[Bách hợp tiểu thuyết] Thu Thủy trường thiên loạn hồng nhan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn án

Nàng là thiên kim hàn lâm phủ, thông tuệ động lòng người, dung nhan xuất chúng đáng lẽ phải là một người vợ tốt, nhưng lại vì vô pháp quên đi chuyện cũ năm xưa mà cự tuyệt hôn nhân.

Bây giờ, tình thế bức bách, nàng buộc phải tuyển phu, đáng tiếc do một sai sót ngẫu nhiên mà nàng lại vào động phòng cùng với một nữ nhân phẫn nam trang.

Sau đó, khi nàng thật vất vả quên đi được chuyện cũ năm xưa, thành tâm thành ý tiếp nhận đoạn nhân duyên này thì đột nhiên phát hiện “Như ý phu quân” cư nhiên là nữ nhân!

Đối mặt với cuộc hôn nhân kì lạ và chuyện cũ năm xưa, nàng đến tột cùng là xử lí như thế nào?

Tiết tử

Hồng Vũ năm thứ tám, thiên hạ thái bình, thịnh trị.

Vào ngày lập xuân, Hoàng đế tự tay đề tự (viết chữ)“Thiên hạ đệ nhất” cho tửu lâu khai trương sắp tới, dân chúng đến đây xem náo nhiệt cơ hồ khiến nơi này chật như nêm cối. Cũng may chủ nhân tửu lâu đã sớm có chuẩn bị, ở đại môn phía trước lắp một mô hình nhìn như võ đài, đồng thời sử dụng hàng rào chắn xung quanh, có thể tạm thời kìm hãm dòng người đang đi vào kia. Lúc này, vài cái bàn được người chuyển lên trên đài, ở sân có bốn người được phân công gác ở bốn góc, lại có bốn thư đồng tiến đến, đứng ở bốn góc khác nhau, thu tay ao mài mực. Không bao lâu, một thân ảnh hoa y (quần áo xa hoa) nam tử đi đến giữa sân, dung mạo tuấn mỹ đảo mắt nhìn chung quanh, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười.

Nam tử lớn lên vô cùng anh tuấn, cách ăn mặc cũng rất cẩn thận, một người tướng mạo xuất sắc như vậy lại mỉm cười lần nữa, đổi lại càng khiến vẻ đẹp bản thân trở nên thoát tục khiến tất cả mọi người dưới đài bất giác không thể tự chủ mà hít vào một hơi rồi lại cố gắng nhìn kĩ thêm thân ảnh kia.Nam tử trong mắt ẩn chứa điều gì đó kín đáo, môi bạc hé mở:

“Hôm nay là ngày bản lâu khai trương, cảm ơn các chư vị đã đến đây cổ vũ nhiệt tình.”

Nói xong theo thói quen liền đưa mắt nhìn bốn phía, lại phát hiện trong đám người có một thiếu niên mặc ngân trang đứng ở một góc cầm trong tay cây quạt trắng nhìn không chớp mắt về phía bên này. Vị công tử này lớn lên quả thật rất anh tuấn, trên người toát ra một cỗ khí chất cao quý đặc biệt. Nam tử nhìn về hướng thiếu niên đứng đó, tâm liền sinh hảo cảm nhưng rồi lại đem tầm mắt dời về chỗ cũ, nói tiếp:

“Để đại biểu cho thành ý của tại hạ, trong vòng ba ngày, bất kể người nào đến tửu lâu dùng cơm đều được miễn phí, chư vị bằng hữu thỉnh chỉ dạy thêm!”

Mọi người vừa nghe xong liền vô cùng vui mừng, vỗ tay tán thưởng, chỉ có thiếu niên mặc ngân trang kia là vẫn như cũ đứng yên, không biểu lộ cảm xúc gì.

Nam tử khe vung tay trái lên, đợi mọi người yên lặng mới nói:

“Chẳng qua tại hạ có một yêu cầu quá đáng, mong các vị bằng hữu giúp một chút – Vừa nói hắn vừa chỉ bảng hiệu ở trên đại môn tửu lâu – các vị có thấy mặt trên của tấm bảng hiệu hay không?”

Mọi người sôi nổi bàn luận, dưới đài, một nam tử hán lên tiếng hỏi:

“Bảng hiệu vì sao lại trống không? Các hạ muốn mở tửu điếm mà tên còn không có thì kinh doanh làm sao a?”

Nam tử mỉm cười:

“Nói không sai, không có đề chữ trên bảng hiệu, vậy việc buôn bán làm sao đây? Chư vị chắc chắn đều biết tệ lâu (đùa thế này mà còn bày đặt tệ vs cả không tệ) là do Hoàng đế ngự ban “Thiên hạ đệ nhất tửu lâu”, hoàng ân như trời bể. Tại hạ vì không muốn phụ tấm lòng ấy của ngài mà ngày đêm vắt óc suy nghĩ nhưng vẫn chưa nghĩ ra một cái tân thật thỏa đáng. Bây giờ mong chư vị giúp đỡ, nếu tên người nào nghĩ ra được bổn điếm sử dụng sẽ có được hai trăm lượng bạc.”

Dưới đài mọi người lập tức liền trở nên náo động. Nam tử mỉm cười nói:

“Chỉ cần lên đài viết tên của tửu lâu mà mọi người nghĩ ra và ghi lại tên mình”

Vừa mới dứt lời đã có không ít người tư phía sau chen lên giành quyền ghi tên. Sau nửa canh giờ, mọi việc đã xong xuôi, hoa y nam tử lần nữa tiến lên đài nhìn xem bọn họ viết cái gì. Nào là “Túy tinh lâu”, “Phi hà lâu”, “Trấn kinh lâu”, Trích nguyệt lâu”…Nhìn qua loa mấy trang giấy đều không tìm thấy một cái tên nào vừa ý, hắn không khỏi nhíu nhíu lông mày. Dưới đài mọi người cũng bắt đầu rì rầm to nhỏ với nhau. Nửa ngày nam tử cũng không tìm thấy được một cái tên thoát tục không vương bụi trần nào cho phù hợp. Tửu lâu chưởng quỹ mắt thấy hai khắc nữa là đã khai trương, ngay cả điêu khắc gia cũng đã mời đến, vậy mà vẫn chưa có một cái tên, không khỏi nhỏ giọng nhắc nhở:

“Nhị công tử, canh giờ không còn nhiều, không bằng lấy cái tên “Mặc hinh” hôm trước của tam tiểu thư “

Hoa y nam tử không đáp mà chỉ tiện tay lật thêm vài tờ giấy. Chẳng ngờ lúc này thiếu niên kia lại bước lên đài, lấy bút lông hạ xuống vài nét chữ rồng bay phượng múa. Chưởng quỹ thấy vậy vội vàng đến trước mặt thiếu niên chắp tay hành lễ, đồng thời đem giấy Tuyên Thành đến đưa cho công tử nhà mình. Hoa y nam tử tiếp nhận, chỉ thấy trên mặt giấy viết:

Thính nguyệt lâu

Thính nguyệt lâu cao tiếp thái thanh,

Lâu cao thính nguyệt tối phân minh.

Xe đẩy mơ hồ thủy luân hưởng,

Dược đảo leng keng ngọc xử minh.

Nhạc tấu quảng hàn âm tinh tế

Phủ xao đan quế vận leng keng

Có lúc một trận tiên gió nổi lên

Xuy lạc hằng nga truyện cười thanh

(để nguyên chữ hán cho hay nhé)

Nam tử giật mình, thầm khen: Tuyệt! Quá tuyệt vời! Bất quá còn chưa có đề lạc khoản (phần đề tên lên tranh), đang định tìm một lời giải thích thì phát hiện thiếu niên vừa rồi đã không thấy đâu nữa, tại mọi nơi tim kiếm vẫn không có kết quả.

Nam tử không khỏi nghi ngờ :vậy thiếu niên kia rốt cuộc là nhân sĩ phương nào? Lưu thi bất lưu danh ( để lại thơ mà không để lại tên), có ý gì hồi sau sẽ rõ?

Đệ nhất chương

[ Tái ngộ thiếu niên]

Vào đầu mùa xuân, trời trong nắng ấm. Tửu lâu của Hàn lâm phủ nhị công tử Minh Tử Hiên thuận lợi khai trương, trên dưới trong phủ người người chúc mừng không dứt, Hàn lâm đại nhân Minh Thì Trữ cùng thê tử Trịnh Hoa Băng, con dâu thứ hai Nhuế Khiết Dĩnh cùng nhau bắt chuyện với tân khách, vội muốn chết.

Nói đến Minh Thì Trữ, mọi người không thể không nói đến nữ nhi của hắn. Ngoài trưởng tử Minh Vũ Hiên, tướng mạo xuất chúng, làm quan bố chính một chức ở Lưỡng Quảng, từ sớm đã được Đương kim hoàng thượng chọn làm rể hiền; thứ tử Tử Hiên, biết cách đối nhân xử thế, được Hoàng đế quý mến; tiểu nữ nhi Ức Hàm, thiên sinh lệ chất [1] cầm kì thi họa không gì không giỏi, vương tôn công tử đến cửa cầu thân đếm không xuể. Kì thực nàng vốn tên thật là “Lung Hiên”, “Ức Hàm” là cái tên nàng lấy sau này. Quý phủ ngoại trừ phu thê Minh Thì Trữ thì cũng không có thêm một ai biết được nguyên nhân vì sao nàng đổi tên. Các huynh tẩu [2] cũng đã từng hỏi nàng đến tột cùng là nguyên do gì, nhưng Minh Ức Hàm chẳng qua cũng chỉ mỉm cười không nói, tiếp đó quay trở về phòng ngồi yên lặng, đóng cửa trầm tư. Có thể nói nàng có tính cách cổ quái nhưng nàng thực sự không muốn nhắc tới lí do mình đổi tên vì đó là một đoạn kí ức đau đớn, trong trí nhớ có một việc khiến nàng cho tới bây giờ đều không muốn nhớ, chỉ tiếc là cái người gây ra việc đó cũng đã qua đời.

Minh Ức hàm rất thích sự yên tĩnh, vô luận là thế nào nàng cũng rất bằng lòng với cuộc sống cô đơn của mình. Hậu viện Hàn lâm phủ có một “Giản thảo viên”, bên trong trồng rất nhiều cây cỏ quý, lúc này muôn hoa đua nở, càng lộ vẻ thoát tục. Nhã cảnh như vậy thế nhưng lại lấy tên là “Giản thảo viên” [3] không phải là đáng tiếc sao? Cũng không phải. Vì cái mà người ta gọi là “Nguyệt viên tắc dục khuyết, thủy mãn tắc tương dật” [4] , trong vườn cây và hoa đã đều là loại trân quý nhất, nếu lại thêm một cái tên hay nữa thì e rằng sẽ phát sinh sự việc ” Nguyệt viên thủy mãn”[5], vậy nên mới lấy cái tên nghe tưởng chừng thấp kém này. Minh Ức Hàm một thân y phục đơn giản, một mình đi vào trong vườn thưởng thức phong cảnh. Không biết là do cảnh sác như tranh bội phần mê người của hoa viên hay là do ca ca khai trương tửu điếm thuận lợi mà nội tâm có phần vui vẻ, nàng lúc này trên mặt xuất hiện một nụ cười hiêm thấy. Nàng lớn lên đã mỹ mạo hơn người, cười rộ lên lại càng thêm phần xinh đẹp, hơn nữa còn đang mặc trên người bạch y trang nhã mà đạm bạc, hiện ra bên ngoài một vẻ xuất trần, ánh mắt vừa sâu vừa trong. Lúc này người và hoa đối diện như tôn lên vẻ đẹp của nhau, một câu “Khuynh quốc khuynh thành” e là vẫn chưa diễn tả đủ. Một mình tyên lặng trong chốc lát đã thấy nha hoàn Thủy Nhi từ ngoài chạy vào gọi

“Tiểu thư”

Minh Ức Hàm dừng cước bộ, để nha hoàn tiến đến gần mình thi lễ rồi nói:

“Tiểu thư đã biết Nhị công tử không đặt tên tửu điếm là Mặc Hinh mà lại lấy tên là “Thính Nguyệt” chưa?”

Minh Ức Hàm có chút ngạc nhiên, tinh tế cân nhắc thế nhưng lại nghĩ không ra “Thính Nguyệt” là có dụng ý nghệ thuật gì:

“Đã là “Nguyệt” thì phải “Quan” [6] sao lại là “Thính”?”

