[Bách Hợp tiểu thuyết][Đoản văn] Tương tự tình yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TƯƠNG TỰ TÌNH YÊU

Tác giả : Minh Dã

"Ba giờ chiều ngày mười, họp lớp trung học, nhớ đừng tới trễ." Lưu Na là lớp trưởng, là người ngồi chung bàn với mình kiêm bạn bè, mỗi lần họp lớp đều là nàng tổ chức, lần này cũng không ngoại lệ, sức kêu gọi so với năm đó cũng không giảm.

"Chờ một chút, năm nay mình có thể không đi được không?" Đằng Tử An hỏi, ai kêu năm đó mình là một trong cán bộ lớp, là bạn lớp trưởng, không đi là không nể mặt, nhưng mỗi lần họp lớp đều giống nhau, rất nhàm chán, mỗi năm vẫn là những gương mặt đó, không lẫn vào đâu được, mọi người dần biến mất, trừ vài người... chính là mấy lão tổng cục trưởng (tay to), mặc dù coi như mình cũng có chút thành công, ngồi tiếp chuyện. Làm cho mọi người cảm thấy nở mày nở mặt, có chỗ khoe ra.

"Không được, cậu không đi, chúng ta tuyệt giao!" Lưu Na kiên quyết từ chối, Đằng Tử An trời sinh có quan hệ xã hội tốt, có nàng đến đây, sẽ không tẻ nhạt, hơn nữa nếu nàng không đi, lần sau đoán chừng các đại thần (ý nói những người khác) đều không đi, không đi không phải là làm cho mình mất thể diện sao?

"Cán bộ đến làm tay sai, đã đi mấy năm rồi, Lưu Na lớp trưởng, mình không đi được không !" Đằng Tử An ra vẻ ủy khuất nói, tuy rằng trong lòng không muốn đi, quan hệ gặp gỡ, Đằng Tử An luôn đắn đo có chừng mực "Dừng, nói ủy khuất như vậy, bất quá năm nay có điều mới, đảm bảo cậu sẽ không thất vọng!" Lưu Na làm Đằng Tử An bớt căng thẳng, có chút vừa lòng nói.

"Cái gì mới?" Đằng Tử An hào hứng vừa phải, chắc là người nào đó ở trong lớp không có tiếng tăm gì, đột nhiên biến thành biến thành xấu xa, mỗi lần đều có, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

"Cổ Khuynh cũng tới, ngạc nhiên không?" Lưu Na hỏi tới.

Đằng Tử An tay cầm di động khựng lại một chút, nàng trở về, người như nàng, Đằng Tử An nghĩ vĩnh viễn cũng sẽ không đến nơi náo nhiệt.

"Ừ!" Đằng Tử An nói một câu ứng phó, mình và nàng không quen, không, là nàng cùng mình không quen, không sai, dù sao cũng giống nhau.

"Lãnh đạm như vậy, mình còn nhớ rõ năm đó cậu nhìn chằm chằm người ta trắng trợn, nhìn ba năm, nếu cậu không phải là nữ, mình còn tưởng rằng cậu thầm mến người ta..." Lưu Na bắt đầu trêu chọc Đằng Tử An.

"Ha hả, làm cậu hiểu sai!" Đằng Tử An cười trả lời, Lưu Na thật tinh mắt, lần nào cũng bị bắt được, kỳ thật lúc đó mình nhìn quả thật có chút trắng trợn.

"Cậu lúc nào ăn nói tốt như vậy, tỷ tỷ quyến rũ không sai, theo thực tế mà nói, cậu cũng yêu thầm tỷ tỷ của mình có phải hay không?" Lưu Na nói đùa

"Cậu so với Cổ Khuynh xinh đẹp, thua một chút, giống như mỗi lần chọn hoa hậu lớp, đều là mình thay cậu đi vận động bỏ phiếu, cố gắng lắm vẫn là hoà nhau..." Đằng Tử An muốn ói, nói thật, Lưu Na đúng là mỹ nữ, nhưng Cổ Khuynh là tuyệt thế mỹ nữ, cấp bậc khác nhau.

"Đằng Tử An !" Lưu Na nghiến răng nghiến lợi, năm đó còn trẻ hết sức lông bông, cần nhắc lại sao? Đối với Cổ Khuynh, đến hiện tại trong lòng Lưu Na vẫn có chút bất bình, có điều vừa nghĩ tới những nữ nhân khác không mong gặp Cổ Khuynh, tâm Lưu Na liền cân bằng . Năm đó trong đám nữ sinh trung học không hiểu chuyện kia, chỉ có mình và Đằng Tử An chưa từng nói xấu Cổ Khuynh, mình là chẳng thèm nói, còn Đằng Tử An thì sao? .

Tán gẫu vài câu, Đằng Tử An cầm điện thoại đặt ở đầu giường, đăm đăm nhìn trần nhà, đột nhiên mong đợi đến ngày, cái mỹ nhân Cổ Khuynh kia không hề thân với ai, tại sao nàng trở về họp lớp trung học đây? Đằng Tử An nghĩ đến, Cổ Khuynh sẽ không nhớ nhung thậm chí sẽ không muốn nhìn đến bất kỳ người nào.

Đằng Tử An đã nhiều năm không nhớ tới Cổ Khuynh, nàng cùng Cổ Khuynh chẳng qua cũng không so với người khác hơn bao nhiêu, đổi lại là mình, không quen, rất không quen, phải nói Cổ Khuynh cùng bất kì ai khác cũng không quen. .

Đối với Đằng Tử An mà nói, Cổ Khuynh giống như mặt trăng trên trời, đơn độc tồn tại, xinh đẹp cùng lạnh lẽo.

Lần đầu tiên gặp Cổ Khuynh, Đằng Tử An rất bất ngờ, thậm chí kinh ngạc, đối với diện mạo của mình Đằng Tử An không hài lòng, bởi vì mặt mình giống mặt em bé, có chút đáng yêu. Nhưng Cổ Khuynh, diện mạo của nàng là sự hoà hợp của tất cả các nguyên tố kinh diễm cùng yêu thích, chân mày lá liễu dài, ánh mắt thông suốt đen như mực, lông mi thật dài, không tô son cũng thành tranh, mang theo vẻ cổ điển và lạnh nhạt, nhưng không yểu điệu, ngạo khí ngạo thị thiên hạ (kiêu ngạo xem thường tất cả), nữ tử này nên hiện ra trong bức tranh thuỷ mặc cổ đại, mà không phải hiện ra ở chỗ này. Đằng Tử An âm thầm nghĩ đến, thoạt nhìn rất kiêu ngạo, rất khó đến gần, về sau chứng minh Đằng Tử An đoán đúng, Cổ Khuynh quả thật rất khó đến gần. Đằng Tử An đối với sự kiêu ngạo của Cổ Khuynh, cũng cảm thấy được, nếu mình là nàng, đoán chừng cũng sẽ kiêu ngạo, Đằng Tử An vẫn luôn rất khách quan.

Trước khi Đằng Tử An cảm thấy hứng thú với một người, thường bất động thanh sắc, mà từ một nơi bí mật gần đó quan sát, nàng cũng không muốn đụng chạm, theo kết quả Đằng Tử An quan sát, bất kể là nam hay nữ đụng phải núi băng, đều thất bại trở về. Cho dù là ngồi cùng bàn với Cổ Khuynh, thoạt nhìn tính cách tốt nhất trong lớp làm cho Đằng Tử An phải khen ngợi, cũng vấp phải sắc mặt khó coi. Cho nên Đằng Tử An không chiến mà lui, quên đi, mỹ nhân để nhìn là tốt rồi.

Đằng Tử An ngồi cùng dãy bàn với Cổ Khuynh, tầm mắt Đằng Tử An thường hướng về nơi có Cổ Khuynh, sau đó nhìn chằm chằm vẻ mặt Cổ Khuynh. Đằng Tử An phát hiện Cổ Khuynh chỉ có một vẻ mặt, hầu như chưa bao giờ cười, cũng không giận, rất giống Tiểu Long Nữ vô cầu (không muốn gì), Đằng Tử An đột nhiên nghĩ, đại khái là Tiểu Long Nữ lớn lên giống Cổ Khuynh, thật ra khuôn mặt xủa Tiểu Long Nữ cùng Cổ Khuynh hình như đều bị tê liệt, Đằng Tử An nhìn Cổ Khuynh cảm thán nghĩ đến.

Không biết người khác có cảm giác này hay không, bị một người chẳng biết tại sao nhìn chằm chằm, cảm giác rất quỷ dị, đoán chừng Cổ Khuynh cũng có cảm giác này, ánh mắt Đằng Tử An chưa bao giờ kiêng dè nàng, cho dù ánh mắt Cổ Khuynh thỉnh thoảng chống lại Đằng Tử An, Đằng Tử An cũng sẽ không lảng tránh, ngược lại sẽ nhìn vào mắt Cổ Khuynh. Mắt Cổ Khuynh rất đẹp, ánh mắt chống lại Cổ Khuynh, Đằng Tử An muốn từ ánh mắt Cổ Khuynh nhìn ra một chút cảm xúc, nhưng cho tới bây giờ đều thất bại. suy nghĩ của Đằng Tử An thiên mã hành không (ngựa thần lướt gió tung mây) (ý nói suy nghĩ ở trên trời), Cổ Khuynh có phải là thánh nữ của giáo phái bí ẩn nào hay không, rất có phép tắc! (Thánh Cô )

Số lần ánh mắt Cổ khuynh chống lại Đằng Tử An càng ngày càng ít, trực giác cho Đằng Tử An biết nàng không muốn thấy mình, điều này làm cho Đằng Tử An có chút chán nản, nhưng có đôi khi, Cổ Khuynh thỉnh thoảng cũng sẽ trừng mắt với Đằng Tử An, điều này làm cho Đằng Tử An chẳng những không thu ánh mắt lại, ngược lại còn nhìn chăm chú hơn, nhưng Đằng Tử An càng nhìn chăm chú, Cổ Khuynh cũng liền trừng nàng lần hai. Kỳ thật cái kia của Cổ Khuynh không tính là trừng, chính là trộn lẫn, một ít cảm xúc không hờn giận ở bên trong, cho nên ở Đằng Tử An tạm thời tính là trừng, Cổ Khuynh được giáo dục rất tốt, đi học từ tư thế ngồi cũng có thể thấy, lưng thẳng tắp, cả người toả ra hơi thở tao nhã.

Đằng Tử An thích khuôn mặt Cổ Khuynh, không chỉ một lần hy vọng khuôn mặt Cổ Khuynh là mặt mình, nhưng nghĩ lại, nếu là mặt mình thì quá uổng phí, cũng thôi, phong cách của Cổ Khuynh không phải ai cũng sao chép được, đủ ngạo, đủ lãnh, đủ hương vị! Đằng Tử An bội phục Cổ Khuynh dũng khí không hợp tình hợp lý, bởi vì mình một chút cũng không làm được, nàng rất để ý người khác thấy thế nào, để ý độ hoà hợp của mình ở trong đám đông, hoà hợp vào đám đông, nàng thường làm ngược lại điều mình yêu thích, làm chuyện mình không muốn làm. Mà nói, nàng rất giỏi lấy lòng người khác, cho nên, nàng thường có rất nhiều bằng hữu.

Lưu Na đánh giá Đằng Tử An là một người chưa bao giờ cùng người khác xung đột, giỏi cùng người kết giao, thích ứng với hoàn cảnh, lựa chọn hoàn cảnh tốt để sinh tồn.

Cổ Khuynh thì không giống, có việc nàng sẽ không nhờ ai, cũng cũng không sẽ vì hoàn cảnh mà thỏa hiệp, vừa cố chấp lại ngoan cố.

Nhưng sự tồn tại của Cổ Khuynh rất kỳ quái, thông minh lại có tài hoa hơn người, chỉ cố gắng ít, có thể đạt được cái mà Đằng Tử An cố gắng rất nhiều mới có. Tuy rằng Đằng Tử An không ngốc , nhưng chỉ số thông minh của Cổ Khuynh hơi cao, chênh lệch là chuyện đương nhiên, điều đó an ủi Đằng Tử An, cho dù kiêu ngạo như Cổ Khuynh cũng có chỗ thiếu sót. Quan hệ bên ngoài, Cổ Khuynh rối tinh rối mù, có lẽ là Cổ Khuynh không thèm, nhưng bất luận như thế nào, đó là điểm vô cùng bất lợi. Giờ thể dục, Đằng Tử An bởi vì bị cái kia (tới tháng, đoán thế ), cho nên xin phép ở trong lớp học, vào lớp học, nàng phát hiện Cổ Khuynh đã ở đó, nhìn ra ngoài cửa sổ. Đằng Tử An ngồi ở vị trí của mình, đem cằm để trên mặt bàn, nhìn khuôn mặt Cổ Khuynh, Đằng Tử An chỉ nhìn đến gáy Cổ Khuynh, đáng tiếc nàng vẫn thích khuôn mặt Cổ Khuynh ở gócc độ khác.

Cổ Khuynh từ cửa sổ thủy tinh bỗng nhiên nhìn Đằng Tử An, Đằng Tử An nhìn mình, Cổ Khuynh vẫn biết, không biết bị Đằng Tử An nhìn lần thứ mấy, Cổ Khuynh dời tầm mắt khỏi cửa sổ. Quay ngoắc đầu nhìn ánh mắt Đằng Tử An, Đằng Tử An không hoảng hốt, mà hướng về phía Cổ Khuynh mỉm cười

"Đằng Tử An!" Cổ khuynh đột nhiên lên tiếng, ngược lại làm cho Đằng Tử An kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Cổ Khuynh chủ động nói chuyện với mình, làm cho Đằng Tử An vừa mừng vừa lo.

"Ừ?" Đằng Tử An có chút vui vẻ, bởi vì giọng nói vui mừng rõ rệt

"Cô vì sao nhìn tôi?" Cổ Khuynh hỏi, Cổ Khuynh thật không phải người bình thường, bị Đằng Tử An nhìn lâu như vậy, giờ mới hỏi, chứng minh rất có kiên nhẫn.

"Bởi vì cô đẹp a!" Đằng Tử An cười rất vui vẻ nói, không nghĩ tới có lúc Cổ Khuynh cũng nhịn không được.

"Nông cạn!" Cổ khuynh lạnh lùng nói ra hai chữ, quay đầu không hề nhìn Đằng Tử An.

"Nếu tôi xinh đẹp như vậy, hận không thể để toàn bộ người trong thiên hạ đều nông cạn!" Đằng Tử An cười nói.

Cổ khuynh không trả lời, Đằng Tử An cũng không tự tìm mất mặt, tiếp tục im lặng nhìn Cổ Khuynh, lớp học trở nên im lặng.

"Cổ Khuynh lại đoạt giải, xem nàng ra vẻ, ai cũng không để ở trong mắt ..."

"Ra vẻ thanh cao, rõ là đáng ghét..."

"Chính là ý vào bộ dạng xinh đẹp của mình, xấu muốn chết..."

Mấy nữ sinh đúng xung quanh hành lang phòng vệ sinh, một người tiếp một người nói xấu Cổ Khuynh, phần đông đều là thiếu nữ, chỉ có Đằng Tử An không lên tiếng.

"Đằng Tử An, cậu nói xem đúng không?" Tuy rằng Lưu Na không nói Cổ Khuynh, nhưng lại hỏi Đằng Tử An, ai kêu An An luôn nhìn chằm chằm Cổ Khuynh, nhưng cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay không, tuy rằng Cổ Khuynh xinh đẹp mình cũng đã ngắm vài lần, nhưng có phải An An nhìn rất thường xuyên hay không.

"Có thể nàng không hiểu chuyện mà thôi..."

"An An, cậu sao lại thế này, nói đỡ cho Cổ Khuynh?" Có người bất mãn Đằng Tử An nói đỡ dùm Cổ Khuynh.

"Không có gì, mình với nàng không quen, không biết nàng thế thôi. Đúng rồi, tiệc lớp tối đêm nay, không phải cậu biểu diễn sao, chuẩn bị như thế nào rồi?" Đằng Tử An nói sang chuyện khác. Lúc sau chờ một đám người đi, trong phòng vệ sinh truyền tới tiếng nước chảy ào ào, một nữ tử xinh đẹp đang rửa tay. Dĩ nhiên nàng cũng nghe được, nhưng vẻ mặt cũng không có biểu hiện gì. Đằng Tử An học ba năm trung học, ngoài trừ nhiều lần nhìn Cổ Khuynh, kỳ thật cùng Cổ Khuynh tuyệt không quen, nếu so với người khác, bất quá là nói chuyện được một lần.

Trước khi Đằng Tử An đi đến buổi họp lớp, còn đặc biệt trang điểm, làm bản thân lộ ra một chút vẻ trưởng thành quyến rũ, nhưng Đằng Tử An nhìn mình trong gương, có chút cảm giác thất bại, quên đi, bộ dạng dễ thương vẫn là tốt, Đằng Tử An đổi trang sức trang nhã.

Quần áo thử tới thử lui, dù sao vẫn cảm thấy không hài lòng, cuối cùng Đằng Tử An lề mề mới phát hiện ra thay quần áo từ trưa, còn trang điểm, đây là đi hẹn hò lần đầu sao, chưa từng có. Đằng Tử An cảm thấy mình chuyện bé xé ra to, hoá trang thế nào, đối với Cổ Khuynh mà nói, đoán chừng đều có vẻ dư thừa, mặc kệ, Đằng Tử An vẫn hy vọng mình lấy dáng vẻ tốt nhất xuất hiện trước mặt Cổ Khuynh.

Khi Đằng Tử An đến, thì nhìn thấy, nam hay nữ ở bên trong đều chuẩn bị chu đáo, bất kể nam hay nữ, xem ra tất cả mọi người đều biết Cổ Khuynh sẽ tới. Bên trong, hầu hết nữ nhân là không hy vọng so với Cổ Khuynh kém hơn, cho dù có kém hơn, cũng không hi vọng thất bại thê thảm, điểm ấy Đằng Tử An có thể hiểu được, mà nam nhân cũng muốn ở trước mặt đại mỹ nữ Cổ Khuynh để lại ấn tượng tốt, đây chính là hiệu ứng mỹ nữ.

"An An…" Đằng Tử An vừa đến, đã có người gọi nàng.

"Lần này An An ăn mặc đặc biệt tốt nga, chú ý đến anh đẹp trai nào trong lớp đây?" Lý San kéo Đằng Tử An ngồi cạnh mình.

"Tự nhiên em muốn trang điểm, bằng không giống như một đoá hoa bị bao phủ bởi một khóm hoa xinh đẹp, bất quá đứng bên cạnh San San cùng Na tỷ, số mệnh vẫn là làm lá cây a!" Đằng Tử An cười nói, Đằng Tử An rất hiểu mình, mình không phải là đại mỹ nữ gì, nhiều lắm xem như là con gái cưng, đứng cùng nữ nhân xinh đẹp, mình không có gì đặc sắc, quả thực dễ dàng bị bao phủ.

"Vậy cũng chưa chắc, chúng ta biết một người học năm ba rất tốt, mỗi lần họp lớp đều rất cố gắng, em thật không hiểu hay là cố tình không hiểu?" Lý San hỏi, xem ra Lý San tới làm bà mai.

Đằng Tử An ngốc cúi đầu đi lấy ly rượu “A, đây không phải là năm nhất Lâm Thảo sao ?” Đằng Tử An chỉ vào nam nhân đứng sau lưng Lý San nói, nàng nhớ rõ, Lý đại mỹ nữ, năm đó đối với năm nhất Lâm Thảo yêu mến điên cuồng, đáng tiếc là năm nhất Lâm Thảo thích toà băng sơn Cổ Khuynh, lũ chiến lũ bại, khi bại khi thắng, làm Đằng Tử An kính phục tinh thần can đảm không thôi của người này.

Quả nhiên, Lý San quay đầu, Đằng Tử An biết điều nói, “Na Tỷ ở bên kia, em đi chào hỏi.”

Nhưng là Đằng Tử An rất nhanh bị giữ lại.

"An An, em lại đổi số điện thoại di động sao?" Trương Danh Thuận hỏi.

"Di động rơi vào trong bồn cầu, không có cách nào khác, không đổi không được.” Đằng Tử An bất đắc dĩ xua tay, nàng thề nàng không nói dối. Đằng Tử An nhìn đồng hồ trên tường, đến lúc này, nàng thật sự trở về sao? Tuy rằng Đằng Tử An cảm thấy nếu Cổ Khuynh hiện ra ở trong này vẫn là chuyện kì lạ nhất.

"Anh nói, Cổ Khuynh sẽ tới hay không?" Đằng Tử An đột nhiên hỏi.

“Nghe nói nàng đồng tý với lớp trưởng sẽ đến, rốt cuộc tới hay không, khó mà nói được.” Trương Danh Thuận chỉ biết là, hắn nghe đám bạn hữu nói Cổ Khuynh trở về, ai cũng hăng hái, còn mình thì không có cảm giác gì, Cổ Khuynh rất đẹp, nhưng rất lạnh, vẫn là An An tốt, hắn thích nữ nhân đáng yêu.

Trong lúc Đằng Tử An cảm thấy khả năng Cổ Khuynh tới không lớn, thì lại hiện ra trong tầm mắt Đằng Tử An.

Khi Cổ Khuynh rất có lực sát thương, ít nhất làm bộ dạng nam nhân bên trong đều nhìn đến ngây người, hơn phân nửa nữ nhân đoán chừng đều dùng ánh mắt ám sát Cổ Khuynh.

Lâm Thảo rất nhanh đi lên vây quanh, sắc mặt Cổ Khuynh vẫn có chút lạnh, nhưng so với tảng băng vĩnh cữu năm đó đã tan ra rất nhiều, chí ít còn có thể nói một câu đáp lại Lâm Thảo, tuy rằng nhìn ra được Cổ Khuynh rất không kiên nhẫn. Ngoài miệng Đằng Tử An miễn cưỡng với Trương Danh Thuận, ánh mắt vẫn nhìn lén Cổ Khuynh, dung mạo Cổ Khuynh trong lúc đó vẫn rất lạnh, vẫn xinh đẹp, kỳ thực còn đẹp hơn trước, không thể bắt bẻ, hơn nữa xinh đẹp trang nhã, làm cho người ta hít thở không thông. Nhưng Đằng Tử An biết Cổ Khuynh không thích tới nơi này, nếu không thích, vì cái gì lại tới? Đằng Tử An vô cùng khó hiểu.

Dường như Cổ Khuynh cảm thấy Đằng Tử An nhìn lén, đột nhiên ngẩng đầu chống lại ánh mắt Đằng Tử An, Đằng Tử An phát hiện can đảm của mình không thể so với thời trung học, hình như nhút nhát hơn nhiều, thậm chí không dám nhìn thẳng Cổ Khuynh.

Ánh mắt Đằng Tử An quấy rầy Cổ Khuynh không bao lâu, đã bị Lưu Na kêu qua, đi theo Lưu Na, bắt đầu ở trong đám người sôi nổi, Đằng Tử An không giống Lưu Na là một lãnh đạo, nhưng không thể thiếu một thành viên tích cực. Cho nên Đằng Tử An có thể phân tâm nhìn lén Cổ Khuynh vài lần. Hầu như Đằng Tử An bắt chuyện với tất cả mọi người, than thở một phen, chỉ còn lại Cổ Khuynh, Đằng Tử An đột nhiên cảm thấy trong buổi họp lớp này mình cũng coi như là phân nửa chủ nhân, theo lý nên cùng Cổ Khuynh chào hỏi mới đúng.

Chờ Đằng Tử An rảnh rỗi, mới phát hiện ra Cổ Khuynh đã không còn ở hiện trường.

"Na Na, Cổ Khuynh đâu ?" Đằng Tử An hỏi Lưu Na.

"Không biết, vào phòng vệ sinh đã lâu rồi, đoán chừng là đi rồi. Cậu xem, nhiều năm như vậy họ Lâm kia, vẫn là không thay đổi đau khổ yêu mến Cổ Khuynh, canh giữ ở phòng vệ sinh đã lâu rồi, hắn không biết trong phòng vệ sinh nữ, còn có một cánh cửa khác đi ra ngoài, tội nghiệp Lâm San, từ khi Cổ Khuynh đến đây, sắc mặt chính là khó coi…" Lưu Na cười nói.

"Lâm Thảo là nghiêm túc!" Đằng Tử An nói một câu, quay đầu hướng phòng vệ sinh đi đến, nàng chính là cảm thấy Cổ Khuynh rất ghét Lâm Thảo, tuy rằng người kia quả thật không tồi.

“Cậu đi đâu ?” Lưu Na hỏi.

“Trang điểm một chút.” Đằng Tử An xua tay.

“Nha đầu chết tiệt kia, không phải thật sự thầm mến nữ nhân mặt than kia chứ? Lâm Thảo không có hy vọng, lẽ nào Đằng Tử An lại có hi vọng sao ?” Lưu Na có thể xác định, Đằng Tử An đối với Cổ Khuynh đặc biệt để tâm, đáng tiếc những lời này, Đằng Tử An không nghe được.

Đằng Tử An không xác định Cổ Khuynh đã đi chưa, nhưng là, nàng nghĩ có một chút may mắn sẽ chạm mặt.

Thế nhưng cảnh tượng trong phòng vệ sinh, làm cho Đằng Tử An ngây ra một lúc.

Lý San cùng Cổ Khuynh đứng im mặt đối mặt, sắc mặt Lý San không tốt, sắc mặt Cổ Khuynh cũng vô cùng lãnh, không khí dường như có chút quỷ dị.

"Như thế này là sao?" Đằng Tử An biết rõ còn hỏi, cảnh này, Đằng Tử An ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, chỉ biết nhất định là Lý San vì Lâm Thảo, gây chuyện với Cổ Khuynh.

"Tránh ra, tôi muốn đi!" Thanh âm Cổ Khuynh vẫn là lạnh lùng, làm cho Đằng Tử An cảm giác lỗ chân lông đều lạnh dựng đứng lên, xem ra Cổ Khuynh thật không có tính nhẫn nại, mà còn tức giận.

Lý San oán hận liếc mắt một cái nhìn Cổ Khuynh, xoay người rời đi, nàng cho dù đối với Cổ Khuynh trăm điều bất mãn, thế nhưng trước mặt Đằng Tử An, cũng sẽ không khóc lóc om sòm.

Cổ Khuynh một câu cũng không nói định rời đi.

Đằng Tử An đột nhiên kéo tay Cổ Khuynh lại, không cho Cổ Khuynh đi.

"Tôi nghĩ cô phải cám ơn tôi." Đằng Tử An nói, đây là lần đầu tiên cùng Cổ Khuynh tiếp xúc gần gũi, bản thân Đằng Tử An cũng không biết giữ Cổ Khuynh lại làm cái gì, nhất định chỉ là muốn nhìn hai mắt Cổ Khuynh, dù sao mắt Cổ Khuynh thật rất đẹp.

"Tôi cũng không biết là, tôi cần cám ơn cô!" Cổ Khuynh lạnh lùng nói, nhưng lạ lùng, nàng cũng không bỏ tay Đằng Tử An ra.

"Tốt thôi, cô nói không cám ơn sẽ không cám ơn." Đằng Tử An hơi hơi bĩu môi, nàng cũng không có thể mặt dày mày dạn bắt người ta cám ơn, bất quá lời tuy như thế, Đằng Tử An lại như trước không có ý buông tay.

Trong lòng bàn tay Cổ Khuynh ấm áp lạ thường, nàng nghĩ nhiệt độ của Cổ Khuynh phải là nhiệt độ thấp mới đúng, ai kêu nàng giống động vật máu lạnh.

"Đằng Tử An…" Cổ Khuynh muốn nói lại thôi.

"Cái gì?" Đằng Tử An hỏi Cổ Khuynh, hình như Cổ Khuynh có nghi vấn muốn hỏi mình.

"Không có gì!" Cổ Khuynh khôi phục bộ dáng lạnh như băng.

"Cô vì cái gì đến đây? Tôi nghĩ cô một chút cũng không thích đến đây." Đằng Tử An vẫn rất ngạc nhiên, lại rất nhún nhuận hỏi.

Cổ Khuynh rút tay mình về, cũng không trả lời Đằng Tử An, mà theo phòng vệ sinh đến cánh cửa rời đi.

Đằng Tử An không có đuổi theo, nàng nhìn bóng lưng Cổ Khuynh, Cổ Khuynh thực sự là một người kì quái, bất quá Cổ Khuynh hẳn là không ghét mình, nói cách khác, ngay từ đầu, nàng sẽ rút tay của mình lại, sẽ không để cho mình nắm lâu như vậy, nghĩ đến đây, trong lòng Đằng Tử An có chút vui vẻ.

“Cậu táo bón a, đi lâu như vậy!” Lưu Na tức giận nói.

“Đây là lời thục nữ nên nói sao?” Đằng Tử An không cho là đúng phản kích Lưu Na.

“Thấy Cổ Khuynh không?” Lưu Na hỏi, kỳ thật lần trước đột nhiên đụng phải Cổ Khuynh, chính là thuận miệng hỏi một chút, thật không nghĩ tới, nàng thật sự đến, đến đây lại rời đi, thật không biết nàng rốt cuộc tới làm cái gì.

“Không thấy, được rồi, cậu làm sao tìm được Cổ Khuynh đây?” Đằng Tử An phát hiện, mình đã quên hỏi số điện thoại Cổ Khuynh, nàng có tất cả số điện thoại của bạn học chỉ có Cổ Khuynh là nàng không có.

“Trên đường vô tình đụng phải, cậu cho là thần dân kia, có thể có liên lạc với ai sao.” Lưu Na mắt trợn trắng, nàng không có thần thông quảng đại như vậy.

“Cậu có biết số điện thoại của nàng không ?” Đằng Tử An hỏi.

“Cậu cảm thấy nàng sẽ cho mình sao ? Đằng Tử An cậu đối với Cổ Khuynh có phần yêu mến đúng không? Cậu nói thật, có ý gì ?” Lưu Na hỏi.

“Tốt xấu mình cũng học cùng nàng ba năm, lại học chung trường đại học, tuy rằng học đại học, chỉ đụng nhau ba lần. Nhưng là mình đối với nàng là loại tình cảm ngưỡng mộ…” Vẻ mặt Đằng Tử An khoa trương nói.

Lúc học trung học, hai người không chỗ nào không nói chuyện, Lưu Na muốn làm Vũ Tắc Thiên, mà Đằng Tử An nói nàng muốn thành Cổ Khuynh.

“Vì cái gì muốn thành Cổ Khuynh?” Lưu Na hỏi qua.

“Cậu không thấy Cổ Khuynh rất tự do sao ? Nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, cao ngạo tự cho mình là thanh cao, tôi vẫn cảm thấy, nàng là người duy nhất không chịu ảnh hưởng của thế tục mà thay đổi con người mình. Mình vẫn hùa theo ý người khác.” Đằng Tử An vẫn hâm mộ Cổ Khuynh.

Cổ Khuynh là một bông hoa hiếm thấy, người như vậy sẽ rất cô đơn, Đằng Tử An không biết trong đó có nỗi khổ, Đằng Tử An hầu như rất ít biết mùi vị của cô đơn, Lưu Na nghĩ đến, có lẽ con người vĩnh viễn ước ao thứ mà mình không có được.

“Tốt nhất là đập vỡ phương pháp ngưỡng mộ đi tiếp xúc với nàng, nàng cô đơn, cậu có thể mở lòng của nàng, cậu luôn giỏi việc này không phải sao?” Lưu Na nói, Đằng Tử An không phải loại người tùy ý bỏ mặc mình ngây thơ ngưỡng mộ người khác .

“Mình không dám.” Đằng Tử An cười nói, băng sơn không phải là ai cũng dám lao vào.

“Không dám? Không dám tiếp cận người ta, lại liều mạng nhìn chằm chằm người ta ba năm làm gì? Ngộ nhỡ nàng cảm thấy được tình ý của cậu đối với nàng thì sao?”

“Có như nhế sao?” Đằng Tử An ngạc nhiên hỏi, vẻ mặt Lưu Na thật thần bí.

Sau khi biết được Lưu Na không có cách liên lạc với Cổ Khuynh, trong lòng Đằng Tử An có chút tiếc nuối, vừa lái xe vừa nghĩ, nếu biết sớm nắm tay Cổ Khuynh thêm chút nữa, có điều tay Cổ Khuynh thật mềm, nắm rất tốt, chẳng qua tại sao Cổ Khuynh phải rời đi? Đằng Tử An vẫn còn đau đầu vì vấn đề này.

Thấy đèn đỏ, Đằng Tử An ngừng xe lại, nàng vô thức quay đầu sang bên trái, Đằng Tử An ngây ngẩn cả người, người lái xe bên cạnh không phải là Cổ Khuynh sao? Người này, Đằng Tử An quen thuộc nhất chính là nhìn nghiêng, vẫn xinh đẹp như trước, mặt vẫn như cũ đanh lại, đúng là một mỹ nhân lạnh lùng, Đằng Tử An nghĩ đến.

Lúc Đằng Tử An không chú ý, trong nháy mắt đèn đỏ đổi thành đèn xanh, xe Cổ Khuynh chạy đi, ma xui quỷ khiến Đằng Tử An lái xe đi theo. Chờ Đằng Tử An bình tĩnh lại, mới phát hiện mình giống như biến thái theo sát xe Cổ Khuynh, cũng không biết mình muốn làm gì, khi Đằng Tử An quay đầu chuẩn bị rời khỏi, xe Cổ Khuynh đột nhiên ngừng lại, mở cửa đi về phía khu nhà nhỏ.

Thì ra là nàng ở nơi này a, rất gần chỗ của mình, Đằng Tử An cũng ngừng lại, nếu đã tới đây, đi lên chào hỏi Cổ Khuynh cũng tốt, như vậy, cũng coi như là nửa hàng xóm. (bạn này có vẻ thích phân nửa, lần trước là “nửa chủ nhân” giờ là “nửa hàng xóm” )

“ Cổ Khuynh...” Đằng Tử An gọi Cổ Khuynh.

Cổ Khuynh xoay người nhìn thấy Đằng Tử An, có chút kinh ngạc, nghi ngờ nhìn Đằng Tử An .

“Cô sao lại ở đây? ” Cổ Khuynh lãnh đạm hỏi .

“Tôi cũng ở gần đây, chính là không ngờ hoá cô ở gần tôi như vậy, không mời tôi lên uống ly trà sao?” Đằng Tử An vui vẻ cười nói, sau này tìm Cổ Khuynh cũng không quá khó khăn, nhưng mà tại sao lại muốn tìm nàng đây?.

“Chúng ta không quen, tôi nghĩ không cần thiết!” Cổ Khuynh lãnh đạm thẳng thừng từ chối, so với Đằng Tử An nhiệt tình, thật sự khác biệt.

Đằng Tử An thôi cười, núi băng thật khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, chí ít Đằng Tử An cảm thấy mình có chút thất lễ.

“Được rồi, cô không thích bị tôi làm phiền, ta sẽ không trở lại làm phiền.” Đằng Tử An chán nản nói, thoạt nhìn có vẻ mất mát.

Lúc Đằng Tử An mở cửa xe chuẩn bị rời đi, thanh âm lạnh lùng trong trẻo của Cổ Khuynh truyền đến.

“Tôi không có trà, có thể uống nước!" Đằng Tử An nghe được câu này, lập tức hưng phấn, nhanh nhẹn đi tới, Cổ Khuynh mời mình vào nhà, chuyện này quá thần kỳ.

Cổ Khuynh không để ý đến Đằng Tử An, Đằng Tử An lại hết sức tự nhiên nắm tay Cổ Khuynh, thân thể Cổ Khuynh cứng lại một chút, nhưng cũng không cự tuyệt hành động này , làm cho Đằng Tử An kinh ngạc, nàng cho là Cổ Khuynh không thích ai chạm vào mình, nhất định sẽ hất tay mình ra .

Đằng Tử An đầy tò mò quan sát chỗ ở của Cổ Khuynh, cái khu nhà nhỏ xa hoa này so với chỗ mình ở giá cao hơn nhiều, trang trí cũng vô cùng xa hoa, bởi vì là khu nhà dành cho người độc thân, cho nên không lớn, có lẽ cũng chỉ năm sáu chục thước vuông, dép lê cũng chỉ có một đôi, cho thấy chủ nhân không hoan nghênh người ngoài đến .

Lúc Cổ Khuynh cởi giày, dường như ý thức được chuyện này, đem dép lê đưa cho Đằng Tử An.

Đằng Tử An đột nhiên cảm thấy, biểu hiện của Cổ Khuynh không lạnh lùng như bề ngoài, nàng thật ra thì không cần để ý tới mình, lại quan tâm đem dép lê nhường cho mình.

Đằng Tử An cũng không khách khí mang đôi dép lê duy nhất vào, nàng đi vào phòng, phòng khách cùng phòng ngủ thông nhau, căn phòng bố trí rất khéo léo, cũng là khu nhà ở đôc thân như nhau, căn phòng của Cổ Khuynh lại thu xếp ngay ngắn, chỉnh tề làm cho Đằng Tử An có chút mất tự nhiên, má ơi (ơi), Cổ Khuynh tuyệt đối là người có nề nếp, Đằng Tử An chợt cảm thấy nhà của mình giống như ổ chó.

Cổ khuynh vào nhà bếp rót một ly nước, Đằng Tử An đi theo sau Cổ Khuynh, nhà bếp cũng rất sạch sẽ, tủ lạnh mở ra bên trong mặc dù đầy đồ ăn, lại rất gọn gàng. Thấy bên cạnh là đồ ăn vừa mới mua về, Cổ Khuynh biết nấu ăn, điều đó khiến Đằng Tử An âm thầm bội phục.

Cổ Khuynh đổ nửa ly nước nóng vào ly thuỷ tinh có sẵn nước, độ ấm vừa đủ, mới đưa cho Đằng Tử An .

Đằng Tử An nhận lấy ly nước, thật ra thì không muốn uống, buổi họp lớp vừa rồi cùng bạn bè uống nhiều rượu, uống nước chẳng qua là kiếm cớ, rõ ràng là kiếm cớ, Cổ Khuynh lại đối đãi thật tình như thế, Cổ Khuynh nhất định là một người rất cẩn thận trong cuộc sống, Đằng Tử An nghĩ đến.

Từ nãy đến giờ, các nàng không có nói chuyện với nhau một câu, Đằng Tử An biết mình không nói lời nào, đừng hy vọng mỹ nữ cổ đại sẽ chủ động nói chuyện với mình .

“Cổ Khuynh, cô tại sao lại rời đi?” Đằng Tử An tùy ý hỏi.

Cổ Khuynh hơi ngẩn người, nhìn về phía Đằng Tử An không định trả lời.

“Trong đám bạn học trung học có mặt, cô để ý ai sao?” Đằng Tử An suy đoán lung tung, nhưng Đằng Tử An không thấy lúc nói những lời đó, băng sơn ngàn năm Cổ Khuynh vẻ mặt có chút biến đổi.

“Hay là...” Đằng Tử An không chịu bỏ qua tiếp tục suy đoán, mặc dù biết đáp án đối với mình không quan trọng gì, nhưng nàng chính là tò mò .

“Không tại sao!” Cổ Khuynh lạnh lùng ngắt lời không để Đằng Tử An tiếp tục suy đoán lung tung.

“Hì hì, thật ra Cổ Khuynh không ghét tôi, nếu không vừa rồi sẽ không để tôi lên đây...” Đằng Tử An cười híp mắt nói .

Cổ Khuynh sắc mặt lạnh lùng, Đằng Tử An tuyệt đối là loại người được cho chút ánh sáng mặt trời liền sáng rực.

“Uống xong, có thể đi!” Cổ Khuynh ra lệnh tiễn khách.

Đằng Tử An càng nghĩ càng cảm thấy mình đã đoán đúng, Cổ Khuynh không ghét mình, nếu như ghét, chắc chắn sẽ không để cho mình lên đây, nếu không ghét mình, Đằng Tử An cũng không cần phải vội vàng.

“Cổ Khuynh, cô không ghét tôi, thật tốt quá!” Đằng Tử An nhiệt tình ôm Cổ Khuynh một cái, Đằng Tử An thích đối với bạn bè làm một chút hành động thân mật, thực chất bên trong Đằng Tử An là tiểu nữ nhân (cô gái nhỏ), rất thích ỷ lại vào người khác.

Sắc mặt Cổ Khuynh có chút quái dị nhìn Đằng Tử An, sau đó đẩy Đằng Tử An ra, vào nhà bếp, lấy rau xanh mình vừa mới mua đem rửa.

“Đằng Tử An, cô rốt cuộc muốn làm gì?” Cổ Khuynh nhìn thẳng vào mắt Đằng Tử An, Đằng Tử An nhìn ánh mắt nàng một chút nhưng không nhìn thấy rõ tâm tình.

“Tôi cũng không biết...” Đằng Tử An đột nhiên bối rối đứng lên, dường như nàng có loại ảo giác, ảo giác trong lòng Cổ Khuynh có chút mong đợi.

“Nếu đã uống nước xong, mời cô đi ra ngoài!” Những lời này bất đồng với câu vừa rồi, dường như mang theo một chút tức giận, nhưng vì sao lại tức giận chứ? Đằng Tử An nghĩ hẳn là ảo giác.

Cổ Khuynh thấy vẻ mặt Đằng Tử An mơ màng, rõ ràng cơn tức giận trong mắt càng lớn, lần này Đằng Tử An khẳng định nàng thấy được tức giận trong mắt Cổ Khuynh, nàng không hiểu Cổ Khuynh tại sao lại tức giận? Mình có làm gì đâu!

Cổ Khuynh đẩy Đằng Tử An ra ngoài cửa.

Đằng Tử An chẳng biết tại sao lại nhìn cánh cửa, tại sao Cổ Khuynh lại tức giận như vậy? Đằng Tử An rất không hiểu, nàng liều mạng gõ cửa, nàng mơ hồ biết, nếu nàng không hiểu rõ chuyện này, sau này Cổ Khuynh tuyệt đối sẽ không để cho mình vào, Đằng Tử An cảm thấy mình có nghĩa vụ hiểu rõ mình làm gì cho Cổ Khuynh giận.

Đằng Tử An không ngừng nhấn chuông cửa .

Cổ Khuynh xem ra là vô cùng tức giận, nhưng mà đột nhiên Đằng Tử An bị Cổ Khuynh kéo vào, Cổ Khuynh đem Đằng Tử An đè ở trên cửa, đột nhiên hôn Đằng Tử An, ánh mắt Đằng Tử An mở thật to nhìn Cổ Khuynh, hồi lâu cũng không kịp phản ứng, chờ nàng kịp phản ứng, nàng lại bị Cổ Khuynh đẩy ra ngoài cửa .

Đằng Tử An tựa vào cửa, đột nhiên ý thức được, nàng bị cường hôn, hơn nữa là bị Cổ Khuynh cường hôn, Cổ Khuynh vì sao lại hôn mình, nàng bị Cổ Khuynh cường hôn, Đằng Tử An cảm giác đầu mình giống như muốn nổ tung.

Cổ Khuynh yếu mềm dựa vào cửa ngồi xuống đất, nàng có chút hận Đằng Tử An.

Đằng Tử An vĩnh viễn cũng không biết, nàng chăm chú nhìn Cổ Khuynh ba năm, Cổ Khuynh cũng lén quan sát nàng ba năm.

Bởi vì Đằng Tử An nhìn trộm mình trắng trợn, bắt đầu làm cho Cổ Khuynh vô cùng chán ghét , cho nên Cổ Khuynh mới chú ý tới người tên Đằng Tử An này.

Đằng Tử An thiếu tính độc lập, cho dù đi WC, cũng phải kéo người cùng nhau đi, một học sinh trung học, ngây thơ giống như học sinh tiểu học, làm chuyện gì đều phải ỷ lại vào người khác, rất ít có chủ kiến, gió chiều nào theo chiều đó, đi theo đám người, sau đó thích khoe mặt em bé ra, điểm nào cũng làm cho Cổ Khuynh thấy chán ghét.

Ở trong mắt Cổ Khuynh, hình tượng của Đằng Tử An là người đạo đức giả, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, hình tượng vẫn luôn tầm thường. Mặc dù Cổ Khuynh không thích Đằng Tử An, nhưng lại bắt đầu bị động để ý Đằng Tử An.

Chính mình cũng không biết khi nào thì bắt đầu, nàng bắt đầu từ ghét bị Đằng Tử An nhìn chăm chú, đến thói quen bị Đằng Tử An nhìn chăm chú, nếu một người nhìn mình như vậy, chắc bởi vì người này đối với mình có cảm tình, điều này Cổ Khuynh chứng minh ở trên người nào cũng đúng. Lúc ấy Đằng Tử An có lẽ là nữ sinh duy nhất trong lớp không ghét mình, trong lúc vô tình nghe được nàng nói đỡ cho mình, Đằng Tử An cho Cổ Khuynh cảm giác, Đằng Tử An thích Cổ Khuynh. Có lẽ bởi vì mình xinh đẹp nên Đằng Tử An nông cạn mới thích.

Người thích mình rất nhiều, Cổ Khuynh không biết tại sao mình chỉ chú ý đến Đằng Tử An.

Cổ Khuynh đợi Đằng Tử An bày tỏ, sau đó tàn nhẫn chế giễu hoặc cự tuyệt một phen, coi mình giống như chuột bạch vô tội quan sát lâu như vậy.

Thế nhưng, ba năm trung trôi qua, Đằng Tử An không có bất kỳ hành động nào, thậm chí ngay cả một lần thử kéo đến gần cũng không có. Điều này làm cho Cổ Khuynh có chút tức giận, nhưng không biết tại sao lại giận.

Dù cho trời xui đất khiến vào cùng trường đại học, thỉnh thoảng thấy Đằng Tử An, Đằng Tử An như cũ đem ánh mắt nhìn trên người mình, chăm chú nhìn mình, không chỉ có Cổ Khuynh có cảm giác Đằng Tử An thích mình, đổi lại là người khác, cũng sẽ cho là như vậy.

Nhưng người kia, một lần lại một lần né tránh, xem ra hình như Đằng Tử An quá nhát gan, nhưng mà Cổ Khuynh không biết tại sao lại tức giận, thậm chí có lúc cho rằng chẳng qua là tự mình đa tình.

Cổ Khuynh đợi Đằng Tử An bày tỏ, cho dù là bằng hữu cũng được, Đằng Tử An luôn am hiểu ở phương diện bằng hữu, nhưng lại đối với Cổ Khuynh không tiến tới bày tỏ lần nào, ngoại trừ nhìn thấy Cổ Khuynh ở ngoài là không kiêng kỵ nhìn chăm chú.

Cho đến khi tốt nghiệp đại học, Cổ Khuynh xuất ngoại, ánh mắt Đằng Tử An làm cho người ta khó có thể hiểu được, Cổ Khuynh cảm thấy nàng sẽ quên Đằng Tử An, giống như một khách qua đường, nhưng mà nàng lại thường nằm mơ thấy ánh mắt của Đằng Tử An, mơ thấy Đằng Tử An thổ lộ với mình, nhưng mỗi lần tỉnh lại, Cổ Khuynh không cách nào hiểu được sinh hờn dỗi.

Có lẽ, sau vô số lần tức giận, trong tiềm thức Cổ Khuynh biết, mình đã quá để ý Đằng Tử An.

Đụng phải Lưu Na ngoài ý muốn, càng không ngờ tới, nàng mời mình tham gia buổi họp lớp, nàng muốn mở miệng từ chối.

Nhưng Lưu Na nhắc tới Đằng Tử An, nàng nói giỡn hỏi mình, Đằng Tử An nhìn cậu ba năm, cậu có biết hay không? Cổ Khuynh khó xử, đến ngay cả Lưu Na cũng biết nàng nhìn mình ba năm, có thể không phải tự mình đa tình, có chút vui vẻ, cho nên quỷ thần xui khiến Cổ Khuynh đồng ý tham gia họp lớp, mặc dù sau đó không ngừng hối hận.

Đằng Tử An vẫn đạo đức giả như trước, như cũ nhìn lén mình, nhưng không giống như trước không kiêng nể gì nhìn mình, nhưng mình lại thích nàng, ý thức được điều này Cổ Khuynh cảm thấy phiền muộn, liền rời khỏi nơi này, nàng ghét Đằng Tử An, ghét Đằng Tử An mang đến cảm giác không khống chế được.

Cổ Khuynh không thể phủ nhận, mình vui lúc được Đằng Tử An nắm bàn tay, khi nàng hỏi mình tại sao lại tới buổi họp lớp này, nàng cảm thấy mình nực cười, Đằng Tử An không thích mình, chỉ vì mình đẹp mà nhìn mình vài lần mà thôi. Nàng hất tay Đằng Tử An ra, nàng cảm thấy, mình tới buổi họp lớp này là một quyết định sai lầm, Đằng Tử An đúng như mình đoán, không đuổi theo, làm nàng có chút cảm giác mất mát, nàng cảm giác mình đói bụng, mới nhớ tới, từ sáng đến bây giờ, nàng vẫn chưa ăn gì, cho nên nàng mua rất nhiều đồ ăn về nhà .

Nhưng là không thể phủ nhận, Đằng Tử An xuất hiện ở cửa khu nhà chỗ mình, mình mới vừa bình tĩnh lại có chút cảm giác không bình tĩnh.

Đằng Tử An đem tay nắm tay mình, nàng biết, đối với Đằng Tử An một chút ý nghĩa cũng không có, nhưng mình kiềm chế không được thân thể cứng lại, nàng ghét bất kì ai chạm vào mình, nhưng không muốn bỏ tay Đằng Tử An ra.

Sau khi vào nhà, Đằng Tử An quan sát nhà của mình, Cổ Khuynh biết nàng đang âm thầm quan sát mình.

Khi Đằng Tử An hỏi tại sao mình đến họp lớp lần nữa, Cổ Khuynh cảm thấy có chút lúng túng, nàng chán ghét Đằng Tử An không kiêng nể gì nói như vậy, mình không ghét nàng, nàng dựa vào cái gì nói như vậy? Nhưng lại không thể nào phản bác, loại cảm giác này giống như bị uy hiếp.

“Đằng Tử An, cô rốt cuộc muốn làm gì?” Sắc mặt Đằng Tử An mơ màng làm cho Cổ Khuynh tức giận, nếu không thích, mình cũng sẽ không thích nàng. Rất nhiều người thích mình, tại sao hết lần này đến lần khác chỉ để ý Đằng Tử An? Cổ Khuynh lại càng tức giận, nàng đem Đằng Tử An đẩy ra ngoài cửa .

Cổ Khuynh chán nản mắng Đằng Tử An một câu, hối hận mình không khống chế được hành động, tất cả đều là lỗi của Đằng Tử An, Cổ Khuynh đem tất cả trách nhiệm đẩy về phía Đằng Tử An, nhưng nàng biết, Đằng Tử An không làm gì sai. Nếu có sai, chính là tạo ra cảm giác nàng thích mình.

“Na tỷ, Cổ Khuynh vì sao lại hôn mình? ” Đằng Tử An đã suy nghĩ một đêm, khóe mắt còn có quần thâm, nàng nhớ lại lúc Cổ Khuynh cường hôn mình đại não liền phấn khích lên, cảm thấy đó là chuyện không thể tưởng tượng nổi, mặt Cổ Khuynh gần như vậy, lại gần trong lòng có chút bối rối.

“Cái gì? Cổ Khuynh hôn cậu?” Lưu Na tưởng tượng một trăm lần, vẫn là tưởng tượng không ra cảnh Cổ Khuynh chủ động hôn, lúc ấy nhìn bộ dạng vạn năm thụ của Đằng Tử An, đột nhiên nhớ lại một chút, hèn chi lúc trước cảm thấy hai người có chút mờ ám, có điều Đằng Tử An luôn giả bộ đáng thương.

“Cậu nói đây là tại sao vậy chứ?” Đằng Tử An nghi ngờ hỏi .

“Đối với cậu có tình ý!” Lưu Na xem thường đích nghĩ đến nàng còn tưởng rằng mắt thẩm mĩ của Cổ Khuynh rất cao, không nghĩ tới, lại vụng về như vậy, thích loại người như Đằng Tử An, Đằng Tử An tặc quỷ .

Nhớ năm đó lý do Đằng Tử An chia tay với bạn trai, Lưu Na cười không ngừng.

Đằng Tử An có hai bạn trai, một bị Đằng Tử An bỏ rơi một bỏ rơi Đằng Tử An.

Lý do bỏ rơi Đằng Tử An là:“Anh tìm bạn gái, không phải tìm trẻ con.” Đằng Tử An rất lệ thuộc vào người khác, sau lần đó, có thay đổi, nhưng mà từ trong xương vẫn thích lệ thuộc vào người khác.

Đằng Tử An bỏ rơi người ta với lý do:“Em tìm bạn trai, không phải là tìm trẻ con.” Lúc ấy Lưu Na cũng ở tại chỗ, Lưu Na cười đến đau cả bụng, nam nhân kia mặc dù có chút hơn người, nhưng còn chưa trưởng thành.

“Có sao? Một chút dấu hiệu báo trước cũng không có…” Đằng Tử An vô cùng hoài nghi lời của Lưu Na, nàng biết Cổ Khuynh không ghét mình, nhưng mà khoảng cách có chút xa .

“Đằng Tử An, cậu hãy thành thật mà nói, có phải cậu đã thầm mến người ta đã lâu rồi hay không?” Thật ra nàng cảm thấy trong lòng Đằng Tử An có phần sâu nặng, giở trò lạt mềm buộc chặt, xem ra buộc được Cổ Khuynh rồi.

Đằng Tử An bị ca ca người ta bỏ, sau đó đi bỏ rơi đệ đệ người ta, còn với lý do giống nhau, cho nên, Lưu Na có lý do để nghi ngờ Đằng Tử An.

“Mỹ nữ đẹp như vậy, nhìn vài lần không phải là bình thường sao?” Đằng Tử An theo lý nói .

“Thầm mến thì cứ nói thẳng đi, cứ quanh co như vậy, cậu sợ thất bại a!” Nàng vẫn biết Đằng Tử An là người bên ngoài nhiệt bên trong lạnh, thoạt nhìn Đằng Tử An đối với người nào cũng rất lệ thuộc, đối với ai cũng quá nhiệt trình, thật ra trong lòng rất lạnh, có lẽ Cổ Khuynh trái ngược với Đằng Tử An, là trong nóng ngoài lạnh, đối với người nào cũng lãnh đạm, nếu là gặp đúng người, đoán chừng chính là một ngọn núi lửa.

Đột nhiên Lưu Na cảm thấy sợ Cổ Khuynh đấu không lại Đằng Tử An, nàng nhớ Đằng Tử An đối với mình luôn chu đáo, luôn rất kiên nhẫn.

“Na tỷ, cũng đã nhiều năm như vậy, chừng nào cậu mới có thể thấy thật ra mình rất ngay thẳng, mỗi lần bị cậu nhìn như vậy, mình cảm thấy ruột mình dài hơn mười thước…” Đằng Tử An không vui nói .

“Cậu không phải là tới nói cho mình biết, cậu cùng Cổ Khuynh có hi vọng không phải sao, nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc ý của cậu, khóe mắt cũng ôm lấy lông mi …”

Đằng Tử An có chút hối hận nói cho Lưu Na biết, thật ra, không cần suy nghĩ cũng biết, hình tượng của mình ở trong mắt Lưu Na, nhất định là một cái ruột dài có thể thắt lại. Có điều nàng đến chỗ ở của Cổ Khuynh, đúng là có mưu tính trước, điều này Đằng Tử An không phủ nhận .

Ngay từ đầu, Đằng Tử An đối với Cổ Khuynh có nhiều hiếu kỳ cùng yêu thích, khi mình quá chú ý đến một người, rất dễ dàng đem mình che khuất đi.

Chính là rất nhiều thứ, chỉ có thể theo duyên số, Đằng Tử An rất tin những thứ này, nhiều năm nhìn chăm chú Cổ Khuynh như vậy, nàng không biết Cổ Khuynh sẽ chú ý đến mình, nhưng nàng luôn có quyết tâm hơn người khác. Ngoài ra, Đằng Tử An rất để ý quan sát Cổ Khuynh, cho dù chưa từng nói chuyện nhiều, Đằng Tử An lại có thể hiểu rõ Cổ Khuynh, ít nhất nàng biết Cổ Khuynh thích gì, không thích cái gì. Tuy Đằng Tử An như thế, nhưng cũng không xấu, nếu Cổ Khuynh không thích bị mình làm phiền, Đằng Tử An sẽ ngoan ngoãn mà lui.

Đằng Tử An nói cho Lưu Na biết chẳng qua là muốn xác định Cổ Khuynh có phải có tình cảm với mình hay không, hay chỉ là ảo giác do mình nghĩ ra.

Lúc này, Đằng Tử An cảm giác cuối cùng mình có thể bắt đầu kéo lưới .

Có điều Lưu Na không biết, nếu nàng cùng Cổ Khuynh không có duyên phận, nàng khổ tâm một phen cũng tan thành nước, chẳng qua cảm tạ Ông Trời, nàng cùng Cổ Khuynh có duyên phận.

Cổ Khuynh thấy Đằng Tử An ngồi chồm hổm trên mặt đất, lộ ra bộ mặt con nít, xem ra có chút đáng thương, nhưng vừa nhìn thấy mình, mắt liền sáng long lanh.

“Cổ Khuynh, cô đã trở về, tôi chờ đã lâu…” Vui mừng cùng hơi oán giận nói, Đằng Tử An kéo tay Cổ Khuynh lại, thân thể Cổ Khuynh hơi cứng đờ, nàng chẳng lẽ không biết, lần trước vừa mới hôn, lần này không thể làm những hành động mập mờ như vậy?

“Cô tại sao lại ở đây?” Cổ Khuynh thanh âm rất lạnh, lần trước cường hôn đến nay đã là ngày thứ năm, Cổ Khuynh cho là ngày thứ hai Đằng Tử An sẽ tới hỏi mình, hoặc biến mất vĩnh viễn, nhưng ngày thứ năm lại xuất hiện. Đằng Tử An xuất hiện ở nơi này, chỉ có một khả năng, Cổ Khuynh cảm giác mình có chút thở không thông.

“Cổ Khuynh, tôi nghĩ đã lâu rồi, cô cường hôn tôi, cô phải chịu trách nhiệm với tôi” Đằng Tử An vừa nói vừa đỏ mặt, giống như bị XXOO, rất xấu hổ, Đằng Tử An giống như một hài tử đang xấu hổ, dĩ nhiên cũng vì da mặt Đằng Tử An dày nên chỉ xấu hổ một chút.

Sắc mặt Cổ Khuynh cũng có chút ửng đỏ, nếu Đằng Tử An đem lý do này nói với người khác sẽ không thuyết phục được, dù sao xã hội hiện đại, người nào đem người nào XXOO, cũng không nhất định phải chịu trách nhiệm, nhưng ở nơi này thuyết phục Cổ Khuynh. Không thể không nói, Đằng Tử An quả thật hiểu rõ Cổ Khuynh, ngay từ đầu Đằng Tử An đã cảm thấy Cổ Khuynh giống như trinh nữ cổ đại, dè dặt hiền lành muốn chết, mà cường hôn mình, mình là nữ nhân, vừa dễ thương lại đáng thương, đổ thừa cho nàng, nàng nhất định chạy không thoát.

Cổ Khuynh không trả lời, nhưng mở cửa, để cho Đằng Tử An đi vào, sau khi vào cửa, từ đó về sau Đằng Tử An càng lệ thuộc.

Rất nhanh cái gì cũng biến thành một cặp, Đằng Tử An dần dần bước vào cuộc sống của Cổ Khuynh, thật ra thì Đằng Tử An đến nằm mơ cũng cười trộm. Cổ Khuynh cũng quan sát Đằng Tử An ba năm, Đằng Tử An ra sao, nàng sao lại không biết.

Có lẽ hai người chỉ tìm cái cớ để ở chung một chỗ.

Cổ Khuynh thường cảm thấy mình có phải đang nuôi một con sủng vật hay không, bắt đầu lo lắng, nếu đi làm về muộn, nàng sẽ lo lắng sủng vật ở nhà đói bụng, con sủng vật kia rất lười, thà bị đói bụng, cũng muốn chờ mình về cùng ăn, cho nên, trước kia Cổ Khuynh thường làm thêm giờ, càng ngày càng đúng giờ tan sở về nhà. Sủng vật thích mình cùng nàng chơi đùa, mặc dù mình rất không thích, nhưng sủng vật luôn nghĩ ra những trò quái dị, để mình chơi cùng nàng. Ngoài ra, sủng vật còn thích cọ xát vào mình để cho mặt mình đỏ tới mang tai, sủng vật cũng không xấu, nếu không, chủ nhân cũng không yêu quý sủng vật. Sủng vật còn thích khen người, làm cho người ta yêu thích, thường khen làm cho người ta có chút ngượng ngùng, đặc biệt lúc nàng ăn no. Sủng vật cười trước mặt người khác chỉ là giả bộ, mặc dù người khác không biết, nhưng lúc sủng vật cười trước mặt chủ nhân, thường rất ngốc, thường để cho chủ nhân muốn sờ nàng .

Đương nhiên sủng vật cũng có lúc rất không ngoan, có lúc về nhà rất khuya, lại không nhớ gọi điện thoại, những lúc này, chủ nhân rất tức giận, có điều sủng vật sau khi về nhà, sẽ vẩy đuôi mừng, giả bộ đáng thương, biết rõ sủng vật là giả bộ, lòng chủ nhân vẫn mềm ra. Tuy nhiên bây giờ, sủng vật có thay đổi, bất kể bao nhiêu lần, cũng sẽ nhớ gọi điện thoại. Gần đây sủng vật yêu cầu càng ngày càng quá đáng, thậm chí yêu cầu tắm cho mình, mặc dù nhà người khác nhà thường tắm cho cún, nhưng sủng vật đặc biệt này, làm cho chủ nhân ngượng ngùng . Sủng vật càng ngày càng lệ thuộc vào chủ nhân, ra ngoài gặp xui trở về, hai mắt sủng vật đẫm lệ nhìn mình, giống như cún con bị bỏ rơi, chủ nhân đột nhiên cảm thấy thật đáng yêu .

Nhìn mỹ nhân cổ đại viết thư tay, Đằng Tử An đột nhiên cũng muốn viết một bức -- chủ nhân tâm đắc.

Tuy rằng không biết lệ thuộc vào chủ nhân có phải yêu hay không, nhưng là ta chọn chủ nhân, đã chọn lâu rồi, chẳng qua là chờ đến lúc chủ nhân phát hiện đem ta dẫn về nhà nuôi, cuối cùng cũng đợi được, xâm nhập vào lãnh địa của chủ nhân, bắt đầu hưởng thụ cảm giác được chủ nhân sủng ái.

Chủ nhân nấu ăn rất ngon, cho nên ta thường khen nàng, từ ngữ của ta rất phong phú, nhiệt tình bày tỏ, thường làm cho chủ nhân có chút ngượng ngùng, vẻ mặt rất giống hoa tuyết nở rộ, không biết các ngươi đã thấy hoa tuyết chưa, mặc dù rất lạnh, nhưng xinh đẹp trong sáng làm cho người ta khó thở.

Ta thích dính ở bên người chủ nhân, thân thể chủ nhân lúc đầu sẽ hơi cứng ngắc, ngày càng quen, thậm chí thích ta chủ động đến gần, hắc hắc, chủ nhân biết ta rất lệ thuộc vào nàng, nhưng nàng dường như không biết, thật ra thì nàng cũng dần lệ thuộc vào ta. Núi băng biểu lộ tình cảm vẫn không nhiều lắm, nhưng là ta có thể cảm giác được nàng rất dịu dàng.

Lần đó đi chơi rất vui, cho nên quên không nói với chủ nhân một tiếng, lúc trở về phát hiện chủ nhân một đêm không ngủ đang đợi cửa, ánh mắt lạnh lùng, ta biết nàng đang tức giận, nhưng ta cũng rất vui. Ta biết, từ nay về sau phải trung thành, buổi tối ta từ chối rất nhiều cuộc gọi xã giao, từ chối không hết, cho dù đã trễ, cũng sẽ gọi điện thoại về nhà, ta dường như ở nhà làm sủng vật đã quen rồi

Ta thích cùng thân thể chủ nhân tiếp xúc, bất quá sau lần chủ nhân cường hôn, chủ nhân một chút cũng không có can thiệp vào hứng thú của sủng vật, nhưng mà ta lại có hứng thú đùa giỡn với chủ nhân. Chủ nhân thường bị ta trêu chọc mặt đỏ tới mang tai, ta thường làm bộ dạng vô tội cùng vẻ mặt đáng yêu, khiến chủ nhân không có cách nào làm khó dễ sủng vật. Ta thích cực kỳ vẻ mặt như núi băng đang tan ra của chủ nhân, thậm chí gian ác nghĩ đến, lúc chủ nhân động tình sẽ động lòng người đến mức nào. Đương nhiên, muốn chỉ là muốn, chúng ta còn là rất thuần khiết, mặc dù ta vẫn thường không thuần khiết đem chủ nhân trêu chọc. Thật ra thì ta cảm thấy, chủ nhân ở phương diện này chẳng qua là chưa hiểu biết, nếu không nhất định so với ta cường thế, cường hôn ta, thật sự là nữ vương tốt, hắc hắc, công hay thủ, ta không quan trọng, chủ nhân vui vẻ là tốt rồi …

Chỉ là chúng ta chưa bao giờ nói yêu.

-HOÀN-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro