[Bách Hợp Tiểu Thuyết] Phồn hoa tự cẩm(31-33)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31: Hồng nhan đấu cờ.

“Hoàng thượng giá lâm!”.

Ngáp một cái thật dài, Hoàng Nhan Lượng lững thững lên đại điện, ngồi vững trên long kỷ, nheo mắt: “Đã bố trí quân ở Giang Bắc ổn thỏa chưa?”.

Một viên Kim tướng cúi đầu chắp tay hành lễ: “Hồi hoàng thượng, năm mươi vạn đại quân tinh nhuệ của ta đã tập kết xong, chỉ cần hoàng thượng ra lệnh ngay lập tức có thể xua ngựa vượt sông Hoài, đánh thẳng đến Lâm An, thần tin chỉ cần một tháng là đánh thắng”.

“Tốt!”. Hoàn Nhan Lượng cười to một tiếng: “Trẫm thật mau muốn thưởng thức Lưu quý phí ở Lâm An…. Hoa sen thơm ngát mười dặm…. Ha há há….”. Văn võ bá quan không khỏi rùng mình, hóa ra hoàng thượng muốn đánh Đại Tống chỉ vì một quý phi trong cung.

“Đã có tin tức của Duyên Lăng Mộ Thanh với Hoàn Nhan Nhược Cẩm chưa?”. Hoàn Nhan Lượng bỗng nhiên nhớ tới cái gì: “Còn có Tống công chúa nữa, thám tử ở Lâm An đã có hồi báo chưa? Chắc đã về đến Đại Tống rồi?”.

“Hồi hoàng thượng, vẫn chưa có tin tức của Duyên Lăng Mộ Thanh với Hoàn Nhan Nhược Cẩm, thám tử ở Lâm An đến này vẫn chưa thấy Uyển Hề công chúa hồi cung”. Các đại thần vội vã hồi báo.

“Trẫm không tin ba người bọn chúng lại biến mất như vậy!”. Hoàn Nhan Lượng vỗ long kỷ, lạnh lùng quát: “Trẫm cũng không muốn nuôi một đám ăn hại không thể san sẻ nỗi lo với quân vương!”.

“Chúng thần biết tội!”. Văn võ bá quan đều quỳ gối, không dám ngước mặt nhìn Hoàn Nhan Lượng.

“Hồi….. hồi hoàng thượng, Hoàn Nhan Nhược Cẩm cầu kiến!”. Tiểu thái giám vội vã quỳ báo. Hoàn Nhan Lượng hơi kinh hãi: “Nàng ta…. Dám trở lại? Mau truyền?”. Một mạt tà cười hiện lên trên mặt, Hoàn Nhan Lượng dựa vào long kỷ. Nhược Cẩm à Nhược Cẩm, ngươi đột nhiên trở về tất không đơn giản, ván cờ này trẫm thật chờ mong. Một thân hồng y lọt vào mắt Hoàn Nhan Lượng, chỉ thấy trên gương mặt tái nhợt của nàng tô son điểm phấn vô cùng xinh đẹp quyến rũ, đôi môi đỏ tươi, đôi mắt sáng trong giấu một mảnh tĩnh mịch không nhìn thấu.

“Ngươi…. Rốt cuộc cũng mặc y quan trẫm ban!”. Hoàn Nhan Lượng cả kinh.

“Sau khi rời khỏi Trung Đô, Nhược Cẩm đã hiểu ý tứ mà hoàng thượng muốn Như Lăng truyền đạt lại cho ta”. Ngẩng đầu lên, Nhược Cẩm bình tĩnh nhìn Hoàn Nhan Lượng: “Nếu đã định trước, Hoàn Nhan Nhược Cẩm ta là người của hoàng thượng thì dù cho ta chạy tới chân trời góc bể cũng không thể thoát khỏi bàn tay của hoàng thượng, không phải sao?”.

Hoàn Nhan Lượng nheo mắt lại cười lạnh lùng: “Hoàn Nhan Nhược Cẩm ngươi dĩ nhiên cam chịu số phận? Trẫm thật có chút kinh ngạc”. Đến tột cùng là ngươi đang diễn kịch hay là có ý đồ khác?.

Nhược Cẩm nhẹ nhàng thở dài: “Nhược Cẩm dù sao cũng chỉ là một nữ tử bình thường, muốn có chẳng qua cũng chỉ là một mái ấm yên ổn…..”. Bỗng nhiên nàng cười lạnh lẽo: “Đương nhiên, muốn Nhược Cẩm cam chịu số phận, hoàng thượng cũng phải tỏ rõ thành ý”.

“Hửm”. Hoàn Nhan Lượng hăng hái nhìn Nhược Cẩm: “Muốn trẫm tỏ thành ý thế nào?”. Chậm rãi đứng dậy, từng bước từng bước từ long đài đi xuống, Hoàn Nhan Lượng đảo một vòng nhìn kỹ Nhược Cẩm: “Hoàn hảo, hoàn hảo, y quan quả nhiên vừa vặn….”.

Nhược Cẩm đột nhiên giơ tay đặt lên vai Hoàn Nhan Lượng: “Nhược Cẩm tin hoàng thượng sẽ hài lòng với thân thể của Nhược Cẩm….”. Tươi cười, mặc dù có hơi cứng ngắc nhưng cũng khiến trong mắt Hoàn Nhan Lượng nổi lên một tia mê loạn.

“Ha ha ha…..”. Hoàn Nhan Lượng cầm tay Nhược Cẩm: “Trẫm phải cẩn thận mới được, ngươi còn chưa nói muốn trẫm tỏ thành ý thế nào?”.

Nhược Cẩm cười lạnh lùng: “Thứ Hoàn Nhan Nhược Cẩm ta muốn là một tình yêu toàn tâm toàn ý. Hoàng thượng nếu thật sự thích Nhược Cẩm, hôm nay liền lập ta làm hoàng hậu. Ta muốn làm hoàng hậu độc nhất vô nhị của Đại Kim”.

Lời vừa nói ra ngay lập tức khiến văn võ bá quan cả kinh. Hoàn Nhan Lượng cũng đông cứng, buông tay Nhược Cẩm ra: “Trẫm thật không ngờ dã tâm của ngươi lại lớn như vậy”. Nhược Cẩm dường như đã biết trước hắn sẽ nói như vậy: “Hoàng thượng biết rõ Nhược Cẩm có trí, nếu là ta có thể giúp hoàng thượng đoạt thiên hạ thì sao?”.

Hoàn Nhan Lượng nao nao: “Ừm….. cũng có lý….”. Hoàn Nhan Nhược Cẩm rốt cuộc là ngươi muốn cái gì?.

“Nếu hoàng thượng biết là có lý nhưng lại không dám quyết……”. Nhược Cẩm cười nhẹ, đột nhiên xoay người muốn ra khỏi đại điện: “Nhược Cẩm tin rằng hoàng đế Tây Hạ, hoàng đế Đại Tống hoặc là đại hãn Mông Cổ tất sẽ có một người cảm thấy có hứng thú với mỹ nhân thiên hạ”.

“Ngươi là đang uy hiếp trẫm!”. Hoàn Nhan Lượng lạnh lùng quát: “Ngươi cho là trẫm sẽ cho phép ngươi đi ra khỏi đại điện?”.

“Không phải uy hiếp mà là dụ dỗ”. Nhược Cẩm đột nhiên cười quyến rũ, tay nhẹ nhàng cởi ra vạt áo, ngoại bào chậm rãi rơi xuống: “Hoàng thượng chắc biết vì sao Nhược Cẩm trở lại? Nếu hoàng thượng muốn thành hoàng đế lưu danh thiên cổ, vậy tất nhiên ta muốn làm hoàng hậu thiên cổ lưu danh….”. Nói xong, ngón tay đặt trên vạt áo mỏng: “Nhược Cẩm dám trở lại đó là vì ta biết hoàng thượng nhất định sẽ không để ta đi, hoàng thượng ngài thấy ta nói có đúng không?”.

Hoàn Nhan Lượng chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, nhịn không được tiến lên đè lại tay nàng, hơi thở nóng bỏng phả bên mặt Nhược Cẩm: “Nhược Cẩm ngươi khiến trẫm không có biện pháp chống cự…..”.

“Vậy…. ý của hoàng thượng…. như thế nào…?”. Nhược Cẩm cười thản nhiên mà trong lòng đau khổ vạn phần, Mộ Thanh, tha thứ cho ta….. sau này gặp nhau dưới hoàng tuyền đừng ghét bỏ ta…..

Hoàn Nhan Lượng bỗng cười to một tiếng: “Được! Hôm nay trẫm phong ngươi là hoàng hậu Đại Kim”. Hoàn Nhan Nhược Cẩm, mặc kệ mục đích cuối cùng của ngươi là gì, chỉ cần ngươi trở thành người của trẫm, trẫm tin rằng sẽ có một ngày ngươi trở nên ngoan ngoãn dễ bảo”.

“Hoàn Nhan Nhược Cẩm cảm ơn hoàng thượng!”. Nhược Cẩm cười quỳ xuống đất, nước mặt chợt lóe trong mắt lập tức bị che lại. Hoàn Nhan Lượng nắm chặt tay nàng, kéo nàng cùng bước lên long đài: “Theo trẫm cũng nhau nhìn kỹ thần dân của chúng ta, Nhược Cẩm trẫm chờ ngày cùng ngươi thu phục thiên hạ, càng chờ mong tối nay động phòng…”.

“Chúc mừng hoàng thượng! Chúc mừng hoàng thượng! Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”.

“Chúc mừng Hoàn Nhan tiểu thư thành hoàng hậu của Đại Kim ta, thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!.

Trong tiếng văn võ bá quan chúc mừng, thân thể của Nhược Cẩm mãnh liệt run lên, âm thầm cắn răng. Mộ Thanh, ngươi có ghét bỏ ta không? Có không?. Nước mắt nuốt ngược vào trong đáy lòng.

Trong lúc thất vọng, Nhược Cẩm chỉ cảm thấy một bàn tay to lớn chạm vào lưng, hơi kinh hãi, đã bị Hoàn Nhan Lượng ôm vào lòng, theo hắn cùng ngồi trên long kỷ. Nhược Cẩm có chút hoảng loạn liếc nhìn Hoàn Nhan Lượng, gấp gáp mở miệng: “Hoàng thượng…. ở đây là đại điện……”.

“Từ đầu đến giờ, hiện tại ngươi mới thật là ngươi sao?”. Hoàn Nhan Lượng tà cười lớn: “Lúc ngươi mê hoặc trẫm không phải đầy dũng khí ư? Sao? Bây giờ không dám cùng trẫm thân thiết trước mặt bá quan văn võ? Hoàn Nhan Nhược Cẩm, ngươi đừng làm cho trẫm chê cười ngươi!”.

Lấy lại bình tĩnh, Nhược Cẩm cười, nhìn thẳng vào mắt Hoàn Nhan Lượng: “Nhược Cẩm không sợ hoàng thượng chê cười, chỉ sợ hoàn thượng không tin Nhược Cẩm….”.

“Tin?”. Hoàn Nhan Lượng xoa nhẹ mặt nàng: “Muốn trẫm tin tưởng một người đã khó, muốn trẫm tin tưởng Hoàn Nhan Nhược Cẩm ngươi lại càng khó…… tối nay động phòng…. Ha ha ha…. Trẫm thật ra có chút lo lắng bị ngươi ăn một hơi mất…..”.

“Đường đường là hoàng đế Đại Kim lại sợ một nữ tử nhỏ bé ư?”. Nhược Cẩm cười khiêu khích.

“Không phải sợ…. mà là có chút…. Có chút……”. Hoàn Nhan Lượng bình tĩnh nhìn đôi mắt đầy tiếu ý của Nhược Cẩm, vì sao ta không thể nhìn thấu xem ngươi đang nghĩ cái gì?.

“Có chút cái gì?”. Nhược Cẩm bỗng nhiên tiến sát đến bên tai Hoàn Nhan Lượng: “Nhược Cẩm so với mỹ nữ trong hậu cung của hoàng thượng thì thế nào?”.

“Đương nhiên là… trong thiên hạ…. khó có thể tìm được một người thứ hai…”. Hoàn Nhan Lượng nâng cằm của nàng lên: “Hoàn Nhan Nhược Cẩm ngươi thật sự quên cái gã thiếu niên người Tống ngang nhiên dám chỉ tên muốn ngươi trên đại điện rồi?”. Trẫm muốn xem xem ngươi giỏi che chắn đến đâu?.

Ấn đường chợt nhíu, Nhược Cẩm cười mang chút run run bị Hoàn Nhan Lượng thấy được, hắn bỗng nhiên nhớ tới cái gì.

“Trẫm thường nghe nói, không phải oan gia không chạm mặt, hoàng hậu là đến báo thù?”. Hoàn Nhan Lượng cười băng lãnh giống như xuyên thủng lòng nàng.

“Thần thiếp nếu nói phải thì hoàng thượng có tin không?”. Nhược Cẩm giương mắt nhìn lại hắn, con ngươi mang một mảnh hờ hững nhìn không thấu: “Thần thiếp cũng nghe nói phu thê nếu không thành khẩn, tất nhiên không thể bền lâu, hoàng thượng ngài bây giờ là không tin thần thiếp?”.

Hoàn Nhan Lượng bỗng cười to một tiếng: “Muốn trẫm tin ngươi phải chờ sau lúc động phòng tối nay… ngươi yên tâm…. Trẫm sẽ nhẹ nhàng với ngươi… đau một lần nhưng sẽ mất hồn hàng đêm….”.

Mặt đỏ bừng, trong lòng bỗng cảm thấy sợ hãi, Nhược Cẩm không khỏi cố hít một hơi lấy lại bình tĩnh. Hoàn Nhan Lượng bỗng nâng lên mặt nàng: “Hoàng hậu, trẫm nói cho ngươi biết một việc. cái tên thiếu niên người Tống kia kỳ thực… hắn vẫn còn sống…. trẫm đến nay vẫn chưa tìm thấy thi thể của hắn……”.

Mộ Thanh! Hóa ra ngươi vẫn…. vẫn còn ở trên cõi đời này…. Mà ta…. Dĩ nhiên ngu ngốc tự mình đặt mình vào chỗ nguy hiểm. Con ngươi mang đầy sợ hãi nhìn Hoàn Nhan Lượng.

Hoàn Nhan Lượng hôn lên mặt Nhược Cẩm: “Hoàng hậu, ngươi mê hoặc trẫm đừng hy vọng trốn thoát……”. Nhược Cẩm tiềm thức cảm thấy buồn nôn, đẩy ra Hoàn Nhan Lượng.

Hoàn Nhan Lượng cười gian: “Là ngươi tự mình dâng đến, trẫm ngay cả nửa phần cũng không bức ngươi…… Hoàng hậu, ván cờ này ngươi thua rồi”.

Nhược Cẩm phát run, vì sao ta lại thiếu kiên nhẫn hả? Chợt cắn chặt răng, trong mắt hiện lên một tia máu. Hoàn Nhan Lượng cười nhạt: “Sao? Không phục? Có muốn vào động phòng đánh với trẫm một ván?”.

Nhược Cẩm mạnh mẽ cười: “Không phải hoàng thượng sợ thần thiếp ư?”.

Hoàn Nhan Lượng lắc đầu: “Từ nay về sau trên long sàng có Hoàn Nhan Nhược Cẩm ngươi, trẫm rất kích thích, ha ha ha….”. Nói xong vung tay hướng văn võ bá quan: “Truyền lệnh toàn thiên hạ, phong Hoàn Nhan Nhược Cẩm là hoàng hậu Đại Kim, trẫm không tin tên Duyên Lăng Mộ Thanh kia sẽ không lập tức xuất hiện trước mặt trẫm”.

Mộ Thanh……. Ta sẽ không để Hoàn Nhan Lượng làm hại ngươi thêm nữa…. Đau lòng, lệ quang dần dần biến mất, Nhược Cẩm cúi đầu nhìn hoa văn trên long kỷ, Hoàn Nhan Lượng, ngươi nghĩ là ngươi thắng ư?. Hoàn Nhan Lượng lặng lẽ nhìn thoáng qua Nhược Cẩm, mặc kệ tối nay ngươi là độc hay là bỏng, trẫm đều chinh phục được ngươi.Chương 32: Tương phùng như mộng.

“Nhược Cẩm, ngươi đúng là đồ ngốc!”. Chén trà trong tay liền rơi xuống đất vỡ nát, Mộ Thanh xoay người tiến thẳng về phía cửa điện. “Chậm đã!”. Sa Lý Cổ Chân lạnh quát một tiếng, ý bảo Ngột Khác cùng Thường ma ma ngăn cản Mộ Thanh.

Rướn mi nhìn hai người bên cạnh, Mộ Thanh nghiến răng: “Nhược Cẩm là vợ của ta! Là của ta! Ta không thể trơ mắt đứng nhìn nàng bị Hoàn Nhan Lượng chà đạp. Các ngươi muốn cản chỉ còn cách giết ta!”.

Sa Lý Cổ Chân cười lạnh: “Chỉ sợ bản cung không ngăn, ngươi cũng không còn mạng mà gặp Nhược Cẩm!”. Nói xong đứng dậy tiến lên, Sa Lý Cổ Chân lắc đầu: “Thứ nhất, ngươi phải tin tưởng Hoàn Nhan Nhược Cẩm không phải là một nữ tử yếu đuối. Thứ hai, ngươi hấp tấp chạy ra như vậy, ngoại trừ làm cho nàng tận mắt thấy ngươi chết, ngươi cái gì cũng không làm được!”.

“Nhưng mà….”. Hai tay đấm vào song cửa, Mộ Thanh nói: “Ta không thể để Nhược Cẩm gặp chuyện không may!”.

“Nếu ngươi tin bản cung, bản cung có thể bảo đảm tối nay Hoàn Nhan Lượng không vào được động phòng”. Sa Lý Cổ Chân nói, ngữ khí có phần ủ rũ, Hoàn Nhan Nhược Cẩm có thể khiến ngươi chờ như vậy, so với ta, nàng ta thật sự hạnh phúc nhiều lắm.

“Chân nhi, ngươi!”. Ngột Khác biết nàng muốn làm cái gì đột nhiên kinh hãi trừng nàng. “Tại trong cung, gọi ta là nương nương”. Lạnh lùng dặn dò, Sa Lý Cổ Chân nhìn Mộ Thanh: “Ngươi còn chưa giúp bản cung hoàn thành tâm nguyện, bản cung sao có thể để ngươi mất mạng, ảnh hưởng đến đại kế của bản cung”.

“Nương nương…..”. Mộ Thanh nghiêm nghị chắp tay làm lễ: “Nếu nương nương thật sự có thể giúp ta cứu Nhược Cẩm, ngươi muốn ta làm cái gì ta cũng sẵn lòng!”. Sa Lý Cổ Chân cười nhẹ một tiếng: “Tốt, Duyên Lăng Mộ Thanh, tối nay bản cung cho ngươi vài canh giờ, có thể cứu được Nhược Cẩm ra đến đây hay không phải xem bản lĩnh của ngươi rồi”.

“Mộ Thanh đa tạ nương nương!”. Mộ Thanh cúi đầu thật sâu, Nhược Cẩm, đừng sợ, ta tới đây. Lần này ta sẽ không để cho ngươi rơi vào tay tên hoàng đế chó má kia.

Sa Lý Cổ Chân nhoẻn miệng cười, đảo mắt nhìn Thường ma ma: “Tối nay phải nhờ ma ma rồi”. “Lão nô biết phải làm thế nào, nương nương xin cứ yên tâm”. Thường ma ma thản nhiên trả lời, xoay người rời Tê Phương điện.

Sa Lý Cổ Chân bỗng cười nhạt nhìn Ngột Khác: “Bản cung vốn là phi tử của Hoàn Nhan Lượng, hầu hạ hắn thêm một đêm là chuyện bình thường, nếu ngươi không muốn thấy ta bị hắn khi dễ sao không học Duyên Lăng Mộ Thanh, vì bản cung đại náo hoàng cung một lần?”.

“Ngươi muốn ta nháo, ta liền nháo”. Cười thư giãn, Ngột Khác gật đầu.

Mộ Thanh tuy biết Sa Lý Cổ Chân sẽ giúp mình thế nhưng mấy canh giờ từ lúc đó tới tối, tâm không trấn tĩnh được một giây. Nhược Cẩm….. Đồ ngốc…. Hít một hơi thật sâu, Mộ Thanh trong lòng liên tục gọi tên nàng, tim cũng theo đó mà đập nhanh dần.

Trong cung bắt đầu lên đèn, lễ nhạc vang lên không ngớt. Thay một bộ trang phục lộng lẫy, Sa Lý Cổ Chân cười vui vẻ một mình đi đến tẩm cung của Hoàn Nhan Lượng. Hai bóng đen lặng lẽ bay lên nóc hoàng cung, Mộ Thanh oán hận nhìn Hoàn Nhan Lượng đang nghênh ngang đi về phía tẩm cung: “Hoàng đế chó má!”.

Ngột Khác cười lạnh: “Ta chỉ hận không thể lập tức giết hắn!”. Nói xong bình tĩnh nhìn Sa Lý Cổ Chân đang dần dần xuất hiện, trong mắt không dấu được một tia đau lòng.

“Duyên Lăng Mộ Thanh, Chân nhi là của ta, ta muốn ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ điều này”. Nói xong, Ngột Khác đeo khăn bịt mặt, rút ra trường kiếm trên lưng, nhằm về phía Hoàn Nhan Lượng.

“Có thích khách!”. Cung vệ hoảng hốt hét.

“Hoàng thượng cẩn thận!”, Sa Lý Cổ Chân đột nhiên lao tới ôm lấy Hoàn Nhan Lượng, hung hăng dùng thân thể đỡ trọn một kiếm đang muốn thu lại của Ngột Khác.

Ngươi! Ngươi là vì cái gì? Ngột Khác nhìn tia máu chói mắt lưu lại trên lưỡi kiếm, thân thể không khỏi run lên, oán hận nhìn Hoàn Nhan Lượng lại rút kiếm nhằm hắn mà đâm tới.

“Duyên Lăng Mộ Thanh?”. Hoàn Nhan Lượng không thấy rõ mặt hắn nên chỉ có thể dựa theo kiếm quang đột nhiên kinh khởi mà đoán. Buông ra Hoàn Nhan Lượng, Sa Lý Cổ Chân đột nhiên xông ra trước mũi kiếm của Ngột Khác: “Hoàng thượng mau đi đi!”.

“Ái phi!”. Cảm động nhìn Sa Lý Cổ Chân liều lĩnh che chắn chính mình, Hoàn Nhan Lượng trong lòng không khỏi run run, ngươi yêu trẫm bằng cả tính mạng sao?.

Ngột Khác cuống quít đem mũi kiếm dời đi, lắc đầu, xoay người đâm trúng tim một gã cung vệ, hướng phía ngoại điện mà chạy. Chân nhi, vì sao ngươi phải che cho hắn? Vì sao?.

“Giết hắn cho trẫm!”. Hoàn Nhan Lượng hung hăng hạ lệnh, ôm chặt lấy thân thể của Sa Lý Cổ Chân, thương tiếc vuốt lên mặt nàng: “Ái phi, ái phi, cố chịu, cố chịu. Mau truyền ngự y! Mau truyền ngự y!”.

Sa Lý Cổ Chân hoảng loạn lắc đầu: “Hoàng thượng, ngài….. ngài không sao chứ?”. “Trẫm không sao, không sao…”. Hoàn Nhan Lượng gắt gao đè lại vết thương trên lưng Sa Lý Cổ Chân: “Ngươi dùng tính mạng bảo vệ trẫm, trẫm sau này sẽ đối xử tốt với ngươi, ái phi ngươi không thể chết! Không thể chết!”.

Không rõ là vì cảm động bởi lời nói của Hoàn Nhan Lượng, hay là vì cuối cùng đã đạt được mục đích khiến Hoàn Nhan Lượng nhớ kỹ nàng, Sa Lý Cổ Chân cười thỏa mãn, nâng tay xoa lên mặt Hoàn Nhan Lượng: “Hoàng thượng có thể ôm thần thiếp một cái thật chặt không?”.

“Trẫm đồng ý! Trẫm đồng ý!”. Nói xong Hoàn Nhan Lượng đem Sa Lý Cổ Chân bế đứng lên: “Trẫm mang ngươi về Tê Phượng điện, trẫm nhất đinh phải nhìn thấy ngươi vô sự mới có thể an tâm”.

Quay đầu lại nhìn hai gã cung vệ hai bên, Hoàn Nhan Lượng hét lớn: “Canh gác cẩn thận chỗ này, tối nay không được để kẻ nào tới gần tẩm cung của trẫm, Hoàn Nhan Nhược Cẩm nếu trốn thoát hoặc được người cứu thoát, trẫm lấy mạng các ngươi!”.

“Dạ! Hoàng thượng!”.

Nói xong Hoàn Nhan Lượng vội vã ôm Sa Lý Cổ Chân chạy về Tê Phượng điện. Cười nhìn Mộ Thanh ở trên mái nhà, Sa Lý Cổ Chân an tâm nhắm mắt, Duyên Lăng Mộ Thanh, bắt đầu từ hôm nay, ngươi nợ ta là trả không hết….

Mộ Thanh nhìn Hoàn Nhan Lượng đi xa rồi mới phi thân nhẹ nhàng đáp xuống nóc tẩm cung của hắn, nhấc lên vài viên ngói, ánh sáng trong phòng hắt lên mặt nàng. Nhược Cẩm rút một cây kim trâm trên tóc, thản nhiên giấu vào trong áo phượng bằng lông thú.

Nhìn thấy gương mặt tái nhợt của nàng, Mộ Thanh không khỏi đau lòng, Nhược Cẩm, ngươi khờ quá, sao phải khổ giúp ta báo thù làm gì, đem chính mình đặt vào nơi nguy hiểm. Bất giác, hai mắt đã ẩm ướt, Mộ Thanh cẩn thận tiếp tục dỡ ngói, đến khi đủ độ rộng cần thiết, Mộ Thanh gấp gáp nhảy xuống.

“Ai!”. Không rõ là ai từ trên trời giáng xuống, Nhược Cẩm trong lúc kinh hãi không chút lưu tình đem kim trâm trong tay đâm ra. “Nhược Cẩm….”. Lột xuống khăn che mặt, Mộ Thanh mặc cho kim trâm đâm thật sâu vào vai, dùng ánh mắt nóng rực sáng quắc nhìn Nhược Cẩm, cười dịu dàng, không thèm để ý tới mà ôm chặt Nhược Cẩm vào lòng: “Nhược Cẩm….”. Nước mắt tuôn rơi, Mộ Thanh cảm giác được người trong lòng đang run rẩy.

“Nương nương! Người làm sao vậy?”. Cung vệ không dám tiến vào tẩm cung của Hoàn Nhan Lượng nhưng cũng không dám lơ là thiếu cảnh giác.

“Không có chuyện của các ngươi!”. Lạnh lùng quát mang theo kiên quyết, Nhược Cẩm run run buông tay, sợ hãi nhìn bờ vai đang chảy máu của Mộ Thanh: “Ngươi…. Ngươi….”. Nước mắt đã nhịn nhiều ngày nhất loạt rơi xuống, Nhược Cẩm liên tục lắc đầu, bỗng nhiên ngẩng lên ôm chặt lấy mặt Mộ Thanh, thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một nụ hôn dài mềm mại mà hung hãn.

Ngươi sống, ngươi thật sự còn sống….. Nước mắt mừng vui vỡ òa trên mặt Mộ Thanh, quên đi đây là nơi nào, cũng không muốn hỏi tại sao ngươi đột nhiên xuất hiện, ta chỉ biết ngươi còn sống, còn sống sờ sờ trước mặt ta!.

Mộ Thanh trong mắt bỗng hiện lên một mảnh mê loạn, không tự chủ được ôm chặt lấy hông của Nhược Cẩm, tương tư nghìn vạn bộc phát trong nháy mắt. Đầu lưỡi nhẹ quấn, Mộ Thanh chỉ cảm thấy toàn thân giống như bị lửa đốt, trong lòng cuồng loạn không gì sánh được, chỉ muốn đem Nhược Cẩm nhập vào thân thể của chính mình, vĩnh viễn không chia lìa.

“Nhược Cẩm….”. Thì thào gọi tên, Mộ Thanh nhịn không được ôm dựng nàng lên, say sưa nồng nàn mà dây dưa cùng đôi môi của nàng. Trên vai một mảnh ướt át đem Nhược Cẩm đang trong cơn mê loạn bừng tỉnh, nàng bỗng run lên, nhẹ nhàng đẩy Mộ Thanh ra, nửa mừng nửa lo, lại nửa ngượng ngùng nhìn Mộ Thanh, hơi thở hổn hển: “Mộ Thanh… Xin lỗi…. Ta dĩ nhiên làm bị thương ngươi….”.

Nhẹ nhàng đem nàng nằm xuống long sàng của Hoàn Nhan Lượng, Mộ Thanh ngây ngốc nhìn nàng, đau lòng không gì sánh được: “Không đau, một chút cũng không đau….”. Bàn tay hung hăng đem kim trâm rút ra, ấn đường hơi nhíu: “Không phải mơ… thật sự không phải mơ…..”. Mộ Thanh nhìn nàng cười, kim trâm thuận thế rơi xuống đất.

Vươn tay, yêu thương đặt lên vết thương của Mộ Thanh, Nhược Cẩm bình tĩnh nhìn vào mắt nàng, thấp giọng rưng rưng: “Vì sao ngươi luôn phải chọc cho ta khóc?”. Bờ môi ấm áp đáp lên trán nàng, Mộ Thanh vươn tay nắm chặt lấy tay phải của nàng: “Là ta không tốt….”. Nhược Cẩm, đời này kiếp này ta không muốn rời xa ngươi!.

“Ngươi là cực kỳ không tốt!”. Nhược Cẩm đột nhiên trở mình, đem Mộ Thanh áp đảo ở dưới thân, lưu luyến nhìn nàng, tay xoa lên cái khăn đen che không hết tóc bạc hai mai, buồn bã mở miệng: “Ngươi sẽ không biến mất nữa phải không?”.

“Ta không nỡ…..”. Mộ Thanh cười nhẹ nhàng, ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn đôi môi của Nhược Cẩm, hô hấp không khỏi gấp lên. Nhược Cẩm cười xấu hổ, thản nhiên nhìn Mộ Thanh: “Ngươi đang nghĩ chuyện xấu gì hả?”.

“Ta đang nghĩ…..”. Ngón tay phóng tới vạt áo của Nhược Cẩm, Mộ Thanh nhẹ nhàng cởi nó ra.

“Ở đây nhưng là long sàng của Hoàn Nhan Lượng, còn ta là Đại Kim hoàng hậu nương nương, ngươi….. ngươi cũng không thể vô lễ như vậy…”. Nhược Cẩm vui mừng nhìn Mộ Thanh, trên mặt đỏ ửng, thân thể cũng đã gắt gao tựa vào lòng Mộ Thanh. Đứa ngốc…. Đến lúc này ngươi mới bạo dạn ra tay khinh bạc ta sao?.

“Ta mặc kệ là long sàng của ai! Cũng không quan tâm ngươi có phải là Đại Kim hoàng hậu hay không! Ngươi là của ta! Đời này kiếp này ngươi chỉ có thể là của ta!”. Rút đi phượng bào bằng lông thú, Mộ Thanh xoay người bình tĩnh nhìn vào đôi mắt thẹn thùng của nàng, tình yêu chan chứa: “Tối nay tên hoàng đế chó má kia sẽ không xuất hiện….. Nương tử đại nhân, ngươi chạy không thoát đâu…”.

“Chỉ sợ tối nay người muốn chạy là ngươi….”. Nhược Cẩm trong lòng đột nhiên hoảng loạn vô cùng.

“Đêm động phòng hoa trúc, ta sao có thể chạy?”. Môi chậm rãi hạ xuống, nhu tình nồng đậm, thưởng thức mùi hương gần trong gang tấc. Nhược Cẩm bỗng lấy tay đè lại môi Mộ Thanh, đôi mắt ngượng ngùng mang theo một mạt sợ hãi nhàn nhạt: “Vậy,… Hoàn Nhan Nhược Cẩm ta phải hỏi một câu, phu quân của ta rốt cuộc là ai?”. Tuy rằng đã biết thân phận của ngươi, thế nhưng ta vẫn muốn nghe chính miệng ngươi nói ra, nếu ngươi thật lòng đối đãi ta, ta tin ngươi sẽ nói….

Cười một cách thành khẩn thẳng thắn, Mộ Thanh khẽ hôn ngón tay nàng: “Đại Tống tiểu quận chúa, Duyên Lăng Mộ Thanh…”. Nhược Cẩm, ngươi muốn biết rốt cuộc ta là ai có đúng không?. Mộ Thanh tiếp tục nói: “Nhược Cẩm, cho dù hiện tại hay tương lai, ta chỉ là con ngựa của Hoàn Nhan Nhược Cẩm ngươi….”.

Nước mắt vui mừng chảy xuống, Nhược Cẩm vòng hai tay ôm chặt gáy Mộ Thanh chủ động hôn: “Vậy ngươi cần phải nhớ kỹ!”.

“Suốt đời không quên….”.

Chương 33: Tìm sống trong chết, cùng khanh cười.

“Có cháy! Có cháy!”. Bỗng nhiên cung vệ bên ngoài tẩm cung hoảng hốt kêu to: “Nương nương mau dậy!”.

Một viên ngói rơi trúng đầu Mộ Thanh khiến nàng theo bản năng mà xoa đầu vài cái, kinh ngạc nhìn lên cái lỗ mình vừa chui xuống: “Chậc,…. Thường ma ma…”.

Chỉ thấy Thường ma ma trong trang phục đen hung hăng trừng Mộ Thanh: “Tiểu nha đầu, ngươi điên à? Thật coi đây là động phòng của các ngươi? Còn không mau theo lão nô đi, bằng không ai cũng không cứu được các ngươi!”.

Mộ Thanh đỏ mặt nhìn một chút Nhược Cẩm vẻ mặt e thẹn, xiêm y mất trật tự ở trong lòng, nhỏ giọng bên tai nàng: “Xem ra động phòng phải đổi chỗ rồi….”.

“Mộ Thanh, ngươi đi đâu ta theo đó….”. Nhược Cẩm đau lòng chạm vào vết thương trên vai nàng: “Đợi đến nơi an toàn, ta phải nhìn kỹ xem trên người ngươi rốt cuộc có bao nhiêu vết thương”.

“Ha ha….”. Mộ Thanh cười ôm sát eo nàng: “Vậy nương tử phải túm chặt ta đó”.

“Chỉ sợ ngươi giữ không được ta, ta là muốn bay đi”. Nói xong, Nhược Cẩm chăm chú ôm chặt thân thể Mộ Thanh, tựa mặt vào ngực nàng, rất nhỏ tiếng mở miệng: “Lần này ngươi đừng hòng chạy…”.

Mộ Thanh thương tiếc hôn lên thái dương của nàng: “Yên tâm, ta không chạy, ta không nỡ…”. Đạp chân một bước, Mộ Thanh mang nàng bay ra theo lỗ thủng, nhẹ nhàng đáp xuống ngói xanh, cẩn thận thả nàng xuống, vội vã cởi áo trên người phủ cho nàng: “Cẩn thận lạnh”.

Thường ma ma nhịn không được cốc Mộ Thanh một chút: “Ngươi nhìn nàng hiện tại mặt mày đỏ ửng, lòng tràn đầy vui mừng, chắc chắn là không cảm thấy lạnh. Ngược lại, ngươi vết thương cũ chưa lành, lại thêm thương mới, người cần cẩn thận lạnh là ngươi mới đúng!”.

Nhược Cẩm vươn tay nắm chặt tay Mộ Thanh, cười ôn nhu, trong mắt tràn đầy ưu sắc: “Mộ Thanh nếu ngươi không gắng trụ được, ta sẽ chê cười ngươi”.

“Đừng xem thường ta, ta còn muốn cõng ngươi đi hết chân trời góc biển cơ”. Mộ Thanh cười bình yên, lòng bàn tay sưởi ấm lòng bàn tay, hai người đều như muốn dùng cái liếc mắt này ghi tạc dung nhan của đối phương vào trong lòng, suốt đời không quên.

Ấm áp truyền tới khiến tâm an, Nhược Cẩm gượng cười, đột nhiên hung hăng cắn tay Mộ Thanh một cái: “Không cho phép lại nuốt lời!”.

“Lệnh của nương tử, sao dám không tuân?”. Mộ Thanh cười nhẹ, bỗng nhiên nghĩ tới Thường ma ma bị bỏ quên ở một bên mặt mày xám xịt, Mộ Thanh vội vã liếc mắt nhìn bà: “Hề hề… ma ma chúng ta bây giờ quay về Tê Phương điện sao?”.

“Ngươi nó xem?”. Thường ma ma lạnh lùng trừng Mộ Thanh: “Chính là vì Hoàn Nhan Lượng ở đâu, các ngươi trốn ở đấy mới là nơi an toàn nhất”.

Nhược Cẩm hơi kinh hãi, không ngờ ở Trung Đô còn có người mưu lược đến vậy. Tê Phượng điện! Lẽ nào có liên quan đến quý phi Sa Lý Cổ Chân?.

“Chúng ta mau trở về thôi”. Nói xong, Mộ Thanh đột nhiên ngẩn ra, tươi cười nhìn Nhược Cẩm, ôm trọn lấy nàng đưa lên lưng: “Nương tử, con ngựa cõng ngươi đi được không?”.

“Người cũng đã bị ngươi bắt cõng lên rồi còn hỏi!”. Nhược Cẩm nhẹ cắn vành tai, vươn tay ôm trụ cổ nàng: “Có điều…. Ta thích ngươi bá đạo như vậy…”.

“Ha ha….”. Mộ Thanh cười ngây ngốc: “Ta cũng thích ngươi cười như vậy…”. Nói xong, cẩn thận cõng Nhược Cẩm đồng thời tránh né ánh mắt của cung vệ đang vội vã cứu hỏa trong cung chạy một mạch về Tê Phương điện.

Nhược Cẩm ngây ngốc nhìn sườn mặt của Mộ Thanh, bỗng nhiên nhịn không được hung hăng hôn một cái: “Nếu ta cứ muốn ngươi cõng ta như vậy suốt thì sao?”.

Mộ Thanh cười thư giãn: “Ta cõng….”. Phi thân xuống hậu điện của Tê Phương điện, Mộ Thanh quay đầu lại nhìn Thường ma ma không rõ là đang giận hay đang ghét: “Thường ma ma, ta… chúng ta về phòng trước nhé”.

“Gấp cái gì!”. Thường ma ma theo xuống, trừng Mộ Thanh mặt đang đỏ bừng: “Tối nay muốn bình yên qua cửa thì hai người các ngươi phải nghe lời lão nô”.

Nhược Cẩm âm thầm lén nhìn Thường ma ma, gương mặt tràn đầy phong sương kia rốt cuộc ẩn chứa tâm địa như thế nào mà có thể bầy trí bố cục cẩn thận như vậy?. Có lẽ nói trong hậu cung này, có một người có tâm kế không kém gì nàng lặng lẽ thao túng tất cả?. Rốt cuộc người đó là vị Thường ma ma này hay là chủ nhân của Tê Phượng điện, Sa Lý Cổ Chân?.

“Các ngươi trước về phòng, thay ngay y phục thái giám, theo ta cùng đi hầu hạ nương nương, qua được cửa này các ngươi mới có cơ hội bình yên rời khỏi hoàng cung”. Thường ma ma lạnh lùng nói xong, liếc mắt nhìn Mộ Thanh: “Cũng đừng ôm ấp linh tinh, bằng không lão nô cũng không thể đảm bảo cho các ngươi bình an qua cửa”.

“Dạ! Dạ!”. Mộ Thanh liếc nhìn sang Nhược Cẩm, ánh mắt đậm tình, cõng nàng chạy về hướng phòng nghỉ.

Nhẹ nhàng đá ra cửa phòng, Mộ Thanh đặt Nhược Cẩm xuống, đóng cửa, mò tới bên cạnh bàn đốt nến. Vừa mới quay người lại, Nhược Cẩm đã nhào ngay vào trong lòng: “Mộ Thanh, ta đột nhiên có chút bất an…”.

Mộ Thanh cười tươi lắc đầu: “Nhược Cẩm, ngươi yên tâm, quý phi nương nương với Thường ma ma đều là người tốt, nếu không phải là bọn họ cứu ta, chỉ sợ bây giờ ta không còn mạng mà đứng ở chỗ này… Ta nợ họ ơn cứu mạng, đương nhiên phải giúp họ hoàn thành tâm nguyện xong mới có thể rời đi”.

Nhược Cẩm đột nhiên cả kinh: “Tâm nguyện của bọn họ là gì?”.

“Bọn họ muốn hạ bệ Hoàn Nhan Lượng, cho dù không phải vì ơn cứu mạng, chỉ cần có thể khiến tên hoàng đế chó má kia không thể tiếp tục hại người, ta cũng nguyện ý giúp các nàng”. Mộ Thanh cười ấm áp nhìn Nhược Cẩm mặt vẫn còn hồng hồng: “Điều ta muốn là mỗi ngày ôm ngươi cùng ngủ, an tâm tỉnh lại…. Hoàn Nhan Lượng một ngày chưa biến mất sẽ như mây đen mãi che ánh sáng, ta không muốn ngày nào chúng ta ở bên nhau cũng phải nơm nớp lo sợ”.

Nhược Cẩm nhẹ cười: “Ta thế nhưng là người thích chơi với lửa, cho dù không có Hoàn Nhan Lượng, nói không chừng có một ngày ngươi chọc giận ta, ta sẽ lại cho ngươi uống rượu độc, lại đâm ngươi thêm vài cây trâm, ngươi có sợ không?”.

Mộ Thanh lắc đầu, nghiêm túc nhìn nàng: “Ngươi vì muốn báo thù cho ta mà bằng lòng hy sinh tất cả, thì ta sao có thể sợ vì ở bên cạnh ngươi có nhiều nguy hiểm mà rời xa đây? Nhược Cẩm ngốc, chỉ cần độc không chết ta, trâm đâm không chết ta, ta đều phải ở bên ngươi. Bởi vì ta không nỡ để ngươi phải chịu thêm bất kỳ ủy khuất nào nữa”.

Mộ Thanh ngốc, ngươi có biết thế gian này người so với Hoàn Nhan Lượng còn đáng sợ hơn là nữ tử đầy tâm kế à. Tê Phượng điện tuy rằng có thể bảo hộ chúng ta thoát khỏi Hoàn Nhan Lượng, thế nhưng bọn họ thật sự chỉ muốn hạ bệ Hoàn Nhan Lượng thôi sao? Lo lắng nhắm mắt tựa vào lòng Mộ Thanh, Nhược Cẩm lắng nghe tiếng tim đập cuồng loạn của Mộ Thanh, im lặng cười. Mộ Thanh, cho dù có chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ dùng hết tâm lực, bảo vệ cái đồ phu quân ngốc nhà ngươi…

“Lão nô biết hai ngươi lại đang ôm ôm ấp ấp phải không?”. Thanh âm của Thường ma ma vang lên bên ngoài phòng.

Lắc đầu bất đắt dĩ, Mộ Thanh với Nhược Cẩm nhìn nhau cười, Mộ Thanh xoay người đi tới trước tủ gỗ, mở ra lấy hai bộ y phục thái giám: “Nhược Cẩm, chúng ta mau thay đồ thôi, đừng để Thường ma ma chê cười”.

“Ừ….”. Nhược Cẩm tiếp nhận y phục từ tay Mộ Thanh, lặng lẽ che dấu lo lắng trong lòng bằng nụ cười bình yên.

Rốt cuộc cũng mặc xong y phục thái giám, Nhược Cẩm cùng Mộ Thanh nhịn không được nhìn lẫn nhau cười.

“Duyên Lăng công công, Nhược Cẩm hữu lễ rồi”.

“Hoàn Nhan tiểu công công, Mộ Thanh cũng hữu lễ rồi”.

Kìm lòng không đậu, Mộ Thanh vươn tay ôm lấy Nhược Cẩm vào lòng, nắm chặt tay nàng dán tại ngực của chính mình, Nhược Cẩm bắt đầu từ hôm nay, ta nhất định thương yêu ngươi gấp bội.

“Thật to gan, ngay cả bản công công cũng dám khi dễ!”. Nhược Cẩm bỗng nhiên cười, bắt chước thanh âm the thé của bọn thái giám quát Mộ Thanh một tiếng.

“Không dám, không dám…”. Mộ Thanh liên tục cười lấy lòng, cúi đầu xuống nhìn gương mặt e thẹn của Nhược Cẩm, bỗng nhiên giật mình, ngơ ngẩn thốt ra một câu: “Nhược Cẩm….. Ngươi đẹp quá….”.

Thân thể chợt run lên, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ nhưng lại cố ý đẩy Mộ Thanh ra: “Cũng không thể cho ngươi nhìn nhiều, nếu không có một ngày ngươi sẽ chán mất….”.

“Nhược Cẩm ngốc….”. Mộ Thanh đang định nói nốt thì Thường ma ma mang bộ mặt cáu kỉnh đã đẩy cửa ra, đi tới đột nhiên châm vài cái vào bả vai bị thương của Mộ Thanh.

“Ngươi!”.

Nhược Cẩm cả kinh, Thường ma ma biết nàng định nói gì nên mở miệng trước: “Ta chẳng qua là cầm máu giúp nàng thôi, nếu để lát nữa lên điện bị Hoàn Nhan Lượng nhìn ra có vết máu trên y phục, hai ngươi chỉ có đường chết”. Nói xong trừng mắt liếc Mộ Thanh: “Đi thôi, trốn Hoàn Nhan Lượng nên đi nơi nguy hiểm nhất”.

Mộ Thanh gật đầu nhìn Nhược Cẩm cười. Cười đáp lại Mộ Thanh một cái, Nhược Cẩm khẽ gật đầu, nhìn đôi con mắt đầy anh khí kia, Nhược Cẩm bỗng nhiên nghĩ tới Mộ Vân, có nên đem tin hắn chết nói cho ngươi không? Muốn nói lại thôi, Nhược Cẩm đem lời muốn nói nuốt xuống phía dưới, tốt nhất cứ chờ mây đen tan đi, đến ngày ngươi thực sự bình an, ta sẽ nói cho ngươi…

Theo Thường ma ma đi tới Tê Phượng điện, Thường ma ma ý bảo các nàng hầu hạ tại cửa, tự mình cúi đầu đi vào. Hoàn Nhan Lượng đứng ngồi không yên, lạnh lùng nhìn Thường ma ma: “Vì sao trong cung lại có cháy lớn? Ma ma ra ngoài đã điều tra ra được cái gì chưa?”.

Thường ma ma quỳ xuống đáp lời: “Lão nô ra ngoài nhìn quanh, căn cứ theo cung vệ nói, người phóng hỏa là một vị thiếu niên mặc đồ đen hai mai có tóc bạc…”.

“Duyên Lăng Mộ Thanh!”. Tức giận nghiến răng, Hoàn Nhan Lượng nhịn không được mở miệng: “Ngày nào trẫm chưa giết được hắn là trẫm không được yên ngày ấy”.

“Hoàng thượng! Không xong rồi! Không xong rồi!”. Một tên cung vệ vội vã chạy vào, quỳ xuống dưới chân Hoàn Nhan Lượng: “Hoàng hậu… hoàng hậu nương nương mất tích rồi!”.

“Một lũ ăn hại! Trẫm không phải đã nói không cho phép bất kỳ ai lại gần tẩm cung của trẫm rồi sao?”. Hoàn Nhan Lượng giận tím tái mặt mày, cất bước đi ra khỏi Tê Phượng điện.

“Hoàng thượng….”. Sa Lý Cổ Chân vừa mới băng bó thuốc vội vàng xuống giường, vất vả tiến tới: “Cẩn thận thích khách còn chưa đi xa”.

Hoàn Nhan Lượng thở dài: “Hắn giết không được trẫm! Ngươi cứ an tâm tĩnh dưỡng! Mai trẫm lại tới thăm!”. Cớ gì hậu cung lại cháy nhiều lần như vậy? Chẳng lẽ trong hậu cung có gian tế?. Rốt cuộc là ai?.

Đi qua Mộ Thanh cùng Nhược Cẩm, Hoàn Nhan Lượng bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn hai người đang cúi đầu, trong bóng đêm nhìn không rõ mặt mày: “Chiếu cố tốt nương nương, nếu hầu hạ không tốt, trẫm giết các ngươi”.

“Dạ! Dạ!”. Giả giọng the thé, Mộ Thanh cùng Nhược Cẩm song song quỳ xuống.

Hoàn Nhan Lượng tức giận phất tay áo, rời khỏi Tê Phượng điện. Hoàn Nhan Nhược Cẩm, Duyên Lăng Mộ Thanh, chẳng lẽ trẫm lại bại dưới tay hai ngươi?.

Nhìn Hoàn Nhan Lượng đi xa, Mộ Thanh với Nhược Cẩm mới nhìn nhau cười, thở phào nhẹ nhõm.

“Duyên Lăng Mộ Thanh…”. Thanh âm của Sa Lý Cổ Chân đột nhiên vang lên, Mộ Thanh vội vã xoay người nhìn nàng lúc này đã khoác lên một kiện áo choàng.

“Nương nương có gì phân phó?”.

Sa Lý Cổ Chân khẽ liếc mắt nhìn Nhược Cẩm đang chăm chú nhìn chính mình, nhẹ nhàng lắc đầu: “Đừng quên điều ngươi đã đáp ứng bản cung. Được rồi, sau này đi lại trong cung cẩn thận một chút, hoàn thành xong tâm nguyện của bản cung, bản cung sẽ đưa các ngươi an toàn rời khỏi đây”.

“Đại ân của nương nương, Mộ Thanh không dám quên”. Mộ Thanh trịnh trọng gật đầu.

“Tốt…. Hai ngươi lui xuống đi, ngày mai không cần các ngươi hầu hạ, an tâm tĩnh dưỡng một ngày đi”. Trong câu có ý, Sa Lý Cổ Chân nói xong xoay người mặc cho Thường ma ma dìu đến bên giường. Duyên Lăng Mộ Thanh, bản cung biết sau này muốn ngươi làm gì rồi….

“Chân nhi!”. Ngột Khác thở hổn hển phi xuống từ mái nhà, lo lắng chạy đến bên Sa Lý Cổ Chân: “Chân nhi, vết thương của ngươi thế nào?”.

“Hoàn Nhan Lượng còn chưa chết, bản cung sao có thể chết được. Bản cung mệt rồi, muốn ngủ”. Nói xong Sa Lý Cổ Chân phất phất tay, không thèm nhìn hắn một cái.

Ngột Khác uất hận lắc đầu, Chân nhi, rốt cuộc ngươi coi tấm chân tình của ta là cái gì?.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hoa