Chương 31: 2 năm sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những lúc Nam Chi đi không vững, thì Bạch Lộc và La Vân Hi sẽ đỡ cô bé, dần dần, cô bé cũng đã đi vững, cũng đã biết gọi tên người khác, bắt đầu hiếu kỳ về thế giới này, cơ thể bắt đầu cao lên, đã biết tự mở cửa, mỗi lần ông bà ngoại đến, thì cô bé đều tranh chạy ra mở cửa, bước chân liêu xa liêu xiêu, nhìn rất đáng yêu.

Thời gian như chiếc thuyền nhỏ, chở một nhà ba người, ký ức như từng lớp sương mù, ngày càng dày đặc, cô bé đã hai tuổi.

Hàng ngày đều nhẹ nhàng trôi qua, bình dị, củi gạo dầu muối tương giấm trà, cũng giống như bao gia đình khác.

Vào buổi sáng cuối tuần, cô đang phơi quần áo, cái quần màu trắng của Nam Chi đang treo trên dây phơi, cơn gió từ từ thổi qua.

A Bảo đang chui tới chui lui trong vườn, lúc đi ra thì cả người dính đầy lá cây, Bạch Lộc phủi sạch sẽ đi cho nó rồi mới cho nó vào nhà.

Trong phòng khách, bình giữ nhiệt đựng trà táo đỏ kỷ tử, trong phòng có mùi mực tàu nhè nhẹ, La Vân Hi đang viết thư pháp, tóc của Nam Chi được tết sang hai bên, đang ngồi chơi búp bê, thỉnh thoảng lặng lẽ nhìn La Vân Hi, sau đó nở nụ cười ngây ngốc, Bạch Lộc đi vào bắt gặp cảnh đó, buồn cười hỏi: "Tiểu Hồng Tảo, có phải bố đẹp trai quá, nên nhìn muốn chảy nước miếng không?"

"Bố, rất... đẹp trai."

La Vân Hi dừng bút lại, nhìn về phía cô, rồi lại nhìn Nam Chi, sau đó lại tiếp tục cầm bút viết, "Trẻ con thì biết cái gì chứ."

Cô tới gần anh, "Không chắc, anh không biết đâu, mỗi lần con bé nhìn thấy ảnh chụp của anh đều cười, em chỉ nói xấu anh mấy câu thôi, con bé liền khóc."
La Vân Hi đột nhiên hỏi: "Em nói xấu anh?"

Bạch Lộc đảo mắt qua lại, "... Em vừa nói vậy à?"

Anh đặt bút lông xuống, đưa tay ra bắt lấy cô, cười hỏi: "Nói gì về anh?"

Bạch Lộc tránh thoát, giơ cái chậu ra để chặn đòn tấn công của anh, "Em còn lâu mới nói cho anh biết."

Thấy anh đuổi theo mình, Bạch Lộc chạy vội vào phòng ngủ, còn chưa kịp đóng cửa lại thì đã bị anh đẩy cửa ra, Bạch Lộc bị anh đè xuống giường, La Vân Hi cù vào thịt của cô, hỏi: "Nói nhanh, không sẽ tiếp tục hành hình."

Bạch Lộc nằm trên giường cười nghiêng ngả, Nam Chi đi vào, thấy bố mẹ chơi vui như vậy, cô bé giơ hai tay nhỏ bé lên, cười khanh khách.

"Vân Hi, ha ha... đừng, nhột quá."

Cô nằm lật người lại, hai bắp đùi của La Vân Hi kẹp chặt phần eo của cô, bàn tay luồn vào trong áo của cô, cù vào nách, Bạch Lộc buồn cười đến mức chảy cả nước mắt, "Em đầu hàng, em đầu hàng... mẹ ơi... ha ha... đừng mà..."

La Vân Hi thấy cô sắp không chịu được nữa, liền dừng tay lại, rời khỏi người cô, cả người Bạch Lộc mềm nhũn như con sâu, thở phì phò, không đứng dậy được.

Nam Chi vừa bám tay vào khung cửa vừa cười, La Vân Hi bế cô bé lên rồi hôn cô bé một cái, "Tiểu Hồng Tảo, đây là kết quả của việc nói dối."

"Mẹ thua."

Hai chân của Bạch Lộc giãy lên tỏ vẻ phản đối, La Vân Hi tiến tới kéo cô lên, Bạch Lộc dựa lên người của anh, nhẹ nhàng véo vào eo anh một cái.

Anh véo má cô, "Xem lần sau em còn dám nói dối nữa không."

Bạch Lộc không trốn tránh, "Không dám, không dám."
Tình huống này không có gì lạ, Bạch Lộc luôn muốn thách thức giới hạn của anh, nhưng lần nào cũng bị La Vân Hi nghiền nát.

A Bảo chạy xung quanh Nam Chi, Nam Chi rất thích gối lên bụng của A Bảo, một mèo một em bé cùng nhau chơi vui vẻ. Cô bé nhặt một chiếc lá trên mặt đất, đặt lên mắt, Bạch Lộc phơi quần áo xong, ngồi xổm xuống bên cạnh cô bé, chạm vào chiếc lá, nói: "Tiểu Hồng Tảo, lá cây che mắt, con không nhìn thấy rồi."

Nam Chi bỏ lá cây xuống, dịu dàng nói: "Con có thể nhìn thấy rồi."

"Con muốn nhìn thấy gì?"

Nam Chi đứng dậy, chọc thủng hai cái lỗ trên chiếc lá, sau đó lại đưa lên mắt, "Mẹ, mẹ nhìn này, Nam Chi có thể nhìn thấy."

Bạch Lộc bỗng nhiên có chút khâm phụ sự thông minh của cô bé, Nam Chi cười híp hai mắt lại và sau đó tiếp tục nằm lên bụng của A Bảo, đặt chiếc lá lên đôi mắt, "Nam Chi có thể nhìn thấy rồi."

A Bảo phe phẩy cái đuôi, phát ra tiếng ngáy...

Thời tiết hôm nay rất đẹp, con đường nhộn nhịp người qua kẻ lại, trên tấm kính có sự phản chiếu của những cành cây, quần áo phơi trên dây phơi hơi tung bay, giống như những lá cờ đầy màu sắc.

Có chút vui, lại có chút thong thả, cơn gió buổi sáng có chút lành lạnh.

Trong nhà, La Vân Hi viết thư pháp, bên ngoài, Nam Chi gối đầu lên bụng A Bảo nhìn thế giới bên ngoài qua hai cái lỗ trên chiếc lá, Bạch Lộc cầm chặt cái chậu trong tay, trái tim cảm thấy vô cùng ấm áp.

Tuy nhiên, sự vui vẻ của Bạch Lộc đã bị cắt ngang khi Bạch Lộc đi tắm vào buổi tối, bóng đèn tách một cái rồi mất điện.

Đường Phân Phương bị cắt điện, đây là một tin vô cùng khủng khiếp.

Buổi tối mùa hè, ngay cả lá cây cũng bốc hơi nóng, những cụ già đứng đi ra khỏi nhà đứng ở đầu ngõ trên phố để hóng mát, con chó đen ngồi xổm thở hồng hộc trên mặt đất, và thậm chí những bạn nhỏ không còn sức để chạy, tất cả mọi người đều nóng toát hết cả mồ hôi.

La Vân Hi muốn tận dụng kì nghỉ để nghỉ ngơi, nhưng không ngờ buổi tối ngày đầu tiên đã gặp phải chuyện như này, Nam Chi được La Vân Bằng đưa về Vân Phù Cư, có lẽ bây giờ cô con gái nhỏ của anh vẫn còn đang chơi trò múc nước dưới giếng lên, vui quên trời đất.

Trong đêm hè nóng bức, trong ngôi nhà rộng lớn chỉ có anh và Bạch Lộc.

Bị mất điện nên khi hai người tắm xong liền ngồi trước cửa sổ sát đất hóng gió.

Ánh trăng rất sáng, ánh sáng giống như đồng xu, lạnh lẽo, u buồn.

Bạch Lộc bê đĩa dưa hấu ra, hai người ngồi dựa vào cửa sổ sát đất, cầm dưa hấu trên tay, ngắm nhìn bầu trời, dù đêm nay không có một vì sao nào, trong sân yên tĩnh chỉ có tiếng hai người ăn dưa hấu vang lên.

Mới tắm xong được một lúc mà cơ thể đã bắt đầu đổ mồ hôi, từ lưng, đến cổ, đến trán, và thậm chí cả bắp đùi, những giọt mồ hôi từ từ chảy xuống.

La Vân Hi lau trán, tay cầm khăn giấy luồn vào trong áo để lau phần lưng.

Bạch Lộc chỉ mặc một cái váy ngủ, mái tóc dài được búi lên bằng một cây trâm cài tóc, miệng nhai dưa hấu, thỉnh thoảng thay đổi tư thế ngồi, để bớt nóng.

Cô đặt vỏ dưa vào trong đĩa, dùng tay quạt quạt, dần dần ngã sang một bên.

"Vân Hi, em nóng quá."

La Vân Hi cầm quạt hương bồ quạt cho cô, "Hay là chúng ta đi ra ngoài một lúc?"

Thời tiết nóng nực, mọi người không muốn di chuyển nhiều, ngoài đường có nhiều xe cộ đi lại, có một cơn gió nóng thổi đến, càng cảm thấy nóng nực khó chịu.

"Chúng ta vẫn nên ở nhà đi."

Cô đứng dậy đi vào phòng tắm lấy một chậu nước lạnh, bê đến trước cửa sổ sát đất, nhúng một cái khăn vào chậu rồi vắt bớt nước, sau đó bắt đầu lau cơ thể.

Anh cũng nóng không chịu được, xem điện thoại, nói với cô, "8 giờ sẽ có điện."

Bạch Lộc gật đầu, sau khi lau cho bản thân xong, từ từ di chuyển đến gần chỗ của anh, bắt đầu lau mặt cho anh.
Thế giới bên ngoài tối om, Nhã An Hoa Viên nằm cạnh đường cái, hai bên đường trồng những cây đa cao lớn, gió không thổi vào được, thời tiết càng nóng hơn.

Lau mặt cho anh xong, Bạch Lộc vén áo anh lên để lau phần lưng cho anh, La Vân Hi quay người lại, cười nói: "Lộc Lộc tốt bụng quá."

"Trời nóng muốn chết còn có tâm trạng trêu đùa."

Bả vai của anh hơi run, biểu hiện cho tâm trạng đang vui của anh, Bạch Lộc lau lưng xong, kêu anh kéo áo lên, cô muốn lau phía trước cho anh.

La Vân Hi cởi phăng chiếc áo ra, Bạch Lộc lau ngực giúp anh, La Vân Hi chỉ cần cúi đầu là có thể thấy hàng lông mi đang rủ xuống của cô, còn có lớp mồ hôi trên đầu mũi, và một hương thơm xông vào mũi của anh.

Xung quanh yên tĩnh, tiếng khăn mặt lau chậm rãi...

Một con muỗi bay đến, đậu trên cánh tay của Bạch Lộc.

"Vèo vèo."

Vung tay lên, một tiếng bộp vang lên, cô nhanh chóng đập chết được con muỗi.

Đúng là nhanh như chớp.

Kỹ thuật tay của Nam Chi chắc là học được từ cô...

La Vân Hi nhìn cánh tay của cô, "Anh đi lấy dầu gió cho em."

"Không cần, bôi nó lên lại càng nóng, rất khó chịu."

Vừa nói xong, một con muỗi khác lại đốt lên mông của cô, Bạch Lộc kêu a một tiếng, đưa tay ra sau vỗ vào mông một cái.

La Vân Hi buồn cười nhìn cô, "Đã nói lấy dầu gió bôi lên người, muỗi sẽ không tìm đến nữa."

"Sao nó lại không đốt anh nhỉ?"

"Chắc do ăn không ngon."
Chỗ bị đốt cảm thấy hơi ngứa, Bạch Lộc nhìn cái mông, cô vừa đập chết muỗi, máu còn đọng lại trên đó, chắc chắn là váy bị bẩn rồi.

La Vân Hi vén váy của cô lên nhìn, chỗ đó đúng là bị sưng lên một vùng nhỏ, bật đèn flash của điện thoại lên nhìn, chỗ đó đã bị đỏ lên rồi.

Bạch Lộc nằm trong ngực của anh, vểnh mông lên, cửa sổ sát đất được mở ra, mặc dù xung quanh có hàng rào, nhưng thỉnh thoảng vẫn có người đi qua lại ở bên ngoài, cô ngượng ngùng nói: "Vân Hi, được rồi, bỏ váy xuống đi."

La Vân Hi nhìn cô rồi xoa bóp chỗ bị đốt cho cô, Bạch Lộc hơi run rẩy, cô nắm chặt vào quần áo của anh, hơi ngẩng đầu lên, hơi thở phun lên mặt anh.

Hai người dựa sát vào nhau.

Nóng quá...

Một giọt mồ hôi chảy từ cái trán của anh xuống, ma xui quỷ khiến, Bạch Lộc vươn đầu lưỡi ra liếm nó.

La Vân Hi sửng sốt, nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.

Bạch Lộc vùi đầu vào cổ anh, hơi thở chậm lại, hơi nóng ùa về, mồ hôi chảy ngày càng nhiều.

Nóng quá...

Dần dần, tay anh bắt đầu lẻn vào trong quần lót của cô.

Chiếc quần lót bị kéo xuống, lặng lẽ không một tiếng động....

Phần dưới của váy nhấp nhô, tay của anh xoa bóp cái mông của cô, vỗ "bốp" một cái, cô liền run rẩy, kêu lên một tiếng đau đớn.

Ngón tay của anh vuốt ve khu vườn bí mật của cô, Bạch Lộc đã ngồi hoàn toàn lên đùi của anh, ôm chặt lấy cổ của anh, ngón tay của anh bắt đầu ma sát dọc theo khe rãnh của hai cánh hoa, véo nhẹ hạt châu nhỏ, sau đó chui vào hang động nhỏ.

"Ưm... Vân Hi... "

La Vân Hi cắn nhẹ vào vành tai của cô, ngón tay cắm sâu vào trong.....

"A..... "
Cái mông của cô co rút, La Vân Hi cảm thấy mồ hôi ở cổ ngày càng nhiều, cô siết chặt ngón tay của anh lại, tham lam mút vào trong.

Tiếng nước bắt đầu vang lên, càng ngày càng dữ dội hơn...

"Trời nóng như vậy, mà em cũng có thể ướt thành như này."

Bạch Lộc đứng dậy, cắn môi, hôn anh, La Vân Hi bắt đầu đâm vào rút ra liên tục, sau đó lại cho thêm một ngón tay nữa vào, khuấy đảo dòng nước bên trong.

Cả hai người đều nếm được vị dưa hấu ngòn ngọt trong miệng của đối phương.

Lúc tách ra, có một sợi chỉ bạc bị kéo ra.

Bạch Lộc thò tay vào trong quần của anh, chạm vào cây gậy thịt đang cương cứng, chân mềm nhũn, leo lên người của anh, cúi đầu rên rỉ.

"Đại lão gia thật là uy mãnh."

Tiểu Vân Hi, cây gậy lửa, đại lão gia.

Những cái tên cô đặt ngày càng phong phú, đa dạng.

La Vân Hi rút ngón tay ra, phía trên đều là dâm dịch của cô, ánh trăng chiếu vào, lấp lánh trong suốt.

Bạch Lộc ngậm lấy ngón tay của anh, đầu trượt lên xuống, bắt chước theo động tác của khẩu giao, một tay liên tục vuốt ve gậy thịt của anh, tay của La Vân Hi chống ở sau lưng, đầu ngẩng lên, miệng thở dốc, lồng ngực nhấp nhô lên xuống vô cùng kịch liệt.

Cô nheo mắt lại nhìn anh, trong ánh mắt hiện lên vẻ giảo hoạt như hồ ly, đầu lưỡi liếm dọc theo ngón tay giữa, đi đến đâu, ở đó liền tê dại ngứa ngáy đến đó. gậy thịt của anh đã cương cứng đến mức căng đau...

Đợi cô liếm xong, anh ôm lấy cô, "Nào, đi vào trong liếm cho em."
.........

Bạch Lộc đứng dậy, bị anh dắt đi, kéo rèm cửa sổ lại, để lại một khe hở nhỏ, cho ánh trăng có thể xuyên qua.

Bạch Lộc cởi váy ngủ và nội y ra, La Vân Hi cũng cởi sạch quần áo của bản thân ra, hai người trần truồng đứng đối diện nhau, cảm thấy mát hơn một chút.
Anh nằm xuống sàn nhà, cô hiểu ý của anh, nằm úp ngược đầu lại với anh, cơ thể hai người nằm chồng khít lên nhau, Bạch Lộc cầm người em trai của anh lên cho vào miệng ngậm.

La Vân Hi kéo tiểu huyệt của cô ra, hôn xuống.

"Ưm... "

Cô nghiêng đầu ngậm lấy hai túi ngọc của anh, cái miệng nhỏ liên tục mút nó vào, đầu lưỡi di chuyển liếm dọc theo thân gậy đến cái lỗ nhỏ trên cùng, sau đó nhét vào miệng, một bên má bị chọc nhô lên.

Anh cầm lấy cái mông của cô, đầu lưỡi liên tục liếm hạt châu nhỏ, Bạch Lộc hét lên vì tốc độ của anh, cô nâng bắp chân lên, gọi anh: "Vân Hi... "

Giọng nói của anh có chút mơ hồ, "Dịch xuống một chút."

Bạch Lộc nằm dịch xuống dưới một chút, miệng của La Vân Hi liền hoàn toàn dán sát vào hai cánh hoa của cô, hai tay anh vuốt ve làn da của cô, hơi nghiêng đầu, đầu lưỡi bắt đầu chui vào huyệt non của cô.

Bạch Lộc ngậm lấy gậy thịt của anh, hơi dùng sức, hàm răng nghịch ngợm cắn nhẹ một cái, La Vân Hi hít sâu một cái.

Anh nhàn nhạt nói: "Đại lão gia rất yếu ớt."

Bạch Lộc an ủi nó bằng cách vuốt ve bộ lông của của nó, "Ồ, không cắn em nữa." Nói xong còn cọ mặt vào nó mấy cái.

Sau đó lại ngậm nó vào trong miệng, Bạch Lộc đưa nó một mạch xuống cổ họng, cổ họng theo phản xạ tự nhiên siết chặt lấy nó, La Vân Hi "ưm" lên một tiếng, Bạch Lộc liều chết ngậm mút, để tạo khoái cảm cho gậy thịt, hai mắt  của cô dần dần có nước mắt chảy ra, cái loại hít thở không thông khiến cô vừa khó chịu vừa vui sướng, huyệt non ở bên dưới đã tiết ra rất nhiều chất lỏng, La Vân Hi cố nén cảm giác muốn chết lại, miệng áp sát vào hai cánh hoa của cô, mút từng giọt chất lỏng của cô vào miệng rồi nuốt vào bụng.

Bạch Lộc thả lỏng miệng, sau đó lại đưa nó vào cổ họng, cứ làm như vậy nhiều lần, cho đến khi anh không chịu nổi, cô dùng tay vuốt ve gậy thịt, đầu lưỡi vẫn gắng sức liếm mút qua lại, tiếng nước vang vọng lên trong bầu không khí ban đêm đầy nóng nực.

La Vân Hi dùng tay tiến vào tiểu huyệt của cô, cong tay lên móc một cái, lại dùng lưỡi tiến vào, đầu lưỡi đi dạo một vòng quanh hai cánh hoa, sau đó lại ngậm, liên tục mút, miệng đang mút, tay cũng liên tục vỗ vào mông của cô, sức lực rất lớn.

Bạch Lộc thét chói tai.

Anh biết cô rất thích việc này, liên tục đánh mạnh xuống mông của cô, đánh mạnh đến mức khiến tiểu huyệt của cô tiết ra càng nhiều dịch ngọt.

"Vân Hi..... giỏi quá."

Tay của anh chuyển sang xoa bóp cặp mông to tròn của cô, "Tiểu yêu tinh, bị đánh thành dạng này rồi mà vẫn còn hưng phấn như vậy."

Bạch Lộc tiếp tục ngậm mút gậy thịt của anh, còn anh cũng tiếp tục lấy lòng cô.
Càng liếm càng ướt, chân, lưng, cổ, không chỗ nào trên người không đổ mồ hôi.

Tiểu huyệt của cô chảy nước, gậy thịt của anh cũng tiết ra chất lỏng.

Trong không khí dường như có một ngọn lửa, nướng chín hai người, trong ngọn lửa có mùi vị dâm mỹ, mang lại một ham muốn, nhưng lại không mang nó đi.

La Vân Hi không nhịn được nữa, sàn nhà dưới lưng của anh đã ướt đẫm.

Anh kéo cô lên, vác lên vai, vỗ "bốp" một cái vào mông của cô, Bạch Lộc"a" một tiếng, hai chân giãy giụa.

"Đi nào, vào trong nước làm em."
.........

Trong phòng tắm có ánh sáng mờ tối, đèn flash của điện thoại được bật lên, chiếu sáng cho căn phòng.

Bồn tắm rất to, được vặn đầy nước lạnh, cô nằm trong đó, hai chân dang rộng, váy ngủ trên người còn chưa cởi xuống, ướt đẫm, dính sát vào người, hiện lên dáng người lả lướt, bộ ngực, khu vườn bí mật, đều như được phủ một lớp sương mù.

Một tay bám chặt vào thành bồn, dịu dàng, quyến rũ đến ngạt thở.

La Vân Hi đè hai chân của cô lại, liên tục đâm vào rút ra, dòng nước theo động tác của anh mà lúc lên cao lúc xuống thấp, liên tục tràn ra ngoài.

Cánh tay của anh vây quanh cô, tay của Bạch Lộc ôm chặt lấy eo của anh, đầu lưỡi tiến vào trong miệng của anh, hai vợ chồng hôn nhau nồng nhiệt, gậy thịt của anh liên tục đi vào trong người cô, có nước bao quanh nên đâm vào rút ra trơn tru hơn, xung quanh mát lạnh, nhưng cơ thể của cô vẫn rất nóng, nóng đến mức không chịu được.

Anh thở từng tiếng thở dốc nặng nề bên tai của cô, dựa vào ánh đè, cô nhìn thấy được ánh mắt của anh.

Tình dục, tình yêu, và một chút điên cuồng.

Lúc mang thai Nam Chi, cô có đề cập đến một yêu cầu, nhưng anh chưa bao giờ đồng ý nếm thử.

Bạch Lộc cắn lỗ tai của anh, đầu lưỡi chui vào trong, hai tay bóp lấy cái mông của anh, lưu lại một loạt dấu vết trên lưng của anh.

Tiếng thở dốc của La Vân Hi ngày càng nặng nề, ngày càng gấp gáp.

Anh rút gậy thịt ra, vỗ vỗ cái mông của cô, "Đứng lên, anh ở dưới nâng em."

Bạch Lộc đứng lên, cởi váy, mở rộng bắp đùi, cầm lấy người em trai của anh, từ từ ngồi xuống.
La Vân Hi cầm lấy cặp mông của cô, Bạch Lộc bắt đầu chuyển động, hai bầu ngực bị đè ép, liên tục di chuyển lên xuống.

La Vân Hi vân vê hạt châu của cô, hai chân dang rộng, hưởng thụ sự chủ động của cô, nói: "Mềm thật."

Cô hôn lên môi anh, nói ngắt quãng, "Ừm, mềm một chút mới tốt."

Anh mỉm cười, hai chân của Bạch Lộc kẹp chặt anh, chỉ có cái mông di chuyển lên xuống, động tác rất thành thục.

Vì cô mà lửa dục trong người La Vân Hi bốc cháy dữ dội, anh nói:"Sao lại có cảm giác hình như nước đang dần dần nóng lên?"

Cô cắn nhẹ vào yết hầu của anh, "Nóng một chút mới tốt... "

Tiểu yêu tinh.

Kéo cô lên, nước và hoa tràn ra sàn nhà, anh nâng một chân cô lên, cắm vào theo hướng từ cạnh sườn, Bạch Lộc"ưm" lên một tiếng, bắt đầu tự xoa bóp lấy bộ ngực của bản thân, La Vân Hi đặt tay lên đó, nói ở bên tai cô, "Có chồng rồi không cần tự sờ."

Nói xong liền hung hăng bóp mạnh một cái, Bạch Lộc"a" lên một tiếng, phía dưới càng thêm ngập lụt.

Anh đúng là cưới được một người vợ vừa tinh khiết vừa dâm đãng, khi đóng cửa lại, táo bạo hơn bất kì một ai.

Cô ôm lấy cổ anh, hai chân leo lên eo của anh, nói: "Trường Canh, mạnh hơn một chút, làm giống như hiếp dâm ý."

Hiếp dâm cô ấy?

Bạch Lộc cầm lấy cánh tay của anh, "Đồng ý với em được không? Vân Hi, đồng với với em được không?"

Lúc trước cô đưa ra yêu cầu này, anh không đồng ý, thậm chí cũng chưa bao giờ thô bạo với cô.

La Vân Hi dừng lại, lặng lẽ nhìn cô, "Em thực sự muốn chơi à?"

"Ừm."

"Sẽ không hối hận?"

"Không hối hận."

Anh bình tĩnh nhìn cô, lông mi dính nước, nhìn đen hơn bình thường.

Lúc Bạch Lộc sắp mất kiên nhẫn, cuối cùng anh cũng lên tiếng: "Được!"

Em muốn chơi, anh có thể chơi cùng với em.

Em thích, anh cũng có thể làm ngay được.

Đừng có bị "làm" cho khóc là được.

Anh bế cô lên, đá văng cửa phòng ra, ném cô xuống giường, cái đệm bị lún sâu xuống, cơ thể của Bạch Lộc bị nẩy lên mấy cái, còn chưa kịp phản ứng lại, mái tóc đã bị kéo lên, sau đó miệng bị một cây gậy thịt nhét vào, La Vân Hi túm lấy tóc của cô, cái mông liên tục ấn về phía trước, gậy thịt liên tục đâm sâu vào trong miệng cô, Bạch Lộc bị sặc nước mắt liền chảy xuống, ngẩng đầu lên nhìn anh, căn phòng tối om, không nhìn thấy gì, chỉ nghe thấy tiếng thở vừa gấp gáp vừa nặng nề của anh.

Vân Hi, anh nổi điên lên rồi ư?

Bạch Lộc là người vợ dâm đãng của anh, nên thoáng cái liền bắt đầu thích ứng, đầu lưỡi bắt đầu khiêu khích anh.

La Vân Hi túm lấy mái tóc của cô, gậy thịt ra sức đâm vào như muốn đưa cô vào chỗ chết, Bạch Lộc không phản kháng, ngược lại còn vuốt ve cái mông của anh, liên tục xoa bóp, cái chân nhỏ ma sát mu bàn chân của anh, bắp chân của anh, còn cái miệng vẫn ra sức mút từng cái một.

Sao có thể dâm đãng đến như vậy chứ?

La Vân Hi bóp và nâng cằm của cô lên, gậy thịt vẫn đang ra ra vào vào, anh nói: "Em sinh ra là vì anh đúng không?"

"Không phải.... em là người phụ nữ dâm đãng của anh."

Đúng là trên giường là dâm phụ dưới giường là phu nhân, gậy thịt của anh cương cứng đến phát đau.

Đâm chết tiểu yêu tinh này!

La Vân Hi lật người cô lại, không cho cô chuẩn bị, đâm một phát vào tận sâu bên trong, Bạch Lộc hét lên một tiếng chói tai, anh quay mặt cô lại, nghiến răng nói, "Hiếp dâm thì phải chơi như thế này."

Bạch Lộc chảy nước mắt, hai bầu ngực liên tục nảy lên, phần háng của anh đụng vào cái mông của cô, sức lực mạnh mẽ đến mức đáng sợ, gậy thịt ra ra vào vào huyệt non của cô, lúc ra mang theo cả dâm thủy, và cả mảnh thịt non, tiếng cơ thể va chạm mạnh mẽ vào nhau vang lên vô cùng ghê rợn, anh như thể thật sự muốn "làm" chết cô.

Anh cắn vào bả vai của cô, hàm răng in sâu xuống, Bạch Lộc hét lên: "Đau."
Hiếp dâm thì sẽ không quan tâm đến việc em có đau hay không."

Nói xong liền lật người cô lại, tiếp tục cắm vào, đầu của Bạch Lộc nằm lơ lửng bên ngoài mép giường, hai chân mở rộng, bộ ngực đẫy đà bị anh cắn mút, tiểu huyệt bên dưới thì vẫn bị gậy thịt ra sức đâm vào, hai bắp đùi bị đụng đến đỏ bừng.

Cô muốn nói chuyện, nhưng lại bị anh bóp cằm, không thể nói gì, chỉ có thể cảm nhận được những cú đụng điên cuồng của anh, và cây gậy thịt nóng bỏng đang đánh chiếm tiểu huyệt của cô.

Nóng quá, đau quá.....

Vẻ mặt lúc này của Vân Hi là gì?

Hai chân của cô quấn lấy hông của anh, Bạch Lộc bắt đầu la hét, La Vân Hi dường như không hài lòng, một tay đánh lên cái mông, lên bầu ngực, còn một tay còn lại bóp cằm của cô và cũng dùng sức như thể muốn bóp chết cô.

Anh đang chiếm lấy cô.

Chất lỏng liên tục được tiết ra từ tiểu huyệt, La Vân Hi cắn mút bầu ngực sữa của cô, bóp cằm của cô, hỏi: "Dâm đãng, bị hiếp dâm mà còn có thể ướt thành như thế này?"

Giọng nói của cô vừa khàn đặc vừa đứt quãng, "Ưm... Vân Hi.... "

Những lời này càng khiến anh dùng thêm sức đâm mạnh hơn, Bạch Lộc thét chói tai vì sức đâm của anh, co rúm người lại, La Vân Hi đè cô lại, không cho cô di chuyển.

Nóng quá, cả người như muốn bùng cháy, ngay cả làn da cũng sắp bị tróc......

Tách! Đèn sáng, có điện.

Cô nhìn anh.

Đôi mắt của anh đỏ ngầu.

Tại sao lại như vậy?

Cô ôm chầm lấy anh, gậy thịt còn đang di chuyển trong tiểu huyệt, Bạch Lộc bị anh bế xốc lên, cái miệng lần thứ hai bị nhét gậy thịt vào, anh ấn đầu cô xuống, mỗi một cú đâm đều vào sâu trong cổ họng.

Hai người đều bị kích thích, tơ máu trong đôi mắt của La Vân Hi nhìn có chút dữ tợn, dường như anh muốn đâm chết cô, Bạch Lộc cố gắng há to miệng, để anh có thể ra vào thuận lợi, cổ họng bị đè ép, khiến cô không hít thở được, nước mắt liên tục tuôn rơi, hai tay cô bóp lấy eo của anh, liên tục vuốt ve cột sống lưng.
Anh gần như là ấn đầu của cô xuống theo nhịp ra ra vào vào của anh, không hề có một chút dịu dàng nào, Bạch Lộc thấy ánh mắt của anh thật đáng sợ, như thể muốn một ngụm ăn cô vào bụng.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy anh như vậy, cô cảm thấy có chút sợ hãi.

Sự tàn bạo ẩn nấp sâu trong nội tâm của một người bị kích thích ra.

Anh coi miệng của Bạch Lộc như thể con đường, muốn thông qua nó để tiến vào trái tim của cô.

Nước bọt cùng với chất lỏng của anh đọng lại nơi cổ họng, khiến cô có cảm giác hít thở không thông, trong đầu vẫn cố giữ lại một chút tỉnh táo.

"A.... a..... " Đầu của cô bị anh ấn giữ, không thể cử động được.

Hai túi ngọc của anh co giật, cuối cùng đâm một cái thật sâu, bắn vào trong miệng của cô, cả miệng của cô chứa đầy tinh dịch.

Anh túm lấy tóc của cô, "Nuốt xuống!"

Bạch Lộc nuốt hết chúng không để sót lại một giọt nào, anh buông cô ra, cô ngã xuống giường, liên tục thở hổn hển, như thể sắp chết.

Hai chân vẫn còn đang co giật, run rẩy lên từng cái một, nhìn giống như bị đâm hỏng.

Cô yếu ớt nói: "Vân Hi.... "

Còn chưa nói xong, miệng đã bị anh lấp kín, nụ hôn nóng bỏng ập đến, đầu lưỡi của anh chui vào, khóa chặt miệng cô lại.

Bạch Lộc ngửa đầu lên đáp lại nụ hôn của anh, La Vân Hi ôm cô đặt xuống giường, tay liên tục vuốt ve mái tóc của cô, hai chân của Bạch Lộc quấn chặt lấy hông của anh, bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ chậm rãi.

Anh hôn cô xong, hai cánh tay chống sang hai bên, vây cô lại, ánh mắt bướng bỉnh.

"Bạch Lộc, em đúng là một yêu tinh."

Cô ôm chặt lấy anh, "Anh thích vậy không?"

La Vân Hi nằm đè lên cô, gương mặt liên tục cọ vào tai của cô, "Thích."

Dâm đãng thế nào, anh cũng đều thích, chỉ cần là cô.

Trong ánh mắt lấp lánh của hai người đều biểu hiện sự thấu hiểu đối phương.

Tình yêu ngốc nghếch, hy sinh vì một tình yêu đẹp.

Bạch Lộc hài lòng ôm chặt lấy anh, cả tay và chân đều quấn chặt lấy anh, Tạ Đạo Niên đứng dậy, cô vẫn bám lên người của anh, anh cúi đầu nhìn cô, tỏ vẻ rất là bất đắc dĩ ôm cô đi, hai người đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.
Sau khi tắm xong, máy điều hòa ở phòng khách đang bật, hai vợ chồng ngồi đối diện nhau, vừa hao tổn quá nhiều sức lực vào cuộc yêu, nên cả người đều mềm nhũn.

Bạch Lộc uống nước cũng không dám há miệng quá to, La Vân Hi tới gần nhìn cô, cằm của cô vẫn còn lưu lại dấu vết bị bóp, anh đứng dậy đi vào phòng lấy hộp đựng thuốc ra, "Qua đây, đừng uống nữa."

Bạch Lộc đưa mặt lại gần anh, La Vân Hi lấy thuốc mỡ ra bôi lên cho cô.

"Có đau không?"

"Không đau."

"Lần sau không chơi nữa."

"Đừng mà."

Lớn như vậy rồi còn nhõng nhẽo, La Vân Hi vén váy của cô lên để nhìn, vừa nãy khi tắm cái mông cũng đã đỏ bừng, bây giờ vẫn chưa giảm bớt.

Anh nhíu mày lại nói: "Lần sau không được chơi như này nữa, đứng lên, anh bôi thuốc cho em."

Bạch Lộc đặt cốc nước xuống, nằm úp sấp trên sofa, La Vân Hi đổ dầu thuốc ra xoa bóp mông cho cô.

Có tiếng rung của điện thoại, số gọi đến là số điện thoại cố định của cửa hàng, tay anh dính dầu thuốc, không tiện nghe, Bạch Lộc ấn nút nghe rồi đưa đến bên tai giúp anh.

"Alo... bố đây... con đang ngủ? Ừm... Nam Chi không được đạp chăn ra, muỗi rất thích đốt mẹ con, nhớ đè màn lại... Ừm.... "

Tắt điện thoại, Bạch Lộc hỏi anh, "Tiểu Hồng Tảo đang ngủ ở cửa hàng?"

"Ừm, chơi mệt liền ngủ."

Anh xoa bóp giúp cô, đợi một lúc sau, thấy đã đủ, bế cô vào phòng, tắt đèn, đóng cửa phòng, đặt cô sang một bên, thay một tấm ga trải giường khác.

Bạch Lộc thấy anh làm phẳng các nếp gấp trên ga trải giường, dáng vẻ có chút ngẩn ngơ, cô tiến tới ôm anh, hỏi: "Vân Hi, anh có mệt không?"

"Không mệt."

"Lần sau em không bắt anh chơi trò này nữa."

"Không có gì, không liên quan đến chuyện đó, đừng nghĩ ngợi nhiều."

Anh bế cô lên giường, bật ngọn đèn ngủ đầu giường lên, đầu của Bạch Lộc ghé lên ngực của anh, lặng lẽ nhìn anh.

Những người đồng nghiệp xung quanh kết hôn, hàng ngày của họ đều trôi qua trong sự nhạt nhẽo, còn cô thì tinh lực như thể chưa bao giờ dùng hết, anh suy nghĩ rất nhiều về chuyện lúc nãy "làm" cô.

Sao cô có thể nói ra một yêu cầu như vậy?

Sao anh lại không khống chế được chính mình?

"Vân Hi, anh coi em là gì?"

Anh hôn cô một cái, kéo chăn lên, "Không có gì đâu, ngủ đi."

Tắt đèn, anh vòng tay qua ôm lấy cô, trong đêm tối, hai vợ chồng ôm nhau ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro