Chương 1:(4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khinh Chu." Cố Hàn Chu nhíu mày. "Có chuyện gì nói thẳng đi."

Cố Khinh Chu ho nhẹ một tiếng, báo lại thông tin hôm nay mới biết được cho đại ca, thậm chí còn vô lễ ngạo mạn mà liếc xéo Tô Dĩ Trần, nói thật lớn chỉ hận Tô Dĩ Trần không thể không nghe được.

"Đại ca, tin này vô cùng tốt! Túc Túc sẽ về nước! Sáng mai anh ấy sẽ lên máy bay!"

Đôi mắt Cố Khinh Chu rất sáng, khi biết người kia sẽ về nước, tâm trạng cả người đều tươi tắn vô cùng: "Chúng ta đi đón anh ấy đi."

Cố Hàn Chu ngơ ngẩn, đôi mắt vốn dĩ còn nhiễm hàn ý nặng nề, sau khi nghe được tin vui Bùi Túc Nguyệt sắp về nước, trong nháy mắt trở nên nhu hòa hơn.

Túc Túc sẽ về nước.

Nhiều năm không gặp, Túc Túc rốt cuộc cũng đã trở lại......

Cố Hàn Chu nén lại vui vẻ trong lòng, gật đầu nói: "Ngày mai đón em ấy, sau đó..." hắn dừng một chút, nói tiếp. "Tổ chức một bữa tiệc tiếp đón Túc Túc."
"Vâng ạ, vâng ạ!" Cố Khinh Chu hai tay hai chân tán thành.

Bùi Túc Nguyệt trở về thành phố J, không chỉ là bọn họ, ước chừng tất cả mọi người ở thành phố J đều vui đến điên rồi.

"Cố tiên sinh..." Tô Dĩ Trần chua xót mở miệng, mê mang nhìn Cố Hàn Chu, trong mắt có một phần khủng hoảng, cậu giống như sợ hãi cực kỳ, giống như loại người bị vứt bỏ không ai muốn. "Em..."

Cố Hàn Chu lạnh mắt nhìn Tô Dĩ Trần, Túc Túc sẽ trở về, Tô Dĩ Trần chính là phiền phức lớn nhất. Hắn nhíu nhíu mày. Tự hỏi nên xử lý Tô Dĩ Trần như thế nào.

Cố Khinh Chu đánh giá Tô Dĩ Trần từ trên xuống dưới, con ngươi kiêu ngạo khinh miệt chứa đầy sự chán ghét, cậu ta cười nhạo, nói: "Tô Dĩ Trần, mày nghe rõ chưa? Túc Túc trở về, mày có phải cũng nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc cút đi hay không? Nếu tao là mày, tao sẽ rất xấu hổ nếu tiếp tục ở lại."
Tô Dĩ Trần không để ý đến Cố Khinh Chu, mà trố mắt nhìn Cố Hàn Chu, trong mắt dường như không hiểu mà nhìn Cố Hàn Chu, tựa như thương tâm vì bản thân bị vứt bỏ. Cậu chậm rãi cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: "Tiên sinh muốn em đi ạ? Nhưng mà...... Đã nói là hai năm, hiện tại chỉ mới một năm."

Bạch nguyệt quang về nước, cậu không nghĩ lại nhanh đến như vậy.

Tô Dĩ Trần chỉ lo tiền của cậu, cậu thật sự rất thiếu tiền.

-- Có điều, nếu hiện tại Cố Hàn Chu nhất quyết muốn đuổi cậu đi thì cậu cũng không phải không được .

Tô Dĩ Trần dùng số tiền mà Cố Hàn Chu chuyển cho cậu trong một năm này, dùng để đầu tư gây dựng sự nghiệp, thành lập một công ty nhỏ. Trước mắt, công ty nhỏ còn đang trong giai đoạn khởi đầu, cũng có khởi sắc, tài chính chảy vào tạm thời có thể chống đỡ cậu một đoạn thời gian.
Đi hay không đi, chỉ cần một câu của ông chủ Cố Hàn Chu.

Nếu Cố Hàn Chu muốn cậu đi, cậu sẽ lập tức rũ bỏ tất cả diễn xuất, thu dọn sạch sẽ đồ đạc rồi rời đi.

Nếu Cố Hàn Chu không cần cậu đi, cậu sẽ tiếp tục ở chỗ này, cùng Cố Hàn Chu gặp dịp thì chơi, làʍ t̠ìиɦ nhân thế thân trong tối của hắn.

Hai tay chuẩn bị, Tô Dĩ Trần đều đã tính xong xuôi.

Thư phòng có chút an tĩnh.

Cố Hàn Chu ánh mắt hơi sâu, nhìn bộ dạng người đang cúi đầu trước mắt, thấy cậu đang thương tâm. Còn có ánh mắt mê mang vì bị vứt bỏ vừa rồi của cậu... Không khỏi ngẩn người.

Tô Dĩ Trần yêu mình như vậy, nếu rời khỏi hắn, Tô Dĩ Trần một mình ở thành phố J, chắc chắn sẽ sống không nổi.

Hắn nhíu mày, như là bố thí, cũng như mệnh lệnh: "Kỳ hạn hai năm chưa hết, tôi có thể cho cậu tiếp tục ngốc tại nơi này."

"Có điều..." Cố Hàn Chu chuyển thành ngữ khí lạnh lẽo, cảnh cáo nói. "Túc Túc sẽ trở về, tôi không hy vọng Túc Túc biết mối quan hệ của chúng ta."

Tô Dĩ Trần nao nao, cậu chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt có vui sướиɠ, cũng có thương tâm, cậu gật đầu: "Em hiểu rồi, tiên sinh."

Cố Khinh Chu nhỏ giọng nói thầm: "Sao không trực tiếp đuổi nó đi."

Cố Hàn Chu không để ý đến em trai đang nói thầm, hắn cúi đầu nhìn bình hoa bị vỡ nát, ngữ khí không mừng không giận: "Dọn dẹp sạch sẽ, lát nữa tôi đi bàn hạng mục, buổi tối tôi sẽ về, chuẩn bị bữa tối cho tốt."

"Vâng." Tô Dĩ Trần ngoan ngoãn nghe lời gật đầu, sau đó cười nói. "Em sẽ chờ anh, tiên sinh." Đôi mắt cậu dường như chứa đầy gió xuân, tràn đầy tình yêu đều giấu ở trong mắt.

Cố Hàn Chu cùng em trai rời đi, Tô Dĩ Trần dịu dàng nhìn theo bọn họ.

Mãi đến khi đôi anh em này biến mất khỏi tầm nhìn, Tô Dĩ Trần mới lẳng lặng mà nhìn bình hoa vỡ vụn trên mặt đất, thẩm mỹ của bình hoa ngọc này, là loại hình cậu thích.

Cậu cùng vị bạch nguyệt quang này, trước kia hình như học cùng trường cấp ba.

Tuy nhiên cậu cũng không có ấn tượng cụ thể gì về Bùi Túc Nguyệt, không có biện pháp biết được sở thích và tính cách của bạch nguyệt quang.

Nhưng cậu có thể từ trên mạng cùng với miêu tả của mọi người, có chút ấn tượng đại khái về bạch nguyệt quang.

Tô Dĩ Trần trong lúc quan sát cũng có chút buồn bực.

Cậu cùng vị bạch nguyệt quang này có cùng sở thích và thẩm mỹ, thật là trùng hợp.

Tô Dĩ Trần nửa quỳ trên mặt đất, thu gom mảnh nhỏ của bình hoa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro