[Bách hợp] Vô lại tiểu sinh (Chương 4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên Gốc: 无赖小生

Tác giả: Ngũ Duyệt 

Thể loại: Bách hợp [GL], cổ đại, ân oán tình thù....

Tình trạng: Hoàn..

Editor: Bum ham hố [ một mình tự sướng, edit cùng beta... khà khà ]

Tình trạng edit: có sức khỏe thì mỗi ngày một chương, không có sức khỏe thì từ từ làm việc, nói chung cố gắng hoàn trong thời gian sớm nhất. 

VĂN ÁN [ta sài đồ mượn thôi la lan nhé ] 

Nàng là một cô nhi, từ nhỏ vì bảo hộ chính mình, nàng nữ giả nam trang.

Nàng từ nhỏ khất thảo vi sinh, giấc mộng là sau lớn lên trở thành võ lâm cao thủ, về phần có làm nữ hiệp hay không, nàng không sao cả, nàng chỉ theo tâm chính mình làm việc, người khác nói nàng không chính không tà......

Nàng không băng tuyết thông minh, cũng không nghĩa bạc vân thiên, ngược lại, nàng là một địa bĩ vô lại, làm cho người ta hận, lại làm cho người ta yêu......

Du đãng giang hồ, đụng tới vô số mỹ nữ, nhưng là, tâm của nàng rốt cuộc yêu chính là ai?

Vô lại tiểu sinh lại lên ai?

___________________________

[Đệ Nhất Chương]

Đêm khuya, thực tĩnh lặng...

Thỉnh thoảng lại có tiếng kêu của côn trùng, càng làm cho không khí thêm vắng vẻ.

buổi tối yên tĩnh như vậy, thế mà, trên nóc của trang viên phía ngoại ô lại nồng nặc mùi máu tươi...

Hơn một trăm người trong trang viên đã bị thảm sát đẫm máu, ngoài kia máu đã chảy thành sông.......

Bốn phía trang viện ngoại trừ tiếng kêu của chim sơn ca cùng tiếng của loại côn trùng nào đó thì chẳng còn âm thanh gì nữa...

Đột nhiên...

"Chưởng môn, đã kiểm tra nhân số, còn thiếu hai người..." Một nam tử thanh âm trầm thấp lên tiếng phá tan đi bầu không khí tĩnh lặng kia.

"Cái gì?" Tuy rằng âm thanh đã bị đè nén lại, nhưng cũng có thể nghe được giọng nói người này có chút phẫn nộ cùng sợ hãi. "Thiếu đến hai người sao?"

"Một tên là quản gia của Âu Dương gia, người kia.." Nói xong trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an, lưỡng lự không dám nói tiếp.

"Còn ai nữa?" Thanh âm cực lạnh phát ra.

"Là Tiểu thư...Âu Dương gia" người nọ ấp úng khẽ nói, trong lòng lại cực kì khủng hoảng. Bởi vì nhiệm vụ đêm nay là cướp lấy ngọc bội, thảm sát toàn bộ Âu Dương gia trang viên, nhổ cỏ tận gốc, không để ai sống sót, thế mà hiện tại, ngọc bội không tìm được, lại để hậu nhân của Âu Dương gia chạy thoát, hắn sợ, tính mạng hắn cũng kết thúc tại đây, cùng làm oan tử cô hồn với hơn trăm người của Âu Dương gia.

"Ngọc bội đâu?" Người được xưng là chưởng môn đang cố gắng kiếm chế lửa giận trong lòng, lạnh giọng hỏi. 

Việc quan trọng nhất của đêm nay là phải lấy được ngọc bội, vì ngọc bội kia được người giang hồ đồn đại có liên quan đến một bộ võ lâm tuyệt học < mọc cánh thành tiên tâm kinh> , nội công tâm pháp của môn võ công này rất cao thâm, còn có một bộ chưởng pháp cùng chiêu kiếm xuất thần nhập hóa, đây là môn võ công đã xưng bá trong võ lâm vào trăm năm trước, nhưng mà người học môn võ công này tuy có lợi hại nhưng lại rất quỷ dị, một số nhân sĩ võ lâm chính phái đã nói < mọc cánh thành tiên tâm kinh> là một môn tà công, tất cả nhân sĩ vô lâm chính phái đã hợp sức truy sát hậu nhân của môn võ công này, tiêu hủy bí tịch, nhưng một số lại ngầm muốn làm của riêng, trong lúc nhân sĩ chính phái đang truy sát, hậu nhân của môn võ công này đột nhiên giống như hơi nước bốc hơi khỏi thế gian này, tìm mãi vẫn không thấy dấu vết, thế là < mọc cánh thành tiên tâm kinh> cũng biến mất hoàn toàn.

Mười năm sau, thật bất ngờ, ở một làng chài hẻo lánh trong một sơn động, có một người đã vô tình phát hiện một cái hộp gấm, trong hộp gấm có một miếng vải bố, trên miếng vải bố đó có viết là < mọc cánh thành tiên tâm kinh>. tuy rằng tìm được tấm vải bố viết chữ < mọc cánh thành tiên tâm kinh>, nhưng cũng vô dụng, bởi vì miếng ngọc bội không còn trong hộp gấm, không biết tung tích, nhưng trên miếng vải bố lại có họa hình dạng ngọc bội, ngọc bội hình dạng là một ngôi sao năm cánh, mặt ngoài khắc một con phượng hoàng màu đỏ của máu.

Người phát hiện ra bí mật này mười năm nay đều ngầm tìm kiếm miếng ngọc bội năm cánh kia. cuối cùng vẫn không có một chút manh mối, nhưng mà cách đây không lâu, trong một lần tình cờ, hắn nghe được có một kẻ xưng là ngọc diện tiêu dao quân Âu Dương Triển trên người mang theo miếng ngọc bội này, do đó, Bùi gia phải chịu mối họa diệt vong...

Nhưng mà, đã thảm sát toàn Âu Dương gia , nhưng vẫn không tìm ra được miếng ngọc bội năm cánh, như vậy đêm nay nhóm người của hắn chẳng phải là làm việc vô ích hay sao, hơn nữa hành vi tàn ác của bọn chúng nếu một mai bị người khác phát hiện, môn phái bọn chúng nhất định sẽ trở thành kẻ địch của võ lâm chính phái,, lúc đó bọn chúng cũng không thể sống yên ổn trên giang hồ, mạo hiểm lớn đến như thế, nếu không tìm được miếng ngọc bội kia...

“Chưởng môn, vậy... kia, ngọc bội, tất cả sư huynh đệ chúng tôi đều tìm hết mọi ngóc ngách trong trang viên Âu Dương gia nhưng vẫn không tìm được." nói xong, trái tim người kia cơ hồ muốn rớt ra ngoài.

“Cái gì” Nghe xong người được xưng là chưởng môn, rốt cuộc cũng không kiềm chế được lửa giận trong lòng, một tay bắt lấy áo người kia nâng lên, giận quát. "Các ngươi làm ăn kiểu gì thế? Ngay cả một miếng ngọc mà tìm cũng không ra, miệng ngọc bội kia không phải ở trước ngực Âu Dương Triển hay sao?"

"Chưởng môn, chúng tôi đã xem qua, nhưng không có" người kia thanh âm run rẩy phát lên.

"Không có?" nghi ngờ. "đã tìm khắp mọi nơi chưa? có phát hiện được mật đạo nào không?"

"Không, không có, chúng tôi đã lật tung mọi thứ ở đây, nhưng vẫn không tìm thấy cơ quan nào."

Người được xưng chương môn buông người kia ra, dùng lực đẩy hắn lùi lại, người kia đứng không vững, ngã ngồi lên mặt đất, lập tức xoay người quỳ xuống cầu xin tha thứ: "Chưởng môn thứ tội, đệ tử nghĩ, miếng ngọc bội kia có phải đã bị tên quản gia cùng tiểu thư của hắn mang đi?"

Người được xưng chưởng môn ngẩn ra, việc này không phải không có khả năng, tuy rằng nữ nhi của Âu Dương Triển vừa tròn một tuổi, nhưng mà không loại bỏ, trong tình thế cấp bách Âu Dương Triển đã đem miếng ngọc bội kia chuyển qua người nữ nhi của hắn đem ra ngoài. "Tên quản gia ôm bé gái nhất định chạy không xa, truyền lệnh xuống, tất cả mọi người mau đi tìm bé gái kia cùng ngọc bội."

"Ân!"

Trời về đêm lại khôi phục sự yên lặng lúc ban đầu, đêm nay đã được định sẵn, có người phải sống kiếp lưu vong...

Quản gia nhà Âu Dương ôm nữ nhi vừa tròn một tuổi của Âu Dương Triển chạy thật nhanh, hắn nhất định phải bảo vệ huyết mạch còn lại của Âu Dương gia, tuy rằng trên người hắn đang mang thương thế, máu từ lòng ngực hắn đang chảy ra, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, nhưng giờ phút này hắn không lo được nhiều như vậy, hắn chỉ biết mình không thể dừng lại...

Nhưng mà trên mặt đất lưu lại nhiều vết máu thế kia, làm sao có thể tránh được người khác lần theo dấu vết mà truy đuổi? Rất nhanh thân ảnh của hắc y nhân đã đứng trên thành, bọn chúng rút kiếm trong tay, cực nhanh chạy tới...

Quản gia tựa hồ nhận thấy đám tặc tử kia đã đuổi kịp hắn, tính thế cấp bách, bất đắc dĩ, quản gia chạy vào một tòa miếu đổ nát, để Âu Dương tiểu thư đang ngủ say nằm xuống, sau đó cởi bỏ tã lót trên người của Âu Dương tiểu thư, đau lòng nói. " Cầu mong Tiểu thư cát nhân thiên tướng có thể tránh khỏi số kiếp này, tha thứ cho Trương Phú không thể bảo vệ tiểu thư được nữa." Nói xong, nghiến răng, xoay người chạy ra khỏi ngôi miếu đổ nát, ở trước cửa miếu dùng tã lót bao lấy một tảng đá lớn, hướng đám hắc y nhân xoay người chạy nhanh, hắn nhất định phải dụ được đám hắc y nhân kia rời đi, hắn hy vọng, lấy cái chết của hắn để đổi lấy huyết mạch duy nhất của Bùi gia, coi như trả lại ân tình của Âu Dương Triển đã từng cứu mạng hắn.

[Đệ Nhất Chương b]

Tám năm sau...

"Bánh bao đây, bánh bao nóng hổi đây, hai văn tiền một cái...."

"Keng, keng, keng, keng... mọi người mau tới đây xem a, có tiền thì ra tiền, không có tiền thì cho một tràng pháo tay, huynh đệ chúng ta trình diên mấy chiêu sở trường, các vị hương thân phụ lão, nếu xem thấy vừa lòng, thì ban cho một ít ngân lượng..." 

"hồ lô ngào đường đây, hồ lô ngào đường thơm ngon, một đồng tiền một xâu..."

thành thị này tuy nhỏ bế, dân cư chừng hơn ngàn người, nhưng dài trên đường mỗi ngày tiếng rao hàng của các tiểu quán đều rất to, tiếng nói chuyện của người người qua lại, âm thanh cười đùa của lũ trẻ cũng tạo ra một mảnh, mỗi ngày đều rất náo nhiệt.

Đột nhiên, có một âm thanh trong trẻo hét lên thu hút mọi sức chú ý của người qua đường. " Ô...., Ô...., ngươi đánh người, ngươi đánh người, ngươi lớn như vậy mà lại đánh tiểu hài tử..., ô... ô", theo thanh âm đó, nhìn đến một đứa trẻ khoảng tám chín tuổi, nhìn không ra là nam hay nữ đang ngồi dưới đất đá hai chân, hai tay lau nước mắt trên mặt, rất nhanh, nhiều người qua lại vây quanh lấy.

Người bán hàng rong cầm lấy nửa cái bánh bao tức giận chỉ vào đứa nhỏ dưới đất gầm lên, " Cút, muốn khóc thì đi nơi khác mà khóc, đừng phá chỗ lão tử đang buôn bán, muốn ăn bánh bao a? Không có cửa đâu, cho dù bánh bao rơi xuống đất ta cũng đem cho chó ăn chứ không bao giờ cho tiểu ăn mày ngươi ăn."

Đứa nhỏ đương khóc nhảy đứng lên, dùng tay áo lau đi hai hàng nước mắt. "Ngươi làm rớt, ta nhặt lấy, phải là của ta."

"Lão tử không ném bỏ, nó vẫn là của ta." bộ dáng người bán hàng rong thật hung hăng, bắt lấy cái bánh bao trên hướng mặt đất ném xuống, lại lấy chân đè lên cái bánh đó nhàu nát, cái bánh bao giờ đã đen thui." Muốn ăn? tốt! lão tử đã bỏ rồi, ban ngươi đó" Người bán hàng rong châm biến, vẻ mặt xem thường.

Người quay quanh bắt đầu thấy bất bình. chỉ trỏ, cảm thấy người bán hàng có chút quá đáng, nếu bánh bao kia đã rơi xuống đất ngươi cũng không thèm thì cho người ta đi, một đại nam nhân mà lại đi chấp nhất với tiểu hài tử. nhưng mà có một số người khác lại giúp đỡ người bán hàng châm biếm tiểu hài tử, tỏ ra xem thường.

Tiểu hài tử kia nhìn thấy cái banh bao bị bẩn trên mặt đất không thể ăn được nữa, nhưng lại nở nụ cười, lộ ra một hàm răng ngay ngắn, nụ cười rất đáng yêu, tiểu hài tử ngồi chồm hổm. nhặt lấy bánh bao trên mặt đất, sau đó đặt lại cái bánh bao vào lồng hấp của người bán hàng rong. "Ngươi như vậy luyến tiếc, ta đem bánh bao trả lại ngươi". nói xong xoay người, vui vẻ chạy đi.

"Ngươi.." nhìn đến cái bánh bao tràn đầy nước bùn, lại bị đạp dẹp nằm kế bên những cái bánh bao sạch sẽ còn lại, có thể thấy được rất là buồn cười, làm cho người bán hàng tức giận đến lồng ngực muốn nổ ra, giận quá cầm lấy cái bánh bao bẩn kia hướng tiểu hài tử ném tới, đáng tiếc không trúng, tiểu hài tử kia đã vui vẻ hòa vào đám người, sau lưng truyền đến âm thanh tức giận của người bán hàng rong.

Tiểu hài tử một chút cũng không để ý đến thái độ tức giận của người bán hàng rong, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn như cũ, cười đáng yêu, vừa chạy vừa nhảy, miệng còn lầm bầm cái gì đó, rất là tiêu diêu tự tại.

Tiểu hài tử ở trong đám người, xuyên qua mấy con phố cùng ngỏ tắt, cuối cùng cũng thoát khỏi khu phố sầm uất, rồi đến một nơi hẻo lánh, đến một đường ngoằn ngoèo, rồi tới một gian miếu đổ nát, nhảy qua thềm cửa, đi vào trong miếu...

"A... ngươi là ai?" Tiểu hài tử thoáng nhìn một góc sáng sủa trong ngôi miếu đổ nát có một vị hòa thượng đầu trọc đang ngồi, sắc mặc tái nhợt, trên ngực có máu, chắc là bị thương.

Hòa thượng kia tuổi chừng năm mươi, mặt mũi hiền lành, giống như một vị cao tăng đắc đạo. Hòa thượng kia nhìn thấy tiểu hài tử cũng hơi kinh hãi, nhưng lập tức khôi phục lại cảm xúc ban đầu, vẻ mặt bình thản, khóe miệng nở một nụ cười. " Miếu nhỏ này là nhà của tiểu thí chủ? Bần tăng trên người mang thương thế, cho ta mượn tạm nơi này nghỉ ngơi?" thanh âm rất từ ái.

Tiểu hài tử hơi nghiêng người, chớp chớp ánh mắt xinh đẹp sáng ngời kia, sau đó tiến đến gần vị hòa thượng, ngồi xổm xuống cách vị hòa thượng không xa, "Ngươi bị thương rồi.?"

Hòa thượng chậm rãi gật đầu, "Đúng vậy bị thương rồi"

"Ngươi chảy nhiều máu quá, sẽ chết đấy" tiểu hài tử nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, nói thêm

"Ha hả...Khụ,khụ,khụ..." Hòa Thượng nhìn lấy khuôn mặt non nớt của tiểu hài tử trưởng thành hơn so với độ tuổi của mình, cảm thấy rất đáng yêu, nhịn không được cười ra tiếng, nhưng vừa mới cười hai cái liền đau đớn ho khan.

"Ôi chao, ngươi đừng cười nữa, cẩn thận kẻo ho chết bây giờ." Tiểu hài tử khẩn trương, nghĩa mẫu của nàng cũng vì chết vì ho.

"Ha ha...Khụ, khụ..." ho một hồi lâu, hòa thượng mới có thể ngừng ho khan, tay đặt lên chỗ bị thương, thở phì phò, hiền từ hỏi : "Tên ngươi là gì a? Nơi này là nhà của ngươi sao? ngươi còn thân nhân không?" Vị hòa thượng cảm giác được tiểu hài tử này cực kì đáng yêu, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng dung mạo lại xinh đẹp không giấu được, mà điều để hòa thượng cảm thấy kinh ngạc là, tiểu hài tử này có cốt cách kỳ lạ, nếu luyện võ sẽ rất tài ba, trong lòng chợt thích thú.

Tiểu hài tử chu miệng, nghiêng đầu nói. "Vậy ngươi tên gì?"

"Bần tăng pháp danh Đạo Ninh" nguyên lại người này là chủ trì Giới luật viện Thiếu Lâm tự, lần này xuống núi chính là dẫn một gã phá giới trở về Thiếu Lâm tự, không ngờ trên đường lại gặp ám toán, bị đâm trọng thương ở ngực, may nhờ khinh công hắn cao cường mới tránh được mai phục của lũ cướp.

"Đạo Ninh?" Tiểu hài tử lẩm bẩm một lần, sau đó gật đầu. "Ân, ta nhớ rồi, nếu ngươi chết, ta sẽ giúp ngươi lập một cái mộ bia, ngươi cứ yên tâm!" Tiểu hài tử cảm thấy Đạo Ninh ra nhiều máu như vậy, sặc mặt tái nhợt, lại còn ho khan dữ dội, tất nhiên sẽ chết, tuy rằng nàng cùng hắn không quen không biết, nhưng nếu vị hòa thượng này đến nhà của nàng, vậy xem như là duyên phận, nàng phải an táng thật tốt cho hắn, nàng không biết chữ, đến lúc đó sẽ nhờ người khác giúp viết hai chữ đó.

Nhìn bộ dáng của tiểu hài tử làm cho Đạo Ninh nhịn không được cười ra tiếng, cười xong, mới nói: "Tiểu muội muội, ngươi vẫn chưa trả lời bần tăng ngươi tên là gì?"

"Ta? Ta gọi là Toái Nhi, làm sao ngươi biết ta là nữ nhi a? người khác đều không đoán ra ta là nữ nhi" [Toái nhi = đứa nhỏ phá phách, tạm dịch zậy a (_ __") ] Toái nhi thực kinh ngạc, nàng cảm thấy vị hòa thượng này quá lợi hại, thế mà cũng nhìn ra nàng là nữ nhi.

Đạo Ninh cười hiền lành, vuốt râu. " Vậy ngươi vì sao phải ăn mặc thành nam hài?"

Toái nhi khoanh chân ngồi dưới đất " Nghĩa mẫu của ta giúp ta ăn mặc thành nam hài tử, người nói như vậy sẽ không bị người khác khi dễ."

"Nga? Vậy ngươi bây giờ còn thân nhân nào không?" Đạo Ninh thu hồi nụ cười trên mặt, nếu hắn không đoán sai, hài tử trước mặt hẳn đã không còn thân nhân nào nữa, nhìn đến quần áo của nàng rách rưới thế kia, trên mặt thì bẩn vô cùng, nhìn qua đã đoán biết là hài tử không ai chăm sóc. 

Quả nhiên, Toái nhi nghe được Đạo Ninh nói như thế, lòng thấy đau buồn, cúi đầu lắc lắc. Nghĩa mẫu nàng mấy năm trước bị bênh nặng, không có tiền trị liệu đã chết rồi, chỉ còn duy nhất một mình nàng, mỗi ngày phải đi ăn xin mà sống, tuy rằng mỗi ngày không thể no bụng, nhưng cũng bình bình an an

" Hài nhi ngoan, không cần khó chịu, lại đây" Đạo Ninh cảm thán, ôn nhu gọi Toái nhi đến bên cạnh hắn

Toái Nhi nhìn thấy Đạo Ninh không giống người xấu, vì thế cũng đi đến ngồi kế hắn. Đạo Ninh giống như người cha vươn tay vuốt ve đỉnh đầu, ôn nhu hỏi. "Vậy ngươi chỉ còn một mình ở đây sao? Ngươi họ là gì?"

Toái nhi lắc đầu, "Nghĩa mẫu nói ta là do nàng lượm về, không biết ta mang họ gì, nghĩa mẫu chỉ gọi ta là Toái nhi, rồi nuôi nấng ta" 

Đạo Ninh gật đầu, vừa muốn nói gì, lại không nói ra được, "Khụ, khụ.."' tiếp tục ho khan, ho lên ho xuống, sắc mặt tái nhợt. Toái Nhi vươn tay vỗ nhẹ sau lưng Đạo Ninh giúp hắn thuận khí, miệng không ngừng nói "Ngươi đừng nói chuyện, ngươi đừng nói chuyện, nghĩa mẫu ta vì ho mà chết.” Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ lo lắng.

"Đạo Ninh thở phì phò, cố gắng giảm ho khan, gian nan nói "Bần tăng không có việc gì, nhưng mà..." thật sự nếu không trị liệu, nhất định sẽ có chuyện, tuy rằng phương thuốc hắn có thể viết, nhưng hắn là một hòa thượng, trên người không có ngân lượng, xuống núi đến nay đều dựa vào hóa duyên, lúc này trên người hắn lại có thương tích, không thể tìm dược vật, lại không có tiền, không có cách nào kêu Toái nhi thay mình mua thuốc, việc này thực sự khó khăn.

"Chỉ là cái gì?" Toái Nhi hỏi lại

"Ai..." Đạo Ninh thở dài, "Chính là...., thương thế trên người cần sớm phải trị liệu."

"Vậy có cần tìm đại phu cho ngươi?" bình thường bị bệnh cũng không cần phải đi mời thầy thuốc? Chính là..." Chính là Toái nhi không có tiền, đại phu nhất định không chịu tới." Nếu nàng có tiền, thì đã gọi thầy thuốc chữa bệnh cho nghĩa mẫu của nàng, nghĩa mẫu sẽ không phải chết, nghĩ đến đây, trong mắt lại tràn đầy bi thương.

"Ai..." Đạo Ninh không đành lòng nhìn thấy Toái Nhi thương tâm, vươn tay hiền hoa vuốt lên đầu Toái Nhi. "Không có gì đâu, không có đại phu cũng không sao, chỉ cần nghỉ ngơi một tí là được rồi." bây giờ chỉ có cách dùng nội công để chữa thương, đợi đến có chút sức lực thì mới tính tiếp, may mắn vết thương ở ngực không còn chảy máu, chỉ cần miệng vết thương không bị nhiễm trùng sưng mũ, chung quy cũng không sao cả.

"Nga, vậy ngươi nghỉ ngơi một chút, ta giúp ngươi tìm dược" Tuy rằng Toái Nhi còn nhỏ, nhưng mà nàng thực không tin bị thương nặng nghỉ ngơi một chút sẽ khỏi, nàng vẫn phải đi ra ngoài giúp hắn tìm một chút dược trở về.

Nhìn thấy Toái Nhi đi ra ngoài, Đạo Ninh nói lớn: "Toái Nhi, ngươi có tiền mua thuốc sao?" 

Toái nhi chậm rãi lắc đầu, nói nhanh. "Ta đã có cách" Nói xong chạy nhanh ra ngoài

"Toái nhi, trở về, khụ khụ khụ..." Tình thế cấp bách, Đạo Ninh không nhịn được lại ho khan

Toái Nhi thấy thế, lại chạy nhanh về, nhẹ nhàng vỗ lưng của Đạo Ninh. "Ngươi đừng nói chuyện, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, ta đã có biện pháp, ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi."

Ho một hồi lâu mới trì hoãn được khí, "vậy ngươi muốn tìm dược gì?"

Toái Nhi ngẩn ra, nàng quýnh lên, thật ra cũng quên việc này, Toái Nhi nhíu mày suy nghĩ, lắc đầu, nàng không phải đại phu, tức nhiên không biết cần dược gì.

"Ngươi có cách gì?" Đạo Ninh lo lắng, nàng chỉ là một hài tử, lại không có tiền, thì có cách gì cơ chứ?

Toái Nhi suy tư một chút. "Ta đi trên đường kiếm kẻ có tiền hóa một ít ngân lượng, như vậy sẽ có tiền mua thuốc." Tên khất cái dựa vào ăn xin mà sống, bọn họ không đem hành vi ăn xin của mình như tên khất cái kia, mà dùng một cách nói khác, là "Hóa" , hóa ngân lượng của người khác thành thức ăn , cho nên bọn họ đem loại hành vi của mình đổi thành hóa duyên, ăn xin cùng hóa duyên của phật gia có điểm giống nhau, duy chỉ có, phật gia là đi đến cửa nhà của người ta hóa duyên, hóa ra thức ăn, còn tên khất cái thì ở bên đường xin tiền, dựa vào đồng cảm của người cho ngân lượng, tuy rằng hai người đều dựa vào sự bố thí của người khác, nhưng người xuất gia so với tên khất cái thì hóa duyên tốt hơn. [Đệ Nhị Chương]

Đạo Ninh sống ở Thiếu Lâm Tự, vẫn nghĩ chỉ có người xuất gia mới có thể đi hóa duyên, đột nhiên lại nghe Toái Nhi muốn hóa ngân lượng, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ tục gia cũng có thể hóa duyên hay sao? Kỳ thật đừng nói hắn là một hòa thượng sống ở thâm sơn lâu năm không biết, dân nghèo sống ở ngoài phố kia cũng chưa chắc biết được, điều này chỉ có những tên khất cái mới có thể đem hành vi xin ăn trở thành hóa.

"Ngươi nói, tìm người hóa duyên ngân lượng để mua thuốc?" Đạo Ninh nghi hoặc hỏi, chỉ sợ mình nghe lầm.

"Ân! đúng vậy." Toái Nhi cảm thấy vị hòa thượng này sao ngu quá, không biết hóa ngân lượng của người khác hay sao, nàng có đi trộm cướp ai đâu? Nàng tuy rằng nghèo, nhưng nàng nhất định không đi trộm cướp, lỡ như nghĩa mẫu trên trời nhìn thấy, nhất định sẽ tức giận lắm.

"Nếu ngươi nói như thế, bần tăng sẽ viết mấy vị thuốc cho ngươi, ngươi giúp ta hóa chúng đem về?" Đạo Ninh cảm thấy ngại ngùng khi để một tiểu hài tử giúp mình hóa dược, nhưng trước mắt, hắn cũng vô phương, đành phải nhờ vả người khác, việc này hắn nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm, ngày sau tìm cơ hội báo đáp.

"Ân, không thành vấn đề, cứ để ta lo" Toái nhi vỗ ngực, coi như đã hứa hẹn.

Đạo Ninh xé lấy một mảnh tăng bào, dùng máu viết lên tên của mấy vị thuốc, sau đó đưa cho Toái Nhi. "Đây, Bần tăng thật làm phiền Toái Nhi" Đạo Ninh ngại ngùng nói.

"Không có phiền, ta đi đây" Toái Nhi bỏ miếng vải vào áo, chạy khỏi miếu thờ, chạy tới phố xá sầm uất.

Toái Nhi đứng giữa đường phố sầm uất, nhìn những tên khất cái ven đường, trong lòng nghĩ thầm, nếu cứ ngồi ở ven đường chờ người khác cấp ngân lượng, đến bao lâu mới có đủ tiền mua thuốc? Người trong thành này không giàu có lắm, người qua đường làm việc thiện cũng không cho nhiều lắm, quá lắm cũng chỉ cho thức ăn, nếu như cho tiền, phần lớn cũng chỉ có một đồng tiền, vì thế ngồi ăn xin để đủ tiền mua thuốc khi về đến nơi hòa thượng kia cũng đã chết mất rồi. 

Toái Nhi nhíu mày suy nghĩ một hồi, ánh mắt bỗng dưng sáng rực, trên mặt lại nở nụ cười, xoay người tiến vào một cái hẻm nhỏ, chốc lát sau lại bước trở ra. tóc trên đầu bỗng nhiên biến mất, bóng trơn một mảng, nguyên lai nàng chạy vào ngõ hẻm, tìm Trương bà bà giúp nàng cạo đầu, Trương bà bà cũng nghĩa mẫu nàng là thâm giao, nên cũng rất yêu thương Toái Nhi, tuy rằng không rõ nàng vì sao làm như vậy, nhưng cũng giúp nàng cạo đầu.

Đầu đã nhẵn bóng, nhưng Toái Nhi đã lớn lên ở đây, mỗi ngày nàng đều náo loạn khắp phố, rất nhiều người quen biết nàng, cho nên đem cái đầu bóng loáng kia ra ngoài cũng không lừa gạt được ai? Toái Nhi cúi đầu ngẫm nghĩ, lại chạy tới con hẽm khác, đi đến một tiểu viên liền dừng lại, nhìn quanh không có ai, nhẹ nhàng chạy qua dùng cây gỡ rào chắn, chạy vào tiểu viện, lén lút lấy một miếng vải thô treo trên sợi dây, nhanh chóng đi ra, thấp giọng nói. "Không có, không có, ta mượn một lát liền trả lại."

Toái Nhi tìm một chỗ thay đổi quần áo, tắm rửa toàn thân, rửa sạch bùn đất dính trên mặt, lộ rõ ngũ quan xinh đẹp trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, Toái nhi nhoẻn miệng lộ ra nụ cười đáng yêu của tiểu hài tử, làm người ta thấy yêu mến vô cùng.

thay đổi thành bộ dạng khác, Toái Nhi nghênh ngang hướng đến Dược điếm trong thành mà đi, đứng đối diện dược điếm hồi lâu, hít một hơi lấy dũng khí rồi chậm rãi bước vào...

"A di đà phật, ông chủ xin thương xót, có thể bố thí cho ta một ít thảo dược được không?" Toái Nhi đối với người xuất gia cũng không rõ lắm, cái này chỉ là nói theo phong thái của Đạo Ninh, người xuất gia khi hóa duyên cần nói gì nàng cũng không biết, chỉ biết người xuất gia chỉ hóa đồ vật hoặc thức ăn mà thôi, cho nên khi nói, trừ bỏ câu đầu là giống với Đạo Ninh, hai câu còn lại thì vẫn y như tên khất cái ở ven đường.

Ông chủ Dược điếm nhìn thấy Toái Nhi đột nhiên ngẩn người, tuy rằng hắn thường xuyên nhìn thấy Toái Nhi, nhưng lúc này hội sẽ không nhận ra nàng, bởi vì tiểu hài tử đầu trọc ở trước mắt thật sự rất đáng yêu, hắn không thể nào nghĩ đến tiểu hài tử dơ bẩn hằng ngày đều chạy trên đường. Ông chủ dược điếm là người tin phật, nay lại gặp người xuất gia, tưởng rằng tiểu hòa thượng này đến hóa duyên, không chú ý đến đỉnh đầu vị hòa thượng này có yên điểm ( dấu chấm trên đầu ), trên người không mặc tăng y, hắn thật sự không nghĩ tới người này là kẻ giả mạo hòa thượng để lừa gạt thảo dược, nên cũng nhanh nói "A di đà phật, đại sư cần thảo dược? Đại sự cần thảo dược gì?" Ngữ khí rất cung kính.

Toái Nhi thấy thế, mừng thầm, vui mừng lộ rõ trên mặt, đưa nhanh huyết bố trong ngực cho ông chủ dược điếm. "Ta muốn hóa mấy vị thuốc này."

Ông chủ Dược điếm nhìn thấy miếng vải bố có dính máu trên tay Toái Nhi, thì sợ đến mức khuôn mặt đen lại, lùi về sau mấy bước, không dám cầm lấy, thanh âm cũng mang một chút run rẩy nói: "Đại sư. cái này, cái này là gì?"

Toái Nhi nhìn vào huyết bố trong tay mình nói. "Phía trên là phương thuốc do sư phụ ta viết, ngươi dựa vào đây giúp ta bốc thuốc là được."

"Sư, sư phụ?" ông chủ Dước điếm kinh ngạc, sư phụ tiểu hòa thương này như thế nào lại dùng máu viết thương thuốc, có phải bản thân đã bị trọng thương?

"Sư phụ của ta là một Đại hòa thượng có tiếng, được rất nhiều người tôn kính, lần này xuống núi trợ giúp dân chúng, không cẩn thận đã bị thương, cho nên ông chủ có thể cho ta xin dược, đó chính là việc thiện lớn, phật tôt nhất định sẽ phù hộ cho ngươi." Toái Nhi dẻo miệng, nàng không biết Đạo Ninh bị thương như thế nào nhưng nàng cảm thấy nếu nói như vậy, thì ông chủ dược điếm sẽ cho nàng thảo dược.

Ông chủ dược điếm do dự, một hồi lâu chậm rãi bước đến trước mặt Toái Nhi, vươn tay cầm lấy miếng huyết bố, nắm chặt miếng bố, bộ dáng không biết đang ghét hay đang sợ hãi, nhìn thoáng qua mấy vị thuốc trên huyết bố, lập tức đem huyết bố trả lại cho Toái Nhi, sau đó liền đến quầy bốc thuốc, mỗi vị thuốc lấy một phần, sau đó đưa cho Toái Nhi. "Đại sư, Dược đã bốc xong, đây là dược ngươi cần."

Toái Nhi tiếp nhận lấy, lại chấp hai tay lại. "Thiện tai, thiên tai, ông chủ là người tốt, người tốt ắt được đền đáp, nhất định sẽ tiền tài đầy ắp, con cháu đầy đàn." Những câu chúc phúc này là do Toái Nhi nghe được của những tên khất cái nói, ở lâu cũng học được vài câu, nếu đã cầm thảo dược của người ta, nói lấy vài câu tốt lành cũng không có gì là sai. Toái Nhi nói xong, vui vẻ xoay người tiến ra cửa, cao hứng chạy thật nhanh, trong lòng đắc ý vô cùng 

Ông chủ dược điếm nhìn thấy bóng dáng của Toái nhi, thấy vẫn có điểm quen thuộc? càng nhìn lại càng thấy đã gặp nhau ở đâu rồi?

Toái Nhi đem quần áo trả về chỗ cũ, trong tay mang theo gói thuốc, lại vừa chạy vừa nhảy theo hướng ngôi miếu đổ nát. "Hòa thượng, ta đã về rồi!" Người chưa vào miếu, thanh âm đã đi vào trước.

Đạo Ninh chậm rãi mở mắt, nhìn đến hướng Toái Nhi đang đi vào, cảm thấy Toái Nhi có điểm không giống? Nhìn kỹ lại, mới thấy cái đầu của Toái nhi đã trọc lóc, Đạo Ninh giật mình, khuôn mặt kinh hãi thất thanh nói. "Toái Nhi, tóc ngươi đâu?" Phải nói tóc đối với nữ tử rất quan trọng, bình thường nữ nhi không bao giờ cắt tóc, thế mà mái tóc dài trên đầu Toái Nhi lại trống trơn.

Toái nhi vừa nghe hỏi, cười ngây ngô, đưa tay sờ cái đầu bóng loáng của mình. "Hắc hắc..., để tiện hóa duyên, nên ta đã cạo sạch rồi."

"Hóa duyên?" Đạo Ninh ngẩn ra, lập tức hiểu được, Toái Nhi nói đi hóa duyên, nguyên lai giả bộ làm người xuất gia đi hóa duyên, trong lòng hơi tức giận vì hành vi gạt người của Toái Nhi, nhưng nghĩ đến Toái Nhi làm điều này là vì hắn, trong lòng cũng không sinh khí nữa, thở dài một tiếng, trách cứ chính mình, nếu không phải vì hắn, Toái Nhi sẽ không như thế, lắc đầu, bất đắc dĩ nói. "Lại đây"

Toái Nhi đến gần Đạo Ninh ngồi xổm xuống, chớp chớp mắt nhìn Đạo Ninh. "Hòa thượng sao lại cau mày, có phải không được thoải mái?"

"Toái nhi, về sau không được lừa gạt người khác nữa, như vậy là không đúng." Đạo Ninh không hy vọng Toái Nhi sẽ đi sai đường, nó là đứa nhỏ đáng yêu, có thể khổ luyện thành kỳ tài, hắn không nghĩ nàng sẽ trở nên hư đốn.

Toái Nhi ủy khuất nhăn nhó khuôn mặt, trong lòng than thở, nếu không như vậy, nàng làm sao có thể hóa được dược để chữa thương đây? Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trong miệng vẫn ngoan ngoãn nói "Nga"

"Đem dược liệu này trả lại cho người ta đi!" Tuy rằng hắn bây giờ cần dược liệu, nhưng đó là lừa gạt người ta để có được, hắn nhất định không thể dùng, ngoài ra, hắn không hy vọng Toái Nhi gạt người.

"Không được" Toái Nhi lập tức đứng lên, nói "Đem dược đưa về, tóc ta chẳng phải sẽ bị cạo oan hay sao? Hơn nữa, tuy rằng ta không phải là hòa thượng, nhưng thuốc này không phải ta trộm cướp, là ta lấy được, hắn cam tâm tình nguyện cấp cho ta, hắn đem tặng dược cho ngươi, hắn là làm một chuyện tốt, đối với bọn người gian thương thấy tiền sáng mắt này coi như việc này giúp hắn tích một chút thiện đức, với hắn là hữu ích chứ không có hại."

Đạo Ninh ngẩn ra, không nghĩ tới Toái Nhi không muốn trả lại, còn bị cái mồm của nàng thuyết giáo, cảm thấy điều nàng nói là có lý, Đạo Ninh do dự. "Nhưng mà, như vậy cũng không tốt."

"Có cái gì không tốt? Ngươi hiện đang cần dược, hắn lại không thiếu dược, dược đương nhiên là cấp cho người cần nó, hắn là đại phu, mở ra dược điếm, không phải là vì cứu sống người sao? Nhưng mà hắn là một kẻ tiểu nhân thấy tiền sáng mắt, chỉ trị liệu cho những kẻ có tiền, rất nhiều người nghèo bởi vì không mua nổi thuốc mà phải chết, lần này lấy được gói thuốc của hắn, xem như giúp hắn tích một chút ân đức, sống khá giả, sau khi chết chịu nỗi khổ cảnh lao ngục dưới mười tám tầng địa phủ." Toái Nhi rất ghét ông chủ dược điếm kia, nếu không phải hắn chỉ nhận tiền mới cứu người, lòng dạ sắt đá, thì nghĩa mẫu của nàng đã không phải chết, lần này lừa được gói thuốc của hắn, coi như báo thù.

Đạo Ninh không thể tưởng tượng được Toái Nhi lại nói nhiều đến vậy, hắn là người xuất gia, ngày thường ít nói, tất nhiên đối với người nhanh mồm nhanh miệng như Toái Nhi, bất quá suy nghĩ một hồi, lời Toái Nhi nói không phải không có đạo lý, huống chi hiện tại hắn đang cần, việc Toái Nhi đi hóa cũng không xấu, như vậy cũng không thể xem là lừa gạt được? A di đà phật, thiện tai... thiện tai.... Đạo Ninh nhắm mắt lại, đôi môi mấp máy, yên lặng niệm kinh phật môn... cầu Phật tổ thứ tội. [Đệ Tam Chương]

Toái Nhi ngao dược xong, lấy một cái chén bể đựng lấy, sợ đi nhanh sẽ làm thuốc đổ ra ngoài, nên đi thật chậm cẩn thận không để làm đổ thuốc.

"Hòa thượng, thuốc đã nấu xong" Toái Nhi ngồi xổm trước người Đạo Ninh, đem thuốc chuyển qua cho hắn.

Đạo Ninh mở to mắt, nhìn Toái Nhi tay bưng chén thuốc, chần chờ một chút, cuối cùng đành thở dài, dùng tay tiếp nhận chén thuốc, một hơi uống cạn đi.

Toái Nhi nhìn thấy Đạo Ninh uống thuốc, liền cười thật tươi. "Như vậy là đúng rồi! Bị bệnh phải uống thuốc chứ." 

Đạo Ninh bất đắc dĩ lắc đầu, đặt chén thuốc xuống đất, hỏi Toái Nhi. "Ngươi có muốn học võ công không?" Toái Nhi là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn không biết lấy gì báo đáp, nếu Toái Nhi thật sự muốn học võ công, hắn nhất định sẽ dẫn dắt cho nàng! Sau này thành tựu của nàng như thế nào, chỉ nhờ vào tạo hóa của nàng mà thôi.

Toái Nhi mò tò trừng mắt nhìn. "Học võ công có lợi ích gì?"

"Giúp thân thể cường tráng, không bị ngươi khác khi dễ" Đạo Ninh cảm thấy nói như thế, Toái Nhi sẽ cùng hắn học võ công, vì nàng rất ghét bị người khác khi dễ.?

Quả nhiên, Toái nhi nghe được học võ công có thể không bị người khác khi dễ, thì tỉnh táo hẳn. "Thật sự học xong sẽ không bị người khác khi dễ sao? Về sau sẽ không sợ người xấu đánh ta nữa.?"

Đạo Ninh ngẩn ra. "Ngươi thường xuyên bị người ta đánh sao?"

Toái Nhi gật đầu, quệt cái miêng nhỏ nhắn kia, bộ dáng rất là ủy khuất. "Ân! tiểu bá vương bọn họ đã bỏ thức ăn, ta lượm được thì bọn chúng đoạt lại, không cho ta ăn, ta giành lại thức ăn của mình, bọn họ liền đánh ta, lúc trước khi nghĩa mẫu của ta còn sống, bọn họ không dám đánh ta, bây giờ nghĩa mẫu của ta đã chết, bọn họ liền đánh đập ta."

Tiểu bá vương kia có ba người, So với Toái Nhi đều lớn hơn vài tuổi, bọn họ ngày thường rất lười biếng, nhìn thấy Toái Nhi lượm được thức ăn, lại đoạt lấy thức ăn của Toái Nhi, Toái Nhi không chịu đưa,, bọn chúng liền ra sức đánh đập Toái Nhi, nhưng Toái Nhi không sợ bọn họ, mỗi lần không muốn giao thức ăn đều không tránh khỏi bị đánh.

Đạo Ninh cau mày. "Bọn họ thường xuyên đánh ngươi?"

"Ân" Toái Nhi gật nhẹ cái đầu, vén ống tay áo lên, bắt lấy cánh tay của Đạo Ninh nói. "ngươi xem đi, vết thương này là do bọn chúng đánh đập ta." Toái nhi vén ống tay áo lên, nhìn thấy những vết bầm màu tím, có cái còn ứ máu trên cánh tay chỉ còn da bọc xương của Toái Nhi.

Đạo Ninh đau lòng nói, hai tay âu yếm vuốt lên đầu của Toái Nhi, than thở một tiếng. "Đợi Toái nhi học võ công xong, sẽ không sợ bọn họ đánh ngươi nữa."

"Thật không? Vậy thì ta sẽ học nó" vẻ mặt ủy khuất kia đã tươi cười trở lại.

Đạo Ninh gật đầu. "Đợi đến khi thương thế bần tăng tốt một chút liền dạy khinh công cùng một ít võ công phòng thân cho ngươi, hiện tại, bần tăng sẽ dạy ngươi nội công tâm pháp." Dứt lời liền đọc khẩu quyết. "vận hành võ công. [thiên, địa, nhân] tam tài đắt, đạo hành [tiên thiên, hựu thiên, sinh thiên] tam cánh cửa khí, mỗi cánh đều chia [cửu lễ] hành công, mỗi tiết mười hai thức, tổng cộng có một trăm lẻ tám thức..." tâm pháp mà Đạo Ninh nói cho Toái Nhi chính là nội công độc môn của thiếu lâm Dịch cân kinh, Dịch cân kinh của thiếu lâm là một môn võ công tuyệt học, là nội công tâm pháp cao cường nhất trong chốn võ lâm, nhưng Đạo Ninh không muốn nói cho Toái Nhi là nàng học môn võ gì, bởi vì Dịch Cân kinh bình thường không truyền cho người ngoài, việc này xem như ngoại lệ.

Toái Nhi nhớ thật kĩ từng câu từng chữ, đem khẩu quyết của Đạo Ninh đọc đi đọc lại hai lần để ghi tạc trong lòng, ghi lại mọi phương pháp tu luyện vào tim, qua một canh giờ, mặt trời đã lặn xuống phía tây, Toái Nhi sờ bụng của mình, vừa rồi đang mặc niệm khẩu quyết nên không cảm thấy được đói, nhưng bây giờ trong bụng trống rỗng nên cảm thấy đói vô cùng. Toái Nhi đứng lên nói "Ta đi tìm thức ăn."

"Toái nhi.." Đạo Ninh nói nhanh không để toái nhi bước ra khỏi miếu thờ. "Không được đi lừa gạt người khác." Đạo Ninh không muốn Toái Nhi sẽ gạt người khác nữa.

Toái Nhi gật đầu, xoay người quay ra cửa, nếu không phải vì dược, nàng không bao giờ đi lừa người khác. Toái Nhi đi trên đường lớn, tuy rằng sắc trời hôm nay rất tốt, nhưng tiếng động ồn ào cũng không bao giờ giảm, Toái Nhi suy nghĩ, hôm nay nên đến con phố nào kiếm thức ăn đây? cái đường có tiệm bánh bao kia đi không được rồi, còn con đường ở dược điếm cũng không đi được a!, nhưng chỉ có hai con đường đó là náo nhiệt, dễ dàng kiếm thức ăn. Đang lúc suy nghĩ, bỗng nhiên có một bàn tay đặt trên vai của nàng, trở về với hiện thực, ngạc nhiên xoay lại nhìn người đó, thiếu chút nữa đã thét ra tiếng, người trước mặt ăn mặt rất ngăn nắp gọn gàng, trên mặt lộ đầy vẻ dối trá thì ra là ông chủ dược điếm giờ phút này lại dữ tợn như ác quỷ hiện ra trước mắt Toái Nhi.

"Thằng nhãi con, có phải ngươi là người hôm qua đến dược điếm gạt thảo dược của ta?" ông chủ dược điếm đầy vẻ hung thần ác sắt tóm lấy cái áo cũ nát của Toái Nhi nâng nàng lên.

Toái Nhi bị nhấc lên, mũi chân chĩa thẳng xuống đất, hai tay quờ quạng lung tung. "Không, không có, tôi không có." 

"Còn không có? Ngươi nghĩ rằng ta không nhận ra ngươi sao? Ta đã cảm thấy kì quái, nhìn thế nào cũng có điểm quen mắt, nguyên lai ngươi là thằng nhỏ ăn mày, lừa gạt ta hôm qua" ông chủ dược điếm hôm qua nhìn đến thân ảnh vừa chạy vừa nhảy kia, càng nhìn càng thấy quen mắt, rốt cuộc cũng để hắn nhận ra, hắn tức giận đến mức lông tóc dựng đứng lên, hắn bị cái tiểu ăn mày này lừa đảo, thật sự nuốt cục tức này không trôi.

"Ta không có lừa tiền của ngươi, ta chỉ hóa một chút dược của ngươi thôi" Toái Nhi cảm thấy lừa tiền và hóa là hai chuyện khác nhau.

"Chỗ nào khác nhau chứ? lừa dược không phải tương đương với lừa tiền hay sao? Thằng nhóc kia, dược đâu? Trả lại cho ta" ông chủ dược điếm nắm chặt lấy cánh tay của Toái Nhi, thực sự rất muốn đánh người. 

"Dược đương nhiên là đem cho người ta chữa bệnh! Đương nhiên không còn nữa." Đòi dược của nàng? nàng làm sao mà còn chứ? đã sớm vào bụng rồi.

"Ngươi..." Ông chủ dược điếm vừa nghe đến dược đã không còn, trong lòng lại rất đau đớn, tức giận giơ tay lên tát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Toái Nhi . "Ba" một tiếng, rất là mạnh bạo.

Tát một cái đau như vậy, Toái nhi cảm thấy lỗ tai ù ù, mắt nổi đom đóm, trời đất say chuyển, trong miệng còn có mùi vị của máu tươi, trên mũi tựa hồ có cái gì từ từ chảy ra...

Ổng chủ dược điếm cảm thấy không cam tâm, trong lòng của hắn, sinh mệnh người nghèo không đáng một đồng tiền, đặc biệt là sinh mệnh của Toái nhi nàng, đã muốn chết thì hắn cho chết, để khỏi phải ngăn đường cản lối. ông chủ dược điếm lại giơ tay lên, vừa định đánh thêm một cái nữa, đang giơ tay giữa không trung, nhưng bị một đôi tay khác bắt lấy, ông chủ dược điếm thấy có người ngăn cản, trong lòng giận dữ," Người nào phá đám vậy..." Nói còn chưa xong, quay đầu lại nhìn thấy một giã cường tráng người mang đại đao, sợ đến mức nuốt luôn mấy chữ còn lại.

Nam tử cường tráng kia dùng lực đẩy ông chủ dược điếm ra, thanh âm lạnh lùng nói. "Cút" ông chủ dược điếm loạng choạng mấy bước liền vội vã nhanh chân chạy đi, cả đời hắn không đắc tội một loại người, là kẻ có tiền, và cả đời sợ nhất là người trong giang hồ, lúc nãy thấy tên nam nhân cường tráng kia trên lưng mang trường đạo, đã sợ đến toàn thân phát run, hai chân nhũn ra, chật vật chạy đi.

Sau khi đã đuổi ông chủ dược điếm, nam tử cường tráng kia xoay người cung kính nói "Thiếu chủ."

Chỉ thấy trong đám người kia có một vị tiểu công tử thân bạch y, ước chừng mười tuổi, mi thanh mục tú, khuôn mặt trắng hồng, trông rất xinh đẹp, nhưng khuôn mặt xinh đẹp đó lại lạnh như băng, không có một chút biểu tình gì, liếc mắt nhìn sang Toái Nhi, thản nhiên nói với nam tử cường tráng một câu: "Đi thôi!"

Nam tử cường tráng kia gật đầu rồi bước theo sau lưng vị tiểu công tử kia.

Toái nhi bị đánh đến chóng cả mặt, mũi vẫn còn chảy máu, đứng một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, nhìn thấy tiểu công tử cùng nam tử cường tráng kia đi rồi, chạy nhanh đuổi theo bọn họ, "Đạ tạ các ngươi."

Tiểu công tử nhìn Toái Nhi hồi lâu, mới thản nhiên nói "Ta không có giúp ngươi , ta chỉ không quen nhìn thấy những việc như vậy mà thôi, ngươi không cần đa tạ ta. "Nói xong cất bước đi tiếp.

Toái nhi nhìn thấy, chạy nhanh ngăn vị tiểu công tử kia lại " Mặc kệ ngươi có lòng giúp ta hay không, nhưng ngươi cũng đã giúp ta, ta hẳn phải nói lời Đa tạ ngươi, về sau ngươi cần ta giúp ngươi việc gì, ngươi cứ nói với ta, ta tên là Toái Nhi, ngươi tên gì?" Tuy rằng từ nhỏ Toái Nhi đã không được ai quản giáo, nhưng nàng vẫn biết tri ân phải báo ân, huống hồ, từ nhỏ đến lớn nàng không thích thiếu nợ người ta cái gì.

"Không cần" Tiểu công tử kia lạnh lùng nói, vòng qua người của toái nhi đi thật nhanh.

Toái Nhi nhìn đến bóng dáng của người kia, vội chu cái miệng nhỏ nhắn ra "Không cần thì thôi", Toái Nhi cũng xoay người theo hướng tương phản tiếp tục đi, tuy rằng tiểu công tử kia nói không cần, Toái Nhi cũng biết hắn là công tử giàu có, có lẽ cũng không cần nàng phải giúp gì, nhưng mà phần ân tình này, nàng nhớ kĩ, nếu có cơ hội, nàng nhất định sẽ đền đáp.

Toái Nhi vất vả lắm mới lấy được hai cái bánh bao, nhìn trời đã nhá nhem tối, lo lắng Đạo Ninh sẽ bị đói bụng, liền không lưu lại đây, nhanh chóng trở về miếu thờ, vừa bước vào miếu thờ, Toái Nhi đã nhe răng cười, giơ hai cái banh bao trong tay lên cười nói. "Hôm nay vận khí thật tốt, lấy được hai cái bánh bao lớn." 

Đạo Ninh vốn đang nhắm mắt vận khí dưỡng thương, nghe được âm thanh của Toái Nhi, chậm rãi mở mắt ra, nhờ có ánh trăng mà nhìn rõ dấu tay năm ngón in hằng trên má của nàng, xung quanh đó đều bầm tím, trầm giọng hỏi. "Bọn người kia lại đánh ngươi?" Đạo Ninh nghĩ đến Toái Nhi bị bọn ngang ngược kia đánh đập.

"Không phải, là ông chủ dược điếm đánh ta" Toái Nhi thành thực nói, thù này nàng nhất định sẽ báo.

"Là người bị ngươi lừa dược hôm qua?"

"Ân" Toái Nhi ngồi trước mặt Đạo Ninh, đưa cho hắn một cái bánh bao, mình cầm lấy cái còn lại đưa lên miêng nhai.

Đạo Ninh bất đắc dĩ lắc đầu. "Khổ cho tiểu hài tử ngươi" Đạo Ninh biết rằng nỗi đau này của Toái Nhi là vì hắn phải chịu, còn nhỏ như vậy lại chịu khổ vì hắn như thế, trong lòng hắn rất khó chịu. "Đau không?" Đạo Ninh đau lòng nhìn Toái Nhi nói.

"Không đau" Toái nhi nhếch miệng, lộ ra nụ cười đáng yêu, cái này thì có sao, nàng sớm đã quen bị đánh.

Toái nhi ăn xong bánh bao, chuẩn bị đi ngủ, lại bị Đạo Ninh kêu đứng dậy, bắt nàng phải nhẫm đi nhẫm lại khẩu quyết hôm nay đã dạy, dựa theo phương pháp đó mà tu luyện, điều tức kinh mạch, mỗi ngày trước khi đi ngủ điều phải làm như thế. Toái nhi gật đầu, bởi vì nàng biết Đạo Ninh đang dạy võ công cho nàng, chỉ cần nàng học xong, nàng hội sẽ không bị ai khi dễ nữa.

Nháy mắt cũng đã mấy ngày, thương thế của Đạo Ninh cũng dần hồi phục, nhàn rỗi vô cùng, liền bắt đầu dạy cho Toái Nhi khinh công của Thiếu Lâm. Đạo Ninh suy nghĩ, nếu như Toái Nhi không gia nhập vào võ lâm, học xong hai thứ này đã đủ phòng thân. Tuy rằng Toái Nhi bây giờ không có nội công, bắt đầu học khinh công cũng không có hiệu qua, nhưng đàn vân cùng khẩu quyết thì nàng đã thành thục, chỉ cần một khoảng thòi gian, nhất định sẽ thành công. [Đệ Tứ Chương]

Suốt đêm mưa cứ như thác đổ, sáng sớm hôm sau không khí vô cùng ẩm ướt, mang theo bùn đất khắp mọi nơi.

Tại rừng cây nhỏ ở ngoại thành, sau khi bị mưa thanh tẩy, ánh sáng mặt trời chiếu xuống, ánh mắt theo những tản lá cây xanh biếc phản chiếu bạch quang....

Trong rừng có một gã thiếu niên áo xám đang đứng bên hồ, trên đầu quấn lấy một miếng vải thô, đem trán cùng tóc giấu đi, chỉ còn loáng thoáng đuôi tóc phía sau như đuôi ngựa, bồng bềnh trên vai, thiếu niên kia ngũ quan thực sự thanh tú tuấn mỹ, tuy rằng màu da không được trắng sáng,nhưng cũng rất bóng loáng, đôi môi tựa như cánh hoa đỏ thắm, nhưng khi ánh sáng rọi vào lại rất xinh đẹp mê hoặc lòng người, đặc biệt là đôi mắt giống như ẩn chứa nụ cười, thực dễ dàng làm cho người ta phải nhìn đến điên dại, đó là một thiếu niên tuấn tú. Thiếu niên cầm trong tay trường kiếm, bao bên ngoài là lớp vỏ màu đen, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt thật lạnh lùng, ánh mắt đương nhìn chăm chú vào mặt hồ, tựa như đang nghĩ ngợi gì đó, hoặc là đang chờ người nào.

Không lâu sau, trên con đường nhỏ trong rừng lại xuất hiện một vị thiếu niên khác, quần áo gọn gàng, vải dệt thượng hạng, vừa nhìn là một phú gia công tử, phú gia công tử kia đi đến sau lưng thiếu niên áo xám, cũng không quản thiếu niên áo xám kia có nhìn đến mình hay không, tự động phát ngôn : "Ngươi giúp ta giáo huấn tên tiểu tử Trần Đức kia, Năm lượng"

Khóe miệng thiếu niên áo xám hơi cong lên, lộ ra nụ cười, chậm rãi xoay người nhìn phú gia công tử. "Vì cái gì ngươi luôn muốn ta làm việc này? Có phải hay không nó giống một dạng nhiệm vụ?"

Phú gia công tử nhấc đầu lên, ánh mắt liếc thiếu niên áo xám. "Ôi chao, ngươi đang nằm mơ sao? Ta là một đại công tử muốn làm một vụ mua bán với ngươi , ngươi cũng biết làm chuyện đại sự, là phải đi trợ giúp cho quan phủ a! hoặc giúp việc cho những người trong gian hồ a! Chúng ta là dân chúng bình thường, chỉ có những việc cỏn con như vậy cho ngươi làm, hơn nữa, ngươi cũng chỉ có thể làm những việc như thế, dạy bảo lại bọn chúng? Đại sự kia ngươi có thể làm được sao? Còn nữa, nhiều năm thế kia, nếu như không có ta giúp đỡ ngươi này nọ, ngươi còn không phải đang ở bên đường ăn xin sao? Nay lại muốn nghĩ xa hơn?"

Nguyên lai tên thiếu niên áo xám kia chính là Toái Nhi, đảo một cái cũng đã mười năm rồi, Toái Nhi hiện tại đã mười chín tuổi, ngần ấy năm, bây giờ trở thành một gã tuấn tú thiếu niên

Mười năm liền, Đạo Ninh sau khi giúp Toái Nhi luyện thành võ công, không lâu sau đó liền từ biệt, trước khi đi còn nói với Toái Nhi, hắn là người xuất gia ở Thiếu Lâm tự, nếu có cơ hội, có thể đi đến đó tìm hắn. Đạo Ninh sau khi rời đi, Toái Nhi mỗi ngày đều chăm chỉ luyện tập võ công của Đạo Ninh, đặc biệt là khinh công, nội lực trong cơ thể theo đó là tăng thêm, càng ngày nàng nhảy càng cao, càng nhảy càng xa, việc này đối với tiểu hài tử như nàng quả là một chuyện rất thú vị, vì thế mỗi ngày đều vận dụng khinh công ở trong thành chạy trốn, mưới năm trở lại đây, tuy rằng với võ công mèo ba chân này, nhưng nội lực cùng khinh công đã được xếp vào hàng võ lâm cao thủ, chỉ là bản thân nàng không biết thôi.

Vào mấy năm trước, có một lần Toái Nhi đang tập luyện khinh công trong rừng, nhìn thấy có mấy người đang đánh cướp một gã thư sinh yếu ớt, nàng vốn không muốn xen vào chuyện của người khác, bởi vì nàng là một nữ nhân làm sao có thể hạ gục được mấy tên nam nhân kia để cứu hắn chứ? Nhưng mà nàng thật sự không nhịn được, lương tâm trỗi dậy, nàng lập tức chạy đến chỗ đó đánh bừa, vậy mà mấy tên kia lại té lăn bò xuống đất, cứu lấy tên thư sinh kia từ trong tay bọn chúng, thư sinh kia vì báo ân, nhìn thấy thân thủ của Toái Nhi, nên bắt đầu giới thiệu cho nàng vài chỗ làm ăn, mà việc làm ăn này cũng chỉ là vài việc cỏn con, như là giáo huấn người này nọ vài việc, nhưng mỗi lần đều thu được một số ngân lượng, loại công việc kiếm tiền này tương tự như sát thủ, nhưng khác nhau lớn nhất chính là Toái Nhi chỉ đứng ra giáo huấn cho bọn kia biết điều, Giết người? Nàng còn chưa dám.

Lần này phú gia công tử kia muốn Toái nhi đi giáo huấn một người, đó là con trai độc nhất của đại viện ngoại trong thành này, người này không có học vấn, không nghề nghiệp, thường xuyên đi khắp nơi gây chuyện thi phị, may mắn nhân phẩm hắn không tệ, chỉ là mê chơi, phá phách, cũng vì như thế hắn liền trở thành kẻ mà Toái Nhi sắp giáo huấn.

Có người tìm nàng làm ăn, liền có tiền thu vào, nàng cũng không còn đi ra ngoài đường xin ăn, mỗi ngày đều ăn uống tiết kiệm, hiện tại cũng dư ra một ít tiền, thuê một cái nhà gỗ cũ nát, tuy rằng cũ, vừa nhỏ lại đơn sơ, nhưng ít ra còn có giường, chăn cùng gối nằm, mùa đông sẽ không bị lạnh nữa. Nàng hay đến chỗ mấy tên thư sinh nghe kể chuyện trên giang hồ, nghe những chuyện như vậy nàng cảm thấy rất hứng thú, đối với những cao thủ võ lẫm nàng rất kinh nể cùng hâm mộ, nàng từng thề rằng, có một ngày, nàng cũng muốn trở thành cao thủ trong võ lâm để mọi người biết đến mình, nếu đã là võ lâm cao thủ, nàng nghĩ phải có một món vũ khí, nghe những tên thư sinh đó nói những đại hiệp kia nhiều người sử dụng kiếm, nàng liền cố gắng tìm năm lượng bạc đến thiết phô [ cửa hàng thiết] mua thanh kiếm, thật ra thanh kiếm này cũng chỉ là mô phỏng cho giống mà thôi.

"Trần Đức? Hắn lại làm gì ngươi?" Toái Nhi uể oải hỏi. Trần Đức là con trai của ông chủ bố phường [ cửa hàng vải], là một người háo sắc, thường xuyên chiếm tiện nghi của nữ nhi, Toái Nhi cũng rất chán ghét hắn.

"Hắn là tên hỗn đản, háo sắc, gặp nữ nhân là thích đùa giỡn với nữ nhân rồi xem như không có gì, lại còn chiếm tiện nghi của Tiểu Gia." Phú gia công tử nói ra lời này, khuôn mặt cũng theo đó mà lộ ra vẻ tức giận.

Toái Nhi cười ha hả, lộ ra hàm răng trắng noãn ngay ngắn, trông thật rất đáng yêu, nàng đi đến gần phú gia công tử, dùng tay khoát lên vai hắn. "Ôi chao, Không phải là yêu thầm tiểu Gia hay sao?" Toái Nhi cùng phú gia công tử biết nhau được vài năm, hai người cũng đã rất thân thuộc,nàng ta không phải là nữ nhi của trần đại thẩm bán thức ăn trong thành tên Tiểu Gia hay sao.

Mặt phú gia công tử chợt đỏ lên. "Nói bậy cái gì đó! Nào có việc đó! Ôi chao, năm lượng, ngươi có nhận không?"

Toái Nhi cười nói: "Nhận, vì sao không nhận được, tiểu tử kia, bổn thiếu gia sớm đã không vừa mắt hắn rồi, Trương công tử bằng lòng ra tiền cho bổn thiếu gia giáo huấn hắn, ta cớ sao không nhận cho được?" Toái Nhi một tay xoay thanh kiếm đem đặt lên vai, tay kia vươn ra, năm ngón tay giơ lên thành chưởng hướng trước mặt Trương công tử kia nói. "Theo quy cũ, trả thù lao trước."

Trương công tử lấy ra năm lượng đặt vào lòng bàn tay của Toái nhi. "Chờ tin tức của ngươi, ta đi trước." Nói xong xoay người bước đi.

Toái Nhi cầm năm lượng bạc lẻ, trên mặt lại hí hửng cười, trông thật đáng yêu, đem tiền cho vào lòng ngực, nhẹ nhàng phóng thân ảnh bay lên cây cao, nháy mắt đã ẩn trong những tán cây xanh mướt.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Buổi tối, Ánh sáng của ngọn nến trong thị trấn cứ phảng phất yếu ớt, đêm khuya, ánh sáng của ngọn nến lại vụt tắt đi, trên đường người qua lại càng ngày càng ít, thời khắc này, rất nhiều người đã ngủ say, nhưng mà chính vào thời khắc này, tại một căn nhà gỗ sơ sài trong thị trấn có một người thức giấc, thắt lại đai lưng, chậm rãi ngồi dậy, nàng phải chuẩn bị cho công việc, nhiều năm rồi, nàng đã xem như là thói quen với thời gian làm việc như vậy, thời điểm khi người khác nằm trên giường, nàng lại bắt đầu hoạt động.

Ăn mặc đã chỉnh tề, nhìn ra bên ngoài cửa sổ,phỏng chừng thời gian đã gần đúng, cảm giác không sai biệt mấy, liền dùng một cái khăn đen che lại khuôn mặt của mình, chỉ còn nhìn thấy đôi mắt mê người, cầm trên tay là thanh hắc thiết kiếm, bước ra bên ngoài đóng cửa lại, sử dụng khinh công thoát ẩn thoát hiện trong đêm.

"A... Đừng..." tại một tiểu viện nhỏ trong thị trấn, trong gian phòng phát ra tiếng kêu thảm, âm thanh không lớn, bởi vì người kia vừa phát ra tiếng "A" liền bị người ta bịt mồm lại, không cho nói hết câu, một thanh trường kiếm đặt cận kề cái cổ của hắn, dọa đến người nọ không dám kêu thêm một âm thanh nào nữa.

Người bịt mặt cầm kiếm lấy từ trong ngực ra một miếng vải bố nhét vào miệng người kia đang nằm trên giường, lại lấy đai lưng cởi xuống làm dây thừng trói hắn lại, ném thanh kiếm qua một bên, đem người kia cột thật chắc, một tay cầm kiếm, một tay nắm lấy tay người nọ, ra khỏi phòng, vận khí phóng ra khỏi đó: nhảy lên nóc nhà, lại nhảy thêm vài bước, hai thân ảnh nhanh như mũi tên, mất hút trong bóng đêm tĩnh lặng...

Ở ngoại ô thị trấn...

Người bịt mặt phóng xuống đất, liền đem người đang bị trói chặt đẩy hắn té nhào xuống đất, người kia lại phát ra một tiếng "Đừng..." đầy sợ sệt.

Người bịt mặt rút trường kiếm ra, mũi kiếm điểm ngay người bị trói, gằng giọng. "Ngươi đi khắp nơi đùa giỡn nữ nhi nhà lành, hôm nay cũng chính là lúc ngươi phải nhận báo ứng của mình, nói đi, ngươi muốn sám hối như thế nào?" Người bịt mặt rút ra miếng vải bố trên miệng người kia. Hai người này không phải ai khác, một là người ban sáng đã nhận năm lượng bạc của Trương công tử, Toái nhi, còn người kia chính là kẻ mà nàng cần giáo huấn Trần Đức.

Trần Đức được thả vải bố có thể nói chuyện giọng nói run run hỏi. "Ngươi, ngươi là ai? Vì sao lại bắt ta đến đây?"

Toái nhi cố ý gằng giọng. "Cũng là, ngươi gieo gió thì gặp bão, đây chính là báo ứng của ngươi, ai bảo ngươi thường xuyên ức hiếp cô nương nhà lành? Ngươi là tên sắc lang, nói đi! Ngươi làm sao để ta cảm thấy ngươi thật đã hối hận? Ngươi không nói, cũng đừng mong đại gia ta hạ thủ không lưu tình."

"Ta, ta, ngươi muốn làm gì?" Trần Đức rất hoảng sợ, hắn không biết người bịt mặt kia là ai nên không biết hắn sẽ đối xử với mình như thế nào, có thể hay không hắn sẽ bị giết?

"Lời nói của đại gia ta, ngươi nghe không hiểu sao? Có phải ngươi muốn ta giáo huấn ngươi?" Toái nhi cố ý giả dạng thật hung bạo, nâng chân lên, đạp lên người Trần Đức một cước, làm cho hắn thét lên một tiếng.

"Kêu cái gì a! đại gia còn chưa làm gì ngươi mà!" Toái nhi buồn bực, người này thật đúng là sợ chết, mình chưa đùng lực để đạp hắn mà hắn đã kêu lên như heo bị thọt tiết.

Toái Nhi đi đến bên người Trần đức, giơ chân đè lên vai hắn không cho hắn đứng dậy. "Nói đi! Ngươi muốn cho ta thấy ngươi hối hận như thế nào? Chỉ cần ngươi sau này không được đùa giỡn với nữ nhi nhà lành, ta có thể bỏ qua việc này mà giữ lại mạng chó của ngươi." Thật ra Toái Nhi không dám nghĩ sẽ giết người, giả dạng giống như thế còn có thể.

"Van xin ngươi, đừng giết ta, đừng giết ta, ta ,ta về sau cũng không dám ... nữa. nếu ta còn đùa giỡn với nữ tử, ta sẽ bị thiên lôi đánh chết, sau khi chết sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục" Trần đức vừa nghe nói có thể không giết hắn, liền nhanh mồm thề thốt.

"Ngươi nói những lời đó ai biết linh hay không linh, nói những thứ khác đi, nếu không ngươi nói như vầy, sau này ngươi còn dám đùa giỡn nữ tử nhà lành, thì bố phường nhà ngươi sẽ bị một ngọn lửa thiêu rụi: đốt sạch hết tất cả." Toái Nhi cảm thấy được việc này mới thật sự linh, bị sét đánh là chuyện vớ vẩn , tám trăm năm còn không gặp một lần, nàng cảm thấy những cái hắn nói toàn là gạt người.

Trần đức không nghĩ đến người này đối với gia thế của hắn lại tường tận đến như vậy, nếu mình không thực hiện như lời hứa, hắn nghĩ người kia nhất định sẽ đem cây đuốc đốt toàn bộ của cải nhà hắn. "Hảo, hảo, hảo, ta thề, nếu ta sau này còn tái khi dễ nữ tử nhà lành, thì bố phường nhà ta toàn bộ sẽ bị đốt sạch." Giờ phút này bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất, chuyện sau này thì để sau này hẳn tính.

"Hảo, thực nghe lời, đại gia miễn cường vừa lòng, nhưng mà sẽ nhớ rõ ngươi, đại gia còn muốn cho ngươi một lễ vật." Toái Nhi nhếch môi, trong lòng vui sướng vô cùng.

"Không cần, không cần, tôi không cần lễ vật gì cả" Trần Đức bối rối xua tay. Hắn cũng hiểu lễ vật này hẳn không phải lễ vật tốt lành gì, không được a

"Không phải do ngươi chọn, ngươi muốn hay không thì phải như vậy" Toái Nhi cố gắng giả dạng làm mặt hung thần ác sát gầm nhẹ hù dọa Trần Đức, hắn sợ đến mức không dám nói lời kháng nghị nào. Toái Nhi ngồi chồm hổm, không biết từ khi nào đã lấy ra một cái kéo, khuôn mặt bỗng cười ám muội.

"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Nhìn thấy Toái Nhi lấy cây kéo ra, Trần Đức lại luống cuống, không biết Toái Nhi muốn làm gì hắn.

"Không có làm gì, ta chỉ muốn ngươi mát mẻ một chút" Toái nhi cười hề hề, nghĩ đến bộ dáng lúc sau của Trần đức cái đầu trọc lóc, đáy lòng cảm thấy vui mừng. Hai tay Toái nhi trụ tại tóc của Trần Đức, nhất kéo tiễn hạ [ một kéo cắt xuống] "Răng rắc” một tiếng "A..." lại một tiếng la thảm thiết, Tóc Trần Đức từ dài nay lại biến thành ngắn ngủn đến ngang vai, tán loạn rũ xuống.

Trần Đức hoàn hồn lại mới phát hiện đối phương cắt đi mái tóc của mình, chạy nhanh quỳ xuống cầu xin tha thứ. "Đại hiệp, lão gia, đại gia, cầu xin ngươi, ngươi đừng cắt tóc của ta, ta làm sao có thể gặp người khác a? Van xin ngươi, van xin ngươi..." Nếu bị hắn đâm hai đao, đau quá cũng nhịn, nhưng mà bảo hắn đem cái đầu trọc lóc trở về, hắn làm sao có thể sống được nữa? chắc chắn sẽ bị người ta giễu cợt cả đời.

"Không được, nhất định phải cắt, nếu không cắt tóc tai bù xù quả thật không hợp mỹ quang..." Toái Nhi nghiến răng, cười lớn, kéo trong tay lại muốn cắt tóc Trần Đức, chợt nghe "choảng" một tiếng giòn vang, bàn tay nắm kéo tê rần, cây kéo trong tay đã bay ra ngoài, rơi xuống cách đó không xa. Toái Nhi kinh hãi, lập tức quay đầu nhìn bốn phía, khẽ quát một tiếng. "Ai?"

http://vnsharing.net/forum/showthread.php?t=457665

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fall#wind