Chương 13: Nghỉ Tết các con đều về nhà với mẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống bị Mộ Ngôn Tín mỗi ngày đều trêu ghẹo của Dương Nhất cứ thế mà trôi qua , đảo mắt đã vào mùa đông. Thành phố Z mùa đông vẫn là có chút rét lạnh , trên đường mọi người đã sớm mặc thêm áo lông. 

Dương Nhất sợ nhất lạnh, cô sớm đã khoác thêm áo lông, nhưng bên trong vẫn mặc áo T-shirt ưa thích. Thật sự là người càng sợ lạnh thì càng phải xinh đẹp khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. 

Buổi sáng sau khi cùng Đổng Nghệ ăn điểm tâm đã sớm đi vào lớp học. 

Thi cuối kỳ sắp đến rồi, sau khi học kỳ tiếp theo kết thúc sẽ tìm một nơi thực tập viết luận văn tốt nghiệp . Thời gian ôn thi cuối kỳ là bận rộn nhất.

Đổng Nghệ từ sau khi gặp qua người nọ, như là lại thay đổi thành một người khác , không thích nói chuyện , lại thực nhút nhát. Đổng Nghệ nói cho Dương Nhất biết chuyện của mình cùng Nhâm Sơ trước kia , Dương Nhất thực đau lòng Đổng nghệ, nhưng là cô cũng không giúp được gì, chỉ có thể ở bên cạnh an ủi nàng.

Hôm nay buổi sáng là tiết của Mộ ngự tỷ , Dương Nhất làm trợ lý cho Mộ ngự tỷ đã được 5 tháng , cô đã hoàn toàn quen với cuộc sống bây giờ, cô trong lòng rất rõ ràng chính mình cảm tình đối với Mộ ngự tỷ đã muốn thay đổi, nhưng bạn học Dương con tôm vẫn là không muốn cùng Mộ ngự tỷ có cái loại quan hệ người yêu này. 

Nguyên nhân rất đơn giản, cô trước sau đều cảm thấy chính mình không xứng với người ta, cảm thấy bọn họ không phải người ở cùng một thế giới, mà Mộ ngự tỷ cũng không sốt ruột bắt Dương con tôm, nàng đang đợi, đợi Dương Nhất quen, quen với cuộc sống có mình bên cạnh.

Dương Nhất cùng Đổng Nghệ sau khi đi vào phòng học, không bao lâu liền nhìn thấy Mộ ngự tỷ giẫm giày cao gót tiến vào.

Dương Nhất không thể không thừa nhận, Mộ ngự tỷ giảng bài rất hay, rất nhiều ví dụ thực tế đều là trường hợp trong công ty rất hay gặp phải, đây nguyên nhân tuyệt đối bởi vì nàng là TGĐ tập đoàn, bởi vì so điều kiện giảng dạy mà nói, giảng viên bình thường rất ít có cơ hội quản lý công ty lớn, rất nhiều người đều là lý luận suông, nói toàn những điều đã có trong sách, giảng bài như vậy nghe buồn tẻ cũng không có tác dụng, mà nghe Mộ lão sư dạy làm cho người ta cảm thấy cảm giác mới mẻ, ý chí chiến đấu sục sôi, cảm giác nhập tâm như bản thân mình là người quản lý thực thụ vậy . 

Dương Nhất từ khi Mộ ngự tỷ bắt đầu giảng dạy thật sự ghi chép, cô tin tưởng những gì Mộ ngự tỷ giảng, về sau ở thực tế công việc gặp đúng trường hợp có thể áp dụng.

Do đây là một trong những tiết học cuối cùng của môn Marketing nên các học sinh đều lắng nghe rất chăm chú. Đại học Y không quan trọng điểm số mà là kiến thức thu được, rất nhiều giáo sư sẽ đem kiến thức giảng trên lớp làm đề thi, cho nên cuối tuần này thư viện phòng tự học chính là nơi mọi người đều tranh nhau mà giành giật. Cô giáo Mộ trước khi tan học dặn dò học sinh ôn kỹ các kiến thức trên lớp nàng đã giảng, sau đó ôm tài liệu nhanh như gió bước đi.

Ở trong trường học, Mộ Ngôn Tín cùng Dương Nhất như hai người không quen, không có vui đùa, không nói những lời thừa thãi, “ta tôn kính ngươi là lão sư, ngươi trân trọng ta là đệ tử”. Mộ Ngôn Tín cảm thấy chính mình không cần phải tăng thêm áp lực cùng phiền toái cho Dương Nhất, Dương Nhất như vậy là cảm thấy nàng ở trường học chính là giáo viên, không thể để dư luận bàn tán gì về Mộ Ngôn Tín.

Hai người không hề nói gì với đối phương, nhưng đều vì đối phương mà suy nghĩ, tình yêu thật sự là có thể làm cho người ta thay đổi .

Đổng Nghệ trong khoảng thời gian này không phải lên lớp thì chính là làm ổ ở ký túc xá lên mạng ngủ. 

Trước kia nàng còn có thể hẹn bạn cùng lớp hoặc bạn cũ ra ngoài vui vẻ, nhưng từ sau khi nhìn thấy Nhâm Sơ , ngay cả cổng trường cũng không ra. Nàng sợ vừa ra khỏi cổng có thể nhìn thấy người không muốn gặp, sợ nhìn thấy người nọ rồi lại không kìm chế được lòng mình, nàng sợ lại đau thêm lần nữa, sợ rất nhiều, cho nên nàng làm sao cũng không đi. 

Dương Nhất nhìn đến Đổng Nghệ một bộ dạng như vậy, thực vì Đổng Nghệ lo lắng. Nhưng mỗi lần Dương Nhất đề nghị cùng Đổng Nghệ đi ra ngoài một chút đều bị Đổng Nghệ từ chối . Đổng Nghệ hiểu được Dương Nhất lo lắng, nhưng nàng thật sự không muốn đối mặt người kia, cũng không biết như thế nào đối mặt nàng.

Nhâm Sơ sau khi gặp được Đổng Nghệ liền phái người điều tra thông tin của Đổng nghệ, có rồi sẽ không sợ Đổng Nghệ lại chạy. Sau đó mỗi ngày đều ở cổng trường Đại học Y chờ Đổng Nghệ xuất hiện, đợi ròng rã một tháng cũng thấy Đổng Nghệ, nàng thực thất vọng. Nàng biết Đổng Nghệ không muốn thấy nàng, nhưng nàng quản không được lòng mình. 

Nhâm Sơ nghĩ qua thời gian dài như vậy mà mình vẫn tìm được Đổng Nghệ, vậy chứng minh các nàng vẫn là có duyên phận , cho dù duyên phận đã không còn, nàng cũng muốn sáng tạo ra duyên phận. 

Nhâm Sơ khổ sở đợi chờ một tháng sau, quyết định không thể cứ như vậy ôm cây đợi thỏ, nàng muốn nhờ Mộ Ngôn Tín giúp đỡ làm quen Dương Nhất một chút, sau đó nhờ Dương Nhất hẹn Đổng Nghệ ra ngoài.

Mộ Ngôn Tín biết Nhâm Sơ sẽ tìm đến mình. Nàng vài năm nay quả thật thấy được Nhâm Sơ đối với chuyện tình cảm có thay đổi, cũng hy vọng bạn của mình được hạnh phúc, cho nên liền cùng Dương Nhất nói một chút.

Dương Nhất bắt đầu không có phản đối, cũng không có nhận giúp Nhâm Sơ. Cô trước mắt quan sát Nhâm Sơ một tháng, phát hiện Nhâm Sơ kia một tháng mỗi ngày đều ở cổng đại học Y chờ đợi, lại hỏi hỏi Mộ Ngôn Tín đánh giá đối với Nhâm Sơ. 

Bạn học Dương sau khi suy tính kỹ càng, quyết định giúp Nhâm Sơ này thu xếp một chút.

Liên tục ôn tập một tuần, cuộc thi cuối kỳ rốt cục đã xong, Dương Nhất hẹn Đổng Nghệ đi mua lễ vật mừng năm mới. Đổng Nghệ vốn không muốn đi , nhưng lại cảm thấy sắp đến năm mới , như thế nào cũng nên mua lễ vật tặng cha mẹ, cho nên đáp ứng. Dương Nhất đem tin tức này nói cho Nhâm Sơ, Nhâm Sơ rất là hưng phấn, ở nhà tỉ mỉ mặc quần áo, lái xe ra ngoài.

Dương Nhất cùng Đổng Nghệ mới ra khỏi cổng trường, Đổng Nghệ liền nhìn thấy Nhâm Sơ đã muốn đi đến trước mặt mình, lập tức liền hiểu được là Dương Nhất nói cho Nhâm Sơ, quay đầu trừng mắt Dương Nhất.

Dương Nhất ngượng ngùng gãi gãi đầu cười nói “Đừng giận tao nha, tao cũng vì nghĩ tốt cho mày thôi mà, không nghĩ mày vẫn không vui, cùng nàng nói chuyện đi, trốn tránh cũng không phải biện pháp tốt, tao đi trước đây, có thời gian mời mày ăn cơm đền tội” Nói xong liền bỏ chạy .

Dương Nhất lái xe tới Mộ Lâm.

Bởi vì cuối tuần này sẽ được nghỉ lễ mừng năm mới , hơn nữa bởi vì phải ôn tập thi cuối kỳ cho nên hai tuần qua không thể làm trợ lý cho Mộ Ngôn Tín, chỉ là mỗi ngày sẽ mang đồ ăn đến công ty cho nàng. 

Mộ Ngôn Tín đã nói với Dương Nhất trong hai tuần đó có thể không cần đến đây, chuyên tâm ôn tập, cũng nói qua không cần đưa cơm cho nàng ăn, sợ nàng chạy qua chạy lại rất vất vả. Nhưng Dương Nhất người ta căn bản đem lời này xem nhẹ , vẫn là mỗi ngày y như cũ làm theo ý mình đưa cơm, nhìn nàng ăn xong, sau đó thu dọn sạch sẽ rồi cầm theo cà mèn chạy lấy người. [chứ ko phải bỏ của chạy lấy người haha]. 

Mộ Ngự Tỷ thấy vậy cũng không cản nữa, mỗi ngày hưởng thụ cơm tình yêu của bạn tôm nhỏ.

Nhìn Dương Nhất xuất hiện ở trước mặt mình, Mộ ngự tỷ biết cô thi xong rồi, phỏng chừng là đến chào từ biệt trước khi nghỉ tết đây. Bạn học Dương sau khi vào văn phòng Mộ ngự tỷ, thực không khách khí đặt mông ngồi ở sô pha , sau đó bày ra núm đồng tiền, nói :

“Tuần sau là kỳ nghỉ tết rồi , em đến thăm cô, tiện thể nói lời tạm biệt cô một chút”

“Kỳ nghỉ có kế hoạch gì không?”

“Em sẽ đi nước ngoài thăm ba mẹ, thuận tiện theo chân họ cùng nhau ăn tết, còn cô thì sao ?”

“Tôi cuối tuần sau khi tham dự xong họp thường niên của công ty cũng sẽ đi thăm cha mẹ, cùng bọn họ ăn tết.”

“Oh~, Vậy em chúc cô năm mới vui vẻ, cuối tuần cùng về nhà thăm cha mẹ thôi ^^.”

“Quà mừng năm mới của tôi đâu?”

“Em chưa mua nữa, nếu không chờ năm sau em tặng cho cô.”

“Được rồi, vậy để tôi đây tặng mình cho em làm quà mừng năm mới” 

Mộ ngự tỷ nói xong, đi đến Dương Nhất, cúi người, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng Dương Nhất, sau đó lại ngồi trở lại ghế của mình, bạn học Dương sau khi được hôn cũng không nhúc nhích, bạn đã hóa đá.

Nhâm Sơ sau khi thành công hẹn Đổng Nghệ, mang nàng đến một nhà hàng yên tĩnh, muốn trước kỳ nghỉ tết cùng Đổng nghệ ăn bữa cơm.

Đổng Nghệ trạng thái hiển nhiên so với lần gặp mặt trước tốt hơn, nhìn không ra đang vui hay buồn, cũng không nói gì, chỉ cúi đầu.

Nhâm Sơ cũng cảm giác được Đổng Nghệ không có ghét mình như lần trước ,phỏng chừng Đổng Nghệ cũng biết chuyện mình mỗi ngày đều đợi nàng, nhắc đến đây lại phải cám ơn Dương Nhất, đợi chuyện thành công phải mời cô đi ăn cơm một bữa. 

Nhâm Sơ sau khi gọi những món Đổng nghệ thích ăn liền vẫn nhìn Đổng Nghệ.

Nhâm Sơ nói với Đổng Nghệ rất nhiều chuyện,chuyện từ khi Đổng Nghệ rời bỏ nàng, chuyện tương lai, nàng nói ngoài việc xin Đổng nghệ tha thứ nàng, còn muốn làm cho Đổng Nghệ thay đổi cách nhìn về mình. 

Sự thật chứng minh làm như vậy là đúng , Đổng Nghệ tuy rằng ngoài miệng chưa nói, nhưng trong lòng đã muốn có thay đổi rồi, nàng biết mình nguyện từ bỏ điều kiện học tập tốt ở nước ngoài mà về nước, rời bỏ Nhâm Sơ chính là muốn tìm lại chính mình, cảm thấy thực áy náy, lại nghe đến Nhâm Sơ vẫn không từ bỏ kiếm tìm mình, cảm thấy thực cảm động, hơn nữa Nhâm Sơ còn nói trong 5 năm đó không gặp gỡ nữ nhân nào khác thì Đổng Nghệ trong lòng đã rất rõ ràng. 

Nhâm Sơ thay đổi, Nhâm Sơ năm năm này nhất định sống rất thống khổ cùng tự trách. 

Đổng Nghệ nghe Nhâm Sơ nói, trên mặt tuy rằng không có biểu tình, nhưng trong tâm lại mênh mông . 

Nàng yêu Nhâm Sơ , chỉ là nàng không biết sau năm năm xa cách, tình cảm của các nàng còn có thể lãng mạn như trước hay không, có thể hay không lại thương tổn giống như trước.

Nhưng mà có thể khẳng định Đổng Nghệ lúc này vui vẻ hạnh phúc . 

Nàng quyết định sau khi thử thách Nhâm Sơ một chút sẽ nói cho Nhâm Sơ ý nghĩ của mình. 

Ồ, thì ra Đổng Nghệ cũng phúc hắc như vậy, tiểu Sơ Sơ thật đáng thương a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro