Triều đại Nguyệt Quốc nhiều năm hưng thịnh. Nhân dân ấm no. Đương nhiệm thứ 25, Tư Anh qua đời đưa người con thứ lên ngôi vua. Quan thần bất minh không đồng tình nhưng cũng không thể không công nhận tài năng của thái tử Duệ Thần hơn người. Nhật Quốc là một quốc gia hùng mạnh phía Nam sông Thanh Tô ranh giới của 2 nơi. Vua phương Nam bản tính ngang ngược, khó lòng chiều ý. Nhân dân chịu nhiều bất công,uất ức...
Nguyệt Quốc có thừa tướng Minh Quân, văn võ song toàn. Sinh ra bốn người còn đều không phải người tầm thường. Người con trưởng là Bạch Trung hiệu là Nam Vương. Một con người bản lĩnh nơi xa trường không ngại gian khó. Võ dũng hơn người chỉ là quá cố chấp. Người còn thứ là Bạch Khanh một mĩ nam cường đại. Cũng là người hiểu rộng có tài nhưng lại không thích thế sự, ghét sự phiền hà chốn quan trường chăng? Người thứ ba hiệu Y Vân tên Bạch Vân là một thần y đại tài. Không cần biết địch hay thù tư chất là một y sĩ vẫn nên cứu người. Người con út tên là Bạch Khuê. Năm ấy thay anh ra xa trường lập được đại công. Là một mĩ nhân tuyệt sắc. Áo bào nhuỗm đỏ ánh hào quang, tinh thông chiến sự là một kì tài hiếm có.
Nhật Quốc lớn mạnh nhờ tài năng của một vị vua tuyệt vời. Bậc trung tướng thông minh mà sắc sảo. Chị em Y Nhạc, Y Tịnh một nhân một tài. Tư Hoa thông minh y thuật cũng là kì tài xuất chúng.
Bên kia được mười thì bên này được chín
__________________________________________
Trận chiến năm ấy giúp ta dựng thế danh cũng khiến ta mất đi tư chất là một người con gái.
Chàng chấp nhận ta đó là niềm may mắn
Ta quyết xả thân bảo vệ chàng nhưng sao lâu như vậy chàng không đến cứu ta
Ta mất đi danh dự của mình, nhưng không thể hận chàng.
Anh ta không xấu nhưng ta không thể chấp nhận được...
Đời này trả hai người coi như nợ hết, nghĩa tàn
_________________________________________
Muội ta giao cho ngươi
Vậy mà người để y chết mà không chứ
Ngươi xứng làm vua
...
Chiến trường chỉ có bại và thắng
Cả đời ta chưa từng bại
Nhưng nếu bại dưới tay người ta sẵn lòng
Tình cảm đã quá sâu nặng
Ta vẫn sẽ không chọn ngươi
__________________________________________
Ta ngắm hoa ngạo cảnh
Ngươi gặp ta do duyên
Nhưng ta biêta ngươi là ai...
Ta làm gì mới đúng đạo trời
Chọn ngươi hay chọn nước
Ta vẫn sẽ chọn ngươi
__________________________________________
Giết người vì ta nợ hắn cả đời này
Trả xong nợ ta đi theo ngươi
__________________________________________
Ta tin ngươi vẫn không chọn ta
Vậy ta vẫn cố chấp lòng này
Rằng ngươi sẽ chọn ta
__________________________________________
Tin ngươi là ta sai
Nhưng ta đâu hối hận
Phản huynh ấy là ta bất nghĩa
Nhưng bởi đó là vì cứu người
Nhưng người sẽ không yêu ta...
__________________________________________
Ta chết thì người phải sống
Bởi không có ngươi nhiều người sẽ giống ta
__________________________________________
Nàng có nghe ta
Năm đấy ta quá nhu nhược
Nhưng giờ nàng đồng ý theo ta về
__________________________________________
Nàng vẫn yêu hắn
Ta không cấm nàng
Nhưng sao nàng vẫn tin hắn không dám ra tay
Ta sống có ý nghĩa gì
__________________________________________
Một cõi đời danh hoa cũng chỉ phù du. Năm đó nếu ta không lập công thì cuộc đời ta không phải chịu bi kịch như vậy.
Duyện phân cũng chỉ là một sợi chỉ đỏ. Nguyệt lão se tơ, nhưng tơ lại đứt đoạn, làm sao nối lại.
Không biết giữ lấy sau nay mất đi quá muộn màng rồi
Sống chết có số nhưng đừng chết một cách không giá trị
"Đường tơ mong manh dẫn bước chân
Số phận định đoạt hỏi trời cao
Mong manh dễ đứt nối thế nào
Chỉ có thể đợi duyện phận kiếp sau."
-----------------------------------------------------------
Vừa đọc vừa nghe nhạc nhé. Bài này hay lắm luôn. Mình nghe lời viết bạn nào muốn nghe lời trung lên youtube nghe của Tam Vô nhé. Hay lắm ý. Mà nhớ cho mình một ngôi sao nếu bạn thấy hay nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro