Vì vai ác chết lần thứ tư (04)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Du Đường: "!!!"

"Không có." Du Đường lấy ra toàn bộ kỹ thuật diễn xuất của bản thân, lắc đầu quầy quậy: "Ta chỉ thay thuốc băng bó cho ngươi, sau đó ngươi ngủ thẳng đến hừng đông."

Tiêu Lẫm rũ mắt, ngón tay hắn vuốt ve miệng chén nước, nhíu mày.

Vậy những hình ảnh vừa rồi đều là giấc mộng thôi sao?

Nhưng tại sao hắn lại sinh ra dục vọng như thế với người mới gặp lần đầu tiên?

Vả lại hắn và Du Đường đều là nam nhân, hắn lại không phải đoạn tụ, tại sao trong mộng lại mơ thấy mình và Du Đường hôn nhau, cảm giác cũng không tệ, thậm chí.....

Vành tai Tiêu Lẫm ửng đỏ, hắn cố cưỡng ép bản thân dừng tự hỏi những chuyện không đâu. Sau đó đưa lại cái chén rỗng cho Du Đường:

"Ta muốn ăn vài món thanh đạm, phiền toái cho ngươi rồi."

"Được." Thấy Tiêu Lẫm không hề hoài nghi lời nói dối của mình, Du Đường mới nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Ta sẽ đi dặn phòng bếp chuẩn bị."

Nói xong câu này, bèn lật đật tất tả chạy ra khỏi phòng.

Sau khi Du Đường đi ra ngoài, Tiêu Lẫm mới có thời gian quan sát chung quanh, đối với thân phận của Du Đường mà nói, căn phòng này có phần quá mức đơn sơ.

Mặt tường được trát bằng bùn đất, cửa sổ làm bằng loại củi thô sơ dùng để nhóm lửa, cái bàn và nan giường đều mộc mạc, thô sơ, không hề được chạm khắc bất kỳ hoa văn gì, thoạt nhìn thì chẳng ai có thể ngờ được đây là phòng của vị tướng quân trấn giữ chín tòa thành phía bắc.

Chén nước vừa rồi Du Đường đưa cho hắn có lẽ là thứ đắt giá nhất trong căn phòng này, là một chiếc chén sứ quân diêu, cầm trong tay mang lại cảm giác ôn nhuận, nhưng chung quy cũng chỉ là hàng trung đẳng không phải thượng phẩm, có mang đi bán cũng chẳng được mấy đồng bạc.

Trước khi đến đây, hắn cũng đã từng tìm hiểu qua về Bắc Cửu thành.

Nơi này ngụ tại tận cùng phía bắc của Tiêu Quốc, thời tiết mùa đông cực kỳ lạnh lẽo, thường xuyên đổ tuyết lớn trắng trời.

Cây cối nơi đây sinh trưởng không được tốt lắm, nhỡ gặp mùa hè khô hạn hoặc bão tuyết mùa đông, thì xem như công vun trồng cả năm thành công cốc.

Nhưng lại là trọng yếu quân sự của cả nước.

Một khi Bắc Cửu thành thất thủ, bị ngoại tộc xâm chiếm, thì bá tánh của Tiêu Quốc sẽ phải trực diện đối đầu với thiết kỵ của giặc ngoại xâm.

Hậu quả quả thực không dám tưởng tượng.

Nhưng từ khi Tiêu Thịnh Đế kế vị tới nay, quân lương của Bắc Cửu thành bị cắt xén ngày càng nghiêm trọng, lão hoàn toàn không màng tới sống chết của các tướng sĩ và cả nguy cơ bị xâm lăng sau này.

Nếu không phải Du gia vẫn luôn trấn giữ ở nơi đây, có lẽ Tiêu Thịnh đế còn chưa bị lật đổ, Tiêu Quốc đã bị giặc ngoại xâm giày xéo rồi.........

Hắn nhớ tới những lời Du Đường đã từng nói, lại kết hợp với tình cảnh nơi đây, khiến cho Tiêu Lẫm lại càng thêm tin tưởng vào nhân phẩm của Du Đường.

【 đinh! độ hảo cảm của Tiêu Lẫm+30, độ hảo cảm hiện tại là 42 điểm??? 】

Du Đường còn đang đứng chờ phòng bếp làm cơm, chợt ngây ngẩn cả người khi nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống: Thống Thống? Ngươi có đùa ta không đấy? Độ hảo cảm sao tự dưng lại tăng một mạch lên thế??

Du Đường: Vừa rồi được cộng thêm mười điểm, ta có thể lý giải là do hắn cảm động việc ta thức trắng đêm chăm sóc hắn, vất vả trăm bề, nhưng mà bây giờ cái gì ta cũng không làm, tự dưng lại hào phóng ban cho thêm 30 điểm??

Hệ thống cũng ngớ ra không hiểu vì sao: 【 Ơ, chuyện này...... Ngài hỏi em, em cũng không biết nữa nha!】

Du Đường: Kỳ lạ thế nhỉ.

Du Đường nghĩ mãi không ra nguyên nhân, đành bất đắc dĩ thở dài: Thật là, trái tim vai ác sâu như trời như bể, đoán được mới lạ đấy.

*

Quân y nói vết thương trên đùi phải của Tiêu Lẫm rất nghiêm trọng, tình huống xấu nhất có thể sẽ bị tàn tật, sau này sợ rằng sẽ không chạy nhảy được nữa. Khi nói những lời này, trong lòng vị quân y thấp thỏm gần chết, động tác thay thuốc băng bó cho Tiêu Lẫm lại càng cẩn thận hơn.

Nhưng vị ngồi trên giường kia lại không tức giận như dự đoán.

Biểu tình của hắn bình tĩnh tự nhiên tựa như đang nghe một chuyện râu ria không quan trọng, chờ đến khi quân y thay thuốc xong, hắn mới giương mắt, lễ phép nói với vị quân y già: "Đa tạ quân y trị thương cho ta."

"Có bị tàn tật cũng không sao, đây chung quy cũng là số mệnh của ta, không trách được ai cả."

Thậm chí hắn còn tươi cười: "Hơn nữa có thể sống sót dưới tay nhiều sát thủ ngoại tộc như vậy, cũng đủ khiến cho ta vui vẻ rồi."

Quân y kéo Du Đường ra ngoài, lắc đầu thở dài: "Tướng quân, lục hoàng tử điện hạ đúng là người hiểu lý lẽ, không biết tại sao bệ hạ lại trục xuất hắn đến Bắc thành của chúng ta, bằng không làm sao hắn có thể gặp phải kiếp nạn này....."

Tâm tư người ở Bắc thành phần lớn rất đơn thuần, rất ít người mưu kế thâm sâu, cho nên đối với chuyện Tiêu Lẫm bị đuổi giết, họ còn tưởng rằng thật sự là việc do ngoại tộc làm ra.

Du Đường tuy nhìn thấu nhưng không nói toạc ra.

Loại đấu đá hoàng quyền này nếu như bị làm rõ, Tiêu Thịnh Đế có thể sẽ động sát tâm, giáng tội xuống cả Bắc Cửu thành.

Lúc quay lại phòng, Du Đường thấy Tiêu Lẫm đang ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào đùi phải của mình. Biết ngay rằng tiểu tử này bên ngoài tuy rằng biểu hiện bình tĩnh, nhưng trong lòng biết bản thân có lẽ sẽ bị tàn tật, sao có thể không có chút cảm giác gì được.

"Điện hạ dù sao cũng đã nằm trên giường liên tục vài ngày rồi." Du Đường lên tiếng xua tan đi mối suy nghĩ của Tiêu Lẫm, hỏi hắn: "Ngươi có muốn cùng ta ra ngoài đi dạo một vòng quanh đây không?"

Tiêu Lẫm sửng sốt một chút, cười khổ: "Chân ta đã thế này rồi, làm sao có thể ra ngoài cùng ngươi?"

Du Đường chớp chớp mắt nhìn hắn: "Chuyện này ngươi không phải lo, ta đương nhiên có cách."

Một canh giờ sau, trên đường cái của Bắc Nhất thành xuất hiện một tổ hợp hai người kỳ quái.

Thiếu niên dung mạo tuấn mỹ ngồi trên xe lăn bằng gỗ tự chế, trên đùi đắp thêm một tấm chăn, mà ở sau lưng hắn, là tướng quân Bắc Cửu thành Du Đường, mặc một thân bố y mộc mạc, đẩy xe lăn về phía trước, hấp dẫn tầm mắt của không ít người.

"Thứ này gọi là xe lăn này tiện quá nhỉ." Tiêu Lẫm gác hai tay lên hai thành xe lăn, trong lòng có hơi ngạc nhiên: "Là do ngươi thiết kế sao?"

"Ha ha, xem như là vậy đi." Du Đường cười với hắn, rồi ngẩng đầu chào hỏi bá tánh ven đường.

"Du tướng quân!" Người bán rong khiêng cây rơm cắm đầy những thanh kẹo hồ lô đi tới, cười nói: "Lần trước nhờ có ngài cùng ta đến nhà Bách phu trưởng cầu tình, hiện giờ bọn họ cuối cùng cũng chấp nhận chuyện ta và Tiểu Viên ở bên nhau, thật sự cảm tạ ngài!"

Du Đường khách khí: "Không có gì, đều là việc nên làm thôi."

Nhân duyên của nguyên chủ ở Bắc Cửu thành cực kỳ tốt.

Hoặc nói đúng hơn là, đối với bá tánh ở đây, người của Du gia ở Bắc Cửu thành là chiến thần bảo vệ bọn họ, nhưng lại cũng là người nhà thân thiết.

Ở chung với nhau quá lâu, đã chẳng còn phân biệt sướng khổ sang hèn, địa vị tôn ti, rất thoải mái tự nhiên.

Người bán rong nhìn thấy Tiêu Lẫm ngồi ở trước mặt Du Đường, liền hỏi: "Vị này là?"

Du Đường cũng không định giấu giếm, trực tiếp trả lời: "Là đương kim lục hoàng tử điện hạ."

Sắc mặt của người bán rong tái đi, sợ đến mức suýt làm rơi cây rơm cắm kẹo xuống đất, Du Đường vội vàng chạy lại đỡ, còn cầm hộ gã cây rơm cắm kẹo.

Người bán rong thuận thế quỳ gối xuống đất: "Bẩm lục hoàng tử điện hạ, tiểu nhân không biết thân phận của ngài, vừa rồi, vừa rồi đã mạo phạm đến ngài, thỉnh ngài thứ tội cho tiểu nhân!"

"Ngươi không cần phải câu nệ như vậy." Tiêu Lẫm vươn tay đỡ gã đứng lên: "Ta cũng chỉ là một người bình thường, không thể so địa vị cao thấp với các ngươi, ngươi nói chuyện với ta giống với Du tướng quân là được rồi."

Người bán rong lúc này mới nơm nớp lo sợ đứng lên, ánh mắt nhìn Tiêu Lẫm cũng có chút biến hóa.

"Đa, đa tạ lục hoàng tử điện hạ."

"Nhưng vừa rồi ngươi cũng đã làm phiền lục hoàng tử điện hạ, cũng phải trả giá chút gì đó chứ." Du Đường rút một cây kẹo hồ lô từ cây rơm cắm kẹo, sau đó trả cây rơm lại cho người bán rong, cười nói: "Cây kẹo hồ lô này xem như bồi thường, ngươi đi làm việc của mình đi."

Người bán rong sửng sốt một chút, sau đó như được đại xá, gã vội vàng gật đầu cảm tạ Du Đường rồi xách quần chạy mất.

Thấy gã đã đi được một quãng xa, Du Đường mới nói với Tiêu Lẫm: "Điện hạ, kẹo hồ lô này là đặc sản của Bắc thành chúng ta đấy, ngươi là người phương nam, nhất định chưa từng ăn qua thứ này."

Y cầm cây kẹo hồ lô giơ lên trước mặt thiếu niên, cười hỏi hắn: "Có muốn nếm thử không?"

Tổng cộng tám quả sơn tra đỏ tươi bọc đường vàng bóng loáng, được xiên vào một chiếc que tre, thoạt nhìn rất ngon lành.

Tiêu Lẫm mím môi, liếc qua liếc lại người đi đường chung quanh, lại nhìn chằm chằm vào cây kẹo hồ lô trong tay Du Đường. Cuối cùng vẫn nhướng người lên, hé miệng cắn một miếng, khi cảm thụ được vị chua chua ngọt ngọt len lỏi khắp môi răng, trong lòng hắn bỗng dưng có hơi tủi thân.

Du Đường cúi người nghiêng đầu hỏi hắn: "Ăn có ngon không? Có ngọt không nè?"

Tư thế này khiến hai người dựa gần sát vào nhau.

Ngón tay Tiêu Lẫm cuộn lại, nhích thân thể về sau một chút, sau đó mới hơi cúi đầu, mặt mày rũ xuống, để làn tóc mai rủ xuống ngăn trở đôi mắt, sau đó mới trả lời.

"Ngọt lắm, ăn rất ngon."

【 Ối giời ơi! độ hảo cảm của Tiêu Lẫm +8, độ hảo cảm hiện tại là 50 điểm??】

Du Đường:?????

--

Editor Anh Quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro