[Bách hợp] Tổng tài lão bà, chờ ta một chút! (Chương 46 - 49)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 46

Lâm Sanh mở cửa chiếc xe Sarah đầy phong cách của Mộ Lưu Yên đẩy nàng vào trong, những nữ nhân trong quán đều nhìn hai người như muốn đánh nhau đến nơi, nhưng mà Lâm Sanh không có tâm trạng để ý.

Lâm Sanh đang nhớ lại đã không biết bao lần nàng gặp phải Mộ Lưu Yên uống rượu say bét nhè như vậy rồi. 

Đối với Mộ yêu tinh, bây giờ nàng thật sự không biết làm cái gì cho phải.

Ngươi cũng đã biết ta nói dối, tại sao ngươi không hỏi ta? Tại sao ngươi không nói ra? Lâm Sanh không phải đứa ngốc, nàng nghĩ về lúc Mộ Lưu Yên ở phòng pha trà hỏi điện thoại là ai gọi tới, lúc ấy miệng mình nói là ngoại công, sau đó nàng cũng không có nghi ngờ. Vốn cứ tưởng rằng nàng tin, không nghĩ rằng nàng lại hoài nghi, Mộ Lưu Yên cũng chỉ vì không muốn vạch trần việc Lâm Sanh nói dối nên mới lựa chọn cách im lặng không hỏi.

"Mộ yêu tinh, thực xin lỗi." Lâm Sanh dùng khăn nhẹ nhàng lau mặt Mộ Lưu Yên, có chút áy náy nói, "Nói cho cùng cũng tại ta không có niềm tin. Vốn dĩ ta nghĩ chuyện quá khứ cứ như vậy sẽ qua, nhưng không nghĩ tới bây giờ nàng ta lại về. Ta nhất thời luống cuống cho nên mới nói dối ngươi." Có lẽ vì Mộ Lưu Yên say rượu nên Lâm Sanh mới có dũng khí nói ra những lời này, ở trước mặt Mộ yêu tinh, nàng là người bình tĩnh, thấy biến cũng không sợ hãi, là người có thể cho nàng dựa vào. Nhưng mà nàng cũng chỉ là một nữ nhân, nàng cũng biết bất an, cũng biết lo âu, có những chuyện nàng cũng không biết phải làm sao. Những cảm xúc tiêu cực này Lâm đầu gỗ đều không muốn cho Mộ yêu tinh biết, nàng thầm nghĩ sẽ chỉ cho Mộ Lưu Yên thấy một mặt mạnh mẽ nhất của nàng, nàng muốn cho Mộ Lưu Yên biết chỉ có Lâm đầu gỗ của nàng mới là tốt nhất.

"Đầu gỗ ——" Bàn tay đang lau mặt cho Mộ Lưu Yên của Lâm Sanh bị nắm lại, "Trong lòng ta không thoải mái." Đôi mắt lại phiếm hồng, mê ly nhìn Lâm Sanh, "Ta không thích như vậy."

Lúc này Mộ Lưu Yên đang ở trạng thái nửa say nửa tỉnh, có thể nói là bảy phần say, ba phần tỉnh.

Nàng nhớ đến một Mộ Lưu Yên nhu nhược lần gặp mặt ở quán karaoke, yêu tinh này cứ thế mà say ngã vào lòng của nàng, sau đó một đoạn nghiệt duyên liền bắt đầu.

"Mộ yêu tinh, hôm nay, chúng ta sẽ đem tất cả nói cho nhau nghe được không? Không cần giấu điều gì trong lòng, ngươi xem, ngươi không sung sướng, ta cũng không thoải mái." Nhìn thấy những sợi tóc tán loạn trên trán Mộ Lưu Yên, ánh mắt Lâm Sanh tràn đầy sự đau lòng cùng thương tiếc, "Ngươi làm cho ta nhớ đến lần gặp mặt thứ hai của chúng ta, lúc ấy, ngươi uống say như chết, đem ta đè trên ghế, sau đó ngươi quát ta ‘Tần Mạt, không cần đi, ngươi đừng rời xa ta’, có lẽ bắt đầu từ khi đó, hai chữ Tần Mạt đối với ta giống như cơn ác mộng. Càng cùng ngươi tiếp xúc, ta càng hiểu được tình cảm của ngươi đối với Tần Mạt rất sâu đậm, nhưng mà ta đã yêu ngươi, ta phải làm sao bây giờ? Ngươi đúng thật là một yêu tinh, đem ta câu dẫn không còn sót lại gì."

Đây là lần đầu tiên Lâm Sanh bĩnh tĩnh đối mặt với vấn đề Tần Mạt, đem tất cả cảm xúc lo lắng bất an nói ra.

Có lẽ là bởi vì Mộ Lưu Yên say, nên hôm nay đem tất cả xả ra, ngày mai nàng chắc cũng không nhớ rõ. Có lẽ là bởi vì say nên mới có thể phun chân ngôn (lời nói chân thật), giống như lần đó nàng ở bên tai mình hô hai chữ ‘Tần Mạt’ đều giống nhau. Có lẽ là bởi vì Mộ yêu tinh say rượu lây qua cả Lâm Sanh. Bằng cách này, đêm khuya an tĩnh hôm nay sẽ dẫn đến phát sinh những suy nghĩ cùng cảm xúc mới lạ.

Tửu lượng của Mộ Lưu Yên vốn rất tốt, nếu không vì trong lòng không thoải mái, nàng cũng sẽ không uống rượu say đến mức này. 

Hiện giờ đã về nhà lâu như vậy, kết hợp cạo gió cùng lau mặt nên men say đã bớt đi nhiều, cho nên tất cả lời nói của Lâm Sanh nàng đều nghe thấy, nàng chưa bao giờ nghĩ Tần Mạt đối với Đầu gỗ lại có nhiều khúc mắc nặng như vậy.

"Đầu gỗ, ngươi vì cái gì sao lại không nói với ta?" Mộ Lưu Yên đem tay Lâm Sanh ôm trên mặt, "Ta chưa bao giờ biết, Tần Mạt như thế lại đối với ngươi có nhiều ảnh hưởng như vậy. Thực xin lỗi." Nhắm mắt lại, khóe mắt không khống chế được, nước mắt liền rơi xuống, "Ta không đề cập tới Tần Mạt là bởi vì ta không muốn nàng sẽ trở thành khoảng cách giữa hai chúng ta, chính vì ta nghĩ như vậy nên ta không biết rằng làm như vậy càng làm ngươi lo lắng." Trong đầu nàng hiện lên nhiều hình ảnh, trong đó có Tần Mạt, có chính mình, còn có Lâm Sanh.

Nàng lúc còn trẻ gặp gỡ Tần Mạt, nụ hoa nở rộ vì người tận tình yêu thương. Đáng tiếc khi người đi xa, để lại hoa một mình đơn độc chống chọi.

Nàng gặp Lâm Sanh vào lúc cuộc đời của nàng đang sa ngã, Lâm Sanh giống như một ánh sáng đem tất cả u ám của đời nàng gói lại rồi tiêu hủy. Có lẽ lúc ban đầu, nàng chỉ muốn xem Lâm Sanh như những tình nhân trước kia, nhưng mà không ngờ rằng trên người Lâm Sanh có cái gì đó hấp dẫn Mộ Lưu Yên, làm cho Mộ tổng tài thay đổi hết tất cả dự tính ban đầu. Nàng nghiêm túc, không hề vui đùa dù chỉ là một chút, nàng thực sự muốn cả hai ở cùng một chỗ. Trong quá trình tìm hiểu nhau, những mảnh vỡ, những nỗi đau trong lòng của Mộ Lưu Yên lập tức được Lâm Sanh nhẹ nhàng hàn kín, chỉ cần cùng Lâm Sanh ở cùng một chỗ, nàng cảm thấy thật ấm áp.

Những bông hoa đung đưa trong gió một lần nữa gặp được người chăm sóc, càng chăm sóc càng phát ra vẻ kiều diễm đẹp đẽ.

Bởi vì có sự che chở của nàng, nên nó mới có thể nở rộ đẹp hơn bao giờ hết, đẹp một cách sặc sỡ lóa mắt.

"Có lẽ đây không phải là một chuyện xưa dễ nghe, như vậy ngươi còn muốn nghe không?" Mộ Lưu Yên kéo Lâm Sanh nằm trên giường, sau đó tựa vào ngực nàng, líu ríu nói, "Nghe xong, ngươi phải hứa rằng sẽ không bao giờ nói dối ta, có chuyện gì đều phải nói cho ta biết."

"Được." Lâm Sanh đem khăn mặt ném trên tủ đầu giường, sau đó ôm chặt thắt lưng Mộ Lưu Yên, "Ta thề, về sau việc gì cũng không dối ngươi, tất cả mọi chuyện đều nghe theo ngươi, ngươi là nữ vương của nhà chúng ta!" Lâm Sanh tuy rằng rất thích khi nghe Mộ Lưu Yên kể chuyện xưa, nhưng mà nàng không hy vọng là áp lực đè nặng xuống bầu không khí của cả hai, cho nên cố ý dùng giọng điệu vui vẻ nói, cứ coi như là vì Mộ yêu tinh đi.

Khuôn mặt Mộ Lưu Yên bỗng hồng hồng hiện lên một chút xấu hổ, thẹn quá hóa giận đành cắn lỗ tai Lâm Sanh một phát.

Mùi rượu trên người Mộ yêu tinh tỏa ra trên mặt Lâm Sanh, làm cho nàng nhịn không được nổi một trận nhộn nhạo.

Mộ Lưu Yên không có chú ý đến biểu hiện kia của Lâm Sanh, đôi mắt trong suốt bắt đầu mông lung, thanh âm cũng dần dần dịu lại, "Đó là khoảng thời gian ta học trung học, bởi vì trong nhà quan hệ của ta và mẹ không được tốt, cho nên ta chọn dọn vào kí túc xá ở trường. Sau đó ta gặp được Tần Mạt. Nàng là bạn cùng phòng của ta, cũng là bạn học chung trên lớp. Nàng là một người chói lóa, học lực giỏi, người cao ráo cũng rất đẹp trai, các lão sư cùng các bạn trong trường đều yêu mến. Khi đó tính tình của ta không đàng hoàng giống như bây giờ, ngược lại có chút im lặng khó gần, cho nên cũng không có ai thân với ta. Nhưng mà cho dù những người khác không thích ta thì Tần Mạt đối đãi với ta cũng rất tốt. Trung học cùng Tần Mạt ở chung, ta dần dần thích chiếm hữu nàng, sau cứ tự nhiên như vậy chúng ta liền cùng ở chung một chỗ. Ta vẫn thường nghĩ cả hai sẽ ở bên nhau cả đời." Nói xong, nước mắt không kìm được lại rơi xuống, tay cầm lấy vạt áo Lâm Sanh, khóc nói, "Ba năm, chúng ta ở cùng một chỗ suốt ba năm. Nàng là người đầu tiên ta yêu, vậy mà vì sau khi biết ta là người thừa kế của Mộ Thị liền tìm cách xa lánh ta, cuối cùng nàng nói nàng muốn đi Pháp du học cho nên muốn chia tay. Ta nói ta có thể đợi. Nhưng kết quả là nàng nói với ta, nàng không tin vào tình yêu xa, càng không tin cái gọi là chờ đợi. Nàng phải đi nên nhất quyết phải làm rõ ràng, nàng hỏi ta còn muốn lưu luyến cái gì?" Nói tới đây, Mộ Lưu Yên đã muốn khóc không thành tiếng, mà Lâm Sanh cũng nhịn không được hốc mắt đã đỏ.

Tần Mạt, người này rất tuyệt tình. Cho nên bản thân nhất định phải trải qua sự mất mát mới hiểu được.

Lâm Sanh không biết nên nói cái gì, cũng không biết nên làm cái gì, chỉ có thể vỗ nhẹ lưng an ủi Mộ Lưu Yên.

"Ta nghĩ phải chứng minh cho nàng xem, ta có thể chờ. Nhưng là ta chờ tới lúc, cũng là lúc nàng cùng người khác dây dưa cùng một chỗ. Ngươi có biết lúc đó ta tổn thương bao nhiêu không? Gia đình còn cho ta xem hai nàng đi đâu cũng có nhau, tình chàng ý thiếp chụp ảnh khắp nơi. Khi đó, ta thậm chí còn uống thuốc ngủ tự tử." Đoạn chuyện cũ quá tối tăm, chỉ cần nghĩ lại, Mộ Lưu Yên không tự chủ được cả người phát run, "Hoàn hảo, ta vẫn còn sống sót."

Nghe đến đó, trái tim Lâm Sanh thật sự bị nhéo đau rất dữ dội, ôm chặt nữ nhân trong lòng, giống như cảm thấy được nàng vừa gầy đi rất nhiều.

Lâm Sanh chỉ hận không quen biết Mộ yêu tinh sớm hơn, nếu như vậy nàng đã không phải khổ sở như vậy.

"Đầu gỗ, ngươi với nàng khác nhau." Mộ Lưu Yên ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng chạm hai má Lâm Sanh, "Tại sao có thể giống nhau được? Đầu gỗ của ta chắc chắn không thể làm cho ta thương tâm, đúng hay không?" Cắn môi thật mạnh nhìn vào hai tròng mắt màu xanh nhạt của Lâm Sanh, "Đầu gỗ, ta không biết đã nói với ngươi chưa, ta rất thích đôi mắt của ngươi, tựa như là biển rộng bao dung ta, làm cho ta không hề cảm thấy bất an."

Lâm Sanh cảm động chưa từng có, trong lòng tràn đầy sự yêu mến và thương mến người nữ nhân này.

Mộ Lưu Yên có rất nhiều mặt, nàng vẫn cho rằng nàng có thể đã hiểu được gần hết con người Mộ yêu tinh, nhưng mà không nghĩ tới lòng của nàng lại được làm từ đậu hủ.

Nàng chính là đem đau thương chôn ở trong lòng, mặc cho nó hư thối ra.

Lâm Sanh mở miệng thở dốc, nàng không biết nên nói cái gì để có thể diễn tả được cảm xúc phức tạp trong nội tâm của nàng hiện giờ.

"Đầu gỗ, Tần Mạt là mối tình đầu của ta, nàng lại làm cho ta đau như vậy, cho nên ta chắc chắn đối với nàng một chút cảm giác cũng không còn. Chắc chắn tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện tái yêu, ta đem tình yêu của ta giao cho một Đầu gỗ ngu ngốc là ngươi, cho nên đối với nàng hoàn toàn không có yêu." Mi mắt rũ xuống, tiếp tục nói nhỏ, "Ta không muốn cùng nàng trở thành kẻ địch, dù sao thì ta với nàng cũng từng yêu nhau như vậy. Ta không hy vọng mối tình đầu của ta kết quả cuối cùng cho ra một đôi cừu nhân, cho nên đối với Tần Mạt ta lựa chọn hình thức làm bằng hữu. Ngươi hiểu chưa?"

Hiểu chưa? Có lẽ hiểu rồi, có lẽ vẫn chưa hiểu rõ đi.

"Mộ yêu tinh, có một câu ta vẫn muốn hỏi ngươi." Lâm Sanh hôn trán Mộ Lưu Yên, "Nếu như không có ta, ngươi sẽ quay lại với Tần Mạt sao?" Cái này đối với Lâm Sanh có thể nói là một cái khúc mắc, nếu như không có đáp án xác thực, nàng sẽ cảm thấy được bản thân như một người thứ ba, chặn ngang tình cảm giữa Tần Mạt và Mộ Lưu Yên. Tuy rằng nàng sẽ không buông tay, nhưng mà cái cảm giác kia thật sự không thoải mái.

Mộ Lưu Yên đầu chôn xuống khủy tay Lâm Sanh, một lúc sau mới nói nhỏ, "Đầu gỗ, nếu như không có ngươi, sẽ không có Mộ yêu tinh hiện tại. Như vậy ngươi nghĩ rằng Tần Mạt sẽ một lần nữa quay về tìm nữ nhân Mộ Lưu Yên phóng đãng không biết kiềm chế sao? Huống hồ nếu như ngươi không xuất hiện, Tần Mạt sẽ quay đầu sao? Người nàng thích vẫn là Mộ Lưu Yên trong trí tưởng tượng của nàng! Đầu gỗ à, thế giới này cũng không có nếu."

Lâm Sanh nghe âm thanh ai oán của Mộ yêu tinh, không khỏi phì cười, "Cho nên mới nói, khẩu vị của ta thật độc đáo mới thích một Mộ yêu tinh vừa phóng đãng không biết kiềm chế vừa đường hoàng vô cùng!" Đem Mộ Lưu Yên đặt ở dưới thân, ôn nhu nhìn khuôn mặt của nàng, "Có đúng vậy không, yêu tinh của ta!"

Mộ Lưu Yên thấy tư thế này của Lâm Sanh, thuận theo tự nhiên nàng ôm lấy cổ Lâm Sanh, đôi mắt quyến rũ cười, "Đầu gỗ, ngươi không biết là đến phiên ngươi sao?"

Hãn, quả nhiên là yêu tinh, biến hóa thật nhanh chóng.

Lưng Lâm Sanh chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh. Là đến phiên ta kể chuyện xưa ư? 

Vẫn là tốt nhất đem nói hết ra thôi!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: song hưu ngày hai ngày, tổng tài không càng, hội càng khác.

Này chương là này tuần cuối cùng một chương.

Sau đó, nói thêm câu nữa, này văn không ngược. Cũng liền ngẫu nhiên có điểm tiểu rối rắm đi. 

Chương 47

Là đến phiên ta kể chuyện xưa ư? Tốt nhất vẫn là đem nói hết ra thôi!

Lâm Sanh theo bản năng sắp xếp lại các mẩu chuyện, nên thả hồn đi một tí.

Từng chút một hồi tưởng về quá khứ, Lâm Sanh cũng dần dần lâm vào dòng ký ức, "Có thể nói ta sinh ra trong một gia đình có truyền thống âm nhạc. Ở Áo, gia đình của ta chiếm lĩnh lĩnh vực âm nhạc, không ai có thể lay chuyển, cuộc sống của những người trong gia tộc đều dành cho âm nhạc. Có lẽ chỉ có bà nội của ta là ngoại lệ. Lúc ông nội ta đi diễn đã bất ngờ gặp được bà nội, sau đó hai người yêu nhau, phá bỏ rào cản quốc tịch, vượt qua khoảng cách địa lý, bà nội theo ông nội ta đi Áo, rồi sau đó sinh ra cha của ta. Cha ta kế thừa được chất thiên phú âm nhạc của gia tộc, sau đó ở Viện Âm Nhạc Nghệ Thuật Quốc Gia gặp được mẹ ta, mẹ ta giống như bà nội đều là người Trung Quốc, có lẽ vì mối quan hệ với bà nội nên cha của ta rất thích những người phụ nữ tóc đen và mắt đen. Sau đó, bọn họ cũng tiến tới kết hôn." Nửa đầu của chuyện xưa này là tình yêu hoàn mỹ, nhưng mà nửa phần sau lại làm cho người ta thổn thức không thôi.

Ông nội, bà nội, ba ba, mụ mụ, hình ảnh đám người bọn họ hiện lên trong đầu Lâm Sanh, ký ức vừa xa lạ vừa quen thuộc.

"Cha và mẹ ta nhờ âm nhạc mà quen biết nhau, bởi vì âm nhạc mà yêu nhau, bọn họ đắm chìm trong âm nhạc, coi tất cả là nhạc. Có thể nói bọn họ đều cuồng công việc. Nếu bà nội không nghiêm túc hối thúc họ, có lẽ là sẽ không có ta." Lâm Sanh cười cười, "Đến khi sinh ra ta, bọn họ xem như là đã được giải thoát, ta còn chưa cai sữa, bọn họ liền bay đi nơi khác tiếp tục đi diễn." Đối với họ âm nhạc là tất cả, họ không muốn làm cha mẹ, đối với họ đứa trẻ chính là sợi dây trói buộc, nếu không có ông bà nội, không chừng gia tộc đã không có người nối dõi.

Mộ Lưu Yên không ngờ cha mẹ của Lâm Sanh lại như vậy, đối với tuổi thơ của Lâm Sanh mười phần thông cảm. 

Tuy rằng cha mẹ của nàng cũng rất bận rộn công việc, nhưng họ chưa từng không để ý đến nàng, về điểm này mà nói, Mộ Lưu Yên có phần may mắn.

"Bọn họ một năm khó trở về nhà được vài lần, ta chỉ ở nhà xem TV để nhìn bọn họ." Lâm Sanh dường như đang nhớ lại đoạn ký ức mỗi ngày nàng đều ôm búp bê ngồi xem TV chờ tin tức bọn họ, "Ông nội nói với ta, chỉ cần ta ngoan, bọn họ sẽ về gặp ta, cho nên ta rất cố gắng luyện tập đàn dương cầm, vì cây đàn ở nhà cha ta đã từng sử dụng qua. Mỗi lần tiếng đàn vang, ta có cảm giác như ông ấy đang ở bên cạnh nhìn ta." Đây là cách duy nhất của một tiểu hài tử muốn cha mẹ để ý đến nàng, nàng chỉ biết không ngừng cố gắng mới có thể khiến cho bọn họ chú ý đến. Cẩn thận nghĩ lại, nàng mới chỉ là một đứa trẻ, tại sao lại có nhiều bi ai như vậy?

"Đại khái là do ta cũng có thiên phú nên vô tình nhận được danh hiệu ‘Thiên tài âm nhạc nhi đồng’. Sau đó bọn họ quả nhiên là chú ý tới ta. Nhưng đáng tiếc mỗi lần bắt chuyện đều hỏi là ‘Đã luyện cầm đến đâu rồi?’, thật sự là rất chán ghét!" Đầu của Lâm Sanh dần dần gác lên cổ Mộ Lưu Yên, hít hương thơm tỏa ra từ nàng, thản nhiên nói, "Năm mười bốn tuổi ta tham gia màn biểu diễn đầu tiên tại Golden Hall, và đó cũng là lần cuối cùng. Bởi vì cha mẹ ta là những người nổi tiếng trong ngành âm nhạc, nên cũng rất nhiều người đến xem, nghĩ lại có chút buồn cười, nếu như không có bọn họ, thì làm sao ở cái tuổi ấy ta lại có thể bước lên được cái sân khấu kia? Bởi vì tên tiếng Trung của ta chỉ có một từ Sanh, nên ta tự gọi mình là S."

"S. S của M sao?" Mộ Lưu Yên cố ý nói đùa, Lâm Sanh vốn đã là người rất trầm tĩnh, nàng không hi vọng thấy bộ dáng ấy càng thêm trầm tĩnh.

Lâm Sanh nghe xong lời này, thiếu chút nữa là sốc hông, trở mình một cái, quyết định không nhìn Mộ Lưu Yên, nói tiếp.

"Một năm sau ông nội qua đời, bà nội mang theo ta trở về Trung Quốc, còn bọn họ thì tiếp tục giấc mộng âm nhạc." Nói đến đây, ngữ khí của Lâm Sanh rõ ràng mang theo sự khinh miệt cùng khinh thường, "Một đôi không xứng đáng để ta kêu tên!"

"Đầu gỗ ——" Mộ Lưu Yên không biết nên nói gì, nên chỉ gọi tên Lâm Sanh, nhẹ nhàng an ủi nàng.

Tuổi thơ như vậy, nàng không biết lý giải ra sao, cũng không cách nào hiểu được.

"Ta chán ghét âm nhạc, nhưng mà không hiểu sao ta không thể bỏ được nó." Lâm Sanh tự giễu chính mình, "Bà nội có lẽ hiểu được suy nghĩ của ta, bà luôn luôn nói 'Chơi một bài cho ta nghe đi', ta không cự tuyệt được, ở sâu trong lòng, ta vẫn còn rất thích nó. Ta cùng bà nội hai người sống nương tựa lẫn nhau, ở trong trái tim, ta đã không có cha mẹ. Bà nội ngoài miệng không nhắc về họ, nhưng ta biết bà vẫn nghĩ về họ."

Nhắm mắt lại, nhớ lại thời điểm cuối cùng, Lâm Sanh tựa hồ như nhớ lại khoảnh khắc kia, cả người không kìm được run rẩy.

"Năm ta mười sáu tuổi, khi ta ngủ dậy kêu bà, mới phát hiện ra bà đã không còn thở." Lâm Sanh cắn môi, oán hận rồi nói, "Mà bọn họ lại có thể không phải là người đến đầu tiên, khi mà bọn hắn tới, tang lễ của bà nội đã được tổ chức xong xuôi. Ba ngày, mất cả ba ngày bọn họ mới đến. Ta không cần biết bọn họ là gặp phải bão hay sương mù, bọn họ phải là người đến đầu tiên! Ta chán ghét bọn họ nên không cùng họ trở về, ta ở lại nơi này, sau đó bọn họ để lại cho ta một số tiền lớn rồi rời đi. Trong nhà chỉ có một mình, ta cảm thấy được sắp điên tới nơi, sau đó vô tình biết đến đua xe, và thế là ta bắt đầu theo đuổi đam mê tốc độ, khi đó có lẽ đó không phải là một ý tưởng tồi đối với một người gần như đã chết là ta."

Đó là lúc Lâm Sanh sa đọa, nhưng nàng không có tìm đến ái tình.

Mộ Lưu Yên ôm chặt Lâm Sanh, lẳng lặng nghe chuyện xưa của nàng.

"Bỗng có một ngày ta đột nhiên tỉnh ngộ, bà nội chắc bà cũng không hi vọng cuộc sống của ta sẽ đi xuống như vậy? Cho nên ta nghiêm túc đi tìm việc, cuối cùng đi tới Mộ Thị trở thành một Tiểu Bạch Lĩnh." Chuyện xưa của Lâm Sanh không phải là một câu chuyện đặc sắc, nó chỉ là một câu chuyện xưa, không có những chuyện tình, không có những gút mắt về sinh tử, nó chỉ là một câu chuyện về gia đình bất hạnh mà thôi.

"Đây chính là chuyện xưa của ta, chắc là không có thú vị." Lâm Sanh bản thân cũng hiểu được chuyện này không hề thú vị, đối với những chuyện mà Mộ Lưu Yên từng trải hình như có điểm không đáng để nhắc tới.

"Đầu gỗ, ta rất tiếc về gia đình ngươi." Mộ Lưu Yên vuốt những sợi tóc mềm mại của Lâm Sanh, giống như thấy được con người trước đây của Lâm Sanh, nàng rất lo lắng cùng bất lực, "Về sau, có ta cùng ngươi, mãi mãi."

Hai người có hai sự trải nghiệm khác nhau, một người là vì tình yêu, một người bởi vì gia đình, mặc dù hai chuyện không thể so sánh với nhau, nhưng mà nói đến sự thật thì cả hai người đều bị thương. Biết được quá khứ của đối phương, cả hai càng vô tình dễ dàng đến gần nhau hơn.

"Mộ yêu tinh, lời này phải là ta nói với ngươi mới đúng?" Lâm Sanh nắm năm ngón tay của Mộ Lưu Yên, ngẩng đầu nhìn đại mỹ nhân trước mặt, "Ta sẽ luôn luôn bám theo ngươi! Cho dù ngươi muốn chạy, ta cũng sẽ không để cho ngươi chạy!" Giơ tay Mộ Lưu Yên lên, Lâm Sanh hôn một hơi, "Kỳ thật, ta thấy mình như một người quý ông, thật sự."

"Đừng ngắt lời, nói, chiều hôm nay cú điện thoại kia rốt cuộc là của ai?" Vuốt ve đôi tay đang tác quai tác quái của Lâm Sanh, Mộ Lưu Yên bắt đầu thẩm vấn, "Có phải là có hồ ly tinh nào đó muốn câu dẫn ngươi?" Nhéo hai má Lâm Sanh, "Còn không mau khai thật!"

Nơi này trừ ngươi ra, còn có ai là hồ ly tinh?

Lâm Sanh nhịn không được trong lòng hô to.

Trắng trợn liếc mắt Mộ yêu tinh một cái, Lâm Sanh tức giận nói, "Còn có thể là ai? Không phải là người yêu cũ của ngươi, Tần Mạt sao? Công nhận nàng ta thực lợi hại, còn gọi điện thoại muốn tuyên chiến với ta! Giống như nếu không đem ngươi trở về tay nàng ta, nàng ta liền không cam tâm."

Mộ Lưu Yên quay đầu, ánh mắt không thể tin nhìn Lâm Sanh, "Tần Mạt?" Hàng vạn hàng lần nghĩ đến, nàng vẫn không ngờ đó là điện thoại của Tần Mạt, "Nàng có ý gì?"

"Có ý gì? Còn không phải muốn cướp ngươi từ trên tay ta đi ư!" Lâm Sanh nhớ tới cú điện thoại của Tần Mạt liền nổi đóa, "Dù sao cũng không nên nhắc đến nữa."

Mộ Lưu Yên cau mày, Lâm Sanh nếu đã nói như vậy, nàng hoàn toàn tin tưởng.

Hiểu lầm đã được cởi bỏ, sau khi đã hiểu được tình cảnh cùng tình cảm của đối phương, Mộ yêu tinh đã muốn thiên vị Lâm Sanh.

"Đầu gỗ, ta không muốn cùng nàng ta biến thành kẻ thù, nhưng mà giống như ——" nàng ta muốn phá hư hạnh phúc của ta ư! Nghĩ đến như vậy, cơ thể cùng tinh thần Mộ Lưu Yên đột nhiên có chút mệt mỏi.

Nàng chính là không nghĩ đến mối tình đầu lại tạo nên một đoạn cừu hận, tạo nên một đôi cừu nhân, Tần Mạt thật là, quá khứ đã như vậy, ngươi cần gì phải làm như thế?

Nếu như nói lúc ở Paris nàng còn do dự, thì bây giờ nàng cùng Lâm Sanh nước đã hòa sữa, lòng của nàng đã không muốn chứa thêm ai khác.

Hiện tại Mộ Lưu Yên rất rõ nàng đang muốn cái gì.

Mà Tần Mạt tuyệt đối không phải là người nàng muốn.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: vốn đâu, tôi cũng muốn tại đây dạng đích trường hợp hạ làm cho mộ tổng phản công, nhưng là viết đến nơi đây tựa hồ trận này cảnh không thích hợp. Cho nên, ta cần tìm cơ hội khác.

Chương 48

Mộ Lưu Yên nếu đã biết được chuyện này thì không thể mặc kệ xem như không có chuyện gì, huống hồ Tần Mạt còn nhắm vào Lâm Sanh, nhưng mà cũng là do mối quan hệ của nàng, nếu lúc trước ở Pháp nàng không do dự thì hôm nay chắc cũng không có khả năng xảy ra sự tình hôm nay.

Nghĩ như vậy nên nàng có chút áy náy.

Phiền toái lần này xem như là nàng đem đến cho Lâm Đầu gỗ.

Mộ Lưu Yên vốn nghĩ nên điện thoại hỏi tội tên kia, nhưng nghĩ lại thì không phải sắp tới Tần Mạt sẽ về sao? Việc này phải gặp mặt bảo hắn giải thích thì tốt hơn, mình làm vậy cũng đã khách khí để lại cho hắn ít mặt mũi lắm rồi, mà nể tình thì cũng không có nghĩa là mình và Tần Mạt có thể quay lại với nhau, nàng ta tại sao lại ngu ngốc như vậy? Còn dõng dạc tuyên bố phải chia rẽ ta và Đầu gỗ, đây không phải là ngươi tự mình rắc rối ư?

Cũng may mắn Đầu gỗ không phải là người không hiểu lý lẽ, nếu không thì ta và nàng đã cãi nhau rồi!

Nhìn xem, Đầu gỗ của nhà chúng ta tình nguyện chịu ủy khuất, nói dối Mộ Lưu Yên để tự giải quyết một mình, tuy rằng làm như vậy Mộ Lưu Yên không thích, nhưng nghĩ đến nàng vì mình mà tâm trạng lo lắng nên vẫn rất cảm động.

"Đầu gỗ, ta muốn ăn sườn heo chua ngọt ——" Mộ Lưu Yên nhìn một chồng văn kiện đang chờ nàng kí tên trước mặt, cảm thấy có chút đau đầu. Khi đang yêu mà bị công việc cản trở thì rất là đáng ghét a! Mộ yêu tinh đương nhiên cũng cảm thấy như vậy, nhưng mà nếu như chỉ lo yêu đương thì nàng sẽ phá sản mất, nếu như nàng không phải là Mộ tổng tài của Mộ Thị thì nàng chắc chắc sẽ ở nhà để cho Lâm Đầu gỗ bao dưỡng nàng.

Mỗi ngày đợi ở nhà, chờ Đầu gỗ về nhà nấu cơm cho nàng ăn, xem TV, đi dạo phố, đây chính là cuộc sống trong mơ của nàng. Mà sự thật thì nàng không thể không đi làm, vì tất cả nhân viên đều chờ nàng phát tiền lương.

"Được rồi." Lâm Sanh làm chức vụ trợ lý này rất nhàn hạ, trên cơ bản là không có việc gì làm. Lúc đầu nàng trở thành trợ lý vì Mộ Lưu Yên muốn làm khó dễ nàng, muốn dùng cả tấn công việc để tra tấn nàng, nhưng mà hiện tại thì hai người đã là một gia đình, Mộ tổng tài đương nhiên sẽ không đem công việc của người khác giao cho Lâm Sanh.

Nàng để cho Lâm Sanh ăn không ngồi rồi là đương nhiên, chứ chẳng lẽ nàng lại để cho những người khác ở công ty nàng tay rảnh chân rỗi ngồi hưởng lương sao?

"Bây giờ ta sẽ đi mua thức ăn, đi trễ sẽ không mua được đồ ngon." Lâm Sanh nhìn đồng hồ trên máy tính, đã hơn mười giờ, lúc này cũng đã hơi trễ.

"Tốt, ngươi đi nhanh đi, à đúng rồi, hôm nay chúng ta kêu Dư Thanh tới ăn cơm chiều đi, ta cũng chưa có dịp cảm ơn nàng!" Mộ Lưu Yên đối với Dư Thanh còn có chút ngượng ngùng, gọi người ta đi uống rượu với mình, kết quả chính mình uống say không biết gì, lại còn để cho nàng gọi điện thoại kêu Đầu gỗ tới đón mình, thật là mất mặt! Cũng may mắn là Dư Thanh đã quen nên chắc không chừng sẽ không có chọc nàng đâu.

"Ừ ta biết rồi." Lâm Sanh gật gật đầu, đột nhiên có phần cảm thán cuộc sống bây giờ, bản thân mình hình như đã bị cuộc sống an nhàn hủ hóa (làm cho sa đọa), công và tư đều chẳng phân biệt được.

"Vậy buổi trưa ngươi không cần về công ty ăn cơm với ta, nhớ bộc lộ tài năng để Dư Thanh còn ngưỡng mộ ta!" Mộ yêu tinh ý tứ muốn khoe khoang, ta sẽ cho ngươi xem tay nghề của Đầu gỗ nhà ta!

Thời gian đi làm, thời gian đi mua thức ăn đều được tổng tài phê chuẩn, liệu có ai có được vinh hạnh này như ta?

Từ lúc cùng Mộ Lưu Yên ở cùng một chỗ, thời gian đi làm cơ bản là không có việc gì để làm, nàng chỉ biết ngâm mình trên máy tính chơi game, thỉnh thoảng thì ngẩn người nhìn Mộ yêu tinh, sau đó một ngày liền qua đi.

Nghĩ lại thật là có cảm giác như một tiểu bạch kiểm.

Trù nghệ của Lâm Sanh đương nhiên không cần phải nói, ngươi xem Mộ yêu tinh kén ăn như vậy còn nuôi dưỡng được nữa là.

Mộ Lưu Yên gọi điện thoại kêu Dư Thanh đến nhà Đầu gỗ ăn cơm, sau đó lại tiếp tục công việc.

Có Đầu gỗ ở bên nàng thật đúng là không có tâm trạng làm việc, hiện tại Đầu gỗ đi rồi, nên trạng thái của nàng được khôi phục.

Đến giờ nghỉ trưa nhận được tin nhắn bảo nàng mau đi ăn cơm, trái tim ấm áp lạ thường, đây đúng là cảm giác được người khác quan tâm a!

Nếu Lâm Sanh ở cạnh, chắc chắc sẽ kéo nàng đi ăn cơm, Lâm Sanh không ở cạnh, đều nhắn tin nhắc nhở nàng phải nhớ ăn cơm. 

Đây là Đầu gỗ của nàng, từ một chuyện nhỏ như vậy có thể thấy rằng nàng rất cưng chiều mình.

Có người vợ như vậy, còn muốn cầu gì nữa a!

Lâm Sanh đi mua nguyên liệu, sau đó nhắn tin nhắc nhở Mộ Lưu Yên phải đi ăn cơm, còn về phần bản thân thì tùy tiện nấu một gói mì ăn liền ăn cho qua.

Thật ra Lâm Sanh là người mặc dù có tay nghề rất tốt, nhưng nhà chỉ có một người, còn phải rửa chén và vân vân rất phiền toán nên tùy tiện ăn bát mì là xong. (Chung quy là làm biếng ~)

Nếu không vì Mộ Lưu Yên thích ăn cơm nàng nấu, không chừng nhà của các nàng cũng không có nổ súng. (Ở đây chắc là về việc ai rửa chén ấy mà ~ )

Ở cùng Mộ Lưu Yên, Lâm Sanh cảm thấy mình thật giống hiền thê lương mẫu.

Ngươi xem, chỉ cần lão bà hô một tiếng, nàng liền bật người như điên trở về nhà nấu cơm.

Song có điều là nàng cũng rất thích như vậy.

Lúc rảnh rỗi nhàm chán, Lâm Sanh cũng từng hỏi qua vị tiền bối kia của nàng, tiền bối nói với nàng rằng nàng là một tiểu công mà lại chăm sóc lão bà vĩ đại như thế, chỉ cần nàng nằm dưới là có thể yêu cầu phía trên làm này làm kia, tiền bối kia hỏi nàng nghĩ như thế nào? 

Lâm Sanh nghĩ nghĩ, vẫn là tiếp tục như cũ thì tốt hơn.

Thỉnh thoảng nàng cũng có thể nằm dưới, nhưng mà nếu luôn luôn nằm phía dưới ... nàng không thể tưởng tượng được.

Nàng không có được dáng phong tình của Mộ yêu tinh, hơn nữa cùng Mộ yêu tinh ở cùng một chỗ nàng đã bị giáo huấn tư tưởng phải làm công, nếu như hiện tại để cho nàng nằm trên, chuyện này làm sao có thể chịu nổi? Đã lâm vào cuộc sống có thói quen nuôi dưỡng người khác như thế này, cứ coi như là bình thường đi!

Đây là lần đầu tiên Dư Thanh đến nhà Lâm Sanh, nhìn vào ngôi nhà rất ấn tượng nên lại nhìn Lâm Sanh với cặp mắt khác xưa ba phần.

Đi theo Mộ Lưu Yên vào trong nhà, Dư Thanhngửi thấy mùi đồ ăn thơm lừng, làm cho nàng vốn đang đói dạ dày lại bắt đầu kêu gào lên.

"Dư Thanh, ngồi tự nhiên, ta đang làm một vài món ăn chính." Lâm Sanh từ phòng bếp nhô đầu ra, sau đó hướng tới Mộ tổng tài đang đổi giày nói, "Mộ yêu tinh đừng cởi giày, nước tương dùng hết mất rồi, ngươi đi mua một chai đi."

"A? Ta đi?" Mộ Lưu Yên chỉ chỉ cái mũi của mình, đời này nàng không có quá một lần đi mua đồ dùng trong bếp, trước kia đều là bảo mẫu lo hết, số lần nàng bước vào siêu thị cũng đếm trên đầu ngón tay.

"Chẳng lẽ ta đi sao?" Lâm Sanh nhìn nhìn phòng bếp, nhìn nhìn lại Mộ Lưu Yên, "Ngươi biết nấu cơm?"

Khuôn mặt Mộ Lưu Yên 囧, đưa mắt nhìn về phía Dư Thanh, người đang làm bộ như không có nghe thấy gì.

"Thanh Thanh, chúng ta đi chung đi!" Nàng đường đường là tổng tài của Mộ Thị vậy mà ngươi lại bảo nàng đi mua nước tương ... 

"Ta rất mệt a, cho ta ngồi một chút." Dư Thanh giả vờ như không nghe thấy gì, ngươi bảo nàng phải bước vào đôi giày cao gót 6cm một lần nữa sao? Không bao giờ! Ta cũng đâu phải là lão bà của Lâm Sanh, nên để cho lão bà của nàng đi thôi.

"Mộ yêu tinh, nhanh lên, khu đối diện có một cái siêu thị nhỏ đấy." Lâm Sanh không nghĩ tới nước tương lại hết lúc này, nàng lại không thể phân thân, càng không thể để cho vị khách mời là Dư Thanh đi được. Vậy đành phải kính nhờ Mộ yêu tinh đi.

Mộ tổng tài thấy chuyện này không thể xoay chuyển được nữa, đành chỉ có thể chạy ra ngoài mua nước tương.

So sánh với việc phải nấu cơm, đi mua nước tương vẫn là tốt hơn!

Sự thật chứng minh Mộ tổng tài không hổ danh là tổng tài, đi mua nước tương làm người ta thật xấu hổ.

Mộ yêu tinh dùng chìa khóa mở cửa bước vào trong, Dư Thanh nháy mắt liền hóa đá, sau đó Lâm Đầu gỗ đi ra để lấy nước tương cũng liền hóa đá.

Không thể không cảm thán, Mộ yêu tinh thật đúng là nhân tài! Không biết nấu ăn thì cũng có thể không nói, đằng này...

Thấy nàng đem về một túi đựng đầy chai nước tương, bên trong đủ loại có ít nhất hơn mười chai.

"Ta không biết ngươi muốn mua loại nào cho nên ta mua tất cả đem về." Mộ Lưu Yên ánh mắt nhìn về hướng khác, sau đó đem nước tương đem giao cho Lâm Đầu gỗ, xoay người nhào lên ghế salon, thật là mệt mỏi quá a! Vừa rồi lúc tính tiền nhìn thấy ánh mắt của nhân viên, nàng thề tuyệt đối sẽ không quay lại đó lần thứ hai, có chết cũng không đi.

Lâm Sanh cầm trên tay một túi nước tương lớn, dở khóc dở cười.

Xem ra nhà của các nàng sẽ rất lâu không cần mua thêm nước tương.

Mộ yêu tinh, ngươi tại sao lại đáng yêu như thế này?

Ngươi thật sự rất ngốc a!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ta cảm thấy được Mộ yêu tinh đã rất cố gắng rồi ha~ 

Chương 49

Dư Thanh lần đầu tiên thấy được sự hiểu biết của Mộ Lưu Yên về chuyện phòng bếp, nàng thật sự bị ấn tượng. 

Mặc dù nàng cũng giống Mộ Lưu Yên, không phải là người có thể vào bếp. Nhưng ít nhất nàng cũng có thể làm được vài món ăn đơn giản, cho dù hương vị của nó không được tốt lắm, nàng càng không phải là mẫu người đi siêu thị mua tận mười chai nước tương cùng một lúc. ORZ, Lâm Sanh, ta thật có chút cảm thông cho ngươi, ngươi làm sao có thể nuôi được con ong chúa này a?

Trước kia Mộ Lưu Yên đầy phong tình vạn chủng, sức quyến rũ không ai có thể cưỡng lại, đẹp đẽ phi phàm, mình đi ngay cạnh nàng, mười lần có tận chín lần mình được xem như người vô hình. Nếu như những người thầm thương trộm nhớ trước kia của Mộ Lưu Yên nhìn thấy nàng hiện giờ, không chừng một hàng dài theo đuổi chưa chắc còn một bóng người. 

Dư Thanh nhìn thoáng qua Mộ tổng tài, quyết định ngồi cách xa nàng một chút, tránh cho cuộc sống ngu ngốc ấy lây qua cho mình.

"Thanh Thanh, ta đã nói với ngươi, Đầu gỗ nhà của ta nấu ăn rất ngon, ngươi lần này rất có lộc ăn!" Mộ Lưu Yên từng phá hủy phòng bếp nên bị Lâm Sanh cấm tiến vào bếp, vậy nên bây giờ nàng đang ngồi tại phòng khách xem TV cùng Dư Thanh.

"Thật vậy sao?" Quay đầu nhìn thoáng qua phòng bếp, "Ngươi thật đúng là không biết xấu hổ! Ngươi không nghĩ tới việc nấu ăn cho Lâm Sanh nhà ngươi à? Không phải người ta thường nói, nhìn người mình yêu ăn cơm của chính mình nấu thì rất hạnh phúc hay sao? Xem ra Lâm Sanh nhà ngươi có lẽ đã hiểu được câu ấy." Dư Thanh có hơi khó chịu với Mộ Lưu Yên hiện tại, cả nàng và mình đều là tổng tài, tại sao lại có khác biệt lớn như vậy? Mình thì vội vã gần chết, nàng thì về nhà còn có người làm cơm chiều sẵn cho, thật là ghen tị!

"Nhưng là ta làm không được a!" Mộ Lưu Yên cũng rất muốn, nhưng vấn đề là nàng thực sự không có tay nghề.

"Không việc gì là không thể, quý tại tâm ý (*)." Dư Thanh cầm cái điều khiển từ xa chuyển kênh, bình thản nói.

Dù sao thì làm ra bản thân còn khó ăn được, đem cho Lâm Sanh ăn, nàng thấy ngươi vất vả như vậy chắc không thể nào đả kích ngươi đâu!

Mộ Lưu Yên nghĩ nghĩ, Dư Thanh nói cũng đúng, mình ăn cơm Đầu gỗ làm, mình cảm thấy rất vui vẻ. Vậy nếu Đầu gỗ ăn cơm mình làm, chắc chắn rằng nàng cũng sẽ rất cao hứng. Không có gì là không thể, ta không thể vĩnh viễn như vậy được!

Mộ yêu tinh âm thầm quyết định, mấy ngày nữa sẽ làm một bữa cơm cho Đầu gỗ ăn, nàng nhất định sẽ rất vui.

Như vậy mình cũng sẽ chứng minh mình hoàn toàn không phải là nữ nhân ngu ngốc không biết nấu ăn! Không cần khinh thường nàng, nàng cũng có thể nấu ăn.

Dư Thanh có thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra vì đây là chủ ý của nàng, Lâm Sanh chắc chắn sẽ gặp bi kịch, nhưng chắc sẽ không nghiêm trọng như vậy. Nhưng mà nàng cũng hiểu được một chân lý tuyệt đối không thể thay đổi, đó chính là lực sát thương của Mộ Lưu Yên đối với đồ ăn. 

Một bữa cơm giữa khách và chủ nhà. 

Dư Thanh lại nhìn Lâm Sanh bằng một cặp mắt khác xưa, người này thật sự tốt, riêng về tay nghề nấu ăn thì đã rất tốt rồi.

Lần này có lẽ Mộ Lưu Yên đã tìm được người mà nàng có thể phó thác cả đời, người này còn cưng chiều nàng như bảo bối.

Không tồi! Rất tốt!

Ngay lúc ba người đang trò chuyện vui vẻ, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

Lâm Sanh nghi hoặc nghĩ nghĩ, nhà nàng đâu còn ai khác biết địa chỉ, nhưng rồi nàng cũng phải đi mở cửa.

Nhìn từ mắt mèo (*) Lâm Sanh đã biết được vị khách không mời này là ai, mở cửa, nhìn thấy một người có mái tóc vàng đang mỉm cười, nàng kéo cái vali nhỏ của người ấy vào trong, "Sarah? Sao ngươi lại ở đây? Sao chỉ có một mình ngươi?" Ngất, tại sao không ai báo trước cho ta?!

Quay mắt nhìn về phía Sarah, tuy rằng có cảm giác không được tự nhiên nhưng Lâm Sanh vẫn nói tiếng Pháp rất chuẩn.

"Sen, ba ba nói ta ở đây vài ngày, bởi vì ta muốn làm quen trước khi vào đại học nên ta đến sớm để khảo sát một chút." Sarah nhìn Lâm Sanh, rồi nhìn vào bên trong, "Ngươi không cho ta vào sao? Còn nữa, về sau ta sẽ nói tiếng Trung, bởi ta đến đây là để đi học! Nên phải rèn luyện thường xuyên!"

Lâm Sanh có chút nhức đầu, nhưng ngại mặt mũi ngoại công nên cũng không dám nói gì, "Ngươi có chắc là ngoại công đồng ý không?" 

"Ngươi có thể gọi điện hỏi ba ba." Sarah nhún nhún vai, không có ý thức mình là khách nhân, cứ như vậy liền theo Lâm Sanh đi vào.

Mộ Lưu Yên nghe Lâm Sanh nói chuyện thầm nghĩ không tốt, nàng mới chỉ cùng Đầu gỗ ở một chỗ không bao lâu thì lại có vị khách không mời này đến, lại phải ở chung nơi này, thật sự là chán ghét!

Đối với người tiểu di này của Lâm Sanh, Mộ Lưu Yên thấy việc phòng bị rất là cần thiết.

"Thanh Thanh, nàng chính là tiểu di của Lâm Sanh mà ta đã nói với ngươi." Dùng khủy tay đẩy đẩy Dư Thanh, "Thế nào, có hợp mắt ngươi không?" Biện pháp tốt nhất hiện giờ chính là mau đem nàng ta đẩy cho Dư Thanh mang về!

Dư Thanh liếc nhìn Mộ Lưu Yên tư tưởng ô uế, âm thầm ở trong lòng mắt trợn trắng, ngươi có cần nói huỵnh tẹt ra vậy không?!

Nàng từng được Mộ Lưu Yên kể về người tiểu di này, thật sự thì trong lòng nàng cũng nổi lên một chút tò mò cùng hứng thú.

Hiện giờ nhìn thấy được người thật, tất nhiên là phải quan sát kỹ càng.

Về phần Mộ Lưu Yên ý tưởng không thuần khiết, không cần để ý.

Đây là lần đầu tiên Dư Thanh gặp Sarah, ấn tượng đầu tiên chính là một đứa nhỏ xinh đẹp, ngũ quan xinh xắn, khuôn mặt mang nét Châu Âu, đặc biệt tỏa ra hương khí cuồng dã. Phải nói như thế nào đây? Người này rất đẹp, làm cho người ta cảm giác mắt cứ như nhìn nhầm.

"Sarah, ta giới thiệu với ngươi một chút, người này là Dư Thanh, là khuê mật của vợ ta." Từ lúc bị Mộ yêu tinh dạy bảo phải giữ khoảng cách với Sarah, Lâm Sanh đứng đối diện Sarah nói, "Dư Thanh, người này là Sarah, tiểu di của ta." Mộ yêu tinh vì muốn đảm bảo địa vị của chính mình, ra lệnh cho Lâm Sanh ở trước mặt người khác phải nói Mộ Lưu Yên là vợ của nàng, tránh cho những người không có mắt lại muốn theo đuổi Đầu gỗ nhà nàng. Mộ tổng tài không sợ bàn tán, cho nên nàng không quan tâm, nàng còn hy vọng rằng mọi người phải biết điều này!

"Xin chào." Dư Thanh đứng lên hướng về Sarah chìa tay.

"Xin chào." Sarah liếc mắt một cái nhìn Dư Thanh, đương nhiên không nghĩ tới rằng Dư Thanh lại muốn bắt tay, song vẫn là nắm một chút vì nàng không muốn người khác nghĩ mình không có lễ phép, nhưng cũng rất nhanh rồi buông ra.

Mộ Lưu Yên ở bên cạnh nở nụ cười, Thanh Thanh à, hiện tại ngươi đâu phải gặp đối tác bàn chuyện làm ăn, đối với một đứa trẻ vị thành niên, bắt tay làm gì? Thật mắc cười!

Dư Thanh hình như cũng phát hiện được, thoáng có chút xấu hổ nên không nói gì thêm, khóe mắt âm thầm ngắm ba người trong phòng khách đang nghĩ cái gì.

"Sarah ngươi ngồi đi, ta gọi điện thoại cho ngoại công một chút." Lâm Sanh vẫn không tin tưởng, ai biết có phải hay không tiểu di này trốn nhà đi?

"Ừ." Sarah khẽ hừ một tiếng, đương nhiên đối với Lâm Sanh rất bất mãn, "Mộ Lưu Yên, lão công của ngươi như thế nào lại cau có như vậy?" Lần này nàng đến thật ra là vì muốn xem Lâm Sanh sống có tốt không, sẵn tiện đến xem qua nơi mà nàng sắp tới phải vào học, đối với Sen nàng đã muốn từ bỏ. Nhưng có điều nàng vẫn khó chịu khi gặp Mộ tổng tài.

"Nàng cũng vì ngươi mà, tiểu di." Mộ Lưu Yên đã thành vợ của Lâm Sanh, tiểu di của Lâm Sanh hiển nhiên cũng là tiểu di của nàng, thảm thương ở chỗ nàng đã hai mươi sáu tuổi, thế mà lại phải kêu một người mới chỉ vừa vị thành niên là tiểu di, chuyện này làm sao có thể chịu nổi? Nàng nhấn mạnh hai chữ tiểu di, đại khái cũng là muốn biểu thị sự bất mãn.

Một lớn một nhỏ, hai người nữ nhân vì Lâm Sanh mà quen biết, có thành kiến lẫn nhau, đây là một mối quan hệ thật tinh tế, không tốt cũng không xấu.

"Mộ Lưu Yên, ngươi quả nhiên thật chán ghét!" Sarah cau mày không nhìn tới nàng, ngược lại đem mắt chuyển hướng sang nhìn Dư Thanh đang một bên nhắm mắt thư dãn, "Bằng hữu của ngươi so với ngươi vừa mắt hơn nhiều."

Có đối lập mới có chênh lệch, đối với Mộ Lưu Yên đáng ghét thì Dư Thanh có phần thuận mắt hơn.

Hơn nữa Dư Thanh cũng là mỹ nhân hiếm có, không khỏi làm cho Sarah quan sát kĩ.

"Mặc kệ ta." Mộ tổng tài ngoài cười trong không cười nói.

Dư Thanh mở mắt ra đã thấy khói thuốc súng tràn ngập trong phòng, cảm thấy thật bất đắc dĩ, có điều Sarah làm cho cảm giác của nàng vừa rồi mãnh liệt vài phần.

Quả nhiên người này không phải là đứa nhỏ ngoan ngoãn.

Chú thích:

(*) Quý tại tâm ý: ý nói không có việc gì là không thể, căn bản là tâm ngươi có muốn làm hay không thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro