Chương 9: Giải quyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Vân Hi ở lại rất lâu, đến tối muộn mới về, trước khi đi dặn dò Bạch Lộc phải hết sức cẩn thận, chú ý an toàn.

Hôm sau Đào Nhạc mới tỉnh dậy, Bạch Lộc kể lại chuyện hôm qua với bà, bà tức giận đến mức cầm hộp phấn trang điểm ném xuống đất.

"Tên khốn, không tự soi gương, nhìn lại bản thân, lại dám đến quấy rối con gái bà, bà đây thật muốn giết người."

Trang điểm xong, thay quần áo chỉnh tề, Đào Nhạc đi giày cao gót vào chân, nổi giận đùng đùng bước đi, cánh cửa bị đóng mạnh vào, A Bảo bị giật mình mà tỉnh giấc.

Bạch Lộc không biết bà định dùng cách gì để đối phó với Tôn Hàm.

Mấy ngày gần đây, buổi tối nào La Vân Hi cũng đều bận, ban ngày anh còn phải ôn thi, chỉ còn lại buổi tối, mà Bạch Lộc hẹn anh, anh nói anh có việc bận rồi, sau đó không nói gì nữa, Bạch Lộc buồn tẻ ở nhà một mình, chỉ biết nhớ đến anh, càng ngày càng nhớ anh.

Trong lúc rãnh rỗi, trong đầu liền nghĩ cách đối phó với Tôn Hàm, thừa dịp hắn uống say mà chùm bao tải lên người hắn rồi đánh cho hắn một trận nhớ đời, hay là lén cho thuốc xổ vào nước của hắn nhỉ?

Không được, những biện pháp này quá nhẹ tay rồi, nhưng mà lại không biết được điểm yếu của hắn ta.

Cả tối, Bạch Lộc viết xong luận văn, Đào Nhạc thì liên tục gọi điện về hỏi thăm.

Câu đầu tiên bà đã đột nhiên hỏi. "Có phải cậu nhóc kia của con gần đây rất bận?"

Bạch Lộc cảm thấy rất kỳ quái, "Vâng ạ."

"Đến hộp đêm đi, mấy tối nay cậu nhóc đó đều ở đây, còn nữa, tên khốn kiếp Tôn Hàm bị cảnh sát bắt đi rồi."

Rất tốt, Đào Nhạc đỡ phí thời gian xử lí hắn.

Bạch Lộc nghe xong cảm thấy vừa hoảng sợ vừa lo lắng, cô không biết Trường Canh đến đó để làm gì, còn nữa, Tôn Hàm đã bị bắt?

Khi cô vội vàng chạy đến hộp đêm, thấy ở cửa có xe cảnh sát và xe cứu thương, Tôn Hàm bị cảnh sát còng hai tay lại kéo lên xe cảnh sát, khuôn mặt hắn xám xịt. Bên cạnh, một nhân viên y tế đẩy cái cáng xe cứu thương lên xe cứu thương, trên cáng có một cô gái, cửa xe đóng lại, tiếng còi cấp cứu vang lên inh ỏi.

Cô không biết chuyện gì đã xảy ra, vội vã chạy vào bên trong, Đào Nhạc đứng ở một góc, tay chỉ vào một chỗ.

Cô nhìn theo, thấy La Vân Hi ngồi nghiêng người dựa vào trong góc, đội một cái mũ lưỡi trai tán đầy đinh nhọn, miệng nhai kẹo cao su, quần áo mặc trên người không giống với ngày thường, anh mặc một chiếc quần jean rách màu đen, đôi chân vừa thẳng vừa dài, trên vành tai có đeo một cái khuyên tai đinh nhọn, quần áo rất mốt, rất phong cách.

Nhìn thoáng qua thì không thấy anh bị sao cả.

Đầu óc Bạch Lộc vẫn hết sức mơ hồ, lúc này cảnh sát đi vào, một người cầm máy ghi hình lại, một người hỏi các vị khách mấy vấn đề.

"Vân Hi"

La Vân Hi quay đầu lại nhìn cô, đứng dậy, có chút ngạc nhiên, "Sao em lại đến đây?"

Trên cổ anh đeo một cái vòng cổ, trên áo thun có in hình đầu lâu xương chéo. Vốn là một người dịu dàng lịch sự, bây giờ đã biến thành một người có phong cách hiphop.

Trời ơi, tại sao anh lại ăn mặc thành như này?

Bạch Lộc sờ lên quần áo của anh, "Mẹ nói anh đã đến đây mấy tối rồi."

"Ừm, đến đây quay lại được cảnh Tôn Hàm cho thuốc mê vào ly rượu của khách hàng nữ, sau đó đưa video cho bác gái, bác gái báo cảnh sát." La Vân Hi nhổ kẹo cao su trong miệng ra, cảm giác bản thân không quen với việc nhai kẹo cao su.

Tháo khuyên tai xuống, cảm thấy vành tai thoải mái hơn rất nhiều.

"Thì ra mấy ngày hôm nay anh đều ở đây để làm việc này?"

Anh cười, "Nếu không thì làm gì?"

Anh nói muốn xử lí hắn ta, vậy chỉ có dùng pháp luật là công chính* nhất.

Bản thân Tôn Hàm vốn không trong sạch gì, anh lén quan sát mấy ngày, liền phát hiện ra hành động mờ ám của hắn, đi đêm nhiều sẽ có ngày gặp ma, bị nắm thóp chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Không phải anh nói còn phải chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới sao? Sao anh làm vậy mà không bị phát hiện? Anh đã phải nằm vùng bao lâu? Một nơi ồn ào như này mà anh cũng chịu được sao?

Bạch Lộc ôm cổ anh, "Sao anh không nói với em."

Đào ở bên cạnh nở nụ cười, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.

La Vân Hi đưa cô ra ngoài, hai người rời khỏi nơi đèn màu lấp lánh, cả mắt và tai liền cảm thấy thoải mái hơn hẳn.

Trong ngõ hẻm có một đống gỗ, một số cây đã được sơn, mùi khá hôi. Bạch Lộc đứng dựa vào tường, nước mắt tự dưng chảy xuống.

"Sao lại khóc?"

"Anh như này, sao em có thể cười được chứ?"

Anh nghẹn lời, không thể làm gì khác ngoài việc ôm cô, "Hắn ta bị bắt rồi, không sao rồi, bác gái nói hắn không bao giờ... có thể làm việc ở chỗ này nữa, có tiền án tiền sự rồi, hắn ta sẽ không dám xằng bậy nữa đâu."

"Nếu như anh bị phát hiện ra thì sao?"

"Không phải là không phát hiện ra rồi sao?"

Anh làm việc gì cũng cẩn thận, Bạch Lộc biết anh suy nghĩ chu đáo, nhưng vẫn không kiềm chế được mà cảm động. Bộ dáng này của La Vân Hi rất đẹp trai, nhưng lại khác xa hình ảnh thường ngày của anh.

Anh vì cô mà làm nhiều việc như vậy.

Bạch Lộc ôm lấy anh, cọ cọ má mình vào gò má của anh.

"Anh đưa em về nhà."

Bạch Lộc hỏi anh, "Gần đây anh không ôn tập để chuẩn bị cho kì thi à?"

Anh xoa má cô, "Em nghĩ anh không thể đối phó với kì này à?"

Trong ngõ hẻm, cái bóng cao lớn của anh chiếu lên người cô, hơi thở nóng bỏng của anh phả vào người cô, Bạch Lộc có cảm giác được bảo vệ, mũi của cô ươn ướt, nhịn không được mà lại ôm chặt lấy anh.

"Sao vậy?"

"Tối hôm nay ở lại với em được không?"

".... Được."
A Bảo là một trong những con mèo mập mạp nhất khu nhà chung cư này, cơ thể của nó tròn vo như một quả bóng, nó phải đi đến một dãy phố khác để tìm con mèo mẹ của nó.

Tầng ba của Tử Trúc Uyển, sofa lắc lư dữ dội, một bộ ngực trần cao ngút rủ xuống, đung đưa, cái mông của Bạch Lộc liên tục bị kéo lại gần, một cái gậy thịt đang ra vào liên tục ở trong huyệt non của cô.

Cô rên rỉ thành tiếng, âm thanh lúc trầm lúc bổng, khiến lòng người ta ngứa ngáy, càng ngày càng ngứa ngáy không nhịn được.

La Vân Hi cảm thấy ngày càng nóng, bối rối, chỉ biết chăm chỉ ra vào.

Quần áo trên người của anh vẫn chưa cởi ra cái nào, chỉ để lộ gậy thịt ra bên ngoài, Bạch Lộc nằm ở dưới thì người trần như nhộng, cái mông đung đưa, thỉnh thoảng nhấc mông lên phối hợp với động tác ra vào của anh.

Cô vừa rên rỉ vừa hô, "Anh trai, làm khô em đi."

Bạch Lộc không cho anh cởi quần áo, cô muốn nhìn anh mặc quần áo nghiêm chỉnh mà làm cô, bóc một viên kẹo cao su ra cho anh nhai, muốn anh vừa nhai vừa "làm" cô.

Anh không quen ăn kẹo cao su, chỉ ngậm trong miệng, cầm lấy cái mông của cô bóp mạnh, gậy thịt liên tục ra ra vào vào huyệt non mềm của cô, khiến một mảnh thịt non màu đỏ hồng bị lôi ra ngoài.

"Sao em lại có sở thích biến thái như vậy nhì?"

"Mới nhìn thấy anh.... " Bạch Lộc bị anh đâm vào thật sâu, rên rỉ, "Thì em ngay lập tức đã ướt rồi."

La Vân Hi cười, trên đầu vẫn đang đội mũ lưỡi trai, cái bóng của mũ chiếu xuống mặt cô, vẻ mặt không thể đoán trước, "Thì ra em thích tần suất như này a."

" Vân Hi....... Em nghĩ..... anh rất thích hợp vào vai... một... thầy giáo... hoặc một bác sĩ... biến thái."

Thay đổi tư thế, La Vân Hi và cô mặt đối mặt, gậy thịt lần thứ hai đâm vào, anh hôn cô, "Nhưng anh là một người công dân tốt."

Cái gì mà bác sĩ biến thái, thầy giáo biến thái, cô đang suy nghĩ cái gì vậy?

Anh lấy đà từ trên cao đâm mạnh xuống, gậy thịt không ngừng đâm mạnh vào huyệt non của cô, bắp đùi của Bạch Lộc bị kéo căng ra, để anh tùy ý đâm vào rút ra.

"A ~, Vân Hi, vào tử cung." Cô kẹp chặt eo của anh, hai bắp đùi run run, bụng từng đợt từng đợt nhấp nhô.

"Anh đây sẽ đâm vào sâu hơn nữa, để cho em biết như thế nào là biến thái."

Anh cầm hai chân cô, kéo rộng sang hai bên, ra sức đâm vào huyệt non, vừa mạnh vừa sâu, cái loại kích thích không coi ai gì này khiến lưng anh từng đợt tê dại.

"Vân Hi~, đánh em đi, đánh vào mông của em."

La Vân Hi nghe theo cô, đánh nhẹ một cái, mông của Bạch Lộc run rẩy lên như thạch rau câu.

"Dùng lực mạnh hơn nữa a ~."

"Dùng lực mạnh hơn nữa thì sẽ sưng đỏ lên đó."

"Nhanh lên, không sao đâu."

Lời nói này của cô đã kích thích anh, mắt La Vân Hi đỏ lên, dùng lực đâm vào vừa sâu vừa mạnh, bàn tay nhiều lần đánh mạnh lên cái mông căng tròn của cô, căn phòng liên tục vang lên tiếng tay anh đánh vào mông cô, mỗi khi cái tay của anh đánh xuống, thì dịch ngọt của cô càng tiết ra nhiều, đánh thêm cái nữa, thì lại càng chảy ra nhiều hơn.

La Vân Hi không nghĩ cô mẫn cảm như vậy.

"Vân Hi, thoải mái quá, lại đánh tiếp đi."

Anh đánh mạnh vào mông của cô, lần thứ hai Bạch Lộc rên rỉ thành tiếng, bức tường trong huyệt non xiết chặt lấy gậy thịt của anh, anh sung sướng đến mức suýt nữa bắn ra.

"Em, em đúng là cô bé dâm đãng."

Mông của Bạch Lộc đụng vào đùi anh, huyệt non run rẩy từng đợt, nhìn từ phía sau, tóc đen eo nhỏ mông to, thị giác bị kích thích quá lớn. La Vân Hi đè cô xuống ghế sofa, phía dưới ra vào mạnh mẽ như một cái máy chạy bằng điện, dịch ngọt chảy ra từ huyệt non, rơi vãi khắp nơi, Bạch Lộc bật khóc vì quá sung sướng.

"Vân Hi, Vân Hi~.... "

Sao em lại có thể dâm đãng như vậy chứ? Hửm?"

Anh lại đánh mạnh vào mông cô, gậy thịt không ngừng ra vào, da đầu Bạch Lộc từng đợt tê dại, thấy bộ dạng điên cuồng vì tình (dục) của cô, lòng La Vân Hi càng bị kích động, không nhịn được nữa mà bắn.

Hai người ướt đẫm mồ hôi như mới lội từ dưới nước lên.

Cái vòng cổ bằng bạc trên cổ La Vân Hi rung lên từng đợt, làn da của anh vẫn trắng sáng, nhưng cái mông của Bạch Lộc đã đỏ bừng lên, vết bàn tay in đỏ trên đó, nhìn rất đáng thương.

La Vân Hi cởi BCS ra, thấy cô vẫn đang run rẩy, trên mông toàn là dấu vết hồng hồng đỏ đỏ, anh đau lòng xoa xoa, "Đau không?"

Bạch Lộc lắc đầu, rúc vào trong ngực anh, "Không đau, rất thoải mái, Vân Hi, lần sau anh cứ đánh em như này đi."

Anh véo má cô, giọng điệu ghét bỏ, "Đúng là sở thích biến thái."

"Đây gọi là tình thú, anh không hiểu a, đồ cổ hủ."

La Vân Hi liếc xéo cô một cái, cầm gậy thịt cho vào lại trong quần, thở hổn hển, một giọt mồ hồi từ trên cầm của anh rơi xuống, dọc theo xương quai xanh biến mất ở trong lồng ngực.

Bạch Lộc cảm giác cả người ê ẩm, cô vuốt ve khuôn mặt anh, ghé vào lỗ tai của anh, nói một câu.

La Vân Hi ngẩn người, "Gì cơ?"

"Có được hay không?"

Ánh mắt của anh ý vị thâm trường, "Trong đầu luôn nghĩ đến chuyện này, hửm?"

"Có được hay không?"

Ánh mắt cô chân thành, liên tục gặng hỏi anh, La Vân Hi không chống đỡ lại được ánh mắt đó, gật đầu.

Thân thể Bạch Lộc trần truồng bước xuống giường, vào phòng ngủ cầm ra một hộp gì đó.

Mở hộp đồ ra, bên trong có một cái máy rung, màu hồng nhạt, cô nhét vào trong tay của La Vân Hi, anh che mắt lại, có chút sụp đổ, "Sao em lại mua thứ này?"

"A, vì muốn chơi đùa với anh mà, yên tâm, ngày thường em không sử dụng nó."

La Vân Hi nhìn cái máy rung ở trong tay mình, chỉ vào sofa, "Nằm xuống."

Bạch Lộc ngoan ngoãn nằm xuống, La Vân Hi tách hai bắp đùi của cô ra, hai cánh hoa ướt át, dịch ngọt vẫn đang chảy ra từ huyệt non, cực kì dâm mĩ.

Anh hít vào một hơi thật sâu, bật máy rung lên, Bạch Lộc co người lại, huyệt nhỏ ngày càng chảy nhiều dịch ngọt hơn.

Tay anh run run cầm máy rung đặt lên trên hạt đậu đỏ, Bạch Lộc hét lên.

Trượt qua trượt lại, Bạch Lộc sung sướng liên tục lắc đầu, nước mắt chảy xuống, tay bám vào thành ghế, chân liên tục cọ xuống sofa, nhìn rất đáng thương.

Hô hấp của La Vân Hi ngày càng dồn dập, vừa thay đổi tần suất của máy, hoa huyệt liền liên tục run lên, dịch ngọt chảy ra không ngừng.

Hai chân của Bạch Lộc run rẩy lên, bám chặt vào anh, máy rung liên tục đâm vào vách tường của cô, ban đầu La Vân Hi chỉ là nghe theo lời cô mà  làm cô vui vẻ. Nhưng bây giờ anh trực tiếp đè cô xuống, động tác trên tay vẫn tiếp tục, không ngừng di chuyển ấn vào rút ra, hạt châu nhỏ bị anh dằn vặt trông rất đáng thương.

Đây là lần đầu tiên cô dùng cái máy này, không ngờ nó tác dụng mạnh như vậy.

Nước mắt Bạch Lộc tuôn rơi, cô cầm lấy tay anh, "Vân Hi, em chịu không nổi, không chơi, không chơi nữa." Vừa nói xong, một dòng chất lỏng bắn ra, Bạch Lộc đạt cao trào.

La Vân Hi không có ý định buông tha cho cô, anh cầm cái máy lên nhìn, lông mày nhíu lại, "Thì ra nó có tác dụng tốt như vậy a." Nói xong nhét vào trong huyệt non của cô, điều chỉnh tần suất lớn nhất, Bạch Lộc mở to hai mắt ra hết cỡ, La Vân Hi đưa tay vào huyệt non của cô, chuyển động, giống như ngày đó, khi cô vừa mới cao trào xong, liền bị anh đùa giỡn như này, bắt đầu nói năng lộn xộn.

"Vân Hi, không chơi, không chơi nữa." Cô vừa khóc vừa cầu xin anh, La Vân Hi kéo cô vào ngực, bàn tay to lớn đè bắp đùi của cô xuống, thổi khí vào mặt cô, "Không phải em nói muốn chơi trò này sao? Anh chơi cùng em a." gậy thịt của anh đã cương cứng lên, Bạch Lộc đưa tay luồn vào trong quần của anh.

Anh vẫn muốn nhìn bộ dạng dâm đãng này của cô, nên đã cho thêm một ngón tay nữa vào, không ngừng "đào bới" sâu vào huyệt non của cô, Bạch Lộc giãy dụa liên tục, La Vân Hi vừa giữ vừa đè người cô lại, cô như một con cá sắp chết, giãy dụa quay cuồng, muốn quay về nơi biển cả.

"Không chơi.... Em sai rồi, Vân Hi~.... Em muốn tiết ra."

"Tiết đi, phun hết ra ngoài đi." Ngón tay của anh không ngừng làm điều ác, cộng thêm tần suất rung của máy rung, Bạch Lộc vừa khóc vừa rên rỉ, hai chân liên tục co xoắn lại một chỗ, vẻ mặt vừa biểu hiện sự sung sướng vừa biểu hiện dự đau khổ, tóc đen xõa ra dính đầy khuôn mặt trắng hồng, nhìn hết sức mê người.

Bàn tay kia của anh chạm lên hạt châu nhỏ, không ngừng nhấn nhá, cả người Bạch Lộc co quắp lại, dịch ngọt chảy ra liên tục.

La Vân Hi nở nụ cười, "Em có biết em dâm đãng đến mức nào không?"

Đâm đến điểm G, Bạch Lộc kêu đau một cái, một lượng lớn dịch ngọt phun ra ngoài, cả người cô đều là mồ hôi, trước mắt cô hiện ra tiên cảnh, da đầu tê dại, cả người dường như đang bay bổng, mất đi trọng lực.

Rút máy rung ra, tắt công tác đi.

Anh nở một nụ cười mơ hồ, "Nhìn thấy thiên đường?"

Bạch Lộc vẫn đang trong bộ dạng ngây ngốc, La Vân Hi xoa xoa khuôn mặt cô. "Bây giờ đến lượt anh."

Nói xong liền cởi quần, một lực mạnh tiến vào huyện non của cô.

"Ưm ~.... " Vừa chặt vừa ẩm ướt, cảm giác ấm áp muốn chết.

Trên ghế sofa, cô gái vẫn đang ở cõi tiên bị chàng trai đè xuống ra sức đâm vào rút ra, một chân bị nhấc cao lên, nhìn rất đáng thương.

Cuộc yêu này vẫn còn tiếp tục đến nửa tiếng sau....
.......

La Vân Hi tắm ở nhà Bạch Lộc xong mới quay về Vân Phù Cư, khi đi đến cầu, thì sắc trời đã tối, cây liễu hai bên bờ sông liên tục lay động, dòng nước dưới sông chảy róc rách, mặt nước gợn sóng lăn tăn, ánh trăng tỏa sáng, một cơn gió mát thổi qua. Anh nở nụ cười, nhìn ánh trăng một lúc, sau đó tiếp tục đi về.

Về đến Vân Phù Cư, anh đi lên cầu thang với tâm trạng vui vẻ thoải mái, Trần Lộ cầm quần áo đi xuống, buồn cười hỏi anh, "Vân Hi, có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?"

La Vân Hi dừng chân, thu bớt lại vẻ mặt tươi cười, "Không có chuyện gì ạ."

"Nhóc con xấu xa, dám cười mẹ hả."

"..... "

"Mới ở chỗ Lộc Lộc về?"

"Vâng ạ."

Trần Lộ phát hiện ra quần áo anh đang mặc không giống với thường ngày, "Con mới mua quần áo?"

La Vân Hi cúi đầu xuống nhìn, nói "Muốn thử phong cách mới ạ."

Trần Lộ cười cười, "Con trai mẹ đẹp trai như vậy, mặc cái gì cũng đều đẹp hết."

"... " Anh đã quá quen với mấy lời trêu đùa của mẹ.

"Thấy con vui vẻ như vậy, mẹ rất an tâm, mẹ còn sợ rằng con sẽ có bộ dáng "người lạ chớ lại gần" giống như bố con cơ, đã bớt buồn phiền chưa?"
"Mẹ,..... con không buồn."

Trần Lộ cảm khái, "Từ khi gặp Lộc Lộc, con đã cởi mở hơn rất nhiều." Lại nghĩ tới cái gì đó, bà nói với anh, "Bà của con sắp sang đây chơi."

La Vân Hi ngạc nhiên, "Bao giờ ạ?"

"Tết trung thu, đến lúc đó đưa Lộc Lộc qua đây ngồi chơi cùng nhá."

"..... Vâng ạ."

La Vân Hi về đến phòng, cầm phi tiêu phi vài cái, lần nào cũng trúng hồng tâm.

Người bà sắp sang đây là em gái ruột duy nhất của bà nội anh, sau khi kết hôn thì sang Hồng Kong định cư, con trai và con gái của bà đều là người tài giỏi, bà có vài căn hộ cho người khác thuê, mở mấy chỗ chơi cờ vua, tính tình của bà rất thoải mái, đối xử rất tốt với La Vân Hi.

Trước đây La Vân Tranh thích (truyện) thầy đồ, tranh biếm họa của Hoàng Ngọc Lang, bà không nói hai lời liền mua cả bộ cho anh, mấy bộ sách kia đến bây giờ anh vẫn còn cất ở dưới giường.

Điều quan trọng là, bố rất kính trọng người bà này, nếu như bà thích Bạch Lộc, thì anh sẽ không phải lo lắng gì nữa.

Lại tiếp tục phi tiêu mấy cái, vững vàng rơi đúng vào hồng tâm, anh từ từ nở một nụ cười.

Chương trình học tập đã gần hết, sinh viên năm thứ tư đã bắt đầu đi thực tập và tìm việc làm rồi, anh đang chuẩn bị cho kì thi vào tháng 11 này, lúc rảnh rỗi vẫn về nhà bán hàng giúp bố mẹ.

Tác phẩm dự thi của Bạch Lộc đã giành được giải thưởng, các tác phẩm đoạt giải trong cuộc thi này đều sẽ được trao giải và trưng bày ở phòng triển lãm ở trung tâm thành phố, La Vân Hi đặc biệt đi một chuyến đến đó.

Đào Nhạc cũng thu xếp thời gian đi đến đó tham gia lễ khai mạc, cuộc thi thủ công mỹ nghệ này là cuộc thi cấp quốc gia, có rất nhiều người đến, Bạch Lộc giành giải nhì, được xếp ngồi vào hàng ghế đầu.

"Mẹ, mẹ nhìn kìa, đó là con làm đó." Bạch Lộc chỉ vào những con vật nhỏ xíu vô cùng đáng yêu được làm bằng vải bông trong tủ kính, giọng điệu vô cùng vui mừng.

Đào Nhạc chụp ảnh lại, véo má cô, nói "Biết rồi, giỏi lắm, giỏi lắm."

Bạch Lộc cười, lắc cánh tay của bà, "Mẹ, sau này mẹ cho con làm nghề này đi."

Ban đầu Đào Nhạc không thích chuyên ngành mà cô theo học lắm, khả năng kiếm việc thấp, nhóm người tiêu dùng những món đồ này cũng ít, nói không chừng sau này tốt nghiệp ra trường đi làm kiếm tiền không đủ nuôi sống bản thân.

Nhìn cô làm được đến như bây giờ, Đào Nhạc cảm thấy con đường này cô có thể đi được, nếu như cô có thể dùng nhiệt huyết của mình vào công việc mình yêu thích, đó cũng là một loại vui vẻ.

La Vân Hi dùng máy quay, quay video lại, quay 360 độ mà tác phẩm không có góc chết, Bạch Lộc ở bên cạnh hỏi anh, "Vân Hi, anh thấy sao?"

La Vân Hi gật đầu, "Rất đẹp, không nhìn ra em có hể làm được một tác phẩm xuất sắc như này a, cũng không ngốc lắm."

Bạch Lộc lườm anh, "Cái gì mà ngốc, em tuyệt đối không ngốc."

Anh cười, "Sau này không cần lo đến vấn đề đồ chơi cho con nữa rồi."

Anh vô ý thức mà nói ra.

Hai người đều sửng sốt, ánh mắt Bạch Lộc sáng rực, từ từ đến gần anh, "Trường Canh, anh nói gì cơ?"

La Vân Hi giả vờ ho nhẹ, xoa đầu cô, "Ừm... "

"Thật sao?"

"Ừm."

"Vậy sau này là khi nào?"

"Vẫn còn sớm, em lo học hành cho tốt đi."

"Anh cũng sắp tốt nghiệp rồi mà."

"Thôi nào, đợi đến lúc kiếm được thật nhiều tiền đã."

Bạch Lộc che mặt lại, nhưng không che lại được sự vui mừng của mình.

Người khác có thể nói dối, nhưng nếu là lời La Vân Hi nói, cô sẽ tin, đây không chỉ là cảm giác an toàn mà anh mang lại cho cô, mà cô biết, anh không phải là người dễ dàng buông lời hứa hẹn.

Bạch Lộc đứng tại chỗ cười như một đứa ngốc. La Vân Hi chụp lại được cảnh cô đang cười ngây ngốc.

Đào Nhạc vừa đi vệ sinh về, nhìn thấy miệng cô cười rộng đến tận mang tai, tò mò hỏi, "Có chuyện gì mà cười vui vẻ thành như này?"
La Vân Hi đứng ở bên cạnh nở nụ cười nhẹ, liếc mắt qua nhìn Bạch Lộc "Chắc vì giành được giải thưởng nên vui vẻ a."

Đào Nhạc liếc mắt nhìn cô với vẻ mặt ghét bỏ, "Không phải đã biết từ trước rồi sao?"

Bạch Lộc vẫn đang che mặt lại, cười không nói gì. Người dẫn chương trình đọc giải thưởng, Bạch Lộc hít vào một hơi thật sâu, chỉnh sửa lại trang phục, nhấc váy lên bước đi.

La Vân Hi ngồi ở dưới ghi hình lại, thấy cô nhận cúp, còn có giấy chứng nhận, có một cảm giác như con gái nhà mình đã lớn.

Đào Nhạc hỏi anh, "Có thể gọi cháu là Vân Hi được không?"

La Vân Hi bỏ máy ảnh xuống, "Có thể, bác gái."

Ánh mắt kiên định, không kiêu ngạo không nịnh bợ, trước sau đều lễ phép, Đào Nhạc gật đầu.

Ánh mắt Đào Nhạc nhìn Bạch Lộc đang được người ta trao giải thưởng, cô cười vô cùng rực rỡ, "Phải đối xử với con gái bác cho thật tốt đấy."

Đây là một sự khẳng định.

"Cháu sẽ."

Đào Nhạc nhìn chàng thanh niên chững chạc này, bà đánh giá anh rất cao, "Cháu là đứa trẻ tốt, gặp được cháu là may mắn của Lộc Lộc."

"Đó cũng may mắn của cháu."

Đào Nhạc rất hài lòng, "Chuyện lần trước, đã khiến cháu đã khổ cực rồi."

Bà đang nói đến chuyện của Tôn Hàm.

"Đó là điều cháu nên làm ạ."

Đào Nhạc nở nụ cười, cầm máy ảnh lên chụp Bạch Lộc, trong lòng vô cùng xúc động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro