bach luyen thanh tien 1440-1444

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bách Luyện Thành Tiên

Tác giả: Huyễn Vũ

Quyển 5: Thiên Vân thập nhị châu

Chương 1441- 1442: Linh cốt

Biên dịch: Yến Linh Điêu

Nguồn: 4vn.eu

Bấm vào đây để xem nội dung.

Nguyệt Nhi vừa hiện thân, trong mắt Cổ thú mơ hồ toát ra vẻ bất an. Theo bản năng nó cảm giác được áp lực từ hai người này thật đáng sợ.

Ầm!

Một tiếng nổ truyền vào cái tai. Cự Ngạc quẫy cái đuôi khổng lồ đập nát một khối đá lớn tới mấy vạn cân thành bột phấn. Thần thông tạm khác chưa nhắc, chỉ xem thể hình vĩ đại của nó đã rất khó đối phó.

Lâm Hiên vỗ vào bên hông, Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn hiện lên bay lượn quanh người, lam sắc linh quang cùng hồng sắc linh quang liên tục lóe ra.

Nhất thời một đạo phong trụ to tới hàng trăm trượng thanh thế liền trời tiếp đất xuất hiện tại trước mắt.

"Hiện!"

Lâm Hiên điểm một chỉ về phía trước. Cự phong tản ra, hàng ngàn lưỡi phong đao dài ngắn không đều xuất hiện, tỏa ra bạch quang chói mắt.

Nguyệt Nhi cũng vũ động ngọc thủ, một chuỗi tràng hạt màu đen gồm mười tám viên được tế ra.

Bảo vật này thu được từ Già La Cổ Ma. Hiện tại nàng đã là tu sĩ Ly Hợp, có thể phát huy ra uy lực chân chính của nó mà không sợ bị ma khí hủ hóa.

Nguyệt Nhi đánh ra một đạo pháp quyết, nhất thời hắc vụ ma khí cuồn cuộn tuôn ra khiến cả một vùng trời bị che lại. Trong hắc sương vụ truyền ra trận trận quỷ khóc tê rống, mười tám bộ Khô Lâu xuất hiện.

Trong mắt các Khô Lâu lóe ra hắc quang, hàm răng sắc nhọn trắng hếu loạn nhai ken két, sau đó há mồm phun ra các đạo lôi hỏa màu đen lẫn đỏ, theo sát các lưỡi phong đao công tới.

Ngao!

Cổ thú kinh qua vô số lần chiến đấu, cảm giác ngạnh cường với công kích này là rất ngu xuẩn. Tứ chi nó mượn sức, thân hình muốn bắn ra ngoài nhưng khóe miệng Lâm Hiên lộ tia chê cười.

Cũng không thấy hắn động tác gì, thổ nguyên khí bốn phía bỗng nhiên bị dẫn động đến.

Thình thịch thình thịch …thanh âm truyền vào tai. Mặt đất nơi Cổ thú đang nằm bỗng nhiên rung lên, tức thời những cột thạch trụ cao ngất tỏa lên phong tỏa nó vào trong.

Dị biến nổi lên khiến Cổ thú hoảng hốt, tuy thổ lao này chỉ vây được nó một thoáng nhưng vừa đủ thời gian để công kích của Lâm Hiên cùng Nguyệt Nhi ập tới.

Vèo vèo những tiếng xé gió truyền vào cái tai, Uy lực phong đao vô cùng bá đạo, dường như có thể xé rách không gian.

Hắc hồng sắc lôi hỏa do Ly Hợp tu sĩ thi triển ra, thần thông nào phải nhỏ?

Phong đao cùng Lôi hỏa bao phủ thân hình Cổ thủ. Thấy đối phương không giở thủ đoạn phòng ngự nào, Lâm Hiên có chút vui mừng nhưng rất nhanh lại nhíu mày.

"Thiếu gia, công kích không hiệu quả." Thanh âm Nguyệt Nhi truyền vào tai, tiểu nha đầu cũng nhận đã nhận ra.

Cổ thú này thiên sinh da dày thịt béo. Trải qua vô số năm tháng, nhục thân của nó cứng rắn vượt xa lực phòng ngự của pháp bảo.

Xem ra đã đánh giá thấp Cổ thú này. Trong mắt Lâm Hiên lóe ra tinh quang, vỗ vào bên hông. Nột thanh đoản kiếm ngắn cỡ một tấc hiện ra. Hắn nhẹ nhàng cầm lấy, từ bàn tay tới khuỷu đều bị một tầng vảy phiến mọc lên.

Ngao!

Ánh mắt cổ thú lộ vẻ úy kỵ, gầm nhẹ như muốn chạy trốn. Chỉ thấy Nguyệt phất tay ngọc như lan, quanh thân tràn ngập âm phong quỷ khí, nhìn qua vô cùng quỷ dị.

Cổ thú muốn cướp đường chạy nhưng đều bị thi triển bí thuật Nguyệt Nhi bức quay về.

Lúc này trong mắt Lâm Hiên lóe lên sát cơ, tay phải giơ lên hung hăng chém ra một kiếm.

Oanh!

Một đạo kiếm quang khí thế mênh mang nổi lên, sau đó tụ lại huyễn hóa ra một quái vật mình ngựa đầu rồng, trên lưng có hai cánh, toàn thân bao bọc bởi lớp vảy phiến màu bạc như ngọc lưu ly.

Kỳ Lân!

Trong mắt cổ thú toát ra vẻ sợ hãi nhưng trốn không được. Tức thời Kỳ Lân lao thẳng tới. Một màn không ngờ đã xảy ra, đột ngột Kỳ Lân cách không chui vào mi tâm của Cổ thú.

Thấy thế Lâm Hiên cũng có chút kinh ngạc mà thân hình Cổ thú dường như trở nên bất động.

Cả một vùng không gian đang bạo liệt ầm ầm lại trở nên an tĩnh lạ thường.

Thời gian như đông cứng lại nhưng sau một lát, đột nhiên Cổ thú há cái mồm to như bồn máu phát ra tiếng gào rú rung trời, liên tục đập đầu xuống đất khiến vài dặm quanh đây đều rung lên dữ dội.

Khí lực của nó lớn không thể tưởng tượng nổi, mỗi lần đập là trên mặt đất lưu lại một hố sâu rộng không thấy đáy.

Oanh một tiếng, cái đầu Cổ thú đang một tầng ngân sắc linh quang bao phủ bạo nổ ra, như một quả dưa dấu bị người dùng chày nện vỡ ra từng mảnh. Hư ảnh Kỳ Lân lóe lên, nhanh chóng ảm đạm đi rồi biến mất.

Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ hài lòng, hiện giờ thần thông Thông Thiên Linh Bảo đã vô cùng lợi hại. có thể tìm ra điểm yếu đối phương mà công kích vào.

Cổ thú này tuy một thân pháp lực cường đại không kém Ly hợp nhưng không có linh trí, thực lực chân chính còn kém xa cảnh giới.

Lâm Hiên cuốn cổ tay một cái đem Ma Duyên Kiếm thu hồi. Lại thả ra thần thức xem xét khối thi thể trước mắt.

Túi trữ vật tuy thuận tiện nhưng dung tích có hạn. Cự Ngạc tuy đã vỡ đầu nhưng vẫn dài tới bảy tám trăm trượng, đương nhiên không thể mang toàn bộ đi. Chỉ có thế lấy những bộ phận tinh hoa nhất.

Lâm Hiên tay áo phất một cái, Thanh Hỏa kiếm bay vút ra bắt đầu xử lý.

Cổ thú đã chết nhưng thân thể vẫn vô cùng cứng rắn, phải cần nửa canh giờ hắn mới hoàn thành việc thu thập tài liệu.

Đầu tiên là một viên nội đan màu vàng nhạt ẩn chứa thổ linh lực vô cùng đậm đặc. Hơn nữa nó còn to như cái đầu người. Dùng luyện đan hẳn có thể ra rất nhiều lô.

Lâm Hiên lấy ra một cái hộp ngọc đem nội đan chứa vào, sau đó lại dán cấm chế phù triện rồi thu hồi.

Thứ hai là gần trăm khối vảy phiến như vảy rồng to hơn một trượng, vốn ở những vị trí trọng yếu của Cổ thú. Tuy sự kỳ diệu còn kém Chân Long Phiến nhưng cũng rất trân quý.

Cuối cùng một Một cây xương cốt chừng hơn tấc ánh vào mi mắt, nó có màu vàng kim sáng bóng mỹ lệ.

"Thiếu gia, đây là cái gì?" Thanh âm hiếu kỳ Nguyệt nhi truyền vào tai.

"Cái này..." Lâm Hiên có chút nghi hoặc, vừa rồi ngẫu nhiên thấy kỳ lạ nên lấy xuống. Mục quang tinh tế đảo qua, trong đầu hắn đột nhiên lóe lên linh quang. Nhớ tới một đoạn truyền thuyết trên điển tịch.

Chẳng lẽ thật sự là vật ấy?

Hắn khẽ vẫy, xương cốt hóa thành một đạo kinh hồng rơi vào lòng bàn tay.

Lâm Hiên nhịp ngón nhẹ nhàng gõ gõ. Thanh âm linh hoạt kỳ ảo truyền vào tai, phiêu phiêu bồng bồng như tiếng tiên nhạc.

Hắn đem thần thức bao phủ gần một tuần trà mới ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ mừng như điên:

"Đúng vậy, thật sự là Linh cốt."

"Thiếu gia, Linh cốt là cái gì?"

Chúng nhân đều biết, đương nhiên yêu tộc hoặc cổ thú đều có nội đan. Nhưng Linh cốt thì không phải con nào cũng có. Nó có điểm tương đồng như Xá lợi của các cao tăng Phật môn.

Không phải đệ tử phật môn nào đều có được xá lợi tử, phải là đại đức cao tăng tinh tu Phật hiệu mới có thể sinh ra.

Truyền thuyết rằng xá lợi tử của Phật môn tu tiên giả có diệu dụng bất tận.

Cũng như vậy, theo điển tịch thì chỉ có yêu tộc ngoài Hóa Hình kỳ hoặc là cổ thú ngang cấp mới có thể sinh ra Linh cốt.

Tồn tại đẳng cấp này Lâm Hiên diệt sát qua hai gã. Một là Cửu Đầu lão tổ trong Vô Định hà, một là Thiên sư thượng nhân tại Ngũ sắc Linh sơn.

Hai lão quái vật này thực lực cường đại nhưng thi thể không thấy có Linh cốt.

Lần này vận khí thật sự là quá tốt. Linh cốt chính là chỗ tụ tinh hoa đến Yêu Đan theo không kịp. chính là tài liệu tốt nhất dùng để luyện khí.

Luyện ra bảo vật tuy kém Thông Thiên linh bảo một chút nhưng thể thu vào thân thể bồi luyện.

Lâm Hiên lấy ra một cái hộp hẹp dài đem nó cho vào, lại dán lên mấy tâm phù triện.

Thu hoạch phong phú khiến hắn vô cùng mừng rỡ. Có điều nhìn đống cốt nhục cực lớn trước mắt thì lại lâm vào trầm tư.

Thi thể này diệu dụng không nhỏ, Lâm Hiên không muốn kẻ đến sau chiếm tiện nghi.

Hai người tâm thức tương thông, dường như đoán được lo lắng của hắn, thanh âm Nguyệt nhi vang lên:"Thiếu gia, thi thể Ngạc ngư này nếu người không cần thì để tiểu tỳ xử lý là được..."

"Ồ. Chẳng lẽ nàng có thể mang đi?" Lâm Hiên có chút nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

"Đa tạ thiếu gia."

Nguyệt nhi cười mà không mà không đáp, phất ngọc thủ một cái. Một cây hắc ma phiên bay vút ra. Chỉ thấy hai tay nàng vũ động như hồ điệp xuyên hoa, liên tiếp đánh ra các đạo pháp quyết. Đồng thời đôi môi anh đào hé mở niệm ra những cổ chú ngữ thần bí.

Lâm Hiên nhíu mày, luận độ tinh thâm Huyền Ma chân kinh thì hắn còn kém xa Nguyệt nhi, không rõ nàng đang thi triển bí thuật gì.

Một lát sau Thú Hồn phiên đón gió, biến thành một đám hắc vân khổng lồ tới vài chục mẫu. Che lấp cả không trung khiến sắc trời trở nên tối sầm.

Sau đó thanh âm ầm ầm truyền vào tai, mây đen không ngừng cuồn cuộn rồi một động xoáy chừng mười trượng hiện ra trong tầm mắt. Bên trong lại có điện quang lập lòe.

Lâm Hiên không khỏi hoảng, cảnh này có phần tương tự như Thiên kiếp. Rốt cuộc là tiểu nha đầu đang định làm gì?

Vẻ mặt Nguyệt nhi trở nên ngưng trọng. Tức thời thiên địa nguyên khí chung quanh bị hút vào trong thân thể.

Đứng quan sát mà tròng mắt Lâm Hiên co lại. Không ngờ ngũ hành thiên địa nguyên khí lại bị nàng chuyển đổi thành âm linh lực.

Đồng hóa dung hợp!

Lâm Hiên kinh ngạc, đây chính là thiên địa pháp tắc cao tầng mà hắn còn chưa hiểu được. Sao Nguyệt nhi...

Cả kinh nhưng ngẫm lại, nàng là Tu La vương chuyển thế, cảnh giới Ly Hợp có thể tham ngộ ra là điều bình thường.

Nhưng hắn không biết, thực ra điều này là do Tu La chân giải.

Sau khi tiến giai Ly hợp sẽ tu luyện tầng thứ nhất Tu La chân giải. Âm nguyên khí vốn không thuộc về ngũ hành nguyên khí, ngoài Âm ti giới thì các nơi khác hầu như không có. Vì vậy tiền bối Tu la tộc đã sáng chế ra công pháp, đem ngũ hành nguyên khí chuyển đổi sang âm nguyên khí để sử dụng. Đối với Tu La Chân giải đây là cơ sở tối trọng yếu nhất.

Chỉ thấy Nguyệt nhi duỗi đầu ngón cái điểm về phía trước.

"Đi!"

Theo tiếng khẽ quát của nàng, thanh âm vạn quỷ gào rú truyền vào tai. Trong động xoáy kia bay ra không biết bao nhiêu âm hồn quỷ vật, hình dáng tướng mạo dữ tợn đến cực điểm.

Bách Luyện Thành Tiên

Tác giả: Huyễn Vũ

Quyển 5: Thiên Vân thập nhị châu

Chương 1443 - 1444: Giả trư ăn thịt hổ

Biên dịch: Yến Linh Điêu

Nguồn: http://www.4vn.eu

☆°。。☆°。。°☆

。 .. __::_______ ★。

☆ /__________/ \ 。。

。 | _ 画_画 _ |_'| ☆ 。

|_______ღ.$$$$ღ_______|

Bấm vào đây để xem nội dung.

Một đám hồn phách yêu tộc cùng tu sĩ mà Lâm Hiên thấy quen mắt, hơn phân nửa là bị hắn diệt sát. Lâm Hiên đếm sơ đã tới gần một vạn.

"Đi" Nguyệt nhi khẽ quát một tiếng, ngọc thủ nhẹ nhàng điểm về phía trước.

Lập tức vạn quỷ tê rống, thanh âm câu hồn dẫn phách cùng lệ khí đáng sợ tràn ra. Ngàn vạn quỷ hồn hóa thành tàn ảnh bổ nhào tới thi thể cổ thú mà cắn nuốt.

Da lông cốt cách cổ thú đều là tài liệu luyện Khí thượng phẩm, bên trong chứa lượng tinh nguyên vô cùng lớn. Đối với âm hồn quỷ vật chính là đại bổ.

Lâm Hiên trợn mắt há mồm, không ngờ Thú Hồn Phiên còn có diệu dụng như vậy.

Quá trình phiền phức nhưng kỳ thật chỉ diễn ra trong một tuần trà.

Tâm niệm Nguyệt nhi vừa động, những oan hồn lệ quỷ lập tức bay về động xoáy đen ngòm kia. Sau khi ma khí thu liễm, Thú Hồn phiên thu rút lại trước mắt, Nguyệt nhi đem nó cất vào trong tay áo.

"Thiếu gia..."

Lâm Hiên nhẹ gật đầu, sau đó toàn thân nổi thanh quang đem nàng khẽ quấn bay đi.

hắn không biết khi đang kiểm chứng địa đồ thì Bồng Lai sơn lại nghênh đón một đợt giết chóc kinh hoàng, là do các các cường giả nơi đây sát nhân đoạt bảo.

Nhân tộc cùng yêu quỷ đụng thì không nói. Đến cả tu sĩ đụng nhau, nếu cảnh giới hơn kém là lập tức trở mặt động thủ.

Trong mắt các tồn tại Ly Hợp kỳ, Nguyên Anh bất quá chỉ là con kiến hôi. Dám tới nơi này tranh đoạt bảo vật, không phải là chán sống sao?

Nhược nhục cường thực! Cả thánh địa Bồng Lai sơn bốc đầy mùi máu tanh. Đương nhiên các Ly Hợp kỳ gặp nhau thì vẫn chưa tới thời khắc ta sống ngươi chết.

Hoàng Tang đạo nhân có tu vị Nguyên Anh trung kỳ, thân là thái thượng trưởng lão của môn phái, bình thường uy phong vô cùng.

Có điều hắn gặp bình cảnh đã hơn trăm năm. Bất luận cố gắng ra sao, pháp lực đều không chút tăng trưởng.

Nhưng trời không tuyệt đường người, xảo hợp một lần chiếm được Tu La ngọc bội.

Tu La Môn! Chín ngàn năm mở ra một lần. Vô cung nguy hiểm nhưng bên trong cơ duyên vô tận khiến người thèm thuồng.

Truyền thuyết đan dược trong đó vô cùng thần kỳ. Phục dụng vào tuy không thể nhất nhật phi thăng nhưng đột phá cảnh giới thì dư sức.

Tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ có ai mà không muốn trở thành hậu kỳ tu tiên giả, thậm chí Ly Hợp trong truyền thuyết chứ?

Hoàng Tang đạo nhân nhịn không được sự hấp dẫn. Trải qua một phen chuẩn bị hắn tiến nhập Tu La môn.

Trên đường chưa gặp nguy hiểm nhưng bảo vật cũng không có bóng dáng.

Thêm một lúc nữa hắn gặp một bạch y thiếu niên niên kỷ tầm hơn hai mươi. Người này dung mạo vô cùng tuấn tú, là tu sĩ Nguyên anh sơ kỳ.

Hoàng Tang đạo nhân nổi lên chủ ý giết người đoạt bảo. Trong Tu La Môn chuyện này vốn như cơm bữa, cũng không ngại thế lực sau lưng tiểu tử này điều tra ra.

Có điều hiện tại, hắn muốn hối hận cũng đã muộn. Thanh niên kia căn bản là giả trư ăn thịt hổ, không ngờ lại là một Ly Hợp kỳ lão quái vật. Hắn chưa động thủ mà linh áp phát ra khiến Hoàng Tang đạo nhân chân tay mềm nhũn.

"Tiền bối tha mạng, chỉ là hiểu lầm, vãn bối không chủ tâm mạo phạm..." Hoàng Tang đạo nhân la hoảng, sau lưng lạnh sũng mồ hôi.

"A, chỉ là hiểu lầm..." Điền Tiểu Kiếm quay sang cười nhẹ, cuối cùng hắn đã chọn đi vào Tu La môn.

"Vâng, chỉ là hiểu lầm..." Hoàng Tang đạo nhân chuyển sang cười nịnh nọt, trong lòng có chút nghi hoặc. Ly Hợp kỳ lão quái vật này sao lại còn trẻ như vậy.

"Ta vốn không thích sự hiểu lầm, ngươi có thể tìm chết..."

Điền Tiểu Kiếm mỉm cười, một đạo hắc quang từ ống tay áo bay ra biến thành một bộ Khô lâu, cười quái dị đánh về phía đối thủ.

Hoàng Tang đạo nhân vừa sợ vừa giận thì phát hiện thân thể không thể động đậy, Khô lâu bổ nhào tới há miệng đem hắn nuốt gọn.

Tiếng kêu thảm thiết truyền vào tai, ngay cả Nguyên Anh không kịp trốn ra.

"Hừ, Nguyên Anh chỉ là con kiến hôi, cảm giác này thật sự mỹ diệu. Lâm đại ca, gặp lại lần nữa, có phải ngươi sẽ giật mình lắm không!..."

Trên mặt Điền Tiểu Kiếm lộ vẻ đắc ý. Hắn nhân họa đắc phúc nhưng tin tức không thông, nào biết Lâm Hiên cũng tiến giai Ly Hợp.

Thực tế gặp mặt, người giật mình sẽ là ai?

Cùng lúc đó tại một sơn cốc hoang vắng.

Ngao!

Tiếng rống kinh thiên động địa vang lên.

Nếu có người qua nơi này, khẳng định sẽ sợ tới trợn mắt hốc mồm. Một quái vật tướng mạo tợn dữ cao tới hơn hai trượng có hai đầu bốn tay, hình dáng có điểm giống con kỳ nhông. Cái đuôi thô tráng vô cùng, toàn thân khoác lân giáp dày đặc...

Không cần phải nói, đây là quỷ vật Âm ti giới có cảnh giới Ly Hợp.

Nếu Lâm Hiên đơn thân gặp quái vật này, chắc chắn sẽ lâm vào khổ chiến

Quái vật Âm ti giới công pháp huyền diệu quỷ dị. Nếu như cùng cảnh giới thì không kể là tu sĩ hay là yêu tộc Nhân Giới nhất định sẽ rơi vào hạ phong.

Nhưng lúc này quái vật không chút uy phong. Ai bảo y mắt không tròng như Hoàng Tang đạo nhân. Chọc đến người không nên động vào, chính là Vọng Đình Lâu đã thu liễm khí tức.

Vị Nhân Giới đệ nhất cao thủ, cảnh giới Ly Hợp kỳ đỉnh phong, nắm chắn chín thành độ qua Thiên kiếp phi thăng Linh giới. Không biết hắn vào tu Tu La môn làm gì?

Tuy thế, nơi đây với kẻ khác vô cùng nguy hiểm nhưng tồn tại uy hiếp đến Vọng Đình Lâu không nhiều. Đối mặt với quái vật này, ngay cả pháp bảo hắn cũng không thèm tế ra. Chỉ dùng pháp lực ngưng tụ thành hai đạo kiếm quang đã khiến đối phương cản không nổi.

Nào có thời gian dây dưa với yêu quỷ, trên mặt Vọng Đình Lâu hiện vẻ tàn khốc. Kiếm quang ào ào như thác đổ đem yêu quỷ chẻ thành hai nửa, sau đó phất tay thu Quỷ đan cùng túi trữ vật về.

Hắn lại bắn ra một khối hỏa đạn màu lam nhạt đem thi thể yêu quỷ hóa thành tro bụi.

Sát diệt một tồn tại Ly Hợp Kỳ nhưng trên mặt Vọng Đình Lâu vẫn vô kinh vô hỉ, dường như đối với hắn đây chỉ là việc rất nhỏ.

Sau đó lần nữa thu liễm khí tức, thân hình lóe lên hóa thành một đạo kinh hồng bay về phía trước.

***

Trên Bồng Lai Sơn vốn có đủ loại địa hình như sông hồ, núi đồi hoang mạc. Tại một ngọn cô phong ngạo nghễ giữa trời, giữa sườn núi có một bí ẩn động phủ được vô số dây leo bao phủ.

Sâu trong động có có hai kẻ đang ngồi trên một cái bàn đá xanh.

Bên trái là một thanh bào lão giả khoảng thất tuần nhưng không có nửa điểm giả nua. Mà bên phải là một trung niên nhân độ mũ miện để râu ba chòm, phục sức đế vương như đế vương thế tục.

Cẩn thận lại toàn thân lão giả được âm khí thuần khiết bao quanh, có điểm rất khác âm linh lực của quỷ đạo tu sĩ. Lão chính là quỷ vật, hơn nữa tu vị không kém Vọng Đình Lâu.

Ly Hợp kỳ đỉnh phong!

Thanh bào lão giả thong dong vừa uống rượu vừa thưởng linh trái. Đột nhiên lão nhướng mày sắc mặt âm trầm.

"Ngô huynh, làm sao vậy?"

Trung niên mặc trang phục đế vương nghi hoặc mở miệng. Khác với lão giả, toàn thân hắn tản mát ra thi khí nồng nặc, là một thi ma.

Nói đến của lai lịch tên gia hỏa này, khi còn sống không phải người tu đạo mà là một đế vương thế tục, hùng tài đại lược thiết huyết tàn bạo. Hắn tại vị hai mươi năm từng diệt vô số đế quốc, thành lập một đại đế quốc vô cùng bao la rộng lớn.

Cả đời Thiết Trụ Vương giết người vô số, oan hồn chết trong tay hắn không dưới ngàn vạn, nhắc tới tên hắn dù là hài nhi đang khóc cũng phải nín bặt.

Cũng may vị đế vương tàn bạo này, tại lần đại điển mừng thọ tứ tuần đã bị ám sát.

Hắn chết như thế nào không ai tinh tường Nhưng dã sử nói, hắn là bị thần tiên dùng phi kiếm tước đi tính mạng.

Nhân gian đế vương dù là đấng cửu ngũ chí tôn nhưng không có cách nào đối kháng lại Tiên Phật. Đương nhiên vị thần tiên được nhắc chẳng qua chỉ là một tu tiên giả nào đó.

Thiết Trụ vương chết đi khiến lương dân thở phào nhẹ nhõm, nhưng ai ngờ thi thể hắn không hủ hóa. Vài ngàn năm sau thông linh tu luyện đến Ly Hợp kỳ đỉnh phong

Hai lão quái vật Âm ti giới vào Bồng Lai sơn nhưng chưa hành động, ngược lại đang đợi gì ở đây?

"Lục Thực đã ngã xuống" Thanh bào lão giả thản nhiên nói, thần sắc trở lại như thường.

"Lục Thực? Chính là Tích Dịch Quái hai đầu bốn tay thủ hạ của ngươi sao?" Thiết Trụ vương nghi hoặc mở miệng: "Tuy hắn chỉ là Ly Hợp sơ kỳ nhưng thực lực vượt xa đám gia hỏa Nhân Giới, bị diệt trừ là chắc chắn có điều kỳ quái a!"

Thanh bào lão giả im lặng, sau đó thở nhẹ: "Chỉ giận khi tiến vào Tu La môn. Đám thủ hạ đều tách ra, nếu không chúng ta sao phải đợi ở chỗ này làm gì."

"Hừ. Chúng ta sớm đã tính điều này, đám thủ hạ đã được hạ bí pháp. Bất luận truyền tống đến đâu đều mau chóng trở lại đây. Lục Thực bị diệt trừ chỉ là ngoài ý muốn, không ảnh hưởng đến đại cục, có cái gì mà đáng tiếc "

"Tuy như thế..."

"Được rồi Ngô huynh, ngược lại bổn có chút nghi hoặc. Trong Bồng Lai sơn thực có bảo vật như ngươi nói sao. Vật trân quý như thế, các tồn tại cực cao nơi Linh giới cùng Âm ti giới không sớm lấy đi, sao để đến phiên ta và ngươi?" Thanh âm Thiết Trụ vương có điểm cổ quái.

"Hừ, tin tức tuyệt không sai, là ta cơ duyên xảo hợp nghe Thị huyết Quỷ Vương nói tới "

"Cái gì, Thị huyết Quỷ Vương, ta có nghe lầm chăng. Thị Huyết Quỷ Vương chính là một trong sáu đại vương Âm ti giới. Tồn tại bực này ngươi có thể gặp được chăng?" Ngữ khí Thiết Trụ vương tràn đầy hoài nghi. Ly Hợp kỳ đỉnh phong thực lực không yếu nhưng trong mắt Thị huyết Quỷ Vương khác nào con kiến hôi.

Trên mặt thanh bào lão giả hiện vẻ xấu hổ: "Trong này có nguyên do nên ta không tiện nói. Tóm lại tin tức bảo vật tuyệt đối tin cậy. Về phần Quỷ Vương lão nhân gia cùng tồn tại cao cấp Linh giới, Ma giới không lấy do có điểm cố kỵ riêng. "

"Cố kỵ?"

"Ừm, khi ngươi ở Nhân Giới thì không nói, nhưng tại Âm ti giới Thiết huynh cũng biết. Thời thượng cổ Tu La vương kinh tài tuyệt diễm từng dẫn đầu quỷ tộc chúng ta, đem Linh giới giết đến máu chảy thành sông, thậm chí khiến cả Chân tiên can thiệp..."

"Không sai" Trên mặt Thiết Trụ vương đầy vẻ tán thán, khi còn sống hắn vốn là quân chủ hùng tài đại lược nhưng so với Tu la vương chỉ như tên trẻ nít.

Thiết Trụ vương cảm giác nhiệt huyết sôi trào, hận không sớm thành đạo vài trăm vạn năm, đi theo Tu la vương đánh giết Linh giới.

"Tóm lại bởi vì sự kiện này. Những đại nhân vật tuy nhiên thèm muốn bảo vật nhưng không tiện ra tay. Nếu làm không tốt lại dẫn đến thượng cổ lịch sử tái diễn, đại chiến giữa các giới lại nổ ra"

"Nếu đại chiến chỉ e không ổn. Hiện Tu la Vương không đã không còn..."

"Thì sao, sáu vương tuy ít một người nhưng thực lực chúng ta vẫn không thể khinh nhục. Nếu Chân tiên không can thiệp thì vẫn dư lực đại chiến cùng Linh giới. Tuy vậy các đại nhân vật hai giới đều đang cẩn trọng. Như vậy lại thành tiện nghi cho những tiểu tốt chúng ta " Thanh bào lão giả nói tới chỗ này trên mặt đầy vẻ hưng phấn.

"Đã như vầy chúng ta còn chờ cái gì? Ta và ngươi liên thủ, trong Bồng Lai sơn này còn sợ kẻ nào sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nhon