Chương 71-75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 71: Hôm nay là ngày Cá tháng tư sao?

Tôi kéo cung, nhắm ngay lưng, Cửu Cửu Sát âm thầm bay về phía đối thủ. Ở phía đối diện, ảo ảnh của tôi cũng buông tay, phóng ra mũi tên hoa lệ.

Khi Cửu Cửu Sát sắp tiếp cận mục tiêu, Thiên Hạ Long Quỷ có lẽ cảm nhận được sự khác thường khi mũi tên trước mặt không tạo ra khí tức gì nên đã kịp xoay người vung đao tự cứu. Nhưng Thiên Hạ Long Quỷ phải trợn mắt kinh ngạc khi mũi tên bị hắn chẻ trúng lại tự động bung tách ra. Hắn còn chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra thì những cây kim châm mảnh như sợi tóc đã không chút lưu tình chui vào cơ thể hắn. Trong 99 mũi ngân châm thì có hơn 60 mũi hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có vài chục mũi châm bị đao của Thiên Hạ Long Quỷ cản phá được.

Một giây đồng hồ bất quá chỉ là một tiếng tí tách mà thôi. Nhưng trong 1 giây này, Thiên Hạ Long Quỷ hiểu ra rất nhiều chuyện. Ví như hắn nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của tôi khi âm mưu hoàn thành. Làm sao có người vô sỉ đến trình độ này nhỉ? Khi Thiên Hạ Long Quỷ biến thành bạch quang bay về diêm vương điện thì đó chính là suy nghĩ trong lòng hắn.

Thiên Hạ Long Quỷ treo (chết) rồi. Vương giả bất bại của Thần Thoại đã treo rồi. Chết dưới tay một cung tiễn thủ. Độc cung thủ.

Giờ khắc này, toàn bộ khán giả đều chăm chú nhìn về phía tôi, nhìn vào Cửu Cửu Sát. Rất nhiều năm sau, mọi người vẫn không thể quên một ngày này.

Cái ngày trời trong nắng ấm, một cung tiễn thủ không hề có phong thái của cao thủ đã dùng một mũi tên bắn chết vương giả bất bại trong lòng họ – Thiên Hạ Long Quỷ.

Trọng tài tuyên bố tôi thắng trận, toàn bộ khán đài vẫn chìm trong im lặng. Tôi ung dung bước xuống khán đài, vỗ tay ăn mừng với Ám Ảnh.

Ba~ âm thanh giòn tan vang vọng trong không khí khiến mọi người bất chợt tỉnh lại. Kế tiếp là một chuỗi âm thanh vỗ tay vang lên như sấm nổ. Tất cả cung tiễn thủ đều đứng dậy, vung tay hô to.

"Độc cung thủ! Độc cung thủ!"

Tôi nhìn khung cảnh rầm rộ đó thì cười cười nói với Ám Ảnh: – "Thế nào, em có lợi hại không? Trận đấu của các anh có thể tạo nên hiệu ứng oanh động như vậy sao?"

"Sói làm thịt dê không phải tin nóng. Dê ăn thịt sói mới là tin nóng."

"Đệch ~"

Trong lúc mọi người còn đang bàn tán xôn xao về mũi tên oanh động kia thì trận đấu thứ ba đã lên sàn. Thảo Hoa Mai vs Quỷ Thủ Lưu.

"Coi như xong, bộ hạ cũ của anh nhất định thua."

"Vì sao em nói thế?" – Ám Ảnh kỳ quái nhìn tôi. Bởi vì hắn vừa bỏ tiền cược Quỷ Thủ Lưu thắng.

"Anh nhìn pháp trượng của Thảo Hoa Mai đi." – Tôi chỉ vào "Lễ vật của Sâu" trong tay Thảo Hoa Mai – "Cái đó và cây cung của em là cùng một vật liệu tạo thành, có thể nhìn thấu ảo giác. Nếu Quỷ Thủ Lưu muốn chơi trò ảo thuật thì hắn nhất định sẽ thua chỏng vó."

"Ah... sao em không nói sớm cho anh biết." – Ám Ảnh bi phẫn rống lên.

Tôi nghiêng đầu nhìn, bĩu môi trả lời – "Anh chưa từng hỏi em mà. Với lại, đánh bạc là phải có ăn có thua nha. Nếu ngay cả điều này anh cũng chưa quán triệt thì không có tư cách thích hợp để làm dân cờ bạc rồi."

"..." – Ám Ảnh lại nhìn tôi bằng ánh mắt u oán.

Trận đấu giữa Thảo Hoa Mai và Quỷ Thủ Lưu diễn ra y như tôi dự đoán. Lúc bắt đầu còn giằng co một chút. Nhưng khi Quỷ Thủ Lưu xuất ra chiêu số đắc ý của hắn là phân thân liền bị Thảo Hoa Mai nhìn thấu. Thú Thú đúng là đồng bọn của tôi, âm hiểm không thua gì tôi. Bả cố ý giả vờ như bị mắc lừa, sau đó mới tung một chiêu đá hậu khiến Quỷ Thủ Lưu chết không kịp ngáp. Bả vinh quang bước lên đội ngũ dẫn đầu của top 10.

Trận đấu chấm dứt. Triệu Hoán Liên Minh tung hô rung trời. Hiện tại Thảo Hoa Mai đã có 3 trận thắng, tạm thời nằm trong nhóm dẫn đầu. Ngược lại, không khí ở Huyết Nhạn Các trầm mặc rất nhiều.

Tôi nhìn Huyết Nhạn Các, có chút suy tư nói: – "Trước giờ em vẫn nghĩ trong một nghiệp đoàn (guild) thì thành viên mới là quan trọng, chỉ cần thành viên đoàn kết một lòng thì cho dù ai là bang chủ cũng không sao cả. Nhưng nhìn Huyết Nhạn Các hôm nay em mới biết, năng lực cá nhân của bang chủ cũng gây ảnh hưởng rất lớn đến bộ mặt của nghiệp đoàn. Không biết Hồ Loan Phong có thể quản lý nổi Huyết Nhạn Các hay không?"

"Em lo lắng cho thiếu gia?" – Ám Ảnh cổ quái nhìn tôi.

Tôi cũng kỳ quái nhìn lại: – "Em không phải lo lắng cho tên kia. Em đang nói tới Huyết Nhạn Các. Dù sao đó cũng là bang hội do một tay anh khởi nghiệp dựng lên. Nếu Hồ Loan Phong hủy hoại nó, không phải anh sẽ bị đả kích hay sao?"

Tôi vừa trả lời vừa nghĩ thầm trong lòng, chẳng lẽ Ám Ảnh đang ghen? Nếu đúng vậy thì... anh ấy thiệt là đáng yêu quá... hihi...

"Hắc hắc..." – Ám Ảnh có chút xấu hổ khi hiểu sai ý của tôi – "Nhện này, em quá coi thường thiếu gia rồi. Kỳ thật thiếu gia rất bản lĩnh. Nếu không Hồ lão gia đã không đưa nhiều tiền cho cậu ấy để tự kinh doanh rồi. Ngày trước, khi Huyết Nhạn Các mới thành lập, mục tiêu chính của bang hội là kiếm tiền. Toàn bộ vận hành của bang hội đều nghe theo chỉ thị của thiếu gia. Anh chỉ là người phụ trách thực thi chỉ lệnh thôi."

"Này, anh vì sao cứ luôn miệng gọi hắn là thiếu gia. Anh đã không còn là nhân viên của họ nữa, cứ gọi thiếu gia này thiếu gia nọ, em nghe mà khó chịu quá." – Tôi luôn có chút phản cảm với dân giàu có. Hồi còn bè, mấy tên tiểu tử nhà giàu luôn ỷ thế ăn hiếp tôi cho nên tôi cực kỳ ghét bọn có tiền. Mãi đến lúc gặp Lam Khải Y thì tôi mới có cái nhìn khác về đám thiếu gia nhà giàu. Trong số họ cũng có không ít người tốt. Dĩ nhiên đối với cái tên đỡ không nổi là Thượng Quan Tường thì tôi không ưa chút nào. Còn đối với Hồ Loan Phong thì... tôi cứ có cảm giác hắn là một đứa con nít chưa chịu lớn. Hắn không có cái vẻ kiêu căng của đám thiếu gia nhà giàu, nếu không thì từ lần đầu gặp mặt tôi đã đạp hắn bay sang Ấn Độ rồi. Tôi chỉ thấy kỳ quái vì sao Ám Ảnh cứ luôn miệng xưng "thiếu gia". Bây giờ có phải là thời đại dân quốc đâu. Hơn nữa, Ám Ảnh cứ có biểu lộ sủng nịch với tên kia. Tôi nhìn liền ngứa ngáy trong lòng.

"..." – Ám Ảnh trầm mặc một chút mới trả lời – "Anh từ nhỏ đã gọi cậu ấy như vậy. Hơn 20 năm... đã thành thói quen. Nhưng nếu em không thích thì... anh sẽ cố gắng sửa."

Tôi nhìn Ám Ảnh, thoáng chút đau lòng, chủ động nắm tay an ủi: – "Không sao. Nếu anh nói là thói quen thì không cần phải sửa. Nhưng mà anh nói từ nhỏ... chẳng lẽ anh lớn lên trong nhà hắn à?"

Ám Ảnh xiết chặt tay của tôi, lòng bàn tay ấm nóng truyền đến cảm xúc ôn hòa khiến tinh thần lẫn thể xác của tôi đều khoan khoái dễ chịu: – "Em nói đúng. Anh là trẻ mồ côi. Ngày xưa, Hồ lão gia vì muốn tìm bạn chơi chung với thiếu gia nên mới đến cô nhi viện nhận nuôi anh. Năm đó anh 8 tuổi, thiếu gia mới lên 2. Có thể nói anh vừa là bạn chơi chung vừa là bảo mẫu của thiếu gia. Anh và thiếu gia cùng nhau lớn lên. Cậu ấy chưa từng xem anh là người hầu, vẫn luôn đối xử với anh như anh trai trong nhà. Cậu ấy đã xin lão gia cho anh vào trường quý tộc để học chung. Anh và cậu ấy học chung trường chung lớp cho đến tận tốt nghiệp..."

"Đợi một chút." – tôi cắt ngang – "Anh nói anh lớn hơn hắn 6 tuổi, vậy mà vẫn cùng học chung lớp. Chẳng lẽ anh chính là cái tên siêu cấp lưu ban trong truyền thuyết à?"

Tôi kinh ngạc há hốc mồm. Thân thế của Ám Ảnh, tôi có thể hiểu. Nhưng chỉ số thông minh của anh ấy thì tôi không thể nào lý giải nổi. Anh ấy đâu có giống trẻ đần độn a~

"Cái gì chứ... anh nhìn giống tên ngốc lắm sao?" – Ám Ảnh phiền muộn hỏi – "Không phải anh lưu ban, mà là thiếu gia nhảy lớp. Cậu ấy có chỉ số thông minh đến 200, chính là thiên tài thần đồng đó. Người bằng tuổi với cậu ấy hiện giờ còn mài đũng quần trên ghế nhà trường chứ cậu ấy đã là chủ tịch của 2 công ty lớn rồi."

"Cái gì?" – tin tức này quá rún động. Cái tên Hồ Loan Phong nhìn ngu ngu kia không ngờ là siêu cấp thiên tài sao? Chuyện này thiệt hết chỗ nói. Nếu bây giờ có người kể tôi nghe chuyện heo biết leo cây thì tôi vẫn không thấy nó vớ vẩn khó tin hơn chuyện trước mắt này. Nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Ám Ảnh... chẳng lẽ đây chính là sự thật sao. Quá đả kích người ta a~

Hình tượng của Hồ Loan Phong trong lòng tôi nháy mắt trở nên to lớn hơn. Tôi nhịn không được quay đầu nhìn sang khán đài của Huyết Nhạn Các. Khi tôi nhìn thấy Hồ Loan Phong thì cũng phát hiện người ngồi bên cạnh hắn là Sữa Bảo Bảo. Cô nàng rất thân mật choàng tay kéo hắn tới gần. Đây là chuyện gì? Tôi bắt đầu hồ đồ rồi.

"Ám Ảnh, anh xác định hôm nay không phải ngày Cá tháng tư chứ?"

"Không phải." – Ám Ảnh kiên định trả lời.

"À đúng rồi. Nói như vậy thì theo anh nói, Huyết Nhạn Các là điểm kinh doanh của Hồ Loan Phong. Vậy bây giờ anh từ chức rồi, anh đang làm gì? Trở thành game thủ chuyên nghiệp sao?"

"Đúng vậy, anh từ chức rồi. Hiện tại đang thất nghiệp. Cho nên mới đánh cược trong trò chơi để kiếm tiền sinh hoạt hằng ngày đây." – Ám Ảnh nháy mắt với tôi – "Không ngờ có người không chịu báo tin tức cho anh, làm hại anh thua tiền. Em nghĩ anh phải làm sao đây?"

"Lăn~" – tôi có chút rối loạn. Suy nghĩ lại, đúng là trước giờ tôi chưa từng cho Ám Ảnh cơ hội để giải thích điều gì. Người này cũng quá tốt tính đi à, chưa từng tranh cãi với tôi bao giờ – "Ám Ảnh, em xin lỗi. Lúc trước là em không biết. Nếu đây thực sự là công tác kiếm tiền của anh... em về sau sẽ không phản đối nữa."

"Haha... haha..." – Ám Ảnh nhìn vẻ mặt nghiêm trang của tôi nhịn không được cười phá lên, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt mũm mĩm của tôi, cười nói – "Nhện à, ngựa tốt không sợ bị bỏ đói. Mặc dù anh từ chức ở chỗ thiếu gia nhưng ở chỗ của lão gia thì anh còn tại vị à. Đợi một thời gian ngắn nữa, anh sẽ phải đi làm đúng giờ giấc như ai, sáng 9 giờ đi chiều 5 giờ về. Đến lúc đó sẽ không có thời gian lên trò chơi với em đâu."

"Hắc hắc... vậy cũng tốt. Anh không chơi cũng không sao. Em sắp tốt nghiệp rồi, sẽ phải tìm việc làm. Lúc đó em và anh cùng đi làm, đến giờ tan ca mới vào game cùng chơi. Anh nói như vậy có tốt không?"

"Không thành vấn đề." – Ám Ảnh xòe tay, hai đứa vỗ tay làm hẹn ước.

Trận đấu thứ tư. Phong Lôi Nộ Hổ vs Thâu Đêm Suốt Sáng. Lại là một trận đối đầu giữa 2 thế lực vì cả hai đều là bang chủ của siêu cấp nghiệp đoàn. Cả hai đều có một thân cực phẩm trang bị, trình độ PK ngang ngửa, trận này thắng thua rất khó nói.

"Em nói ai sẽ thắng?" – Ám Ảnh học hỏi kinh nghiệm từ lần trước nên quay sang trưng cầu ý kiến của tôi.

"Vấn đề này đó à... liên quan đến vật lý học, thống kê học, động lực học, kinh dịch bát quái cao thâm huyền ảo, đợi em đi tìm một ông thầy bói hỏi cho kỹ càng rồi sẽ trả lời cho anh..." – tôi lại chơi trò cũ.

"..." – Ám Ảnh câm nín, quay đầu cùng tôi theo dõi trận đấu.

...

"Hèn hạ, bỉ ổi!" – đây là đánh giá của tôi giành cho người thắng trận vừa rồi là Thâu Đêm Suốt Sáng.

Ngay lúc Phong Lôi Nộ Hổ chuẩn bị xuất chiêu bạch hổ biến thì nàng ta dùng máu tẩm lên cây roi, sau đó dùng nó trói gô tên kia lại cho đến hết thời gian biến thân. Phong Lôi Nộ Hổ cho dù có khí lực lớn thì cũng không giãy thoát sợi roi kim khí có tẩm máu. Bạch hổ biến không thể dùng, lại còn tiêu hao nguyên lực. Cho nên phần sau của trận đấu, Thâu Đêm Suốt Sáng với nguyên lực tràn đầy đã dễ dàng đè bẹp Phong Lôi Nộ Hổ.

Sau khi xem trận đấu này, tôi mới biết thì ra roi còn có tác dụng kia. Nhưng với một số chức nghiệp khác thì hình như chiêu này không có tác dụng. Nói ví dụ như Ám Ảnh và Thiên Hạ Long Quỷ, cả 2 người này đều có đấu khí ngoại phóng. Cho dù bị trói tay chân thì vẫn có thể xuất đấu khí để Thâu Đêm Suốt Sáng phải buông tay. Đáng thương Phong Lôi Nộ Hổ không có kỹ năng như thế nên phải buồn bực mà nhận thua.

Sau trận này, Thâu Đêm Suốt Sáng với 4 trận thắng liên tiếp đã vượt qua Thảo Hoa Mai, Ám Ảnh và Thiên Hạ Long Quỷ để nắm giữ vị trí đầu bảng top 10.

Trận thứ năm. Ám Ảnh vs Thiên Ngu Cam.

Trước khi Ám Ảnh bước chân lên khán đài, tôi đã nhỏ to dặn dò anh ấy không nên chọn sủng vật chiến với tên kia. Bởi vì tôi biết rõ Ám Ảnh chỉ có 1 con sủng vật thôi, là Bổ huyết thụ, công kích lẫn phòng ngự đều thấp muốn chết, giữa một rừng cao thủ như này, xuất ra con sủng vật đó chỉ có mà chui đầu xuống đất vì xấu hổ thôi.

Ai ngờ Ám Ảnh lại nghênh mặt nói: – "Không sao. Ngay cả Thâu Đêm Suốt Sáng cũng có thể phá được chiêu số của hắn, chẳng lẽ anh làm không được sao?"

Tôi bótay.com luôn.

Trọng tài nhìn thấy Thiên Ngu Cam, phản xạ có điều kiện móc ra 1 con xúc xắc. Ám Ảnh nhìn thấy liền cười cười: – "Đã vậy thì chúng ta cũng đoán xúc xắc thôi."

Ám Ảnh may mắn đoán trúng. Thiên Ngu Cam liền phiền muộn. Trận đấu kết thúc. Ám Ảnh thắng nhưng bộ mặt thì cực kỳ mất hứng. Không lẽ anh ấy có ý định khiêu chiến với đám sủng vật của Thiên Ngu Cam thật à? Đúng là biến thái.

Vòng đấu thứ tư chấm dứt. Bảng xếp hạng tạm thời như sau: Ám Ảnh và Thâu Đêm Suốt Sáng cùng xếp hạng 1 với 4 trận toàn thắng. Thiên Hạ Long Quỷ và Thảo Hoa Mai cùng xếp hạng 2 với 3 trận thắng. Phong Lôi Nộ Hổ và tôi cùng xếp hạng 3 với 2 trận thắng. Thiên Ngu Cam và Diễm Thái Tử đứng thứ 4 với 1 trận thắng. Tịch Diệt và Quỷ Thủ Lưu đội sổ với 4 trận toàn thua.

Vòng đấu tiếp theo sẽ diễn ra vào ngày mai.

Theo thường lệ, Tật Phong Lữ Đoàn mở cuộc hội đàm sau trận đấu.

"Đề tài thảo luận hôm nay là kỹ năng mới của Thiên Hạ Long Quỷ." – tôi vào đề – "Nói không chừng ngày mai Ám Ảnh sẽ phải đối đầu với tên kia. Chúng ta cần thảo luận một chút cái kỹ năng Thời Gian Tĩnh Chi kia là cái gì. Có ai từng nghe nói tới kỹ năng này chưa?"

Mọi người đều trầm mặc. Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó mở kho tư liệu sưu tầm của hắn, bắt đầu tìm kiếm.

Thật lâu sau, Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó rốt cuộc ngẩng đầu: – "Đã tìm được. Nhện à, nguyên lai là như vậy, thật không nghĩ tới... haha..."

"Làm sao? Chuyện gì? Nói nghe chút." – cả đám hiếu kỳ bu quanh Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó, tò mò muốn nghe tin tức của hắn.

Chương 72: Lại dùng ám chiêu

"Trong Hồng Hoang có 2 loại che giấu chức nghiệp cực hiếm, là chú thuật sư thời gian và chú thuật sư không gian. Chú thuật sư thời gian có thể khống chế hoạt động vật lý của đối tượng trong một khoảng thời gian. Khoảng cách với đối tượng càng xa thì lực khống chế càng yếu. Nếu có thể chạm vào đối tượng thì lực khống chế sẽ lên đến cực điểm. Hiệu quả cực điểm là có thể khống chế toàn bộ cơ thể của đối tượng, nói cách khác, ngoại trừ tư duy thì đối tượng sẽ mất khả năng khống chế tất cả cơ năng của bản thân. Một dạng giống như kỹ năng định trụ của pháp sư." – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó ngẩng đầu nói tiếp – "Xem ra Thiên Hạ Long Quỷ có chức nghiệp ẩn là chú thuật sư thời gian rồi."

"Thì ra hắn không thể khống chế Nhện là vì khoảng cách quá xa." – Đổi Trắng Thay Đen bừng tỉnh nói.

"Thật may mắn. Nếu không Nhện chết chắc rồi."

Ám Ảnh nghe xong, trầm tư suy nghĩ một chút rồi nói: – "Nói cách khác, nếu tôi đấu với hắn thì không thể đến gần hắn, chỉ có thể dùng đấu khí ngoại phóng mà đánh thôi à? Như vậy sẽ tiêu hao rất nhiều nguyên lực. Nói thí dụ sau khi tôi tiêu hao hết nguyên lực rồi mà còn chưa đánh bại hắn, vậy thì... khó chơi lắm à..."

Ám Ảnh gãi cằm suy nghĩ biện pháp. Ngũ tặc cũng vò đầu bứt tai nghĩ cách đối phó Thiên Hạ Long Quỷ. Tôi cũng liều mạng suy nghĩ.

Ám Ảnh dù sao cũng là chức nghiệp cận chiến, đấu khí ngoại phóng chỉ là kỹ năng phụ trợ. Nếu dùng nó để chống lại cao thủ về đấu khí như Thiên Hạ Long Quỷ thì chẳng được tích sự gì, nói không chừng còn bị đánh cho tơi tả. Hiện tại, vấn đề lớn nhất của Ám Ảnh là không có thủ pháp công kích từ xa... viễn trình công kích sao... viễn trình công kích...à há!

Tôi hưng phấn nhìn Đổi Trắng Thay Đen: – "Đại ca móc túi, anh còn giữ cái bản sách lậu "tiểu lý phi đao" không?"

"Sách lậu tiểu lý phi đao?" – Mọi người ngẩng ra.

"Chính là bản kỹ năng mà hôm trước chúng ta vừa đánh được đó." – Đổi Trắng Thay Đen móc trong túi ra một cuốn sách kỹ năng đưa cho tôi.

Tôi cầm lấy đem cho Ám Ảnh: – "Anh hiện tại mau học kỹ năng này, sau đó liều mạng luyện tập nó. Trước khi đụng đầu với Thiên Hạ Long Quỷ, anh có thể luyện nó thuần thục đến mức nào hay mức nấy."

"Còn mọi người thì sao?" – Ám Ảnh nhìn ngũ tặc – "Hình như kỹ năng này thích hợp cho đạo tặc và thích khách hơn."

"Tôi đã có cái này." – Tuyệt Mệnh rút ra một cây châm dài 7 tấc.

"Em dùng cái này." – Tiểu Tặc xòe tay, trong lòng bàn tay là một miếng sắt hình tam giác.

"Của tôi là đây." – Đổi Trắng Thay Đen hé ra một thanh phi tiêu bạc dài 4 tấc.

"..." – Trộm Long Tráo Phụng xòe tay, trong tay là 4 hòn bi thép.

"Hắc hắc..." – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó run tay, 2 chuỗi tiền đồng với cạnh bén nhọn xổ ra từ ống tay áo.

Ám Ảnh nhìn một vòng mấy ám khí quái đản của ngũ tặc thì trực tiếp im lặng, cái gì cũng không nói, bóp nát sách kỹ năng, học ngay lập tức. Kế tiếp, cả bọn tìm một đàn tê giác để Ám Ảnh luyện tập sơ cấp kỹ năng Tiểu lý phi đao.

"Tôi cảm thấy... Ám Ảnh rất có tiềm chất thích ngược đãi." – tôi ngồi một bên gặm chân (tê) giác nướng, nghe tiếng kêu la thảm thiết của đàn tê giác thì cảm thán nói một câu.

"Đồng ý. Ban đầu tôi tưởng cậu ta sẽ tìm quái cấp thấp để luyện tập. Ai ngờ cậu ta chọn tê giác da dầy máu cao, sau đó tra tấn chúng nó thật thảm thương."

"Chuyện thống khổ nhất trên đời không phải là tử vong mà là sống không bằng chết." – Đổi Trắng Thay Đen nhìn con tê giác bị đâm hàng trăm lỗ máu trên người mà chưa thể chết, thật sâu cảm thông đồng tình với nó.

"Ở cùng một chỗ với Nhện thời gian dài như vậy mà không bị ảnh hưởng mới là lạ. Một thanh niên thuần khiết a ~ Cứ như vậy bị hủy diệt rồi." – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó rung đùi phán.

"Dám nói xấu đoàn trưởng hả? Ngươi tự suy ngẫm đi!!!"

Oanh~ Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó bị Hồng Nương một cước đạp bay.

...

Luyện kỹ năng một đêm, sáng hôm sau, tôi có chút uể oải đi vào đấu trường. Nhìn bảng thông báo...

Trận thứ tư: tôi vs Phong Lôi Nộ Hổ
Trận thứ năm: Ám Ảnh vs Thâu Đêm Suốt Sáng.

"Haiz... anh không đánh với Thiên Hạ Long Quỷ a~" – tôi thất vọng nói. Bởi vì tôi thật sự rất muốn xem trận đấu giữa Ám Ảnh và Thiên Hạ Long Quỷ. Hai tên biến thái nhất Hồng Hoang đánh nhau sẽ đánh thành dạng gì đây a~ Rất đáng chờ mong nha...

Trận đấu thứ nhất, Quỷ Thủ Lưu vs Diễm Thái Tử. Dưới tình huống bình thường, pháp sư đụng thích khách thì chỉ có nước chịu trói. Bất kỳ cao cấp thích khách nào chỉ cần dùng một chiêu liều mạng liền có thể giết chết một tên pháp sư bình thường, bởi vì phòng ngự của pháp sư thấp đến đáng thương. Diễm Thái Tử không phải pháp sư bình thường, nhưng Quỷ Thủ Lưu cũng không phải thích khách loại xoàng. Quỷ Thủ Lưu đứng đầu BXH thích khách. Hắn có thể dễ dàng giải quyết một tên pháp sư cùng đẳng cấp. Thế cho nên, Diễm Thái Tử phiền muộn tử trận. Còn Quỷ Thủ Lưu vui mừng nghênh đón trận thắng đầu tiên.

Trận thứ hai, Thiên Hạ Long Quỷ vs Tịch Diệt. Không có gì để bàn ở đây. Thiên Hạ Long Quỷ vừa thua 1 trận nên tâm tình không mấy tốt. Hắn nổi trận lôi đình công kích như mưa sa bão táp khiến Tịch Diệt hoàn toàn không có sức đánh trả. Rốt cuộc, Tịch Diệt hiểu ra bản thân không nên trở thành nơi để Thiên Hạ Long Quỷ trút giận, vì vậy ở thời khắc vẫn còn huyết lượng đã khôn ngoan lên tiếng nhận thua.

Thế là, Tịch Diệt trở thành người duy nhất trong top 10 thua đủ 5 trận. Mặt mũi của Trung Hoa Chiến Long bang xem như mất sạch. Tịch Diệt sắc mặt âm trầm, đoán chừng hắn đang đem 18 đời tổ tông của các đối thủ ra chửi cho thối đầu luôn.

Trận thứ ba, Thảo Hoa Mai vs Thiên Ngu Cam. Hai ngày nay, Thảo Hoa Mai tận tình luyện tập cho Cửu Anh, chính là chuẩn bị cho một trận chiến này. Thù hận giữa Triệu Hoán Liên Minh và Bất Diệt Thần Thoại rất sâu nhưng bởi vì nhiều loại nguyên nhân mà họ không thể khai mở bang chiến. Lại nói, cả 2 vị bang chủ đều không lọt vào vòng chung kết của hội đấu võ. Hiện tại chỉ có trưởng lão và phó bang chủ đối đầu nhau.

Cả 2 đội cổ vũ la hét ngất trời. Phe nào cũng phất cờ hò reo không chịu thua phe kia, cuối cùng biến thành chửi mắng nhau loạn cả lên. NPC quản lý ngay tại hiện trường đá cả đám ra khỏi sân đấu. Thế giới yên tĩnh a~

Trận đấu bắt đầu. Là sủng vật chiến.

Thiên Ngu Cam như cũ triệu hoán 3 sủng vật đắc ý. Thảo Hoa Mai thì ngoại trừ Cửu Anh còn triệu hoán 1 con thú thân bẹt có xúc tu, trông y như quái vật thời tiền sử. 3 vs 4, không biết hươu chết về tay ai đây?

Ngay từ đầu, tình hình chiến đấu cực kỳ kịch liệt. Cửu Anh đấu với Hàn Băng Thú. Thảo Hoa Mai thì thoắt ẩn thoắt hiện, dùng ma (pháp) cầu đập vào Cuồng Phong khiến con này không thể dùng tới ma lực. Thiên Ngu Cam, vì quá rảnh rỗi, nên cứ chạy lòng vòng dùng cung tiễn không ngừng bắn vào Thảo Hoa Mai, đáng tiếc không tạo nên thương tổn gì bởi vì Thảo Hoa Mai luôn âm hiểm núp sau lưng Cửu Anh. Ngược lại, Thảo Hoa Mai tạm thời cũng không có biện pháp với Thiên Ngu Cam. Cuộc chiến cứ như vậy mà giằng co 1 hồi.

Lúc này mọi người lại chú ý tới sủng vật thứ hai của Thảo Hoa Mai. Cái con quái thú kia vẫn một mực không nhúc nhích. Thiên Ngu Cam đương nhiên cũng nhìn thấy, hắn đang cân nhắc không biết đây là giống thú gì, vì sao đối thủ không cho nó tấn công, chẳng lẽ có âm mưu gì đó? Vài phút sau, Thiên Ngu Cam rốt cuộc biết con côn trùng kia đứng yên để làm gì. Mấy xúc tu của nó từ lòng đất xuyên lên, quấn vào 2 chân khiến hắn không thể động đậy. Biến cố phát sinh bất ngờ, Thiên Ngu Cam hoảng hốt bởi vì sủng vật đang ở xa, không thể triệu hồi kịp để cứu hắn.

Thảo Hoa Mai tính toán thời gian rất tốt. Chính lúc này, Cửu Anh ngừng công kích Băng Thú, một chiêu Cửu trọng thiên gào thét đánh về phía Thiên Ngu Cam. Thế là hết. Thảo Hoa Mai thành công giết chết Thiên Ngu Cam.

"Thấy không, em bảo anh đặt cược cho Thú Thú là quá đúng mà. Trình độ âm hiểm của bả chỉ có hơn chứ không kém em đâu. Vậy mà có thể dùng 1 con Ủ trùng 25 cấp để giết chết đối thủ... há há..." – tôi đắc ý nói với Ám Ảnh, muốn khẳng định rằng bạn gái của anh ấy có tầm nhìn xa đến cỡ nào.

"Đúng vậy." – Ám Ảnh đổ mồ hôi trong lòng – "Nhưng mà hình như con Ủ trùng kia là anh mới đưa cho em 2 ngày trước thôi. Chiến thuật này không phải là em dạy cho cô ấy biết đó chứ?!"

"À... hình như là vậy..."

"..."

Trận thứ tư. Tôi vs Phong Lôi Nộ Hổ.

Tên kia vừa lên sàn đấu liền cổ quái nhìn cung tên của tôi. Thấy tôi rút 1 mũi tên liền lo lắng khẩn trương. Buồn cười gì đâu. Chắc Thiên Hạ Long Quỷ đã hé lộ chiêu thức của tôi cho tên này biết. Vậy thì phải dọa cho hắn sợ một chút... há há... quá tốt để đùa.

"Nộ Hổ bang chủ." – tôi cười cười nói – "Có thể cho tôi biết huyết lượng của anh là bao nhiêu không?"

"Không được." – Phong Lôi Nộ Hổ không nghĩ ngợi gì liền cự tuyệt. Đối với tôi càng thêm cảnh giác, cặp mắt chưa từng rời khỏi cây cung của tôi.

"Hahaha" – tôi cười vang – "Nộ Hổ bang chủ, anh không cần nhìn nữa. Mũi tên mà tôi dùng để bắn chết Thiên Hạ Long Quỷ có thể lấy đi hơn 1 vạn điểm máu. Tôi biết cho dù máu của anh cao hơn Thiên Hạ Long Quỷ thì cũng không thể đến 1 vạn điểm."

Tôi nói xong liền rút ra mũi tên Mạn Đà La, tà mắt liếc Phong Lôi Nộ Hổ.

Phong Lôi Nộ Hổ bị tôi hù thì chấn kinh rồi. Hắn ngẫm lại, công kích lấy hơn 1 vạn điểm nghĩa là có thể miểu sát bất kỳ người chơi nào.

Tôi tiếp tục chậm rãi bơm thuốc trợ tim: – "Tôi còn có thể nói cho anh biết 1 chuyện. Tôi đã dùng cùng loại mũi tên đó để bắn chết Ám Ảnh."

Lúc này Phong Lôi Nộ Hổ gầm lên, phóng xuất toàn bộ đấu khí. Xem ra hắn sẽ dùng Bạch Hổ Biến ngay từ đầu.

"Nhưng mà..." – tôi vẫn nhàn nhã nói chuyện tầm phào – "... tôi sẽ không dùng mũi tên loại đó để đối phó với anh đâu. Cái mũi tên này này... chỉ là loại thường thôi. Được rồi, chúng ta bắt đầu đi. Khán giả chắc sốt ruột lắm rồi."

Nói xong, tôi cầm Sát Quỷ, bên trên gắn mũi tên Mạn đà la. Phong Lôi Nộ Hổ đương nhiên không tin lời tôi nói. Hắn cho rằng tôi đang bỡn cợt hắn, cho hắn là tên ngu ngốc. Bởi vì bề ngoài của mũi tên Màn Đà La trông chẳng khác gì với mũi tên đã giết chết Thiên Hạ Long Quỷ. Làm sao có thể là mũi tên bình thường được. Thế cho nên, Phong Lôi Nộ Hổ tích tụ năng lượng, nhìn chằm chằm vào tay của tôi để chuẩn bị tinh thần.

Tôi mĩm cười, buông ngón tay. Mạn đà la gào thét bay ra. Ngay thời điểm tôi buông ngón tay, Phong Lôi Nộ Hổ cũng xử ngay Bạch hổ biến, đem toàn bộ lực công kích chuyển sang phòng ngự, quăng luôn đại thuẫn ra chắn ngay trước mặt.

Tôi tức khắc tăng tốc, dùng lộ tuyến hình chữ S để áp sát đối thủ.

10s trôi qua rất nhanh. Phong Lôi Nộ Hổ phát hiện bản thân chỉ bị trúng độc chứ không bị tổn thương gì khác, nội tâm hối hận muốn chết. Giờ hắn mới biết mũi tên vừa rồi đúng thật không phải là mũi tên tôi đã dùng để giết Thiên Hạ Long Quỷ. Nhưng bản thân hắn vừa dùng Bạch hổ biến, tiêu hao hơn một nửa nguyên lực. Hiện tại hắn lại đang rơi vào thời kỳ suy yếu, phải mất 3s sau thì các kỹ năng khác mới có thể sử dụng lại.

Ngay lúc Phong Lôi Nộ Hổ còn đang cân nhắc này nọ, tôi đã xuất hiện ở sau lưng. Hắn nghe được tiếng gió liền sợ tới hồn phi phách tán. Độc cung thủ từ lúc nào đã chạy tới sau lưng hắn rồi? Cô ta là quỷ hồn sao? Nhưng hắn còn chưa kịp suy nghĩ thông suốt vấn đề thì trước mắt đã xuất hiện một quầng sáng, cung nhận của tôi đem sát khí lạnh thấu xương áp tới.

Xoạt ~ Xẹt ~

N nhát đao đi qua. Cả người của tôi và hắn đều đầy máu tươi. Cần cổ của Phong Lôi Nộ Hổ xuất hiện một cái miệng lớn. Hắn chỉ có thể trừng mắt nhìn tôi hạ đao không thương tiếc. Trước lúc hắn hóa thành bạch quang, tôi còn ôn nhu nói nhỏ vào tai hắn một câu: – "Thỉnh thoảng cũng có lúc tôi nói thật đó."

Toàn bộ khán đài đều yên tĩnh. Mọi người biết trận này tôi chỉ dùng 1 chiêu tâm lý đơn giản liền có thể giải quyết Phong Lôi Nộ Hổ. Tên này chết quá oan uổng.

"Nhện, lúc nãy em nói gì với Phong Lôi Nộ Hổ vậy?" – Ám Ảnh hiếu kỳ hỏi.

"À à... em chỉ nói em là người thành thật, không hề lừa gạt hắn."

"..." – Ám Ảnh im lặng xoay người đi lên đài.

Trận cuối cùng. Ám Ảnh vs Thâu Đêm Suốt Sáng.

Hai người này đang giữ vị trí đầu bảng, đều là những người toàn thắng. Cuộc tranh tài này chính là điểm mấu chốt để kéo giãn khoảng cách giữa họ. Lại nói, thực lực của Thâu Đêm Suốt Sáng không quá chênh lệch với Ám Ảnh.

Ám Ảnh không dùng chiêu tiểu lý phi đao ngay mà chỉ dùng những kỹ năng cơ bản. Huyết Roi của Thâu Đêm Suốt Sáng tuy rằng lợi hại nhưng đụng phải đối thủ có đấu khí ngoại phóng như Ám Ảnh thì cũng không chiếm được tiện nghi gì. Thế là bọn họ cứ công rồi thủ luân phiên nhau. Ám Ảnh lợi dụng 1 lần Thâu Đêm Suốt Sáng sơ hở để lộ nhược điểm sau khi phóng đại chiêu liền âm thầm đánh lén. Thập lục liên kích của Ám Ảnh đến Thiên Hạ Long Quỷ còn e ngại thì nói gì đến kẻ có phòng ngự thấp là Thâu Đêm Suốt Sáng. Cho nên, sau 16 cú đâm thì Thâu Đêm Suốt Sáng liền về trời. Ám Ảnh tạm thời nhảy lên vị trí đầu bảng với 5 trận toàn thắng.

Hôm nay vòng đấu đã hoàn thành. Tôi, Ám Ảnh và ngũ tặc vẫn như cũ mở hội nghị thường nhật, sau đó đi ăn nhậu rồi thoát tuyến.

Chương 73: Chân diện mục của cung linh.

Sau khi ăn uống no nê, máy truyền tin của tôi đột nhiên rung lên. Tôi mở ra đọc.

>> Nhện, Diễm Thái Tử đang đi về hướng Phượng Tê Sơn. Thám tử của tôi đã đuổi kịp hắn nhưng khu vực đó quá nguy hiểm, dám chừng thám tử sẽ không có khả năng ngăn cản hắn. Bạn tính làm thế nào?

Tôi đọc xong liền phun luôn ngụm trà trong miệng, bắn tung tóe vào mặt Ám Ảnh là người đang ngồi đối diện.

Ám Ảnh chùi mặt, thở ra: – "Làm sao vậy? Có chuyện động trời gì vậy?"

Tôi cau mày. Hội đấu còn chưa xong, Diễm Thái Tử vì sao lại hành động sớm như vậy? Chẳng lẽ bởi vì hắn đến bây giờ mới thắng có 1 trận, cảm thấy vô vọng rồi nên dứt khoát buông tha luôn? Quyết định đi đến U Minh giới? Vậy còn tôi thì sao? Chẳng lẽ cũng buông tay luôn? Haiz... được rồi, buông thì buông, chẳng sao cả.

Sau khi hạ quyết tâm, tôi lập tức nhắn tin cho Tiêu Dao.

>> Tiêu Dao, cho thám tử theo dõi tên kia là được. Tùy thời thông báo vị trí và phương hướng của hắn cho tôi. Hiện tại, tôi sẽ lên đường ngay.

Phát tin xong, tôi quay đầu nhìn mọi người: – "Tôi có chuyện quan trọng cần phải đi, sợ là không thể tham gia các vòng đấu sau rồi. Mọi người nhớ chiếu cố cho Ám Ảnh."

Nói xong, không cho ai có cơ hội lên tiếng, tôi dùng ngay chiêu ngự không phi hành biến mất tại chỗ.

Rất nhanh, tôi tìm thấy thám tử vẫn đang theo dõi Diễm Thái Tử trong vùng quái vật 45 cấp. Phía trước là khu vực quái 50 cấp, Diễm Thái Tử vừa đi vào đó. Thám tử là đạo tặc, đang dùng tiềm hành để đi theo Diễm Thái Tử. Tôi nhìn bộ dáng lén lút của hắn mà muốn bật cười. Khi đùng tiềm hành thì tốc độ sẽ chậm xuống. Còn may Diễm Thái Tử là pháp sư không theo đường nhanh nhẹn. Nếu không, tên thám tử đã buồn bực mà chết rồi.

Sau khi được hắn chỉ đường, tôi nhanh chóng chạy theo phương hướng mà Diễm Thái Tử đã đi. Điều thắc mắc duy nhất của tôi vào lúc này là... làm thế nào mà 1 tên pháp sư ba mươi mấy cấp có thể bình an đi vào khu vực này? Chẳng lẽ hắn cũng biết tiềm hành sao?

Một phút sau, tôi nhìn thấy Diễm Thái Tử. Thừa dịp tôi còn chưa làm kinh động bất kỳ quái vật nào ở xung quanh, tôi nhanh chóng hóa thành tiểu hồ ly, âm thầm đi sau lưng tên kia. Diễm Thái Tử đương nhiên không phát hiện ra tôi. Cho nên tôi có thể dễ dàng quan sát hắn.

Trên người hắn có một tầng khói đen nhàn nhạt. Trên tay hắn đang cầm pho tượng kỳ quái lần trước. Có 4 quỷ hồn bay lượn xung quanh hắn, toàn thân của chúng cũng bọc trong 1 lớp khói màu đen nhạt. Xem ra đây chính là phương pháp hắn dùng để đi xuyên qua khu vực quái cấp cao. Mặc dù không biết màn khói đen kia là gì nhưng tôi có thể đoán nó là một dạng thức dùng để che dấu khí tức, không cho quái vật cảm nhận được sự tồn tại của mình, tương tự như biến thân thuật của tôi.

Chúng tôi đi bộ rất lâu, có lẽ mất hơn 6 tiếng, cuối cùng mới ra khỏi mảnh núi rừng này. Lại vượt qua một sườn núi nhỏ, trước mắt chúng tôi mở ra một vùng đầm lầy bao la ẩm ướt. Hệ thống đột nhiên lên tiếng.

> Bạn phát hiện Hắc Thủy đầm lầy.

Diễm Thái Tử nhìn đầm lầy yên ả trước mặt, bỗng nhiên rút ra 1 cây gậy dò đường.

Thật thông minh nha!

Phải biết rằng, đầm lầy rậm rạp bụi cỏ, rất nguy hiểm. Lỡ mà đụng nhầm một con quái thú ẩn mình dưới bùn hoặc là lọt vào một cái xoáy nước thì tiêu đời luôn. Có tên kia phụ trách dẫn đường, tôi đương nhiên không khách khí, cứ tuần tự bước theo lộ tuyến của hắn mà đi tới, trong lòng còn có dịp cười trộm.

Lại đi thật lâu, chúng tôi rốt cuộc xâm nhập vào vùng trung tâm. Với thị lực cực tốt, tôi dễ dàng trông thấy ở phía trước chừng 2 ngàn mét, có một con đường mòn do gót chân người tạo ra. Nói như vậy, thứ ở phía cuối con đường kia chính là nơi mà chúng tôi đang muốn tới rồi. Sau khi xác định được phương hướng, tôi không thèm đi theo Diễm Thái Tử nữa, dùng tốc độ 4 chân của tiểu hồ ly mà phóng về phía con đường mòn.

Bước trên con đường nhỏ, tôi cẩn thận quan sát hai bên. Bên trái con đường là một mảnh đất được người ta khai hoang xong, dùng cây mây che lấp sau đó dựng lên một mái nhà gỗ. Tôi quay đầu nhìn, Diễm Thái Tử còn ở rất xa, không thể nhìn thấy tôi. Thế là tôi giải trừ biến thân thuật, sau đó phóng về phía căn nhà.

Đến gần nhà gỗ, tôi nhìn thấy 1 NPC đang ngồi gọt gỗ. Tôi lễ phép bước lại hỏi thăm.

"Xin hỏi, ngài có phải là người dẫn đường của Hoàng Tuyền không?"

NPC kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó nhìn Sát Quỷ, lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại lộ, gật đầu trả lời: – "Đúng, ta chính là người dẫn đường của Hoàng Tuyền. Ngươi muốn đi U Minh giới sao? Bách thú huyết (máu của 100 loại thú) có mang đến sao?"

Tôi móc trong ba lô ra bình huyết dịch đã sớm chuẩn bị từ trước giao cho ông ta. Người dẫn đường cầm lấy, kiểm định xong mới nói: – "Đúng là Bách thú huyết, được rồi, đi theo ta."

Ông ta nói xong liền đứng dậy đi vào nhà. Tôi thuận thế vào theo.

Bên trong ngôi nhà có thể nói là "sạch sẽ", ngoại trừ 1 cái hòm ra thì không có thứ gì nữa. Trời đất, không lẽ người này không cần ăn uống ngủ nghỉ gì luôn sao? Tôi quái dị quay đầu nhìn ông ta. Dường như ông ta không để ý đến ánh mắt của tôi, vẫn bình thản nói.

"Đợi một chút, ta dẫn hồn cho ngươi." – Nói xong, cúi người mở cái hòm, lấy ra 1 tấm lệnh bài – "Đây là Dẫn hồn lệnh, ngươi cầm nó nhảy vào Huyết Trì (Ao Máu) ở phía sau nhà là có thể đến U Minh giới rồi. Nhưng ngươi sẽ rớt 1 cấp. Ngươi tự quyết định có muốn đi hay không."

"Sẽ rớt cấp sao?" – tôi buồn bực hỏi lại. Thì ra Diễm Thái Tử đã nói sự thật a. Vậy tại sao lúc đó cung linh của tôi lại có dấu hiệu phẫn nộ là sao nhỉ? Đến cùng kia đã lừa gạt tôi chuyện gì?

"Đúng vậy. Người bất tử làm sao có thể đi U Minh giới chứ." – Người dẫn đường trả lời theo kiểu đương nhiên.

"Haiz... rớt cấp liền rớt cấp." – tôi nhìn quyển trục nhiệm vụ, nhận mệnh thôi, nhưng tôi lại nghĩ tới 1 vấn đề khác – "Vậy tôi làm sao để quay về?"

"Trở về sao? Dùng truyền tống trận của U Minh giới là được. Ngươi không phải quỷ hồn, không cần sự đồng ý của Minh Vương, có thể về bất cứ lúc nào ngươi muốn. Nhưng sẽ rớt thêm 1 cấp nữa. Trừ phi ngươi có thể lấy được Vãng Sinh Lệnh do Minh Vương ban tặng, lúc đó ngươi có thể tự do đi lại giữa 2 giới." – Người dẫn đường giải thích vô cùng rõ ràng.

"Vãng Sinh Lệnh? Có vật này sao? Làm thế nào mới có được nó?" – món đồ này tốt nha, tôi muốn. Ngẫm kỹ, có thể Diễm Thái Tử đã cố tình che dấu tin tức này. Tôi khẳng định cung linh của tôi biết về truyền tống trận. Không lẽ tên kia không muốn cho tôi biết để tôi có đường đi mà không có đường về sao? Đúng là đồ nham hiểm. Độ vô sỉ muốn vượt mặt tôi luôn rồi.

"Đơn giản thôi mà, ngươi hoàn thành nhiệm vụ của U Minh vương là được."

Nói thì đơn giản vậy. Nhưng dựa theo kinh nghiệm của tôi mà nói, NPC càng nói chuyện đơn giản thì sự tình càng không đơn giản.

Vì vậy tôi cẩn thận hỏi lại: – "À, tiền bối, ngài có biết nhiệm vụ của Minh Vương là gì không?"

"Chuyện này thì mọi người ở U Minh giới đều biết nha. Minh Vương thích nhất là Ngũ trảo Hắc long huyết. Chỉ cần ngươi nói muốn làm nhiệm vụ, 8 phần 10 là ông ta sẽ yêu cầu ngươi đi giết 1 con Ngũ trảo Hắc long ở tầng địa ngục, sau đó thu thập máu huyết của nó. Con này chỉ có 70 cấp thôi, không phải là quái cao cấp gì." – người dẫn đường nói chuyện cứ như 70 cấp quái vật chỉ là quái vật cấp thấp. Tôi nghe mà đổ mồ hôi lạnh. Thôi, không thèm để ý đến nhiệm vụ này nữa.

Người dẫn đường có vẻ đọc được suy nghĩ của tôi nên nói tiếp: – "Ta nói là sự thật. Quái vật cấp thấp nhất của U Minh giới là cấp 70. Ngũ trảo Hắc long là quái vật dễ giết nhất đó."

"Cái gì?" – tôi sợ tới mức suýt quăng luôn Sát Quỷ. Khắp nơi đều là quái vật cấp 70 hả? Tôi hiện tại chỉ mới đối phó được với quái cấp 50. Nếu đi U Minh giới, không phải tôi sẽ chết cực kỳ thê thảm khó coi sao?

"Nhưng ngươi không cần lo lắng." – người dẫn đường nói tiếp – "Quái vật của U Minh giới rất có nguyên tắc. Nếu ngươi không trêu chọc chúng, chúng sẽ không để ý đến ngươi."

Quái vật mà cũng có nguyên tắc sao... tôi pótay.com luôn. Đúng là trong Hồng Hoang thì chuyện quái đản gì cũng có hết nha. Nhưng như vậy thì tôi yên tâm rồi. Hỏi đã hỏi, tôi chỉ còn chuyện bước chân đi.

Không ngờ ngay lúc tôi quay người bước ra khỏi nhà gỗ, Diễm Thái Tử vừa vặn đâm đầu vào. Hắn nhìn thấy tôi thì lắp bắp kinh hãi, há to mồm sững sờ tại chỗ. Trong thâm tâm tôi rất muốn phanh thây xé xác hắn nhưng ngoài mặt vẫn cười giả lả.

"À há, thật là trùng hợp. Không ngờ chúng ta đều đi đến đây trong cùng 1 ngày."

"Cô... cô không phải còn trận đấu sao?'

Sau 5 trận đấu, tôi thắng 3, bại 2. Ngay cả Thiên Hạ Long Quỷ mà tôi còn có thể giết thì chỉ cần toàn bộ trận đấu về sau tôi đều giành thắng lợi, rất có khả năng tôi sẽ lọt vào top 3. Theo đạo lý thông thường mà nói, trong tình cảnh này, tôi không thể nào buông tha cho kỳ thi đấu được.

"Ài... pk quá nhàm chán. Tôi muốn tới U Minh giới đi dạo 1 chốc đó mà." – tôi vẫy vẫy Dẫn hồn lệnh trong tay – "... hay là chúng ta cùng đi?"

Đương nhiên tôi không có nói nửa vế sau... "cùng đi, để trên đường ta có thể thuận tiện giết chết ngươi luôn".

Diễm Thái Tử còn chưa kịp mở miệng, người dẫn đường đã chen vào: – "Dẫn hồn lệnh chỉ dùng được 1 lần 1 ngày. Nếu người này đi U Minh giới hôm nay... ngươi phải quay lại vào ngày mai."

"A?!" – Diễm Thái Tử kinh ngạc kêu lên, hai mắt chằm chằm nhìn vào Dẫn hồn lệnh trong tay tôi, biểu tình phức tạp.

Hắc hắc... tôi cười thầm trong bụng. Đừng cho là ta không biết ngươi có ý đồ gì. Muốn cướp Dẫn hồn lệnh trong tay ta sao? Ta sẽ đánh ngươi về 0 cấp. Mặc dù tôi và hắn chưa từng giao thủ chính thức, nhưng tôi biết chắc chắn, nếu chúng tôi đánh nhau, hắn không phải là đối thủ của tôi.

"Đáng tiếc a! Nếu chúng ta đi chung còn có thể chiếu cố lẫn nhau. Bây giờ mới biết không được, thế thì ta đi trước vậy." – nói xong, tôi mĩm cười bước ra gian sau của nhà gỗ.

Diễm Thái Tử âm tình bất định nhìn theo tôi. Đối với thực lực của tôi, hắn có chút kiêng kị. Cho dù mỗi lần chiến thắng đối thủ thì tôi toàn dùng ám chiêu, nhưng hắn không thể phủ nhận, thực lực chân chính của tôi cũng không phải loại xoàng. Hơn nữa, cung tiễn thủ đấu với pháp sư có lợi thế trời cho của viễn trình chức nghiệp. Tại vùng dã ngoại này, tỷ lệ chiến thắng của pháp sư trước cung tiễn thủ là số 0 tròn trĩnh. Chính vì vậy, Diễm Thái Tử mang ý tưởng muốn cướp đoạt Dẫn hồn lệnh nhưng hắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Tôi lề mà lề mề đi tới Huyết Trì, quay đầu nhìn lại, không thấy tên kia đi theo. Thật là thất vọng quá. Tôi đang tìm cớ để giết hắn, vậy mà hắn lại có thể nhẫn nhịn. Haiz... để sau rồi tính. Nghĩ đến đây, tôi ôm Sát Quỷ vào lòng, nắm chặt Dẫn hồn lệnh trong tay... bịch... nhảy vào Huyết Trì.

Âm nhạc tử vong vang lên, nhưng lần này có chút khác biệt, trong bảng thông báo lựa chọn điểm sống lại hiện ra trước mắt tôi nhiều thêm 1 hạng mục, "đi U Minh giới". Tôi vui vẻ nhấn vào đó.

Loáng ~ một cái. Tôi bị dịch chuyển tức thời, sau khi cảm giác choáng váng đầu óc, hoa mắt ù tai qua đi, tôi mở mắt ra liền thấy bản thân đang ở 1 địa phương kỳ quái.

Bầu trời ở U Minh giới tối tăm mờ mịt. Tầng tầng lớp lớp mây đen không ngừng quay cuồng trên không. Thủy chung không thể nhìn thấy lớp da trời. Khắp nơi chỉ toàn là mây đen. Không có ánh sáng mặt trời, mặt đất chìm trong 1 màu xám tẻ ngắt. Lác đác xung quanh là vài giống quái vật kỳ quái.

Sát Quỷ đột nhiên phát sáng, tôi vội vàng cầm nó lên xem. Chính lúc này, 1 sự kiện thần kỳ đã xảy ra. Bên trong Sát Quỷ xuất hiện một bóng dáng màu đỏ, giãy dụa thoát khỏi Sát Quỷ, rơi xuống mặt đất, lắc lư hóa thành hình người.

Vài giây sau, đứng trước mặt tôi là 1 nam pháp sư tóc đỏ, mắt hồng, mặc pháp bào màu đỏ, khóe môi khẽ nhếch. Tôi không có phản ứng. Bởi vì tôi đã hóa đá rồi. Chuyện này thật vượt khỏi sự tưởng tượng của tôi. Đây rốt cuộc là chuyện gì a~

Người nam nhân duỗi thắc lưng mệt mỏi, cười cười nhìn tôi: – "Lần đầu gặp mặt. Xin tự giới thiệu, ta là cung linh của ngươi, tên Đồng Tịch."

"Đồng... Tịch... ngươi là người của Đồng gia?" – tôi chỉ vào hắn kêu to.

"Đừng kích động..." – Đồng Tịch vỗ vai tôi – "... ta đúng là người của Đồng gia, nhưng mà ta chết từ lâu lắm rồi. Nếu phải tính thì... hình như ta là thái gia gia (ông cố nội) của Đồng Viêm đó."

"Thái gia gia?" – tôi nghi ngờ quan sát anh ta. Người này thoạt nhìn mới hơn 20 tuổi thôi nha.

Đồng Tịch thấy tôi không tin, nhún vai nói tiếp: – "Ta chết lúc còn trẻ. Quỷ hồn thì không bao giờ già. Lại nói, ta cũng giống như Đồng Viêm, mới 300 tuổi đã lên chức tộc trưởng, đến năm 500 tuổi thì đánh nhau với thánh thú Chu Tước, không cẩn thận bị nó giết. May mắn lúc đó ta có 1 đứa con trai, nếu không vương vị đã phải đổi chủ rồi."

Tôi triệt để im lặng. Tên này biết cách lạc đề ghê luôn. Tôi hỏi có 1 câu, hắn trả lời 10 câu.

"À, nói chuyện phiếm một hồi liền quên. Ngươi có nhiệm vụ muốn giao cho Minh Vương đúng không. Đi, ta dẫn ngươi đi U Minh điện." – nói xong quảy đích đi luôn.

"Chờ đã..." – tôi gọi giật ngược – "... anh còn chưa nói cho tôi biết vì sao anh lại tới Yêu Hồ tộc, vì sao trở thành cung linh của tôi, còn có vì sao bây giờ lại thoát ra, nghĩa là sau này anh không còn là cung linh của tôi nữa sao?"

"A..." – Đồng Tịch vỗ trán – "... lại quên mất, trí nhớ dạo này không tốt lắm... hắc hắc..."

"..."

"Khụ khụ..." – Đồng Tịch ho khan lấy giọng – "... ta đến Hồng Hoang là vì được Minh Vương phái đi làm việc. Về phần vì sao trở thành cung linh của ngươi thì đó là vấn đề ngoài ý muốn. Nhiệm vụ của ta là đi tìm 1 sứ giả cho cả 2 giới Hồng Hoang và U Minh. Vốn ta muốn đi tìm 1 tên thông linh sư, bởi vì chỉ có mấy tên này mới có thể cùng chúng ta trò chuyện. Nhưng mà..."

Chương 74: Minh Vương hào phóng.

"Nhưng mà lúc ta trở về, đầu tiên muốn đi thăm cố hương và hậu nhân của mình, không ngờ lại bị hương thơm của Mê cốc mộc hấp dẫn... e hèm, cái mùi này đó mà... có lực hấp dẫn phi thường lớn đối với quỷ hồn. Thế cho nên... ta liền trở thành cung linh của ngươi."

"Chỉ như vậy?"

"Ừ. Cứ như vậy."

"Tôi không rõ vì sao Minh Vương lại phái anh đi tìm sứ giả?"

"À, lại quên nói cho ngươi biết..." – Đồng Tịch lại vỗ trán – "... ta hiện tại là ngoại bang sứ giả của Minh Vương, tương đương với chức trưởng lão của Yêu Hồ tộc. Bởi vì nhiệm vụ lần này rất quan trọng nên ngài mới phái ta đi."

"... là như vậy à. Vậy nhiệm vụ của anh thì làm sao bây giờ?"

"Hắc hắc..." – Đồng Tịch cười gian, đưa tay chỉ vào tôi – "... ngươi không phải là người ta muốn tìm sao?"

"Hả... ý anh là để cho tôi làm sứ giả đại lục?" – tôi không tin hỏi lại.

"Bingo. Chính xác." – Đồng Tịch đắc ý trả lời.

Tôi đổ mồ hôi hột. Cái tên NPC này được tên nhân viên thiết kế động kinh nào vẽ ra vậy trời. Nhưng mà... hình như hắn cũng thuộc dạng trâu bò lắm nha.

"Đồng Tịch, nếu tôi trở thành sứ giả thì có chỗ nào tốt không? Minh Vương có phát tiền lương không? Có được hưởng phúc lợi gì không?"

"Tiền lương? Phúc lợi?' – Đồng Tịch đơ mặt, hiển nhiên không hiểu ý nghĩa của 2 từ này.

"Ừ... là tiền công đó."

"A... có." – Đồng Tịch vỗ tay cái bép – "Mỗi tháng ta được lĩnh 1 vạn minh tệ."

"Minh... tệ?" – tôi không biết đây là loại tiền gì rồi – "Xin hỏi, 1 minh tệ hoán đổi được bao nhiêu bạc?"

"Cái này sao... U Minh giới không xài bạc. Hồng Hoang đại lục không xài minh tệ. Chúng ta không thể câu thông." – Đồng Tịch đổ mồ hôi. Hắn chết lâu rồi nên hình như đã quên mất mấy chuyện căn bản của loài người.

"Vậy tôi cầm minh tệ để làm gì?" – tôi tức giận nói.

"Chuyện này... à... ngươi có thể mua đồ ở Minh giới nha. Ở đây có rất nhiều thứ mà Hồng Hoang không có." – Đồng Tịch nói xong liền móc một cái thẻ vàng – "Cho ngươi. Đây là thẻ vàng (thành viên cao cấp) của cửa hàng Thiết giá đường lớn nhất ở U Minh điện. Có thể được giảm giá đến 30% đó."

Tôi hiếu kỳ cầm cái thẻ. Cbn, Thiết giá đường cũng thật là trâu bò nha, ngay cả U Minh giới mà họ cũng có cửa hàng chi nhánh nữa. Có điều, cái thẻ thành viên này khác với cái của Hồng Hoang. Một mặt màu vàng, một mặt màu đen, chữ viết màu đỏ. Ta nói, khiếu thẩm mỹ của dân U Minh giới đúng là có vấn đề à.

"Anh đưa cho tôi rồi thì anh lấy cái gì mà dùng?" – tôi ngoài miệng thì nói vậy chứ bàn tay vẫn nắm chặt lấy cái thẻ.

Đồng Tịch bất đắc dĩ nhìn tôi: – "Ta đã trở thành cung linh của ngươi. Về sau, tất cả đồ đạc của ta đều là của ngươi. Trong ngân hàng của ta còn có vài trăm vạn, tất cả đều là của ngươi."

"Vài trăm vạn???" – tôi choáng luôn – "Cho tôi hỏi một chút. Ở đây thì một bó tinh thiết mũi tên bán bao nhiêu minh tệ?"

Tôi cần phải tính toán tỉ lệ hối đoái trước đã. Nếu minh tệ giống như tiền của đảo quốc nhỏ, không có tỷ lệ cao, tôi sẽ khóc ròng.

"Ở đây không có tinh thiết mũi tên, chỉ có thực thiết mũi tên, lợi hại hơn rất nhiều. Một bó thực thiết mũi tên bán 100 minh tệ. Mỗi bó có 24 mũi tên, tính ra thì khoảng hơn 4 tệ 1 mũi." – Đồng Tịch xòe tay tính toán cẩn thận rồi mới trả lời.

Ừ... tinh thiết mũi tên cũng 24 mũi 1 bó, bán 22 bạc. Tính ra thì tỷ lệ là khoảng 5 minh tệ = 1 bạc. Vậy 100 vạn minh tệ đổi được... 20 vạn bạc (2tr)? Haha... tôi phát tài rồi.

Thấy tôi chảy nước miếng, Đồng Tịch tốt bụng đưa qua một cái khăn tay: – "Được rồi. Bây giờ chúng ta mau đi U Minh điện."

"Vấn đề cuối cùng." – tôi duỗi ngón tay ra – "Câu cuối cùng mà Diễm Thái Tử nói trong thời gian câu thông với anh là gì? Vì sao lúc đó anh lại có vẻ giận dữ như vậy?"

"Hừ..." – Đồng Tịch thay đổi sắc mặt, nghiến răng nghiến lợi nói – "Tên hỗn đản đó dám nói ta ngu ngốc. Để ta gặp lại hắn, ta nhất định lột da rút gân, bầm thây hắn thành trăm mảnh."

"... tôi hiểu. Nhưng mà tôi muốn hỏi là hắn có giấu diếm thông tin gì với tôi hay không?" – tay NPC này nói chuyện lạc đề có đẳng cấp ghê, đảo mắt một cái liền quên béng chuyện chính liền.

"Không có. Hắn nói đều là sự thật, chỉ có chút khoa trương mà thôi."

"Ừ, vậy thì tốt." – tôi gật đầu – "Nếu anh muốn giết hắn, cơ hội sẽ đến rất nhanh. Ngày mai hắn sẽ tới U Minh giới."

Trong lòng tôi cười thầm. Diễm Thái Tử a Diễm Thái Tử. Ta cho ngươi có đi mà không có về. Không ngờ ngươi lại đắc tội với một tay sát tinh. Đáng đời ngươi mà.

"Hắn tới làm gì?" – Đồng Tịch cau mày.

"Chuyện này tôi cũng muốn biết đây."

"Không được. Hắn nhất định có âm mưu gì đó. Ta phải bẩm báo với Minh Vương triệu tập vệ binh tóm cổ hắn."

Đổ mồ hôi ~ Người này lấy chuyện công để báo thù chuyện riêng nha.

"Không cần." – tôi mở miệng ngăn cản. Diễm Thái Tử không tiếc rớt 1 cấp để đến nơi này, nhất định có chuyện quan trọng gì đó. Nếu xử lý tốt... tôi có thể chiếm được tiện nghi nha... hắc hắc – "Đồng Tịch, anh theo dõi hắn là được. Lỡ như hắn tới đây truy tìm bảo vật, như vậy thì đến lúc đó..."

"... giết người đoạt bảo đúng không? Không thành vấn đề." – Đồng Tịch đồng ý tấp lự – "Nói như vậy, chuyện này không thể báo cho Minh Vương biết. Ta phải tự thân lo liệu, không thể đi cùng ngươi rồi."

"Không sao. Dù sao tôi cũng đâu có chuyện gì để làm, sẽ đi dạo xung quanh. Cứ quyết định như vậy đi. Bây giờ thì đi U Minh điện thôi."

U Minh điện thật ra là 1 tòa thành thị. Không giống như tôi tưởng, nó không phải là 1 cung điện bình thường. Bên trong có rất nhiều cửa hàng kỳ quái. Từng đoàn quỷ hồn cứ xuyên thẳng qua tường mà đi. Cả tòa thành cực kỳ náo nhiệt.

Minh Vương ở tại tòa nhà trung tâm của U Minh điện. Cứ tưởng nó phải u ám lắm, không ngờ nó được rất nhiều bóng đèn ma pháp chiếu sáng, trong huy hoàng như lăng tẩm của vua chúa.

Đồng Tịch giao trả nhiệm vụ xong, Minh Vương liền cho lệnh triệu tập tôi tới thư phòng.

Tướng mạo của Minh Vương tôi nhìn không rõ, bởi vì ông ta mặc nguyên bộ khôi giáp màu đen, trên đầu đeo một cái mũ phong bế, không thể dùng kỹ năng để rình coi được. Tôi nhìn thấy ông ta liền chạy tới, trực tiếp giao trả quyển trục nhiệm vụ.

Minh Vương sửng sốt nhìn quyển trục: -"Thật không ngờ người mà Đồng Tịch mang về cũng là người được La Phong chọn trúng. Đây đúng là thiên ý mà."

Minh Vương rung đùi đắc ý nói. Theo chuyển động của ông ta, khôi giáp phát ra âm thanh kẽo kẹt. Cả người tôi đều nổi da gà. Có điều, tôi không rõ ý của ông ta là sao?

"La Phong là sứ giả của U Minh giới sao?" – tôi kỳ quái hỏi lại.

"Đúng vậy. La Phong chính là tiền nhiệm sứ giả. Hiện tại hắn đã về hưu. Đó là lý do ta phải đi tìm sứ giả mới."

"Về hưu?" – cố lầm hay không? NPC mà cũng có thể về hưu hay sao?

Minh Vương gật đầu, thương cảm nói: – "La Phong có công lao rất lớn với U Minh giới. Làm người không tệ. Đáng tiếc hành động của hắn lại bị thám tử của Thần giới là Chu Tử phát hiện. Trong 1 lần điều tra lại làm lạc mất Bạch ngọc kết tinh là bảo vật ta ban cho hắn để bảo toàn tánh mạng. Cũng may đã tìm lại được. Nhưng thân thế của hắn đã bị lộ, không thể làm việc tiếp, nên ta cho phép hắn về hưu dưỡng lão rồi."

Nghĩ đến La Phong, tôi chợt nhớ tới bút ký của ông ấy. Nếu không có cuốn bút ký này, tôi không thể trở thành cung tiễn thủ lợi hại như bây giờ. Tôi có lẽ nên cảm tạ ông ấy.

"La Phong đúng là người tốt. Tôi có thể tính là một nửa đồ đệ của ông ấy. Cho nên nếu là công tác của La Phong, tôi đồng ý tiếp nhận."

"Haha..." – Minh Vương cười có chút khủng bố – "Nếu là người bình thường đến báo cáo nhiệm vụ, ta chỉ trao thưởng rồi thôi. Nhưng bởi vì ngươi lại được chọn làm sứ giả nên ta mới cho ngươi biết nhiều như vậy. Được rồi, trước ban thưởng cho nhiệm vụ này đã. Phần thưởng đầu tiên là 1 kiện kim khí, ngươi nghĩ muốn cái gì?"

Muốn cái gì sao? Tôi nhìn 1 thân trang bị của bản thân, mặc dù không tính cực phẩm nhưng cũng không tệ. Thứ đồ vật duy nhất mà tôi muốn là... sách kỹ năng.

"Tôi có thể xin sách kỹ năng không?" – tôi hỏi dò chừng.

"Có thể. Ngươi muốn sách kỹ năng gì?" – Minh Vương sảng khoái đáp ứng.

"... à... tôi muốn bản vẽ cơ quan thuật cao cấp."

"Cái này rất nhiều." – Minh Vương hào phóng nói, sau đó ngoắc tay – "Người đâu."

Một quỷ bộc (nô bộc là quỷ) đẩy cửa tiến vào: – "Hồi bẩm điện hạ, có gì phân phó?"

"Đi thư khố lấy một ít cơ quan thuật cao cấp về đây."

"Vâng điện hạ."

Quỷ bộc xoay người bay ra ngoài. Trong lòng tôi lâng lâng vui vẻ. Không nghĩ tới Minh Vương lại hào phóng như vậy. Tôi muốn cái gì liền cho tôi cái đó. Cơ quan thuật cao cấp a~ Tôi phát tài rồi... haha...

"Phần thưởng thứ 2, ta có thể thăng cấp cho 1 kiện trang bị. Ngươi muốn thăng cấp cái gì?"

Tôi không nói 2 lời trực tiếp dâng lên Sát Quỷ.

Minh Vương cầm lấy Sát Quỷ, quan sát 1 chốc rồi nói với Đồng Tịch – "Ngươi đi tìm Lang Kỳ. Nói hắn nâng thanh linh khí này thành thần khí."

Bịch ~ tôi té.

Tôi cứ tưởng cùng lắm là Sát Quỷ sẽ từ hạ phẩm linh khí thăng lên thành thượng phẩm linh khí. Không ngờ Minh Vương trực tiếp thăng nó lên thành thần khí luôn. Ôi, tôi muốn chạy tới hôn chân Minh Vương quá đi. Nhưng không biết ông ta có nghĩ tôi muốn làm chuyện gì xằng bậy rồi 1 chiêu giết chết tôi luôn không? Hay là thôi đi vậy.

"Về phần quyển trục chuyển tiếp... đợi đến trước lúc ngươi rời đi thì ta sẽ giao cho ngươi. Hiện tại, ngươi ở lại đây vài ngày để làm quen với U Minh giới. Đây là Vãng sinh lệnh, ta cho ngươi để ngươi có thể đi lại tự do giữa 2 giới. Sau này, lúc cần thì ngươi có thể trực tiếp trở về, không phải nhảy vào Huyết trì để bị rớt cấp."

Vãng sinh lệnh? Tôi lần nữa muốn té xỉu.

"Cái này không phải là nhiệm vụ vật phẩm à? Tôi nghe người dẫn đường nói phải giết Hắc Long gì đó mới lấy được." – tôi nói ra nghi vấn trong lòng. Cái loại ban thưởng trời cho kiểu này luôn làm tôi thấy bất an.

"Ngươi là sứ giả của U Minh giới. Đây là chuyện xứng đáng, có gì kỳ quái đâu. Nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ. Mỗi lần sử dụng Vãng sinh lệnh sẽ mở ra một cánh cổng không gian. Nếu bị người khác phá hủy cánh cổng, ngươi sẽ bị lạc trong khe hở không gian đó mãi mãi."

"Vâng, đã hiểu." – tôi vội vàng đem lệnh bài giấu vào túi áo.

"Nhưng mà ngươi nhắc tới Hắc Long thì ta lại thấy thèm Hắc Long huyết rồi. Hay là như vậy đi, nếu ngươi có thể lấy về Hắc Long huyết, ta sẽ cho ngươi biết phương pháp để giải trừ cấp bậc hạn chế hiện giờ của ngươi. Thế nào?" – Minh Vương âm hiểm cười.

"Cái gì? Ông làm sao mà biết?" – tôi kinh hãi la lên.

"Là Đồng Tịch nói cho ta biết. Hắn là cung linh của ngươi, đương nhiên chuyện của ngươi hắn biết rõ. Hắn giả bộ hướng ta dò hỏi phương pháp để giải trừ hạn chế về đẳng cấp, ta không có trả lời. Cái tên Đồng Tịch này, đi theo ta hơn ngàn năm, vậy mà chưa từng thấy hắn đối xử tốt với ta như vậy. Hắn mới đi với ngươi có vài ngày, vậy mà đã nghĩ cách kiếm thứ tốt cho ngươi rồi. Thật là... con gái gả đi giống như bát nước đổ ra ngoài a~" – Minh Vương run đùi nói. Có điều, từ ngữ dùng hơi sai lệch à... không lẽ đây là sắp xếp của tên thiết kế sư biến thái nào đó?!? Quá dung tục a~

Điều kiện này đối với tôi mà nói là một liều thuốc kích thích, quá mức hấp dẫn. Vì đẳng cấp, liều mạng thôi. Tôi kiên định gật đầu: – "Được, tôi nhận. Con Hắc Long kia ở đâu?"

"Không biết."

"Không biết??" – tôi muốn đập ông ta quá!!!!!!

"Với thân phận cao quý của ta, làm sao có thể đi giết quái vật cấp thấp chứ. Chỉ có mạo hiểm giả mới làm chuyện đó. Ngươi đi tới công hội mà hỏi." – Minh Vương nói như đúng rồi.

"... đã biết."

Một lát sau, sách kỹ năng và Sát Quỷ đều được đưa tới, tôi cảm tạ Minh Vương, không giấu được vẻ khẩn trương, chạy nhanh tới cầm lấy cung tên của mình.

>> Sát Quỷ: thần khí
>> Công kích +200, tỷ lệ xuất hiện Yêu Hồ chân hỏa 20%, tốc độ công kích tăng 50%, thời gian lạnh giảm 30%
>> Kỹ năng thêm vào: sát kỹ ảo ảnh 72 liên kích (cung nhận), hiệu quả tất sát, hao phí 500 nguyên lực, thời gian lạnh 30 phút.
>> Có hiệu quả bài trừ mê chướng, có khả năng tự chữa trị.
>> Yêu cầu đẳng cấp: 0

Bịch ~ tôi hạnh phúc muốn xỉu. Cbn, thần khí đúng là thần khí, so với hạ phẩm linh khí đúng là mạnh hơn rất nhiều.

Sau đó, tôi nhận lấy 3 quyển sách cơ quan thuật cao cấp.

>> Quyển thứ nhất: Công thành và Thủ thành khí giới
>> Quyển thứ hai: Giải thích về cơ quan ám khí
>> Quyển thứ ba: Giải thích về thú máy

Tôi đem cái bản kỹ năng vô dụng "Công thủ thành" ném vào đai lưng. Nắm chặt 2 quyển sách còn lại, đây chính là mơ ước của tôi nha. Tôi run run mở chúng ra.

>> Thú máy (robot): do thần công Lỗ Ban chế tạo ra, bao gồm: thú máy công trình, thú máy chiến sĩ và thú máy phi hành. Thú máy công trình là loại robot dùng để thay thế osin chuyên làm những việc đơn giản, nhưng sau khi được truyền nhân của Lỗ Ban cải tiến thì chúng có thể thực hiện những công tác đòi hỏi sức vóc lớn. Thú máy chiến sĩ là loại robot dùng trong chiến đấu. Một con thú máy chiến sĩ có thể thay thế 10 binh sĩ xuất chúng. Thú máy phi hành lại chia làm 3 loại: phi cơ (bay trên không), địa cơ (đi trên đất) và thủy cơ (đi trong nước). Đặc điểm nổi bật nhất của thú máy phi hành là tốc độ cực nhanh.
>> Chương 1: Những kỹ năng cần thiết của cơ quan thuật
>> Chương 2: Những linh kiện cơ bản để chế tác thú máy
>> Chương 3: Phân loại phẩm chất của thú máy
>> Chương 4: Danh sách các tài liệu hiếm có
>> Chương 5: Các bản vẽ chi tiết của thú máy.

Tôi không có đọc kỹ, chỉ lật giở từng trang rồi đọc lướt qua. Nhìn phía sau một loạt bản vẽ thú máy cao cấp mà lòng tôi hân hoan. Tôi lại vui mừng lôi cuốn sách về ám khí ra nghiên cứu.

Chương 75: Một ngày xài 800 vạn.

Tôi đại khái đọc qua một lượt các bản vẽ, phát hiện có rất nhiều cơ quan ám khí chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, ghê gớm nhất là nó có cả bản vẽ của vũ khí giết người lợi hại nhất của chức nghiệp thích khách là Chư cát liên phát nỏ. Đây chính là sản phẩm do Chư Cát Khổng Minh sáng chế, đã thất truyền từ lâu. Bây giờ, nó sống lại bên trong một trò chơi online giả tưởng. Tôi thử tưởng tượng cảnh ngũ tặc mỗi người cầm 1 cây Chư cát liên phát nỏ để đối phó với boss... hahaha... sảng khoái biết bao nhiêu.

Sau khi tôi đọc qua một lượt sách kỹ năng, Đồng Tịch còn chưa có trở về. Tôi vẫn đang đợi hắn đây. Tên chết bầm này, không biết chạy đi đường nào rồi...

Nhàm chán quá a~ Bây giờ có lẽ lượt thi đấu thứ sáu của hội đấu võ đã hoàn thành rồi. Tôi mở trang web chủ để đọc tin tức, đập vào mắt chính là kết quả trận đấu.

Diễm Thái Tử (thua) vs Ám Ảnh
Thiên Hạ Long Quỷ vs Thiên Ngu Cam (thua)
Lạc Thủy Thanh Điểu vs Phong Lôi Nộ Hổ (thua)
Tịch Diệt (thua) vs Thâu Đêm Suốt Sáng
Quỷ Thủ Lưu vs Lạc Thủy Tri Chu (thua)

Bởi vì tôi và Diễm Thái Tử vắng mặt nên Ám Ảnh và Quỷ Thủ Lưu không đánh vẫn thắng. Kết quả trận đấu của Thiên Hạ Long Quỷ và Thâu Đêm Suốt Sáng không nằm ngoài dự tính. Cho nên đặc sắc nhất của vòng này chính là trận đấu giữa Thú Thú và Phong Lôi Nộ Hổ.

Có điều, thật ngạc nhiên là mọi người lại không để ý gì đến các trận đấu, ngược lại xôn xao bàn tán về việc vắng mặt của tôi và Diễm Thái Tử.

Diễm Thái Tử thì không cần nói làm gì, dù sao hắn cũng xếp cuối bảng rồi. Nhưng tôi thì không giống vậy. Trừ bỏ cái lần tự động nhận thua Ám Ảnh và bị tiêu chảy khi đấu với Thâu Đêm Suốt Sáng thì các trận khác tôi đều toàn thắng.

Mọi người đều đoán rằng, nếu tôi đã có thể đánh bại Thiên Hạ Long Quỷ, nghĩa là tôi cũng có thể đánh bại Ám Ảnh. Vậy mà dưới tình huống này, tôi lại biến mất, hơn nữa lại không đưa ra bất kỳ lý do vắng mặt nào với ban tổ chức. Chuyện này quá quỷ dị. Ai cũng thắc mắc không biết tôi đã đi đâu và đang làm gì? Có chuyện gì còn quan trọng hơn việc lọt vào top 3 chứ?

Tôi đọc mấy lời bình luận trên diễn đàn, có chút đắc ý trong lòng. Hắc hắc... tôi vừa thoáng mất tích một chốc liền hấp dẫn sự chú ý của biết bao nhiêu người nè nha... có lẽ so với Thiên Hạ Long Quỷ còn trâu bò hơn... há há...

"Tri Chu, công việc ta đã thu xếp xong. Bây giờ ta đưa ngươi đi dạo phố." – Đồng Tịch đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi hoảng hồn ré lên một tiếng, bịch, trực tiếp té từ trên giường xuống...

"Trời ơi Đồng Tịch... anh làm sao lại hiện ra bất thình lình như vậy a~ Làm tôi sợ muốn chết luôn!!!!"

Đồng Tịch nhún vai, một bộ không để ý

"Ta là pháp sư không gian, thuấn di là chiêu số cơm bữa của ta mà. Chúng ta đi thôi." – nói xong nắm cổ kéo tôi ra ngoài.

Phố xá ở U Minh Điện rất náo nhiệt. Khắp nơi đều là quỷ ảnh lắc lư lượn qua lượn lại. Tất cả các cửa hàng trên phố đều đầy ngập quỷ ảnh. Đồng Tịch dẫn tôi đi vào một cửa tiệm thợ rèn cực kỳ lớn, vừa đi vừa giải thích.

"Đây là cửa tiệm của thần cấp thợ rèn. Ông ấy gọi là Lang Kỳ đại nhân. Chính ông ấy là người đã thăng cấp cho Sát Quỷ của ngươi. Có thể nói đây là cửa hàng vũ khí tốt nhất của U Minh giới. Ngươi đi dạo một vòng xem có món đồ ưa thích nào không."

Cửa tiệm không có nhân viên. Khách hàng tự do chọn lựa. Gặp được thứ ưng ý có thể trực tiếp cầm ra tính tiền.

Tôi cảm thấy thật kỳ quái nên không nhịn được phải hỏi Đồng Tịch: – "Tại sao cửa hàng không có nhân viên hướng dẫn giới thiệu cho khách hàng vậy? Làm ăn như này có thể kiếm cơm sao?"

"Ngươi không hiểu biết rồi. Tay nghề của Lang Kỳ đại nhân thuộc vào hàng xuất chúng. Mỗi một linh kiện ở nơi này đều do chính tay ông ấy tỉ mỉ chế tạo ra. Có thể nói cửa hàng này cung không đủ cầu, chẳng cần nhân viên giới thiệu làm gì vì nếu là người hiểu biết sẽ biết chính xác mình cần trang bị ra sao. Hôm nay là ngày nhập hàng nên ngươi mới nhìn thấy nhiều sản phẩm như vậy, chứ bình thường cửa hàng có chừng 10 linh kiện đã là nhiều lắm rồi."

Tôi nghe xong thì nổi lên hứng thú: – "Vậy tôi phải cẩn thận nhìn mới được."

Tôi cầm một thanh trường kiếm xinh đẹp lên ngắm nghía cẩn thận. Toàn bộ thân kiếm không hề có một khuyết điểm dù là nhỏ nhặt nhất. Không biết mũi kiếm dùng kim loại gì tạo thành mà trông sắc bén vô cùng, lại còn mỏng và mảnh gần như trong suốt. Chuôi kiếm rất dài, khảm hai khỏa bảo thạch hình thoi. Thanh kiếm thoạt hình giống như tác phẩm nghệ thuật.

"Thanh kiếm này gọi là Tu La Kiếm." – Đồng Tịch giải thích – "Ý nói lực công kích của nó bá đạo giống như Sát thần Tu La. Công kích có kèm hỏa lực, cũng có thể sử dụng ma lực lên nó luôn. Đặc điểm lớn nhất là lực công kích cao. Khuyết điểm là không dễ khống chế. Bởi vì thân kiếm dài hơn bình thường, cầm 1 tay hay 2 tay đều được. Trừ phi là người có thao tác lợi hại, nếu không không thể phát huy hết uy lực của nó."

"Hắc hắc..." – tôi nghe Đồng Tịch nói mà không nhịn được cười lên... bởi vì nói như thế nào mà thanh kiếm này giống như làm riêng cho Ám Ảnh vậy. Anh ấy vẫn luôn dùng trường kiếm, lực khống chế là đệ nhất thiên hạ. Nói thật, nhìn khắp Hồng Hoang cũng không có ai thích hợp hơn anh ấy để dùng thanh trường kiếm này.

"Cây này bao nhiêu tiền? Tôi muốn mua."

"Lang Kỳ đại nhân ra giá rất bình đẳng. Đây là trung phẩm linh khí, giá bán là 200 vạn minh tệ."

"200 vạn?" – tôi kêu lên. 200 vạn minh tệ = 12 vạn nhân dân tệ đó. Ai lại nhàm chán bỏ ra một số tiền lớn như thế để mua một vật phẩm ảo chứ?! Nhưng tôi đã hỏi qua Đồng Tịch, minh tệ không thể hoán đổi thành nhân dân tệ được, chỉ có thể dùng ở U Minh giới mà thôi. Haiz... rốt cuộc là có nên mua hay là không a~

"Đồng Tịch, anh có tổng cộng bao nhiêu tiền?"

"Ta có hơn 800 vạn."

"..." – nghe thì nhiều nhưng rốt cuộc chỉ có thể mua được 4 kiện linh khí mà thôi.

"Tri Chu, thật ra ngươi mua đồ ở đây rất có lợi. Bên trên đại lục không có ai có thể tạo ra linh khí và thần khí vật phẩm. Cho dù là sát quái thì phải giết Linh thú mới bạo ra. Mà thực lực của Linh thú thì... nói thật, với trình độ của các ngươi hiện giờ, cho dù kéo 500 người thì cũng là toàn bộ bỏ mình mà thôi. Nếu ngươi mua linh khí của đây, đem lên đại lục để bán, đảm bảo có thể bán hơn 200 vạn minh tệ." – Đồng Tịch khẳng định nói.

Đúng nha~ tôi sao không nghĩ tới chuyện này nhỉ. Mua rồi bán sang tay... hắc hắc. Nghĩ đến đây, tôi lập tức cao hứng trở lại, bắt đầu chạy đi xem các trang bị khác.

Giữa một rừng đao thương kiếm tiễn, tôi chọn tới chọn lui, mà Đồng Tịch thì đứng kế bên, phụ trách giải thích đặc điểm của từng món. Vị Lang Kỳ đại nhân này là một người kỳ quái. Vũ khí của ông ta có những yêu cầu rất hà khắc đối với người sử dụng. Phần lớn vũ khí đều tương tự như Tu La kiếm vậy, chuyên dụng cho chuyên gia, không thích hợp với đại đa số quần chúng nhân dân.

Cuối cùng, tôi chọn ra được 3 món trang bị có vẻ thích hợp để bán. Một là vũ khí của đạo tặc Đồ Long Dao, trung phẩm linh khí. Hai là vũ khí của đao khách Thất Tinh Đao, hạ phẩm linh khí. Ba là trường kiếm chuyên dụng của kiếm sĩ, Thu Thủy Kiếm. Mua cả 3 kiện trang bị thì được giảm giá, tổng cộng chỉ tốn 400 vạn.

Sau khi chọn xong vũ khí, tôi định mua vài kiện trang bị gia tăng phòng ngự. Đáng tiếc, kiếm không ra một cái thích hợp. Nguyên nhân? Tên Lang Kỳ biến thái chế tạo trang bị phòng ngự còn có yêu cầu hà khắc hơn cả vũ khí. Không một người bình thường nào có thể mặc nổi trang bị phòng ngự của ông ta!!!

"Chúng ta đi qua Thiết giá đường xem xem. Bên đó cũng có rất nhiều thứ tốt." – Đồng Tịch thấy vẻ mặt phiền muộn của tôi thì ngợi ý.

Vài phút sau, chúng tôi đã đứng trong đại sảnh của Thiết giá đường. Một lão bản mũm mĩm tủm tỉm lắc lư đi tới chào đón chúng tôi.

"Ta nói như thế nào sáng nay lại thấy quạ đen kêu trước cửa nhà nha. Thì ra là Đồng Tịch đại nhân sẽ đại giá quang lâm. Hoan nghênh, hoan nghênh. Không biết hôm nay đại nhân muốn tìm món hàng gì?"

Đổ mồ hôi ~ quạ đen kêu?! Đây là tâng bốc hay đang mắng chửi người khác vậy? Nhìn qua Đồng Tịch, thấy vẻ mặt của anh ta... vậy là ở U Minh giới thì đó là đang tâng bốc hả?!

Đồng Tịch một vẻ bất cần đời, hỏi: – "Kim lão bản, hôm nay không phải ta đến mua đồ. Là chủ nhân của ta muốn mua đồ. Ông mau tới giới thiệu một chút."

"Cái gì? Chủ nhân của đại nhân?!?" – Kim lão bản kinh ngạc nhìn tôi. Có lẽ ông ấy vẫn tưởng tôi là tùy tùng của Đồng Tịch, không ngờ tôi lại là lão đại. Nhưng Kim lão bản chính là gian thương, nhanh chóng bỏ qua vẻ mặt kinh ngạc, lập tức tươi cười chào đón tôi – "Vị đại nhân này, không biết hôm nay muốn mua gì? Trang bị ma pháp? Bảo thạch? Hay là tài liệu quý hiếm?"

Tài liệu quý hiếm? Hai mắt tôi sáng lên khi nghe cụm từ này.

"Tôi muốn xem tài liệu." – nói xong liền lôi cuốn "Giải thích về Thú máy" ra, mở đến trang liệt kê tài liệu, bắt đầu hỏi tới tắp.

"Bát bửu quả có không?"

"Có."

"Bạch Vân Hương có sao?"

"Có "

"Yêu thạch gỗ vang có không?"

"Không có..."

"Kim mặc thạch có sao?"

"Có!"

...

Thiết giá đường quả nhiên không phải là cửa hàng bình thường. Danh sách tài liệu của tôi hầu hết ở đây đều có. Cơ mà giá cả thì... cao đến không hợp thói thường luôn. Mặc dù tôi được giảm giá bằng thẻ vàng thành viên, nhưng xài hết tiền rồi mà vẫn chưa mua đủ tài liệu. Tôi đau lòng quá a~

"Đồng Tịch, ngoại trừ lĩnh lương thì còn có phương pháp nào để kiếm tiền không?" – tôi vừa ra khỏi Thiết giá đường liền quay sang hỏi Đồng Tịch.

Những món đồ bên trong không hề thấy bán trên đại lục Hồng Hoang. Nếu có thể đầu cơ trục lợi thì tôi sẽ nhanh chóng phát tài nha.

"Chuyện này à... lính đánh thuê tự do có thể giết quái thú, sau đó đem thịt đến bán cho dược thất hoàng gia để đổi lấy tiền. Nhưng mà với thực lực của ngươi thì..." – Đồng Tịch liếc lên liếc xuống đánh giá tôi một phen – "... đến giết quái cấp thấp nhất còn khó khăn nữa là. Ngươi tốt nhất không nên nghĩa đến phương pháp này để kiếm tiền."

Tôi té ~ Có cần nói chuyện trắng trợn như vậy không?! Rất đả kích lòng tự trọng của người khác có biết không hả?! Nhưng nghe anh ta nói đến giết quái, tôi mới chợt nhớ ra một chuyện. Tôi cần đi giết Ngũ Trảo Hắc Long.

Tôi ghé vào ngân hàng, đem toàn bộ vật phẩm vừa mua gửi hết vào đó. Kế tiếp, tôi đi đến công hội mạo hiểm giả để nghe ngóng tin tức về Ngũ Trảo Hắc Long. Còn Đồng Tịch thì được tôi phái đi Hắc Thủy đầm lầy để chờ Diễm Thái Tử.

Công hội mạo hiểm giả rất đông người nhưng lại trật tự đến... bất thường. Không một tiếng ầm ĩ. Mọi người đều xếp hàng ngay ngắn. Bước tới nhận hoặc giao nhiệm vụ, xong việc liền lẳng lặng rời đi. Không nghe ai mở miệng nói một câu luôn. Cbn, người dân của U Minh giới có tính kỷ luật ghê gớm. Chẳng lẽ những người đã chết rồi liền tự nhiên biến thành người văn minh cả sao? Ngay cả mấy vị đại hán mặc kim giáp to bè kia cũng trông thật là... nhã nhặn?! Đổ mồ hôi ~

Tôi nhìn quanh, chấm trúng một người có vẻ mặt rất hòa ái dễ gần, tiến tới giả bộ làm quen: – "Xin lỗi, vị đại ca này có thể cho tôi hỏi thăm chút chuyện không?"

Người kia nghe tôi hỏi, quay đầu, nhìn thấy tôi lập tức sắc mặt đại biến, cực kỳ kính cẩn cúi chào tôi và nói: – "Đại nhân, không biết có gì phân phó?"

Đại nhân? Tôi kỳ quái nhìn hắn: – "Anh làm sao biết tôi có chức quan?"

Trên người tôi không có bất kỳ tiêu chí hay vật phẩm gì cả. Vì sao hắn chỉ liếc một cái liền nhìn ra? Thật kỳ quái.

Người đó vẫn cúi đầu, trả lời: – "Bẩm đại nhân, khi Minh Vương điện hạ tự mình bổ nhiệm chức vụ thì đều có bỏ thêm tinh thần lạc ấn lên người những đại nhân đó. Quỷ hồn chúng tôi đều có thể nhìn ra."

"Ồ... hiểu rồi. Anh có thể đừng nói chuyện với tôi như vậy không?! Cứ gọi thẳng tên tôi là được. Tôi tên là Tri Chu." – tôi mặc dù là đoàn trưởng của Tật Phong Lữ Đoàn nhưng đoàn viên của tôi chưa bao giờ dùng khẩu khí tôn kính để nói chuyện với tôi cả. Bỗng nhiên có người đem tôi đối xử như đại thần ở trên cao, cảm giác đúng là không quen lắm.

"Hồi bẩm đại nhân, tiểu nhân không dám. Pháp luật của U Minh giới đã quy định, nhìn thấy nội điện đại nhân phải tôn xưng. Nếu không sẽ bị đánh vào núi đao địa ngục chịu hình phạt 15 ngày."

Núi đao địa ngục? Tôi hồ đồ rồi.

"À... theo tôi nhớ thì núi đao địa ngục là nơi để trừng trị những người dám báng bổ thần linh. Không lẽ chuyện này nghiêm trọng đến vậy sao?"

"Hồi bẩm đại nhân, tội không tôn kính nội điện đại nhân cũng bằng với tội báng bổ thần linh."

Tôi té ~ tôi vậy mà được nâng lên ngang hàng với thần linh rồi sao?! Chuyện này không biết nên cao hứng hay là phiền muộn nữa. Trách không được U Minh điện có trị an tốt như vậy. Thì ra những kẻ không chịu tuân thủ đều bị đày đến địa ngục chịu hình phạt rồi. Đúng là tàn nhẫn. So với đám Yêu Hồ tộc còn tàn nhẫn hơn.

"Ừ... thật ra tôi chỉ muốn hỏi anh có biết Ngũ Trảo Hắc Long ở nơi nào hay không thôi." – tôi tranh thủ hỏi, rời đi nơi này càng nhanh càng tốt, ở đây tôi cứ thấy không thoải mái làm sao đó.

"Hồi bẩm đại nhân, Ngũ Trảo Hắc Long chỗ nào cũng có. Gần nhất thì ngay bên ngoài cửa tây thành, cách khoảng 200 dặm, ở gần Huyết Trì địa ngục. Ngũ Trảo Hắc Long có hình thể không lớn lắm, phải cẩn thận tìm mới thấy."

"Hình thể không lớn? Vậy nó to bao nhiêu?"

"Hồi bẩm đại nhân, Ngũ Trảo Hắc Long trưởng thành chỉ dài chừng 20cm, cỡ bằng thùng nước."

20cm? Cỡ thùng nước? Trời ơi, vậy mà cũng gọi là Long (rồng)? Gọi là Xà (rắn) mới đúng. Nhớ năm đó tôi đánh nhau với con ấu long (kiến thành lệnh) thì nó cũng dài hơn trăm mét rồi. Vì sao cũng là cấp 70 mà hình thể kém xa nhau thế này?!

Tôi đi ra cổng tây của U Minh điện. Không hề đi nhanh về phía Huyết Trì mà vừa đi vừa ngừng. Bởi vì tôi phát hiện ra ở U Minh giới có rất nhiều cỏ độc mà bên trên đại lục Hồng Hoang không có. Mấy thứ này đối với tôi chính là bảo bối.

Cứ như vậy, vài giờ sau, tôi vẫn còn nhởn nhơ đi trên đường. Bởi vì quái vật ở đây không chủ động công kích người khác, cho nên tôi không cần dùng đến Sát Quỷ. Một cây cầm cuốc, một tay nắm cỏ độc, soạch ~ cắt một nhát. Nhìn tôi bây giờ giống nông dân trồng vườn hơn là mạo hiểm giả.

Ngay thời điểm tôi đang hăng hái chém cỏ độc, đột nhiên cảm giác sau lưng có cơn gió lạnh thổi qua. Tôi nghi hoặc quay đầu, căn cứ kinh nghiệm của tôi thì có người vừa đi qua. Nhưng nơi này là đồng không mông quạnh, chẳng lẽ có quỷ? Đột nhiên nhớ ra, đây là U Minh giới, ở đây chỉ có quỷ chứ làm gì có người. Tôi cười cười, tiếp tục cúi đầu cắt cỏ.

"Ngươi là người của Yêu Hồ tộc?" – một âm thanh đột ngột vang lên, làm tôi sợ tới mức mém chút ném văng cây cuốc.

Tôi hoảng sợ quay đầu thì thấy một nam tử trẻ tuổi mặc áo thô đứng trước mặt tôi, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt màu xám nhạt nhìn tôi từ trên xuống dưới, chuôi tóc màu bạc dùng một sợi vải đen cột lung tung ở sau đầu. Mặc dù cách ăn mặc rất là... dị hợm nhưng lại không thể che hết khí tức quý tộc trên người của anh ta. Hơn nữa, sau tôi cứ thấy anh ta và Huyễn Phong có vài phần tương tự.

Tên này là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#võngdu