Thủy Nhi gật đầu, nói:

” Có người nói đây đúng là của vị công tử nào đó sở đề, tiểu thư người xem.” Vừa nói vừa từ trong tay áo rút ra một tờ giấy Tuyên Thành có đề chữ ” Đây chính là tự [7] mà vị công tử kia lưu lại.”

Minh Ức Hàm đưa tay cầm lấy, tỉ mỉ xem xét, ánh mắt tựa hồ lộ ra ý tán thưởng, rồi lại quay người yên lặng bước tiếp.

Thủy Nhi không rõ tiểu thư nhà mình đang nghĩ gì, không thể làm gì khác hơn là nhẹ giọng an ủi:

“Tiểu thư, ‘Mặc bút đan xanh dương tài khí, hài khúc thúy vận mộng mặc hinh’, Thủy Nhi chính là vẫn cho rằng cái tên ‘Mặc Hinh’ là rất tốt rồi a”

Minh Ức Hàm lắc đầu:

“Mặc Hinh mặc dù tốt, chỉ sợ trong mắt văn nhân tài tử, luận về phong vận [8] , so ra vẫn kém ‘Thính Nguyệt’. Cổ nhân thường lấy mặt trăng tròn và khuyết để ám chỉ cuộc đời con người luôn luôn đổi thay, chỉ có thấu hiểu đạo lí này mới có thể bình thản mà đối nhân xử thế cũng như vượt qua mọi thử thách, đối với ‘Thính Nguyệt’, cũng khó trách nhị ca như vậy vừa ý. Nói xong, nàng không nén nổi lộ ra một mạt cười tự giễu.

Thủy Nhi cúi đầu đi theo phía sau, không dám tiến lên nhiều lời.

Vừa mới đi đến cánh cửa phía đông của Giản thảo viên, Minh Ức Hàm thần sắc hiện lên sự thương cảm. Ở một góc cánh cửa kia là một gốc cây mơ mà nàng nhiều năm trước đã tự tay trồng. Gốc cây kia ít nhiều cất giữ những kỉ niệm thời thơ ấu ấm áp của nàng, cũng cất giữ một sự việc tang thương mà nàng không muốn ai biết. Mỗi lần nhìn thấy nó, chuyện cũ lại như hiện ra rõ ràng trước mắt nàng. Hồi tưởng lại quá khứ, nhìn đến hiện tại, Minh Ức Hàm thần sắc lộ vẻ ngưng trọng [9] . Một lát sau, nàng hít một hơi thật sâu, thấp giọng ngâm thơ:

“Bản tại thanh mai lâm trung lưu,

Thắng cư tiên cảnh ý vị hưu.

Vô nại kim thành viên trung cấm,

Nhẫn khán vị khô bất thắng sầu.”

Dứt lời, nàng cũng không còn hứng thú ngắm hoa, liền quay trở về phòng, lấy ra bức họa một bé trai luôn luôn được cất kĩ, yên lặng trầm tư.

Bức họa kia vẽ bé trai một thân bạch y, trong tay cầm ngọc tiêu [10], trước ngực đeo một đôi uyên ương ngọc bội, mắt ngọc mày ngài, thần sắc như nhật [11], nhìn kĩ còn thấy ở bên tai trái có đeo hai cái khuyên nho nhỏ, thật là một bộ dáng đáng yêu động lòng người.

Phía trên bức tranh đề hai câu thơ:

“Tằng kinh thương hải nan vi thủy,

Trừ khước vu sơn bất thị vân.”

Bé trai trong tranh rốt cuộc là ai? Minh phủ hạ nhân ai cũng biết.

********************************************************

Chớp mắt, Thính Nguyệt lâu đã khai trương được hơn một tháng, ngân trang (quần áo màu bạc) thiếu niên vẫ như trước vô tung vô ảnh, hai trăm lượng bạc tiền thưởng kia cũng vẫn chưa có ai làm chủ. Chỉ là Minh Tử Hiên cũng không từ bỏ việc tìm lại thiếu niên kia, còn đang phái người khắp nơi tìm kiếm.

Hôm nay, Thính Nhuyệt lâu xảy ra một viêc ——- một thô hán tử uống rượu nhiều đến sắc mặt chuyển đỏ đụng phải bậc thang lên lầu hai tại tửu điếm. Hán tử vì rượu mà loạn trí, dưới cơn giận ra sức đập phá tửu điếm, sau đó cơn tức chưa tiêu tan, lại không biết phát tiết vào đâu, liền không biết từ đâu lấ ra hai cái đỉnh [12] chặn ở cửa, không cho khách nhân ra vào, khiến cho khách nhân vô cùng giận giữ. Chưởng quỹ vô cùng nôn nóng sốt ruột nhưng lại sự khỏe mạnh kia tính khí chắc không dễ gì khuyên bảo. Đành để mặc hắn đứng đó, xem hắn lát nữa thế nào bồi tội, thế nhưng hán tử kia đúng là mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn thảnh thơi nhàn nhã mà đứng đó, làm ra bộ “Ngươi làm khó dễ được ta” [13], trên mặt biểu lộ sự hung hăng.

Mọi người vây lại xung quanh tửu điếm xem náo nhiệt ngày càng nhiều, đối với hán tử kia thì chỉ chỉ trỏ trỏ, thảo luận sôi nổi, nhưng lại không một ai có đủ dũng khí đứng ra nói lời công đạo [14].

Mắt thấy khách nhân tập trung tại tửu lâu ngày càng nhiều, mọi người làm việc trong tửu lâu ra sức tranh thủ thởi gian dọn dẹp hết mấy thứ giá trị trong tửu điếm đi nới khác, đáng tiếc là nhân lực không đủ, không thể làm xong được, chưởng quỹ gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, vội và tới Hàn lâm phủ, đem lão bản [15]Minh Tử Hiên kéo đến.

******************************************************************

[1] Thiên sinh lệ chất:vẻ đẹp trời sinh

[2] Huynh tẩu: chị dâu

[3 ]Giản thảo viên: nơi trồng hoa cỏ đơn giản

[4] Nguyệt viên tắc dục khuyết, thủy mãn tắc tương dật: Trăng tròn rồi lại khuyết, nước đầy rồi lại vơi (chỉ việc đời lúc chìm lúc nổi)

[5] Nguyệt viên thủy mãn: việc không may

[6] Quan: xem, nhìn

[7] Tự: chữ, cũng có thể nói là bút tích

[8] Phong vận: mức độ hấp dẫn

[9] Ngưng trọng: chăm chú

[10] Ngọc tiêu:sáo ngọc

[11] Thần sắc như thật: tranh vẽ rất có hồn, nhìn vào như nhìn người thật

[12] Đỉnh: cái vạc

[13] Làm khó dễ: bắt bẻ, bắt nạt

[14] Công đạo: lẽ phải

[15] Lão bản: ông chủ, 'boss' đó.



Đệ nhất chương _ Phần 2

Trên đường cùng lúc đó xuất hiện một bóng dáng huyền bí của ngân trang thiếu niên, hắn như cũ trong tay cầm ngân phiến [1], phiêu dật tiêu sái, một bộ dạng bình tĩnh như thường, bất đồng duy nhất là bên người hắn bây giờ có thêm một đôi nam nữ ăn mặc trang phục của hạ nhân, tuy nhiên có lẽ vì trên người mang kiếm, làm mọi ngườii tâm sinh lãnh ý.[2]

Ngân trang thiếu niên vốn là đi ra ngoài tản bộ giải sầu, nhưng lại ngoài ý muốn chứng kiến cảnh mọi người thi nhau đổ dồn về Thính Nguyệt lâu, xuất phát từ tính hiếu kì, hắn liền đi theo dòng người. Hai người hạ nhân cũng lập tức đi theo.

Đợi đến lúc Minh Tử Hiên chạy tới nơi, Thính Nguyệt lâu đã bị vât chật như nêm cối. Hắn cùng chưởng quỹ phải mất nhiều công sức mới len được đến đại môn tửu lâu. Thấy hai cái đỉnh [3] to chặn ở cửa, Minh Tử Hiên trong lòng cực kì tức giận, cũng may hắn là con người lí trí, biết rõ trong trường hợp này có phát hỏa cũng không giải quyết được gì, vì vậy liền bình ổn nộ khí, hướng hán tử gây ra vụ việc rối ren này thương lượng:

"Vừa mới nghe nói tửu điếm không phân biệt phải trái mà xúc phạm huynh đài, tại hạ liền đến đây bồi tội với huynh. Thỉnh huynh đài giơ cao đánh khẽ, rộng lượng tha thứ, dẹp hai cái đỉnh ở đại môn đi."

Hán tử châm chọc khẽ cười, nghiêng thân đi, hướng trên mặt đất nhổ ra một bãi nước bọt, làm như không nghe thấy gì.

Minh Tử Hiên nhãn thần trong nháy mắt trở nên sắc bén, nhưng chẳng qua chỉ là trong giây lát, ánh mắt lại trở về vẻ hòa nhã trước kia.

Ở trong đoàn người, thiếu niên trong lúc vô tình thoáng thấy được ánh mắt kia, trong lòng không khỏi ngạc nhiên: Nhãn thần hảo lợi hại, người này chắc chắn đã luyện qua nội công.

Chỉ nghe Minh Tử Hiên thanh âm có chút trầm, kiên nhẫn khuyên:

"Huynh đài xin rộng lượng bỏ qua cho, thỉnh đem hai cái đỉnh kia đi để môn khách ra vào."

Hán tử cười gằn:

"Thính Nguyệt lâu tửu điếm khiến lão tử bị thương, Minh lão bản nên bồi thường chuyện này thế nào đây? Xem ra thật đúng là việc làm ăn buôn bán."

Không đợi Minh Tử Hiên kịp mở miệng, chưởng quỹ đã không thể nhịn được, lớn tiếng nói:

"Ngươi thật sự là quá đáng! Chính mình uống rượu say va đụng linh tinh bị té ngã không nói, động thủ đánh người cũng không đủ, lại còn đem hai cái đỉnh lớn đến đây chặn trước cửa tửu lâu, quả thực khinh người quá đáng! Ngươi chẳng lẽ không biết Thính Nguyệt lâu là do chính Đương kim Hoàng thượng ngự phong "Thiên hạ đệ nhất tửu lâu sao"? "

Minh Tử Hiên giơ tay, ra hiệu cho chưởng quỹ không cần nói nữa. Kì thực hắn cũng có ý mặc kệ cho chưởng quỹ phát hỏa, nếu không vừa rồi sẽ không để hắn nói hết lời.

Hán tử thấy lão bản cũng chưa dám đối với mình làm ra cái gì, thế nhưng tên chưởng quỹ này dĩ nhiên lại hướng chính mình hét lớn, làm hắn tức giận đỏ mặt quát lên:

"Hoàng đế ngự phong thì làm sao? Dù có là Thiên hoàng ngự phong lão tử đây cũng không để vào mắt!"

Ngân trang thiếu niên vừa nghe những lời này, tức khắc tuấn mi liền nheo lại, đôi mắt bắn ra ánh nhìn sắc lạnh. Mà hai hạ nhân theo hầu bên cạnh lúc này khuôn mặt so với hắn còn tức giận hơn.

"Công tử" nha hoàn xinh đẹp bên cạnh hắn kêu một tiếng, vừa định nói thêm thì ngân trang thiếu niên đã giơ tay, ý bảo nàng cái gì cũng đừng làm, tiếp tục nhìn tình huống đang diễn ra.

Minh Tử Hiên thấy hán tử kia ăn nói không để ý, ánh mắt biến đổi, lạnh lùng nói:

"Vị huynh đài này, lời nói ra cần phải có chừng mực."

Hán tử lại điềm nhiên như không có việc gì:

"Lão tử không quan tâm!"

Minh Tử Hiên mở lớn mắt, ánh nhìn hiện ra hàn ý sâu sắc:

"Xem ra, ngươi là không có dự định dọn đi cái đỉnh kia, đúng hay không?"

Hán tử cười khẩy, vỗ vỗ bả vai Minh Tử Hiên, nói:

"Muốn dọn đi cũng được, trừ phi ngươi đưa ta một trăm lượng bạc coi như là nhận lỗi, bằng không cũng không cần bàn nữa!"

Một trăm lượng bạc? Thật sự là quá khoác lác rồi.

Minh Tử Hiên cười lạnh, nhẹ nhàng hạ xuống bàn tay thô ráp đang ở trên vai mình kia, tiếp theo phủi phủi chỗ vừa nãy bị hắn chạm vào, dường như thập phần để ý đến y phục của mình bị hắn làm dơ:

"Cảm phiền không cần làm như vậy."

"Tốt lắm, có bản lĩnh thì tự mình dọn đi, lão tử liền vui vẻ khoái hoạt rời đi!"

Hán tử dứt lời liền kiêu ngạo mà cười, làm ra vẻ mọi việc đều không liên quan đến mình, khiến người khác nhìn và cảm thấy thực tức giận!

Lúc này, môn khách bị nhốt bên trong tửu điếm cũng bắt đầu tức giận chửi mắng, Minh Tử Hiên thầm nghĩ:

"Thằng nhãi này nói không để ý, xem ra nhiều lời vô ích, không bằng dọn luôn cái đỉnh kia đi. Nhưng mấy người thân thể khỏe mạnh ở tửu lâu vừa rôi đã bị đả thương bởi hán tử này nên giờ phải vào y quán. Minh Tử Hiên đành phải lên tiếng nhờ thanh niên quanh đây hỗ trợ. Song vì ngại hán tử kia, bách tính vây quanh không có một người nào đáp ứng.

Kì thực, Minh Tử Hiên thân mang tuyệt kĩ, dọn cái đỉnh kia bất quá chỉ là việc nhỏ, nhưng khi thụ giáo [4], ân sư luôn căn dặn: Trừ phi vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không thể để lộ bản thân biết võ. Vì thế khi không có người nào đồng ý giúp đỡ, hắn không khỏi có chút khó khăn.

Chính vào lúc này, trong đám người lại truyền tới một thanh âm:

"Dọn sạch hai chiếc đỉnh kia là công việc chân tay nặng nhọc, há lại để Minh lão bản phải tự mình động thủ? Tại hạ nguyện ý làm thay!"

Tất cả mọi người đều theo hướng thanh âm truyền đến mà quay lại nhìn - người vừa nói ra những lời đó là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi tuấn tú, bên cạnh là một nữ tử xấp xỉ tuổi này. Thanh niên này không phải ai khác mà chính là nam phó bên người ngân trang thiếu niên.

Minh Tử Hiên thấy thanh niên kia khí tiết chính trực, ánh mắt minh duệ [5], lại đeo bên người một thanh trường kiếm, đoán được người này nhất định có võ công lão luyện, nếu hắn đồng ý hỗ trợ, không phải ông trời giúp ta sao. Định thần nhìn lại, bỗng chốc sửng sốt. Bên cạnh thanh niên kia còn có một bóng người ngân sắc, Minh Tử Hiên mắt sáng ngời: Là hắn?! Người đã vì tửu lâu đề danh: ngân trang thiếu niên!

Mọi người vẫn còn chưa kịp phản ứng, thanh niên kia đã đến bên hai cái đỉnh to lớn, một tay đưa ra phủi phủi, nghiêng mặt đối với hán tử gây sự kia nói chuyện, thần sắc so với hán tử khi nãy càng muốn ngạo mạn hơn:

"Đỉnh này quả thực rất nhẹ."

"Nhẹ?" Hán tử trợn mắt nhìn, một phen cười nhạo. "Chỉ sợ ngươi dùng hết sức mình cũng không di chuyển nổi nó."

Minh Tử Hiên từ trong ánh mắt của thanh niên kia nhìn ra được nội công bất phàm, đối với hắn tràn đầy tin tưởng. Vì vậy sau đó liền hướng hán tử, khinh thường cười nói:

"Thế sự vô tuyệt đối" [6] Nói rồi hướng thanh niên kia chắp tay bày tỏ lòng cảm kích.

Hán tử thấy người thanh niên thân hình mảnh khảnh, còn có điểm giống thư sinh, liền đoán rằng hắn cũng không có mấy khí lực. Vì thế mà vẫn tỏ ra dửng dưng, như cũ khoanh tay đứng nhìn, liếc mắt, nói:

"Dựa vào mồm nép có ích lợi gì? Có bản lĩnh, ngươi dọn sạch cho lão tử xem! Bất quá, hừ - hán tử cười khẩy một cái - Nếu như không được, ngươi cấp lão tử ba cái dập đầu mới được rời đi, thế nào?"

Thanh niên mỉm cười:

"Còn nếu ta đem cái đỉnh don đi?"

"Ngươi nếu như đem nó dọn đi được, lão tử để tùy ý các ngươi giải quyết!" Hán tử tựa hồ rất khí phách nói.

"Ngươi không hối hận?"

Thanh niên cười:

"Vậy tốt rồi."

Minh Tử Hiên tự biết đã nắm chắc phần thắng trong tay, đem nộ khí cùng nỗi lo như tảng đá đè nặng trong lòng toàn bộ xóa sạch, hướng thanh niên lễ phép chắp tay, nói:

"Làm phiền vị nhân huynh." [7]

Thanh niên cũng chắp tay đáp lễ, tiếp đó xoay người sang, âm thầm vận ba tầng chân khí.

Nhất thời, mọi người xung quanh hồi hộp, thay hắn khẩn trương lo lắng.

Chỉ thấy thanh niên dùng tay phải hướng cái đỉnh to lớn khe khẽ vỗ hai bên trái phải ------- "Oanh oanh oanh"

Hai cái đỉnh đều bị vỡ làm đôi, lăn đến trước đại môn tửu lâu.

Mọi ngươi ngoại trừ chủ tớ ngân trang thiếu niên cùng Minh Tử Hiên đều choáng váng: Làm sao lại có thể như vậy?

Hán tử gây sự càng kinh hách, không thốt ra được tiếng nào.

Lúc này, các thực khách từ bên trong đi ra ngoài, hướng hán tử chửi ầm lên không dứt.

Nếu là theo tính cách của hán tử lúc trước, hẳn là đã làm cho bọn họ đầu rơi máu chảy, thế nhưng hiện tại, cơn căm phẫn dâng cao, lại có cao thủ ở đây, bản thân mình chắc chắn bất lợi. Vì thế liền nén nộ khí, xoay người muốn chạy.

Không ngờ lại bị nha hoàn bên ngươi ngân trang thiếu niên chặn lại.

"Đã quên chính mình vừa nói gì sao?"

Hán tử vẻ mặt đỏ bừng, tức giận quát:

"Tránh ra!"

Phía sau thế nhưng lại truyền đến thanh âm lạnh lùng của thanh niên khi nãy:

"Ngươi nghĩ mình có thể đi được sao?"

Hán tử suy nghĩ một chút, đừng nói hiện tại biển người đông lợi hại như vậy, cho dù không có người, chính mình vẫn là không có cơ hội chạy thoát. Ai! Ai kêu tiểu tử kia công phu thượng thừa, so với mình tốt hơn ngàn lần chứ? Cái này không tính là xui xẻo cũng không được. Lưỡng lự nửa ngày, rốt cuộc vẫn quay mình lại, miển cưỡng cao giọng:

"Ngươi muốn như thế nào?"

Thanh niên mỉm cười đi đến bên cạnh Minh Tử Hiên, nói thầm vai câu, rồi lại trở về vị trí bên cạnh ngân trang thiếu niên. Hán tử bắt đầu thấy lo sợ:

"Ngươi...các ngươi muốn thế nào?"

Thấy hán tử kia dáng vẻ kiêu ngạo không đổi, các vị thực khách cơn tức còn chưa tiêu tán hết bây giờ lại càng mắng chửi to tiếng hơn.

Minh Tử Hiên cũng không có đứng ra trấn an mọi người, bởi vì hăn hiểu rõ cái gì là: "Lúc này im lặng còn thắng người đang nói", nên đó là lí do hắn lui sang một bên, phân phó chưởng quỹ mang những người bị thương đến y quán.

Từ đầu tới cuối vẫn không lên tiếng, ngân trang thiếu niên lúc này mới cất tiếng nói:

"Lúc trước ngươi không phải nói tùy ý chúng ta sao?" Ngữ khí bình tĩnh, nhưng khi hắn nói, nhãn thần thâm thúy cùng khí chất bức người khiến hán tử khó có thể nhìn thẳng vào.

Hán tử tự biết mình đuối lí, ấp a ấp úng không dám nói thêm câu nào nữa.

Mọi người căm tức nhìn hắn, liên tục thóa mạ.

Ngân trang thiếu niên hàm ý mỉm cười, bước đến gần hán tử hai bước.

Hán tử lại bị vẻ ung dung khoan thai hào hoa vương giả của hắn làm cho thối lui mấy bước.

Thiếu niên thấy vậy, mỉm cười.

Mọi người vốn uất hận đang dâng cao, thế nhưng khi ngân trang thiếu niên tiến lại gần, lại tự nhiên nảy sinh kính nể. Những người đang chửi ầm lên lúc này đều không tự chủ được mà ngừng thở, bầu không khí xung quanh dần dần lắng xuống.

Chỉ thấy ngân trang thiếu niên thu lại chiếc quạt trong tay, thản nhiên nói:

"Ngươi vừa xuất khẩu cuồng ngôn, mạo phạm thánh thượng, chúng ta muốn ngươi ------ đối thiên tam bái, triêu bắc tam bái [8], hướng những người vừa bị ngươi nhốt bên trong tam bái, thế nào, ngươi có bằng lòng hay không?"

Hán tử do dự.

Mọi người thấy hắn như vậy, không hẹn mà cùng hét lên:

"Quỳ xuống dập đầu!" Thanh thế động thiên.

Minh Tử Hiên cùng thanh niên mỉm cười ở một bên xem kịch hay. Ngân trang thiếu niên cũng nhìn hán tử kia, âm thầm lắc đầu.

Hàng trăm người giận dữ, hán tử đích xác không thể không quỳ, đối thiên tam bái, lại triêu bắc tam bái, cuối cùng cấp mọi người tam bái, sau đó ngay lập tức đứng dậy chán nản muốn li khai.

"Chậm đã!" Minh Tử Hiên đột nhiên gọi hắn lại.

Hán tử cước bộ mềm nhũn, xoay người có phần loạng choạng:

"Ngươi, ngươi còn muốn thế nào nữa?"

Minh Tử Hiên hướng hắn cười:

"Ngươi quên đem theo đồ vật của mình." Nói rồi chỉ hai cái đỉnh lớn ở đại môn.

Hán tử giật mình, cắn răng một cái, tiến nhanh đến, một mình vác cái đỉnh, trong tiếng quát của mọi người, thất thểu li khai [9] Thính Nguyệt lâu...

_________________________

[1] : Ngân phiến: Quạt bạc

[2] : Tâm sinh lãnh ý: Sợ lạnh cả người

[3] : Đỉnh: Giống như cái vạc

[4] : Thụ giáo: Tiếp thu giáo dục

[5] : Minh duệ: Sáng và sắc bén

[6] : Thế sự vô tuyệt đối: Trên đời không có thứ gì là tuyệt đối

[7] : Nhân huynh là cách xưng hô biểu lộ sắc thái trang trọng

[8] :Triêu bắc tam bái: Lạy triều đại ba cái

[9] : Li khai: Rời khỏi

Ðệ nhị chương

[Tam đề nan giải]

Sau khi hán tử gây sự kia ly khai, Minh Tử Hiên liền hướng mọi người nói vài câu trấn an, dẹp yên một hồi sự việc không cần thiết vừa rồi.

Ðám người dần dần tản ra, Minh Tử Hiên thở phào nhẹ nhõm, vốn định cùng ngân trang thiếu niên chào hỏi một tiếng, tạ ơn hắn chủ tớ ba người đã tương trợ, thuận tiện kết làm bằng hữu. Thế nhưng ngân trang thiếu niên cùng hai hạ nhân đi cùng đã sớm biến mất không thấy bóng dáng.

Minh Tử Hiên không khỏi lộ ra vẻ mặt thất vọng.

Giờ Dậu (5 -7 giờ chiều) ngày tiếp theo, Minh hàn lâm quý phủ đèn lồng treo cao, tiếng nhạc không ngớt. Hàn lâm Minh Thì Trữ trên danh nghĩa “Tụ hội hiền tài luận bàn tài nghệ”, tại hàn lâm sân trước thiết yến, mời tất cả kẻ sĩ có tài trong thiên hạ.

Minh Thì Trữ cũng là một văn nhân, từ trước đến nay luôn yêu thích so tài văn chương, cũng thập phần coi trọng nhân tài, đó cũng là lí do vì sao từ Hồng Vũ năm thứ nhất đến nay, hằng năm đều có một lần tổ chức cuộc tụ hội này, thứ nhất là cùng văn nhân luận tài, thứ hai là giang sơn mới đang thời kì sơ khai, nhân tài còn thiếu, mượn cơ hội này mà chiêu mộ nhân tài, ý nghĩa không nhỏ.

Năm nay, người tới tham dự cuộc tụ hội này so với mọi năm số lượng lớn hơn nhiều, Minh Tử Hiên tính toán sơ qua cũng có vài trăm người, trong đó văn tài nhân sĩ từ trước đến nay không ít, lại có thêm công tử nhà thượng thư đến tham gia, mọi người mỗi người một câu, vui vẻ nói chuyện, rất náo nhiệt.

Bọn hạ nhân càng vội vã không ngừng, mang thêm món ăn và rượu…Thiếu người làm đến nỗi thiếu chút nữa liền ngay cả nha hoàn hầu hạ tiểu thư cũng bị kêu đi bưng đồ ăn, hoàn hảo Minh Tử Hiên kêu tiểu nhị ở tửu lâu của hắn đến bằng không Minh Ức Hàm đêm nay chắc chắn sẽ không có nha hoàn hầu hạ.

Chủ đề của cuộc tụ hội lần này là văn đấu, mà đầu tiên là đối câu đối. Minh Thì Trữ có ý định khảo nghiệm các văn nhân đang ngồi đây, vì thể bèn liên tiếp ra nhiều nan đề (đề khó). Trong đó có câu:

Hà hoa hành ngẫu bồng liên đài.

Từng chữ đều liên quan đến “Thảo” (cây cỏ), để đối được vế sau, thực sự rất khó.

Tân khách tham dự chau mày suy nghĩ, có người khẽ thì thầm với nhau, trên mặt xuất hiện biểu tình thẫn thờ…Vốn lúc đầu cảnh tượng rất náo nhiệt, trong nhất thời, không gian lại trở nên yên lặng hơn nhiều.

Hoàn hảo có mặt ở đây cũng có nhiều thi nhân có sở trường về câu đối. Chỉ chốc lát sau, Hộ bộ thượng thư Lâm công tử tiêu sái đứng lên, cầm bút viết xuống:

Phù dung thược dược nhị phân phương.

“Hà hoa” (hoa sen) ðối với “Phù Dung”, “Hành ngẫu” (ngó sen) đối với “Thược dược”, câu đối không chỉ thập phần tinh tế mà ý cảnh càng thượng thừa, làm cho chúng văn nhân phải đố kị, nhưng không thể không vỗ tay khen ngợi.

Minh Thì Trữ vuốt vuốt râu, gật gù khen:

“Lâm công tử quả nhiên tài giỏi.”

Không đợi Lâm công từ mở miệng, tân khách đang ngồi có người không khách khí nói:

“Mới đối đúng được một câu đối mà đã khen là “tài giỏi” sao?

Mọi người vẻ tươi cười trên mặt bỗng chốc trở nên gượng gạo, tiếng cười cũng ngưng lại. Mọi người theo tiếng nói mà nhìn lại, chỉ thấy một lão nhân mặc cẩm y, đeo đai ngọc quanh thắt lưng, tướng mạo xấu xí, biểu tình ngạo mạn.

Minh Thì Trữ định thần nhìn rõ, nguyên lai lão nhân kia là biểu cữu của Hồ hữu tể tướng – Tạ Tỉnh. Người này xuất thân không có gì danh giá, tuy có chút văn chương nhưng lại bá đạo mà háo sắc, hôm nay dựa vào có cháu trai là đương triều tể tướng, càng không kiêng nể gì ai cả. Ngoại trừ đương triều hoàng thất, còn lại hắn cái gì cũng không để vào mắt.

Minh Thì Trữ từ trước đến nay luôn ghét loại người như vậy, nhưng hiện tại tân khách đang ngồi cả ở đây, không thể làm quá cương quyết, chỉ có thể tùy cơ ứng biến. Vì vậy hắn ôn hòa nói một câu:

“Nguyên lai là ‘Tạ gia’, thất lễ rồi! Tạ gia lúc rảnh rỗi không đi tầm hoa vấn liễu (chơi gái ) lại đến hàn lâm phủ của ta làm gì?

Tạ Tỉnh nở nụ cười dâm đãng:

“Ta đến đây tầm một đóa ‘danh hoa’.” Không cần phải nói, ‘danh hoa’ chính là dùng để chỉ hàn lâm Minh tiểu thư – Minh Ức Hàm.

Minh Tử Hiên ngồi một bên nghe được, cười nhạt:

“Chỉ sợ Tạ gia đã đến sai nơi rồi, ‘Hàn lâm phủ’ là nơi dành cho văn nhân, Tạ gia thực sự là không thích hợp ở đâu.”

“Ha ha…” Tạ Tỉnh cuồng tiếu (cười điên dại), “Ta xem, này…văn nhân ở đây tám phần mười là cũng như ta, vì ‘danh hoa’ mà đến.”

Lễ bộ thượng thư Triệu công tử thấy Tạ Tỉnh bộ dạng kiêu ngạo như vậy, không khỏi phẫn nộ:

“Tạ Tỉnh, ‘Tụ hiền hội’ không chào đón ‘nhân tài’ như ngươi, mời li khai, nếu không ngày mai ta tất sẽ hướng hoàng thượng…”

Tạ Tỉnh ngắt lời hắn, nói:

“Sách, tưởng nói với hoàng thượng là áp chế được chúng ta sao? Cậu cháu ta làm sai chuyện gì? Cũng không phải là thị yến của ngươi! Ngươi dám nói “Ta không phải vì Minh Ức Hàm mà đến” không? Nếu ngươi nói được như vậy, dù ngươi có cáo trạng với hoàng thượng thế nào đi nữa, chúng ta cũng không có ý kiến!”

“Ngươi!…” Triệu công tử sắc mặt đỏ lên, trong lòng có ý nghĩ như vậy, lời nói ra cũng không được trôi chảy, “Quả thực nói bậy!”

“Ha ha …Nhìn sắc mặt mọi người thế kia, còn nói là không phải tất cả đều là vì Minh Ức Hàm mà đến sao? Cậu cháu ta tối khinh thường loại người thoạt nhìn bề ngoài có vẻ tử tế nhưng bên trong lại có những suy nghĩ bại hoại như vậy!”

Triệu công tử tức giận đến nỗi mặt một trận xanh một trận đỏ.

Một bên Lâm công tử nhìn sắc mặt của Tạ Tỉnh, cũng nổi giận:

“Tạ Tỉnh! Ngươi xuất khẩu đả thương người khác, đừng trách chúng ta không khách khí!”

“Yêu?!” Tạ Tỉnh chỉnh chỉnh đai ngọc, bàn tay phì nộn đặt lên mặt bàn, đôi chân thô to nỗ lực hướng lên phía trước, cả người đứng dậy.Chỉ thấy hắn chậm rãi đi tới, “Lẽ nào cậu cháu ta nói sai sao? Công tử không phải là vì Minh Ức Hàm mà đến?”

“Ta có đúng hay không vì Minh tiểu thư mà đến cùng ngươi không có gì quan hệ.”

“A? Khẩu khí thật lớn! Hanh, ai chẳng biết Lâm công tử ngươi hướng hàn lâm thiên kim cầu thân, kết quả Minh tiểu thư còn chưa thấy qua đã phải thối lui. Ngươi còn nói hôm nay ngươi đến Hàn lâm phủ không phải là tình cũ còn vương?! Hanh…”

“Tạ Tỉnh! Ngươi không nên ỷ vào có Hữu thừa tướng làm chỗ dựa liền có thể…”

Lâm công tử lời còn chưa dứt, Tạ Tỉnh đã nói:

“Có thể mặc sức Lâm công tử thóa mạ?”

“Nói bậy!” Lâm công tử lửa giận phừng phừng, nắm chặt hai tay, có điểm muốn hướng Tạ Tỉnh động thủ, lại bị Minh Tử Hiên đúng lúc ngăn cản.

“Minh huynh, ngươi…!” Lâm công tử nhìn Minh Tử Hiên, giãy dụa thoát ra.

Minh Tử Hiên dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn đừng quá xúc động, đây không phải là lúc cùng đối phương sinh khí, huống hồ đối phương địa vị cũng không nhỏ, nếu thực sự muốn đấu, tất cả mọi người không ai có lợi.

Tạ Tỉnh chẳng buồn liếc nhìn Lâm công tử một cái, trong miệng phát ra tiếng cười châm chọc.

Minh Tử Hiên lạnh lùng nhìn Tạ Tỉnh, nói:

“Tạ gia, hà tất phải ăn nói khó nghe như vậy? Muốn đến ‘Gièm pha’? Mục đích của Tạ gia cũng không nhỏ hơn bất cứ ai ở đây đâu. Tạ gia nếu không chê, hôm nay một mình Minh Tử Hiên ta sẽ vì ngài mà xướng một đoạn, Tạ gia mời thưởng thức.

Tạ Tỉnh cười âm lãnh, hận đến cắn răng, đối Minh Thì Trữ nói:

“Minh hàn lâm quả nhiên danh bất hư truyền, dạy được một nhi tử thật là tốt.”

Minh Thì Trữ khóe miệng giương lên:

“Không dám! Khuyển tử xướng cho dù tốt, so ra vẫn kém Tạ đại nhân ngài.”

“Hanh…Minh hàn lâm, ngươi xướng cũng không tệ!” Tạ Tỉnh lãnh tiếu, lạnh lùng nói, cũng lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Minh Thì Trữ.

“Quá khen!” Minh Thì Trữ nói, thầm nghĩ: Nếu để Tạ Tỉnh nói thêm nữa, “Tụ hiền hội” căn bản sẽ thành gà bay chó sủa. Vì vậy cố ý đối mọi người nói:

“Thỉnh các vị quay về chỗ ngồi của mình, hôm nay “Tụ hiền hội” vừa mới bắt đầu, mọi người ngàn vạn lần đừng làm mọi chuyện rối tung.” Nói rồi liếc mắt nhìn Tạ Tỉnh: “Nào, Minh mỗ xin kính các vị một chén vì hôm nay lo lắng không chu toàn mọi việc, thỉnh các vị thứ lỗi!”

Hắn vừa nói xong, Lâm công tử cũng tự hướng chỗ ngồi của mình đi tới. Tạ Tỉnh nhìn chằm chằm Minh Thì Trữ, cười lạnh, trở về vị trí nhưng không có ngồi xuống mà lấy tay cầm bình rượu, tiện đà ném xuống đất – “Phanh phanh…” một trận âm thanh của chiếc bình bị vỡ vụn vang lên.

Minh Thì Trữ sắc mặt trầm xuống, quyết định không để ý tới hắn, tiếp tục nói:

“Chư vị, Minh mỗ còn một câu đối nữa, thỉnh các vị đối, vế đầu là..”

“Hàn lâm đại nhân, ngươi ra vế đối luôn có ý tứ gì đó, không bằng chúng ta hoán đổi phương pháp cuộc thi, thế nào?” Tạ Tỉnh ngắt lời hắn, nói.

“Nga? Chẳng hay Tạ gia có phương pháp thế nào?” Minh Thì Trữ ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng thì thầm nghĩ: Xem ra Tạ Tỉnh hôm nay nhất định là có ý đồ quấy rối, phải tìm biện pháp nào đó trì hoãn hắn.

“Tạ gia, ta xem hôm nay ngài chính là nên về đi, hàn lâm phủ không có duyên được tiếp khách quý như vậy.”

“Ta lời còn chưa dứt, như thế nào đi được?” Tạ Tỉnh âm trầm nói lại hắn, chuyển hướng mọi người, lớn tiếng nói: “Tin rằng đang ngồi đây các vị bằng hữu đều biết thiên kim tiểu thư hàn lâm phủ tài mạo song toàn, được thánh thượng sủng ái, xưng tụng “Tài nữ kinh thành”, tinh thông cầm kì thi họa, đêm nay mọi người đông đủ như vậy, không phải chúng ta nên mời tiểu thư ra đánh đàn trợ hứng sao?

Đang ngồi im lặng, nghe thấy tên Minh thiên kim, không ít người phụ họa.

Nói trúng tim đen! Tạ Tỉnh đắc ý, dâm đãng cười.

***

Minh Thì Trữ mỉm cười nói:

“Tiểu nữ tài học sơ thiển, không quen diện kiến nhiều người, chỉ sợ Minh mỗ làm ngài thất vọng rồi.”

“Hàn lâm đại nhân, ngài nói lời này dường như là sai rồi, ngài không phải là không cho thiên kim gặp mọi người chứ! Ngày hôm nay các vị đến đây đều là trụ cột quốc gia, muốn lệnh tiểu thư gặp mặt, hẳn là có tư cách đó chứ?” Tạ Tỉnh từng chữ nói ra đều mang hàm ý khiêu khích.

Người phụ họa theo hắn càng nhiều, nhất thời “Tụ hiền hội” đã thành “Thưởng hoa hội”. Minh gia phụ tử đều giận tới tái mặt, thầm nghĩ làm sao ứng phó cục diện này.

Tạ Tỉnh lại được một tấc muốn tiến một thước:

“Hàn lâm đại nhân chậm chạp không đáp ứng, chẳng lẽ chúng ta không có tư cách gặp mặt thiên kim tiểu thư sao?”

Minh Thì Trữ thầm nghĩ: Khá lắm Tạ Tỉnh! Ta từ trước đến nay cùng ngươi không quan hệ, hôm nay ngươi lại đến làm náo loạn “Tụ hiền hội”, cũng được! Ta muốn xem ngươi đến tột cùng là muốn ngoạn như thế nào! Đang định mở miệng, đột nhiên, giọng một thiếu niên truyền đến:

“Này cũng rất khó nói.” Vô cùng đơn giản bốn chữ, trả lời vấn đề của Tạ Tỉnh.

Mọi người ngẩn ra, nhìn lại đằng sau, chỉ thấy một thiếu niên tay cầm chiết phiến. Đều không phải ai khác mà chính là người đã hai lần giúp Minh Tử Hiên giải quyết vấn đề khó khăn: ngân trang thiếu niên, bên người vẫn là ai hạ nhân hôm trước.

Bất đồng chính là đêm nay trên người không mang ngân trang mà là một chiếc áo ngoài mộc mạc. Lúc này nhìn qua, hắn tuy ít đi một phần cao quý nhưng lại thêm phần giản dị.

Đệ nhị chương

Phần hai

Mọi người trong lòng âm thầm kinh ngạc: Đây là hài tử nhà ai? Dám như thế nói với người nhà đương triều Thừa tướng? Nhìn trang phục hắn mặc, không giống là hài tử của nhà quyền quý a!

Minh Tử Hiên thì lại kinh hỉ[1] không ngớt:

- Công tử, là ngươi!

Thiếu niên mỉm cười, hướng Minh Tử Hiên gật đầu.

Minh Thì Trữ thấy thiếu niên kia thần thái thanh sảng, không khỏi thầm nghĩ: "Thiếu niên này thực sự là hảo sinh tướng mạo!" [2] Không khỏi khẽ hỏi nhi tử:

- Đây là công tử nhà ai?

- Cha, hắn chính là người vì tửu lâu đề danh: Ngân trang thiếu niên a!

Minh Thì Trữ nghe thấy, không khỏi kinh ngạc: Một người nhìn qua chỉ mười bốn mười lăm tuổi mà lại có thể nghĩ ra cái tên "Thính nguyệt lâu" ý cảnh tuyệt mỹ như vậy?

Minh Thì Trữ còn chưa cùng thiếu niên chào hỏi, Tạ Tỉnh đã mở miệng giận giữ nói:

- Ngươi! Tiểu tử dám mở miệng làm càn!

Nha hoàn đi bên người thiếu niên lúc này giương lên đôi chân mày liễu, muốn tiến lên cấp Tạ Tỉnh một bài học.

Thiếu niên thế nhưng lại nhẹ nhàng vung tay lên, tỏ ý nàng đừng nên xúc động, cũng không đáp lời Tạ Tỉnh, trực tiếp đến gần Hàn lâm Minh Thì Trữ, thản nhiên hỏi:

- Xin hỏi Minh đại nhân, quý phủ có phải hay không dưỡng cẩu? Tại hạ vừa mới tiến đến thì chợt nghe thấy tiếng sủa của cẩu, thực sự có chút hoảng hốt.

Minh Thì Trữ cười:

- Hàn lâm phủ cũng nuôi một con cẩu, nhưng Minh mỗ cũng không biết con cẩu này là từ đâu mà tới. Khiến công tử kinh hách, Minh mỗ thực xin lỗi!

Bọn họ hoàn toàn không đem Tạ Tỉnh để vào mắt, kẻ xướng người họa, khiến những người khác trong lòng âm thầm cười.

Tạ Tỉnh đều không phải kẻ ngốc, đương nhiên nghe ra được ý tứ trong lời nói của bọn họ:

- Hanh! - Hắn cười nhạt, nói: - Minh hàn lâm, ngươi thật là biết đánh trống lảng, ngày hôm nay ngươi không mời Minh thiên kim ra đây, không phải là khinh thường các vị ngồi đây...

- Ha ha ha.... - Thiếu niên thản niên nở nụ cười, cắt ngang lời Tạ Tỉnh.

- Ngươi cười cái gì? - Tạ Tỉnh phẫn nộ trợn mắt, quát hỏi.

- Ta cười vì thấy thói đời thật kì quái, thế nào mà cẩu cũng có thể nói được tiếng người.

- Hanh, tiểu tử, cẩn thận lời nói!

Thiếu niên giương khóe miệng, cười nhạt, nói:

- Tại hạ bất quá là nói rõ phải trái mà thôi.

- Nói rõ phải trái? Ở đây sợ rằng còn không có chỗ cho ngươi nói chuyện đâu.

- Có hay không có chỗ cho tại hạ nói, tựa hồ cũng không phải là việc Tạ gia có thể định đoạt. - Thiếu niên cố ý nhấn mạnh từ 'Tạ gia', ý tứ rất minh bạch, Minh hàn lâm phủ không phải là nơi Tạ Tỉnh có thể náo loạn.

Tạ Tỉnh đương nhiên nghe ra được "Ý tại ngôn ngoại"[3] của thiếu niên, hắn có chút kinh ngạc, tiểu tử này dám nghĩ dám làm, không đơn giản, chắc chắn có thế lực đằng sau? Dám ở tại trước nơi này đấu khẩu, chẳng lẽ ăn gan báo? Nghĩ nghĩ, Tạ Tỉnh không khỏi dừng lại trước mặt thiếu niên, tựa tiếu phi tiếu hỏi:

- Vị công tử này, tướng mạo rất được, không biết là lệnh tôn[4] nhà nào?

Thiếu niên cười nhạt:

- Tạ gia, ngài cũng đừng đánh trống lảng. Ngày hôm nay là ngày hội của văn nhân, một năm mới có một lần, Tạ gia, ngài không phải là người đọc sách, cũng không phải là quan đương triều, có đúng hay không nên rút lui, nhượng chúng ta văn nhân hảo hảo tụ hội?

Nghe tiểu hài tử miệng còn hôi sữa nói, Tạ Tỉnh thực sự thấy buồn cười:

- Hanh hanh hanh...Tiểu hài tử miệng còn hôi sữa cư nhiên học người ta mạnh miệng, tự xưng 'văn nhân'. Hảo!

Có thể là do đứng lâu, Tạ Tỉnh có điểm không thoải mái, xoay xoay một chút thắt lưng, chỉ vào thiếu niên:

- Đừng nói ta không để cho ngươi cơ hội! Ngày hôm nay, ngươi 'văn nhân' nếu như đối được mấy câu đối của ta, ta sẽ tự nhiên quên đi chuyện hôm nay! Nếu không được... Hanh! - Tạ Tỉnh chuyển hướng Minh Thì Trữ :

- Phiền Minh hàn lâm thỉnh thiên kim tiểu thư đi ra, nhượng mọi người diện kiến, làm sao a?

Không chờ Minh Thì Trữ mở miệng, Hộ bộ thượng thư Lâm công tử đã trừng mắt:

- Tạ Tỉnh! Ngươi đây chính là có ý bới lông tìm vết! Hài tử này... - Lâm công tử ý thức được mình vừa mới lỡ lời, lập tức đổi giọng: - Vị tiểu huynh đệ này tuổi còn nhỏ, như thế nào đối được cặp câu đối, ngươi chính là có ý định làm khó dễ Hàn lâm đại nhân cùng Minh tiểu thư!

- Yêu, xem ra ngươi chính là quan tâm Minh hàn lâm tiểu thư ? Bị người ta cự tuyệt như vậy, ngươi lẽ nào một điểm oán hận cũng không có? - Tạ Tỉnh lại bắt đầu gây xính mích.

Một câu nói, vết thương lâu ngày như lại bị mở ra.

Lâm công tử thở một hơi thật dài, nghiêm mặt nói:

- Minh tiểu thư tựa như trời cao kia, Lâm Ẩn Tiêm tự thấy không xứng với nàng, không dám có một câu oán hận. Nếu như có người viện cớ ấy mà gây xích mích, tại hạ vì danh dự của Minh tiểu thư tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

Minh Thì Trữ nghe vậy, vuốt vuốt chòm râu, khóe miệng hơi giương lên, có chút suy nghĩ.

Minh Tử Hiên chắp tay hướng Lâm công tử nói:

- Lâm huynh có tấm lòng rộng lượng hơn người, Tử Hiên thay mặt xá muội tạ ơn Lâm huynh! - Tiếp đó chuyển hướng Tạ Tỉnh nói: - Tạ gia coi như cấp Hàn lâm phu mặt mũi, chúng ta mỗi bên lùi một bước, thế nào?

Tạ Tỉnh cười lạnh, phất tay:

- Không! Ngày hôm nay chúng ta không nói chuyện mặt mũi! Hoặc sẽ mời Minh tiểu thư đi ra, hoặc sẽ để vị công tử kia đối cặp câu đối của ta!

Triệu công tử ở một bên nghe được thập phần tức giận:

- Tạ Tỉnh, ngươi không nên quá đáng! Ngươi nếu như còn tiếp tục nháo loạn, ta đây liền cho ngươi biết tay...

- Hảo! Chỉ sợ ngươi không có cái can đảm ấy thôi. - Tạ Tỉnh vô tình nói.

Triệu công tử muốn nói lại nhưng Minh Thì Trữ mỉm cười mở miệng:

- Triệu hiền chất không cần kích động.

- Vậy là Minh hàn lâm đáp ứng để tiểu thư đi ra? - Tạ Tỉnh cười lạnh hỏi.

Minh Thỉ Trữ cười không đáp, đến gần thiếu niên, hòa ái hỏi:

- Chẳng hay công tử có thể giúp ta một việc hay không?

Thiếu niên cười:

- Hàn lâm đại nhân muốn ta cùng Tạ Tỉnh đối cặp câu đối?

Minh Thì Trữ gật đầu nở nụ cười:

- Đúng vậy! Tiểu công tử có bằng lòng hay không?

- Đại nhân không sợ ta đối không được?

Minh Thì Trữ quay sang nở nụ cười:

- Minh mỗ chỉ sợ người nào đó không đáp ứng mà thôi. - Đối với năng lực có thể nghĩ ra cái tên "Thính nguyệt" đạt đến cảnh giới thượng thừa như vậy, Minh Thì Trữ tin tưởng thiếu niên thực sự là một kì tài khó gặp, biết lựa thời thế, chắc chắn sẽ đối lại được Tạ Tỉnh.

Thiếu niên nhàn nhạt nở nụ cười:

- Nếu đại nhân đã nói như vậy, tại hạ chỉ sở là không thể không đáp ứng.

- Ha ha...Hảo! - Tạ Tỉnh rất sợ thiếu niên nuốt lời, lúc này nói to lên, như thể để mọi người làm chứng.

Thiếu niên ánh mắt sắc sảo, tựa hồ minh bạch đối phương đang suy nghĩ gì, khóe miệng giương lên, lộ ra một mạt cười hàm súc tuấn mỹ.

- Vậy ngươi hãy nghe cho kĩ đây,... - Tạ Tỉnh một bên đối thiếu niên nói, một bên chỉnh chỉnh quần áo. Xem ra người này mặc dù lớn lên xấu nhưng đối trang phục bên ngoài cũng rất chú ý.

- Ta sẽ ra hai cặp câu, nếu ngươi có thể đối được, ta chịu thua, thế nào, minh bạch cả rồi chứ?

Thiếu niên tay trái vén lại một tia tóc mai bay loạn, tay phải cầm ngân phiến xoay thành một hình vòng cung hoàn hảo, "Đát" một tiếng, ngân phiến mở ra, vô hạn tiêu sái.[5]

Trong nháy mắt, nhãn quang tỏa sáng, sinh động mà mỹ lệ, khóe miệng hơi giương lên, bộ dạng nhàn nhã, tựa như không đem lời Tạ Tỉnh nói để vào mắt.

Tạ Tỉnh cũng không quản đối phương có nghe rõ mình nói hay không, cái chính là khi nãy mình nói lớn như vậy, ở đây chắc chắn tất cả mọi người đều nghe được, có thể đứng ra làm chứng, đối phương chỉ là một tiểu hài tử vắt mũi chưa sạch, mình cần tức giận làm gì? Ngày hôm nay muốn gặp Minh Ức Hàm, xem ra chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Vì vậy hắn đắc ý cười, giương giương lông mày, mặt cùng lúc nhăn lại, đôi mắt quét qua người thiếu niên, đánh giá từ đầu đến chân, một lát, khóe miệng nhếch lên, nhuận nhuận yết hầu, một tiếng mở đầu xã giao cũng không có, trực tiếp ra câu đối:

- Câu đối đầu tiên - Lận Tương Như, Tư Mã Tương Như, danh tương như, thực bất tương như![6]

Cái gọi là "Công thành vi thứ, công tâm vi chủ" [7] - ý là muốn thắng thì phải đánh được vào tâm), thịnh khí lăng nhân[8], Tạ Tỉnh đây là có ý muốn cho đối phương tự rút lui.

Minh Thì Trữ lúc này đang rót rượu, chợt nghe thấy vế đối kia, nghĩ có chút gay cấn, không khỏi tạm thời buông vò rượu quý, nghe xem thiếu niên như thế nào đối lại.

Mọi người cũng tập trung ánh mắt trên người thiếu niên, lẳng lặng chờ, toàn bộ "Tụ Hiền hội" trở nên im lặng như tờ, nhưng thực tế bên trong lại gợn sóng, vì lúc này các thế gia công tử đều có suy nghĩ ước gì thiếu niên kia không đối được vế dưới, sau đó may mắn được diện kiến dung nhan Minh hàn lâm tiểu thư, còn một số văn nhân còn lại thì cho rằng Minh thiên kim mỹ mạo tựa thiên tiên, không thể mạo phạm, mong muốn thiếu niên có thể đối được vế câu kia.

Thiếu niên nhẹ nhàng thu cây quạt về trong tay, dừng một chút, suy nghĩ trong chốc lát, liền nói ra đáp án:

- Ngụy Vô Kỵ, Trường Tôn Vô Kỵ, bỉ vô kỵ, thử diệc vô kỵ.[9]

Câu đối trong nhu có cương, không kiêu ngạo mà cũng không siểm nịnh, hài hòa với vế trên, cũng dùng tên danh nhân trong sử sách, một vế đối, thực sự xứng với chữ tuyệt!

- Hảo! - Minh Thì Trữ cao giọng tán dương, cười nhìn thiếu niên, âm thầm gật đầu: Thiếu niên này thực sự là kì tài!

Tân khách đang ngồi vỗ tay tán thưởng, tuy rằng bên trong cũng có chút thất vọng.

Tạ Tỉnh thấy thiếu niên trong chốc lát lại có thể đối lại vế dưới, thực sự vừa ức vừa kinh ngạc, nếu câu đối của mình không làm khó được tiểu tử này, không chỉ mộng đẹp tan vỡ mà sau này cũng không biết phải dùng mặt mũi nào mà đối diện mọi người.

Không được! - Tạ Tỉnh thầm nghĩ: - Phải nghĩ ra một vế đối khó hơn!

Khổ công suy nghĩ một lát, rốt cuộc hắn cũng nghĩ ra một câu đối "

- Khả nghịch hành"[10]

Phong tống hoa hương hồng mãn địa, địa mãn hồng hương hoa tống phong![11]

Câu đối chính là chỉ có hai vế đọc đảo lại thế nhưng lại thành một câu hoàn chỉnh, hơn nữa văn phong u nhã, ý cảnh tuyệt luân, không chỉ tân khách, đến cả Minh Tử Hiên trong lòng cũng phải thầm khen ngươi này tài văn chương cũng không tầm thường, chỉ tiếc là đã đi sai hướng, ai...đáng tiếc a...

Ngâm xong vế trên, ánh mắt Tạ Tỉnh tụ lại trên người thiếu niên, đợi câu trả lời.

Thiếu niên ánh mắt khẽ đảo, không nói gì, mặt hướng lên bầu trời đêm, mục quang dừng tại ánh trăng một hồi, nhắm mắt lại, trầm tư suy nghĩ.

- Thế nào? Đối không được đúng không? Như vậy, hanh...! - Tạ Tỉnh nói lời này hoàn toàn có ý ngăn trở suy nghĩ của đối phương.

Mọi người cũng nín thở.

Tràng diện[12] thoáng chốc trở nên tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức nghe được cả tiếng tim đập...

***

- Thế nào, nghĩ không ra vế dưới sao? - Tạ Tỉnh lạnh lùng hỏi, đem ánh mắt khinh bỉ quét một lượt trên người thiếu niên.

Thiếu niên mỉm cười, nhẹ nhàng mở mắt, đem tầm mắt hướng đến trên người Tạ Tỉnh.

Ánh mắt thủy chung không chứa lãnh duệ[13] nhưng lại làm Tạ Tỉnh mạc danh kì diệu lạnh run người.

Trong nháy mắt, Tạ Tỉnh thấy dưới đáy lòng có một loại cảm giác băng lãnh, cũng dần dần từ nội tâm nảy sinh sợ hãi : Vì sao lại như vậy? Tiểu tử này nhìn trang phục không cao quý mà sao nhãn thần lại có thể như vậy thâm thúy....

Tạ Tình càng cảm thấy thiếu niên trước mặt đầy bí ẩn, loại cảm giác lạnh lẽo từ đáy lòng đã kéo đến toàn thân, tuy rằng trên mặt vẫn giữ vững biểu tình kiêu ngạo nhưng vẻ khinh bỉ trong ánh mắt khi nãy đã không còn sót lại chút gì.

Thiếu niên nhàn nhạt nở nụ cười, không trả lời mà đi tới bàn, chấp bút đề hai hàng chữ:

- Thiên liên bích thụ xuân tư vũ

Vũ tư xuân thụ bích liên thiên.[14]

Mọi người thấy cảnh vật trong vế đối này càng thoát tục, ý nhị mười phần, nội tâm chấn động không ngớt. Nhều người ngốc lăng không mở miệng nổi, không rõ chính mình rốt cuộc là vừa suy nghĩ cái gì.

Khí tức tựa hồ ngưng kết trong nháy mắt.

Đối mặt với một thiếu niên kì tài như vậy, này nguyên bản tâm văn nhân còn có ý muốn "Thưởng hoa", lúc này đã không còn nhã hứng "Thưởng hoa"

***

- Diệu cú![15] - Minh Thì Trữ lên tiếng khen, trong nháy mắt đánh vỡ yên lặng.

Thiếu niên chỉ cười mà không nói, chỉ thoáng lễ phép cúi đầu.

Minh Thì Trữ cười không nói, trong lòng tán thưởng: Khống nhi bất tử, túng nhi bất loạn! [16] Quả thực là một thiếu niên thanh tú tài trí hơn người.

Một bên Minh Tử Hiên mỉm cười tiến đến, hướng Tạ Tỉnh nói:

- Nếu tiểu công tử đã đối lại được vế dưới, có phải hay không Tạ gia ngài cũng nên thực hiện ước định?

Tạ Tỉnh ngày hôm nay đụng phải một cái đinh cứng[18], không thể nói là không may, nhưng bá đạo khác vô lại, tuy rằng không còn mặt mũi nào , nhưng vẫn cần một chút công phu ngoài mặt để người ta xem.

- Cáp.. - Tạ Tỉnh ngoài cười trong không cười nói: - Tiểu công tử quả thực tài khí bất phàm! Tạ mỗ ngày hôm nay rốt cuộc được đại khai nhãn giới!

Dứt lời, cố kiềm chế khí tức, hướng Minh hàn lâm phụ tử hai người liếc mắt, tiện đà xoay người li khai.

Hắn vừa đi chưa được vài bước, phía sau truyền đến tiếng Minh Tử Hiên thanh âm hàm tiếu:

- Tạ gia đi hảo, không tiễn.

Vừa nghe nói thế, Tạ Tỉnh trong ngực sinh khí, nhưmg đã mất mặt rồi, cũng chỉ thở dài một hơi, vội vã li khai Hàn lâm phủ.

________________________________________________________________________

Note: - Lận Tương Như: sống vào thế kỉ thứ 3 TCN, là nhà chính khách nổi tiếng.

- Tư Mã Tương Như: Tư Mã Tương Như , tự Tràng Khanh (179-117 TCN), người ở Thành Đô đời Hán. Người rất đa tài, văn hay, đàn giỏi. Đánh khúc Phượng cầu kì hoàng để quyến rũ quả phụ xinh đẹp Trác Văn Quân.

- Ngụy Vô Kỵ:Tín Lăng quân tên thật là Ngụy Vô Kỵ ( ?-243 TCN), là công tử nước Ngụy thời Chiến Quốc, một trong Tứ công tử chiến quốc rất nổi tiếng.

- Trường Tôn Vô Kỵ:

[1] : Vui mừng

[2] : Sinh ra với một tướng mạo đẹp

[3] : Ý ngoài lời nói

[4] : Con trai nhà quyền quý

[5] : Đẹp

[6] : Lận Tương Như, Tư Mã Tương Như,tên giống nhau, mà thực chất khác nhau

[7] : đánh vào thành chỉ là việc phụ, đánh vào tâm mới là việc chính

[8] : lên mặt nạt người

[9] : Ngụy Vô Kỵ, Trường Tôn Vô Kỵ, kia không có, này cũng không có

[10] : mình nghĩ đây là một loại câu đối trong đó có hai vế trái ngược nhau *lưu ý: hai vế này là trong cùng một câu chứ không phải là hai vế đối đâu nha

[11] : Gió đưa hoa rơi hồng cả mặt đất, hương hoa từ mặt đất màu hồng đó lại đưa gió đi

[12] : Không gian

[13] : sự lạnh lẽo và sắc bén

[14] : Trời liền với cây một màu xanh - mùa xuân mưa phùn

Mưa mùa xuân - cây với trời hòa cùng màu xanh

[15] : Thơ hay

[16] : đại khái là mọi hoàn cảnh mà vẫn giữ được bình tĩnh

[17] : chỉ người cứng rắn

Đệ tam chương - phần 1

[ Âm thác dương soa] [Sai sót ngẫu nhiên]

Edit: Mạc Lệ a.k.a Shizumachan aka grangercute

Beta: Tử Đinh Hương a.k.a Haku.Seiji

________________________________________________________________

Ngân trang thiếu niên giải được tam nan đề tại Hàn lâm phủ, nhất thời danh chấn kinh thành, rất nhiều người ngưỡng mộ tìm đến tận đại môn Hàn lâm phủ để tìm hiểu ngọn ngành, đáng tiếc là vẫn không thể thấy được ngân trang thiếu niên kia dù chỉ một lần, cũng chỉ biết được ngân trang thiếu niên ấy tên là Ngôn Hân Vân. Không hơn.

***

Mùa xuân, trăm hoa đua nở, diễm lệ vô song.

Hôm nay, Thính Nguyệt lâu người đến đông không kể xiết.

Nguyên lai Hàn lâm Minh thiên kim tiểu thư từ khi đến tuổi cập kê tới nay, vương tôn công tử tới cửa cầu hôn đếm không hết, các thiếu gia quyền quý tranh giành không được, liền thỉnh thánh thượng đứng ra chủ trì công đạo. Cũng may hoàng thượng thấy Hàn lâm phủ trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, vì vậy hạ chỉ mở một cuộc so tài kén rể, người nào thắng cuộc sẽ được thú[1] giai nhân khuynh quốc khuynh thành kia về làm nương tử.

Như vậy, không chiếm được giai nhân, cũng chỉ có thể oán hận chính mình không bằng người, không thể đổ lên đầu Hàn lâm phủ, Hàn lâm phủ cũng nhờ vậy mà chuyển nguy thành an.

Nay Hàn lâm thiên kim - Minh tiểu thư phụng chỉ chiêu thân[2], triều đình đặc phái người tại trước cửa tửu lâu xây lên một đài trúc cao chót vót, tại trên đỉnh cột lại dùng rất nhiều trúc kết lại thành một cái giá để một khối màu xanh, cũng tuyên bố ý chỉ của hoàng đế: " Phàm là nam tử chưa thành thân từ mười tám tới hai mươi, chỉ cần đoạt được khối cầu màu xanh, liền có thể thú mỹ nhân."

Từ khi thông báo mới được đưa ra, đông đảo thanh niên tuổi trẻ, đệ tử võ lâm, bất luận giàu nghèo đều chen chúc đến đây dự thi.

Lúc này, cuộc thi đấu bắt đầu, số người đến cũng ngày càng tăng. Hàn lâm thiên kim tiểu thư Minh Ức Hàm sa mỏng che mặt, một thân tố y, cùng nhị tẩu Nhuế Khiết Dĩnh đi lên tây sương Thính Nguyệt lâu.[3] Mà hoàng thượng cùng chúng thần tử, cũng theo phụ tử Minh Thì Trữ hướng lầu trên đi lên để xem thi đấu. Đáng nói chính là Tạ Tỉnh cũng là tân khách. Nguyên lai hữu tể tướng thân thể không khỏe không thể đến, lại thấy biểu cữu xuân tâm khó nhịn, liền thuận lòng cho hắn đến đây xem thi đấu.

Tạ Tỉnh vừa đến đã quét ánh mắt xuống phía dưới tìm kiếm thân ảnh thiếu niên hôm trước, khóe miệng giương lên, lạnh lùng cười. Không biết lần này, hắn có thể hay không thể hiện động tác võ thuật gì đẹp mắt đây.

Tất cả nhìn như đã được an bài ổn thỏa, nhưng trong mắt phụ tử Minh Thì Trữ thì lại thiếu một tân khách vô cùng quan trọng, chính là người đã vì Hàn lâm phủ giải tam nan đề - ngân trang thiếu niên Ngôn Hân Vân. Hiển nhiên, với cuộc so tài kén rể lần này, Minh gia đều đã có dự toán trước.

***

Thi đấu rốt cuộc chính thức bắt đầu, dưới đài mọi người cũng lập tức hướng tầm mắt về phía đài trúc kia. Nhất thời, người người chen lấn, xô đẩy, giẫm cả lên nhau. Có người rớt hài, y phục cũng bị xé, có người đổi lại càng thêm buồn cười, tóc xõa tán loạn cũng không nói đi, đến cả quần cũng bị xé rách! Bọn họ căn bản là không chú ý đến hình tượng, liều mạng trèo lên cột trúc kia, đương nhiên cũng liều mạng chém giết nhau rồi.

Tạ Tỉnh ngồi trên ghế tân khách thấy vậy, âm thầm giễu cợt: Còn nói đấy là một cuộc thi, còn không phải là một trò cười sao. Hanh, các ngươi cứ nháo, đến bao giờ không còn sinh lực mà nháo nữa, mới đến lượt ta, đến lúc đó, các ngươi nghĩ muốn nháo, chỉ sợ cũng không còn sức.

Nguyên lai Tạ Tỉnh không đáp ứng đủ điều kiện dự tuyển, không cam lòng nhượng mỹ nhân cho người khác ôm ấp, huống chi lần trước tại Hàn lâm phủ đã được ăn bồ hòn[4], lần này thế nào cũng không bỏ qua cơ hội trả thù.

Vì vậy hắn liền thuê một nhóm người có chút công phu không tệ, chỉ cần một người lấy được khối màu xanh kia, hắn sẽ tại lúc động phòng mà tráo đổi tân lang, trước tiên là có thể hưởng thụ tài nữ, tiếp theo lại có thể khiến Hàn lâm phủ chịu nhục, như vậy, có thể nói là một đại "Nhạc sự"

Mà ở phía Tây sương lâu, bồi[5] em chồng xem thi đấu, Nhuế Khiết Dĩnh nhìn thấy tất cả những gì diễn ra dưới đài, không khỏi âm thầm lắc đầu: Ức nhi là quốc sắc thiên hương, hựu tri thư đạt lễ [6], đoan trang, cầm kì thi họa không gì không biết, dưới đài toàn những phàm phu tục tử, thử hỏi làm sao mà xứng đôi đây.

Minh Ức Hàm hờ hững nhìn một màn kịch bên dưới, từ lâu đã quay về quá khứ nhiều năm trước, quá khứ khiến tên của nàng thay đổi từ "Minh Lung Hiên" thành "Minh Ức Hàm"

***

Năm ấy nàng chỉ mới năm tuổi, tại thời điểm Đại Lý hỗn loạn, nàng cùng mẫu thân Trịnh Hoa Băng hai người không may để bị lạc mất phụ thân và huynh đệ trên đường, từ đó lưu lạc đường phố, ăn đói mặc rách, may mắn được chủ trì sư phụ Nhất Tâm tại chùa Thiền Tầm cứu giúp khi đang xuất ngoại, người đã giữ hai mẹ con nàng lại, phụ giúp việc bếp núc.

Mặc dù cuộc sống vất vả, ngày ngày nấu nước giặt quần áo, đốn củi nấu cơm, hái thuốc cùng quét dọn, nhưng thế nào so ra cũng tốt hơn cuộc sống lưu lạc ăn xin, mẫu tử Trịnh Hoa Băng thấy thế cũng là tốt lắm rồi, huống chi có tiểu Hàm, cũng khiến cuộc sống mẹ con nàng thoải mái hơn nhiều.

Nhắc tới tiểu Hàm, đó là một hài tử bạc mệnh. Bởi chiến loạn mà gia đình sa sút, hài tử mới sinh ra không được bao lâu đã bị phụ thân đem gửi đến Thiền Tầm tự nội[7]. Phụ thân trước khi đi, để lại cho tiểu hài tử một khối ngọc uyên ương, cũng xỏ hai lỗ tai rồi đeo vào một đôi khuyên ngân sắc làm một dấu hiệu riêng, đồng thời để lại nha hoàn Lâm Như Thải ở lại chăm sóc tiểu Hàm, từ đó về sau đi không trở về. Mà Nhất Tâm đại sư cùng Lâm Như Thải vẫn thu dưỡng hài tử đáng thương này cho đến nay.

Cũng may tiểu Hàm trời sinh tính tình điềm đạm nho nhã, bình thường đều cùng Nhất Tâm đại sư tụng kinh luyện võ, cũng không giống như những hài tử khác chơi đùa nghịch ngợm, tại thời điểm chiến loạn, thiếu ăn ít mặc, nhưng cũng coi như bình an vô sự.

Với hai mẹ con nàng, tiểu Hàm thường đi theo phụ giúp. Thứ nhất hắn nghĩ Trinh Hoa Băng tính tình cùng nữ trù nương[8] giống nhau, đều thân thiết hòa ái, không giống đại sư có chút khô cứng hay bắt bẻ, cùng các nàng một chỗ, có thể tâm sự cả ngày, thổi tiêu vui đùa, ngày ngày rất nhanh mà qua đi. Hơn nữa Lung nhi cùng tiểu Hàm xấp xỉ tuổi nhau, luôn luôn có thật nhiều điều mới lạ để nói, vui đùa rất vui vẻ.

Lúc rảnh rỗi, tiểu Hàm mang theo Lung nhi chạy đến phía sau Thiền Tầm tự hái mơ, đem xuống dưới chân núi đổi lấy tiền. Hài tử dù sau cũng là có tính khí hài tử, vì lòng hiếu kì mà đôi lúc cũng rẽ vào một tửu quán nào đó, len lén học những khách uống rượu ở đó, một bên 'Thanh mai chử tửu' [9]một bên vũ tiêu lộng mặc, giả bộ giống hệt

Như vậy, ba năm sau, tiểu Hàm cùng Trịnh Hoa Băng mẫu tử nhìn thân thiết như người một nhà.

Cảnh sơn thủy hữu tình tại Thiền Tầm tự, cây mơ phía sau chùa cùng kho chứa rượu nhỏ, đều là bọn họ cùng nhau chứng kiến.....E rằng nếu không phải là do một biến cố bất ngờ ập đến, bọn họ ba người vẫn còn đang tiếp tục cuộc sống kham khổ nhưng hạnh phúc này.

***

"Ức nhi mau nhìn! Thượng thư Lâm công tử nhanh hơn tất cả nha!" Lúc này tẩu tử Nhuế Khiết Dĩnh đột nhiên nói, giật mình khỏi hồi ức, Minh Ức Hàm định thần nhìn xuống, quả nhiên thấy Lâm Ẩn Tiêm đã vượt lên trên mọi người, đoán chừng nếu không có gì ngoài dự tính, người lấy được khối màu xanh chắc chắn là hắn.

Nhìn Lâm Ẩn Tiêm đường đường là công tử nhà thượng thư lại ba lần hướng mình cầu thân đều bị cự tuyệt, Minh Ức Hàm nội tâm có một loại áy náy nói không nên lời. Nàng nhẫn tâm cự tuyệt, cũng không phải là vì dung mạo hay tài năng của Lâm Ẩn Tiêm, mà chính là vì vô pháp quên đi đoạn tình cảm tám năm về trước. Nếu vô pháp trao cho người yêu mình tình cảm, như vậy, thì dù có trao cho hắn thân thể cũng có ý nghĩa gì? Minh Ức Hàm luôn cho là như vậy, chính là không nghĩ tới Lâm Ẩn Tiêm thật sự là một người cố chấp, đã ba lần bị từ hôn mà vẫn dự thi, tâm của hắn cũng khiến nàng kính nể.

Chỉ là, kính nể cũng không thể nói là có tình cảm, hiện tại nếu Lâm Ẩn Tiêm dù có đoạt được khối màu xanh kia, nàng vẫn là bất đắc dĩ mà thành hôn với hắn mà thôi.

***

*Chú thích:

[1] : Cưới

[2] : Tuyển phu

[3] : Lầu các phía Tây

[4] : người ta có câu ngậm bồ hòn làm ngọt tức là việc mình không vừa ý nhưng mà vẫn không dám nói ra, ăn bồ hòn cùng nghĩa như vậy

[5] : cùng

[6] : biết đọc sách lại không kiêu ngạo

[7] : chùa Thiền Tầm

[8] : Đầu bếp nữ

[9] : rượu mơ

[10] : thổi tiêu viết chữ

- - - Phần 2 - - -

Thấy thời cơ chín muồi, Tạ Tỉnh tại hàng ghế tân khách ra ám hiệu cho thủ hạ bắt đầu hành động. Đám tay chân của hắn lập tức hiểu ý, xâm nhập vào đám người đang chen nhau đi lên đài, sau đó đối những người đó động thủ – ngầm đẩy vào các khớp xương chân bọn họ, ngăn cản bọn họ leo lên đài trúc, làm chính đồng bọn của mình thuận lợi mà tiến lên đài. Nhất thời, rất nhiều người đều mạc danh kì diệu mà ngã xuống, cũng may Hàn lâm phủ đã sớm sai người trải nệm trên mặt đất nếu không những người đó rơi xuống đất chắc hẳn đã lãnh trọng thương.

Hướng về phía những người kia đang leo lên đài trúc, Minh Tử Hiên vẫn đang nôn nóng đợi hảo bằng hữu Ngôn Hân Vân thì đột nhiên cảm thấy có người điểm nhẹ lên vai mình, quay đầu lại, không ai khác chính là người đang được chờ mong ‘Đông phong’ – Ngôn Hân Vân (đông phong – gió đông, dùng để nói về niềm hi vọng, sự tốt lành, như trong câu ‘Lòng này gửi gió đông có tiện’ trong Chinh phụ ngâm). Minh Tử Hiên hài lòng mỉm cười, không hỏi nguyên nhân đến muộn mà chỉ ra hiệu cho đối phương ngồi vào ghế bên cạnh. Mà Hân Vân cũng không giải thích, trực tiếp ngồi xuống, sau đó hướng ánh mắt u buồn tới bậc chí tôn đang ngồi kia, thấy người cùng chúng tân khách đều đang tập trung ánh mắt đến trên đài, không ai chú ý đến mình, vì vậy dời ánh mắt, nhàn nhạt cười quay lại xem thi đấu.

Lúc này, Ẩn Tiêm đã bám lên được đài trúc, chúng tân khách đều cho rằng tân lang của Hàn lâm thiên kim – Minh tiểu thư nhất định là hắn, về điểm này, e rằng đến cả Lâm Ẩn Tiêm cũng không hoài nghi.( Gì mà tự tin thế em không được rồi lại khóc giờ) Vậy mà ngay lúc hắn muốn lấy khối cầu màu xanh, bỗng cảm thấy chân như bị giữ lại, cả bàn chân từ từ mềm nhũn, thân người lảo đảo rồi bỗng chốc ngã từ trên đài cao xuống! Lâm thượng thư tại ghế tân khách thất thanh kêu:

“Ẩn Tiêm!”

Tình thế khẩn cấp, Minh Tử Hiên bất chấp lời dặn của sư phụ, đang muốn thi triển khinh công cứu người, nhưng chưa kịp làm gì thì có một thân ảnh ngân sắc phi thân đi so với hắn còn nhanh hơn, kịp thời ôm lấy thân thể Lâm Ẩn Tiêm đang rơi xuống, tiện đà đáp nhẹ nhàng xuống mặt đất, tạo nên một vệt sáng màu bạc hòa cùng ánh mặt trời chói lóa.

Mọi người nhìn kĩ, thân ảnh ngân sắc kia nguyên lai là một vị công tử trông chỉ khoảng mười lăm tuổi. Mười lăm tuổi mà như vậy thâm tàng bất lộ (tài cao được ẩn giấu), thực sự có điểm bất khả tư nghị (khó tin).

Minh Tử Hiên nội tâm chấn động: Cha nói người này tướng mạo không tầm thường, quả nhiên không lầm!

“Là hắn!” Từ khi bị đánh bại ở ‘Tụ hiền hội’ hôm đó, Tạ Tỉnh đối với Ngôn Hân Vân là có ý né tránh, hiện tại thấy Ngôn Hân Vân đột nhiên xuất hiện, Tạ Tỉnh tức thì toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Ngôn Hân Vân cùng Lâm Ẩn Tiêm an toàn xuống đến mặt đất, Lâm thượng thư cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi, nhượng (cho phép, ra lệnh) hạ nhân nhanh đem nhi tử đến vị trí của tân khách.

Lâm Ẩn Tiêm vẻ mặt thất vọng, ngẩng đầu nhìn đài trúc màu xanh kia, ánh mắt trở nên mờ mịt, ngay cả ân nhân cứu mạng cũng chưa kịp cảm tạ, chán nản kéo lê bước chân, bỏ đi cùng hạ nhân.

Minh Ức Hàm nhìn hắn thân ảnh nặng trĩu ưu tư bước đi, trong tâm càng cảm thấy áy náy. Một bên Nhuế Khiết Dĩnh cũng thay nàng âm thầm thương tiếc.

***

“Mau nhìn a! Lại có người leo lên đài trúc!” Trong đám người đột nhiên xuất hiện tiếng kêu, tức khắc khinh động toàn bộ chúng nhân (người) có mặt.

Mọi người cả kinh, cấp tốc đem ánh mắt hướng về phía đài trúc, Lâm Ẩn Tiêm chán nản vạn phần cũng không ngoại lệ. Dưới đài, Ngôn Hân Vân vốn định trở về ghế tân khách, chợt nhìn thấy tất cả, bèn tạm dừng chân, khóe miệng lộ ra tia cười nhàn nhạt, tựa hồ rất có hứng thú, tiện tay “Đát” một tiếng, chiếc quạt ngân sắc mở ra, tại trước ngực nhẹ nhàng quạt. Động tác ưu nhã, thần tình nhàn nhã thong dong, phảng phất như một tiên nhân.

Người leo lên đài không phải ai khác mà chính là tay chân của Tạ Tỉnh, người vừa âm thầm đánh lén Lâm Ẩn Tiêm.

Lúc này mọi người đều hồi hộp đến ngừng thở xem thi đấu, ngóng đợi kết quả, nhất là Tạ Tỉnh, vừa nhìn thấy tay chân của mình có thể bắt được khối cầu màu xanh liền đã quên mất sự sợ hãi vừa rồi, hai bàn tay nắm chặt lại, miệng run rẩy ra ám hiệu. Mà người đang leo lên đài trúc hoàn toàn không để ý tới, vẫn hướng về phía trước, nỗ lực đoạt được quả cầu màu xanh.

Lúc này, tay chân của Tạ Tỉnh trên đài cũng không dám sơ suất, lập tức bước nhanh hơn, thân thủ muốn lấy xuống quả cầu màu xanh ở đài trúc. Chúng tân khách thực sự nghĩ người này chắc chắn chủ nhân của khối cầu xanh kia, vậy mà — “Ba” một tiếng! Chuyện ngoài dự đoán của mọi người lần thứ hai phát sinh!

Chỉ thấy cước bộ của người kia trên đài cũng đột nhiên trở nên không vững, cả người mất trọng tâm đổ về phía trước, vốn muốn lấy khối cầu màu xanh kia xuống, lại vì thân thể không tự chủ đổ về phía trước mà phải bám lấy cái giá trúc nhỏ đựng quả cầu — giá trúc này vì không chịu được trọng lượng người kia mà bị bay đi!

Mọi người hướng ánh mắt theo sát hướng cái giá kia bay đi, nhưng nhận ra nó đang nhanh như cắt hướng Ngôn Hân Vân mà phi đến! Sự cố bất ngờ, xuất phát từ bẳn năng tự vệ, Ngôn Hân Vân nghiêng người, tránh thoát khỏi giá trúc, thế nhưng khối cầu màu xanh lại vướng vào tay áo của hắn.

Mọi người nhất thời kinh sợ! Ngôn Hân Vân càng thêm kinh sợ!

Tràng diện (không khí) nhất thời một mảnh yên lặng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.

***

Ngoại trừ Minh Tử Hiên phụ tử, rất nhiều người ở đây đều cho rằng người nọ vì quá vui mừng khi sắp bắt được của cầu mà bước hụt, đương nhiên, cũng có một vài người hoài nghi có nguyên nhân dẫn đến sự cố này, nhưng bọn họ không thể giải thích được vì sao.

Kỳ thực, lúc người nọ đang cố gắn đoạt khối cầu màu xanh, Minh Tử Hiên liền âm thầm xuất chiêu, khoảng cách xa vừa vặn giấu đi được cử động nơi đầu ngón tay của hắn, lợi dụng sự phản ứng theo bản năng của người nọ mà hướng đường bay của giá trúc về phía Ngôn Hân Vân, do đó thành công diễn một màn sẩy chân của người nọ, hoàn thành mục đích thay muội muội chọn rể. Dù sao tại trong đám vương tôn công tử đó, vô luận (bất kể) là đồng ý lời cầu hôn của ai đều vô cùng khó xử, thế nhưng nếu để mỗi người bằng thực lực của mình mà được đón dâu cũng là phương pháp tốt sao?

Tuy rằng ái ngại thánh uy (uy nghiêm của hoàng thượng), người thua cũng không dám oán hận Hàn lâm thế gia, nhưng vạn nhất lấy được khối cầu là một kẻ tiểu nhân, không phải Ức Nhi sẽ chịu khổ cả đời sao? Vì vậy âm thầm chọn rể, đối Hàn lâm phụ tử mà nói, là tuyệt đối cần thiết.

Thấy mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, Minh Tử Hiên không để lỡ thời cơ, lập tức tiến lên, hướng hoàn thượng hành lễ, lớn tiếng nói:

“Khởi bẩm thánh thượng! Khối màu xanh đã có chủ!”

Lời vừa nói ra, các tân khách giật mình, các công tử trẻ tuổi nội tâm một trận vỡ nát.

Tây sương lâu, Minh Ức Hàm càng kinh ngạc mà nhìn ngân trang thiếu niên cách đó không xa, một câu cũng nói không nên lời.

Nhuế Khiết Dĩnh mững rỡ mỉm cười: “Ức nhi, ngươi xem ngân trang công tử kia, chắc chắn đó là người mà Nhị ca ngươi hay nhắc đến – Ngôn công tử.” Vừa nói khóe mắt vừa hướng về phía em chồng của mình, nói tiếp: “Đứng trên lầu mặc dù không thấy rõ khuôn mặt, nhưng theo bóng dáng và cử chỉ của hắn, không khó khẳng định hắn là một công tử thanh cao thoát tục.”

Minh Ức Hàm chỉ nhàn nhạt mỉm cười, không vui cũng không buồn, khó có thể đoán biết cảm xúc của nàng.

“Lấy được khối cầu là người nào? Truyền hắn lên đây.” Hoàng thượng mỉm cười nói.

“Dạ!” Minh Tử Hiên mỉm cười trả lời, bước xuống dưới lầu, đem Ngôn Hân Vân vẫn còn đang bàng hoàng đi đến trước mặt thánh giá (hoàng thượng).

“Ngươi tên gì?” Hoàng thượng hòa ái hỏi, thấy thiếu niên một thân ngân trang, tướng mạo xuất chúng, tuổi còn trẻ mà thân thủ đã lợi hại như vậy, trong lòng vô cùng kinh ngạc nhưng cũng có điểm thích thú. (Con bác đấy chứ ai ~ bác quản em nó không chặt để nó lêu lổng ở ngoài thế đấy.)

Lúc này Ngôn Hân Vân lộ ra biểu tình khiên cưỡng, càng đến gần hoàng thượng, nội tâm càng trở nên bất ổn.

Người có thể hay không sẽ phát hiện ra Ngôn Hân Vân kì thực chính là nữ nhi của người? Người có thể hay không phát hiện ra nàng cùng thiên kim Hàn lâm phủ được mọi người ca tụng “Kinh sư song hàm” (Hai tài nữ số một kinh thành)? Nàng chính là mỹ nhân dung mạo tựa thiên tiên, tài nghệ tuyệt luân, hơn nữa còn là nữ nhi của đương kim hoàng thượng! Nhưng tất cả đều không thể nói, nếu không không những không giữ được danh tiết mà sẽ liên lụy đến cả mẫu hậu cùng bọn hạ nhân trong phủ. Ngôn Hân Vân hồi lâu không nói một lời, chỉ cầu mong hoàng thượng ngàn vạn lần đừng nhận ra mình.

Thấy Ngôn Hân Vân có điểm thất thường, Minh Tử Hiên kéo kéo ống tay áo của nàng một chút, thấp giọng nói:

“Hoàng thượng đang hỏi ngươi đó!”

Ngôn Hân Vân lấy lại tinh thần, trong mắt hiện ra một tia u buồn, sau đó nhàn nhạt trả lời.

“Bẩm hoàng thượng, tiểu dân họ ‘Ngôn’, tên ‘Hân Vân’.”

Lời vừa nói ra, chúng tân khách lúc này đều kinh ngạc: Ngân trang thiếu niên mà mọi người truyền tụng chính là hắn?

“Ân? Ngươi chính là người gần đây là xôn xao cả kinh thành ‘Ngân trang thiếu niên’?” Hoàng thượng vô cùng kinh ngạc. (Vâng ~ con bác đấy chứ còn ai vào đây)

Ngôn Hân Vân khẽ giương lên đôi mi thanh tú, biểu tình có chút lãnh đạm:

“Tiểu dân không dám.”

Hoàng thượng cười, cũng không nói tiếp chủ đề đó nữa mà tỉ mỉ thận trọng nhìn thiếu niên trước mặt trong giây lát, lông mày nhíu lại:

“Trẫm thấy ngươi nhìn có điểm quen thuộc.”

Ngôn Hân Vân trống ngực đập mạnh, nhưng biểu cảm ra ngoài lại vô cùng trầm tĩnh:

“Thiên hạ này thiếu gì người tướng mạo giống nhau, mà hoàng thượng ngài lại nhìn người vô số, thấy tiểu dân quen mắt cũng là chuyện thường tình.”

“Ha ha ha…” Hoàng thượng long nhan vui vẻ, hướng Minh Thì Trữ ngồi bên cạnh nói: “Ái khanh, ông trời cho ngươi một cậu con rể thật tốt a!”

“Đây đều là nhờ hồng phúc của hoàng thượng.” Minh Thì Trữ mỉm cười, cúi đầu đáp lại.

Nghe đến đó, Ngôn Hân Vân phát giác sự tình đã vô cùng nghiêm trọng, đang muốn mở miệng nói gì đó, không nghĩ tới có người so với nàng còn khẩn trương hơn, bước một bước tới gần hoàng thượng, chắp tay thi lễ:

“Hoàng thượng! Trận đấu này không công bằng! Tiểu dân mong hoàng thượng minh xét!”

Người náy đều không phải ai khác mà chính là Tạ Tỉnh – người đang bừng bừng lửa giận không có chỗ trút!

“Nga?” Hoàng thượng long mi (mi rồng ạ ~ hoàng thượng là rồng mà, đương nhiên là mi rồng rồi) giương lên, thuận tay chỉnh lại tay áo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro