Hoàng hôn sau ngọn đồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh Dương thức dậy với đôi mắt híp lại, chẳng ai muốn đi học vào thứ 2 cả và cô cũng tương tự. Đầu óc vẫn mơ màng nhưng tay thì đang mò điện thoại ở trên giường. Dương ngáp ngắn ngáp dài, rồi cô mở điện thoại lên kiểm tra dù sao thì không hóng gì đó trên mạng thì hóa thành khỉ mất.

Mắt cô thoáng lướt nhìn giờ, mới có 5:47 quả thực quá sớm để ra khỏi giường. Cô cứ nằm trên giường và đôi lúc nhìn giờ. Cũng chẳng có gì đặc sắc ngoài vài tin nhắn của mấy đứa bạn và một ít vitamin vô tri. Thoáng cũng đã 6 giờ, cô từ từ lết cái xác đi chải chuốt và vệ sinh cá nhân.

Mỗi ngày đến trường là một niềm đau, cô thầm nghĩ. Cứ thế mà đầu óc trên mây, chẳng để ý cái gì trên đường. Đầu óc cô tỉnh lại khi đâm sầm vào ai đó, người đó kêu lên đau điếng nhưng giọng đó dễ thương vô cùng :

"Mắt mũi để đâu thế hả?!  còn đứng đó nữa không biết giúp người ta à"

Trái tim của Ánh Dương bỗng hẫng lại một nhịp, đó là Lê Ngọc Minh. Người lớp trưởng gương mẫu với gương mặt xinh như hoa. Họ cũng có thể nói là khá thân, cô vội đỡ Ngọc Minh và rối rít xin lỗi.  Dù là bạn nhưng cái gương mặt đó không có chút thương nhớ thì cũng không được, Ngọc Minh càu nhàu :

" Mày ngắm sao vào buổi sáng hay gì?! Có nhìn mỗi đường đi thôi mà cũng không làm được"

Ánh Dương chỉ biết xin lỗi, thú thực thì cô cũng không chú ý thật nên chẳng thể làm gì khác ngoài xin lỗi. Ngọc Minh cũng biết quá rõ tính của cô nên cũng chỉ lắc đầu và thở dài. Họ cứ thế mà đi vào lớp, càng nghĩ Dương lại thấy vui hơn. Cô chưa bao giờ như thế cả, ngồi cùng Minh gần 3 năm học có bao giờ cô thấy thế đâu

Nhưng lý trí của cô thuyết phục cô rằng nó chỉ là sự cố, người xinh như Minh đôi lúc ngắm mà thổn thức cũng là bình thường. Dương lắc lắc đầu để lấy lại tỉnh táo, cô tự trấn an rằng cô là thẳng, cảm giác đó cũng chỉ là phản ứng bình thường. Rồi cuối cùng cũng tan học, 5 tiết cũng đã trôi qua. Cảm giác như chết đi sống lại vậy, Minh bình thản cất sách vở vào cặp còn Dương thì thồn hết vào cặp là xong. Minh bỗng nói với giọng nhẹ nhàng và có chút gì đó là lạ :

"...ừm...này, chiều thứ bảy ấy....mày có bận gì không Dương, tao muốn đi chơi mà chẳng ai đi với tao cả"

Dương ngẩn người, vài giây sau cô mới vội đáp mà không có tý gì gọi là để ý đến giọng nói của Minh :

" Bận á hả?...không có, mà mày rủ tao đi chơi á? Đi đâu?"

Minh gật đầu nét mặt có vẻ vui sướng, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như vậy:

"Nói là đi chơi nhưng cũng chỉ là đến ngọn đồi gần trường để ngắm hoàng hôn thôi, mày đi thật chứ?"

Rồi cả hai ai về nhà nấy, ngày cứ thế trôi qua nhanh như một cái chớp mắt. Thứ bảy đã đến, Dương cũng chẳng mảy may nghĩ gì dù đã 5 ngày trôi qua rồi. Sau giờ học cả hai đứa cùng đi tới dãy núi bằng xe đạp của Dương. Trên đường đi cả 2 nói chuyện rất vui, họ khá hợp nhau nhất là cách nói chuyện.

Cả hai cùng ngồi trên ngọn đồi, đó là một nơi khá đẹp thoáng đãng và nhiều hoa. Hai đứa vẫn tiếp tục nói chuyện khi ngồi ngắm trời ngắm mây. Minh dần rút ngắn khoảng cách giữa hai đứa.Rồi Minh khẽ chạm vào tay Dương, Dương cũng khá thoải mái với việc nắm tay hay ôm ấp nên cũng chủ động nắm tay Minh. 

Cô đâu có để ý rằng khi tay họ đan vào nhau thì mặt Minh đã ủng hồng rồi dần chuyển sang màu đỏ sẫm đâu. Ánh hoàng hôn dần lên, màu nó đẹp biết bao khi pha trộn màu hồng và cam. Minh bỗng lắp bắp nói, giờ Dương mới để ý cô lớp trưởng đang đỏ mặt với sự thẹn thùng đáng yêu:

"...D- Dương này, mày có để ý đến ai đó chưa?....c- còn tao th- thì ..."

Dương có vẻ đã ngộ ra thứ gì đó khi thấy cô lớp trưởng mạnh mẽ và gương mẫu thường ngày lại trở nên yếu mềm và đỏ mặt như vậy. Cô gãi đầu, cười ngờ ngệch rồi nói

" Tao chưa, dù sao cũng chẳng ai hợp gu tao cả...mà nếu có thì lại chẳng phải con trai"

Minh vội mỉm cười, tay siết chặt tay Dương hơn. Đôi mắt trong veo đó đang nhìn xuống đất thì giờ lại nhìn vào mắt Dương, gương mặt đó vẫn đỏ au như quả cà chua

"Thật à?....tao cũng thế"

Câu "thật à" đó chẳng giống câu hỏi tý nào, giống như đang vui mừng vậy. Dương vẫn nhìn Minh với đôi mắt tò mò, cô quyết định hỏi thẳng luôn :

"Thích tao à? nhìn mày nghi nhắm"

Minh mới đầu định phủ nhận nhưng rồi thôi, cái gật đầu đó và gương mặt đó. Giờ thì cô hiểu tại sao Minh lại rủ cô đi chơi dù có rất nhiều bạn như thế rồi. Thật đáng ngờ khi Minh nói rủ đi chơi mà không ai đi, giờ thì cô mới hiểu. Minh thấy mặt Dương nghệch  ra thì vội nói:

"Tao thích mày thật nhưng mà....mày từ chối cũng không sao đâu, tao chỉ mới thích thôi"

Người Dương bỗng phải ứng, cô đưa tay lên má Minh rồi mặt cô dần tiến lại gần. Minh mới đầu hơi giật mình và định quay mặt đi nhưng cuối cùng cũng chỉ để yên đó và nhắm mắt lại. Dương trao cho người cô coi và giờ là từng coi là bạn một nụ hôn nhẹ nhàng. Ánh hoàng hôn càng khiến cảnh tượng này thêm ý nghĩa và đẹp biết bao.

 Khi môi họ rời nhau với một sợi chỉ bạc đang nối giữa họ, mắt nhìn mắt và tay nắm tay. Cái tình bạn đó hay chỉ có Dương coi đó là tình bạn giờ đã tan vỡ. Chỉ còn mỗi tình yêu .....

End 

Nói thế thôi chứ khi nào có ng bình luận với cả lên tầm 20- 25 thì t viết tiếp :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro