[Bách hợp] Yêu lựa chọn (Chương 1 - 10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yêu Lựa Chọn

Tác phẩm : Yêu lựa chọn

Tác giả : Mạc Phong

Thể loại : Cổ trang , HE , một chút Ngược

Tiến độ bản Raw : 38 chương + 2 phiên ngoại (Hoàn)

Tiến độ bản Edit : Ngày nào đó _ __

Edit : Bạch Tử

Beta : Niệm Phong

Đệ Nhất , chương thứ nhất

Việt Quốc nguyên năm, Cảnh Hoa hoàng đế đem Việt Quốc Trì phong Điều Vũ Tự, quốc thái bình an, dân chúng an cư lập nghiệp.

Cảnh Hoa hoàng đế cũng thường mang theo Hoàng Hậu vi phục xuất tuần, xem xét dân tình. Cảnh Hoa hoàng đế năm nay đã bốn mươi tuổi hơn, hai mươi tuổi đánh hạ thiên hạ chớp cái đã hai mươi mấy năm, Hoàng Hậu rất sớm sinh hạ Thái Tử.

Một Hoàng Tử cùng một Công Chúa, Hoàng đế thập phần sủng ái tiểu Công Chúa, Hoa quý phi cũng sinh cho hắn một hoàng tử, Lâm phi không cam lòng yếu thế cũng nhanh chóng hạ sinh một tiểu hoàng tử. Tĩnh phi dù thế nào cũng k tốt lắm, gia cảnh không tốt, dáng người tuy xinh đẹp nhưng ở cùng các phi tử làm sao xuất đầu lộ diện, tướng mạo liền trở nên bình thường, Hoàng Thượng rất ít khi sủng hạnh nàng. Thật vất vả mới mang long thai liền bị Hoa quý phi nghĩ cách ám hại.

Hoàng Thượng khi nghe nàng mang long thai rất là vui vẻ, không biết Hoàng Thượng nghe được điều gì liền đại phát tính tình, mấy tháng liền không đến nàng, hiện tại Hoa quý phi rất được sủng ái.

Hoa quý phi ở bên, nói điều gì đó bên tai Hoàng Thượng, nghe xong lời Hoa quý phi nói Cảnh Hoa hoàng đế liền đem nhốt nàng vào lãnh cung, không đến nữa năm thì chết.

Mặt khác các phi tử đều không dám trêu chọc nàng, Hoàng Thượng mỗi đêm đều đến tìm nàng, nhưng vẫn không mang long thai.

“Mẫu hậu, phụ hoàng.“ Thái tử đi nhanh vào Cảnh nhan cung Hoàng Hậu ở hậu cung

“Ngươi không cần phải thượng triều sao? Chẳng lẽ phụ hoàng ngươi cũng không lâm triều?!” Hoàng Hậu nhìn Thái tử vẻ mặt mất hứng nói

“Đã bốn ngày Phụ hoàng không lâm triều, các đại thần đều đang nói Phụ hoàng chỉ biết trầm mê tửu sắc, bỏ bê triều chính.” Thái tử có điểm cả giận nói

“Mẫu hậu, chẳng lẽ phụ hoàng hai tháng nay một mực ở cùng Hoa quý phi sao?” Thái tử ngẩn người nhìn Phi hoàng hậu.

Hoàng Hậu vừa nghe những lời này trước là cả kinh vội hỏi “Chấn nhi, ai nói cho ngươi biết?”

“Còn muốn ta không biết sao? Hiện tại cả hoàng cung đều biết.” Thái Tử Mộc Khánh Chấn nói

“Chấn nhi, ngươi có biết ngàn vạn lần không được nói với phụ hoàng ngươi, cũng không được ngăn Hoa quý phi kia tìm hắn, biết không?” Hoàng Hậu có điểm lo lắng nhìn Thái Tử nói

“Mẫu hậu, này ta tự nhiên hiểu được, Hoa quý phi cùng Mộc Nghiêm Tích cữu cữu một mực cấu kết sử thần, đã có đại bộ phận sử thần bị bọn họ khống chế, một tiểu bộ phận nhỏ vẫn còn đang do dự, cũng có quân thần đi theo ta.” Thái tử Khánh Chấn nói

Hoàng hậu càng nghe càng thấy hoảng, như thế nào biến thành như vậy, một hồi mới nói “Chấn nhi, ngươi có ý tưởng gì ?!“ Hoàng hậu không thể không quản.

“Nhi thần, đang tính đi tìm phụ hoàng“ Thái tử Mộc Khánh Chấn vừa nói lời này, hoàng hậu lập tức mặt mày thất sắc.

“Chấn nhi, ngươi không thể như vậy tìm chàng a, nhỡ đâu kinh động phụ hoàng ngươi, ngàn vạn lần không tốt a.“ Hoàng Hậu nói

“Mẫu hậu, hiện tại không quản nhiều đc như vậy, cứ như vậy triều đình nhất định loạn” Thái tử cả giận nói không để ý biểu tình của mẫu hậu hắn.

“A! Chấn nhi, ngươi hảo hảo đi khuyên phụ hoàng cũng tốt.” Hoàng hậu nói như không nói.

Thái Tử Mộc Khánh Chấn nghe mậu hẫu vừa nói như vậy nhất thời hồi phục tinh thần lại, sau đó cười đi, hoàng hậu nhìn thoáng qua thở dài.

Thái tử vừa đến Hoa quý cung, chợt nghe thấy bên trong tiếng cười đùa vui vẻ, khí trong người không khỏi nổi lên vừa đi đến liền hướng tới cửa.

“Thái tử, hoàng thượng nói bất luận kẻ nào cũng không tiếp, có việc gì tìm Liễu thừa tướng nói.” Hai nha hoàn ngăn cản hắn, một giọng nói dài cùng thanh tú nói.

Thái tử khí cả giận nói “Tránh ra, tiện tì.” Tùy tay một cái, tát nữ tỳ kia thật mạnh suýt nằm trên mặt đất, một tay xoa xoa chỗ bị đánh, khuôn mặt độc ác nhìn thái tử không nói lời nào.

“Hà nhân tỷ ngươi không sao chứ?” Một tỳ nữ khác thấy vậy lập tức đỡ nàng, thái tử ngay cả xem cũng không xem, liền một bước đi tới cửa phòng.

“Lớn mật, ai cho ngươi tùy tiện xông vào đây?” Hoàng thượng ôm Hoa quý phi trên giường kinh hãi, thất sắc, cả giận nói

“Nhi thần tham kiếm phụ hoàng, Hoa quý phi.” Thái tử Mộc Khánh Chấn quỳ xuống đất nói

“Chấn nhi, ngươi xông vào nơi này có việc gì?!” Hoàng thượng vuốt ve khuôn mặt của Hoa quý phi nói, ngữ khí cũng bình thản hơn

“Nhi thần là đến thỉnh phụ hoàng lâm triều.” Thái tử bình thản nói

“Hiện tại người lui xuống trước, còn vào triều ngày mai nói sau.” Hoàng thượng nhìn cũng không thèm nhìn hắn, liền liếc xuống cái thân trong lòng ngực.

“Hoàng thượng, đừng như vậy, thái tử còn ở đây.” Hoa quý phi nhẹ nhàng đẩy hắn ra, giọng nói có phần kiều mỵ, thái tử nghe cũng là tâm có chút rung động

“Chấn nhi, còn ở đây làm gì, không mau lui ra ngoài.” Hoàng thượng có điểm cả giận nói, thái tử đành thối lui, từ tây quan môn bên trong có thể nghe thấy tiếng cười dâm đãng của Hoa quý phi, bên ngoài hai nha hoàn nhìn thấy, cũng không dám đi vào quấy rầy, thấy thái tử mặt mày thất sắc biết không lấy lòng đc Hoàng Thượng, liền âm thầm cười trộm, thái tử cũng không xem các nàng ra gì, vung tay áo tức giận hướng về phía trước rồi đi thẳng.

Đệ nhị chương

“Hoàng thượng, ngày mai chàng thật sự muốn lâm triều sao?” Hoa quý phi trên giường vuốt ve Hoàng thượng ủy khuất nói

“Trẫm, chính là đáp ứng Chấn nhi phải lâm triều, nếu còn không đi, các đại thần nhất định đều nói trẫm là hôn quân vô đạo.” Hoàng thượng sờ soạng một chút trên ngực mỹ nhân, mặt bất đắc dĩ nói

“Hừ! Trong lòng chàng chỉ có triều chính, chưa bao giờ nghĩ tới thần thiếp.” Hoa quý phi đứng lên một chút, biểu tình vô tội nói, nước mắt liền chảy xuống.

Hoàng Thượng vừa thấy trong lòng hoảng hốt vội đứng dậy ôm lấy nàng nói “Hảo hảo, trẫm ngày mai không lâm triều, trẫm làm sao can tâm để bảo bối khóc a.” Hoàng thượng dỗ dành nói, một bên hôn lấy nàng.

Hoa quý phi vừa nghe liền vui trên mặt, trong mắt vẫn còn chút ủy khuất nói “Thật vậy không?” Mở to đôi mắt vô tội nhìn hắn

“Quân vô hí ngôn, trẫm ngày mai không thượng triều, cùng bảo bối ở một chỗ a.” Nói xong đem nàng hôn rồi đặt lại ở trên giường, Hoa quý phi trên mặt liền một tia cười lạnh “Nhìn ngươi còn có thể làm Hoàng Đế được bao lâu, hoàng nhi cùng cữu cữu hẳn là mượn sức đại thần cũng không ít.”

Ngày hôm sau, Cảnh Hoa điện đã đến giờ lâm triều nhưng Hoàng Thượng còn chưa đến, các đại thần đều đứng vào hàng ngũ đợi. Lạc Vương Mộc Nghiêm Tích trên mặt lộ vẻ đắc ý cười lạnh, Thái tử cùng Thanh Vương Mộc Hạo Chấn nhìn thấy gấp đến độ đổ mồ hôi lạnh, thoáng qua Liễu thừa tướng cũng cùng hắn lộ một tia cười lạnh hảo không như ý

“Hoàng huynh, ngươi không phải nói nhìn thấy phụ hoàng sao?” Thanh Vương Mộc Hạo Chấn nói

“Ta chính là nhìn thấy phụ hoàng, phụ hoàng còn nói hôm nay nhất định lâm triều, xem ra Hoa quý phi lại giỡ trò giữ phụ hoàng lại.” Thái tử mặt lạnh nhìn thoáng qua vẻ mặt đắc ý cười lạnh của Lạc Vương Mộc Nghiêm Tích, cùng Liễu thừa tướng bọn hắn cũng hướng mắt nhìn, trên mặt mang theo vẻ kì phúng tràn đầy tươi cười đắc ý

“Thái tử hoàng huynh, ngươi cùng nhị hoàng huynh không phải sớm nói phụ hoàng sẽ đến, nhưng thời gian lâm triều đều sắp hết, như thế nào còn chưa thấy phụ hoàng a.” Lạc Vương Mộc Nghiêm Tích kì phúng đi đến trước mặt hắn nói

“Thái tử người nhàn rỗi, ta cùng các đại thần không thể theo ngươi nhàn rỗi a.” Liễu thừa tướng giả vờ ủy khuất đi theo Lạc Vương nói

“Thái tử a, tam hoàng tử cùng Liễu thừa tướng nói không sai a, nếu Hoàng Thượng có việc không đến được, ta cùng các đại thần cũng không thể ở lại chờ thêm, trước tiên lui ra, ngày mai hướng Hoàng Thượng trình tấu sự có đc hay không.” Một võ tướng nói, mặt khác các đại thần cũng nói theo

“Thái tử a, Cảnh tướng quân nói không sai a.” Một số đại thần cùng Lạc Vương Mộc Nghiêm Tích nói

Thái tử bất đắc dĩ mắt lạnh liếc bọn hắn một cái “Ngày mai nói sau.” Nói xong xoay người đi, Thanh Vương Mộc Hạo Chấn hung hăng trừng mắt liếc bọn hắn rồi phất tay áo đi, Liễu thừa tướng cùng tam hoàng huynh cười to, mặt khác thái tử nhãn mắt lạnh xem bọ họ liếc một cái rồi bất dĩ ly khai

“Tứ hoàng huynh, ngươi nói các đại hoàng huynh có hay không thỉnh đc phụ hoàng thượng triều.” Một tiểu cô nương tuyệt thế thoát tục, dáng điệu xinh đẹp thật sự có thể làm người ta ngây người, chính là chết cũng cam tâm tình nguyện, có chết cũng không tiếc, bên nàng là một thiếu niên, tuấn tú phi phàm, trên đời hiếm thấy, hai đứa nhỏ này một là con của Hoàng Hậu, Mộc Ngữ Hân công chúa, cùng nhi tử của Hoa quý phi An Vương Mộc Nghiêm Tuấn.

“Ta cũng không biết có thể bị mẫu hậu giữ ở lại a.” An Vương Mộc Nghiêm Tuấn liếc mắt nhìn nàng một cái

“Công chúa, tứ hoàng tử, thái tử tìm các vị, nguyên lai các vị đều ở đây a.” Một nha hoàn đi đến ngự hoa viên, nhìn thấy bọn họ liền nói

“Đại hoàng huynh tìm chúng ta?” An vương tứ hoàng tử liếc mắt một cái, Ngữ Hân công chúa cũng không nói gì

“ Dạ, đều ở Ngữ Hân điện của công chúa chờ “ Ngữ Hân điện là Hoàng thượng ngự phong cho công chúa đặc dùng, cũng là tên gọi của nàng, có thể thấy được Hoàng Thượng sủng ái nàng bao nhiêu, Mộc Ngữ Hân cùng Mộc Nghiêm Tuấn đành phải hướng Ngữ Hân điện, thái tử chờ ở đó cũng đã lâu.

“Hân muội, hiện tại chỉ có muội cùng An Vương có thể thỉnh phụ hoàng thượng triều.” Thái tử vừa thấy bọn họ đến liền nói, thái tử thực sủng ái muội muội không thích An vương, chính là nhìn thấy muội muội cũng không thèm nhìn An Vương một cái.

"Hoàng huynh, chúng ta phải làm gì?" Ngữ Hân công chúa tuy mới 13 tuổi nhưng nàng rất quan tâm việc triều chính, An Vương lớn hơn nàng một tuổi nhưng lại không thích triều chính, với tước vị của An Vương đáng ra phải thượng triều, nhưng vì hắn được Hoàng thượng sủng ái, nên hắn không muốn, Hoàng thượng cũng không ép.

“Ngươi đi đến Hoa quý cung, thỉnh phụ hoàng ngày mai thượng triều.” Thái tử mắt lạnh liếc An vương, hắn vẫn cúi đầu

“Hảo, chúng ta hiện tại đi liền, tứ hoàng huynh chúng ta đi thôi.” Ngữ hân công chúa lôi kéo An vương liền hướng Hoa quý cung đi.

__________________________________________________ _

Note : Là vì edit cũng như beta vẫn còn non tay , nên có một số đoạn k được mượt cho lắm , mong mọi người chỉ giáo thôi :") ! . Đa tạ nàng Ngọc tỷ tỷ :")

Đệ tam chương

Ngữ Hân công chúa lôi kéo An Vương đi vào hậu cung Hoa quý điện chợt nghe thấy, tiếng cười vui vẻ truyền đến còn không phải thanh âm kiều mỵ của Hoa quý phi, An Vương đứng lại không định bước tiếp , hắn hận mẫu hậu hắn, ở ngoài cửa hai nha hoàn đương nhiên nhìn thấy ,ra vẻ như không thấy gì đứng thủ trước cửa, Ngữ Hân công chúa cũng không nói gì các nàng đương nhiên kiêng dè An Vương

“Công chúa, An vương , xin dừng bước. Hoàng thượng nói , bất luận kẻ nào cũng không tiếp.“ Lên tiếng chính là người hôm qua bị thái tử tát Hà Nhân

Công chúa nhìn nàng liếc mắt một cái , thật là không thể đi vào, Hà Nhân cùng một nha hoàn khác vẫn là chắn ở cửa không cho bước tới, An Vương có điểm buồn phiền , thấy Công chúa không nói cũng không làm gì liền đứng sang một bên, An Vương vốn là vi nhân không thích nói chuyện .

“Phụ hoàng , nhi thần Ngữ Hân cầu kiến.“ Công chúa đột nhiên ở ngoài cửa nói lớn, Hoàng Thượng vừa nghe liền vui vẻ, hắn thật sủng tiểu Công Chúa

“Hân nhi ,mau vào đây, Trẫm mấy ngày không thấy ngươi , thật sự rất nhớ a“ Hoàng Thượng ở bên trong nói , Hoa quý phi vừa nghe trong lòng liền không thoải mái , nhưng trên mặt vẫn là đầy ắp tươi cười

Hà Nhân cùng nha hoàn kia tránh sang một bên cửa , hai mắt có chút khó chịu, nhìn nhìn Công Chúa đắc ý , An Vương vẻ mặt không chút thay đổi

“ Nhi thần ,tham kiến phụ hoàng , phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế “

“ Nhi thần , tham kiến phụ hoàng , phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế , tham kiến mẫu hậu “

“Hảo hảo , bình thân đi , về sau không phải ở đại điện , không cần hành lễ“ Hoàng Thượng đỡ Công chúa dậy

Hoàng Thượng cũng là biết rõ Công Chúa không thích Hoa quý phi , cũng không nói nàng chưa tham kiến Hoa quý phi , An Vương đứng nhìn mẫu hậu hắn bằng ánh mắt trách cứ , rồi vội cúi đầu đứng sang bên . Ngữ Hân công chúa bổ nhào vào ngực Phụ Hoàng làm nũng

“Phụ hoàng , ta nghe Thái Tử nói , người vài ngày rồi không thượng triều“ Ngữ Hân công chúa ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt hiền lành của Hoàng Thượng làm nũng nói

“ Trẫm , mấy ngày nay có việc, Hoa phi cho Trẫm dùng linh đan diệu dược , mấy ngày nay Trẫm thật sự thấy được chính là mình trở về bộ dáng của hai mươi mấy năm trước “ Hoàng Thượng sờ sờ đầu Ngữ Hân công chúa cười , nhìn thoáng qua Hoa quý phi nói . Hoa quý phi vốn một bụng khó chịu , mặt cũng bắt đầu lạnh xuống , thấy Hoàng Thượng nhìn về phía nàng , lập tức vẻ mặt liền tươi cười , An Vương đều thấy hết , hắn càng ngày càng hận mẫu hẫu

Công chúa muốn rời đi phụ hoàng liền ôm lại , nhìn thấy vẻ mặt phụ hoàng tiều tụy , trên mặt không một chút máu , nhìn thấy gương mặt tuấn tù , cùng sinh bệnh giống nhau , không khỏi lo lắng đừng lên , Hoa quý phi rốt cuộc cấp cho Phụ Hoàng thần đan diệu dược gì

“ Phụ hoàng , vài ngày sau người cùng ta đến Mẫu hậu đi , hai tháng rồi người không đến Mẫu hậu “ Ngữ Hân công chúa nhìn Phụ Hoàng như vậy mắt liền ngấn lệ giọng nức nở nói , Hoa quý phi vẻ mặt nham hiểm cười nhìn tiểu Công Chúa , An vương chán ghét nhìn thấy mẫu hậu của mình , nghĩ muốn đi ra ngoài

“ Trẫm , bây giờ không thể đi được , Trẫm phải dùng đan dược trong bảy bảy bốn mươi chín ngày , còn thiếu mười ngày “ Hoàng thượng hạ giọng nói

“ Phụ Hoàng , người chẳng lẽ không tham dự triều chính nữa sao ?” Ngữ Hân công chúa nhìn Phụ hoàng thay đổi , mắt liền chảy xuống một giọt lệ

“ Không phải còn có Liễu thừa tướng , cùng thái tử sao” Hoàng thượng còn không thèm nhìn Ngữ Hân công chúa liền ôm Hoa quý phi cười

“ Phụ hoàng , người không lâm triều sớm muộn chính sự cũng vào tay Lạc Vương “ Ngữ Hân công chúa tuy còn nhỏ nhưng cũng vẫn biết triều đình sắp có biến , liếc mắt thấy vẻ mặt đắc ý của Hoa quý phi

“ Ngữ Hân công chúa, ngươi nói vậy là có ý gì , ngươi chẳng lẽ muốn giá họa cho tam hoàng huynh ngươi . Ta biết ngươi không thích ta , nhưng ngươi cũng không thể như vậy nói Tích nhi a ! Hoàng thượng, người xem xem Công Chúa bảo bối của người nói , ô ô … “ Nói xong liền hướng Hoàng Thượng dùng sức đánh nhẹ vào ngực Hoàng Thượng , giả bộ ủy khuất khóc , Hoàng Thượng cũng lập tức vuốt ve nàng .

Trừng mắt nhìn Ngữ Hân công chúa nói “ Hân nhi , ý của ngươi tức là tam hoàng tử mưu đồ soán vị , có thể nào , những lời đại nghịch bất đạo này là ai chỉ ngươi “ Hoàng Thượng hai mắt phát hỏa

“ Vốn chính là , đại bộ phận quân thần trong triều đình đều đang muốn theo phe Lạc vương , không phải mưu đồ đoạt vị thì là gì , ba “ Hoàng Thượng đứng dậy dùng tay đánh lên mặt Ngữ Hân công chúa , hắn đây là lần đầu tiên đánh nàng, Ngữ Hân công chúa đau đến một bến khóe miệng đổ máu , hai mắt nhíu lại , Hoàng Thượng đứng đó sững sờ , Hóa quý phi trước là kinh hãi , rồi sau đó liền vui vẻ không kém , cười không ra tiếng . An Vương cũng là vẻ mặt kinh ngạc , nhìn thấy vẻ mặt mẫu hậu liền thất sắc , hắn trong lòng hận thấu mẫu hậu

( tên hoàng thượng già == Dám đánh Hân nhi của t >”< )

“ Hân nhi , trẫm … “ Hoàng thượng đi lại gần xem khuôn mặt của Ngữ Hân công chúa , biểu tình không biết nên nói gì , Ngữ Hân công chúa cũng không ở lại , chạy vọt ra, hướng tẩm cung của Mẫu Hậu , An Vương không hành lễ cùng đi ra theo , hắn là muốn đi đến Thái Tử điện

“ Hoàng Thượng , không cần tự trách, đừng để long thể bất an, nha đầu không hiểu chuyện, thần thiếp không trách nàng” Một bên kiều mỵ nói một bên lấy ra một viêc hắc ửu ửu trong lòng ngực , đi đến bên hắn uy thuốc

Đệ tứ chương

Ngữ Hân công chúa vừa đến Cảnh nhan cung liền thấy Mẫu hậu đang trong phòng niệm kinh , hai nha hoàn vừa thấy vẻ mắt tràn đầy nước mắt của Công Chúa trước là cả kinh , các nàng mấy khi thấy Công Chúa như vậy , nhìn kỹ mới thấy trên mặt rõ ràng có dấu năm ngón tay

“ Nô tì, tham kiến Ngữ Hân công chúa , công chúa ngàn tuổi , ngàn tuổi , ngàn ngàn tuổi “ ” Nô tì tham kiến ngữ hân công chúa ngàn tuổi ngàn tuổi ngàn ngàn t

“ Nô tì, tham kiến Ngữ Hân công chúa , công chúa ngàn tuổi , ngàn tuổi , ngàn ngàn tuổi “ Hai nhà hoàn quỳ rạp xuống đất nói , Hoàng Hậu lúc này mới hướng ánh mắt nhìn qua , cả kinh thấy nữ nhi mặt đầy nước mắt , trên mặt còn có dấu một bàn tay vội xoay người

“ Mẫu hậu “ Ngữ Hân công chúa lập tức nhào vào lòng Hoàng Hậu khóc lớn, hai nha hoàn còn quỳ trên mặt đất không dám đứng lên. Hoàng Hậu đối với các nàng dùng ánh mắt ra lệnh cho các nàng đi ra ngoài , nha hoàn đứng lên rời đi,đóng lại cửa, thủ ở ngoài

“ Mẫn nhi, ngươi nói xem ai lớn gan như vậy dám đánh bảo Công chúa bảo bối của Hoàng Thượng “ Đứng bên phải là một tỳ nữ thanh lệ nói

“ Xuân nhi, đừng hỏi, nếu Hoàng Thượng nghe được liền trảm ngươi “ Mẫn nhi nhìn mọi nơi nhỏ giọng nói, Xuân nhi liền liếc mắt nhìn nàng không nói tiếp

“ Hân nhi, đây có phải là Phụ Hoàng ngươi…” Hoàng Hậu vẻ mặt không tin nói , không nghĩ mọi chuyện lại lớn như vậy, Hoàng Hậu liền ôm nàng vào lòng vuốt ve, Ngữ Hân công chúa kéo kéo vạt áo Mẫu Hậu khóc không nói gì

“ Cái gì, ngươi nói Phụ Hoàng chẳng những nói chưa muốn thượng triều còn vì Hoa quý phi đánh Ngữ Hân công chúa.” Thái tử cùng Thanh Vương kinh hãi thất sắc, Thái tử vẻ mặt tức giận nói, Thanh Vương cũng là vẻ mặt tức giận, bất quá ( nhưng ) không nói gì. Chính là nhìn thấy An Vương vẫn cúi đầu, Thái Tử nhìn đảo mắt quanh một vòng, Thanh Vương chính là được Thái Tử mời đến thương lượng xem ngày mai Phụ Hoàng thượng triều nên như thế nào đối phó Lạc Vương, hiện tại xem ra không có hy vọng a, Thanh Vương bưng chén trà trên bàn lên uống,vẻ mặt không chút thay đổi

“ Nhị đệ, ngươi nói xem nên làm sao bây giờ” Thái Tử xoay người nhìn nhìn Thanh Vương

“ Hoàng huynh , ta xem việc này không hề đơn giản, Hoa quý phi cấp cho Phụ Hoàng ăn chính là không phải thứ gì hảo” Thanh Vương nhìn thoáng qua An Vương vẫn cúi đầu

“ Hừ! Đã nói Hoa quý phi không phải người tốt, sinh đứa con như thế nào lại có thể tốt “ Thái tử hung hăng trừng mắt liếc nhìn An Vương , ba người đều như vậy trầm mặc

Một hồi lâu vẫn là Thanh Vương mở miệng đánh vỡ trầm mặc đối An Vương nói “ An Vương , ngươi trước tiên hồi phủ đi “ An Vương cái gì cũng chưa nói , liền yên lặng đi ra , trong lòng hắn thật sự ủy khuất. Bởi vì có Mẫu Hậu hắn nên trong hoàng cung không nơi nào có thể sống yên , trở lại trong An Vương phủ của mình . Hắn đứng lên hét lớn kêu hai nhà hoàn lấy hai vò rượu , từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên hắn uống rượu, rất nhanh liền say thật.

“ Tốt lắm, Hân nhi, đừng khóc a” Hoàng hậu vỗ vỗ vai Ngữ Hân công chúa,liền bồi nàng đáng phía sau phật tượng, về sau nàng liền mỗi ngày ăn chay niệm phật, k màn thế sự nữa. Ngữ Hân công chúa khóc mệt , ghé vào người Mẫu Hậu nàng mà ngủ

“ Hoàng huynh, ngươi vừa rồi nói có chút quá đáng, tuy Lạc Vương Mộc Nghiêm Tích đúng là không tốt. Bất quá An Vương Mộc Nghiêm Tuấn cũng chỉ là đứa nhỏ mười bốn tuổi, ngươi nói như vậy, hắn như thế nào có thể chịu được.” Thanh Vương Mộc Hạo Chấn có điểm bất mãn nói, hắn vẫn là luôn nghĩ Mộc Nghiêm Tuấn không giống như ca ca hắn nham hiểm, Thái Tử cũng không nói gì, hắn cũng biết chính mình lúc nãy rất quá đáng, Mộc Nghiêm Tuấn đứa nhỏ kia cũng có vài phần rất tốt

Vài ngày sau Hoàng Thượng cũng không lâm triều,đại thần cũng không nói gì nhiều, Một ít đại thần do dự đứng bên Lạc Vương ,mấy nguyên bản đại thần đi theo Thái Tử giờ cũng cùng nhau theo Lạc Vương, Ngữ Hân công chúa sau lần bị Phụ Hoàng đánh liền trở nên trầm mặc ít nói, lạnh như băng sương, đối với người khác cũng không để ý tới bộ dạng. An Vương so với trước kia cũng trầm mặc ít nói cùng lãnh đạm hơn, mỗi ngày ngây ngốc ở phủ lí, ngày ngày uống rượu biến thành tửu quỷ ( ma men ấy _ __ ) , Hoàng Hậu mỗi ngày đều ăn chay niệm phật,còn Hoa quý phi ngày ngày đều vui vẻ, Hoàng thương ngày càng tiều tụy , thoạt nhìn so với ngày trước có phần lão hơn, đầu bạc nhiều hơn .Thực lực Lạc Vương một ngày so với một ngày càng thêm lớn mạnh.!

Đệ Ngũ Chương

Nữa tháng sau , hoàng cung có đại biến , Hoàng Thượng đột nhiên bệnh nặng,không đến vài ngày liền băng hà , Thái Tử bí ẩn mất tích . Thanh Vương trong phủ , ban đêm chết không rõ nguyên nhân. Hoàng Hậu một đêm bạc đầu , bệnh nằm trên giường, Lạc Vương đăng cơ đổi thành Vi Khanh Thịnh, Hoa quý phi trở thành Thái Hậu , Ngữ Hân công chúa bị giam lỏng ở Ngữ Hân cung, Hoàng Hậu cũng không đc chuyển qua Ngữ Hân cung.

Trong tẩm cung, Cảnh Nhan cung đổi thành Khang Nhan cung cho Hoa Thái Hậu , Lâm phi cùng Phúc Vương bị Khanh Thịnh đuổi ra hoàng cung trở thành khuất cái ( ăn mày ấy ) . Không đến nữa tháng, Hoàng Hậu cũng băng hà, Ngữ Hân công chúa cũng không khóc nhiều, nàng nhớ những lời Mẫu hậu từng nói

“Hân nhi, ngươi nếu muốn tìm ra biện pháp đi ra ngoài, trước tiên phải tìm thế lực, nhất định phải đem Thái Tử giành lại ngôi vị , hạ Lạc Vương xuống, khôi phục Việt Quốc “ Hoàng Hậu trong ánh mắt có phần kiên định, tuy nhiên cũng không nói gì nhiều để nữ nhi an tâm đi,nàng vì Mẫu hậu thủ hiếu , cũng như tìm cách làm thế nào để xuất cung, hiện tại trong Ngữ Hân cung mọi người đều đổi thành Khanh Thịnh hoàng đế, nàng mỗi ngày ngồi bên cửa sổ đến ngây ngốc , Nguyệt tỳ nữ mỗi ngày điều phải ra ngoài mua một số vật dụng này nọ , chỉ cần cùng tỳ nữa kia hảo hảo có quan hệ, còn có thể ra ngoài

Mấy ngày này , cũng vừa vặn thời điểm tỳ nữ Tiểu Nguyệt vào cung, Ngữ Hân công chúa liền phấn khởi tinh thần, dùng châu báu mua chuộc nha hoàn cùng thái giám thủ cửa chỉ chờ Tiểu Nguyệt lại,muốn biện pháp suông sẻ liền kêu thái giám đã bị mua chuộc mua dùm nàng mê dược cấp trong chén trà cho Tiểu Nguyệt làm nàng hôn mê, thay quần áo trong cung của nàng , thành công rất nhanh . Thời điểm này thủ môn ( giữ cửa ấy ) cảm thấy được nàng rất quái lạ. Tướng mạo tuyệt mỹ làm người ta không dám tin nàng là phàm nhân , thủ môn đều xem đến ngây người , không biết chính mình phải làm gì

“ Hai vị đại ca đây là một chút tiểu ý , ta là nha hoàn của Ngữ Hân cung , đi mua đồ dùng thường ngày cho Công chúa “ Nàng nhẹ nhàng nói , hai thủ môn kia hồn lại bay lên trời, phiêu phiêu dục tiên , giống như hai đứa ngốc , tiếp nhận đỉnh bạc Ngữ Hân công chúa đưa cho hắn, Ngữ Hân công chúa cũng sắp bước đi , sợ bọn hắn phát giác liền một đường chạy nhanh lên lí cung môn

“ Thật sự là một mỹ nhân a, nha hoàn của công chúa thật mỹ như vậy “ Môn vệ bên trái thấy vậy liền nói , nếu hắn không si mê dung mạo của nàng chắc chắn đã nhận ra nàng không phải phàm nhân

Ngữ Hân công chúa, một đường chạy ra ngoài hoàng cung mới nhẹ nhàng thở ra, còn quay đầu lại nhìn xem bọn họ có hay không đuổi theo , liền hít một hơi dài không ngừng bước nhanh đi tới, không quay đầu lại, “ Ba “ không nghĩ đụng chút một người thiếu chút nữa ngã xuống đất. được người kia giữ lại, vội ngẩng đầu nhìn thấy một công tử phong lưu tuần tú nhìn nàng mỉm cười

“ Cô nương , có sao không ?!” Công tử nhìn thấy Ngữ Hân công chúa nói

“ Không có gì, đa tạ công tử”

“ Ngữ Hân tỷ tỷ, là ngươi a”

Ngữ Hân công chúa cúi đầu nói, hắn chỉ mới là một đứa trẻ mười tuổi, khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm chính là còn vẻ mặt ngây thơ lôi kéo nàng nói

“ Phúc..Hiên đệ, ngươi thế nào lại ở đây. Mẫu…Nương ngươi “ Ngữ Hân công chúa nhiều lần nói sai , có điểm xấu hổ nhìn nhìn hắn nói “

“ Hân tỷ tỷ , chúng ta trước đến nhà Tử Hào ca ca nói đi” Nói xong lôi kéo nàng bước đi. Ngữ Hân công chúa nhìn thoáng qua hắn , hắn nhìn nàng cười gật đầu, không nói gì cũng đành đi theo

Đi tới một căn nhà thoạt nhìn rất có khí phách , đúng là thượng phủ. Vừa thấy môn bài trên có hai chữ Trương phủ

“ Công tử ,nhanh như vậy đã về “ Thủ môn nhìn nhìn hắn bên người là một nữ tử liền liếc mắt một cái, hảo đúng là một nữ tử tuyệt sắc , liền nhìn đến ngây người

“ Ân, cha ta đang ở trong phủ, đi vào nói sau” Trương Tử Hào xem hạ nhân kia liếc mắt một cái cất bước đi vào trong,không ít hạ nhân nhìn xong mắt đều choáng váng, nha hoàn cũng là giống nhau không ít ghen tị, sân rất lớn hai bên là các chủng loài hoa cỏ đúng là một hoa viên nhỏ , một con đường bằng đá đi thông từ đại sảnh phòng tới bốn hợp viện giống nhau vây quanh hai bên đều có phù thủ, đại sảnh bày trí cũng thật trang nhã hai bên có ghế dựa trên bàn đặt các bình hòa , phía trên là bàn của chủ nhân nơi này

“ Ta đi kêu lão gia “ Một ít nha hoàn đi pha trà, một người thoạt nhìn là quản gia nói

“ Ân, Ngữ Hân cô nương, mời ngồi “ Trương Tử Hào lễ phép nói, Ngữ Hân vẻ mặt lãnh đạm có điểm cuối đầu

“ Ngữ Hân tỷ tỷ, ngươi cũng là do Nghiêm Tích ca ca tiến đến bước này phải không?” Mộc Hiên mặt mang vẻ tức giận nói

Ngữ Hân công chúa vừa nghe liền sửng sốt, nàng mỉm cười không nói gì, Trương Tử Hào nhìn trong ánh mắt nàng, biết là không muốn cho mình biết, kỳ thực hắn cái gì cũng đều biết. Cũng không nói gì chính là lẳng lặng nhìn nàng.

__________________

Đệ lục chương

▬Chương 6▬

Trương Văn vừa nghe quản gia nói, công tử mang một cô nương trở về liền giận dữ, ở bên hắn chính là Lâm phi, nàng cũng là cả kinh đi theo hắn vào đại sảnh, vừa thấy Ngữ Hân công chúa mặt đều trắng toát, Trương Văn cũng vừa thấy, Trương Tử Hào thấy biểu tình phụ thân như vậy giống với nàng liền cố nhịn cười, không ngừng đứng như tượng. Mộc Hiên cũng thấy mẫu thân như vậy liền đến bên cạnh

“Nương, ngươi làm sao vậy? Có phải sinh bệnh không?” Mộc Hiên kinh hãi nói lôi kéo tay áo nương ngẩng đầu nhìn nàng, Trương Văn lúc này đã hồi phục tinh thần lại liếc mắt nhìn sắc mặt của Lâm phi, đoán được tám chín phần người kia chính là Ngữ Hân công chúa, liền cúi người, Ngữ Hân biết hắn sẽ làm gì vội đỡ hắn dậy

“Trương lão gia, ta hiện giờ chỉ là một người gặp nạn, không cần hành lễ, ta không nhận nổi.” Ngữ Hân lãnh đạm, thanh âm lạnh lùng nói, Lâm phi cũng bình tĩnh lại nói

“Ngươi cũng bị đuổi đến đây?” Lâm phi không biết kêu nàng là gì đành phải tự xưng “Ngươi”

“Lâm phi, có thể kêu ta là Ngữ Hân, ta chính là bỏ trốn đến đây, quyết định tìm người cùng ta lạp hạ vương vị của Mộc Nghiêm Tích, đi tìm đại ca và điều tra cái chết của nhị ca.” Ngữ Hân vừa thấy nàng cùng Trương lão gia đến, liền hiểu được cái gì cũng nói hết không cần bận tâm. Nàng vừa nói, trừ Mộc Hiên mọi người đều bị nàng dọa chết

“Cái gì?! Ngươi tính đem Khanh Thịnh hoàng đế lạp hạ ngôi vị?” Trương Văn mở to mắt kinh ngạc

“Hừ! Hắn có cái gì mà đòi ngồi lên ngôi vị hoàng đế, chính là ta muốn đem hắn lạp hạ.” Mộc Ngữ Hân trong ánh mắt lộ lên vẻ hung quang cùng kiên định làm cho bọn họ không dám tin trước mặt là một đứa nhỏ mười ba tuổi

“Hảo, có chí khí, Trương Tử Hào ta nguyện ý đi theo bảo hộ ngươi.” Trương Tử Hào nói, cha hắn chính là ngẩn ngơ nhìn, đứa nhỏ này có hay không yêu thích nàng, nàng chính là đương kim công chúa, một người dân bình thường sao xứng với nàng

Trương lão gia nhẹ nhàng thở dài cái gì cũng không nói, Lâm phi nhìn thấy ở trong mắt, nàng lo lắng đứng lên

“Ngữ Hân, ngươi cũng không cần kêu ta là Lâm phi, ngươi nếu không chê cứ kêu ta là Lâm di đi, đây là phủ của ca ca ta, chính là hắn sinh ý mua tòa nhà này, sau này cứ kêu hắn là Văn thúc.” Trương Lâm nói, cùng là người chịu khổ, nàng có điểm đồng cảm với nàng

“Ân.” Mộc Ngữ Hân nhìn nàng cười liền hướng mắt nhìn ra cửa

“Cha, người không phải nói lưu danh Ẩn Lầu Các đều là đại sát thủ sao? Gần một năm nay ở trên giang hồ luôn luôn nổi danh sao?” Trương Tử Hào nói, Mộc Ngữ Hân nghe lời này lập tức xoay người nhìn Trương Văn hy vọng hắn nói cho nàng biết điều gì đó

“Đúng vậy, bọn hắn đều là người trong giang hồ, như thế nào lại chịu quản chuyện triều đình, còn nữa bọn hắn như thần long thấy đầu không thấy đuôi, làm sao tìm bọn hắn?” Trương Văn bất đắc dĩ nói, nhìn thấy trong mắt Mộc Ngữ Hân có phần ảm đạm, cũng là một đứa nhỏ rất đáng thương

“Ta biết cách liên lạc với bọn hắn.” Trương Tử Hào hưng phấn nói, Ngữ Hân thần sắc nhìn hắn chằm chằm mặt tràn đầy cảm kích, Trương Tử Hào ngượng ngùng cười cười, Trương Lâm vẻ mặt cũng vui mừng, Mộc Hiên nhìn bọn họ mở to mắt tò mò, ánh mắt nhìn thấy bọn họ đổi tới đổi lui thần sắc chỉ cảm thấy khó hiểu

“Tử Hào đại ca có cách gì liên lạc với bọn hắn?” Mộc Ngữ Hân nói, mắt chợt lóe vui mừng, trên mặt vẫn còn có phần lãnh đạm, bất quá trong giọng nói cũng có phần ôn nhu

“Ta có một bằng hữu nói, muốn tìm bọn hắn khó thì không khó, chính là đi ra ngoài thành, có một trà lâu, lão bản kia nói một tiếng với bọn hắn tối sẽ có người dẫn ngươi tới Ẩn Lầu Các.” Trương Tử Hào nói, thỉnh thoảng nhìn Mộc Ngữ Hân

“Hảo, ta cùng Tử Hào ca ca cùng đi trà lâu ở ngoài thành.” Mộc Ngữ Hân vừa nói xong liền đi ra ngoài

“Từ từ, muốn đi tìm bọn hắn, trước tiên mang theo hai tờ ngân phiếu năm ngàn lượng bạc, chính là dùng để bọn hắn giúp ngươi gặp mặt.” Trương Tử Hào nói, nhìn phụ thân hắn, Mộc Ngữ Hân đành phải ngừng bước

“Đi đi, bao nhiêu tiền ta đưa.” Trương Văn lấy hai tờ ngân phiếu năm ngàn lượng bạc đưa cho Mộc Ngữ Hân, Mộc Ngữ Hân cảm kích nhìn hắn một cái rồi hướng ra ngoài thành. Thoạt nhìn thật hoang vắng, phóng tầm mắt liền trong thấy một trà lâu nho nhỏ, cũng không thể nói là một trà lâu chính là trong phòng đơn giản chỉ diện một cái bàn, một tiểu nhị đang ngồi trên ghế uống trà, lão bản ở quầy tính tiền thỉnh thoảng giương mắt nhìn nhìn bọn người đang đi tới, chính là Mộc Ngữ Hân cùng Trương Tử Hào

“Khách quan đến.“ Lão bản nói khẽ với tiểu nhị, tiểu nhị chính là không thèm để ý giương mắt về phía sau nhìn nhìn lại tiếp tục uống trà, giống như không thấy, lão bản cũng không kêu thêm nữa

Đệ thất chương

▬Chương 7▬

Trương Tử Hào cũng không nói tiểu nhị kia không nghênh đón bọn hắn, trực tiếp đi đến bàn của lão bản, tiểu nhị vẫn là bộ dạng không nhìn thấy tiếp tục uống trà. Lão bản đang tính toán sổ sách trên bàn, Mộc Ngữ Hân nhíu mày hoài nghi bọn hắn có phải hay không đều giống nhau. Thản nhiên không để ý khách nhân đang tới

“Lão bản vẫn còn làm sao?” Trương Tử Hào gõ gõ bàn lạnh lùng hỏi, lão bản lúc này mới giương mắt nhìn hắn liếc mắt một cái rồi lại tiếp tục đánh bàn tính, hiện tại trên bàn tính bị hắn đánh loạn liền hiện ra số năm ngàn lượng, Trương Tử Hào vừa thấy cũng liền hiểu được. Mộc Ngữ Hân đứng bên hắn tự nhiên cũng thấy được liền lấy từ trong áo hai tờ ngân phiếu năm ngàn lượng bạc đặt lên bàn. Lão bản kia giương mắt nhìn nàng liếc mắt, tiểu nhị cũng đứng dậy đi tới nhìn nàng từ trên xuống dưới vài lần

“Đại gia ở đâu?” Lão bản đánh bàn tính đột nhiên hỏi, giọng lạnh như băng, tiểu nhị trở lại bàn tiếp tục uống trà của hắn, không nhìn thêm nữa, coi như điếm* này chỉ có một mình hắn (* điếm : tức là khách điếm ấy,nôm na là phòng trọ)

“Trương phủ, trong thành.” Mộc Ngữ Hân nói xong cũng bước đi, Trương Tử Hào cũng đi ra theo, lão bản giương mắt nhìn nàng, tiểu nhị kia cũng xoay người lại nhìn

“Nữ nhân vừa đến cũng không tồi, cũng là trăm năm khó gặp a, ngươi nói xem Thiếu chủ có hay không đáp ứng?” Lão bản trên mặt lộ vẻ nói, nhìn tờ ngân phiếu trong tay

“Gì mà chỉ không tồi, quả thật là nhân gian khó được thấy, đúng là tuyệt sắc giai nhân, nếu có nàng chính là chết cũng không uổng, cùng Thiếu chủ quả là rất xứng, không biết nam nhân bên cạnh là gì của nàng?” Tiểu nhị trở về chỗ cũ nhớ tới dung mạo xinh đẹp của Mộc Ngữ Hân

“Thiên Dương, ngươi đầu óc có hay không bị dung mạo của nàng làm cho ngây ngốc, rõ ràng là biết Thiếu chủ không có khả năng ngươi còn nói như vậy, nếu Thiếu chủ biết liền giết ngươi.” Lão bản kia liếc hắn một cái, hai mắt chau lại

“Ta nói Mạc lão nhân ngươi không biết gì là xinh đẹp, nữ nhân xinh đẹp nào trong mắt ngươi cũng chỉ là một xú nữ, ngươi đóng cửa cái rầm tiễn đi. Đêm nay có thể ôm nữ nhân kia một cái ta cũng nguyện ý… hắc hắc.” Thiên Dương cười ngây ngốc đứng lên, Mạc Quang Chúc Diệp đi lại gần chỉ nhìn ngân phiếu trong tay

“Bọn hắn như thế nào tới đón ta?” Mộc Ngữ Hân ở phía trước nói, Trương Tử Hào vẫn nhìn nàng đến ngây ngốc. Liền nghe nàng hỏi mới định thần trở lại

“Hình như là bịt mắt ngươi, đưa ngươi đi. Ngươi xinh đẹp như vậy, bình thường chắc là dùng kiệu.” Trương Tử Hào có điểm không tốt nói

“Nga.” Mộc Ngữ Hân chính là đi cũng không quay đầu nhìn hắn, nàng không cần lễ nghi hình thức, chỉ cần có thể lạp hạ Khanh Thịnh hoàng đế xuống, không quá phận nàng vẫn sẽ nhịn được. Đêm đó nàng chờ người đến đón, vẫn là muốn nhìn người đó là ai, không nghĩ đến trước mắt mình tối sầm lại, không biết qua bao lâu, chính mình nằm ở chỗ bốn phía đều là ánh sáng, trong phòng cái gì cũng không có. Chỉ ở trung tâm là có chiếc ghế dựa cùng một một cái bàn, không có cửa sổ, bốn phía đều là nến, nàng vừa mới tỉnh lại cảm thấy có điểm chói mắt, liền lấy tay ngăn cản ánh mắt. Mơ hồ nàng nhìn thấy một thân bạch y giương mắt nhìn nàng liền không khỏi thất thần. Người này khuôn mặt tuấn mỹ đôi mắt có phần lãnh khốc không có cảm tình gì nhìn nàng, mím chặt đôi môi đạm bạc. Hảo, là một nhân gian mỹ nam tử (Beta: nàng đã gặp Hàn nhi – định mệnh của nàng hắc hắc), thiếu niên áo trắng cũng là cả kinh bất quá trên mặt vẫn là không có biểu tình gì, nhìn thấy phong hoa tuyệt đại, một nữ tử tuyệt sắc, liền hoài nghi có phải hay không nàng là nhân gian phàm nhân

( Edit: hai đứa này hình như nó tâng bốc lẫn nhau nhỉ =)) )

“Uy, nhìn đủ chưa?” Một giọng nói lạnh như băng, Mộc Ngữ Hân đỏ mặt cúi đầu, biết chính mình thất thố. Thiếu niên áo trắng cũng liền điểm tỉnh trở lại không nhìn nàng, Mộc Ngữ Hân lúc này mới thấy rõ ràng bên người nàng có rất nhiều Hắc y nhân ánh mắt lạnh như băng

“Ngươi muốn giết ai?” Thiếu niên kia mở miệng lạnh lùng nói, Mộc Ngữ Hân đứng lên ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ cảm thấy trong đầu rất đau có điểm không hảo, một hồi lâu mới đứng vững thân hình, thiếu niên kia thấy nàng chậm chạp không trả lời hắn, liền xoay người nhìn thấy nàng một tay xoa xoa đầu một tay sờ sờ sau gáy, giương mắt nhìn Hắc y nhân phía sau nàng, hắn xuống tay có phần quá nặng

“Thiếu chủ chúng ta hỏi ngươi, ngươi có nghe không?” Vẫn là một giọng lạnh như băng nói, lời nói rõ ràng mang theo tức giận. Mộc Ngữ Hân lúc này mới nhìn thấy thiếu niên áo trắng kia, hắn ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, liền hơi hơi cúi đầu

“Muốn chúng ta giúp ngươi giết ai?!” Thiếu niên vẫn là lạnh lùng nói, không thấy nàng ngượng ngùng cúi đầu, biểu tình coi như không có gì

“Đương kim hoàng đế Khanh Thịnh.” Mộc Ngữ Hân ngẩng đầu nhìn thấy hắn lạnh như băng, ánh mắt không thấy trong mắt hắn từng có một tia kinh ngạc cùng kỳ quái

“Chính là đại nhân vật trong thiên hạ sao, ngươi có hay không đủ khả năng?” Thiếu niên nói, trong phòng các Hắc y nhân đều hiện lên một tia không thể tin, rất nhanh liền khôi phục ánh mắt lạnh như băng nhìn Mộc Ngữ Hân

“Ngươi cứ cho giá.” Mộc Ngữ Hân kiên định nói

“Hảo, trước tiên đưa ta một trăm vạn hoàng kim, đây là tiền đặt cọc, xong việc giao cho ta thêm một trăm vạn hoàng kim.” Thiếu niên vẫn là lạnh lùng nói, Mộc Ngữ Hân đang là người gặp nạn, tìm đâu ra một trăm vạn hoàng kim. Ngây ngốc đứng đó không nói được gì. Thiếu niên nhìn thấy, miệng liền nhếch môi cười, các Hắc y nhân trong phòng cũng là trợn tròn mắt há hốc mồm

Không biết Thiếu chủ làm cái gì, giết Khanh Thịnh hoàng đế so với các thứ khác đúng là cao giá hơn rất nhiều, nhưng hai trăm vạn lượng hoàng kim chỉ sợ trong hoàng cung cũng không có

“Ngươi nếu không có vậy thì thôi đi, Thiên Dương mang nàng hồi Trương phủ.” Thiếu niên lạnh lùng nói, Hắc y nhân đứng sau Mộc Ngữ Hân cúi đầu hai mắt tỏa sáng, liền chuẩn bị đánh vào gáy nàng

“Từ từ.” Mộc Ngữ Hân nói, thiếu niên đang cười nhìn nàng, liền khôi phục ánh mắt lạnh lùng

“Ta làm gì có nhiều hoàng kim, cho dù là hoàng cung cũng không có nhiều như vậy, giết một hoàng đế cũng cần nhiều hoàng kim như vậy sao?!” Mộc Ngữ Hân trong ánh mắt mang vẻ tức giận nói

“Nhìn ngươi, nếu có tiền thì bàn tiếp, không có thì ngươi trở về nghĩ cách đi.” Thiếu niên vẫn lạnh lùng nhìn nàng, Mộc Ngữ Hân bị hắn làm cho phát hỏa, thật muốn đem hắn giết ngay lập tức, hai mắt nàng lộ lên sát khí

“Ngươi muốn giết ta, nhìn ngươi có hay không khả năng đó, bất quá vẫn có một cách ta nguyện ý giúp ngươi, chỉ không biết ngươi có đồng ý không?” Thiếu niên áo trắng nhìn nàng rồi bật cười chậm rãi đi tới gần nàng, Mộc Ngữ Hân cả kinh thấy trong khóe miệng hắn lộ vẻ cười, tuy nhiên một chút cũng không cho nàng định thần lại, hắn chậm rãi tiến gần đến mặt nàng, nàng đỏ mặt vội đẩy hắn ra

“Ngươi có cách gì, chỉ cần có thể đem Khanh Thịnh hoàng đế hạ xuống ta đều nguyện ý.” Mộc Ngữ Hân mừng rỡ nói

“Thật không? Ngươi đừng hối hận, ngươi chỉ cần làm nữ nhân của ta, ta liền giúp ngươi giết Khanh Thịnh hoàng đế.” Hắn vừa nói lời này mọi người đều ngơ ngẩn, Mộc Ngữ Hân lại ngây người, thiếu niên nhìn thấy nàng phát ngốc biểu tình rất cao hứng

“Như thế nào?! Vừa nãy không phải nói nguyện ý sao, hiện tại thế nào lại không lên tiếng? Làm nữ nhân của ta, ngươi còn sợ ta không xứng với ngươi sao Công Chúa?!” Thiếu niên đi tới gần nàng nói, Mộc Ngữ Hân ngẩn người hắn thế nào lại biết nàng là Công Chúa. Thấy nàng không nói gì liền đi tới trước mặt, mặt nàng đỏ lên định đẩy hắn ra, thiếu niên kia liền ôm nàng vào lòng, Mộc Ngữ Hân ngửi được trên người hắn phát ra một mùi hương thơm ngát, nếu không phải thấy hắn, nàng còn tưởng người đang ôm nàng trong lòng là một nữ nhân

“Thiếu chủ, ngươi làm gì vậy, còn không mau buông nàng ra. Nếu Cung chủ biết ta liền có chuyện không tốt.” Thanh âm lạnh lùng nói, vội buông Mộc Ngữ Hân ra lạnh lùng nhìn mặt nàng đỏ đến tận cổ

“Thiên Dương, mang nàng rời đi.” Người nọ tiếp tục nói

“Ta đáp ứng.” Mộc Ngữ Hân mở miệng nói, tất cả đều im lặng, thiếu niên kia vừa cười vừa nói

“Ngươi thật là đáp ứng, ngươi tên gì?” Hắn bắt đầu không đứng đắn hỏi, Mộc Ngữ Hân vừa nghe tâm liền nhảy dựng lên, mặt càng đỏ hơn một hồi lâu mới định thần lại

“Mộc Ngữ Hân, ngươi… Ngươi…”

“Muốn chết a, tên của Thiếu chủ ta ngươi cũng muốn tùy tiện hỏi sao.” Người nọ tức giận nói, Mộc Ngữ Hân nghe thấy liền nhìn thiếu niên kia liếc mắt một cái vội cúi đầu, đứng sau lưng thiếu niên, thân thủ người nọ đột nhiên muốn một chưởng đánh chết nàng

“Đinh thúc dừng tay, nàng là khách, ngươi không được vô lễ như vậy.” Thiếu niên vừa thấy biết hắn sinh khí, không muốn náo loạn liền vội vàng kêu hắn

“Hừ! Thiếu chủ cũng thỉnh tự trọng.” Nói xong liền rời đi, nàng chỉ kịp thấy người mà hắn gọi là Đinh thúc kia tính hướng nàng một chưởng, thầm nghĩ “Nguy hiểm thật, mới vừa ở quỷ môn quan một chuyến, may là có hắn, nếu không chính mình cũng sớm chết.” Ngữ Hân cảm kích nhìn hắn, hắn nhìn Đinh thúc kia đi mới quay đầu lại, vừa thấy hắn nhìn về phía mình Mộc Ngữ Hân vội vàng cúi đầu.

________

Đệ bát chương

▬Chương 8▬

Vừa đến hừng đông, Mộc Ngữ Hân liền đi vào đại sảnh nhìn thấy Trương Tử Hào, hắn đứng lên vấn an nàng, còn có điểm cúi đầu, mắt vẫn là không nhìn hắn một cái, Trương Tử Hào trong lòng có chút không thoải mái muốn nói điều gì đó, nhưng lại không thể lên tiếng. Đành phải ngẩn người đi theo nàng ra cửa, Trương Văn cùng Trương Lâm đến tìm bọn hắn, nàng ngừng lại trong đầu nghĩ điều gì đó, chính là Trương Văn cũng cảm thấy có điểm kỳ quái, một gia đinh ngoài cửa chạy vào, Mộc Ngữ Hân lập tức đi lại gần, Trương Tử Hào cũng đi theo

“Lão gia, Lão gia có chuyện không hay“ gia đinh kia vừa chạy vừa nói, vội vàng hít một hơi, tiếp tục chạy tới nói

“Có chuyện gì mà ngươi chạy như vậy” Trương Văn vẻ mặt kinh ngạc nhìn gia đinh, Trương Lâm vẻ mặt cũng mờ mịt. Mộc Ngữ Hân trong lòng nghĩ “ Hắn thật đã giết Khương Thịnh hoàng đế, chính mình phải làm nữ nhân của hắn” Mộc Ngữ Hân đứng đó, Trương Tử Hào thấy nàng ngẩn người

“Làm sao vậy Ngữ Hân” Trương Lâm có điểm lo lắng nói, Trương Văn vừa nghe liền quay lại nhìn, Mộc Ngữ Hân định thần lại lắc lắc đầu, đi đến gia đinh trước mặt

“Trong hoàng cung có chuyện gì sao?” Mộc Ngữ Hân hỏi gia đinh kia, hắn trừng hai mắt nhìn nàng, không phải nhìn đến ngây ngốc mà là bị dọa đến sắp ngất

“Ngươi…Ngươi…Lão gia, người mau đưa nàng đến quan phủ, nếu không quân lính sẽ đến, nàng chính là Công chúa Việt Quốc, Ngữ Hân. Có một nha hoàn bị nàng hại chết a, hiện tại Khanh Thịnh hoàng đế đang truy tìm nàng, nói nếu ai tìm thấy nàng liền thưởng một trăm lượng hoàng kim” Gia đinh hai mắt vẫn nhìn chắm chắm nàng, sợ nàng sẽ chạy trốn. Trương Văn vừa nghe nhìu nhíu mày nhìn Mộc Ngữ Hân, Mộc Ngữ Hân vẻ mặt nhớ lại, nàng biết nha hoàn kia chính là Tiểu Nguyệt

“ Ngươi nói cái gì, nếu còn nói nữa ta sẽ giết ngươi” Trương Tử Hào nhìn Mộc Ngữ Hân, thần sắc tức giận trừng mắt gia đinh kia, gia đinh kia vừa nghe mặt đã trắng bệch, Trương Lâm cũng là vẻ mặt đờ đẫn

“ Chuyện này không được nói ai nghe, ngươi lui xuống đi” Trương Văn lạnh lùng nhìn hắn, có điểm phát run. Gia đinh thấy vậy vội gật đầu, phất tay ra lệnh cho hắn đi xuống

“Văn thúc, thực sự xin lỗi , đã làm liên lụy ngươi” Mộc Ngữ Hân nói, Trương Văn liếc mắt nhìn nàng không nói gì sờ sờ đầu nàng một chút tỏ vẻ kêu nàng đừng lo, rồi xoay người ly khai. Trương Lâm nhìn nàng một cái rồi cũng đi theo

“Đừng nói như vậy, quân lính sẽ không đến dám đến đây làm càn, không có việc gì đâu“ Trương Tử Hào không kìm hãm được mình liền kéo nàng đến, ôm vào lòng, Mộc Ngữ Hân cũng không chống cự để cho hắn ôm, hai mắt nhắm lại. Trương Tử Hào thấy vậy trong lòng rất cao hứng

“Khụ khụ” Đột nhiên sau lưng nghe được tiếng ho khan, làm cho hai người định thần lại, quay lại nhìn. Đối với Mộc Ngữ Hân người này không tính là xa lạ,bất quá đối với Trương Tử hào liền cảm thấy xa lạ. Hắn nhìn thấy một thiếu niên áo trắng phong độ phiêu phiêu, khuôn mặt tuấn mý,mày kiếm cao nhọn, nhìn không thấy một chút cảm tình trong ánh mắt. Cái mũi cao đỉnh, đúng là thể gian tuấn mỹ nam tử,làm cho hắn không khỏi thất thần

“Ngươi đã đến “ Mộc Ngữ Hân rời cái ôm của Trương Tử Hào, lập tức đánh về phía hắn, ai ngờ hắn lập tức vọt đến một bên làm cho Mộc Ngữ Hân hảo cảm thấy xấu hổ “Mình làm gì ở đây“ Liền đỏ mặt cúi đầu, Trương Tử Hào nghe nàng nói như vậy định thần lại

Thấy Mộc Ngữ Hân hướng người nọ tươi cười, trong lòng tự nhiên có chút tức giận,nhưng lại không thể phát ra. Hắn có điểm mất hứng

“Ngươi là ai ?” Trương Tử Hào vẻ mặt lạnh lùng nói

“Tại hạ Hiên Chi Hàn, là Mộc cô nương mời đến” Hiên Chi Hàn lễ phép hành lễ, Trương Tử Hào nhìn thoáng qua Mộc Ngữ Hân cũng hiểu được, vội vàng đáp lễ

“Hiên huynh khách khí, không cần hành lễ“ Trương Tử Hào thủ thế đáp lễ, Hiên Chi Hàn cúi đầu hướng đại sảnh đi đến, Mộc Ngữ Hân nhìn hắn bộ dáng xuất thần

“ Ngữ Hân, vào đi, đứng đó ngẩn người làm gì “ Tuy nhiên Trương Tử Hào đi vào cũng không đối diện với nàng, Mộc Ngữ Hân yên lặng đi theo, ngồi đối diện hắn hoảng hốt không nói một câu. Đúng lúc Trương Văn và Trương Lâm cũng tiến vào

“Vị này, là đệ nhất sát thủ của Ẩn Lầu Các sao? Không thể tin được, trẻ tuổi như vậy“ Trương Văn cũng rất cảm thán trước phong độ của mĩ thiếu niên. Trương Lâm nhìn đến ngây ngốc

“ Trương lão gia quá lời, tại hạ cũng chỉ có thể đứng thứ nhì mà thôi, làm gì có thể là nhất” Hiên Chi Hàn khiêm tốn nói, Trương Tử Hào nghe được liền cảm thấy hắn không biết xấu hổ, liếc hắn một cái

“ Ha ha phải không, Hiên công tử rất khiêm tốn, Hiên công tử cũng đã biết dụng ý của Ngữ Hân khi mời ngươi đến “ Trương Văn ôn nhu nói, thoạt nhìn giống như tiểu cô nương đang nói chuyện với một thiếu niên

“ Đương nhiên biết, các ngươi chấp nhận cái giá kia không? Ngườười kia cũng không phải người bình thường” Hiên Chi Hàn âm thanh lạnh lùng nói, Mộc Ngữ Hân vừa nghe cả kinh nhớ những gì hắn nói ngày hôm qua, ngẩng đầu nhìn nhìn chợt suy nghĩ đến việc làm nữ nhân của hắn mặt liền đỏ lên, Trương Tử Hào một mực nhìn nàng, thấy nàng không hiểu sao đỏ mặt, Hiên Chi Hàn thì dùng ánh mắt lạnh nhìn phụ thân hắn, không chú ý đến nàng mới yên tâm, tưởng rằng vừa nãy chính mình ôm nàng, nàng hiện tại nhớ đến đỏ mặt, bản thân cũng thấy ngượng ngùng ngây ngô cười

“Hào nhi, ngươi làm sao vậy?” Thấy hai mắt hắn nhìn Mộc Ngữ Hân ngây ngô cười, Mộc Ngữ Hân càng thêm đỏ mặt nghĩ, chợt hiểu cái gì làm hắn cưới, suy nghĩ một chút mới thoáng định thần lại, thứ nhất người Mộc Ngữ Hân nhìn chính là Hiên Chi Hàn, thấy hắn hai mắt chỉ nhìn Trương Văn liền có điểm thất vọng, Hiên Chi Hàn sớm thấy mặt nàng ửng hồng, còn có Trương Tử Hào nhìn nàng ngây ngốc cười, liền không muốn nhìn đem hai mắt nhìn phía sau Trương Văn, Trương Lâm là nữ nhân đương nhiên hiểu được người Mộc Ngữ Hân thích chính là Hiên Chi Hàn.

__________________

Đệ cữu chương

“Như vậy, Hân nhi ngươi cảm thấy thế nào?!” Trương Văn lãnh đạm nói

“Ta tin tưởng hắn” Mộc Ngữ Hân nhìn nhìn Hiên Chi Hàn

“Đa tạ tiểu thư đã xem trọng tại hạ” Hiên Chi Hàn nói

“Tốt lắm, vậy ngày mai ngươi dẫn hắn hồi cung đi, bất quá Khang Thịnh hoàng đế sẽ không buông tha ngươi” Trương văn lo nghĩ nói, Mộc Ngữ Hân vẻ mặt tin tưởng, Hiên Chi Hàn chắc chắn hảo hảo bảo vệ nàng

“Ta cũng tiến cung” Trương Tử Hào nói, Trương Văn nhíu nhíu mày nhìn Mộc Ngữ Hân xem nàng sẽ như thế nào

“Tử Hào đại ca, việc này không nhỏ, ngươi vẫn là ở lại đây đi” Mộc Ngữ Hân hướng hắn cười nói

“Hừ, trong cung nguy hiểm như vậy, ta không tin sát thủ như hắn hội vì ai mà cả tính mạng cũng không cần. Hắn cũng chỉ là một sát thủ trong mắt chỉ có tiền, làm sao bảo vệ Công Chúa” Trương Tử Hào mắt lạnh nhìn Hiên Chi Hàn, Hiên Chi Hàn chính là vẻ mặt không thay đổi làm cho hắn có chút không thoải mái, Mộc Ngữ Hân nhíu níu mày, nàng cũng hiểu được, nhưng nàng vẫn muốn tin tưởng

“Hào nhi, ngươi nói cái gì” Trương Văn sợ hắn làm Hiên Chi Hàn phát hỏa sẽ không tốt lắm, như vậy tính mạng của Trương Tử Hào khả sẽ không hảo

“Ta nói chính là nói thật, sát thủ mỗi người đều là lãnh huyết, không có cảm tình trong lời nói. Có thể vì tiền cái gì cũng có thể làm, huống chi Ngữ Hân với hắn cũng chỉ là cố chủ mà thôi” Trương Tử Hào khinh thường nhìn Hiên Chi Hàn, Hiên Chi Hàn mặt cũng không chút thay đổi. Trương Văn toát mồ hôi lạnh, Trương Lâm ở một bên vẫn chú ý đến biểu tình của Hiên Chi Hàn

“Nói xong chưa?” Hiên Chi Hàn lãnh đạm nói, quay đầu lạnh lùng nhìn Trương Tử Hào, tay phải đang gắt gom nắm cán kiếm buông lõng, Trương Văn nhìn thấy tim đập nhanh đến độ không thở nỗi, lau lau mồ hôi trên trán

“Nói xong thì thế nào, chưa xong thì thế nào?” Trương Tử Hào không biết sống chết khiêu khích Hiên Chi Hàn

“Hào nhi” Trương Văn cả giận, nhíu mày mắt nhìn trừng trừng hắn”

“Hiên công tử, ngươi không cần cùng hắn so đo a” Trương Văn cẩn thận bồi lễ nói, hướng Hiên Chi Hàn cười cười 

“Phụ thân, người làm gì phải đối với hắn cung kính như vậy” Trương Tử Hào hung hăng nhìn Hiên Chi Hàn, rồi nhìn cha hắn một cách khó hiểu

“Ngươi còn nói, ngươi thiếu chút nữa đã đi quỷ môn quan còn không biết” Trương Văn giận trừng mắt liếc hắn một cái, cũng không nói gì thêm. Trương Lâm thở dài

“Ta nói có gì không phải sao, các sát thủ ở Ẩn Lầu Các đều như vậy, phải không Ngữ Hân” Trương Tử Hào xoay người nhìn Mộc Ngữ Hân cười, Mộc Ngữ Hân mặt không chút thay đổi xoay người ly khai đại sảnh, Trương Tử Hào đứng trong đại sảnh vẻ mặt mờ mịt

“Có gì không đúng sao” Trương Tử Hào nói

“Hiên Chi Hàn, ngươi từ từ a” Mộc Ngữ Hân chạy ra ngoài đuổi theo hắn

“Ngươi còn việc gì muốn nói với ta. Ngươi chính là cũng cùng bọn hắn không tin ta có thể đối phó Khanh Thịnh hoàng đế sao?” Hiên Chi Hàn nói vẫn không xoay người lại

“Ta tin tưởng ngươi” Mộc Ngữ Hân nói

“Vậy ngươi còn có chuyện gì? Chẳng lẽ không mời được ta nhất thời cũng muốn rời đi sao?” Hiên Chi Hàn lúc này mới xoay người biểu tình cười cười nhìn nàng, có lẽ chỉ có trước mặt nàng hắn mới có thể cười

“Không có, ta chính là muốn hỏi ngươi...ngày mai có đến không” Mộc Ngữ Hân chợt đỏ mặt, nàng ý thức được mình hỏi như vậy quả thật ngu ngốc liền cảm thấy xấu hổ

“Nga~ ngươi như vậy hỏi quả thật ngu ngốc a” Hiên Chi Han cười nói, nhìn thấy mặt nàng càng ngày càng hồng

“Vậy hảo, ta đi trước” Mộc Ngữ Hân nói xong không đợi hắn nói gì liền chạy như bay, Hiên Chi Hàn lơ đểnh hồi Ẩn Lầu Các nơi đó còn có người chờ hắn trở về để giáo huấn

“Lâm muội, ngươi nói Hiên Chi Hàn có đáng tin không” Trương Văn ở trong phòng đi tới đi lui, Trương Lâm ngồi trên ghế

“Ta cảm thấy hắn có gì đó không rõ ràng còn có chính là...” Trương Lâm liếc mắt nhìn Trương văn một cái nhỏ giọng cũng không nói tiếp. Dù sao cũng là do Công Chúa lựa chọn, không biết Hào nhi sẽ như thế nào

“Chính là cái gì?” Trương Văn nghe nàng nói một nữa liền ngừng lại, cảm thấy kỳ quái không biết nàng nghĩ đến cái gì

“Ngươi là suy nghĩ Hào nhi hôm nay hành động quá đáng, sợ sẽ chuốc họa sát thân a” Trương Văn nói

“Là a, còn có Hào nhi đối với Ngữ Hân công chúa có chút cảm tình” Trương Lâm không phải không có lo lắng nói

“Ai! Ta sẽ nói với Hào nhi.” Trương Văn hai mắt trống rỗng nhìn ra cửa sổ, Trương Lâm không biết nên nói gì cũng trầm mặc

“Phụ thân, người như thế nào đến đây” Hiên Chi Hàn vừa nghe thanh âm liền cả kinh, nhìn thấy một Hắc bào lão nhân đang dựa lưng vào tường.

_____

Chương 10

“Ta nếu không đến ngươi còn tính nháo đến chuyện gì nữa?” Hắc bào lão nhân nói, không cần nghi ngờ hắn chính là Các chủ của Ẩn Lầu Các, Hiên Phong. Hắn xoay người biểu tình nghiêm túc lạnh lùng, làm cho người ta nhìn cũng thấy thấy run rẩy, ánh mắt lãnh đạm nhìn Hiên Chi Hàn

“Con không dám.” Hiên Chi Hàn nhìn phụ thân hắn đến toát mồ hôi lạnh, cúi đầu nói

“Phải không? Ngươi tiếp nữ nhi của Cảnh Hoa hoàng đế chuyện này nói như thế nào đây.” Hiên Phong lạnh lùng nói thanh âm mang theo mấy phần tức giận, trong mắt cũng có lửa giận xem ra đang kiềm chế để không phát tiết

“Con chính là muốn vì Ẩn Lầu Các kiếm thêm bạc, cũng nghĩ là muốn làm cho phụ thân có chút cao hứng, cũng làm cho mọi người đối với Ẩn Lầu Các không dám khinh thường.” Hiên Chi Hàn nói, hắn ở Ẩn Lầu Các cũng ít khi đụng tới chuyện gì, bởi vì Đinh Ẩn đối với hắn chỗ chỗ bảo hộ không cho hắn đụng tới việc gì chỉ nói việc nhỏ không cần hắn tự mình ra tay. Ở Ẩn Lầu Các có một ít lão nhân đối với Thiếu Chủ có miệt thị, nói hắn là dựa vào phụ thân. Tuy nhiên bọn họ cũng không nói gì quá đáng, nhưng Hiên Chi Hàn hiểu được mình không được tôn trọng

“Dù là như vậy, ngươi làm cũng có điểm quá mức.” Hiên Phong biểu tình dịu đi, ngữ khí cũng có điểm ôn hòa

Hiên Chi Hàn đương nhiên biết hắn nói thế có ý gì, là bởi vì hành động của mình đối với nàng

“Phụ thân, chính là con chỉ có ý chọc ghẹo thôi không có ý gì khác, về sau sẽ không như vậy.” Hiên Chi Hàn nói

“Ân, bây giờ ngươi tính sao với nàng?” Hiên Phong ánh mắt nhìn Hiên Chi Hàn nói

“Trước mang nàng hồi cung, rồi giúp nàng tìm ca ca. Về sau phục quốc, giết Khang Thịnh hoàng đế, việc này con có thể làm được.” Hiên Chi Hàn vẫn cúi đầu nói

“Tốt lắm, sau việc này chúng ta sẽ không làm sát thủ nữa. Thoái ẩn giang hồ, làm một thường dân an nhàn.” Hiên Phong ảo tưởng nói

“Phụ thân, người như thế nào lại có ý nghĩ này?” Hiên Chi Hàn nhìn thấy phụ thân hắn dường như có điểm hiền lành

“Như vậy không tốt sao? Không lẽ Hàn nhi thích đụng đến đao kiếm để sống qua ngày?” Hiên Phong xoay người nhìn hắn cảm thấy có chút kỳ quái. Trước kia Hiên nhi còn nhỏ, không phải luôn oán hắn mỗi lần trở về đều mang trên mình nhiều vết thương, chính là hắn nói hắn sợ huyết. Hiện tại mình muốn thoái ẩn hắn lại thay đổi

“Không có a~, như vậy càng tốt. Phụ thân, con sẽ mau giúp nàng tìm được Thái Tử rồi cùng người thoái ẩn giang hồ.” Hiên Chi Hàn biết phụ thân hắn đang nhìn hắn một cách kỳ lạ. Kỳ thật hắn không thích cuộc sống như bây giờ, cũng đã sớm nghĩ muốn cùng phụ thân thoái ẩn giang hồ. Lần này hắn cảm nhận được Hiên Phong thay đổi, không hiểu trước kia vì sao lãnh huyết như vậy. Lần này phụ thân vừa đi được hai năm trở về liền thay đổi cách nhìn

“A a, tốt lắm. Hàn nhi, ngươi mau đến Trương phủ hảo hảo bảo hộ Công Chúa kia, phải giữ khoảng cách với nàng. Ngươi hẳn là biết rõ phải không, Hàn nhi ?” Hiên Phong ngữ khí đang ôn nhu liền đổi thành lãnh đạm, trong mắt hiện lên một tia tức giận

“Con hiểu a~”

“Ân, ngươi đi đi.” Hiên Phong nói, Hiên Chi Hàn đành phải lui vào Ẩn Lầu Các

“Đinh Ẩn, ngươi âm thầm đi theo, bảo hộ Hàn nhi. Không được cho nàng cùng Công Chúa thân cận quá, nếu không được cứ giết Công Chúa kia.” Hiên Phong lãnh đạm dày đặc nói, trong mắt còn lóe sát khí. Đinh Ẩn trước là bàng hoàng, lập tức lấy lại tinh thần, cảm thấy được sắc mặt Các chủ biến đổi thật đáng sợ. Trong lòng hắn đồng thời không dám tin ý niệm trong đầu

“Thuộc hạ đã rõ.” Đinh Ẩn nói, không dám ngẩng đầu nhìn hắn

“Hảo, ngươi cũng đi đi.” Hiên Phong trong mắt không biết nhìn thấy gì có điểm xuất thần, Đinh Ẩn cái gì cũng không dám nói, vội bước đi

Vừa đến Trương phủ, Hiên Chi Hàn liền xông vào giống như nhà của chính mình. Ngồi ở đại sảnh, nha hoàn biết hắn là khách của lão gia nên không dám nói gì, lập tức mang trà cho hắn, hắn liền không khách khí nâng chén trà lên uống. Một gia đinh khác đi tới phòng Trương Văn

“Cái gì ?! Hắn ở đại sảnh? Hắn không phải đã trở về rồi sao?!” Trương Văn có chút kinh ngạc, không biết phải làm gì với Hiên Chi Hàn, vẫn là phải ra đại sảnh, liền thấy hắn đang nhàn hạ uống trà

“Hiên công tử, không phải hồi phủ sao, như thế nào lại ?!” Trương Văn nhìn hắn không biết nên nói thế nào

“Trương lão gia, thật ngại. Ta đêm nay muốn đến Trương phủ để dừng chân, không biết Trương lão gia có ngại…” Hiên Chi Hàn lễ phép, quay đầu nhìn hắn lãnh đạm nói. Trương Văn vốn không thích vẻ mặt cả ngày một bộ không xem ai ra gì của hắn. Bộ dạng hiện tại phải ở lại phủ thượng của mình vẫn là ngạo mạn như vậy, trong lòng đã khó chịu nhưng lại không thể làm gì, đành phải cười cười

“Có thể a, chỉ cần Hiên công tử không chê, mời đi” Trương Văn lấy lại phong độ chấp hai tay lại thủ thế. Hiên Chi Hàn cười đi theo hắn, Trương Văn dẫn hắn đến phòng. Có điều phòng này nếu so sánh với các phòng khác đều kém hơn hẳn, hẳn là cố ý. Hiên Chi Hàn tự nhiên biết được nên cũng không nói gì 

“Trương Lão gia xem, phòng lớn như vậy. Đúng là hảo đãi khách, thật sự đã làm khó cho Trương lão gia, tại hạ đa tạ” Hiên Chi Hàn giả vờ khen phòng nói, Trương Văn có thể nghe trong lời nói của hắn có chút ý tứ. Đã muốn dẫn hắn đến đây giờ lại không thể dẫn sang phòng khác mặt liền có chút đỏ

“Cần gì cứ kêu hạ nhân, Hiên công tử trước hết chính mình đi xem xét trương phủ. Ta còn có chuyện không thể ở lại thêm, Trương Kiến hảo hảo cùng Hiên công tử dạo quanh Trương phủ.” Trương Văn nhìn hạ nhân phía sau nói, Trương Kiến là quản gia nơi này

“Dạ, lão gia” Trương Kiến khom người nói, Trương Văn nhìn Hiên Chi Hàn rồi bước đi. Hiên Chi Hàn cái gì cũng chưa nói, Trương Kiến vẫn là đi theo hắn vòng quanh Trương phủ, Hiên Chi Hàn căn bản không có tâm tư đi dạo. Hiên Chi Hàn biết Trương Văn là sợ hắn ở phủ nháo sự nên kêu người đi theo hắn

Trương Kiến ở phía trước vừa đi vừa nói. Hiên Chi Hàn một câu cũng nghe không vô, đi loay hoay một hồi, cũng không có chút để ý. Hắn cảm thấy thực nhàm chán, Trương Kiến này quá mức dài dòng. Nhướng mày suy nghĩ có nên hay không đánh vào gáy hắn một cái, nhìn thấy phía trước là cái gáy của Trương Kiến. Tay liền giơ lên rồi vẫn là bỏ tay xuống, dù sao cũng đang ở phủ người khác không nên làm gì quá đáng. Tìm một cơ hội đuổi hắn đi là được

“Hiên công tử, phía trước chính là hậu viện, có núi giả, có đình viện cùng cái hồ nhỏ”

Trương Kiến chỉ vào phía trước nói, Hiên Chi Han miễn cưỡng gật gật đầu, phi thường không kiên nhẫn. Nhìn đến cái núi giả cách đó không xa ở phía tây có một phòng đơn độc, liền cảm thấy có điểm kỳ quái là ai ở nơi này. Bên kia có một dáng người nho nhỏ đứng giữa rừng trúc, thoạt nhìn thực hoa lệ xem ra không phải người bình thường, nhắc tới hắn liền cảm thấy tò mò

Vội kêu Trương Kiến lại nói

“Ai ở nơi đó ? ” Hiên Chi Hàn nói, Trương Kiến nhìn qua

“Nga~, đó là người thân của muội muội lão gia. Chính là Ngữ Hân tiểu thư ở đó.” Trương Kiến không chút để ý nói

“Là nàng.” Hiên Chi Hàn lộ ra một chút thâm hiểm cười, hắn muốn trêu chọc nàng. Trương Kiến cũng không để ý đến biểu tình của hắn

“Cái kìa…Trương thúc ta muốn cùng nàng tán gẫu một chút, ngươi về trước đi. Ngươi cũng có việc của ngươi” Hiên Chi Hàn lễ phép nói, Trương Kiến mặt liền khó hiểu. Hắn cũng không muốn cùng Hiên Chi Hàn ở cùng một chỗ, không phải lão gia phân phó, hắn cũng sẽ không đi theo. Hắn cùng tảng băng đều giống nhau làm cho người khác khó chịu

“Trương lão gia sẽ không trách phạt a~, ta cũng không muốn đi dạo tiếp. Dù sao ta là Ngữ Hân tiểu thư mời đến, ta cùng nàng có việc muốn thương lượng, Trương lão gia có hỏi đến liền nói ta ở đây” Hiên Chi Hàn nói, Trương Kiến lúc này mới nhìn nhìn hắn gật đầu đáp ứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro