Chương 28: Hành trình mang thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào mùa mưa, thời tiết của thành phố Ngô có chút lạnh, lá của cây đa cổ thụ hiền hòa đã bắt đầu chuyển sang màu vàng, cái bụng của Bạch Lộc ngày càng to, thắt lưng cũng dần dần cong về sau.

Những hạt mưa như cây kim từ trên bầu trời rơi xuống đất, chân của cô bị chuột rút đau như kim đâm, mỗi đêm La Vân Hi đều phải xoa bóp cho cô cô mới có thể ngủ ngon hơn một chút.

Trằn trọn vào mỗi đêm, đều có thấy anh thỉnh thoảng mở mắt ra, cô chỉ cần hơi chút kêu lên đau đớn, anh liền như hoảng sợ, vô thức đưa tay qua vỗ về cô.

Buổi trưa cô sẽ đến Vân Phù Cư ăn cơm, Trần Lộ thay đổi cách ăn cho cô, La Vân Bằng đưa mật ong rừng cho cô, để mỗi sáng cô hòa nước uống.

Cô rất cẩn thận khi mang bầu, nhưng các bậc phụ huynh còn cẩn thận hơn.

Chịu đựng khó khăn trong mấy tháng đầu tiên, sau này sẽ sinh dễ hơn.

Đào Nhạc và Ngụy Tĩnh Hàm thường hay đến thăm cô, Đào Nhạc đã mua rất nhiều quần áo bà bầu xinh đẹp cho Bạch Lộc, muốn cô làm một bà bầu xinh đẹp, bà yêu thương đứa cháu ngoại chưa ra đời như chính con ruột của mình.

Những ngày Trường Canh không có ở nhà, Ngụy Tĩnh Hàm sẽ đưa đón cô đi bệnh viện khám thai, liên tiếp mấy tháng, kể cả gió to mưa lớn.

Vào một buổi chiều mưa rả rích, Bạch Lộc khám định kì xong đi ra, ông bật ô lên che cho cô, vai ông ướt một nửa, sau khi lên xe, Bạch Lộc lấy khăn giấy đưa cho ông, "Bố, lau mặt một chút đi."

Ngụy Tĩnh Hàm sửng sốt nhận lấy chiếc khăn giấy trong tay của cô, sau đó lại nhìn về phía cô một lần nữa, vẻ mặt ngạc nhiên.

Bên ngoài cửa sổ, dòng xe tấp lập đi qua đi lại, những đứa trẻ được phụ huynh che chở dưới chiếc ô, bước chân vội vã, ánh đèn đường chiếu xuống lớp kính thủy tinh, những hạt nước trong suốt, từng hạt từng hạt như một ngọn đèn nhỏ, ướt át nhưng lại không thể xâm nhập vào trong.

Cô gọi lại một lần nữa: "Bố."

"... Ừm, Lộc Lộc, thắt chặt dây an toàn."

"Vâng ạ."

Chiếc xe từ từ lăn bánh, những gánh nặng ngày xưa dường như đã bay tán loạn vào trong làn mưa.

Kể từ hôm đó, cô vẫn gọi ông là bố, mỗi lần cô gọi, ông đều đáp lại một câu, hai người giống như bình rượu được ủ trong một thời gian dài, trong ánh mắt hiện lên sự ăn ý.
Trời đã ngừng đổ mưa, mặt trời bắt đầu ló đầu ra, vết tích của cơn mưa loáng cái liền biến mất không còn dấu vết.

Buổi sáng cuối tuần, trong phòng tắm yên tĩnh, cô cất tiếng hát, cắt đi phần đuôi tóc trẻ ngọn, xoẹt xoẹt, dần dần những sợi tóc màu đen rơi xuống đất, giống như một làn khói, nhẹ nhàng, không có tiếng động rơi xuống mặt đất.

Xoay người dựa vào chậu rửa mặt, trên người cô chỉ mặc một cái váy ngủ hai dây màu trắng, dây áo trượt xuống cánh tay, để lộ ra một nửa bộ ngực, tiếng quạt thông gió đang quay, một bông hoa năm cánh xuất hiện trên sàn nhà, nó vẫn đang quay tròn đều.

Cái bụng đã nhô lên rất cao, đã 7 tháng.

Cô vừa mới tắm xong, nhìn đồng hồ, giờ này chắc La Vân Hi cũng mua thức ăn về đến nhà rồi.

Cô chia tóc ra làm nhiều phần, chiếc dép xỏ ngón mang trên chân, lắc lư lắc lư.

Có tiếng động từ ngoài cửa, Bạch Lộc lấy chiếc khăn mặt trên móc xuống nhúng vào nước, vừa mới vắt khô, thì La Vân Hi bước vào.

Anh xắn ống tay áo lên, kéo vạt áo từ trong quần ra, bật vòi nước để rửa tay, "Mới vừa tắm xong?"

"Ừm, tiện thể gội đầu luôn, mới vừa sấy khô."

Bạch Lộc lấy khăn mặt đưa cho anh, anh lau mặt xong, treo nó lên chỗ cũ, thấy vẻ mặt không vui của cô, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Sau khi cô có thai, tâm trạng dần trở lên chán nản hơn, khiến anh vô cùng lo lắng.

Bạch Lộc đưa đuôi tóc ra cho anh nhìn, "Tóc bị chẻ ngọn, trước đây không bị như vậy."

Nhìn kỹ, thì thấy bị khá nhiều.

La Vân Hi cầm cái kéo lên, "Anh cắt giúp em."

Bạch Lộc ngồi lên nắp bồn cầu, La Vân Hi đứng ở bên cạnh, cẩn thận kiểm tra phần tóc bị chẻ ngọn, sau đó cắt từng phần một, "Anh mua ít hạt mè đen về nghiền làm đồ ăn sáng cho em nhé?"

Bạch Lộc gật đầu, "Để em tự nghiền, bây giờ có em bé, chắc là ăn ít, nên không đủ dinh dưỡng."

La Vân Hi không nói gì, anh chia tóc của cô thành mấy phần, lấy một cái kẹp kẹp tóc thừa lên cho cô, "Lộc Lộc, có phải là rất vất vả đúng không?"

Bạch Lộc nhẹ nhàng lắc lầu, "Không vất vả."

La Vân Hi đặt một nụ hôn xuống cổ của cô, "Sinh xong đứa này sẽ không sinh nữa, quá hành hạ người."

Bạch Lộc nở nụ cười: "Có ai mang thai mà không vất vả?"

Anh nói tiếp, "Vất vả một lần là đủ rồi."
Trong phòng tắm yên tĩnh, chỉ có tiếng kéo cắt vang lên.....

Cô ngồi trên nắp bồn cầu, một chân cong lên, một chân duỗi thẳng, hai tay đặt lên bụng, đầu cúi xuống, mái tóc đen chạm vào cánh tay, đường nét mềm mại.

Một sợi tóc rơi vào rãnh ngực sâu hút của cô, anh đưa tay vào đó muốn lấy nó ra.

Cảm nhận được sự mềm mại và nóng bỏng, hô hấp của anh liền trở lên khó khăn, anh cầm lấy nó bỏ ra ngoài, để sang một bên.

Bạch Lộc nắm chặt tay.

La Vân Hi cắt tóc xong, xoay người cô lại, hai mắt của cô ướt đẫm, anh rất cao, mỗi lần cô nhìn anh đều phải ngửa mặt lên nhìn.

Bạch Lộc thấy trên quần của anh có dính một ít rau, liền đưa tay lên nhặt giúp anh.

La Vân Hi cảm giác bắp đùi tê dại.

Cửa sổ mở một nửa, ánh nắng chiếu vào, những hạt bụi nhỏ li ti trong không khí đang bay lượn.

Bông hoa năm cánh trên sàn nhã vẫn đang chuyển động, liên tục quay tròn.

Dây áo trên vai của Lục Yên trượt xuống, bộ ngực đầy đặn lộ ra một nửa, bởi vì có thai, nên cô mượt mà hơn rất nhiều, đường cong mềm mại, cách lớp váy ngủ màu trắng, anh có thấy được quầng vú sẫm màu.

Dần dần, nụ hoa nhô lên cao, cô đang nhìn anh, hai tay đặt trên đầu gối đang nắm thật chặt, do dự có điều muốn nói.

Yết hầu của La Vân Hi di chuyển lên xuống, anh cởi cúc áo ở cổ ra, lặng lẽ nhìn cô, sau đó, anh cúi đầu xuống hôn cô. Bạch Lộc hơi nghiêng đầu, môi của anh phủ lên môi của cô, có chút khô, sau đó dần dần, ướt át, đầu lưỡi của anh không ngừng liếm lấy môi của cô, Bạch Lộc há miệng ra, anh chui vào trong, quấn lấy đầu lưỡi của cô, liên tục liếm mút.

Bạch Lộc đặt tay lên chiếc quần tây của anh, bàn tay di chuyển theo cạp quần rồi tiến vào trong.

Trong phòng tắm sáng sủa, anh khom lưng, cô ngẩng đầu lên, hai người trao nhau nụ hôn nồng nhiệt.

Ở miệng vòi nước có giọt nước treo ở đó không rơi xuống, chiếc lược được đặt trên chậu rửa mặt, phía trên còn dính hai sợi tóc.

Tay của anh bắt đầu luồn vào trong áo của cô, cầm lấy bộ ngực nặng trình trịch, xoa bóp vân vê nó thành nhiều hình dạng.

Hơi thở của Bạch Lộc ngày càng dồn dập, bàn tay của cô vuốt ve trên tấm lưng của anh, di chuyển dọc theo xương cột sống, thỉnh thoảng còn dùng móng tay cào nhẹ xuống.

Dây thắt lưng được cởi ra, hơi thở của anh cũng theo đó mà nặng nề hơn.
La Vân Hi đứng dậy, bế ngang cô lên, Bạch Lộc ôm lấy cổ của anh, bước vào phòng ngủ, anh đặt cô lên giường, sau đó liền vén váy cô lên, Bạch Lộc ngăn anh lại, "Lúc nữa mẹ sẽ đến đây đó."

Dáng vẻ của La Vân Hi có chút nóng nảy, anh ngậm lấy bộ ngực cao vút của cô, "Lộc Lộc, anh chỉ hôn nhẹ thôi."
Khoảnh khắc cô ngước mắt lên nhìn anh, bộ ngực lộ ra một nửa, hai đùi khép chặt, đôi môi hơi hé mở, đầu lưỡi hồng hồng, nước bọt lấp lánh.

Trong nháy mắt, anh không thể kiềm chế được nữa.

Anh cởi quần áo của cô ra, liếm lấy quả anh đào đỏ mọng của cô, tay của Bạch Lộc để trước ngực của anh, hình như ngày càng to lớn hơn, la Vân Hi hôn một đường kéo dài xuống vườn hoa của cô, cởi quần lót ra, bên trong đã ướt đẫm, Bạch Lộc vốn đã mẫn cảm, sau khi có thai lại càng thêm mẫn cảm.

Anh ngậm lấy hạt châu nhỏ của cô, đầu lưỡi chui vào lỗ nhỏ bên dưới, tạo lên tiếng động nhỏ, Bạch Lộc rên rỉ, một tay cô nắm lấy ga giường, một tay vuốt ve cái bụng, " Vân Hi~ Vân Hi~ "

Ánh sáng chiếu vào gương mặt của cô, trắng nõn mê người.

Phụ nữ mang thai, có một vẻ đẹp khác, La Vân Hi rất thưởng thức nó, và cũng nhìn thấy được vẻ đẹp khác của Bạch Lộc.

Khi cô còn trẻ anh yêu cô, khi cô già đi anh cũng vẫn yêu cô.

Mỗi lần Bạch Lộc đỡ thắt lưng, đi chầm chậm về phía anh, anh cảm thấy, hình như cuộc sống viên mãn hơn.

Về sau, sẽ ngày càng viên mãn hơn.

La Vân Hi liếm dọc xuống theo bắp đùi của cô, sau đó lại liếm dọc về phía cửa vào vườn hoa của cô, mút từng cái từng cái một, Bạch Lộc ngày càng ướt át hơn, cô nắm chặt lấy tóc của anh, đầu lưỡi của La Vân Hi quấn lấy hạt châu nhỏ, cô liền bắt đầu khóc, anh uốn đầu lưỡi lại liếm từng chỗ từng chỗ một trong vườn hoa của cô, tách hai đùi của cô ra, Bạch Lộc vừa ôm bụng vừa rên rỉ, sau đó, thủy triều dâng lên, phun ra ngoài.
Thật là nhạy cảm, vừa mới chạm vào đã chảy nước.

Anh đứng dậy, lau những giọt nước dính ở khóe miệng, quỳ một chân xuống mép giường, cởi các các cúc áo trên áo sơ mi ra, vừa cởi đến cúc thứ ba, thì nghe loáng thoáng được tiếng cửa nhà bị mở ra, sau đó có một thứ gì đó được đặt xuống đất, Trần Lộ gọi to, "Lộc Lộc, con ở đâu đấy?"

Bạch Lộc nằm ở trên giường thở phì phò, hai chân mở rộng, khuôn mặt như hoa đào tháng ba.

La Vân Hi cởi dây lưng ra, hít sâu, vẻ mặt kìm nén, anh nhặt quần áo lên mặc vào cho cô, sau đó lại hung hăng hôn cô một cái, "Mẹ gọi em, ra đi."

Cô đặt tay lên tiểu Vân Hi, "Còn anh thì sao?"

"Anh tự mình giải quyết."

Bạch Lộc cẩn thận bước đi từng bước một, La Vân Hi nhìn xuống phần bị nhô lên trên chiếc quần, vào phòng tắm rồi đóng cửa lại, kéo quần xuống, lôi tiểu Vân Hi ra, từ từ vuốt lên xuống.
....

Sau khi cô mang thai, anh dường như quay trở về làm một La Vân Hi thanh tâm quả dục ngày xưa, mỗi lần anh đưa ngón tay vào càn quấy đều khiến Bạch Lộc đạt cao trào, hai người không có nhiều cơ hội để làm tình thực sự, anh lo lắng, cô cũng lo lắng.

Buổi tối, gió thổi nhè nhẹ, những áng mây màu cam nhẹ nhàng di chuyển, trong không khí tràn ngập mùi thơm của gỗ khô. Cây cối hai bên đường được phủ đầy tro ở dưới gốc cây, và ở giữa hàng cây có một con ong mật đang đậu trên cây trúc đào, vào buổi tối, mọi người ăn cơm xong, tốp năm tốp ba cùng nhau đi ra ngoài tản bộ.
Bạch Lộc ngồi trên ghế sofa đan tất nhỏ, những tác phẩm chưa hoàn thành được để trong cái giỏ nhỏ.

La Vân Hi bận rộn trong bếp, thỉnh thoảng đi ra nhìn cô một cái.

Anh cắt thịt bò thành từng lát mỏng, rồi cho cả gia vị và cho rau thơm vào bát nước luộc thịt, lấy một ít cuống sen muối ở trong bình thủy tinh ra cho vào đĩa nhỏ, chuẩn bị xong hết mọi thứ, mới cho vào mâm rồi bê ra ngoài

Bạch Lộc đặt chiếc tất nhỏ đang đan dở xuống, cô hít một hơi thật sâu, cười nói: "Thơm quá đi."

La Vân Hi đưa đũa cho cô, "Ăn đi."

Nhận lấy đôi đũa, Bạch Lộc uống canh trước, sau đó gắp một miếng cuống sen muối, gật đầu hài lòng, "Ngon quá."

Khi ăn hai vợ chồng phát ra tiếng động rất nhỏ, La Vân Hi ăn được vài miếng, đứng dậy vào bếp lấy một quả trứng vịt muối ra, rồi lấy một bát nước lạnh, bỏ quả trứng vịt muối đó vào, đợi một lúc rồi mới vớt trứng ra và bóc vỏ.
Trứng vịt muối này là món mới của Vân Phù Cư, bán rất chạy, La Vân Bằng mang một ít sang cho hai người.

Bạch Lộc rất thích ăn, nhưng La Vân Hi không cho cô ăn nhiều, mỗi lần chỉ cho ăn nửa quả, thậm chí trước khi đi làm anh còn mang những quả trứng vịt muối còn lại lên xe.

Lột vỏ ra, cầm đũa xắn đôi nó, bơ chảy ra, mùi thơm lan ra bốn phía, hai người mỗi người một nửa, nhoáng cái hai bát mì thịt bò đã được giải quyết hết sạch.
La Vân Hi đang rửa chén.

Cô đặt hai tay lên bụng, từ từ đứng dậy, nhìn vỏ trứng vịt trong thùng rác, đờ người ra, những con sâu ham ăn trong dạ dày lại bị tỉnh giấc.

1 giờ đêm, Bạch Lộc lặng lẽ bước xuống giường, hôm nay là thứ bảy, La Vân Hi sẽ ngủ sâu hơn một chút, động tác di chuyển của cô chầm chậm, anh sẽ không phát hiện.

Chiếc bình thủy tinh được đặt trên bàn bếp đã sớm được dấu xuống dưới đáy tủ bát, cô kéo những bước chân nặng nề bước về phía tủ bát.

May là căn hộ của hai người khá là rộng, phòng bếp cách phòng ngủ khá xa, nếu có tiếng động nhỏ, đóng cửa lại thì sẽ không nghe thấy gì nữa.

Mở tủ bát ra, vừa giơ tay định lấy lọ trứng vịt muối ra, một tiếng "tách", đèn bếp sáng lên, La Vân Hi khoanh hai tay đứng ở cửa, vẻ mặt bình thản, ánh mắt thản nhiên.

Bàn tay đặt trên lọ trứng vịt muối được rút lại.............

Cô đứng lên, nắm hai tay lại, "Vân Hi~ "

Anh đi đến đỡ cô, "Về phòng ngủ đi."

Cô bỏ tay của anh ra, không biết xấu hổ nói: "Đừng vậy mà."

La Vân Hi tắt đèn, phòng bếp liền tối om, chỉ có một ít ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, ánh sáng mờ mờ, thỉnh thoảng có ánh đèn sáng choăng chiếu qua, một chiếc xe máy đi ngang qua.

Dáng người của anh cao lớn, trong đêm tối, ngay cả khi không nói câu nào, cũng khiến người khác có cảm giác áp lực.

Anh bước tới ôm lấy eo của cô, "Lộc Lộc, quay về phòng ngủ đi."

Cô không muốn quay về.

Bạch Lộc cầm lấy hộp diêm trên bàn bếp, sau đó quẹt diêm lên, ngọn lửa nhỏ bừng sáng lên, trong đêm tối, phòng bếp sáng rực ánh lửa màu cam.

Ánh lửa chiếu vào đôi mắt của cô.

Giọng nói của cô thì thào....

"Vân Hi anh nhìn thấy gì trong ngọn lửa này không?"

La Vân Hi cẩn thận nhìn vào nó một chút, lắc đầu, "Không nhìn thấy gì cả."

"Anh không cảm thấy, màu sắc của nó rất giống màu của lòng đỏ trứng vịt muối à?"

Diêm tắt, Bạch Lộc lại quẹt một que diêm nữa lên, ngọn lửa một lần nữa chiếu vào khuôn mặt của cô.

"Vân Hi anh nhìn này, lại một quả trứng vịt muối khác."

Huyệt thái dương của La Vân Hi nhảy lên, anh thổi tắt ngọn lửa, trong nháy máy, một làn khói trắng bốc lên, phòng bếp rơi vào bóng tối.

"Trứng vịt muối đã biến mất, đi ngủ thôi."

Anh ôm chầm lấy cô, Bạch Lộc cầm lấy hộp diêm không chịu bỏ ra, "Vân Hi, em quẹt một cây nữa, để em nhìn thấy trứng vịt muối."

Cô đúng là giảo hoạt, dùng cách này để ám chỉ cô muốn ăn trứng vịt muối, anh không cho.

"Ăn nhiều đồ muối không tốt cho sức khỏe."

"Em thực sự là muốn ăn."

"Một ngày chỉ được ăn một nửa, hôm nay em đã ăn rồi, ngày mai mới có thể ăn tiếp."

Cô vẫn đang giãy giụa, La Vân Hi bế ngang cô lên, mở cửa, khóa cửa, đặt lên giường, đắp chăn, thao tác liền mạch lưu loát.

"Vân Hi...... "

Anh hôn cô một cái, tất cả trứng vịt muối của Bạch Lộc đã bị niêm phong ở trong miệng, không thể chui ra ngoài được nữa.

Lúc môi anh rời đi, cô lại nói, "Vân Hi.... "

Lại bị hôn.

"Vân Hi..... "

Lại bị hôn.

Cô cong môi lên cười, "Mỗi ngày chỉ cho em ăn một nửa, nhưng con vẫn chưa được ăn nhá."

Anh xoa bụng cô, giọng nói dịu dàng, "Sinh xong sẽ cho em ăn phần của con."

Trước tình trạng ốm ghén nghiêm trọng của cô, nếu như có chuyện gì xảy ra, anh sẽ không tha thứ được cho bản thân.

Bạch Lộc miễn cưỡng nằm xuống, La Vân Hi vừa mới đắp chăn lên cho cô, không ngờ rằng bàn tay của cô cách chiếc quần nắm chặt lấy người em trai của anh, "Em muốn ăn tiểu Vân Hi."

La Vân Hi hít một hơi, "Em đang mang thai."

Sau khi cô có thai hai người rất ít làm chuyện đó, lần trước bị gián đoạn, anh khó chịu, cô cũng khó chịu không kém.

"Có phải vì thấy cái bụng của em quá lớn hay không?"

Cô bắt đầu giận dỗi, La Vân Hi vội vàng nói, "Không phải."

Cô kéo quần của anh xuống, gọi to: "Tiểu Vân Hi mau ra đây."
Anh nở nụ cười bất đắc dĩ, cô tiếp tục cởi quần lót ra, tiểu Vân Hi liền nhảy ra ngoài, nó vẫn đang ngủ say, Bạch Lộc cầm lấy nó từ từ vuốt ve, La Vân Hi lót chăn ra sau cho cô, điều chỉnh tư thế, tựa lưng vào đầu giường.

Anh nhẹ nhàng xoa mái tóc của cô, "Em muốn thế nào thì thế đó đi."

Bạch Lộc miệt mài ngậm mút gậy thịt, tiếng nước bọt ọp ẹp vang lên trong không khí. Miệng anh nhả ra từng tiếng rên rỉ trầm thấp, bàn tay luồn vào áo của cô vân vê xoa bóp bộ ngực đẫy đà, cô vừa ngậm vừa sờ nắn gậy thịt, cái lưỡi nhỏ ấn nhẹ lên đầu quy đầu, tiểu Vân Hi bắt đầu cứng lên, tỏ ra vẻ uy phong, Bạch Lộc vuốt ve đầu nó hai cái với dáng vẻ thỏa mãn, "Em đúng là vẫn rất háo chiến a."

Nửa đêm rồi mà hai vợ chồng không ngủ, một người trộm trứng vịt muối, một người bắt tên trộm, đi qua đi lại lại kéo nhau lên giường.

Anh cầm lấy bộ ngực của cô, giọng nói khàn khàn: "Lộc Lộc, ngậm cả phía dưới nữa."

Bạch Lộc vùi đầu xuống ngậm hai viên ngọc, vừa liếm vừa mút từng cái một, La Vân Hi đã hoàn toàn buông thả bản thân, nghiến răng, vẻ mặt nhăn nhó, hơi thở đè nén ở trong lồng ngực.

Bạch Lộc liếm nơi đó trở nên lấp lánh, mút rồi lại mút.

Tiếng mút vào rồi lại nhả ra liên tục vang lên, ưm, ưm, a, a, tiếng riêng rỉ của người đàn ông cũng liên tục được phát ra.

Khi miệng cô rời đi, hơi thở mà anh đè nèn ở trong ngực cuối cùng cũng nhả ra ngoài.

Cô đến gần lỗ tai của anh, thổi một ít khí vào đó, "Vân Hi, mỗi lần em ngậm giúp anh, vẻ mặt của anh đều rất kìm nén."

Anh thở hổn hển, vuốt ve vành tai của cô, "Em thích như vậy?"

"Ừm, rất thích."

Anh nở một nụ cười dịu dàng, giọng nói trầm trầm, màn đêm không có vây quanh lấy họ, Bạch Lộc vẫn có thể thấy được những giọt mồ hôi trên cổ của anh.
Anh vỗ vỗ cái mông của cô, "Nào, nằm xuống."

Bạch Lộc từ từ nằm xuống giường, anh cúi người xuống nhìn cô, tóc mái hơi rủ xuống, ngón tay khẽ vuốt ve đôi môi của cô, tách hai chân cô ra, chầm chậm thăm dò ở lối vào.

Bạch Lộc ôm bụng, anh hạ thấp người đi vào, mới vừa cắm vào, anh đã cảm nhận được sự ấm áp khít khao bao chặt của cô, la Vân Hi nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác đó một lúc, sau đó tiếp tục đẩy nó vào sâu hơn, Bạch Lộc khẽ rên rỉ thành tiếng, uỳnh uỳnh, mỗi tiếng rên rỉ của cô như cào nhẹ vào lòng anh.

Sau khi đưa vào gần hết, Bạch Lộc ôm lấy cổ của anh, "Vân Hi, đi vào sâu thêm một chút nữa!"

Cầm lấy bộ ngực của cô, La Vân Hi thô lỗ nói, "Dâm đãng, bên trong ẩm ướt như mưa lũ."

Ướt át, lầy lội không thể chịu được.

Anh hít sâu, bắt đầu chậm rãi đâm vào cô, Bạch Lộc cắn ngón tay, ma sát mu bàn chân xuống ga giường, giọng nói của La Vân Hi có chút trầm thấp, mỗi khi anh thủ thỉ bên tai cô, dường như có một dòng điện chạy vào người cô, Bạch Lộc không nhịn được liền vừa ôm chặt lấy anh, vừa thét chói tai.

Anh nói rất nhiều, mỗi một câu nói của anh như rung động, làm trái tim của cô tê dại.

Đêm nay có gió thổi, cơn gió thăm dò tiến vào trong phòng.

Một trên một dưới, đẩy, đẩy và lại đẩy mạnh vào nhau, trong nhu có cương, trong cương có nhu, bộ ngực của Lục Yên rung lên, tạo thành từng đợt sóng, cơn gió hòa mình vào cơn sóng, cơn gió điên cuồng thổi, nhưng trong sự điên cuồng lại có sự dịu dàng.

Anh ngửa đầu, hai tay ôm lấy hai bên eo của cô, thân dưới liên tục di chuyển, gậy th*t đâm vào tiểu huyệt, sau đó lại rút ra, sau đó lại đâm vào.

"Lộc Lộc, em ấm quá, ướt quá."

"Lộc Lộc, sao em lại đẹp như vậy?"

"Lộc Lộc, cái miệng nhỏ của em chặt quá."

Lộc Lộc, Lộc Lộc.........

Một loạt dòng điện chạy vào trong, Bạch Lộc không chịu nổi, tiểu huyệt ngày càng ẩm ướt, chỉ cần nghe thấy những lời âu yếm dịu dàng của anh thì dòng nước ấm trong cơ thể cứ thế mà chảy ra.

Không có sự kịch liệt, nhưng cô vẫn không kìm lòng được mà tan chảy, hòa mình vào biển cả của anh.
Cái giường là biển cả, còn nước biển là chảy ra từ trên người cô.

Tiếng cơ thể va chạm nhẹ nhàng vào nhau liên tục vang lên trong một thời gian dài....

Cái mông liên tục nhấn xuống, như đóng đinh vào lỗ, từng cái va chạm đều khiến cả người tê dại, liên tục đâm vào rút ra, hai cái môi nhỏ phía dưới mở ra rồi lại đóng lại, lúc đóng lại dường như có chút khó khăn.

Bạch Lộc cắn môi, hơi thở của La Vân Hi ngày càng nặng nề, bàn tay anh vuốt ve bắp đùi của cô, khiến cô liên tục run rẩy.

Anh cũng đang run rẩy, nhìn cô ôm bụng, thân hình nở nang hơn, thành thục hơn, những sự thay đổi của cô, anh đều chứng kiến.

Anh sắp được làm bố.

Không thể nào khống chế được nữa, anh rút ra, bắn lên bắp đùi của cô.

Bạch Lộc đưa tay xuống sờ vào tinh dịch, nhờ vào ánh trăng, có thể thấy trên bắp đùi của cô có một đống dịch đặc màu trắng, La Vân Hi lấy khăn giấy lau đi cho cô, Bạch Lộc ôm lấy cổ anh, trái tim đập loạn nhịp, La Vân Hi lặng lẽ nhìn cô, cô từ từ đến sát tai anh, thì thầm câu gì đó.

Cô không nhìn thấy, tay anh đang xiết chặt lấy ga giường.

"Vân Hi, đồng ý với em có được không?"

Anh ngập ngừng nói: "Nếu như không khống chế được thì làm sao?"

Cô hôn lên môi anh, "Sẽ không, anh muốn thế nào thì thế đó."

La Vân Hi suy nghĩ một lúc, "Vẫn là không nên."

Bạch Lộc không nghe theo, cô ôm lấy anh, "Vân Hi, đồng ý với em đi." Nói xong còn cọ sát mặt mình vào mặt anh, "Được không?"

Anh kéo chăn lên, "Ngủ đi."

"Em coi như là anh đồng ý rồi đó."

Véo má cô, "Trong đầu luôn nghĩ những chuyện hoang đường."

Cô nhẹ nhàng sờ vào tiểu Vân Hi, "Em thích nó."

Anh ấn một cái vào trán của cô, "Sở thích xấu xa."

La Vân Hi ôm cô cùng nằm xuống, Bạch Lộc vẫn còn đang cầm lấy tiểu Vân Hi, anh dở khóc dở cười, "Em làm vậy sao anh ngủ được?"

Bạch Lộc vùi đầu vào ngực của anh, "Em mặc kệ, em muốn cầm nó."

Anh ôm cô, "Vậy cứ cầm đi."
Lúc này Bạch Lộc mới hài lòng mà cầm nó đi vào giấc ngủ, và cũng sớm đã quên sạch trứng vịt muối.

La Vân Hi vỗ nhẹ vào lưng cô, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng vẫn đang suy nghĩ đến câu nói kia của cô.

Xé mở lớp áo khoác bên ngoài ra, sẽ xảy ra chuyện gì?

Cô muốn chơi, anh có dám chơi với cô không?

.........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro