Chương 26: Em sinh con cho anh nhé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời sáng, gió nhẹ thổi vào trong phòng, rèm cửa hơi hơi phiêu động, một con ong mật bay vào và lượn vài vòng rồi lại bay ra, chữ song hỷ màu đỏ rực được dán trên tường, quần áo rơi lộn xộn dưới sàn nhà.

Chiếc chăn trượt xuống bên hông, Bạch Lộc từ từ tỉnh dậy, nheo mắt lại để thích nghi với ánh sáng, nhìn xung quanh, một lúc lâu sau mới phản ứng được rằng đây không phải Tử Trúc Uyển.

Cô đã kết hôn.

La Vân Hi nằm ở bên cạnh vẫn đang ngủ say, đầu hơi hơi nghiêng, ngực phập phồng từng nhịp chậm rãi.

Cô lặng lẽ nhìn anh.

Mỗi sáng thức dậy, thấy người nằm cạnh mình là người có khuôn mặt quen thuộc.

Loại cảm giác này, không biết nên miêu tả như thế nào?

Giống như khi cắt quả dưa hấu ra, ập vào mũi là một hương thơm, vừa ngọt ngào vừa tươi mát, sẽ không tự chủ được nhắm mắt lại để từ từ thưởng thức.

Bạch Lộc nở nụ cười, các ngón tay từ từ di chyển trên khuôn mặt anh, La Vân Hi khẽ giật mình, anh từ từ mở mắt ra, mắt có chút lim dim.

"Tỉnh rồi?"

Anh lặng lẽ nhìn cô một lúc, khóe miệng hơi cong lên, giọng nói có chút lười biếng, "Không phải là mơ a."

"Em cũng tưởng rằng mình đang mơ."

Hai tay anh bóp mặt cô lại, đặt một nụ hôn xuống cái trán của cô, chống người lên, dụi dụi mắt, mở điện thoại lên xem giờ, "Đã tám giờ, lát nữa còn phải về cửa hàng."

Hai người xuống giường mặc quần áo, Bạch Lộc đột nhiên mềm nhũn chân bên giường, anh đỡ lấy cô, cười nói: "Chân vẫn còn mềm à?"

Bạch Lộc cười và đánh anh một cái, chỉnh sửa lại quần áo, rồi đi vào phòng tắm.

Căn chung cư này có bốn phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, diện tích rất rộng lớn, khu vườn nhỏ chưa trồng cái gì, nên thoạt nhìn có chút trống trải.

Hai người đứng đánh răng cạnh nhau, miệng Bạch Lộc dính đầy bọt kem đánh răng, cô nhìn La Vân Hi ở trong gương, vừa mới ngủ dậy nên đầu tóc của anh có chút rối, da trắng, lông mi rất dài, rất đẹp trai.

Cô tiến đến gần anh, nhẹ giọng nói, "Ông xã!"

La Vân Hi đang cạo dâu, nở nụ cười nhẹ.
Hai người rửa mặt xong, Bạch Lộc bước ra khỏi phòng tắm, La Vân Hi đi theo đằng sau, bắt kịp cô, nhanh chóng nói một câu "bà xã" ở bên tai cô sau đó đi vào nhà bếp làm đồ ăn sáng.

Bạch Lộc đứng tại chỗ, lỗ tai cảm thấy ngưa ngứa, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, nhịn không được nở một nụ cười tươi rói.

Bữa sáng là thang phấn, La Vân Hi cũng hấp hai cái bánh hoa sen, mỗi người một cái, hai người ngồi ăn đối diện nhau, Bạch Lộc vừa ăn vừa cười trộm, La Vân Hi cũng không nhịn được cười, "Giống con vịt."

Quạc quạc quạc.
"Vân Hi, em thực sự đã kết hôn với anh?"

La Vân Hi đặt bánh hoa sen xuống, búng tay vào trán cô, Bạch Lộc kêu lên một tiếng "ai u".

"Có thấy đau không?"

Bạch Lộc xoa trán, "Là thật rồi."

"Đồ ngốc!"

Sau khi ăn sáng xong, hai người vào phòng ngủ thay quần áo, La Vân Hi mặc một chiếc áo sơ mi màu cà phê sậm màu và một cái áo gió màu đen, quần màu lam đậm, dây lưng được thắt chặt lại, anh kéo ngăn kéo ra lấy một cái đồng hồ đeo vào tay, động tác vừa thuần thục vừa đẹp mắt.

Bạch Lộc dựa vào cạnh cửa nhìn anh, nhìn không chớp mắt.

"Có chuyện gì vậy?"

"Sao em lại cảm thấy dáng vẻ của người đàn ông khi ăn diện trông rất đẹp mắt nhỉ?"

Anh nở nụ cười, "Vậy em cứ nhìn thêm vài lần nữa đi."

Bạch Lộc tiến đến ôm lấy eo của anh và cười nhẹ, La Vân Hi đặt tay lên bả vai của cô, "Đi thôi, phải ra ngoài."

Vẫn như một đứa trẻ.
............

Đến Vẫn Phù Cư, Tiêu Diệu Thường đưa cho hai người hai bát bánh trôi, La Vân Hi và Bạch Lộc nhận lấy ăn hết bánh rồi uống cạn sạch nước. Đến trưa, La Vân Bằng tự mình xuống bếp nấu ăn, Đào Nhạc và Ngụy Tĩnh Hàm cũng đến, A Bảo cũng cùng đến, béo mũm mĩm nằm núp trong lòng của Đào Nhạc, như quả bí đỏ to lớn.
Cửa sau nằm đối diện với con hẻm nhỏ, vẫn còn chưa quét dọn những mảnh vụn của pháo đỏ, chiếc lư hương ở cửa chứa đầy tàn hương, chữ viết trên câu đối như rồng bay phượng múa, xung quanh vẫn còn giữ nguyên vẹn cảnh vui ngày hôm qua.

Sau khi Bạch Lộc gả vào đây, đây là lần thứ hai cô nhìn phong cảnh nơi này, có một loại cảm giác không giống trước đây.

Sau bữa tối, bọn trẻ ra sân sau chơi, A Bảo ngủ gật dưới chân của Lục Yên.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu đỏ, ngồi trên ghế đá, trong tay cầm một chén trà, nhìn thế nào cũng thấy tươi đẹp hơn những bông hoa sơn trà trong sân.
Cô bé cắn hạt điều ngày đó đang nhìn về phía cô, cô bé đi đến bên cạnh cô rồi nhẹ nhàng kéo lấy làn váy của Bạch Lộc, chỉ vào A Bảo nói: "Thím ơi, mèo mèo."

"Nó tên là A Bảo."

Cô bé nhìn cái bụng phình to của A Bảo, "Nó thật là béo a."

"Miệng nó lúc nào cũng thèm ăn, nên ăn rất nhiều."

Cô bé ngồi xổm xuống, lặng lẽ vươn bàn tay ra sờ vào người A Bảo, thấy nó không chống cự, mạnh dạn đưa tay vuốt ve từ đầu cho đến đuôi.

A Bảo phát ra tiếng ngáy.

Bạch Lộc nở nụ cười nhẹ.

Tiêu Diệu Thường và Trần Lộ đứng ở cửa cắn hạt hướng dương, La Vân Hi bê hai chén trà đến cho hai người, khi bước đến gần đó thì nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của hai người.

Tiếng cắn hạt hướng dương tanh tách tanh tách...

"Bọn trẻ có vẻ thích Lộc Lộc, giống như là thích Vân Hi vậy."

Tiêu Diệu Thường gật đầu, ánh mắt lưu luyến dừng trên người Bạch Lộc, "Cái mông tròn trịa, bộ ngực cũng nở nang, hai chân vừa thẳng vừa khít, đúng là rất tốt. Khi nào cháu nó sinh dì sẽ về đây một chuyến, bà già này có nhiều kinh nghiệm, đảm bảo có thể chăm sóc thật tốt cho cả mẹ lẫn con.

".... Bà, mẹ, uống trà ạ."

Âm thanh cắn hạt hướng dương ngừng lại.

"......"

"..........."

Cô bé đã ngồi lên đùi của Bạch Lộc, cái đuôi của A Bảo ngoe nguẩy đảo qua đảo lại, ánh mắt của cô cũng đảo qua đảo lại.

"Cháu thích mèo?"

"Mèo rất đáng yêu." Nói xong liền chỉ vào A Bảo nói: "Nó là con mèo mập mạp đáng yêu."

Bạch Lộc cười, cô vén tóc lên giúp cháu gái, "Cháu tên là gì?"

"Miểu Miểu, La An Miểu." Miểu Miểu nằm luôn vào lòng cô, dáng vẻ lanh lợi, giương mắt lên lặng lẽ nhìn cô, khiến người ta thích, lòng Bạch Lộc cảm thấy ấm áp, ôm cô bé chặt hơn một chút.

La Vân Hi đi tới, xoa đầu Miểu Miểu, "Thích thím thế cơ à?"

Khi Miểu Miểu cười lên liền có má lúm đồng tiền.

"Thím xinh đẹp hơn cả giáo viên âm nhạc ạ."

La Vân Hi véo má cô bé, "Còn nhỏ mà đã lanh thế rồi."

A Bảo sau khi tỉnh ngủ liền duỗi cái eo lười, sau đó bước chân rời đi, Miểu Miểu thấy nó muốn đi, lập tức xuống đất đuổi theo nó.

"Mèo con, em đừng đi, em đừng đi."
Cô gái nhỏ đuổi theo con mèo mập mạp, vừa hồn nhiên vừa ngây thơ, bước chân vội vã, cái sân nhỏ liền trở lên nhộn nhịp hơn.

Bạch Lộc nở nụ cười, cô sờ lên ngón tay của mình, ở đó vẫn còn lưu lại sự ấm áp của Miểu Miểu, xúc cảm mềm mại, khiến người khác rất thích.

La Vân Hi ngồi uống trà ở bên cạnh, dáng vẻ thảnh thơi, tư thế ngồi ưu nhã.

*ưu nhã: đep mắt, thanh nhã, xinh đẹp, tao nhã....

Bạch Lộc lặng lẽ nhìn anh.....

Con của cô và Vân Hi sẽ trông như thế nào nhỉ?

Có một đôi chim sẻ đang đậu trên cây cột điện, nhảy và nhảy, nhìn rất là hồn nhiên.

Những đứa trẻ đang chạy vòng quanh cái sân, Bạch Lộc lại gần anh hơn, sau đó nhẹ nhàng dựa vào vai anh.

Anh cúi đầu nhìn cô, nở một nụ cười nhẹ, đưa tay ra sau ôm lấy eo cô, Bạch Lộc vùi đầu vào cổ anh, cười khanh khách, thở ra hơi khiến anh ngứa ngáy.

Đào Nhạc đứng ở cửa sổ nhìn hai người, trong tay vốn cầm một nắm hạt dẻ cười, suy nghĩ một chút liền bỏ chúng xuống.

Cô cháu gái nhỏ còn đang chạy đuổi theo mèo, ngay cả cơn gió dường như cũng mang theo một mùi vui vẻ.
Quay về với ngày thường, thân phận của hai người đã thay đổi, nhưng sở thích trong chuyện đó vẫn không thay đổi, cho dù là trước khi kết hôn, hay là sau khi kết hôn, chỉ cần có tình thú, thì mỗi ngày đều là một cuộc phiêu lưu.

Cuộc phiêu lưu của tình yêu.

Ôm nhau một chút, nói câu chào buổi sáng, cùng nhau đánh răng, trao nhau một nụ hôn trước khi ra khỏi cửa, lâu ngày, sinh ra ăn ý, chỉ cần một ánh mắt, một hành động nhỏ của đối phương, người còn lại cũng biết được đối phương đang muốn gì, hay là đang nghĩ gì.

Nếu như con người sinh ra có một bộ phận bị khuyết thiếu, La Vân Hi sẽ cảm thấy rằng, Bạch Lộc đã lấp đầy chỗ hổng đó của mình.

Trong khoảng thời gian yêu nhau trước đây hai người đã đi du lịch ở rất nhiều nơi, nên trong khoảng thời gian nghỉ kết hôn, hai người đến Bình Đỉnh Sơn chơi, chơi nhảy bungee, đi dã ngoại ngoài trời, buổi tối ngủ trong lều bị muỗi đốt không ngủ được, hai vợ chồng ra ngoài lều ngồi ngắm sao, ngả lưng xuống bãi cỏ, nhĩ tấn tư ma, quấn quýt si mê hòa quyện vào nhau.
Bầu trời đầy sao, dường như chỉ để chiếu sáng cho hai người họ.

Cuối tuần giặt ga trải giường, cô giặt bằng tay, hai người mỗi người ở một đầu, giống như kéo co, hai người vặn ngược lại nhau, vặn cho đến khi không còn thấy nước chảy mới đem ra sân phơi.

Ở những chỗ không ai thấy, có thể sống hồn nhiên như một đứa trẻ.

Lúc cùng nhau tắm rửa, cô không thành thật, ngậm tiểu Vân Hi cho đến khi nó cứng rắn lên liền bỏ chạy, anh đuổi theo cô, hai người cả người đều ướt đẫm, đang dựa sát vào nhau trên ghế sofa, Bạch Lộc bị làm đến mức cả người cảm thấy vô lực, anh đưa ngón tay vói vào trong miệng của cô, cô vừa liếm vừa mút nó, khiến cho ngọn lửa tình trong anh cháy ngày càng dữ dội, anh đè cô xuống ra sức dùng lực mạnh đâm vào rồi lại rút ra, hai bắp đùi của Bạch Lộc liên tục bị rung lắc, cuối cùng anh phun trào trong cơ thể của cô, cô thét chói tai, anh gầm nhẹ, hai người lại hoàn thành một cuộc phiêu lưu mới.

Dường như hai người lớn lên cùng nhau, cùng nhau thâm nhập sâu vào mỗi một tấc một thước của đối phương, thể xác bị tách rời, nhưng tinh thần vẫn luôn kết nối chặt chẽ với nhau.

Từ thứ hai đến thứ sáu La Vân Hi đi làm ở thành phố Cẩm, buổi tối nào hai người cũng đúng 9 giờ gọi video cho nhau, tâm sự với nhau, nói về những việc mình làm gần đây, có gì hay thì chia sẻ cho nhau, có đôi khi Bạch Lộc sẽ tự an ủi trước camera, anh cũng tự an ủi, cái việc tự an ủi lẫn nhau qua camera này vô cùng kích thích, khi đến cao trào, dường như có một luồng điện chạy dọc qua cả người.

Gần đây Bạch Lộc học được một chiêu, trước khi dùng miệng ngậm tiểu Vân Hi thì sẽ uống một ngụm nước đá, sau đó mới cúi đầu ngậm tiểu Vân Hi, bị hai loại nóng lạnh này tập kích khiến La Vân Hi đạt được khoái cảm gấp đôi, anh bắt đầu quất vào mông của Bạch Lộc, mỗi một cái đánh rơi xuống cô liền rên rỉ yêu kiều lên một tiếng, anh đánh nơi đó cho đến khi nó đỏ bừng bừng lên, anh mới cầm lấy thang kiếm của mình xông phi vào cánh cửa lên thiên đường, hai người làm từ trên giường cho đến dưới sàn nhà, ai cũng dục tiên dục tử.

Khi đã kết hôn rồi, hai người không kiêng nể gì cả, nghĩ đến vô số cách làm, và những cách làm đó ngày càng đi xa hơn.

Sau khi gả Bạch Lộc đi, Đào Nhạc liền ở cùng một chỗ với Ngụy Tĩnh Hàm, hiện tại A Bảo đi qua đi lại giữa ba nhà, ăn nhà này xong rồi lại di chuyển qua nhà tiếp theo, thức ăn ở Vân Phù Cư là ngon nhất, ngày nào Trần Lộ cũng mua thức anh hộp dành cho mèo cho nó ăn, bây giờ nó không quay về Tử Trúc Uyển nữa, chờ bao giờ ngủ dậy sẽ quay về Nhã An Hoa Viên, Bạch Lộc mua một cái nhà xa hoa dành cho mèo và một cái khung leo trèo ba tầng cho nó, những ngày nó ở Nhã An Hoa Viên quá thoải mái và dễ chịu, nên thân mình ngày càng to mập.
Hai người vẫn đi làm đều đặn hàng ngày, cuộc sống vừa bình thản vừa ấm áp.
............

Trước Tết thanh minh một ngày là sinh nhật của Bạch Lộc.

Đào Nhạc và Ngụy Tĩnh Hàm đi du lịch, gần đây họ gửi những bức ảnh mà họ chụp ở Tây Tạng qua cho hai người xem, La Vân Bằng đưa Trần Lộ về nhà mẹ đẻ, sinh nhật năm nay chỉ có hai người bọn họ.

Chiều tối thứ sáu, La Vân Hi đi từ thành phố Cẩm về, mua bánh ga tô, mới vừa bước vào cửa, Bạch Lộc đã nhảy lên người anh, anh khó khăn lắm mới cầm được hai mông của cô nâng lên rồi giữ thăng bằng cho hai người. Bạch Lộc hôn lên mặt anh, La Vân Hi bị hôn đến mức nheo cả hai mắt lại, những nụ hôn của cô liên tiếp rơi xuống môi anh, trên tai anh, trên má anh.

Bạch Lộc trượt xuống từ trên người anh, "Nhớ muốn chết."

"Theo anh nghĩ thì em nhớ cái bánh ga tô này thì có."

Bị nói trúng tim đen, Bạch Lộc nhìn đi chỗ khác, miệng huýt sáo.

Bánh ga tô được mua ở tiệm bánh Hoàng Hậu ở phía tây của thành phố Ngô, Bạch Lộc rất thích chiếc bánh Pandora - chiếc bánh được bán chạy nhất của tiệm bánh đó.

Cô phản bác lại: "Đâu có?" Nói xong vẫn len lén nhìn trộm chiếc bánh gato, "Vị gì vậy nhỉ? Sao thơm thế nhỉ?"

Giấu đầu hở đuôi.

La Vân Hi nhẹ nhàng bóp mũi cô, "Pandora mà em thích nhất."

Cô cầm lấy nó và công khai nhìn vào nó, nở một nụ cười như một tên trộm, "Đúng là những thứ tốt nhất đều rất đáng để chờ đợi."

"Được rồi, trước tiên ăn cơm đã."

"Ăn cơm ăn cơm."

Bốn món mặn, một món canh, sau khi mang lên bàn, A Bảo trở về từ bên ngoài, thừa dịp hai người không chú ý, nhảy lên bàn, định ra tay với đĩa cá hấp.

La Vân Hi nhanh mắt nhanh tay ôm nó xuống.

Bạch Lộc đặt bát đĩa xuống, "A Bảo! Em lại ăn vụng."

Đây đã là lần thứ ba, càng ngày càng làm càn.

A Bảo duỗi chân, "Meo meo~"

La Vân Hi vỗ nhẹ mấy cái lên đỉnh đầu của nó, cảm thán mà nói: "Nó nặng quá."

"Thả nó xuống đi, em đi cho nó ăn, không lát nữa nó lại dính người không chịu buông."

La Vân Hi đặt nó xuống sàn nhà, Bạch Lộc đi mở nắp hộp thức ăn cho nó, nó chạy nhanh như chớp đến cái bát để đồ ăn.
Ánh nắng chiều ngoài cửa sổ dần dần nhạt dần, chuyển sang màu xanh tím, sau đó lại chuyển sang màu xanh xám, và cuối cùng chỉ còn lại một dải mây khổng lồ cùng với ánh sáng vàng, và dần dần, ngay cả ánh sáng vàng đó cũng biến mất.

Đèn trên trần nhà được bật lên, ánh đèn sáng mờ mờ, hai người đang ăn cơm, La Vân Hi mở một chai rượu vang đỏ, hai vợ chồng cạn ly, nhìn nhau cười, tối nay Bạch Lộc có tô son, lúc uống xong thì trên miệng chiếc ly có dính lại một ít son môi màu đỏ.

Cổ áo của La Vân Hi hơi hé mở, lộ ra xương quai xanh, hôm nay anh mặc chiếc áo sơ mi có màu trắng đen, có một đường màu đen kéo dài từ vai xuống gấu áo, trên tay đeo một chiếc đồng hồ, nhìn tổng thể vô cùng đẹp mắt.

Trên môi anh có dính dầu, nên nhìn môi anh có chút lóng lánh.

Ánh sáng chiếu vào bên cạnh chiếc ly chân dài, nên nhìn màu sắc của lượng rượu trong ly có chút nhạt hơn, Lục Yên cắn cắn môi, giơ ly rượu vang đỏ về phía anh, Là Vân Hi cũng giơ ly rượu lên, không ngờ rằng cô đan chéo tay với anh, trực tiếp uống ly rượu trên tay của anh.

Ly rượu dính một ít son môn gần ngay trước mắt, La Vân Hi ngẩn người, Bạch Lộc hơi lắc nhẹ ly rượu, cái chân để dưới bàn từng chút từng chút một cọ sát vào bắp chân của anh, "Anh cũng uống đi!"

Người đẹp cùng rượu vang đỏ, ánh đèn mê ly.

Cái chân từ từ đi lên, đi lên nữa, tìm kiếm và tìm kiếm, sau đó tìm được trọng điểm.

Anh khẽ dời tầm mắt, lỗ tai có chút đỏ, Bạch Lộc mỉm cười, tay cô vẫn đang giơ, đôi mắt sáng lấp lánh.

"Ông xã, tay em mỏi quá a ~"

Anh khẽ thở dài, từ từ đến gần chiếc ly rượu, chạm vào đúng vị trí có vết son môi của cô, uống một hụm nhỏ.

Hương vị có chút say lòng người, đôi môi khẽ mấp máy, rượu vang đỏ trượt xuống thực quản, đi xuống, đi xuống, chảy vào dạ dày.

Anh rút khăn giấy, lau đi lớp màu đỏ dính trên môi.

"Ăn cơm đi."

Lúc này cô mới hài lòng mà đặt ly rượu xuống, tay cầm chân ly cũng buông ra, còn anh vẫn giữ im lặng.

Cơm nước xong, Bạch Lộc đi tắm trước, La Vân Hi rửa bát xong thì thấy cô đi ra, cô đẩy anh vào phòng tắm, "Đã lấy sẵn quần áo vào đó cho anh rồi, nhanh vào tắm đi."

Sau khi La Vân Hi đi vào, Bạch Lộc lấy loa Bluetooth ra, cũng lấy luôn dây đèn nhiều màu sẵ ra, đặt nó dọc theo ghế sofa, cắm điện vào, những chiếc đèn nhỏ màu sắc rực rỡ sáng lên, lập tức tạo ra một bầu không khí mới.

Cô đi đến máy pha cà phê pha hai ly cà phê, trải khăn trải bàn xong, trải hai tấm thảm xuống sàn nhà, dọn bánh gato ra, cắm một cái nến vào giữa chiếc bánh.
Cửa phòng tắm mở ra, La Vân Hi lau tóc, trên người mặc một cái áo cộc màu trắng, bên dưới mặc một cái quần dài màu xám.

Anh nhìn sự trang trí của cô, không nhịn được liền cười rộ lên, "Đúng là rất nhiều màu sắc."

Tóc của Bạch Lộc rối tung, ngồi trên tấm thảm, nở một nụ cười nhẹ nhàng với anh.

Cô bật loa bluetooth lên, "Vân Hi, chúng mình cùng khiêu vũ một bài được không?"

Bàn tay đang lau tóc dừng lại, "Anh không biết khiêu vũ."

Cô tiến lên lấy chiếc khăn mặt của anh đi, "Không sao, em dạy anh."

"Được."

Bạch Lộc ấn vài cái lên màn hình điện thoại, sau đó chiếc loa từ từ phát ra tiếng kèn saxophone trầm thấp.

Mười ngón tay của Bạch Lộc và anh đan vào nhau, "Em trước, anh theo sau, tay đưa lên."

"Ừm."

Xung quanh im lặng, tấm rèm của chiếc cửa sổ sát đất lung lay, hơi hơi phiêu động, cô mặc một chiếc váy có đai màu đen, không đi giày, bước chân di chuyển chầm chậm, hồ điệp trên mu bàn chân như đang di chuyển, dường như muốn cất cánh mà bay. Một tay của La Vân Hi ôm lấy phần eo của cô, được cô dẫn bước di chuyển theo bước chân của cô.

Tiếng kèn Saxophone vang lên nhẹ nhàng, trầm thấp và lãng mạn.

Kết hợp với một chút đàn violin, trong không khí như vang lên tiếng nước chảy.

Những chiếc đèn màu lóe sáng lên ở cả trước và sau, bầu không khí như du dương, triền miên, dây dưa.

Đôi môi của cô được ánh đèn chiếu vào, hơi hơi hé mở, đôi mắt cũng rực sáng, cảm xúc bên trong giống như có một dòng nước nhỏ chảy chầm chậm chầm chậm, khóe môi của La Vân Hi hơi cong lên, cúi đầu nhìn cô, cánh tay hơi dùng sức, khiến hai người càng sát gần nhau hơn.
Bước chân di chuyển chậm hơn.

Trong tiếng nhạc bắt đầu xuất hiện tiếng sáo, sự lãng mạn được kéo dài hơn.

Những ngón tay đang đan vào tay của cô ngày càng gấp gáp, không tự chủ được mà xiết ngày càng chặt lại.

Yết hầu của anh di chuyển lên xuống, bàn tay ôm lấy phần eo của cô đang từ từ di chuyển lên gò má của cô.

Bạch Lộc dựa vào trong ngực của anh, hai người ôm nhau, từ từ đung đưa theo tiếng nhạc.

Bài hát đã đi đến đoạn cao trào, tình cảm dạt dào.

Anh cho cô xoay một vòng, Bạch Lộc ngửi thấy được mùi hương của cà phê, mùi thơm ngọt ngào của chiếc bánh gato, còn có, hương thơm mát lạnh trên cơ thể anh.

Vẽ một vòng tròn tình yêu, vòng đi vòng lại, vô cùng vô tận, cho đến khi hai người họ hôn nhau.

Bạch Lộc biến lời nói thành sự âu yếm. Tay của Bạch Lộc không ngừng vuốt ve trên lưng của anh.

Sự dây dưa, triền miền kéo dài khiến con người nghẹt thở.
Tiếng nhạc chậm dần, chậm dần lại, cuối cùng trở thành yên tĩnh.

Cô mở mắt ra, bên trong như có hàng ngàn ngôi sao.

La Vân Hi lại hôn cô, "Nhảy rất đẹp."

Cô khẽ cầm váy kéo sang hai bên, "Cảm ơn."

Anh dắt tay cô, "Ăn bánh ga tô đi."

Hai người ngồi trên tấm thảm, bật bật lửa lên, châm vào ngọn nến.

"Cùng nhau hát nhé?"

"Ừm."

Bạch Lộc bắt đầu vỗ tay theo nhịp, cô hát một phần tiếng Trung, một phần tiếng Anh.

La Vân Hi không hay hát cho lắm, bài hát chúc mừng sinh nhật là bài tủ của anh, anh đã hát bốn năm, và sẽ tiếp tục hát trong tương lai.

Sau khi hát xong, hai tay cô chắp lại tạo thành hình chữ thập để ước nguyện, mở mắt ra, thấy anh đang mỉm cười với cô, tư thế ngồi đoan chính, sạch sẽ, sáng sủa.

Cô tự lẩm bẩm, "Không biết sẽ có bộ dáng gì nhỉ?"

"Ước gì vậy?"

"Nói ra sẽ không linh."

Thổi tắt ngọn nến, xung quanh chỉ còn lại những ánh đèn nhỏ đầy màu sắc đang tỏa sáng, phản chiếu nhiều màu sắc lên bức tường trong căn phòng.

Hương vị cà phê rất thuần, nên sau khi uống vào dư vị dường như vẫn đọng lại trong miệng, La Vân Hi đưa bánh ga tô cho cô, Bạch Lộc cầm dĩa lên xúc ăn, khi nuốt xuống hai mắt liền híp lại, vẻ mặt thỏa mãn.

Anh nở nụ cười.

Bạch Lộc không cần anh mua quà sinh nhật cho mình, chỉ cần hai người im lặng ở bên nhau là đã cảm thấy hạnh phúc rồi.

Hai vợ chồng ăn bánh ga tô, những chiếc đèn màu nhỏ sáng nhấp nhánh, đèn này sáng thì đèn kia tắt.

"Vân Hi, năm nay em 25 tuổi."

"Đúng rồi."

Bạch Lộc lấy cái dĩa chọc vào bánh gato, giọng nói chậm rãi, "Em sinh một đứa con cho anh nhé?"

Anh dừng tay lại, "Công việc của em đang bận rộn, chậm một chút cũng không sao."

Cô nghiêm túc trả lời, "Công việc không quá bận rộn."

La Vân Hi suy nghĩ một chút, "Vậy hay là lên kế hoạch trước đi."

Bạch Lộc đặt miếng bánh gato xuống, sau đó ngồi lên đùi anh, nhẹ nhàng hôn lên môi anh, "Vân Hi, anh đang lo lắng cho em?"
Anh đặt chiếc cốc trong tay xuống, ôm lấy eo của cô, không nói gì.

Ánh mắt của cô vừa nghiêm túc vừa chứa chan vô vàn tình cảm, đôi môi không ngừng hôn xuống khuôn mặt của anh, môi của anh, miệng phát ra tiếng nói thì thầm, "Vân Hi, cho em một đứa con."

Cô vuốt ve gương mặt của anh, "Vân Hi, anh phải tin em." Em có thể làm một người mẹ tốt, sẽ không để cho anh phải lo lắng.

Ánh đèn lúc sáng lúc tối chiếu vào gương mặt của anh.

Anh cầm lấy tay của cô, nhẹ nhàng ma sát, có chút do dự, lại có chút đắn đo......

Cuối cùng, anh đặt một nụ hôn xuống môi của cô, "Anh tin em."

Bạch Lộc mỉm cười, cô cúi đầu xuống hôn anh, anh bị cô ép ra đằng sau, đôi tay đang cầm lấy phần eo của cô ngày càng xiết chặt lại.

Cô đưa tay vào trong quần của anh, cầm lấy tiểu Vân Hi "Sau này chúng ta cần phải cố gắng thật nhiều."

Bàn tay cầm lấy tiểu Vân Hi di chuyển lên xuống, sau đó dùng sức ấn vào phần đỉnh của quy đầu, cô mở miệng, liên tục ngậm mút đầu lưỡi của anh, cho đến khi trong đầu dần cảm thấy tê dại.

Hơi thở của anh ngày càng nặng nề, bế cô lên rồi đặt xuống ghế sofa, cởi áo và quần ra, cúi người xuống hôn lấy môi của cô, "Bây giờ anh sẽ cho em."

Bạch Lộc cởi bỏ quần áo, bên trong không có mặc gì, ngón tay của anh luồn vào trong tiểu huyệt của cô, cảm nhận được sự trơn trượt, "tiểu yêu tinh, còn chưa có làm mà đã ẩm ướt như vậy rồi."

Cô hôn xuống cổ của anh, "Chỉ cần nhìn thấy anh, mọi lúc mọi nơi em đều có thể ướt."

Dây đèn màu đầy màu sắc treo xung quanh ghế sofa, vì nó mà ánh mắt của cô cũng như đổi màu theo, đường nét trên khuôn mặt của anh sạch sẽ, rõ ràng, ánh mắt chuyên chú, trái tim Bạch Lộc không nhịn được mà rung động, hôn lên ánh mắt của anh.

Hai cơ thể nóng bỏng bắt đầu dây dưa, triền miên, quấn lấy nhau.

La Vân Hi cởi quần lót ra, gậy thịt liền nhảy lên cao, Bạch Lộc chạm tay vào nó, sau đó đưa nó vào miệng.

Cả người anh đều căng chặt lại, "Ừm ~ "

Cô chôn đầu dưới háng của anh, cái đầu bắt đầu di chuyển, anh nắm lấy phần mép của sofa, hai mắt nhắm lại, bàn tay di chuyển lên đến bộ ngực của cô, xoa bóp, Bạch Lộc đè bàn tay của anh lại không cho anh di chuyển sang chỗ khác, anh tiếp tục nắm lấy nó, xoa bóp, vân vê từng cái một, xúc cảm vô cùng kỳ diệu.

Nó đã cứng rắn như sắt nóng, cô đứng dậy, vén tóc ra sau, La Vân Hi đỡ lấy eo của cô, cầm tiểu Vân Hi để ở trước tiểu huyệt của cô, sau đó từ từ ấn mông của cô xuống, hai chân để ở hai bên của cô dần siết chặt lại, bức tường bên trong bị quy đầu chen đầu vào, sau đó cả gậy thịt cũng cố gắng chen mình đi vào sâu bên trong, cuối cùng đâm thẳng đến hoa tâm.

Ưm ~ a ~ vào rồi.

"Vân Hi ~ thật là to!"
Anh quất mạnh một cái vào mông của cô,  Bạch Lộc kêu rên lên một tiếng.

Cô ôm lấy cổ anh chậm rãi di chuyển, La Vân Hi cầm lấy mông của cô, chiếc ghế sofa bắt đầu đung đưa theo nhịp "yêu" của hai người, mái tóc dài của Bạch Lộc không ngừng trượt qua cánh tay của anh, khiến lòng anh ngứa ngáy.

Tiểu huyệt không ngừng kẹp chặt lấy gậy thịt, cái mông của cô đung đưa, nhìn từ phía sau, cái mông vừa trắng vừa to tròn đang nện từng cái một xuống đùi của một người đàn ông, theo nhịp lên xuống của cái mông mà những mảnh thịt hồng bị kéo ra ngoài.

Đầu lưỡi của cô liên tục cuốn lấy đầu lưỡi của anh, tiếng thân thể va chạm vào nhau cùng tiếng hôn môi liên tục vang lên trong căn phòng rộng lớn, cô quá dịu dàng, quá điên cuồng, hơi thở của La Vân Hi vô cùng nặng nề, anh che giấu tâm tư của mình sau những hơi thở nặng nề đó.

Cô vuốt ve gương mặt của anh, làm nũng nói: "Em muốn anh bắn vào trong, em muốn anh bắn vào trong."

"Được."

Hai cái bóng trên vách tường ngày càng va chạm vào nhau mạnh hơn, Bạch Lộc bị đặt xuống ghế sofa, La Vân Hi ép chân của cô về phía trước tạo thành hình chữ M, sau đó đâm vào, dịch ngọt liên tục bị kéo ra ngoài, liên tục ma sát vào nhau rồi sinh ra nhiệt.

Hồng hộc, anh thở mạnh, nhiệt độ cơ thể của hai người tăng lên cao, ở nách, ở khuỷa chân, đều đổ mồ hôi như mưa.

Cô cắn ngón tay, khuôn mặt điên cuồng, "Gọi yêu tinh, gọi em tiểu yêu tinh đi."

"Ba! Ba!"

Tiếng bộ ngực bị tay anh đánh mạnh xuống và tiếng cái mông bị tay anh quật mạnh vào, anh bóp lấy cằm của cô, "Dâm phụ, thích bị đâm đến mức vậy?"

Cô rên rỉ, mái tóc của cô dính lên khuôn ngực ướt đẫm mồ hôi của anh, nắm chặt lấy tay anh, "Em muốn anh đâm em thật mạnh, Vân Hi, bắn vào đi, mau bắn vào trong đi."

Anh ngậm lấy nụ hồng đỏ trên đỉnh núi của cô, sau đó ôm cô dịch người lên một chút, phía dưới vẫn không ngừng đâm mạnh xuống, hơi thở từ mũi dần mất hơi, đầu lưỡi liên tục liếm mút bộ ngực sữa của cô.

Càng đâm càng ngứa,càng nóng.

"Ưm........... a...... Vân Hi~"
Khuôn mặt của anh đỏ bừng, "Dâm phụ, dâm phụ chỉ biết quyến rũ người."

"Em là người vợ dâm đãng của anh, mau bắn vào trong, để em mang thai, a.............. thật là giỏi..... Vân Hi...... mạnh lên."

Bị những lời nói của cô kích thích, anh một tay ôm lấy cô, phía dưới càng đâm mạnh bạo hơn, khiến cho Bạch Lộc rên rỉ to hơn, ghế sofa rung lắc càng thêm dữ dội, tay của Bạch Lộc để ở phía trên, từ từ trượt xuống, để lại một lớp mồ hôi trên ghế sofa.

Dây đèn nhỏ nhiều màu sắc phát ra ánh sáng nhấp nháy, tốc độ của hai người giống như ánh sáng của những chiếc đèn đó.

Anh véo lấy hạt châu nhỏ phía dưới của cô, hỏi: "Sao lại xiết chặt đến vậy?"

Cô bóp lấy bờ mông của anh, "Vân Hi, đừng ~ dừng lại ~ "

Anh nghiến răng nói, "tiểu yêu tinh vậy rồi mà còn sợ à."

Bạch Lộc bị lật người lại, anh đâm vào từ phía sau, kéo lấy tay cô để mượn lực đâm về phía trước, cô bị anh đâm đến mức liên tục nghiêng trái nghiêng phải, "Giỏi quá, Vân Hi giỏi quá."

Cầm lấy bộ ngực của cô, anh cắn xuống vành tai của cô, khiến cô run rẩy kịch liệt hơn.

Tiểu Vân Hi bắt đầu nhảy dựng lên, Bạch Lộc đưa tay xuống dưới, hét, "Bắn vào trong, mau bắn vào trong."

Anh quật mạnh vào cái mông của cô, đâm thật mạnh vào sâu bên trong, Bạch Lộc nằm tê liệt trên ghế sofa.

Tiểu Vân Hi nhảy càng thêm lợi hại, Bạch Lộc nở nụ cười thỏa mãn.

Anh nằm đè lên người cô, chờ nó bắn hết mới từ từ rút nó ra, hai chân của Bạch Lộc mở rộng, đầu đầy mồ hôi.

Anh thở hổn hển nhìn cô, Bạch Lộc vừa cười vừa mở rộng chân ra hơn nữa, để cho anh có thể nhìn thấy được tinh dịch đang chảy ra ngoài.

Uống cạn cốc cà phê ở trên bàn, vị đắng làm anh tìm lại được một chút lý trí, anh nhặt quần áo lên mặc vào người, rút khăn giấy ra lau sạch sẽ cơ thể giúp cô, mặc đồ ngủ lên cho cô.

Bạch Lộc nằm ăn vạ trên người của anh không chịu xuống, cả gương mặt  vẫn còn nét xuân tình, hôn xuống cổ anh, rồi hôn lên môi anh.

"Vân Hi thật là giỏi."

Anh véo má cô, "Em rên rỉ như vậy, khiến ai cũng không thể chịu nổi."

Cô đặt tay lên phía trên của tiểu Vân Hi, "Vậy anh hãy cứ không chịu nổi nhiều lần nữa đi."

Hai người nhìn nhau, anh mỉm cười trước, vỗ vỗ cái mông của cô, "Dậy đi, đến lúc thu dọn đồ đạc rồi."

Bạch Lộc lảo đảo đứng dậy, cầm lấy miếng bánh gato còn dư lại trên bàn ăn tiếp, La Vân Hi cầm miếng bánh gato không ăn hết cho vào trong tủ lạnh, hai vợ chồng cùng nhau dọn dẹp, sau khi lau sạch bàn, anh bế cô lên, Bạch Lộc cười chôn đầu vào ngực của anh, hai cái đùi kẹp chặt lấy eo của anh, hai người vào phòng, để lại trong phòng khách là hương vị sau cuộc "yêu".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro