toàn bộ tụ lại cùng nhau muốn đi bơi lội vui đùa.

Nhắc tới không có thời gian, Trương Tiêu liền vô cùng buồn bực. Nàng đây mới kêu không có thời gian đâu, nàng học trường trung học Đông Kỳ, mẹ của nàng vừa vặn dạy học nơi này, vừa mới vào trung học nàng không tiến bộ, dù thế nào cũng phải duy trì thành tích không được phép trượt xuống. Nàng ở lớp trọng điểm, cuộc thi lần trước lại ngẫu nhiên đứng thứ hai toàn lớp, áp lực này, lập tức liền mạnh mẽ tăng vọt vài bậc, cố tình nàng cũng không phải người trời sinh học hành giỏi giang, những cố gắng nỗ lực ngày sau, bỗng chốc xem ra phải kéo dài hết mức.

Trương Tiêu buồn bực nói, "Đi thôi, đi thôi, nếu không đi ta một hồi lại muốn tụ huyết não."

Ba người cầm đồ đạc, khóa cửa xuất phát.

Một con đường lớn cùng một dãy biển rừng xanh ngắt mênh mông vô bờ, tựa như hai cái thế giới hoàn toàn tách biệt.

Bên trái là vô tận thoải mái mát rượi, bên phải là hanh hao ứng với mùa hè oi bức, chỉ có từng đợt gió biển, mang theo hương vị mằn mặn của muối, đem khoảng cách giữa hai thế giới kia, kéo sát vào để không đến mức cách nhau quá xa.

Chương thứ tư: Năm Ấy Mười Bảy ( 2 )

Chơi xong lại về bãi cát nghỉ ngơi, Trương Tiêu uống nước ngọt, hỏi Nhan Sở Hạ, "Kỳ thi chuyển từ cấp hai lên cấp ba đã kết thúc, ngươi thi thế nào, muốn chọn trường nào?"

Nhan Sở Hạ khẽ nhếch môi, nói, "Không được tốt lắm, bất quá đã sớm suy nghĩ tốt muốn đi đâu."

Trương Tiêu cùng Phó Bạc Nhan nhướng nhướng lông mày, cư nhiên có chút hưng phấn lại đồng thanh hỏi, "Ở đâu?"

Nhan Sở Hạ thấy các nàng có chút hưng phấn khó tả, khó hiểu nhìn nhìn các nàng, sau khi quan sát không có kết quả mới thản nhiên phun ra hai chữ, "Hoa Hưng."

Nhan Sở Hạ vừa dứt lời, Trương Tiêu liền bậm môi lắc đầu quầy quậy, Phó Bạc Nhan trái lại hướng về phía Trương Tiêu xấu xa tươi cười, nói, "Xem đi, không phải trường học của các ngươi, là trường học của chúng ta."

"Khụ." Xem hành động lôi kéo thí sinh kia của hai người các nàng, Nhan Sở Hạ cũng thoáng có chút kinh ngạc nhìn về phía Phó Bạc Nhan, hỏi, "Ngươi cũng học ở Hoa Hưng?"

Phó Bạc Nhan gật gật đầu, cười nói, “Đúng vậy a, về sau có thể cùng trường."

Nhan Sở Hạ dường như có chút khó thể tin nổi, lại hỏi tiếp Phó Bạc Nhan, “Là Hoa Hưng bên cạnh Hoa Hưng?"

Trung học Hoa Hưng, vốn chỉ có một trường học, có điều sau đó bởi vì lượng học sinh trở nên quá nhiều, trường học dần dần cũng bắt đầu khuếch trương mở rộng. Một trường tiểu học bên cạnh cũng bị bọn họ thôn tính, đổi thành Hoa Hưng, nhưng bởi vì cổng chính vẫn chia thành hai cái, hình thức quản lý cũng đều khác biệt, cho nên chỉ có thể xem như phân bộ mà thôi.

Phó Bạc Nhan dáng vẻ kinh ngạc lại đau lòng, hỏi Nhan Sở Hạ, "Ngươi học ở nơi đó?"

Gặp Nhan Sở Hạ gật đầu, nàng lại có chút chấn kinh hỏi, "Vì cái gì muốn đi nơi đó a? Bên này so với tốt hơn nhiều."

Giáo viên giảng dạy của phân bộ Hoa Hưng cùng trường chính không giống nhau, phương diện giáo dục thật sự không tốt bằng trường chính, trừ phi là đứa trẻ vùng khác đến xin học mới không rành điều đó, các nàng vốn lớn lên ở thành phố này đều biết rõ, cho nên, đối với lựa chọn của Nhan Sở Hạ, Phó Bạc Nhan cùng Trương Tiêu đều cực kỳ kinh ngạc.

Nhan Sở Hạ vẻ mặt thản nhiên cười khẽ, nói, "Không hề gì a, dù sao vẫn là chơi vài năm mà thôi. Đến lúc đó học bổ túc thêm, vẫn là giống nhau."

Phó Bạc Nhan cũng gật gật đầu, nói, "Dù sao ở ngay kế bên thôi, kia cũng rất gần."

Phó Bạc Nhan ngồi ở bên phải Nhan Sở Hạ, Nhan Sở Hạ gật đầu uống nước, nàng nắm lấy tay trái Nhan Sở Hạ, hỏi, "Đây là nhẫn gì? Bạn trai tặng hả?" Thời điểm hỏi ra, Phó Bạc Nhan cười cười, lời này chính mình cũng cảm thấy được có chút chói tai.

Nhan Sở Hạ nhưng thật ra thản nhiên nhìn chiếc nhẫn kia, vừa thấy chỉ biết Phó Bạc Nhan suy nghĩ nhiều, cười cười nói, "Mẹ ta đưa ta đeo chơi, không có ý nghĩa đặc biệt gì khác."

Biểu tình của Phó Bạc Nhan kỳ quái khó thể diễn tả, không biết là loại tâm tình gì. Ngược lại Trương Tiêu ngồi ở bên phải Phó Bạc Nhan, cách một cái bàn còn vẫn cứ gắng sức đem mặt dí lại gần nhìn nhìn, điệu bộ ghét bỏ, nói, "Như thế à, ta còn tưởng rằng là người ấy tặng kia." Nghĩ đến khi đó, người ta liền hết sức hăng hái hướng ngươi liếc mắt đưa tình đâu.

Nhan Sở Hạ sắc mặt thoáng tối sầm lại, nói, "Đừng nói lung tung a, chúng ta vốn không có gì, huống chi hắn đã quay về Chương Châu." Như thế nào liền vạch trần chuyện như thế, còn có thể bị buôn dưa lê lan truyền thành chuyện nhảm nhí như vậy đâu?

Trương Tiêu ngẩn người, vẻ mặt tiếc nuối nói, "Ai, kia thật đúng là đáng tiếc." Kỳ thật, thoạt nhìn cũng không tệ lắm, rất xứng đôi nha.

Nhan Sở Hạ không biết Trương Tiêu này có ý gì, ai oán như thể chính mình không cùng chàng đẹp trai có duyên phận vậy.

Tán gẫu trò chuyện, liền như thế tan.

Sau đó Trương Tiêu gọi điện thoại tới ngoại trừ nói chuyện phiếm, vẫn muốn tìm Nhan Sở Hạ đi bơi lần nữa, vẫn với nàng cùng Phó Bạc Nhan.

Bất quá Nhan Sở Hạ lại không có hứng thú khéo léo chối từ, cả mùa hè đều trốn ở nhà bật máy lạnh, mãi cho đến học kỳ mới khai giảng, mới chấm dứt kiểu sống biếng nhác này.

Chương thứ năm: Năm Ấy Mười Bảy ( 3 )

Khai giảng, Nhan Sở Hạ vẫn như trước đây làm theo ý mình. Lớp mới, chính là dạy ở phòng học cuối cùng trên tầng gác mái, chỗ ngồi của Nhan Sở Hạ ngay tại hàng ghế thứ hai đếm ngược kề bên cửa sổ, nàng luôn thích ngồi ở dãy ghế phía sau gần cửa sổ. Thích ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, vị trí này rất tốt.

Đối với người cùng sự vật chung quanh, như trước chẳng hề quan tâm. Lúc nhàm chán, không muốn vào lớp, nàng sẽ đứng ngẩn người bên cửa sổ phía sau cửa hành lang.

Có một ngày, ở khung cửa sổ kia xuất hiện một bóng người, mà Nhan Sở Hạ vừa nhìn thấy liền nhận thức được, đó là Phó Bạc Nhan. Phương hướng của cửa sổ kia, đúng là đối diện sân thể dục cùng tòa nhà dạy học đầu tiên của trường chính Hoa Hưng, học sinh muốn ra cổng trường, đều phải đi qua sân thể dục, xe đạp của những học sinh lớp cao hơn, đều đậu ở bên hông cổng chính.

Nhan Sở Hạ nhìn Phó Bạc Nhan băng qua sân thể dục, lấy xe, sau đó hòa vào dòng người đông nghịt chen chúc ra cổng trường. Thời gian tan học giữa trưa, phân bộ luôn tan học sớm hơn trường chính năm phút. Khi Nhan Sở Hạ thu thập xong đồ đạc đứng ở bên cửa sổ, luôn có thể ở sân thể dục mấy nghìn người nhìn lướt liền phát hiện thân ảnh của Phó Bạc Nhan.

Khoảng cách xa lắc như thế, lại có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

Chính bởi vì quá mức rõ ràng, Nhan Sở Hạ cũng từng một lần hoài nghi qua, chính mình rốt cuộc có phải cận thị hay không?

Không bao lâu, lớp của Nhan Sở Hạ từ phòng học ban đầu ở tầng năm dọn xuống tầng bốn, nhưng vẫn là vị trí đồng dạng, cửa sổ cố định, chỉ có tầng lầu khác biệt mà thôi.

Thời gian cứ như vậy lơ đãng mơ màng trôi qua, đầu thu tới cuối đông, đầu xuân đến hạ chí, Nhan Sở Hạ không biết vì cái gì chính mình tổng thích tại khung cửa sổ kia nhìn quanh, từ lúc ban đầu vô tình ngẩn người, chậm rãi biến thành thấp thoáng chờ đợi.

Chờ đợi khi có người nào đó đi ngang qua sân thể dục, có thể bất chợt ngẩng đầu trông thấy nàng, sau đó hướng nàng mỉm cười, tuy rằng cửa sổ ở tầng bốn kia khá cao.

Mà người kia, theo lúc ban đầu mơ hồ không rõ, cũng dần dần biến thành hình ảnh của Phó Bạc Nhan.

Đến cuối cùng, nàng thậm chí có thể khẳng định, nàng hy vọng người kia, là Phó Bạc Nhan.

Không biết nên nói đây là có duyên, hay là có phận?

Có một ngày, vào tiết thể dục đầu tiên buổi chiểu, Nhan Sở Hạ lại trốn tiết đứng bên cửa sổ. Khi Nhan Sở Hạ nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc chơi bóng rổ trên sân thể dục đối diện, có chút ngơ ngẩn chợt nghe đến phía sau có người kêu nàng, khoảng thời gian nàng vừa mới xoay đầu, người nọ trên sân thể dục phía dưới, bởi vì muốn ném bóng vào rổ cùng hướng khung cửa sổ Nhan Sở Hạ đang đứng, rốt cuộc xoay người, bóng mới vừa rời khỏi tay liền không khỏi sửng sốt.

Nhan Sở Hạ cùng bạn học chào hỏi xong, khi quay đầu lại lần nữa, Phó Bạc Nhan đã thu hồi kinh ngạc, lẳng lặng đứng, nhìn về phía khung cửa sổ kia. Xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, có thể trông thấy khuôn mặt nghiêng của Nhan Sở Hạ, mà Nhan Sở Hạ cũng đúng lúc xoay người lại, nhìn xuống cùng nàng nhìn nhau.

Đáng tiếc ánh mắt này, lại bởi vì khoảng cách mà không cách nào trao đổi.

Phó Bạc Nhan hơi hơi vẫy vẫy tay, Nhan Sở Hạ cười cười gật gật đầu.

Vì thế, ngắn ngủi tình cờ lại thoáng chốc xẹt qua. Trong lòng có thứ gì đập thình thịch thình thịch, bất thình lình, hung hăng va chạm vào tận sâu thẳm đáy tim.

Sau đó luôn có vài ngày, Nhan Sở Hạ không đợi chờ trước cửa sổ, hết giờ học trở về nhà. Chỉ là, mỗi một lần, đều có thể bị đám đông chật chội xô đẩy của phân bộ, dồn lấn đến đám đông chật chội xô đẩy của trường chính. Bất kể như thế nào tránh đi, tổng cũng có thể thấy Phó Bạc Nhan đẩy xe ra cổng trường.

Mỗi một lần lơ đãng gặp nhau, cũng chỉ là cười nhạt chào hỏi.

Mỗi một lần lơ đãng lướt ngang qua, đều có thể thấy Phó Bạc Nhan có chút chờ mong hết nhìn đông lại nhìn tây.

Mỗi một lần trông như lơ đãng chào hỏi, đều có thể nghe thấy tiếng tim đập rộn rạo trong lồng ngực.

Thế giới, chính là như vậy nhỏ hẹp.

Nếu nhận thức một người, mặc kệ đi tới chỗ nào đều sẽ tình cờ gặp nàng, cho dù là tới Xích đạo cùng Nam Bắc cực xa xôi, cũng sẽ cho rằng nàng xuất hiện ở trước mắt mình, là chuyện đương nhiên, vô cùng hợp tình hợp lý.

Mỗi ngày đều có chút thất hồn lạc phách nhớ đến một người, gương mặt, thậm chí kể cả mỗi một động tác giơ tay nhấc chân nhỏ nhặt của nàng.

Vì một nụ cười giản đơn, mà vui sướng, mà bi ai, tâm tình chênh chao thật lớn lại dường như không cách nào khống chế.

Loại cảm giác này, nàng rất rõ ràng, đây là thích, sâu đậm thích, vô cùng nồng nàn, không thể phân tán.

Các nàng, coi loại tình huống tim đập loạn xạ này, là tình đầu mới chớm.

Nhưng những người lớn, xem loại hành vi không lý trí không chín chắn lại chịu không nổi trách nhiệm này, là yêu sớm.

Chương thứ sáu: Năm Ấy Mười Bảy ( 4 )

Bởi vì phòng tự học xảy ra vấn đề, Nhan Sở Hạ vài ngày liên tiếp không có xuất hiện trước cửa sổ. Ngày hôm đó giữa trưa ra cửa trường, liền phát hiện Phó Bạc Nhan không có đẩy theo xe đạp, nhìn như muốn băng qua ngã tư đi bộ về nhà.

Chậm rãi, Nhan Sở Hạ đi theo sau lưng nàng, cách vài thước xa. Nhưng nàng đi rất chậm, dừng bước ở đầu góc đường, dáng vẻ cúi đầu tựa hồ thực phân vân do dự, cuối cùng, vẫn là chậm rãi ngoái đầu.

Nhan Sở Hạ liền đẩy xe đạp cách đó không xa ở phía sau, khi Phó Bạc Nhan quay đầu lại, nhìn thấy nàng không có kinh ngạc cùng khó hiểu. Chỉ là bỗng dưng thở phào nhẹ nhõm nhìn nhìn xe đạp của nàng, hỏi, "Ngươi về nhà sao?"

Nhan Sở Hạ có chút bối rối, nàng không biết mình như thế tính cái gì? Là theo đuôi sao? Có vẻ hoàn toàn không cần thiết. Nhan Sở Hạ tự nghĩ, lắc lắc đầu.

Phó Bạc Nhan thấy nàng như thế, chậm rãi thở ra một hơi dài, lại hỏi, "Vậy ngươi không trở về nhà sao?"

Nhan Sở Hạ nhìn ánh mắt của nàng, có như vậy một tia mờ mịt, vẻ mặt cũng có chút ngơ ngơ ngác ngác, vẫn lắc lắc đầu.

Phó Bạc Nhan buồn bực, biểu tình trên mặt thoáng có chút nhăn nhó, lại hít sâu vào một hơi, những muốn bình tĩnh một chút tâm tính bị người trước mắt này làm cho có chút muốn phát điên, lúc chính mình định nói gì đó, Nhan Sở Hạ đột nhiên cũng nhìn nhìn chiếc xe đạp của nàng Phó Bạc Nhan vừa nãy nhìn, bình tĩnh nói, "Ta chở ngươi."

Tất cả ngọn lửa vô danh lập tức đều bị một câu ấy: Ta chở ngươi, dập tắt.

Hành động ngay lúc đó của Nhan Sở Hạ, thật sự không tính là theo đuôi.

Phó Bạc Nhan ở góc đường ngoảnh lại, là bởi vì nàng không xác định Nhan Sở Hạ có phải thật sự ở phía sau mình hay không, lẳng lặng, im lìm, đi theo bước chân của mình tiến về phía trước.

Nàng ngoảnh lại, là bởi vì muốn nhìn thấy Nhan Sở Hạ ở đó, mà Nhan Sở Hạ lại không nhất định thật sự sẽ ở đó, do dự ngoái lại, thấy nàng hiện diện, lúc ấy thật sự có một thoáng cảm thấy được, thế giới này, kỳ thật rất tốt đẹp.

Bởi vì, khi ngươi quay đầu lại, ngươi có thể vừa liếc mắt liền thấy được người ngươi muốn gặp, có lẽ nàng không muốn gặp ngươi, có lẽ cùng tâm tình của ngươi cũng thật sự khác biệt.

Thế nhưng, tâm nguyện của ngươi được thỏa mãn, vẫn là chuyện đáng để hạnh phúc cùng mãn nguyện.

Người sống, không thể quá mức tham lam, đi yêu cầu người nọ cùng mình giống nhau vui sướng vì lẫn nhau gặp mặt.

Giao lộ nơi Phó Bạc Nhan quay đầu, cũng chỉ là một ngã tư đường, quẹo phải đi hướng bắc, là hướng nhà của Phó Bạc Nhan. Mà nhà của Nhan Sở Hạ, lại phải quẹo trái đi hướng nam. Hai cái vị trí địa lý, đều nhanh là hai thái cực đối nghịch ở cái thành phố nhỏ bé trong khu vực thành thị không quá rộng lớn này.

Kỳ thật rất nhiều năm về sau, Nhan Sở Hạ cùng Phó Bạc Nhan đều đã từng nhè nhẹ thở dài.

Thở dài hai trái tim, vì cái gì có thể đột nhiên va chạm lẫn nhau, mà ma sát ra tia lửa.

Nhan Sở Hạ chở Phó Bạc Nhan về nhà, thấp thấp đường dốc lại không cảm thấy mỏi mệt. Khi dừng lại ở cửa, Phó Bạc Nhan nhìn nhìn Nhan Sở Hạ, Nhan Sở Hạ nặn ra một nụ cười, nói, "Tạm biệt."

Phó Bạc Nhan gật gật đầu, nói, "Cám ơn."

Nhan Sở Hạ nhanh chóng đạp xe rời đi, nhìn thân ảnh của nàng như con thoi lung lay xuyên qua biển người, mãi tới khi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Phó Bạc Nhan mới xoay người vào cổng chính của tiểu khu.

Trong bất tri bất giác, không biết từ lúc nào bắt đầu, giữa trưa tan học, Nhan Sở Hạ không còn ở cửa sổ kia nhìn ngóng xung quanh, nàng sẽ ở ngay cổng trường chính chờ đợi. Sau khi nàng tới không bao lâu, Phó Bạc Nhan liền sẽ mỉm cười từ bên trong đi ra, sau đó cùng nhau ngồi xe đưa Phó Bạc Nhan về nhà.

Buổi sáng cùng giữa trưa, Phó Bạc Nhan sẽ đạp xe đến trường, khi tới giờ tự học buổi tối, Phó Bạc Nhan sẽ đi bộ đến trường. Bởi vì lớp tự học của Nhan Sở Hạ chín giờ chấm dứt, mà lớp của Phó Bạc Nhan lại chín giờ rưỡi mới tan. Khi đó, Nhan Sở Hạ sẽ trăm phương nghìn kế cùng bạn tốt kì kèo đến chín giờ rưỡi, sau đó đi đón Phó Bạc Nhan về nhà. Lần thứ hai Nhan Sở Hạ đưa Phó Bạc Nhan về nhà, Phó Bạc Nhan rủ nàng đi lên ngồi một lát, nàng lắc đầu cự tuyệt, hơn nửa đêm quấy rầy người ta quá mức bất tiện.

Thành trấn nho nhỏ, đường phố ban đêm vắng vẻ lạnh lẽo, Nhan Sở Hạ đẩy xe, Phó Bạc Nhan ở bên trái nàng cùng nàng cùng đi, dưới ánh đèn đường tờ mờ tản bộ tán dóc, cuộc sống như thế thật giản dị, thật yên bình.

Chương thứ bảy: Còn Trẻ Không Biết Áo Xuân Mỏng ( 1 )

Thấy Nhan Sở Hạ bưng cà phê có chút ngây người, trong mắt tràn ngập hồn nhiên chân thành, còn có, man mác hoài niệm?

Là nhớ nhung tưởng niệm những đoạn dĩ vãng ấy ư?

Phó Bạc Nhan khóe môi khẽ cong mỉm cười nhẹ giọng hỏi, "Đang suy nghĩ gì?"

Nhan Sở Hạ thu hồi ưu tư, thản nhiên cười, nhẹ hẫng nói, "Suy nghĩ, chúng ta thuở thiếu thời. Là như thế nào gặp nhau, lại như thế nào yêu nhau, cuối cùng, lại như thế nào xa nhau."

Nhan Sở Hạ khi ấy, luôn chờ đợi Phó Bạc Nhan, chính là cuối cùng, Nhan Sở Hạ chính mình, lại dường như rốt cuộc chờ không được, rời đi.

Nghe Nhan Sở Hạ nói như vậy, Phó Bạc Nhan cũng có một thoáng hoảng hốt, đầu óc trống rỗng, ngay cả ánh mắt nhìn gương mặt nàng, đều bắt đầu ươn ướt.

Còn có thể giống lần đó ta chờ ngươi sao?

Lần này, coi như là ta chờ ngươi, đợi ngươi nhiều năm như vậy, cũng chỉ là ngắn ngủi chia cắt, mà thôi.

Nhưng tâm, vẫn chưa từng rời đi, một khắc cũng chưa từng rời đi.

"Lần này, tựa như lễ Giáng Sinh khi ấy, được chứ?" Phó Bạc Nhan hỏi, vẻ mặt có chút uyển chuyển, nhẹ nhàng chậm chạp tựa hồ sợ chính mình quá đột ngột, dè dặt không giống như hỏi ý, càng như là thỉnh cầu.

Nhan Sở Hạ từ trong thỉnh cầu cẩn thận rụt rè của Phó Bạc Nhan, thấy được những chuyện đã qua.

Khi đó, ở lễ Giáng Sinh sau một năm quen biết nhau, bởi vì không phải cuối tuần, học sinh trường chính đều không có thời gian liên hoan. Nhưng phân bộ lại có, toàn bộ thời gian tự học buổi tối mãi đến lúc lầu dạy học tắt đèn đều được phép.

Khi đó, đám bạn học của Nhan Sở Hạ ồn ào nháo nhác muốn chơi đến tận khuya, liền mang theo phim kinh dị đến phòng học coi. Nhan Sở Hạ vốn đang đợi Phó Bạc Nhan tan lớp tự học buổi tối, kết quả bị bọn họ níu lại không cách nào rời đi trước, cửa của tòa nhà lại bị quản lý khóa từ lâu, cuối cùng thật vất vả mới thoát thân đi ra, cũng đã hơn mười giờ tối. Phó Bạc Nhan nhưng vẫn ở cổng chờ nàng, cũng không biết đi vào tìm, liền ôm quà tặng thong thả dạo bước ở cổng.

Tuyết đổ không nhiều, qua thời gian cũng đọng lại thành lớp trên mặt đất. Lớp tuyết mỏng manh lắng đọng không tan, ánh lên những tia sáng nhàn nhạt cũng đủ soi rọi cảnh vật xung quanh, Nhan Sở Hạ cùng bạn học mới ra liền nhìn thấy Phó Bạc Nhan ở cổng di chuyển tới lui. Thân hình kia lẻ loi đơn độc đứng trong gió tuyết rần rật có chút gầy yếu liêu xiêu, ngay cả khăn quàng cổ cũng không quấn.

"Bạc Nhan." Nhan Sở Hạ nhíu mày, bước nhanh về phía trước, cởi xuống khăn quàng cổ của chính mình quấn lên cổ Phó Bạc Nhan, lông mày đang nhíu chặt mới hơi hơi dãn ra.

Phó Bạc Nhan mỉm cười, nghe thanh âm Nhan Sở Hạ hơi mang theo trách cứ đau lòng cùng ôn nhu, mặc cho Nhan Sở Hạ giúp chính mình thắt lên khăn quàng cổ, biểu tình và động tác dịu dàng của nàng, cùng với lời yêu thương trách cứ êm dịu kia, mọi thứ đều so với chiếc khăn quàng cổ đó càng có thể khiến Phó Bạc Nhan cảm thấy bội phần ấm áp.

Nhan Sở Hạ, bất kể lúc nào, cũng đừng cau mày, bởi vì ta không thích nhìn ngươi cau mày, bộ dáng như thế, khiến cho người ta thực đau lòng.

Phó Bạc Nhan vuốt ve hàng lông mày đang chau lại của Nhan Sở Hạ, vuốt phẳng cặp lông mày kia, mới cười nói, "Cau mày, sẽ không là mùa hạ xinh xắn đáng yêu."

Nhan Sở Hạ cũng cười, nàng còn nhớ rõ khi đó, lúc các nàng lần đầu tiên gặp mặt, Phó Bạc Nhan rất tò mò về tên của Nhan Sở Hạ, nàng từng hỏi Nhan Sở Hạ, là bởi vì cha họ Nhan, mẹ họ Sở mới đặt tên này sao? Nhan Sở Hạ lắc đầu phủ nhận, trong mắt Phó Bạc Nhan liền tràn ngập ý cười lại tràn đầy tự tin cùng vô cùng khẳng định nói, vậy ắt hẳn là mùa hạ xinh xắn đáng yêu đi.

Ánh mắt Phó Bạc Nhan trượt qua vai Nhan Sở Hạ, nhờ ánh sáng lấp loáng khẽ hắt lên từ lớp tuyết đọng mỏng manh trắng rực, bắt gặp bóng người lấp ló mấy thước xa hướng bên này ngó quanh. Lại thu hồi ánh mắt nhìn Nhan Sở Hạ, ánh mắt Phó Bạc Nhan kia kêu đã u oán lại thêm u sầu, dọa Nhan Sở Hạ chảy ra một tầng mồ hôi lạnh mỏng.

Quay đầu nhìn nhìn, thấy nam sinh giống như học chung lớp với chính mình, Nhan Sở Hạ cũng không nói hoặc giải thích gì, lập tức kéo Phó Bạc Nhan xoay người bước đi.

Có lần nàng về nhà, khi đi qua ngã tư đường, thấy được Phó Bạc Nhan cùng một nam sinh vừa nói vừa cười vừa đi vừa tán gẫu. Khi đó, nàng làm bộ như không phát hiện, lập tức tránh né đi một mạch về nhà. Thẳng đến ngày hôm sau, Phó Bạc Nhan chính miệng nói với nàng đây chẳng qua là một người bạn học tiện đường cùng nhau đi về, nàng cũng vẫn mang dáng vẻ không thèm để ý, trong lòng lại ghét bỏ Phó Bạc Nhan không nói rõ với nàng một ngày trước, oán hờn đến nỗi răng đều ngứa. Bây giờ nghĩ lại, chính mình khi đó, còn không phải là Phó Bạc Nhan bây giờ thôi.

Trên đường cái lạnh căm im ắng, ngoại trừ người bán hàng rong đang lui cui thu dọn hàng hóa Giáng Sinh, đã không còn một bóng người, một đường đi qua, chậm rãi, tĩnh lặng. Luôn cảm thấy được phía sau có người đi theo, nhưng hai người đều bướng bỉnh không muốn quay đầu lại nhìn, gắt gao nắm lấy tay của đối phương, không muốn buông ra.

Vẫn không nói gì, cho đến khi đi đến cửa khu nhà của Phó Bạc Nhan, Phó Bạc Nhan dừng bước nhìn Nhan Sở Hạ, muốn tháo khăn quàng cổ thay nàng quấn lên, Nhan Sở Hạ lại ngăn trở Phó Bạc Nhan, Phó Bạc Nhan đành phải sửa sang cổ áo của nàng, nói, "Đừng quay đầu lại, ta thay ngươi gọi xe, ngươi trực tiếp về nhà, xuống xe liền trực tiếp chạy vào tiểu khu, trong lúc đó cũng không được ngoái đầu."

Nhan Sở Hạ đổ mồ hôi hột, làm như nàng chạy trốn phần tử phạm tội không bằng, còn dọc theo đường đi cũng không cho phép ngoái đầu. Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt thật nghiêm trang đứng đắn kia của Phó Bạc Nhan, nàng liền thỏa hiệp, lên xe Phó Bạc Nhan gọi, từ đầu tới đuôi quả thật không hề ngoảnh lại nhìn xem.

Đương nhiên, lúc Phó Bạc Nhan nhìn theo nàng rời đi, rành rành nhìn thấy cái người ôm quà tặng vẫn lẽo đẽo theo phía sau các nàng kia, vẻ mặt có chút cô đơn, xem biểu tình trợn mắt há hốc mồm trừng trừng nhìn theo xe taxi, chỉ biết người nọ thật sự là hận không thể nhảy ra ngăn cản chiếc xe đó.

Nhan Sở Hạ vô tư hồn nhiên ôm lễ vật về nhà ngủ, khi Phó Bạc Nhan cẩn thận mở ra quà tặng, cười rất ngọt ngào, khăn quàng cổ vắt nơi đầu giường, vẫn là của Nhan Sở Hạ. Đáng thương thay một kẻ, chỉ có thể ôm gói quà về nhà mất ngủ.

Phó Bạc Nhan căn bản không tính toán ở trước mặt Nhan Sở Hạ nhắc lại người kia, đương nhiên Nhan Sở Hạ cũng sẽ không nghĩ ngợi lung tung, bất quá, có người tự nhiên vẫn sẽ dũng cảm xông pha tiến tới.

Khi đó Nhan Sở Hạ, lần đầu tiên lãnh hội tới bụng dạ hẹp hòi của Phó Bạc Nhan. Người ta đứa trẻ kia cũng là sợ các nàng hai cô gái đêm hôm khuya khoắt đi lại không an toàn, liền vẫn đi theo, tuy rằng cũng có mong muốn tặng quà cùng đưa Nhan Sở Hạ về nhà, lại thêm thổ lộ tâm tư, nhưng tốt xấu vẫn là một đứa nhỏ chân thực nhiệt tình chính trực, kết quả liền cứ như thế bị Phó Bạc Nhan lạnh lùng ném ở phía sau đuôi xe hít khói, hứng gió lạnh ngắt ảm đạm thương tâm về nhà mất ngủ.

Chương thứ tám: Còn Trẻ Không Biết Áo Xuân Mỏng ( 2 )

Đêm đó, không có phát sinh tình tiết oanh oanh liệt liệt gì, không có tưng bừng náo nhiệt vui cười, cũng không có chuyện xưa lãng mạn gì xảy ra.

Chính là đơn giản như mọi khi, đơn giản nắm tay, đưa nàng về nhà.

Quả thật, có lẽ, không khí đêm đó hẳn nên phát sinh chút gì đó, nếu như không có cái đuôi lẵng nhẵng bám theo đằng sau, thật sự có thể đã xảy ra.

Chẳng qua là, trong hiện thực cũng không có nhiều như vậy nếu như.

Nghĩ đến thủ đoạn nhỏ Phó Bạc Nhan giở lúc ấy, Nhan Sở Hạ cười khẽ, lảng đi vấn đề vừa rồi của nàng, nói, “Là ai từng nói: Thời gian luôn luôn cũ kỹ, bởi vì chúng ta luôn luôn mê mải đắm chìm trong quá khứ."

Vốn tưởng rằng khi nàng gặp lại chính mình, nhất định sẽ oán hận hỏi mình lúc trước vì cái gì sẽ không từ mà biệt, thậm chí sẽ không thèm nói một lời quẳng cho mình một bạt tai. Không nghĩ tới, nhiều năm không thấy, mọi người đều đã trưởng thành lên, có thể bình tĩnh đi nhìn nhận đối đãi một ít vấn đề.

Phó Bạc Nhan hoảng hốt, từ trong ánh mắt của Nhan Sở Hạ, chính mình còn nhìn ra những cảm tình vấn vương lưu luyến Nhan Sở Hạ dành cho mình, nhưng trước đây, nàng không nói một tiếng rời đi, lại là như thế dứt khoát quyết tuyệt.

Mà chính mình cho tới bây giờ, cũng không biết nguyên nhân.

Nàng cũng sẽ không biết chính mình từng có một thời gian rất dài thậm chí cho đến hiện tại, đều không thể nào quên được chuyện tình đã xảy ra ngần ấy năm, ai có thể nhìn thấy tất cả những góc khuất ảm đạm u uẩn của chính mình?

Chẳng hạn như giãy dụa, chẳng hạn như chờ đợi, lại chẳng hạn như, yêu.

Một đêm trước ngày nghỉ sắp đến, Phó Bạc Nhan đứng dưới bóng ngược của cây cột đèn, hôn hôn khóe môi Nhan Sở Hạ, sau khi lùi lại đứng yên tại chỗ, không hề chớp mắt nhìn Nhan Sở Hạ xoay người rời đi.

Nàng nói, "Nhan Sở Hạ, ta thích ngươi, thực thích thực thích, tựa như yêu vậy."

Không có lớn tiếng la hét kêu gào để nàng nghe được, chẳng qua là thực trầm thấp thực dịu dàng thốt ra.

Dùng thanh âm chỉ nàng chính mình có thể nghe thấy.

Dùng thanh âm chỉ có đèn đường trơ trọi tỏa sáng lờ mờ dựng thẳng bên đường có thể nghe thấy.

Dùng thanh âm chỉ có bóng cây nhạt nhòa che khuất ánh trăng lơ lửng kia, có thể nghe thấy.

Cúi đầu, thốt ra.

Thanh âm ấy, uyển chuyển du dương, còn vương vấn một chút triền miên hẫng hụt luyến tiếc...

Đó là cái ban đêm Phó Bạc Nhan hôn Nhan Sở Hạ, đêm đó tựa như một giấc mộng mê ly mờ ảo. Tựa như một tấm lưới lớn mềm mại, giăng ra những khoảnh khắc ôn nhu nhất, tốt đẹp nhất, đem trái tim hai người, chặt chẽ trói buộc lại với nhau.

Ngày tháng vẫn mải miết trôi đi, những người theo đuổi Phó Bạc Nhan, những kẻ theo đuổi Nhan Sở Hạ, vĩnh viễn cũng không biết được người con gái trước mặt bọn họ, đến tột cùng là một cô gái như thế nào.

Năm thứ hai giữa mùa hạ, cơ hồ là mỗi ngày quấn lấy nhau như hình với bóng hai người, rốt cuộc đã xảy ra xung đột đầu tiên.

Khi đó, một nam sinh đem chấp nhất thực hiện đến nông nỗi mặt dày mày dạn, mỗi ngày đều sẽ dai dẳng gọi điện thoại quấy rối Nhan Sở Hạ. Nam sinh kia cũng thường xuyên hẹn nàng ra ngoài chơi, đối với việc này, Nhan Sở Hạ cũng rất bất đắc dĩ.

Sau khi uyển chuyển ám chỉ không có hiệu quả, vẫn né tránh không được, là bạn học lại không thể làm quá mức khó coi, Nhan Sở Hạ cuối cùng cũng nhận lời mời hẹn đi gặp nam sinh kia.

Hẹn ở công viên gần bên trường học, Nhan Sở Hạ vốn muốn cự tuyệt xong rời đi. Ai biết được, trình độ mặt dày mày dạn này thật không phải chấp nhất bình thường có thể so sánh tới. Nam sinh kia có chút kích động, còn kéo tay Nhan Sở Hạ, sức lực bàn tay của một nam sinh, một người nữ sinh làm sao có thể cự nổi, Nhan Sở Hạ giãy hai lần giãy không ra, ngược lại bình tĩnh đứng, bất mãn cau mày, mắt lạnh nhìn nam sinh kia nhét vật gì đó cho nàng.

Khi nàng đang muốn nổi giận chạy lấy người, một thân ảnh tiến lên, một phen hất phăng ra tay nam sinh kia, trừng mắt nhìn hắn, nói, "Hoa Hưng, tuy rằng không phải nơi đông người, nhưng dù sao vẫn là nơi công cộng, ngươi có phải hay không cũng nên chú ý ảnh hưởng một chút?" Nói xong, lôi kéo Nhan Sở Hạ cũng không thèm ngoảnh lại, ngay tại nam sinh kia biểu tình quẫn bách nghẹn lời nhìn chăm chăm rời đi.

Bóng dáng kia, đúng là Phó Bạc Nhan.

Phó Bạc Nhan có chút căm tức lôi kéo Nhan Sở Hạ, một đường bước nhanh đi tới, Nhan Sở Hạ dừng bước giữ chặt nàng, gọi, "Bạc Nhan, "

Nhan Sở Hạ đã mở miệng, Phó Bạc Nhan ngừng bước quay đầu xem nàng, "Ừ?"

Nhan Sở Hạ cười cười, tiến lên lôi kéo nàng đi, nói, "Sao ngươi lại tới đây?"

Phó Bạc Nhan đứng không nhúc nhích, hơn nửa ngày cũng nói không nên lời, nhìn mũi chân dí vòng vòng trên mặt đất, hỏi, "Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?"

Phó Bạc Nhan phẫn nộ, chính mình gọi điện thoại đi tìm Nhan Sở Hạ, không nghĩ tới dì nói nàng nghe điện thoại xong nói muốn ra ngoài đi công viên Cảnh Hải. Chính mình vừa đến Cảnh Hải đi tìm nàng, ai ngờ lại thấy được nam sinh kia mặt đỏ lôi kéo tay Nhan Sở Hạ , mà Nhan Sở Hạ chính là cúi đầu, bộ dáng thoạt nhìn thậm chí có chút thẹn thùng.

Cho nên lúc ấy, Nhan Sở Hạ còn chưa kịp phẫn nộ, Phó Bạc Nhan đầu đã bốc khói. Trên gương mặt trắng nõn, lửa giận hiện ra. Đương nhiên, khiến nàng đặc biệt phẫn nộ, là bởi vì Phó Bạc Nhan cũng đã nhận ra được, vừa nãy nam sinh kia, căn bản còn không phải là nam sinh muốn tặng quà lễ Giáng Sinh đêm đó.

"Bạc Nhan, ta là tới cự tuyệt hắn." Nhan Sở Hạ vừa nói, một bên giơ tay đi kéo tay Phó Bạc Nhan . Phó Bạc Nhan vừa nhìn thấy rất nhỏ đỏ ửng trên tay nàng, sẽ nổi giận, nếu là bình thường, nàng khẳng định sẽ nhẹ nhàng thay Nhan Sở Hạ xoa bóp, nhưng hiện tại, lại tức giận bỏ ra tay Nhan Sở Hạ, xoay người bước đi.

Nhan Sở Hạ quýnh lên, liền kêu to, "Phó Bạc Nhan."

Nhan Sở Hạ một phen giữ chặt cánh tay Phó Bạc Nhan dùng sức túm lại, tiến lên từng bước, gắt gao hôn lên môi Phó Bạc Nhan. Lúc này đây, là Nhan Sở Hạ chủ động, không còn là nụ hôn ngượng ngùng phớt nhẹ như chuồn chuồn lướt nước trượt đi bên khóe môi kia của Phó Bạc Nhan, không hề là lần nào đó bởi vì hạnh phúc đẹp đẽ trong một khoảnh khắc mà kêu tên Phó Bạc Nhan, rồi thừa dịp nàng ngoái lại len lén hôn khẽ.

Nụ hôn có chút non nớt này, theo ngăn chặn môi Phó Bạc Nhan bắt đầu, cũng chậm rãi thử thăm dò xâm nhập, sau đó vươn đầu lưỡi, thật cẩn thận nhẹ nhàng liếm, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì. Thẳng đến đụng phải sự mềm mại trong miệng kia, mới dần dần hiểu được thứ gì dây dưa lẫn nhau.

Thời điểm làn môi ấm áp kia dán lên, Phó Bạc Nhan rõ ràng nghe thấy được tiếng tim đập loạn lên, thình thịch thình thịch, khẩn trương như thể muốn phá tung lồng ngực mà ra. Còn có bàn tay kia đang bối rối để ở ngực Nhan Sở Hạ, cũng rõ rệt cảm xúc được nhịp đập dập dồn của nàng cùng mình giống nhau. Loại rung động cùng tâm động rõ ràng này, không có biện pháp đi phản kháng nữa, đơn giản thuận theo vòng tay ôm lấy cổ Nhan Sở Hạ, đáp lại bằng cách làm sâu sắc thêm, trên ý nghĩa, nụ hôn đầu tiên non nớt này.

Cho tới nay, có thể tác động đến tâm của Phó Bạc Nhan, không chỉ là một chiếc hôn mãnh liệt nồng nhiệt như thế của Nhan Sở Hạ, mà là rất nhiều rất nhiều thứ nhỏ nhặt tích tụ trong dĩ vãng.

Sự chờ đợi kiên nhẫn của Nhan Sở Hạ, cùng nhau về nhà, còn có những thời khắc cười vui cùng lặng yên kia.

Có lẽ ở trong mắt những người lớn, chúng ta khi đó còn không hiểu được yêu, bởi vì yêu, không chỉ là yêu, còn chính là trách nhiệm.

Mà trách nhiệm này, chúng ta hiện tại, còn không đủ sức đi gánh vác.

Tuy thế, ta vẫn muốn nói cho ngươi biết, thầm nghĩ nói cho ngươi biết, ta thích ngươi, thật thích thật thích, tựa như yêu vậy.

Chương thứ chín: Thuở Ấy Còn Trẻ Áo Xuân Mỏng ( 1 )

Nhan Sở Hạ khép lại mi mắt rồi mở ra, cũng không còn có thể nhìn thấy lúc ban đầu ngây ngô nữa.

Lúc Phó Bạc Nhan vẫn còn thờ thẫn, Nhan Sở Hạ buông tách cà phê, hỏi, "Nếu ta cũng nói, là đám đông chia rẽ ta và ngươi, cùng với tình yêu không cách nào chạm tới không cách nào đạt được kia, ngươi nhất định sẽ không tin, đúng không?"

Nhưng là chướng ngại giữa chúng ta, thật sự rất thiết thực tồn tại.

Vì thế giữa chúng ta, vẫn chỉ là vô vọng ảo mộng.

Hiện tại quay đầu nhìn lại, hết thảy khi đó, thật ra chẳng có bất kì thứ gì thay đổi, duy nhất đổi thay chính là, chúng ta đều đã trưởng thành, chúng ta đã muốn bỏ lỡ lẫn nhau.

Chỉ đổ thừa, lúc ấy tuổi còn quá trẻ.

Đến tột cùng, là chúng ta gặp nhau quá sớm? Hay là chúng ta khi đó không đủ thành thục?

Phó Bạc Nhan gật gật đầu, lấy tay khẽ vuốt những lọn tóc dài, cất lời, "Không cần nói, có lẽ, chúng ta khi đó không hiểu yêu. Ta còn trẻ, không phải khờ dại không biết gì."

Lời này, cho tới bây giờ đều không phải là cớ để thoái thác trốn tránh chuyện giữa ta và ngươi.

Phó Bạc Nhan nhìn Nhan Sở Hạ, sau đó chờ nàng tiếp tục nói, Nhan Sở Hạ nghe thấy lời của Phó Bạc Nhan, nhịn không được cười khẽ, có chút chua sót, cũng theo khóe miệng lan tràn ra, ý cười trong đuôi mắt nàng che giấu ảm đạm, thoạt nhìn, là như thế tươi đẹp ưu thương.

Phó Bạc Nhan lại hoảng hốt, nàng không rõ ảm đạm trong đuôi mắt Nhan Sở Hạ, tồn tại, vì cái gì.

Mà Nhan Sở Hạ, lại chỉ bởi vì một động tác vuốt tóc nhỏ nhặt của Phó Bạc Nhan, liền lại thấy được chính mình và Phó Bạc Nhan năm đó.

Mùa hạ khi ấy, Nhan Sở Hạ thấy Phó Bạc Nhan tóc càng ngày càng dài, không có ý đi cắt tóc chút nào, liền hỏi nàng, "Tóc dài quá cũng không đi cắt, muốn để tóc dài sao?"

Dưỡng tóc dài, chính là thực phiền toái đâu. Hiện tại bài vở tuy không tính là bề bộn, nhưng tính tình Phó Bạc Nhan từ trước đến giờ luôn linh hoạt năng động, không nghĩ tới, cư nhiên liền muốn để tóc dài.

Lúc ấy Phó Bạc Nhan cũng chỉ điềm nhiên như không có việc gì, nói, "Ừ, đột nhiên muốn giữ tóc dài."

Khi đó, lúc mới gặp gỡ tán gẫu, Nhan Sở Hạ nói, ta thích ở bờ biển dưới thái dương hóng gió biển lồng lộng, trước kia luôn đi cùng bạn, nàng để một đầu tóc dài bồng bềnh mềm mại, khi gió nổi lên, tóc nàng tung bay sẽ phất nhẹ qua má ta, ngưa ngứa, lại khiến người ta cảm thấy thực thoải mái.

Kỳ thật, nếu không phải có một người trong lúc vô tình nói ra, nàng thích tóc xõa dài được gió thổi bay tứ tung tới trên mặt kia, ai điên đến nỗi sẽ ở loại thời điểm mùa hè oi bức này để tóc dài đâu. Phó Bạc Nhan tuy rằng ngoài mặt không nói, nhưng vẫn nhịn không được ở trong lòng oán giận Nhan Sở Hạ.

Sau đó, nàng vẫn là lòng có bất mãn, nói, "Ngươi cũng để tóc dài đi."

Phó Bạc Nhan keo kiệt, nàng bất mãn Nhan Sở Hạ nói thích cùng người khác cùng nhau thoải mái ngồi ở bờ biển hóng gió, nàng bất mãn tóc của người khác nhẹ nhàng phất qua gương mặt Nhan Sở Hạ. Cho nên Phó Bạc Nhan đề nghị Nhan Sở Hạ cũng để tóc dài, như thế, tóc Nhan Sở Hạ liền sẽ chỉ ở lúc gió nổi lên, phất qua gương mặt nàng.

Khi đó, Nhan Sở Hạ ngẩn ra, không biết là nghĩ tới điều gì, hồi lâu sau mới chậm rãi gật đầu đồng ý. Các nàng vẫn để tóc dài đến hiện tại, tuy cũng cắt tỉa, nhưng vẫn duy trì chiều dài tóc vừa vặn đến lưng.

Nhan Sở Hạ hoàn hồn, thu ý cười, nói, "Trưởng thành, là tổn thất của thanh xuân. Mà tuổi trẻ, từ trước đến nay cũng không phải là lý do cho sự khờ dại." Đây là con đường nhất định phải trải qua để trưởng thành, lẩn lẩn trốn trốn cũng không thể né tránh được. Dừng một chút, nàng còn nói, "Bạc Nhan, qua nhiều năm như vậy, ngươi rốt cuộc chờ đợi cái gì? Là ta? Là tình yêu? Hoặc dã ngươi cảm thấy ta nợ ngươi một lý do để rời đi?"

Có lẽ, ngươi không bỏ xuống được, không phải ta, không phải tình yêu đẹp đẽ hồn nhiên khi còn trẻ, mà là một trách nhiệm ta thiếu ngươi thuở ấy.

Bi thương trong mắt Phó Bạc Nhan, thật sâu, nàng đáp, "Ta luyến tiếc rời đi ngươi."

Đợi nhiều năm như vậy, chờ tới vẫn là tổn thương.

Từ lúc bắt đầu cho đến tận cùng, kết quả chính mình chờ đợi rốt cuộc là cái gì?

Chính mình chờ đợi chính là tình yêu của Nhan Sở Hạ, cùng với kiên trì chấp nhất từng mong muốn ở bên nhau kia.

Chính là hiện tại, Nhan Sở Hạ đều hoài nghi tâm mình, dường như chấp nhất của nàng có chút không thể chịu nổi một kích này.

Nhan Sở Hạ nhẹ nhàng thở dài, nói, "Xưa kia, tính tình tùy tâm tùy tính, tùy hoàn cảnh mà thích ứng, làm cho ta, rất bất an. Sau đó, tính tình tùy tâm tùy tính, tùy hoàn cảnh mà thích ứng thay đổi, như vậy ta, cũng luôn bất an."

Khi đó không có ngươi, tùy tâm tùy tính cũng khiến ta trở nên bất an, sau đó, có người cùng ta, ta nhưng vẫn cảm thấy bất an.

Loại bất an này, giằng co thật nhiều thật nhiều năm, là nỗi bất an nghi hoặc hai người ở bên nhau lại sẽ không tránh khỏi chia xa.

Trái tim, giao đi ra ngoài, muốn thu hồi trở lại, tựa như từ trên người hung hăng lóc đi một miếng thịt, tàn khốc đau đớn.

Nhan Sở Hạ ngập ngừng nhìn Phó Bạc Nhan, bi thương đẫm ướt trong mắt càng nồng đậm tựa hồ không thể tan đi. Dừng một chút, nàng lại nói, "Cho nên, đừng để quá khứ đã theo gió biến mất, quấy rầy đến hiện tại bình thản an tâm."

Trái tim Phó Bạc Nhan chùng lại, ngạc nhiên thì thào, "Vì ham được, cho nên mới sợ mất đi?"

Ngươi…là nghĩ như thế về quá khứ sao?

Phó Bạc Nhan vẫn cho là chính mình hiểu được Nhan Sở Hạ, nhưng Nhan Sở Hạ lúc ấy không một lời rời đi, khiến nàng trong lúc nhất thời lạc mất tâm trí.

Chính mình không biết nguyên lai thế giới của Nhan Sở Hạ, nàng chẳng qua chỉ chiếm lấy một mảnh nhỏ nhoi, còn phần lớn những góc khuất tối tăm kia, chính mình cũng là nhìn không tới.

Nghe được vì ham được, cho nên mới sợ mất đi những chữ này, Nhan Sở Hạ trong lòng cũng khuây khỏa rất nhiều. Sau một lát nàng cười khổ, nói, "Có lẽ, đây không phải là lo lắng được gì mất gì. Chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, làm sao còn có nhiều như vậy lo được lo mất đâu? Người sống trên đời luôn phải nhìn về phía trước, muốn học cách gánh vác trách nhiệm."

Mà ta, trách nhiệm hiện tại, không phải ngươi.

Đôi mắt Phó Bạc Nhan gắt gao nhìn chằm chằm Nhan Sở Hạ, sợ bỏ qua mỗi một biểu tình, mỗi một cử động nhỏ chính mình đã hết sức quen thuộc của nàng. Mà từ trong mắt nàng toát ra, dịu dàng không thêm tân trang cùng yêu say đắm thật sâu nơi đáy mắt, đều nhói buốt tâm Nhan Sở Hạ.

Phó Bạc Nhan sửng sốt, gượng gạo cười, cũng không đáp lại.

Trầm mặc, lại mênh mang lan tràn.

Tựa như lúc về nhà trước đây, bất kể chung quanh có hỗn loạn ồn ã đến cỡ nào, các nàng vẫn thinh lặng đi bên nhau, cho dù không nắm tay, cũng có thể quên đi mọi thứ xung quanh, chỉ giống nhau cảm nhận sự tồn tại chân thật của đối phương, không cần nói chuyện, im lặng cùng một chỗ, là đủ rồi.

Chính là hiện tại, loại im lặng trầm mặc này, không hề là bình thản làm cho lòng người tràn ngập ngọt ngào, mà là đau đớn bất lực cho trái tim lúc ấy đã từng thật sâu tràn ngập ngọt ngào.

Chương thứ mười: Thuở Ấy Còn Trẻ Áo Xuân Mỏng ( 2 )

Sau hồi lâu trầm mặc, Phó Bạc Nhan nhíu nhíu mày, đứng dậy đi đến bên người Nhan Sở Hạ nhìn xuống nàng, Nhan Sở Hạ cũng ngẩng đầu nhìn nàng, hai người lặng lẽ nhìn nhau.

Phó Bạc Nhan vươn tay vuốt ve gương mặt Nhan Sở Hạ, biểu tình có chút ai oán. Nhìn ngắm gương mặt một lần nữa gần trong gang tấc của Nhan Sở Hạ, nàng nhẹ giọng hỏi, "Ngươi mang theo hơi thở thản nhiên, quẩn quanh phiêu đãng trong toàn bộ sinh mệnh của ta, sao ngươi có thể nhẫn tâm, chính là từ trong đời ta nhẹ lướt qua, cũng chưa từng vì ta dừng lại nện bước của ngươi?"

Hô hấp mang theo hương thơm, nhẹ nhàng phả lên trên mặt Nhan Sở Hạ, có chút dương, dương không chỉ là mặt, còn có trái tim vẫn chưa từng đình chỉ nhung nhớ tưởng niệm kia.

Nhan Sở Hạ tận lực bình tĩnh mỉm cười đáp lại, nói, "Ngươi muốn ta, như thế nào trả lại ngươi?"

Chỉ sợ thứ ngươi muốn, ta trả lại không được.

Nhan Sở Hạ bình tĩnh cười, khắc vào đồng tử Phó Bạc Nhan, là cỡ nào chói mắt? Nàng nhắm mắt, hít sâu thật mạnh xong, mới nói, "Hạnh phúc, dùng hạnh phúc cả đời này của ngươi đến trả lại."

Sở Hạ, nếu ta không thể cùng ngươi hạnh phúc, ta nghĩ, ta hy vọng thấy ngươi hạnh phúc.

Ta còn chưa kịp theo ngây thơ năm tháng lớn lên, ngươi cũng đã dứt ra rời đi.

Niên thiếu tình yêu, phải chăng là lẫn nhau tàn nhẫn phân ly, chỉ có thể dùng làm kinh nghiệm để bước qua ngưỡng cửa trưởng thành?

Cuối cùng, Phó Bạc Nhan cũng không có hỏi Nhan Sở Hạ năm đó tại sao lại không nói một lời rời đi. Vì cái gì chưa từng liên hệ một lần nữa, giữa các nàng, rốt cuộc là bởi vì cái gì, theo lúc trước chúng ta, đi tới hiện giờ nói ta và ngươi một bước này.

Tựa như không có nguyên nhân, cũng không tất thiết cần bất kỳ lý do nào nữa.

Đơn giản chỉ vì Nhan Sở Hạ nói, đừng để quá khứ đã theo gió biến mất, quấy rầy đến hiện tại bình thản an tâm.

Đơn giản chỉ vì, Nhan Sở Hạ nói, người sống trên đời luôn phải nhìn về phía trước, muốn học cách gánh vác trách nhiệm.

Phó Bạc Nhan biết, trách nhiệm hiện tại của Nhan Sở Hạ, tất nhiên không phải chính mình. Nàng chưa bao giờ thích ăn chocolate, lễ Tình Nhân năm ấy chính mình mua tặng nàng, nàng đặt ở trong tủ lạnh ướp lạnh cả năm, lễ Tình Nhân năm thứ hai mới lấy ra cùng chính mình cùng nhau ăn.

Nàng không hỏi, là bởi vì không còn tất yếu cần biết đến.

Nếu đã không có khả năng ở bên nhau nữa, như vậy hiểu lầm cùng thương tổn đã qua, cần gì phải nhắc lại, bất luận là đúng hay sai, cần gì phải nói toạc ra, khiến cho mọi người cùng nhau lúng túng khó xử, hoặc là khiến cho mọi người cùng nhau lần nữa xé toang miệng vết thương chưa hoàn toàn khép lại kia, máu thịt mơ hồ hung hăng đau buốt một lần.

Nhan Sở Hạ, ta kỳ thật không có can đảm nhìn ngươi cùng người khác hạnh phúc, đối với ngươi lại là thật tâm muốn thấy ngươi hạnh phúc.

Ngươi xem, con người a, luôn sống trong mâu thuẫn.

Ngón tay mảnh khảnh thon dài trắng nõn của Phó Bạc Nhan chậm rãi lượn vòng trên gương mặt Nhan Sở Hạ, đầu ngón tay từ làn môi đỏ mọng một đường trượt tới chỗ cằm, rồi rất nhẹ nhàng, nắm lấy hơi hơi nâng lên, chậm rãi hôn lên, như thể đang nhẹ nhàng hời hợt nhấm nháp, hoặc dã, như là hỏi ý mời gọi.

Nhan Sở Hạ trợn tròn mắt xem nàng, tỉnh táo tâm trí bị nụ hôn càng lúc càng triền miên này, làm cho có chút bưng bưng trống rỗng, không khỏi dần dần bắt đầu đáp lại đầu lưỡi đang khiêu khích chính mình, cùng truy đuổi cùng múa.

Nụ hôn vừa kết thúc, Phó Bạc Nhan đứng thẳng dậy, thật sâu nhìn Nhan Sở Hạ một cái, tựa hồ như muốn đem nàng khắc sâu vào đáy tim.

Có chút đau đớn không biết tên, lập tức tất cả đều nứt toác ra vỡ òa trong lòng, tựa như lúc nhìn thấy Nhan Sở Hạ một lần nữa, bất luận có hay không oán cùng hận, tất cả những đoạn ngắn có liên quan đến nàng liền như một dòng thác loang loáng chảy ập vào tâm trí.

Đẹp đẽ ngọt ngào, cay đắng ưu thương, tất cả cũng đều là những tháng năm ngây ngô chỉ thuộc về hai người bọn họ, sở hữu ký ức trong sáng tinh khôi nhất.

Phó Bạc Nhan xoay người muốn rời đi, thanh âm Nhan Sở Hạ lại chậm rãi vọng tới, "Nếu ngươi hạnh phúc, nơi nơi trời trong."

Chương thứ mười một: Thuở Ấy Còn Trẻ Áo Xuân Mỏng ( 3 )

Dừng một chút, Phó Bạc Nhan cố gắng ngẩng đầu, muốn cho nước mắt chảy ngược vào tim. Hít sâu áp chế xuống cảm xúc, nàng nói, "Tạm biệt."

Thanh âm Phó Bạc Nhan, có chút run rẩy, cổ họng có chút nghẹn ngào, nhưng vẫn cực lực nén xuống xúc động muốn bật khóc thổn thức.

Nàng không nghĩ chờ Nhan Sở Hạ cũng thốt ra câu tạm biệt, hoặc dã là, không bao giờ gặp lại nhau nữa. Loại thời điểm này, nàng không biết nên như thế nào đi đối mặt câu tạm biệt ấy.

Tựa như không biết lần sau khi thật sự gặp lại, chính mình còn có thể làm được thu phóng tự nhiên bạn bè bình thường đạm nhạt như nước hay không.

Mối tình đầu một thời đã từng yêu sâu đậm như thế, nguyên lai, cũng bất quá chính là nói tạm biệt chậm hơn một chút mà thôi.

Là ai từng nói, nếu tình cảm không quá sâu sắc, khi có thể thoát ra nhiều nhất lưu lại một dấu hôn?

Chiếc hôn tạm biệt cuối cùng này, vì các nàng hai người bắt đầu, là ảnh phản chiếu miên man của một quá khứ ngây ngô triền miên vô tận, là ảnh phản chiếu miên man của một cuộc đời mới một bắt đầu mới sau khi chia tay.

Khi Phó Bạc Nhan rời đi, Nhan Sở Hạ không dám nhìn bóng dáng Phó Bạc Nhan, nàng tận lực đem đầu xoay về phía khoảng không xanh bạc mênh mông sáng lạn ngoài cửa sổ.

Nàng tựa hồ có chút sợ hãi, sợ hãi trái tim của nàng, sợ nó sẽ theo Phó Bạc Nhan rời đi mà rời đi, càng ngày càng xa, càng ngày càng lạnh, xa đến chính mình thấy không rõ, lạnh đến chính mình không nhận ra, thay đổi hoàn toàn như thế.

Mà khi Phó Bạc Nhan ra tiệm cafe, ngẩng đầu phát hiện không trung vẫn như lúc trước xanh thắm xinh đẹp.

Tựa như lần đầu tiên nàng nhận thức Nhan Sở Hạ, bầu trời quang đãng ánh dương chói lọi trên mặt biển xanh thẳm kia, rõ ràng có thể khiến người say nắng váng vất ngất đi, nhưng chính mình, lại chỉ ở lúc thấy Nhan Sở Hạ mới cảm thấy có chút mê man chuếnh choáng.

Tựa như lần đầu tiên nàng vô tình ngẩng đầu, nhìn thấy khung cửa sổ thủy tinh Nhan Sở Hạ đang đứng, bầu trời khi ấy, cũng xanh thăm thẳm như thế, thái dương hừng hực nóng và chói chang đến nhưng nhức mắt.

Lúc này đây, Phó Bạc Nhan nở nụ cười, tựa như nụ cười năm đó, phát ra từ sâu thẳm nội tâm, hồn nhiên nhất mỉm cười.

Nhan Sở Hạ đứng dậy trả tiền, ra tiệm cafe xuống lầu, liền trông thấy đứng ngẩn giữa ngả đường nhìn trời Phó Bạc Nhan. Tuy thế, nàng vẫn lựa chọn trơ mắt nhìn Phó Bạc Nhan đăm đăm nhìn lên thinh không vô tận, cũng thẫn thờ nhìn thân ảnh của Phó Bạc Nhan, ánh mắt có chút rỗng không mịt mờ.

Đứng lặng như thế, tiếp tục nhìn Phó Bạc Nhan xoay người đi đến chỗ đậu xe bên đường. Các cửa tiệm ven đường, phát ra các loại âm nhạc thu hút buôn bán, tiếng Trung, tiếng Anh cùng Rap. Nhưng bất giác vào tai Nhan Sở Hạ, sau đó, cũng chỉ có một bài bắt đầu hiểu được.

Người gần như thế, trái tim cũng gần như thế, lại thủy chung phải cứng rắn, miễn cưỡng rời xa lẫn nhau, đây là loại, đau đớn như thế nào?

Phó Bạc Nhan lấy xe ra, ngay trong gương chiếu hậu bên ngoài nhìn thấy thất thần Nhan Sở Hạ. Lệ trong mắt lại không báo trước trào ra, dừng không được, nhưng lúc này đây, Phó Bạc Nhan cũng không tính toán lại đi che giấu, liền như thế mặc nó chảy dài. Dù sao Phó Bạc Nhan đã không còn ở trước mặt Nhan Sở Hạ yếu ớt, tránh khỏi tầm mắt Nhan Sở Hạ, Phó Bạc Nhan muốn mặc sức đi yếu ớt một lần.

Không trọng yếu nữa, tinh thần kích động, không trọng yếu nữa, mọi thứ đã chấm dứt.

Tất cả những thói quen trong quá khứ, về sau phải sửa, như thể sợ hãi một động tác nhỏ nhoi của người xa lạ, đều có thể khiến chính mình thương tâm hồi lâu vậy.

Nàng muốn đem Nhan Sở Hạ đặt ở nơi mềm mại nhất dưới đáy lòng, tuy thế, sẽ không muốn đi chạm vào nơi ấy một lần nào nữa.

Nhan Sở Hạ có thể từ trong gương chiếu hậu bên ngoài nhìn thấy nước mắt của Phó Bạc Nhan, mà lệ của Nhan Sở Hạ, đã hiển hiện rõ ràng trong gương chiếu hậu bên ngoài của Phó Bạc Nhan.

Nhan Sở Hạ cũng không còn hơi sức ngụy trang gì nữa, nàng giờ này khắc này, làm không được có thể nhìn Phó Bạc Nhan rời đi, mà vô cảm cùng thờ ơ.

Nguyên lai, đối mặt chia lìa, ngươi cũng giống ta sẽ xót xa.

Nguyên lai, đối mặt chia lìa, ngươi cũng giống ta sẽ đau thấu tâm can.

Ta có nên hạnh phúc chúng ta vẫn còn yêu nhau sao?

Phó Bạc Nhan cố gắng giương giương khóe môi, mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, trông, càng như khóc, sau khi thật mạnh thở hắt ra, nàng mới nhấc lên dũng khí đạp xuống chân ga.

Dõi theo xe Phó Bạc Nhan chậm rãi lái đi, Nhan Sở Hạ cũng nhanh chóng lên xe, nàng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi khiến nàng cảm thấy thật áp lực kia.

Chẳng qua, Phó Bạc Nhan là lái về hướng đông, mà nàng, lại đi về hướng tây.

Hai chiếc xe đều song song lên đường, mà trong gương chiếu hậu bên ngoài của hai người, cuối cùng cũng không còn nhìn thấy bóng dáng đối phương.

Lòng đang đau, lệ đang rơi, tốc độ xe cũng theo đó tăng lên. Thẳng đến khi áp lực bùng nổ, nàng mới đạp thắng phanh lại, đột ngột gục lên tay lái lớn tiếng òa khóc.

Nhan Sở Hạ sẽ không bao giờ biết, sau khi Phó Bạc Nhan lái đi không bao lâu, cũng giống hệt như nàng, rốt cuộc không kiềm nén được nữa ngừng xe thất thanh nức nở khóc.

Chương thứ mười hai: Về Sau... (End)

Phó Bạc Nhan không nói cho Nhan Sở Hạ, cảm giác kỳ diệu chính mình cảm thấy lần đầu tiên nhìn thấy nàng, trái tim cũng lần đầu tiên bỗng nhiên bị một người xao động.

Phó Bạc Nhan không nói cho Nhan Sở Hạ, nàng thật ra cũng rất chờ mong nhìn thấy Nhan Sở Hạ lần nữa, vì thế mới có lần thứ hai rủ đi bơi kia.

Phó Bạc Nhan không nói cho Nhan Sở Hạ, chính mình từ khi đó đến nay đến tột cùng có bao nhiêu yêu nàng, đêm đêm đều thao thức nhớ nhung nàng.

Phó Bạc Nhan không nói cho Nhan Sở Hạ, chính mình tóc dài cũng vì nàng mà để.

Phó Bạc Nhan không nói cho Nhan Sở Hạ, chính mình từng như thể điên điên dại dại lang thang tìm nàng thật lâu, thật lâu.

Phó Bạc Nhan không nói cho Nhan Sở Hạ, nàng không một lời bỏ mình rời đi, chính mình cho dù tức giận lại chưa từng oán hận nàng.

Phó Bạc Nhan không nói cho Nhan Sở Hạ, chính mình rốt cuộc có bao nhiêu chờ mong cùng nàng gặp lại lần nữa.

Phó Bạc Nhan không nói cho Nhan Sở Hạ, tất cả mộng tưởng khát khao trong lòng nàng, đều liên quan đến Nhan Sở Hạ.

Phó Bạc Nhan không nói cho Nhan Sở Hạ, kỳ thật lúc chính mình biết tên của nàng, là khi nhận thức nàng thật lâu, thật lâu trước kia.

Nhan Sở Hạ cùng Trương Tiêu là bạn học, là bạn bè từ thời tiểu học. Năm cấp hai, Trương Tiêu chuyển trường. Phó Bạc Nhan và Trương Tiêu cùng trường quen biết, rồi sau đó, Nhan Sở Hạ cũng chuyển đến học ở ngôi trường kia. Tính tình Nhan Sở Hạ không tính là lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng nàng có điều thích một mình đến đến đi đi, người chơi với, cũng chỉ giới hạn trong bạn học cùng lớp mà thôi.

Khi đó, Phó Bạc Nhan ban đầu là từ Trương Tiêu nơi đó, nghe được tên Nhan Sở Hạ này, khi đó, nàng liền thích tên này, bởi vì một cái tên, mà đối với người này sinh ra lòng hiếu kỳ. Lại bởi vì trường học quá lớn cùng tính tình thích một mình đến đến đi đi của Nhan Sở Hạ, mà vẫn lướt qua nhau, cơ bản không hề quen biết.

Cùng trong một trường học, lại không nhận thức, có ai biết, giữa các nàng, rốt cuộc từng có bao nhiêu lần đi lướt qua nhau?

Có lẽ, tại trong sân trường người đến người đi ấy, không ai sẽ để tâm tới chuyện này, cũng không có ai sẽ để ý tới những người bên cạnh không biết, chưa quen lại không biết tên họ kia.

Chuyện tình Nhan Sở Hạ không nói cho Phó Bạc Nhan, cũng có rất nhiều.

Tỷ như, Nhan Sở Hạ không nói cho Phó Bạc Nhan, chính mình lúc trước đối với nàng nho nhỏ chờ mong.

Nhan Sở Hạ không nói cho Phó Bạc Nhan, sau đó, thật ra chính mình cũng biết tâm tư ẩn giấu của Phó Bạc Nhan khi để tóc dài.

Nhan Sở Hạ không nói cho Phó Bạc Nhan, nàng cũng có mộng tưởng ước vọng, là về Phó Bạc Nhan.

Nhan Sở Hạ không nói cho Phó Bạc Nhan, chính mình từng nghe qua tất cả các ca khúc nàng thích và xem qua tất cả các bộ phim nàng thích, chỉ vì có thể đến gần nàng thêm một bước.

Nhan Sở Hạ không nói cho Phó Bạc Nhan, còn có, bí mật liên quan tới việc chính mình không một lời rời đi kia.

Lúc ấy, một đêm trước ngày sắp tốt nghiệp, Nhan Sở Hạ theo thường lệ đưa Phó Bạc Nhan về nhà, trước khi đi Phó Bạc Nhan ôm chặt Nhan Sở Hạ, Nhan Sở Hạ cười cười, Phó Bạc Nhan khẽ hôn má của nàng nói tạm biệt. Mà ngay lúc ấy, các nàng ai cũng không phát hiện, cách đó không xa dưới bóng nghiêng nghiêng của một tòa nhà, một người trưởng thành đang đứng.

Ngày hôm sau, liền có một cô Triệu tìm Nhan Sở Hạ nói chuyện về giáo dục tư tưởng. Đương nhiên, có một số việc, cô họ Triệu kia không nói, Nhan Sở Hạ cũng biết, có người vì xác định chuyện này, còn đặc biệt đọc trộm nhật kí của Phó Bạc Nhan.

Có một số việc, không phải có thể lôi ra nói thẳng.

Tựa như, về triển vọng của Phó Bạc Nhan cùng tương lai của Nhan Sở Hạ.

Tựa như, các nàng khi đó thừa nhận không nổi áp lực xã hội cùng ánh mắt khinh miệt của kẻ khác.

Tựa như, loại tình cảm lưu luyến này, không chỉ đơn giản là yêu sớm, mà thôi.

Nhan Sở Hạ không nói cho Phó Bạc Nhan, còn có, lần cuối cùng nàng đưa Phó Bạc Nhan về nhà, nước mắt được nhẫn xuống và trái tim quặn thắt nhức nhối kia. Cùng với, nguyên nhân sáng sớm hôm sau Phó Bạc Nhan kinh ngạc tại sao nàng lại ánh mắt đỏ hoen ngồi chồm hổm dưới lầu nhà mình, đưa chính mình đến trường.

Kia thật ra bởi vì, nàng nhịn không được đêm khuya chạy tới dưới lầu nhà Phó Bạc Nhan, ngồi chồm hổm trắng đêm chờ đợi bình minh lên ngày hôm sau, nàng muốn biết, sáng sớm ở dưới lầu nhà Phó Bạc Nhan, có thể có ánh ban mai rực rỡ đột phá mây đen hay không.

Thân ái, không phải ta đã quên nói cho ngươi biết.

Mà là, ta cố tình không nói cho ngươi, những điều này, chẳng qua là bí mật về lẫn nhau chỉ thuộc về chúng ta chính mình.

Có lẽ, có sự tồn tại của ngươi, tuy thế, lại cùng ngươi không quan hệ, những điều này, đều là tâm tình nho nhỏ riêng tư của ta về yêu.

Một thời, là ai đang hát, ngươi vu vơ lơ đãng của ban đầu, ở bên niên thiếu không hiểu sự đời ta.

Là ai đang hát, tình yêu khi ấy đẹp đẽ thơ mộng như thế, tưởng rằng sẽ cứ thế kéo dài đến vĩnh vĩnh viễn viễn.

Là ai đang hát, biết bao may mắn mới có thể cùng ngươi, tại đoạn tháng năm kia gặp gỡ nhau, những dấu tích của nụ cười cùng nước mắt kia, khiến ta lạc lối đánh mất chính mình, đó là những thời khắc tốt đẹp nhất hạnh phúc nhất của chúng ta, rực rỡ quyến luyến nhất tận đáy lòng ta.

Tại năm tháng xanh thắm ấy đã từng có biết bao nhiêu thơ ngây hồn nhiên?

Sung sướng, ưu thương, nhiệt tình, ái muội, hạnh phúc, tỉnh tỉnh mê mê cùng đa sầu đa cảm, suy cho cùng cũng chỉ là còn trẻ non nớt bồng bột.

Chẳng kiểu cách, chẳng phù hoa, cũng chẳng kinh diễm, nhưng tràn ngập ngây thơ cũng tràn ngập chân thành, yêu rất nhiều năm như thế, chung quy cũng chỉ là một hồi mộng vỡ.

Một nhân sinh toàn vẹn, lại làm sao có thể, chỉ có sữa thơm thanh khiết, kẹo bông ngọt ngào đâu?

Nó sẽ có chanh chua, mơ chát và cà phê đăng đắng. Nó vừa có rượu tê tê cay xè lại có rượu ấp ủ xa xưa dài lâu, phải từng chút từng chút chậm rãi nhấm nháp, mới có thể nhấm ra ý vị của nó.

Ngũ vị của cuộc đời: chua, ngọt, đắng, cay, mặn, mặc kệ là xuyên suốt thấu hiểu hay nông cạn hiểu biết phải nếm trải qua một lần xong, kia, mới là nhân sinh.

Gặp lại, tạm biệt, không gặp gỡ nữa... Này đó, là ước định một đời sao?

Ngày hôm sau, Nhan Sở Hạ cắt đi một đầu tóc dài bồng bềnh kia. Lại khôi phục mái tóc tém tươi mát tự nhiên nhiều năm về trước, không có thích hợp cùng không thích hợp cách nói, chỉ có mắt sáng rực rỡ hẳn lên.

Khi lái xe đi qua vùng dã ngoại, thấy được một đám trẻ con nông thôn đang ở ven đường đá cầu, những thiếu niên dưới ánh mặt trời vẫy vùng mồ hôi tuôn chảy kia, là như thế đơn thuần, mộc mạc lại tự nhiên.

Bất giác dừng xe lại đứng xa xa nhìn bọn họ, nhìn đến bọn họ, như thể thấy được chính mình thời niên thiếu, nhìn đến bọn họ, như thể thấy được tự do phóng túng giống như ngựa hoang thoát cương, hạnh phúc thoải mái reo hò chạy trốn, tùy ý hoang phí ngây ngô cùng khờ khạo. Mệt mỏi, liền sảng khoái nằm vào bụi cỏ lún phún xanh nhạt cạnh bên, làm cho thái dương đem làn da phơi nắng thành loại sắc màu khỏe khoắn của lúa mạch chỉ nở rộ vào mùa thu, sau đó, cùng nhau ca ca hát hát một bài, một bài chỉ độc thuộc về chính bọn họ.

Dùng tâm tình thoải mái, đi cảm thụ ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, dừng tốc độ tiến về phía trước, liền có từng chiếc từng chiếc xe đạp chở người lướt qua bên cạnh.

Có chiếc đạp quá nhanh như bay vút qua, có chiếc chậm rãi thong dong lướt nhẹ qua.

Đều mang theo một loại tâm tình thoải mái, trong mắt Nhan Sở Hạ, như thể phảng phất thấy được cả một quãng đời thiếu niên.

Những tháng ngày nàng cũng sẽ cưỡi xe đạp vào mùa hạ, mãn nguyện chở tóc dài phất phới Phó Bạc Nhan, nhởn nha rảo bước qua phố lớn ngõ nhỏ, đi bờ biển nắm tay dẫm lên những con sóng trắng đuổi xô nhau vào bờ cát, hóng gió tản bộ cùng sít sao ngồi tựa vào nhau trên bậc thang làm bằng gỗ nổi tiếng ở Hải Bắc, lắng nghe chiếc phong linh thủy tinh đại thúc chủ tiệm Hải Bắc cố tình treo bên cạnh màn trúc lưa thưa, phát ra tiếng vang leng keng leng keng thanh thúy.

Phía sau truyền đến một trận tiếng cười rộn ràng nhốn nháo, thanh âm cười đùa liên tiếp kia, khiến cho Nhan Sở Hạ bất chợt nhớ tới bài “Những Đóa Hoa Ấy” Phạm Vĩ Kỳ hát:

Lặng thầm nở rộ ở mỗi góc nhỏ trong sinh mệnh của ta,

Ta đã từng cho rằng ta sẽ mãi mãi canh giữ cạnh bên nàng,

Nhưng hôm nay chúng ta đã xa cách nhau tại biển người mênh mông mờ mịt.

Những câu chuyện xa xưa chưa kịp kể xong chúng ta đã vội vàng lãng quên,

Những tâm tình kia qua tháng năm dằng dặc đã khó thể phân biệt được thật giả,

Chúng ta đã bị gió thổi đi tán lạc đến chân trời góc bể,

Chúng ta cứ như thế đều tự mình bay đến cùng trời cuối đất xa xăm...

Mùa này khi ấy, ai sẽ chạy băng băng qua cánh đồng dưới ánh mặt trời rực rỡ, hát xướng một bài ca như thế, về thanh xuân...

------------

Lubov

Ta sẽ không tiếp tục làm tù binh của ưu sầu,

Ta sẽ không để cho bi thương bắt kịp ta,

Ta sẽ không than than khóc khóc vì ngươi nữa.

Vĩnh biệt, vĩnh biệt,

Thân ái, thân ái.

Những gì mất đi vĩnh viễn sẽ không trở lại,

Ngươi cũng không tìm được sự dịu dàng trong đáy mắt ta.

Hạnh phúc đã một đi không quay lại.

Ngươi cô đơn, ta cô đơn,

Thân ái, thân ái.

Điệp khúc:

Không ai bước hai lần vào cùng một con sông

Không cần van cầu ta.

Ngươi cùng ta tìm không thấy hạnh phúc,

Không cần phá hủy hết thảy hiện hữu,

Tình yêu đã từng vĩnh tồn trong ký ức chúng ta

Tha thứ ta, hiểu cho ta, ta đã từng thật lòng yêu.

Lời bài hát này, là phối nhạc tìm được sau khi viết xong đoản văn này, là bản Lubov của Rosstallanma. Bỏ qua tiếc nuối cùng bi ai không thể ở bên nhau, có lẽ, tâm của Nhan Sở Hạ, vẫn một mực kiên trì và không cách nào thay đổi sau cùng, cũng đơn giản là như thế...

---------------oOo-------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro