Chương 9:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suy nghĩ của Từ Châu Hiền :
Con người vĩnh viễn không muốn tin tưởng qua , trong tay đang có là vật trân quý nhất .

Công việc sau khi ra trường chẳng có lien quan với lúc đi học .

Có thể trước mắt cuộc sống , không có giống như ngươi tưởng tượng tốt đẹp .

Nhưng là , lúc đầu phong phú , chân thật , kiên định .

Ngươi vẫn có thể từ đó , học được đạo lý .

Ngươi sẽ từ từ thấy rõ thứ mình cần .

Cũng bắt đầu học và sáng tạo thêm .

Ngươi sẽ hiểu được cung cách cùng chung sống với người khác.

Hiểu một người sống sờ sờ, muốn trải niệm cùng sống chung với họ .

Thử đi tìm hiểu người của ngươi .

Học các cách biểu đạt dụng ý của mình .

Không đi suy đoán , không đi thị phi .

Không đi vọng thêm bình luận .

Cho đến mỗ một ngày , ngươi đột nhiên phát hiện .

Ngươi đã trưởng thành .

Không phải là vứt bỏ tính cách trẻ con .

Mà là , dần dần một mình đảm đương mọi việc .

Ngươi sẽ có bao nhiêu may mắn .

Ngươi thành hài tử có tri thức .

Cái kết quả này chỉ có thể được tôi luyện từ một quá trình .

Quý trọng hết thảy những thứ , ngươi đang có hiện tại .

Quyền Du Lợi làm cho ta biết .

Những lời này của ta nhưng thật ra là viết cho mình .

Ta muốn đối mặt với vấn đề này

"Vậy thì nghĩ biện pháp , để cho người ta tin tưởng ."

Tin tưởng ta , thành tâm thành ý làm mỗi một tác phẩm .

Ta làm Hamburg dùng nhiều nguyên liệu .

Bánh mì nướng sẽ không cho quá nhiều đường .

Cà phê là tự mình pha chế.

Nước trái cây là tự mỗi sáng dậy đi lựa mua từng quả về để pha chế .

Đánh bơ , len lén đem những thứ tồn lại hôm trước bỏ đi.

Định kỳ dùng nước khử trùng thanh tẩy phòng làm việc .

Ta muốn làm cho tất cả mọi người thấy cố gắng của ta .

Mà không phải mỗi ngày nghĩ tới , như thế nào né tránh .

Có thể không , ta nên làm thế nào cho tốt?

Ngay cả nàng cũng vậy. Bắt đầu chán ghét bánh Mục tư của ta nữa à .

Nàng dùng sức đấm vào quầy thủy tinh .

Tay đầy máu .

Từ phòng trong chạy tới , cố gắng chế phục nàng .

Mọi người loạn thành một đoàn .

Những khách cũ lui qua một bên , quan sát từ đằng xa .

Nàng rốt cục thì bị mấy người đè lại .

Từng điểm từng điểm mất đi khí lực .

Sau đó nôn mãnh liệt.

Mơ mơ màng màng gục trên mặt đất , liền cũng không nhúc nhích .

Ta thấy được , trên mặt nàng .

Tràn đầy nụ cười cay độc .

Ta liều mạng giải thích nói là bằng hữu ta , không nên gọi 110 a, vâng(là) bằng hữu ta , ta tới thu thập .

.

Hiếu Uyên hỗ trợ , cùng ta cùng nhau dìu nàng đến túc xá .

Ta cỡi xuống áo khoác của nàng , làm cho nàng bình ổn nằm ở trên giường .

Nàng dùng sức dùng đầu cọ gối .

Ta nhớ được Hiếu Uyên nói , giường của ngươi phải hảo hảo khử độc .

"Giường của ngươi phải hảo hảo khử độc ."

"Ân , không có chuyện gì , ngươi về nhà trước đi."

"Ngươi làm gì thế? biết nàng sao a ?

"Ta là biết chứ sao."

"Biết cái gì, ngươi chỉ có ta là bạn thôi".

"Cũng không thể thật báo cảnh sát đi, dù sao nàng là con gái , lại không có gì."

"Không phải đâu , ngươi chưa bao giờ để cho người ta ngủ giường của ngươi , ngươi nhìn hiện tại , khiến cho cả phòng có mùi rượu ."

"Từ từ thu thập đi, không có chuyện gì ."

"Được rồi , ngươi không ngần ngại chứ .?"

"Không có.., ta chẳng qua là cảm thấy nàng trông thật đáng thương ."

"OK , một mình ngươi làm đi, tay nàng thật giống như bị thương không nhẹ ."

"Ta một lát bôi thuốc cho nàng ."

"Ân , kia ta đi trước ."

"Ân , cẩn thận một chút nha."

Ta nhớ được ta lúc cùng Hiếu Uyên lúc nói chuyện , điện thoại di động của nàng vang lên .

Ta quả thật , không để cho bất luận kẻ nào , ngủ ở trên giường của ta .

Đừng bảo là giường .

Trừ hiếu uyên , những đồng nghiệp khác hoặc là đồng học , ta đều không có mang về nhà qua .

Ta không thích người khác trên người có những mùi vị xa lạ ở đây.

Tro bụi , vi khuẩn .

Sau đó phát ra hơi thở không sạch sẽ .

Chỗ ở của ta đối với ta mà nói , là an toàn nhất . nơi sạch sẻ nhất .

Cho nên tại sao có thể , dễ dàng để người ta xâm lấn .

Chẳng qua là , nàng cứ như vậy xuất hiện .

Ta mong đợi gặp lại được nàng , 4 ,5 ngày .

Không có dấu hiệu nào nàng sẽ tới quán .

Rồi sau đó tay mang theo bình rượu hồng .

Tay phải đầy máu tươi .

Dùng sức đánh tới hướng Bánh Mục tư của ta .

Mãnh liệt nôn mửa .

Gục ở trên mặt đất lạnh như băng.

Cười nhẹ nhàng .

Ta không biết người này lúc trước phát sinh qua chuyện gì .

Ta chỉ biết là , cô gái ấm áp như ánh mặt trời này.

Chắc hẳn gặp phải một tràng tai nạn .

Làm cho nàng bối rối đến mất bản tính .

Cho nên ta mang nàng về nhà .

Bỏ đi áo khoác của nàng .

Để cho mặt của nàng , có thể cọ lên cái gối mềm mại của ta.

Dùng chăn đem nàng cả người bọc lại .

Không sợ nàng khuôn mặt dính bẩn .

Không sợ nàng tay đầy máu tươi .

Ta không cảm thấy đây là chuyện đáng ngại .

Chỉ vì , có thể cho nàng tạm thời an ổn .

Ta cũng thấy cam tâm .

Tay nàng quả thật bị thương vô cùng nghiêm trọng .

Ta sau khi bôi thuốc cho nàng mơi phát hiện .

Cơ hồ đến trình độ máu thịt be bét .

Hẳn là dùng quả đấm mạnh vào kính thủy tinh .

May mà , không có lưu lại mảnh vỡ trong vết thương .

Dùng thời gian rất lâu để thanh tẩy vết thương .

Chà xát nước khử trùng , bôi thuốc cao , quấn băng gạc .

Đem thân thể của nàng đỡ ngay ngắn .

Để cho tay phải có vết thương đặt lên giường .

Điện thoại di động của nàng ở trong túi áo khoác vang lên không ngừng .

Không có tiếng chuông , chỉ có thể nghe được tiếng ông ông chấn động .

Ta do dự thật lâu có muốn hay không nhận điện thoại .

Dù sao , Nhưng còn có người vì nàng mà lo lắng .

Cuối cùng ta chỉ, ngồi ở bên người nàng .

Nhìn bộ dáng nàng ngủ .

Nàng sáng ngày thứ hai tỉnh lại sau này đáp ứng ta , sẽ mời ta ăn cơm .

Nàng nói cám ơn .

Nơi này lầu mấy a .

Làm sao ngươi đem ta lấy tới .

Ngươi tâm thật tốt .

Nàng nói ta mời ngươi ăn cơm , hảo hảo cám ơn ngươi .

Quyền Du Lợi.

Có thời gian qua đến quán tìm ngươi đi.

Ta đi trước , hôm nào thấy .

Thanh âm của nàng có chút khàn khàn .

Lúc nói chuyện nhìn đôi mắt ta .

Nàng nói xong cũng biến mất ở tầm mắt của ta .

Nàng..., cứ như vậy quấn quanh lấy ta .

Một ngày lại một ngày .

Nàng lúc nào sẽ tái xuất hiện .

Đã , lại qua 7 ngày nữa à .

Tay nàng , khá hơn một chút không ?

Bị thương nặng như vậy , vô luận làm chuyện gì cũng sẽ không tiện a.

Ta cơ hồ từ tỉnh lại sẽ vẫn suy tính vấn đề .

Nếu như , điều này cũng có thể cũng coi là suy tư .

Ta có chút lo lắng .

Không thể nói ra là tâm tình gì .

Chẳng qua là , rất muốn được gặp lại nàng .

Đương nhiên , ta sẽ không hỏi thăm nàng , chuyện gì xảy ra .

Nhưng chỉ cần nàng là tươi cười xuất hiện , liền có thể bỏ qua tất cả .

Ta biết ta cùng nàng là hai người xa lạ.

Chúng ta , cho tới bây giờ cũng chưa có qua giao thiệp .

Thậm chí , nàng có thể đã không nhớ rõ , chuyện tờ giấy kia.

Vậy thì thế nào đây? Ta chỉ là hi vọng , nàng có thể vui vẻ .

Bình thường một người khi say , là hi vọng quên đi gánh nặng .

Ta đây chỉ mong , nàng hiện tại , đã không có gánh chịu những thứ ấy nữa .

Có thể nhớ được ta , nhớ được tên của ta , nhớ phải đáp ứng chuyện của ta .

Tới quán tìm ta , chính miệng nếm hương vị sản phẩm mới ta làm .

Bánh Mục tư tinh xảo .

Ăn xong sau này , sẽ cảm thấy đây là thứ đồ ăn thật hạnh phúc a .

Quá khứ hết thảy đều là quá khứ .

Ta hi vọng nàng có thể một lần nữa bắt đầu .

Nghĩ như vậy có thể vô cùng phiến diện rồi.

Nàng có lẽ , do yêu người nào đi.

Yêu , cũng không biết như thế nào nhích tới gần .

Hoặc là yêu , cũng không biết như thế nào đón nhận được .

Hoặc là yêu , cũng không biết như thế nào yêu đi.

Người trong những tình huống này , quen thuộc nhất chính là chuốc say mình .

Dùng sự thống khổ , giảm bớt tâm lý bị đè nén .

Nàng gục trên mặt đất cười đích biểu tình , là thỏa mãn .

Bởi vì nàng đã thấy , cực hạn của nàng , cũng không gì hơn cái này .

Thống khổ nhất định là có cuối điểm .

Chỉ cần ngươi có thể , chịu nổi .

Ta nghĩ, một khắc kia , nàng đã hiểu .

Mặc dù bị tình đả thương không thể so với những khác .

Chậm cũng tốt.

Nhưng bất kể như thế nào , vẫn là thấy khá hơn .

Vẫn Là thấy , không sao cả .

Ta cho nên nhận định , nàng chung quy sẽ được khai sáng .

Tươi cười tới quán tìm ta, nói ta tới mời ngươi ăn cơm .

Ta thật không biết , ta từ đâu tự tin tới vậy .

Tiếp tục có cơ hội gặp được nàng .

Tỷ như , nàng có lẽ không ở gần đây .

Qua tới một lần thấy rất không tiện , chẳng qua là thỉnh thoảng đi ngang qua con đường này .

Có thể gần đây công việc bề bộn nhiều việc , một mực làm thêm giờ .

Có lẽ ra khỏi nhà nói cũng khó đi .

Hoặc là nàng , lúc ấy chẳng qua là thuận miệng nói một chút .

Ta lựa chọn tin tưởng nàng bận rộn công việc .

Đúng, là lựa chọn tin tưởng .

Ta không cho là nàng người thuận miệng nói lung tung .

Như vậy nàng không giữ lời .

Ta liền sẽ hoàn toàn hiểu .

Ta cho nàng thời gian từ từ suy nghĩ .

Con người của ta , cùng con người của ta ước định .

Lại ngẩn người .

"có chút mệt ?"

"Ngày hôm qua cũng đọc sách tới khuya
Ân , gần đây nhìn sách dạy nấu ăn Tây Ban Nha thật là khó a, rất nhiều tài liệu cũng không biết là cái gì ."

"Có thời gian tìm một chút , có hình ảnh còn có thể dễ xem một chút ."
Hiếu Uyên nhẹ giọng căn dặn.

Hôm nay khách nhân không nhiều .

Mưa vừa đến , trên đường mọi người qua lại thật là ít .

Đúng vậy a Trời âm u , làm cho ta càng muốn ngủ .

"Ngươi ngày hôm qua nghe nói chưa, sư phụ của ngươi muốn đi ."

"Ai , đi chỗ nào ."

"Không biết đi chỗ nào , dù sao bắt đầu ngày mai liền không làm nữa."

"Không làm ? không phải đâu ."

"Điếm trưởng tạm thời cũng nghĩ không mời sư phụ mới , cho nên phải một mình ngươi làm rồi ."

"Ta , một mình làm?"

"Đúng vậy a, đoán chừng muốn tăng lương a."

"Tăng lương có ích lợi gì a, nhiều như vậy ta một mình sao làm xuể?"

"Liền làm trước nha, ngươi có thể đừng nói ngươi không thể làm , nếu không tăng lương cũng đừng nghĩ rồi."

"Không đúng không đúng , vấn đề này ta thật sự là không được a ."

"Ngu ngốc a, hiện tại tìm việc làm nhiều người như vậy , cũng chính là chuyện một hai tuần thôi" .

"Trời, vậy cũng đủ ta chịu khônh được"

"Ngươi trước nhớ giữ lấy , điếm trưởng nói cho ngươi ngươi nên đáp ứng , coi như tăng tiền lương đi rồi mấy ngày trôi qua là xong".

"Vạn nhất tìm không được người thì sao?"

"Tuyệt đối tìm được , ngươi liền làm mấy ngày đi."

"Ah , vậy thì trước cứ làm mấy ngày đi"

Thật không biết là tin tức xấu hay là tin tức tốt .

năng lực ta quả thật còn chưa đủ .

Nhưng là ,ta lại có thể vì vậy tăng tiền lương .

Nghĩ như thế nào , coi như là kiếm bộn không lỗ .

Còn giống như điều tốt .

Buổi tối nằm ở trên giường tiếp tục xem sách dạy nấu ăn .

Đầu óc đột nhiên không bị khống chế hoạt dược .

Nàng .

Thật , có yêu người nào không ?

Nàng sẽ yêu người thế nào ?

Nàng cách nói chuyện ôn nhu , nhã nhặn .

Đối phương nói vậy cũng thế, ôn hòa lại là người có lễ phép đi.

Lần trước nàng mua Mục tư , cũng là cùng người kia cùng nhau thưởng thức à.

Nàng có hay không cùng người đó trước mặt nhắc tới , nàng còn viết một tờ giấy .

Lúc nàng uống say gọi điện thoại tới , là ai ?

Sau đó nàng có không có nói qua , nàng nhận thức một người tên là Từ Hiền người không?

Ngồi dậy .

Dùng sức lắc đầu .

Hỏi mình , ngươi muốn biết cái gì ?

Ngươi đang ở đây , đối với nàng cảm thấy hứng thú à?

Hay là , có cái gì , kia là cảm giác đối với nàng sao?

Ngươi đang nghĩ biện pháp , nhích tới gần nàng à.

Hoặc là , ngươi hi vọng các ngươi , có thể càng thêm thân mật chút à.

Ngươi đang ở đây tò mò cái gì , lo lắng cái gì , khẩn trương cái gì .

Các ngươi bất quá là người xa lạ a .

Làm sao lại cứ nhớ người ta như vậy.

Cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát .

Một lần nữa nằm trong chăn .

Sàng đan , chăn , gối toàn bộ đều là mới đổi lại .

Mua bột giặt tư vị thanh tân khô mát .

Không biết lúc trước nàng nằm tại đây .

Có hay không lưu ý qua đây .

Mất ngủ thật là khó chịu.

Khi ta đứng trong nơi làm bánh .

Mới nhớ tới , sư phụ đã nghỉ việc rồi.

Này một ngày , xem ra muốn ta một người làm hết rồi.

May mà hôm nay cũng là trời mưa , cho tới trưa , khách nhân đều không coi là nhiều .

Khí trời tốt nha.

Là không tệ, rất ướt át .

"Ta biết ngay ngươi đang ở đây không thoái mái , ước gì ngày ngày trời mưa đi."

"Có người đến nộp đơn à."

"Ngày mai sẽ đến mấy người, trời không ngớt mưa chắc họ không tới đâu ."

Ta cùng Hiếu Uyên có một câu không có một câu nói chuyện phiếm .

Đi tới cửa thò đầu ra hít thở không khí mới mẻ.

Thật ra thì ta rất ưa thích trời đổ mưa .

Không khí thật , thật giống như được tinh lọc qua .

Có người từ chỗ ta đẩy cửa từ khe chui vào .

Toàn thân ướt đẫm , đầu tóc nhỏ giọt nước .

Đầu đụng tới cửa Phong Linh , phát ra tiếng vang lanh lảnh .

Hiếu uyên bận rộn cầm khăn lông đưa tới .

"Một ly Cafe Đen , cám ơn ."

Ta nghe được thanh âm của nàng .

Thanh âm nàng cực độ khàn khàn , nói một ly Cafe Đen , cám ơn .

Nàng ở áo gió bên phải từ túi áo móc tiền ra tính .

Trên tay phải băng gạc hắc hồ hồ một mảnh .

Không biết có phải hay không là vết máu .

Nàng nhưng ngay sau đó ném xuống khăn lông .

Tìm được một góc tối nhất , nằm ngang ở trên ghế .

Nàng xuất hiện .

Từ bên người ta đi qua .

Hoàn toàn không có nhận ra ta .

"Tiểu Hiền , một chén Cafe Đen , chính mình chuẩn bị sao?"

Ta kéo hiếu uyên , nói để ta làm

Ngươi chuyển lên trên lầu đi .

Ta thấy mình có chút lóng ngóng .

Tay chân loạn xạ .

Ta không có thời gian nhớ những thứ khác .

Chỉ muốn làm thật nhanh một ly cà phê thật ngon .

Làm cho nàng có thể nhanh lên một chút uống xong liền thấy ấm áp lên .

Ta tự mình bưng cà phê đưa đến bàn nàng .

Nàng nhắm mắt lại , cả người co rúc ở trên ghế .

Y phục , quần , giầy , đầu tóc toàn bộ đều nhỏ giọt nước .

Nàng xem ra gầy đi rất nhiều .

Chật vật không chịu nổi .

"Cà phê của ngươi ."

Ta cố gắng cùng nàng nói chuyện .

Nàng không có bất kỳ phản ứng .

Cho nên ta lần nữa nhỏ giọng nói một câu .

"Du Lợi , cà phê của ngươi , uống lúc còn nóng đi."

Nàng hơi nháy mắt , coi như là trả lời .

Nhưng ngay sau đó nhắm mắt lại , không để ý tới ta .

Ta đột nhiên hiểu , nàng là cự tuyệt .

Cự tuyệt nhiệt tình của ta , cự tuyệt ta quấy rầy .

Ý của nàng là mời tránh ra .

Ta nghĩ ta đều hiểu .

Nhưng ta tại sao , không cách nào cứ như vậy xoay người đi .

Ta đứng ở trước mặt nàng một lúc lâu .

Nàng tựa hồ ngủ thiếp đi , thỉnh thoảng nhúc nhích đầu .

Nàng quả thật gầy .

Mặt đường viền có thể thấy rõ .

Áo gió nàng mặc .

Dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi .

Giầy , trên quần tràn đầy nước bùn .

Thật ngủ thiếp đi à.

Hai tay ôm vai , nàng chắc cảm thấy lạnh đi.

Ta rón rén từ trong phòng bánh lấy áo khoác của mình .

Cẩn thận đắp ở trên người nàng .

Đứng ở trước mặt nàng , quan sát tỉ mỉ mặt của nàng .

Cái trán của nàng rất rộng a .

Sống mũi ngày thường cao như vậy , đẹp mắt cực kỳ .

Đôi môi khéo léo lại đầy đặn , tựa như anh đào mê người .

Nàng .

Ngày thường thật đẹp quá đi .

Đây là cái gì .

Ta ngó chừng nàng cảm thán .

Có đồ vật gì đó từ khóe mắt nàng chảy xuống .

Khóc à.

Làm sao .

Ta đột nhiên một trận bất an .

Nàng ngủ thiếp đi cũng sẽ khóc à.

Nàng khổ sở đến , ngủ thiếp đi , cũng sẽ khóc à.

Ta bản năng lấy tay đi lau sạch mắt của nàng .

Là nước mắt .

Ta đặt ở trong miệng hưởng qua rồi.

Hiện tại , ta là tiếp cận thương thế của ngươi , ngươi đau sao .

Ngươi khổ sở , ngươi bất an , ủy khuất của ngươi .

Ngươi để ý hết thảy .

Hóa thành nước mắt , dính lấy đầu lưỡi của ta .

Khổ sở lại thật mặn .

Ngươi đáy lòng sau cùng âm u .

Ngươi không nhớ bất luận kẻ nào đụng vào vết sẹo .

Ta đã , thưởng thức được rồi.

Cho nên , hiện tại , chúng ta , là một người tiếp cận thôi à.

Ta ngẩng đầu nhìn nàng .

Mới biết được , nàng mở mắt nhìn ta .

Trong mắt nàng nước mắt , lại một lần nữa chảy xuống .

Ta vươn tay nhích tới gần nàng .

Nàng bỗng đứng dậy bước đi

Cước bộ của nàng quá nhanh , ta chỉ là sửng sốt một chút thời gian .

Nàng đã chạy đi xuống lầu .

Chờ đợi.

Ta theo nàng chạy ra cửa .

Nghe được tiếng xe ấn còi rồi tiếng thắng xe .

Bộ dáng nàng băng qua đường làm ta giật cả mình .

Nàng thoáng cái liền biến mất .

Tựa hồ qua mã lộ đã không thấy tăm hơi .

Ta cho nên suy đoán , nàng có thể sẽ ngụ ở trong căn hộ đối diện con đường này .

Ta chạy đến dưới lầu hô to .

"Du Lợi, Du Lợi, Quyền Du Lợi , ngươi đang ở đâu , ngươi ở đâu , Du Lợi, ngươi ở đâu ?"

Không có người trả lời .

Không có ai , ở trong mưa to dừng lại trả lời .

Ta cảm giác được chưa bao giờ ta bối rối như thế .

Ở bên cạnh chạy tới chạy lui .

Nhìn khắp nơi đến điên cuồng , nhìn người chung quanh .

Không có , kia cũng không có nàng .

Ta biết Hiếu Uyên ở cửa quán gọi ta .

Ta biết quần áo của ta đã sắp ướt đẫm .

Ta chỉ là muốn tìm nàng .

Du Lợi , ta biết sai lầm rồi .

Ta không nên dễ dàng dựa vào gần ngươi .

Không nên trơ mắt nhìn một mình ngươi đau .

Không nên biết rõ ngươi nghĩ an tĩnh , còn không ngừng quấy rầy .

Du Lợi , ta biết sai lầm rồi .

Để cho ta xin lỗi ngươi được không .

Không nên biến mất được không .

Không nên đi không cẩn thận như thế.

Du Lợi, ta biết sai lầm rồi .

Ta biết sai lầm rồi a .

Ta tưởng như hoa mắt chóng mặt .

Ta tưởng như đất trời quay cuồng.

Ta tưởng rằng .

Ta cũng không phải là ta nữa .

Du Lợi .

Ta tưởng rằng .

Ta so với ta tưởng tượng .

Quan tâm ngươi đến không ngờ .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro